Không Để Ý Tây Đông
Chương 24: Phiên ngoại 1: Thăm người thương nhớ lần thứ hai (1)

Cố Tiểu Tây cùng anh trai vừa bắt đầu cuộc sống yêu đương không được bao lâu thì bị bại lộ.

Hắn không phải là người có thể giấu kín được chuyện này, bởi vì toàn bộ suy nghĩ của hắn đều hiện hết lên trên mặt. Kỳ thực, Cố Tiểu Tây chính là mỗi ngày đều viết bốn chữ thật to lên mặt: Ta chính là ĐỒNG TÍNH LUYẾN ÁI! Nhất là khi cùng anh trai nói chuyện qua điện thoại, tuy rằng hắn đặc biệt rất là ý tứ, mỗi lần gọi điện đều trốn ra ngoài, nhưng chuyện này lại càng gây chú ý. Đó là vì cuộc trò chuyện này quá là mờ ám, lại còn rất ngọt ngào?! Hơn nữa, khi gọi điện, Cố Tiểu Tây còn hưng phấn đến nhảy cả lên, dường như những cuộc nói chuyện của bọn họ đã không còn như xưa nữa... Thật đáng để người khác hoài nghi!

Lại nói, đồng đội cùng phòng sớm chiều ở chung sao có thể không nhìn ra? Càng đừng nói đến cái tên "Binh trinh thám" kia, cậu quả thật tiên đoán như thần. Cậu ta là người đầu tiên nhìn ra điều kỳ lạ ở Cố Tiểu Tây, sau đó hai người kia cũng dần phát hiện ra chuyện này..

Nhưng mà, cũng chẳng ai cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Vương Hồng Binh tuy là sớm đã nhìn ra, nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở ra sức che giấu cho bọn họ. Lại nói, hai ngày khi Cố Tiểu Đông tới đây, hai người bọn họ thân mật với nhau đến nỗi ai nhìn vào cũng đều có chung một suy nghĩ: Bọn họ không phải đang quen nhau mới lạ đấy.

Mới đầu, không ai nói gì cả, tất cả mọi người đều ngầm hiểu một điều: Chuyện này không nên nói ra. Thật lâu sau đó, Vương Hồng Binh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, rồi cùng mọi người trêu chọc Cố Tiểu Tây. Đều là anh em cả, bọn hắn chỉ trêu Tiểu Tây một chút, chứ không có gì ác ý! Vương Hồng Binh thật sự muốn khoe với cả thế giới rằng: "Tôi chính là vua tiên đoán! Lúc trước, tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra điều kỳ lạ. Các người thấy tôi có giỏi không!" Tuy thế, nhưng cậu biết rằng không thể nói ra chuyện này. Trong phòng, mọi người dường như đều có một suy nghĩ chung: Chuyện này không được lan truyền ra bên ngoài. Đối với người bên ngoài, bọn hắn phải ra sức che giấu cho Cố Tiểu Tây, cùng lắm thì nói cậu ta có bạn gái ở xa.

Ở ký túc xá, Cố Tiểu Tây công khai một nửa số tiền quỹ của mình sau hai năm. Còn Cố Tiểu Đông nhân kỳ nghỉ hè thì đến doanh trại thăm em trai lần hai.

Ở trong phòng, Cố Tiểu Tây cùng đồng đội mặc quần áo gọn gàng, chỉnh tề chuẩn bị đón tiếp anh trai.

Qua điện thoại, Cố Tiểu Đông sớm đã biết chuyện bạn cùng phòng của Tiểu Tây đã nhìn ra quan hệ giữa hai người họ. Kỳ thật, anh vô cùng giận Tiểu Tây vì hắn đã để lộ chuyện này. Anh biết rõ chuyện này rất nghiêm trọng, một khi để cấp trên biết được thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của em trai anh. Thật ra, anh cũng biết là che giấu chuyện này rất khó, nếu muốn Cố Tiểu Tây giữ kín bí mật này mà không để lộ sơ hở nào thì lại càng khó hơn. Đi thẳng tới ký túc xá, nhìn thấy nhóm bạn trẻ kia một lần nữa, anh mới nhận ra rằng: Bọn họ sẽ không bao giờ nói với người khác quan hệ giữa anh và Tiểu Tây, suy nghĩ này của bọn họ lại thật giống với suy nghĩ của chính anh. Điều này đối với anh thật sự rất quan trọng! Bọn họ quả thật là có ý tốt, quả thật là ấm áp, bao dung!

Đây đích thực là một nhóm bạn trẻ tốt bụng.

Đây đích thực là những chàng trai đáng mến.

Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Đông uống bia. Hơn nữa, kỷ lục của anh là một chai bia.

Sau khi ăn xong, Vương Hồng Binh với Trương Hành đi tính tiền, Ngô Thiên Quảng uống quá nhiều nên đi tìm nơi giải tỏa nỗi buồn. Sau khi thanh toán xong, hai người đi về liền nhìn thấy Ngô Thiên Quảng đứng ở cửa, da mặt đỏ bừng, dường như không muốn đi vào.

"Cẩu Hùng, sao cậu đứng ở đây? Sao lại không đi vào?"

Không chờ Ngô Thiên Quảng đáp lời, bọn họ liền nghe thấy một tiếng thét chói tai vọng ra từ bên trong.

"A!" Đó chắc hẳn là âm thanh của Cố Tiểu Đông.

"Còn muốn nữa không?" Tiếp đó là giọng nói của Cố Tiểu Tây, âm thanh ấy rất kỳ lạ, thật giống như là hắn đang cố kiềm chế điều gì đó. Dường như, hắn đang chờ để phát tiết!

"Muốn. . . . . ." Thanh âm ngây thơ, dường như không hề muốn che đậy, khiến cho người nghe cảm thấy thỏa mãn. Âm thanh này cùng với con người ngày thường luôn hòa nhã, lễ độ đích thực là bất đồng.

"Đến đây!"

"A! Chậm một chút. . . . . ."

Chỉ thương cho mấy người đứng ngoài cửa! Bọn họ vừa nghe xong liền mặt đỏ tai hồng, muốn vào cũng không được, mà không vào cũng không xong. Có nên đi vào xem "hiện trường" ra sao không? Nếu không vào, từng này người chen nhau ở cửa mà ngã nhào xuống thì biết nói làm sao a...

Ngô Thiên Quảng nhìn Vương Hồng Binh: "Hay là cậu vào đi?"

Vương Hồng Binh: ". . . . . ."

Không đúng, dựa vào tửu lượng của Cố Tiểu Tây, hôm nay hắn uống không nhiều a, làm sao có thể đến mức độ này chứ?! Chẳng trách người ta thường nói "Tiểu biệt thắng tân hôn" (*), bọn họ xa nhau lâu ngày, cho dù củi khô lửa bốc thì tình vẫn vẹn nguyên a...

(*) Tầm: Ý là Cố Tiểu Tây với Cố Tiểu Đông lâu ngày xa cách, nên lúc gặp nhau liền "quấn quít" với nhau, không muốn rời xa ấy!

"Đủ... Đủ rồi...! Để anh xuống dưới đi!" Cố Tiểu Đông giống như bị suyễn rất nghiêm trọng.

Để anh xuống dưới?!

TMD, hẳn là... tư thế này phải yêu cầu độ cao a? Cố Tiểu Tây, hắn có thể a?! Ngày trước, anh em bọn họ còn cười nhạo hắn là con gà tơ... Vậy mà, thâm tàng bất lộ a...

"Anh, lại một lần nữa!"

Vương Hồng Binh vừa nghe tới câu kia, liền rùng mình: Lại một lần nữa?! Như vậy làm sao bọn tôi vào a! Mà thôi, đành phá cửa đi vào vậy...

Cửa vừa mở ra, cảnh tượng trước mắt kia khiến ba người bọn họ thật khó có thể quên được...

Cố Tiểu Tây ôm lấy anh trai, rồi nhẹ nhàng đặt xuống bên dưới... Sau đó, hắn liền trực tiếp đem "em trai nhỏ" của mình tiến vào thật sâu bên trong hạ thân của anh trai. Nhanh. Nhịp nhàng. Mãnh liệt. Cơ thể hai người va chạm kịch liệt, nương theo đó là những thanh âm ám mị lấp đầy toàn bộ căn phòng... Cố Tiểu Đông giọng khàn khàn cười: "Không cần... Hông anh đau lắm..."

. . . . . .

Cố Tiểu Tây cõng anh trai trên lưng đi về phòng ngủ. Cố Tiểu Đông ở trên lưng em trai liền ngủ thiếp đi.

Hắn đem anh trai đặt xuống giường, rồi tự tay cởi giày, áo khoác ra cho Cố Tiểu Đông. Sau đó, hắn liền đi chuẩn bị khăn mặt: "Anh, rửa mặt đi rồi ngủ tiếp."

"Ngô..." Cố Tiểu Đông quay người, vô thức đáp lại.

Cố Tiểu Tây đang ngồi xổm bên giường, bỗng nhiên cười nham hiểm.

"Anh, Cố Tiểu Tây là ai?"

Ở trong phòng, ba người kia nghi hoặc nhìn nhau, dường như không một ai biết Cố Tiểu Tây muốn làm cái gì. Hắn có tính toán gì sao?

"Ân, là em trai..."

"Và... là ai?"

"Yêu... Là người anh yêu nhất... Em trai..."

Cố Tiểu Tây nở nụ cười. Đối với câu trả lời này, hắn thật sự thỏa mãn, nhưng... vẫn còn chưa đủ.

"Anh, Cố..." Hắn đột nhiên nhận ra rằng mình xưng hô không đúng, nếu gọi như thế sẽ cho thấy quan hệ giữa bọn họ rất bình thường. Như vậy thì... hắn sẽ không thể có được đáp án mà hắn mong muốn. Nghĩ vậy, Cố Tiểu Tây liền lập tức thay đổi cách xưng hô.

"Vợ, Cố Tiểu Tây là ai?"

"... Ân?"

"Vợ, em là gì của Cố Tiểu Tây?"

"Ân... Em... là vợ..."

"..."

Trừ cái khuôn mặt hắc ám, nghiêm túc ra, toàn thân Cố Tiểu Tây liền cười đến run rẩy, hắn muốn đem cả cái giường nhấc lên, à không... muốn vác cả cái nhà lên mà xốc.

Này... Dường như là đã không cứu vãn được rồi!

Xem ra, anh trai đối với "vai diễn" mình chọn rất nhập tâm a... Lại còn trả lời thật khiến hắn rất thỏa mãn a...

Mặc kệ có như thế nào, Cố Tiểu Tây có biệt danh "Cố Diêm Vương", lúc sau lại có "Cố Bạo Chúa", bây giờ lại có thêm một ngoại hiệu thứ ba là "Cố vợ nhỏ ".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương