Sebastain đã gọi sau ngày sinh nhật của Clare ba ngày, và cô nhận ra rằng mình không quá may mắn. Chẳng may mắn chút nào. Bất cứ điều gì liên quan đến anh, chỉ thoáng thấy tên anh trong điện thoại cũng đủ làm ngực cô nhói đau.

"Chào," cô trả lời, cố gắng để giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh và hơi thờ ơ.

"Em đang mặc gì thế?"

Cô nhìn xuống chiếc váy và đôi chân trần khi cô kéo chiếc lược qua khắp mái tóc ướt của cô. "Anh đang ở đâu vậy?"

"Mái hiên nhà em."

Tay cô ngừng lại, cùng lúc máu như chảy ngược lên đầu cô. "Anh đang ở phía ngoài nhà em sao?"

"Ừ."

Cô quăng chiếc lược lên giường và đi từ phòng ngủ cô ra phía cửa ra vào. Cô mở cửa và anh đã ở đó với chiếc áo phông màu trắng bên dưới chiếc áo len màu xanh lục đậm và anh trông rất đẹp trai. Nụ cười tuyệt đẹp của anh gia tăng thêm các nếp gấp ở hai khóe đôi mắt xanh lục, và anh móc điện thoại vào dây nịt da màu nâu được mang quanh hông của chiếc quần jeans bạc màu. Ôi chúa ơi, cô gặp phải rắc rối rồi.

"Chào Clare." Giọng nói của anh làm sống lưng cô lạnh đi và làm da gà nổi lên khắp mặt sau hai cánh tay cô.

"Anh làm gì ở đây thế?" cô hỏi vào ống nghe. "Anh không nói cho em biết là anh đang đến thăm Leo."

"Leo không biết anh ở đây." Anh lấy điện thoại, nhấn nút tắt, sau đó đưa trả nó lại cho cô. "Anh bay đến đây chỉ để gặp em thôi."

Cô nhìn vào chiếc Mustang đang đậu ở lối xe ra vào phía sau lưng anh. Nó có biển số của Idabo. "Em sao?" Trái tim cô muốn xem nó như là một dấu hiệu cho thấy rằng anh quan tâm đến cô nhiều hơn là một người bạn, nhưng trí óc cô lại không để cô làm thế.

"Ừ, Anh muốn qua đêm với em. Cả đêm. Như khi em đến và ở lại với anh ở Seattle. Anh không muốn lẻn vào nhà Leo như một đứa trẻ. Như chúng ta đang làm điều gì sai lầm ghê gớm vậy."

Cô nên bảo anh rời đi trước khi cô rơi vào sâu hơn trong tình yêu với anh, nhưng vấn đề là, đã quá muộn cho việc đó. Cô mở cửa rộng ra và để anh vào nhà. "Anh muốn ngủ ở đây sao?"

"Sau khi chúng ta xong việc." Anh đi theo cô vào bên trong và chờ cho đến khi cô đóng lại cửa trước trước khi anh với tay ôm lấy cô.

"Giường em có đầy đăng ten, anh nhớ không? Điều gì đó xấu xa có thể xảy ra nếu anh ngủ trong chiếc giường của con gái."

Anh kéo cô vào sát ngực mình. "Anh liều mình vậy."

"Cám ơn vì món quà sinh nhật của anh." Cô mỉm cười và đặt tay lên hai vai anh. "Anh thật chu đáo khi tặng nó vào ngày sinh nhật của em."

"Em thích nó không?"

"Rất thích."

"Chứng minh cho anh thấy nào," anh nói khi nhào xuống và đặt một nụ hôn lên môi cô. Cách anh chạm vào cô vẫn như vậy nhưng lần này có sự khác biệt trong sự đáp trả của cô. Dù cô cố trốn tránh nó, cô vẫn đang bắt đầu yêu Sebastian. Trái tim cô bị thu hút, và khi cô mang anh vào giường cô, nó còn hơn cả tình dục. Còn hơn cả khoái lạc và sự vừa lòng. Lần đầu tiên, cô thực sự ân ái với anh. Sự ấm áp của xúc cảm lan tỏa khắp cơ thể cô, từ trong ra ngoài. Từ giữa ngực cô cho đến tận đầu các ngón tay và chân cô. Khi mọi việc kết thúc, cô kéo anh lại gần và hôn lên bờ vai trần của anh.

"Em hẳn là rất nhớ anh," anh thì thầm bên tai cô. Anh nhận ra sự khác biệt trong lúc ân ái của họ và đã hiểu sai những gì ẩn chứa đằng sau nó.

Sebastian ở lại với cô hai ngày và kể cho cô nghe về quãng thời gian lớn lên cùng với mẹ mình và tội lỗi của anh đối với mối quan hệ giữa anh và cha mình. Anh kể cho cô nghe anh đã giận dữ như thế nào khi anh bị đuổi đi khi còn bé. Cô cảm thấy anh còn hơn cả sự giận dữ. Mặc dầu anh không thừa nhận điều đó, nhưng cô tin chắc rằng anh đã bị tổn thương và hoang mang nữa.

"Anh đã có được bài học của mình. Đó là lần cuối cùng anh nói với một cô gái về cách em bé được hình thành thế nào," anh nói.

"Tuyệt. Em cũng đã kinh sợ chuyện quan hệ trong nhiều năm sau đó, và đó là lỗi của anh."

Anh làm vẻ mặt vô tội. "Lỗi của anh?"

"Đúng vậy. Anh nói với em rằng t*ng trùng có cùng kích thước với những con nòng nọc."

Anh cười lớn. "Anh không nhớ, nhưng chắc chắn là anh đã nói thế."

"Chứ còn gì nữa."

Họ nói về chuyện viết lách, và anh nói với cô về việc anh đang chăm chỉ viết cuốn sách của mình. Anh nói về những chỗ ngoắt ngoéo của cốt truyện. Anh cũng thú nhận rằng anh đã đọc hết tất cả sách của cô. Cô thật sự kinh ngạc về điều đó đến nỗi cô không biết phải đáp lại lời thú nhận của anh như thế nào.

"Anh nghĩ nếu chúng không có những anh chàng bán khỏa thân trên bìa, sẽ có nhiều đàn ông đọc chúng hơn," anh nói khi họ cùng nhau ăn tối ở nhà cô.

Cô không nghĩ điều đó có thể xảy ra, nhưng vào đêm đó, khi nhìn anh ăn thịt bê sốt xô thơm ở bên kia bàn, cô cảm thấy yêu anh nhiều hơn. "Nó có thể khiến anh ngạc nhiên nhưng em có nhiều độc giả là nam lắm. Họ thường xuyên viết thư cho em." Cô mỉm cười. "Dĩ nhiên, tất cả họ đều bị giam hãm bởi những tội ác mà họ đã không thổ lộ ra."

Anh ngừng lại và ngước nhìn cô. "Anh hy vọng em không viết thư trả lời họ."

"Không." Có thể giờ anh không yêu cô, nhưng anh đang ở đây, với cô, và anh biết được mình sẽ cảm nhận thế nào vào tuần tới hay tháng tới.

Lần kế tiếp Sebastian lái xe đến Boise, anh đang trên đường về nhà từ một chuyến đi trượt tuyết ở Park City, bang Utah, nơi anh gặp mặt với một số người bạn nhà báo. Đã ba tuần kể từ lần đến thăm sau cùng của anh, và anh có kế hoạch ở cùng với Leo một vài ngày và đi câu cá ở Strika Dam, nơi cha anh đã nói với anh rằng có người đã câu được con cá dài sáu mét bảy. Nhưng trong một vài giờ sau khi anh đến, anh đã gọi và đến đón Clare ở nhà cô. Sebastian ghét việc mua sắm hơn nhiều so với bất cứ người đàn ông nào mà cô quen biết, và anh dụ cô đi cùng với anh. Lưng của Leo đã bắt đầu "gây phiền toái" và họ đi tìm kiếm mua cho ông một máy massage. Sebastian hy vọng sẽ làm cho cha mình cảm thấy đủ tốt cho cuộc đi chơi bằng xe đến đập nước vào buổi sáng mai.

Do có sự thay đổi trong kế hoạch, Sebastian quyết định nghỉ ngơi với Clare vào tối hôm đó và xem "phim hành động", ăn "bỏng ngô", và "uống bia". Ít nhất họ đồng ý với nhau về bỏng ngô. Clare là người thích uống rượu và yêu thích những bộ phim dành cho phụ nữ, nhưng anh đã hứa rằng cô sẽ là người chọn phim vào lần tới.

"Bộ phim yêu thích nhất của anh khi còn nhỏ là gì?" Clare hỏi khi họ bước vào cửa hàng Brookstone.

Anh đáp không chần chừ, "Willie Wonka."

"Willie Wonka?" Clare ngừng lại kế bên kệ trưng bày loại gối giúp người sử dụng giảm thiểu áp lực của cột sống. "Em ghét Willie Wonka."

Anh liếc nhìn cô qua vai anh. "Làm sao có đứa trẻ nào lại ghét Willie Wonka cơ chứ?"

Họ đi vào sâu hơn trong cửa hàng, ngang qua một đôi vợ chồng có một cặp sinh đôi được đẩy trong xe đẩy đôi, và Clare hỏi, "Anh chưa bao giờ tự hỏi rằng lý do của Ông Joe lại không ra khỏi giường cho đến khi Willie về nhà cùng với tấm vé bằng vàng là gì sao?"

"Không."

Họ ngừng lại tại quầy trưng bày máy massage. "Trong nhiều năm ông ấy chỉ nằm đó với những người làm ông bà khác trong khi mẹ của Willie phải làm việc để nuôi dưỡng họ." Cô cầm lên một chiếc máy massage với kích thước của một cây bút máy và đặt nó xuống lại. "Sau đó Willie có được tấm vé, và bùm, Ông Joe được chữa lành một cách thần kỳ. Ông ấy bắt đầu nhảy múa vòng quanh và có thể đi đến vùng đất Wonka với sự nhanh nhẹn và mạnh mẽ."

"Một lần nữa, em lại nghĩ quá về mọi việc." Sebastian nói và cầm lên một chiếc máy massage với đầu máy phồng ra màu xanh. "Giống như hầu hết những đứa trẻ khác, anh chỉ nghĩ về các loại kẹo trong bộ phim đó." Anh cười tủm tỉm và đưa cái máy massage lên cao. "Cái này gợi cho em điều gì?"

"Em không biết," cô nói dối, và lấy lại nó từ tay anh. Cô thay nó với cái có đầu lớn bình thường và không thể hiểu lầm nó với bất cứ cái gì.

"Bộ phim yêu thích nhất của em là gì?" anh hỏi khi bật công tắc và cọ xát nó khắp mặt sau chiếc áo khoác lông màu hồng của cô.

"Ahhh." Cô rung mình và giọng cô hơi run run khi nói. "Em thích một vài cuốn. Khi còn nhỏ, bộ phim yêu thích nhất là Cinderella. Phiên bản nhạc kịch truyền hình do Rodgers và Hammerstein (1) viết. Khi em học trung học, em rất thích bộ phim Pretty in Pink và Sixteen Candles."

(1) Richard Rodgers (1902 – 1979) và Oscar Hammerstein II (1895 – 1960) là bộ đôi nhạc sĩ nổi tiếng người Mỹ, thường được nhắc đến với tên gọi Rodgers and Hammerstein. Họ đã sáng tác một loạt các vở nhạc kịch Broadway nổi tiếng vào những năm 1940 và 1950, trong suốt cái được gọi là thời đại vàng của phương tiện truyền thông. Với Rodgers phụ trách phần soạn nhạc và Hammerstein viết lời, năm trong số các vở kịch của họ, Oklahoma!, Carousel, South Pacific, The King and I, và The Sound of Music, đã thành công vượt bậc. Việc hợp tác đó đã mang lại cho họ ba mươi bốn giải Tony Awards, mười lăm giải Academy Awards, giải Pulitzer, và hai giải Grammys

"Pretty in Pink? Đó có phải là một trong những bộ phim của Molly Ringwald (2) không?"

(2) Molly Ringuald chào đời năm1968 tại vùng Roserwille California trong một gia đình có truyền thống yêu nghệ thuật. Bà bắt đầu diễn kịch ở tuổi lên 5, và khi lên 6, Molly thu âm bài hát đầu tiên của mình trong album nhạc của nhóm nhạc mà bố bà là thành viên. Molly Ringuald trở thành nữ hoàng trẻ tuổi trong lòng của dân teen Mỹ trong khoảng giữa thập niên 80 sau vai diễn đột phá của bà trong bộ phim teen kinh điển Sixteen Candles (1984). Sau đó là vai ‘nàng công chúa’’ của trường trung học trong bộ phim trứ danh nhất trong sự nghiệp của thần tượng teen của bà. The Breakfast Club (1985). Tiếp theo thành công, Molly Ringuald liên tục xuất hiện trong hàng loạt các bộ phim teen khác như Pretty in Pink (1986), The Pick-up Artist (1987), Fresh horses (1988) Đến cuối những năm 80, Ringuald đã là diễn viên teen thành công nhất tại Hollywood, bên cạnh hàng chục các ngôi sao nữ thiếu niên khác. Tên tuổi của bà được xuất hiện mỗi ngày trên các phương tiện thông tin đại chúng và hình ảnh của Molly tràn ngập trong các tạp chí dành cho thiếu niên như Tiger Beat, Teen. Hiện bà vẫn đang đóng kịch tại sân khấu Broadway

"Đừng có nói với em là anh chưa bao giờ xem nó nhé?"

"Dĩ nhiên là không rồi." Anh bật nút Tắt và cầm lên một dây thắt lưng massage. ‘Anh là con trai. Bọn anh không xem những phim như thế trừ khi có cái gì đó đáng để bọn anh xem.’’

‘Tình dục ư ?’’

Anh cười toe toét. ‘‘Hay ít nhất là có chút vuốt ve mơn trớn gì đó.’’

Cô cười và quay người về phía một chiếc ghế massage. Nụ cười trên mặt cô chợt biến mất và sự choáng váng khiến lông mày cô dựng đứng khi mặt đối mặt với người tình cũ.

‘‘Chào, Clare.’’

‘‘Lonny.’’ Anh ta vẫn đẹp trai và ăn mặc chải chuốt như cô vẫn nhớ. Và bên cạnh là một cô gái tóc vàng cao bằng với anh ta.

‘‘Em khỏe không ?’’ anh ta hỏi.

‘‘Khỏe.’’ Và đúng như vậy. Khi gặp lại anh ta, cô không cảm thấy gì cả. Tim cô không đập mạnh và cũng không có sự giận dữ giết người nào.

‘‘Đây là vợ chưa cưới của anh, Beth, đây là Clare.’’

Vợ chưa cưới? Thật là nhanh. Cô dời sự chú ý sang người phụ nữ kia. "Rất vui được gặp cô, Beth." Cô đưa tay ra cho người phụ nữ chắc chắn tin rằng Lonny yêu mình như một người đàn ông có thể yêu một người phụ nữ. Chỉ có điều anh ta không có khả năng đó.

"Tôi cũng vậy." Nhưng ngón tay của cô ta hầu như chỉ chạm nhẹ vào tay Clare trước khi cô ta thả tay cô ra. Người phụ nữ này đang phủ nhận. Cũng nhiều như cô từng có trước đây, cực kỳ muốn tin vào một điều gì đó, và từ chối sự thật đang hiện diện ra trước mắt. Cố hy vọng một điều gì đó tốt đẹp sẽ xảy đến để Beth có thể thấu hiểu cuộc sống bí ẩn của chồng sắp cưới của cô ta, nhưng việc đó giờ không phải là chuyện của cô nữa.

Trước khi Clare có thể giới thiệu Sebastian, anh đã bước đến và chìa tay mình ra cho Lonny, "Chào, tôi là bạn của Clare, Sebastian Vaughan."

Bạn của Clare. Cô ngước nhìn lên Sebastian bên phía vai phải của mình, hiện đang nhìn chòng chọc vào cô. Sau tất cả những tháng vừa qua. Cô không gì hơn chỉ là một người bạn đối với anh. Ngực cô như muốn nổ tung ngay tại cửa hàng Brookstone này, kế bên những chiếc máy massage đầu to, để Lonny và Beth và quý cô với hai đứa trẻ sinh đôi có thể nhìn thấy. Cô cũng chẳng khá hơn Beth. Không khác gì ngày cô tìm thấy Lonny trong phòng thay áo quần, theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cô nghĩ mình đã thay đổi. Trưởng thành. Đã rút được kinh nghiệm. Cô vẫn ảo tưởng như mọi khi. Cô muốn rút lui. Cô muốn bỏ đi và tự ôm lấy chính mình.

Với sự mơ hồ, cô đã nói vài chuyện vớ vẩn trong một vài phút trước khi Lonny và Beth rời đi. Cô đứng bên cạnh Sebastian khi anh mua chiếc thắt lưng massage cho Leo. Anh đã không nhận ra cô đang ngã quỵ. Khi họ rời nơi mua sắm, đi ngang qua tất cả mọi người, không một ai nhận ra rằng bên trong cô đang chết lặng.

Trên đường lái xe về nhà, anh đã kể cho cô nghe về chuyến đi trượt tuyết và tính đến việc đưa Leo đi câu cá hồi ở Alaska. Phải đến khi họ rẽ vào đường lái xe vào nhà của mẹ cô, Clare mới quay sang nhìn người đàn ông không thể yêu cô nhiều hơn Lonny.

"Có chuyện gì sao?" anh hỏi khi dừng xe trước garage. "Em im lặng suốt sau khi chúng ta tình cờ gặp bạn trai cũ. Tiện thể, em cũng khá hơn nhiều khi không có anh ta."

Cô nhìn vào mắt Sebastian. Nhìn vào đôi mắt người đàn ông mà cô yêu bằng cả trái tim. Đôi mắt của người đàn ông chẳng yêu cô. Cô không muốn khóc, ngay bây giờ, nhưng cô có thể cảm thấy nước mắt đang nóng cháy bỏng trong ngực cô. "Chúng ta là bạn?"

"Đương nhiên."

"Chỉ thế thôi sao?"

Anh tắt máy. "Không. Không hẳn thế. Anh thích em, và chúng ta rất hợp nhau. Chúng ta có được sự đồng cảm về mặt tình dục."

Đó không phải là tình yêu. "Anh thích em?"

Anh nhún vai và cho chìa khóa xe vào trong túi của chiếc áo khoác xốp màu đen của anh. "Ừ. Dĩ nhiên là anh thích em."

"Chỉ vậy thôi?"

Anh ắt hẳn đã nhận ra cuộc nói chuyện này sẽ dẫn đến đâu. Sự sợ hãi xuất hiện trong đôi mắt màu xanh lục khi anh nhìn qua cô. "Thế em còn muốn thêm gì nữa?"

Điều anh hỏi chỉ chứng minh cho sự thật đáng sợ mà thôi. "Anh không thể cho em bất cứ điều gì," cô nói và mở cửa xe. Cô đóng nó lại sau lưng và đi băng qua bãi cỏ về phía sau nhà của mẹ cô. Nếu cô có thể ở một mình, tự giam mình lại, trước khi cô gục ngã. Cô nhanh chóng bước đi trước khi Sebastian nắm lấy tay cô.

"Có chuyện gì xảy ra với em vậy?" anh hỏi khi xoay người cô lại đối mặt với anh. "Em hoảng sợ vì bạn trai cũ đã đính hôn sao?"

"Việc này chẳng liên quan gì đến Lonny cả." Một cơn gió mát thổi tung tóc cô, và cô đẩy nó ra phía sau một bên tai của mình. "Mặc dầu gặp lại anh ta buộc em phải nhìn lại tất cả những gì đang diễn ra giữa hai chúng ta. Về việc chúng sẽ luôn như thế nào."

"Em đang nói cái quái quỷ gì thế?"

"Em không muốn làm bạn anh. Điều đó không còn đủ với em nữa."

Anh bước lùi lại và buông tay ra khỏi cô. "Điều này thật bất ngờ."

"Em muốn nhiều hơn."

Ánh mắt anh nheo lại. "Đừng."

"Đừng gì? Đừng muốn nhiều hơn ư?"

"Đừng phá vỡ mọi thứ bằng cách nói về mối quan hệ hay lời hẹn ước."

Giờ không chỉ trái tim cô bị phá hủy, mà anh còn làm cô cực kỳ giận dữ. Giận đến mức cô muốn tống cho anh một nắm đấm để anh im miệng lại. "Có gì sai khi muốn có một mối quan hệ và lời hẹn ước? Nó lành mạnh. Tự nhiên. Bình thường.?"

Anh lắc đầu. "Không. Nó thật vớ vẩn. Vô nghĩa, cực kỳ vô dụng. Không sớm thì muộn, một trong hai người sẽ khó chịu và sau đó việc cãi nhau bắt đầu." Anh lấy tay vò vò vào mặt mình. "Clare, chúng ta rất hiểu nhau. Anh muốn được ở bên em. Cứ để mọi việc diễn ra như thế nhé."

"Em không thể."

Đôi mắt anh càng thu hẹp hơn. "Tại sao lại không chứ?"

"Vì anh thích em và em yêu anh." Cổ họng cô đau nhức vì xúc cảm bị đè nén. "Điều đó đã chẳng còn là tình bạn nữa. Không phải đối với em, và nó không còn đủ với việc được anh thích.Vào một thời điểm nào đó trước đây em có thể chấp nhận điều đó. Nhưng giờ thì không. Em xứng đáng có được người đàn ông yêu em và muốn có một mối quan hệ chính thức với em. Một người yêu em đủ để muốn được trải qua phần còn lại của đời mình với em. Em không cần những điều đó để tồn tại, nhưng em muốn chúng. Em muốn tất cả. Một người chồng và con cái và…" Cô nuốt mạnh xuống."… và một chú chó."

Anh khoanh tay trước ngực và nhìn cô. "Tại sao phụ nữ luôn thúc ép, kích động và luôn đòi hỏi thế nhỉ? Tại sao tất cả các cô không thể bình tĩnh hơn về mối quan hệ chứ?"

Chúa ơi, nó như những gì cô hoài nghi. Cô đã mắc cùng lỗi mà những người phụ nữ khác đã làm trong cuộc đời Sebastian. Cô đã yêu anh. "Em đã ba mươi tư tuổi. Những ngày tháng điềm tĩnh của em đã qua. Em muốn một người đàn ông cùng thức dậy với em vào mỗi buổi sang, muốn được ở bên em. Em không muốn ở với một người đàn ông chỉ tạt qua đời em khi anh ta muốn tình dục."

"Nó nhiều hơn là tình dục." Anh chỉ vào cô khi làn gió nhẹ chợt đùa với khóa kéo áo khoác của anh. "Và em là người đã nói rằng chúng ta chỉ là những người bạn cho việc đó. Giờ em lại muốn thay đổi mọi thứ. Sao em không để mọi việc như cũ?"

"Vì em yêu anh và điều đó thay đổi mọi thứ."

"Yêu anh," anh chế giễu. "Em muốn gì từ anh? Liệu anh có phải thay đổi chính anh và cuộc đời anh để phù hợp với em vì em đột nhiên nghĩ rằng em yêu anh?"

"Không. Em biết anh không thể thay đổi bản thân anh, đó cũng là lý do anh là người duy nhất em muốn yêu. Em từng nghĩ rằng em có thể chịu đựng được việc chúng ta chỉ là bạn. Em từng nghĩ việc đó là đủ đối với em, nhưng không phải." Giọng cô trở nên lúng túng khi cô ngước lên và nhìn vào khuôn mặt giận dữ của người đàn ông cô yêu. "Em không thể gặp anh nữa, Sebastian à."

Anh đưa tay ra như thể có ý kéo lấy cô, nhưng lại thả nó xuống bên cạnh mình. "Đừng làm vậy, Clare. Nếu em bỏ đi, anh sẽ không đuổi theo em đâu."

Đúng. Cô biết điều đó, và nỗi đau của việc biết được điều đó đau đớn hơn những gì cô có thể chịu đựng. "Em yêu anh, nhưng việc ở cùng anh khiến em rất đau đớn. Em sẽ không chờ đợi, hy vọng cảm xúc của anh sẽ thay đổi. Nếu giờ anh không yêu em, anh sẽ không bao giờ làm thế."

Anh cười lớn, đầy cay đắng. "Giờ em là một nhà tâm lý học sao?"

"Sebastian, anh đã ba mươi lăm tuổi và chưa bao giờ có một mối quan hệ nghiêm tục. Em không cần làm nhà tâm lý học mới biết được điều đó, em chỉ là một trong số một hàng dài phụ nữ trong đời anh. Em không cần là một nhà tâm lý học mới biết được anh chưa bao giờ thực sự yêu một ai. Tiếng tim đập dồn dập, hơi thở như nghẹn lại, điên cuồng vì một người phụ nữ, đó được gọi là tình yêu."

Anh cau mày và hơi ngả đầu ra sau khi nhìn xuống cô. "Em đang bắt đầu tin vào những cuốn tiểu thuyết lãng mạn của chính em rồi đó. Em có một cái nhìn khá xuyên tạc về đàn ông."

Đôi mắt cô ngân ngấn nước. "Cái nhìn của em về anh là quá rõ. Em không thể trao cuộc đời em cho một người đàn ông không thể hứa anh ta sẽ ở đâu vào ngày mai, chưa kể đến lời hứa ở cùng với em. Em muốn nhiều hơn thế." Cô quay lại và bước đi trong khi cô còn có thể.

"Chúc may mắn với điều đó," anh nói, dậm mạnh vào trái tim đã thực sự vỡ nát của cô

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương