Không Còn Là Cổ Tích
-
Chương 1: Cô ấy là công chúa
Học Viện Freedom - Ngôi trường của những ước mơ, nơi đây được coi là bộ mặt nền giáo dục của đất nước với phương pháp giảng dạy đạt tiêu chuẩn quốc tế. Là một trong những ngôi trường xuất sắc nhất và cũng là ngôi trường đầu tiên tại Châu Á có mặt trong danh sách 30 ngôi trường tốt nhất thế giới. Với mức học phí trên trời, Freedom không chỉ là thiên đường dành cho những thiên tài, mà còn là nơi tập hợp những tiểu thư, công tử có xuất thân danh giá muốn nâng cao danh tiếng cũng như tầm ảnh hưởng của gia tộc mình bằng tấm bằng tốt nghiệp đáng tự hào của học viện Freedom
Một ngày mới lại đến, nắng xuân bắt đầu len lỏi qua những khe lá, nhảy nhót trên những mái hiên nhà, cơn gió cũng điệu đà cuốn theo một mùi hương ngọt ngào của mùa xuân, làn sương mỏng tan nhẹ nhàng trong không khí như tưới mát tâm hồn, khiến ta cảm thấy khoan khoái đến lạ. Có lẽ, buổi sáng mùa xuân này đã rất tuyệt vời nếu như vụ việc ấy không xảy ra:
BỐP
Tiếng động mạnh vang lên xoá hết sự yên tĩnh, ôn hoà vốn có của một ngày tưởng chừng như tốt lành ấy.
- Nhật Linh, cậu làm gì vậy? "Trước cánh cổng học viện Freedom, một cô gái có mái tóc màu nâu nhạt được búi cao gọn gàng với cánh tay đang ôm lấy một bên má đỏ hồng, bỏng rát, hằn dấu bàn tay. Cô cất tiếng nói với giọng đầy oán trách nhưng không hề to tiếng mà lại rất nhẹ nhàng như đang che giấu sự phẫn nộ xen lẫn chút lo lắng, sợ hãi."
- Dám nói xấu tao?
BỐP
Tiếng bạt tai lại một lần nữa vang lên, thu hút ánh nhìn của mọi người, tưởng rằng nếu như vậy sẽ có người lại can ngăn giúp đỡ cô gái nhỏ bé, tội nghiệp. Nhưng không...Vô Cảm...đó là tất cả để ám chỉ ánh nhìn của họ lúc này. Có chút mỉa mai, xen lẫn khinh bỉ, đôi khi lại có một số ánh mắt ẩn hiện sự thương hại, đồng cảm nhưng thoạt nhiên không có ai mảy may ý định sẽ giúp cô gái ấy.
- Mình không có! "Cô gái nhỏ hét lên, dường như mọi sự uất ức của cô đã dồn hết vào câu nói ấy."
- Dám chối.
BỐP... BỐP... BÔP...
Những cái tát liên hoàn giáng xuống gương mặt trắng ngần của cô. Bàn tay cô khẽ nắm chặt, môi mím lại chịu đựng mà không hề có chút kháng cự nào....Vì cô biết cô hoàn toàn không được phép hay chính xác hơn là không có khả năng để chống đối lại con người này. Cô hiểu rõ vị trí của mình ở đây, so với người ấy cô chẳng khác gì quân tốt trong bàn cờ mặc sức cho người chơi tiêu khiển....
- Nhật Linh, đừng đánh nữa, chết người đấy. "Cô gái đứng bên cạnh với mái tóc màu nâu hạt dẻ, xoăn nhẹ nhàng, cùng đôi mắt đen láy, to tròn, đáng yêu như búp bê sứ điệu đà, khẽ níu tay Nhật Linh nói."
Nhật Linh gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp, kiều diễm của cô sự phẫn nộ đã vơi đi phần nữa, đôi mắt màu xanh saphire trong vắt như nước hồ thu ẩn hiện nét khinh bỉ, mỉa mai, đôi khi lại xen lẫn sự thất vọng, xót xa. Cô hất nhẹ mái tóc vàng khói, sáng rực rỡ trong nắng mai, quay lưng bước đi, để mặc cho cô gái kia đã ngồi thụp xuống, khóc lóc trong vô vọng. Mặc cho Nhật Linh đã đi một đoạn khá xa nhưng vẫn không một ai đến bên cạnh và đỡ lấy cô gái nhỏ tội nghiệp.
Cô gái ấy một mình than khóc, một mình chịu đựng, một mình bước tiếp và ngôi trường ước mơ của người người nhưng lại là địa ngục tăm tối, trói chặt tuổi thanh xuân của cô.
Giống như những ngôi trường tư thục khác, Freedom cũng có sự phân hoá khá rõ ràng. Tại đây, điều đó được thể hiện bằng những chiếc huy hiệu, chúng có 5 màu: Bạch Kim, Vàng, Bạc, Đồng và Đen. Trong đó Bạch kim là chiếc huy hiệu danh giá nhất, chỉ dành cho những người có gia đình quyền thế, không chỉ vậy họ còn có khả năng, học lực xuất sắc và hoàn hảo về mọi mặt. Nói cách khác, họ chính là niềm tự hào của Freedom. Ngược lại với Bạch Kim, màu Đen là màu của sự tuyệt vọng, là màu của chiếc huy hiệu tồi tệ nhất. Bất cứ học viên nào trong học viện Freedom đều sợ hãi và căm ghét chiếc huy hiệu đó, vì nếu phải nhận được nó, họ sẽ bị đày xuống lớp E hay còn có tên gọi khác là END- Lớp học của sự kết thúc. Tại lớp học này bạn sẽ bị toàn trường miệt thị, khinh bỉ và bắt nạt, có thể nói cuộc sống học đường của bạn đã chấm dứt hoàn toàn nếu như bạn là học sinh lớp này. 95% học sinh lớp E đều tự động chuyển trường, bỏ học hay thậm chí là tự tử vì sự phân biệt đối xử nặng nề tại đây. Thường thì chỉ có những kẻ không có khả năng hay đã từng làm ô uế danh tiếng của học viện mới bị đày vào lớp này. Nhưng đôi khi cũng có một vài trường hợp ngoại lệ, đó những kẻ kém may mắn hay không an phận vì đã đụng chạm tới Họ - Những người mang trên mình quyền thống trị của Freedom...
Tầng 3 học viện Freedom, nơi những lớp học được trang trí sang trọng, cổ kính, đậm chất quý tộc Châu Âu với gam màu chủ đạo là đỏ đô lịch lãm. Tầng 3 còn một tên gọi khác là thánh địa của những vị thần cài trên ngực áo những chiếc huy hiệu Bạch Kim được thiết kế cầu kỳ, đẹp đẽ. Cơ sở vật chất ở đây cũng rất tân tiến, hiện đại. Đây là tầng duy nhất có thư viện riêng, nhà ăn riêng, thậm chí ngay cả sân vận động cũng được thiết kế cách biệt hoàn toàn so với những tầng khác, đương nhiên chương trình học của lớp Bạch Kim cũng hoàn toàn khác biệt và không hề nhẹ nhàng... Nói cho cùng, tất cả mọi thứ đặc biệt mà họ nhận được cũng chính là phần thưởng dành cho khả năng thiên phú cũng như sự nỗ lực không ngừng mà họ đã bỏ ra để tạo dựng nên danh tiếng cho ngôi trường.
Hôm nay, thánh địa của họ có vẻ ồn ào hơn mọi ngày, mọi người dường như đang bàn tán về một vấn đề nào đó, rất thú vị. Vì học sinh Bạch Kim không phải những kẻ tầm thường hay lo chuyện bao đồng, mỗi người họ đều mang trong mình niềm tự hào gia tộc, sự cao ngạo và cao quý hơn người không phải ai cũng có được.
- Nhật Linh, cậu biết gì chưa? Nghe nói người đó đã trở về. "Bỗng một cô gái đứng trước mặt Nhật Linh nghiêm trọng nói."
Nhật Linh khẽ nhiu mày, liếc mắt nhìn cô gái đó. Môi cô mím nhẹ, đôi mắt xanh ngọc tối màu, ẩn hiện nét cười nhạt.
- Liên quan đến tôi sao? "Nhật Linh cất lời, cô gái vừa nãy mặt tái dần. Nhanh chóng rời đi, có lẽ cô biết Nhật Linh đang khó chịu, và chuyện này càng làm tâm trạng cô ấy tồi tệ hơn."
- Khánh Ngọc, cậu không biết điều đó sao? "Nhật Linh quay lại nhìn cô gái có gương mặt búp bê bên cạnh mình. Đôi mắt cô gái thoáng giật mình, lo lắng, sợ hãi, bất ngờ."
- Tớ....Tớ...Thật sự không biết....."Khánh Ngọc ấp úng. Giongj nói trong treo như hoạt hình của Khánh Ngọc là thứ Nhật Linh thích nhất ở cô...Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy khó chịu khi nghe thấy giọng nói đó, có lẽ vì cô hiểu rõ, Khánh Ngọc đang nói dối..."
- Cậu có một cơ hội nữa để nói thật. "Nhật Linh lạnh lùng nói, ánh nhìn của cô như thiêu đốt mọi tâm can của người đối diện. Đôi mắt màu xanh ngọc lạnh băng càng khiến ánh nhìn thêm phần đáng sợ."
Khánh Ngọc bỏ cuộc. Dù cô là ai, ngang ngạnh thế nào, cũng không thể chống đối lại con người này. Cô sợ, đúng vậy, cô rất sợ Nhật Linh. Kể từ ngày đó, Nhật Linh luôn là người cô ngưỡng mộ và sợ hãi nhất. Cậu ấy luôn là người đứng đầu, người lãnh đạo tuyệt vời, là người duy nhất có tầm ảnh hưởng to lớn đến toàn bộ học viện Freedom. Và cô ấy cũng là hội trưởng hội học sinh duy nhất dám lấy hung diệt bạo, lấy sự ngang tàn lấn át sự hung hăng.
- Một tuần, Duy Anh đã về được một tuần, có lẽ cậu ấy sẽ trở lại trường vào tuần sau.
- Tớ không muốn chuyện này lặp lại thêm một lần nữa. " Nhật Linh nói rồi rời đi."
Nhật Linh đã từng là cô gái mọi tên con trai trong trường đều mong muốn chiếm đoạt. Cô ấy sở hữu gương mặt xinh đẹp tựa nữ thần, làn da trắng hồng toả sáng cùng với đường nét hoà quyện giữa ba quốc gia Pháp, Ý, Việt, cộng thêm thánh tích học tộc bậc nhất và khả năng chơi piano điêu luyện, chẳng phải điêu ngoa khi nói Nhật Linh chính là sản phẩm tuyệt vời nhất mà tạo hoá tạo thành. Nhưng trên đời vốn chẳng có gì hoàn hảo, cô ấy có đủ tài năng và nhan sắc để trở thành người dẫn đầu nhưng tính cách thì không. Sự tự mãn, kiêu kỳ và khí chất cao ngạo hơn người của cô luôn khiến người khác phải e dè, sợ hãi. Có lẽ với một người sinh ra trong gia đình quyền quý, sở hữu tập đoàn kinh tế lớn nhất cả nước như Nhật Linh thì điều đó cũng không lấy làm lạ, nhưng Nhật Linh đã vượt qua giới hạn đó. Trong mắt cô, ngoài gia đình, những người khác chỉ là những quân cờ phải tuân theo mệnh lệnh của người chơi.
Một ngày mới lại đến, nắng xuân bắt đầu len lỏi qua những khe lá, nhảy nhót trên những mái hiên nhà, cơn gió cũng điệu đà cuốn theo một mùi hương ngọt ngào của mùa xuân, làn sương mỏng tan nhẹ nhàng trong không khí như tưới mát tâm hồn, khiến ta cảm thấy khoan khoái đến lạ. Có lẽ, buổi sáng mùa xuân này đã rất tuyệt vời nếu như vụ việc ấy không xảy ra:
BỐP
Tiếng động mạnh vang lên xoá hết sự yên tĩnh, ôn hoà vốn có của một ngày tưởng chừng như tốt lành ấy.
- Nhật Linh, cậu làm gì vậy? "Trước cánh cổng học viện Freedom, một cô gái có mái tóc màu nâu nhạt được búi cao gọn gàng với cánh tay đang ôm lấy một bên má đỏ hồng, bỏng rát, hằn dấu bàn tay. Cô cất tiếng nói với giọng đầy oán trách nhưng không hề to tiếng mà lại rất nhẹ nhàng như đang che giấu sự phẫn nộ xen lẫn chút lo lắng, sợ hãi."
- Dám nói xấu tao?
BỐP
Tiếng bạt tai lại một lần nữa vang lên, thu hút ánh nhìn của mọi người, tưởng rằng nếu như vậy sẽ có người lại can ngăn giúp đỡ cô gái nhỏ bé, tội nghiệp. Nhưng không...Vô Cảm...đó là tất cả để ám chỉ ánh nhìn của họ lúc này. Có chút mỉa mai, xen lẫn khinh bỉ, đôi khi lại có một số ánh mắt ẩn hiện sự thương hại, đồng cảm nhưng thoạt nhiên không có ai mảy may ý định sẽ giúp cô gái ấy.
- Mình không có! "Cô gái nhỏ hét lên, dường như mọi sự uất ức của cô đã dồn hết vào câu nói ấy."
- Dám chối.
BỐP... BỐP... BÔP...
Những cái tát liên hoàn giáng xuống gương mặt trắng ngần của cô. Bàn tay cô khẽ nắm chặt, môi mím lại chịu đựng mà không hề có chút kháng cự nào....Vì cô biết cô hoàn toàn không được phép hay chính xác hơn là không có khả năng để chống đối lại con người này. Cô hiểu rõ vị trí của mình ở đây, so với người ấy cô chẳng khác gì quân tốt trong bàn cờ mặc sức cho người chơi tiêu khiển....
- Nhật Linh, đừng đánh nữa, chết người đấy. "Cô gái đứng bên cạnh với mái tóc màu nâu hạt dẻ, xoăn nhẹ nhàng, cùng đôi mắt đen láy, to tròn, đáng yêu như búp bê sứ điệu đà, khẽ níu tay Nhật Linh nói."
Nhật Linh gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp, kiều diễm của cô sự phẫn nộ đã vơi đi phần nữa, đôi mắt màu xanh saphire trong vắt như nước hồ thu ẩn hiện nét khinh bỉ, mỉa mai, đôi khi lại xen lẫn sự thất vọng, xót xa. Cô hất nhẹ mái tóc vàng khói, sáng rực rỡ trong nắng mai, quay lưng bước đi, để mặc cho cô gái kia đã ngồi thụp xuống, khóc lóc trong vô vọng. Mặc cho Nhật Linh đã đi một đoạn khá xa nhưng vẫn không một ai đến bên cạnh và đỡ lấy cô gái nhỏ tội nghiệp.
Cô gái ấy một mình than khóc, một mình chịu đựng, một mình bước tiếp và ngôi trường ước mơ của người người nhưng lại là địa ngục tăm tối, trói chặt tuổi thanh xuân của cô.
Giống như những ngôi trường tư thục khác, Freedom cũng có sự phân hoá khá rõ ràng. Tại đây, điều đó được thể hiện bằng những chiếc huy hiệu, chúng có 5 màu: Bạch Kim, Vàng, Bạc, Đồng và Đen. Trong đó Bạch kim là chiếc huy hiệu danh giá nhất, chỉ dành cho những người có gia đình quyền thế, không chỉ vậy họ còn có khả năng, học lực xuất sắc và hoàn hảo về mọi mặt. Nói cách khác, họ chính là niềm tự hào của Freedom. Ngược lại với Bạch Kim, màu Đen là màu của sự tuyệt vọng, là màu của chiếc huy hiệu tồi tệ nhất. Bất cứ học viên nào trong học viện Freedom đều sợ hãi và căm ghét chiếc huy hiệu đó, vì nếu phải nhận được nó, họ sẽ bị đày xuống lớp E hay còn có tên gọi khác là END- Lớp học của sự kết thúc. Tại lớp học này bạn sẽ bị toàn trường miệt thị, khinh bỉ và bắt nạt, có thể nói cuộc sống học đường của bạn đã chấm dứt hoàn toàn nếu như bạn là học sinh lớp này. 95% học sinh lớp E đều tự động chuyển trường, bỏ học hay thậm chí là tự tử vì sự phân biệt đối xử nặng nề tại đây. Thường thì chỉ có những kẻ không có khả năng hay đã từng làm ô uế danh tiếng của học viện mới bị đày vào lớp này. Nhưng đôi khi cũng có một vài trường hợp ngoại lệ, đó những kẻ kém may mắn hay không an phận vì đã đụng chạm tới Họ - Những người mang trên mình quyền thống trị của Freedom...
Tầng 3 học viện Freedom, nơi những lớp học được trang trí sang trọng, cổ kính, đậm chất quý tộc Châu Âu với gam màu chủ đạo là đỏ đô lịch lãm. Tầng 3 còn một tên gọi khác là thánh địa của những vị thần cài trên ngực áo những chiếc huy hiệu Bạch Kim được thiết kế cầu kỳ, đẹp đẽ. Cơ sở vật chất ở đây cũng rất tân tiến, hiện đại. Đây là tầng duy nhất có thư viện riêng, nhà ăn riêng, thậm chí ngay cả sân vận động cũng được thiết kế cách biệt hoàn toàn so với những tầng khác, đương nhiên chương trình học của lớp Bạch Kim cũng hoàn toàn khác biệt và không hề nhẹ nhàng... Nói cho cùng, tất cả mọi thứ đặc biệt mà họ nhận được cũng chính là phần thưởng dành cho khả năng thiên phú cũng như sự nỗ lực không ngừng mà họ đã bỏ ra để tạo dựng nên danh tiếng cho ngôi trường.
Hôm nay, thánh địa của họ có vẻ ồn ào hơn mọi ngày, mọi người dường như đang bàn tán về một vấn đề nào đó, rất thú vị. Vì học sinh Bạch Kim không phải những kẻ tầm thường hay lo chuyện bao đồng, mỗi người họ đều mang trong mình niềm tự hào gia tộc, sự cao ngạo và cao quý hơn người không phải ai cũng có được.
- Nhật Linh, cậu biết gì chưa? Nghe nói người đó đã trở về. "Bỗng một cô gái đứng trước mặt Nhật Linh nghiêm trọng nói."
Nhật Linh khẽ nhiu mày, liếc mắt nhìn cô gái đó. Môi cô mím nhẹ, đôi mắt xanh ngọc tối màu, ẩn hiện nét cười nhạt.
- Liên quan đến tôi sao? "Nhật Linh cất lời, cô gái vừa nãy mặt tái dần. Nhanh chóng rời đi, có lẽ cô biết Nhật Linh đang khó chịu, và chuyện này càng làm tâm trạng cô ấy tồi tệ hơn."
- Khánh Ngọc, cậu không biết điều đó sao? "Nhật Linh quay lại nhìn cô gái có gương mặt búp bê bên cạnh mình. Đôi mắt cô gái thoáng giật mình, lo lắng, sợ hãi, bất ngờ."
- Tớ....Tớ...Thật sự không biết....."Khánh Ngọc ấp úng. Giongj nói trong treo như hoạt hình của Khánh Ngọc là thứ Nhật Linh thích nhất ở cô...Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy khó chịu khi nghe thấy giọng nói đó, có lẽ vì cô hiểu rõ, Khánh Ngọc đang nói dối..."
- Cậu có một cơ hội nữa để nói thật. "Nhật Linh lạnh lùng nói, ánh nhìn của cô như thiêu đốt mọi tâm can của người đối diện. Đôi mắt màu xanh ngọc lạnh băng càng khiến ánh nhìn thêm phần đáng sợ."
Khánh Ngọc bỏ cuộc. Dù cô là ai, ngang ngạnh thế nào, cũng không thể chống đối lại con người này. Cô sợ, đúng vậy, cô rất sợ Nhật Linh. Kể từ ngày đó, Nhật Linh luôn là người cô ngưỡng mộ và sợ hãi nhất. Cậu ấy luôn là người đứng đầu, người lãnh đạo tuyệt vời, là người duy nhất có tầm ảnh hưởng to lớn đến toàn bộ học viện Freedom. Và cô ấy cũng là hội trưởng hội học sinh duy nhất dám lấy hung diệt bạo, lấy sự ngang tàn lấn át sự hung hăng.
- Một tuần, Duy Anh đã về được một tuần, có lẽ cậu ấy sẽ trở lại trường vào tuần sau.
- Tớ không muốn chuyện này lặp lại thêm một lần nữa. " Nhật Linh nói rồi rời đi."
Nhật Linh đã từng là cô gái mọi tên con trai trong trường đều mong muốn chiếm đoạt. Cô ấy sở hữu gương mặt xinh đẹp tựa nữ thần, làn da trắng hồng toả sáng cùng với đường nét hoà quyện giữa ba quốc gia Pháp, Ý, Việt, cộng thêm thánh tích học tộc bậc nhất và khả năng chơi piano điêu luyện, chẳng phải điêu ngoa khi nói Nhật Linh chính là sản phẩm tuyệt vời nhất mà tạo hoá tạo thành. Nhưng trên đời vốn chẳng có gì hoàn hảo, cô ấy có đủ tài năng và nhan sắc để trở thành người dẫn đầu nhưng tính cách thì không. Sự tự mãn, kiêu kỳ và khí chất cao ngạo hơn người của cô luôn khiến người khác phải e dè, sợ hãi. Có lẽ với một người sinh ra trong gia đình quyền quý, sở hữu tập đoàn kinh tế lớn nhất cả nước như Nhật Linh thì điều đó cũng không lấy làm lạ, nhưng Nhật Linh đã vượt qua giới hạn đó. Trong mắt cô, ngoài gia đình, những người khác chỉ là những quân cờ phải tuân theo mệnh lệnh của người chơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook