Sau khi những vật cản trở nàng biến mất, cuộc sống hàng ngày của Philomel diễn ra thật suôn sẻ.

Lịch trình thì dày đặc, ánh mắt của những người khác cũng theo nàng khắp mọi nơi.

Cùng với đó, còn có nỗi sợ hãi không biết khi nào mình sẽ chết đôi khi khiến nàng phải nín thở nhưng nàng đã dặn lòng có thể chịu đựng được.

May mắn thay cho nàng, nhờ không có sự hiện diện của bảo mẫu và những người hầu cũ đã khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn. Và nữ Bá tước Deles cùng những người hầu mới của nàng đã làm rất tốt nhiệm vụ của họ.

Nhưng...

"Chỉ điều này thôi là không đủ."

Philomel lẩm bẩm.

Trước khi ra ăn sáng, nàng đã ở một mình trong phòng và lật lại các trang sách.

Thật tốt khi bảo mẫu và những kẻ thuộc sự kiểm soát của bà đã biến mất và nàng cũng đang dần được người khác công nhận. Nhưng vẫn còn quá sớm để nàng có thể thả lỏng.

Ít nhất là cho đến khi nàng đủ lớn để trốn thoát một mình, nàng nên làm tất cả những gì mình có thể để được sống.

Bây giờ, nàng đã 9 tuổi và vẫn còn chưa thể tự mình chăm sóc mình, vì vậy, có lẽ trong vài năm tới sẽ rất khó khăn. Nàng buộc phải có khả năng kiếm sống khi đã rời khỏi Cung điện Hoàng gia.

"Mình đang để lãng phí tiền tiêu vặt của mình và cần phải để dành tiền trốn thoát... Mình có thể làm gì khác nhỉ?"

Làm thế nào để thoát khỏi đây?

Nàng đã tự nghĩ về điều đó nhưng lại có một khó khăn lớn trong việc giữ cho kế hoạch đó tồn tại.

Đó là phải ghi được điểm trong mắt Hoàng đế.

Có một thứ vô cùng hoàn hảo dùng để trốn thoát nhưng vấn đề đó là báu vật của Hoàng gia. Một báu vật chỉ có thể được sử dụng bởi Hoàng đế hoặc người kế vị được ông công nhận.

"Nhưng làm thế nào để có thể gây sự chú ý.."

Mặc dù, Hoàng đế gần đây đã chịu gặp Philomel nhưng không hề có sự thân thiết nào quá với nàng.

Thỉnh thoảng, nàng cũng được triệu kiến để dùng bữa với ông nhưng mối quan hệ không hề có sự tiến triển hơn.

"Ừm...mình phải làm sao đây?"

Tuy nhiên, không có cái nào đáng để có thể đổi lấy báu vật của Hoàng gia.

Nàng luôn có thói quen đọc lại cuốn sách "Công chúa Ellencia" và hiện tại, khi đọc lại nó, ánh mắt nàng như sáng rực lên.

"Phải, chính là nó!"

Philomel lập tức kéo sợi dây cho gọi nữ Bá tước Deles và yêu cầu bà mang theo thứ gì đó.

Một lúc sau, nữ Bá tước đã mang theo một lọ nước màu xanh lá cây.

"Đó là một loại nước được làm bằng cách nghiền nhỏ các loại thảo dược để làm thành giấm mà Điện hạ đã nói."

"Cảm ơn ngươi!"

"Nhưng... Nhưng thần có thể hỏi tại sao Người cần thảo dược dạng giấm không? Nó thường được sử dụng như một thành phần dược liệu hơn."

"Ta sẽ pha trà với cái này và đưa nó cho Bệ hạ."

"Bệ hạ...?"

"Ừ! Bệ hạ luôn uống rượu thường xuyên. Ta đã đọc trong một cuốn sách rằng giấm thảo dược nếu hòa cùng với nước sôi sẽ rất tốt cho việc giảm cảm giác nôn nao khó chịu!"

Philomel cố tình nói một cách đầy ngây ngô như một đứa trẻ ngây thơ. Theo suy đoán của nàng, nữ Bá tước là một người tốt và bat sẽ muốn bảo vệ sự ngây thơ của đứa trẻ.

"Ừm... đúng vậy. Bệ hạ chắc chắn sẽ hài lòng với sự hiếu thảo của Công chúa."

Đúng như dự đoán, nữ Bá tước chỉ tỏ ra vẻ mặt ngạc nhiên một lúc nhưng bà đã nhanh chóng thay bằng nụ cười và cổ vũ Philomel.

"Vậy thì chúng ta cũng sẽ chuẩn bị ấm trà và ly chứ?"

"Ta cũng muốn cả giấy lọc!"

"A, thần sẽ mang nó đến cho Người ngay lập tức."

Ngay sau khi nữ Bá tước Deles rời khỏi phòng, Philomel đã mở ra bình thuốc và áp mũi sát vào nó.

"Aww, mùi này!"

Cái mùi chua cay nồng nặc của nó khiến nàng hoảng sợ.

Đó là lý do tại sao nữ Bá tước phản ứng đầy kinh ngạc với lời của Philomel rằng nàng sẽ đưa nó vào trong trà cho Hoàng đế.

Người ta đều biết rằng giấm thảo dược rất tốt cho ai thấy nôn nao nhưng ít người thích uống trà giấm vào ngay sau khi nốc nhiều rượu.

Chính vì cái mùi kinh khủng và cái vị đầy khủng khiếp gấp đôi mùi.

"Nhưng có là điều này thì cũng không sao cả."

Philomel đã đi đến cái tủ ở phía sau phòng, mở nó và lấy ra một chai thủy tinh có kích thước bằng bắp tay.

Chất lỏng màu vàng nhạt chứa đầy trong chai thật sóng sánh.

Đó là nước ép từ quả của cây Thế giới.



Người ta nói rằng nếu thêm nước ép cây Thế giới vào trà giấm thảo mộc thì nó sẽ trung hòa vị đắng một cách đáng ngạc nhiên và khiến nó có thể uống được.

Trong cuốn sách có nhắc đến một chuyện, đó là khi Ellencia đã vô tình phát hiện ra lúc thêm nước ép từ quả cây Thế giới mà nàng nhận được từ cha mình vào trà giấm thảo mộc.

Một sự trùng hợp đáng kinh ngạc lại đến từ một ý tưởng đơn giản, đó là "trộn những điều tốt với những điều tốt đẹp hơn sẽ giúp cơ thể khỏe mạnh hơn."

"Đúng như dự đoán, Công chúa thật quả là một thiên tài cho dù có là thế nào đi chăng nữa."

Philomel cười khổ.

Dù sao, đó cũng là cách Ellencia tạo ra một thứ gọi là "trà giấm đặc biệt", nó đã giúp ích trong việc giảm cảm giác nôn nao hơn là chỉ uống suông trà giấm nhằm phục hồi.

Cho đến tận lúc đó, cũng không ai dám cho nước ép của quả Cây Thế Giới đầy quý giá vào một loại trà khủng khiếp như vậy. Nói cách khác, Ellencia là người đầu tiên nghĩ ra "trà giấm đặc biệt".

Tất nhiên, Philomel sẽ ngăn chặn nó.

"Xin lỗi, Ellencia! Dù sao thì cô cũng sẽ vẫn ăn ngon và sống tốt nếu không có nó, vì vậy, hãy để nó cho ta."

Sau khi đã lấy một số loại như Công chúa yêu cầu, nữ Bá tước quay trở lại.

Philomel ngay sau đó đã pha một loại trà thảo mộc theo cách riêng bằng giấy lọc mà bà đã mang tới, sau đó, mới lấy thìa cà phê múc chất lỏng màu vàng vào.

Tỷ lệ là vô cùng quan trọng để có được hương vị tốt nhất.

Philomel đã thêm hai thìa cà phê theo như cuốn sách nhắc tới.

Mồ hôi như tuôn ra trên mũi khi nàng cẩn thận khuấy thìa cà phê của mình để pha trà.

"Xong!"

Nàng đã nếm thử nó và nó có vị ngọt một cách kỳ lạ.

"Ellencia, cô có thể đã tặng loại trà quý giá này cho một hiệp sĩ đang nôn nao vì cô có một trái tim nhân hậu nhưng ta thì khác."

Những điều tốt đẹp nên được trao cho những người có quyền lực!

Philomel chỉ làm theo lẽ thường mà nàng đã nhận ra trước đó và đi đến phòng ngủ của Hoàng đế. Nàng có nói rằng khay trà của nàng rất nguy hiểm vì nó nóng và nữ Bá tước Deles đã giúp nàng cầm hộ và đi theo nàng.

Hôm qua, nàng nghe nói Hoàng đế đã ăn tối với các quý tộc cấp cao rất lâu. Bữa ăn được cho là kéo dài đến tận khuya, vì vậy, rất có thể ông đang bị nôn nao vào sáng hôm sau. Nhưng trên đường đến phòng ngủ của Người, Philomel lại tình cờ gặp Bá tước Pollan.

Bá tước Pollan đã rơi lệ khi nghe lời giải thích của Philomel.

"Cuối cùng thì thần cũng thấy an lòng hơn rồi...! Đã đến lúc Bệ hạ nên thức tỉnh. Đi thôi."

"Đúng như dự đoán, ông ấy vẫn chưa tỉnh dậy do nhức đầu."

Philomel thầm vui mừng trong lòng khi nàng bước về phía phòng ngủ của Hoàng đế. Cửa phòng ngủ đã được mở ra và Bá tước bước vào trước.

"Bệ hạ, hãy nhìn xem ai đang ở đây!"

Một giọng nói đầy đau khổ phát ra từ đâu đó trên giường.

"Ta đang choáng váng, vì vậy, đừng có hét lên."

Eustis, người đang nằm trên giường, đã tỉnh dậy sau giấc ngủ.

"Đây chính là lúc!"

Philomel lấy khay trà của mình từ nữ Bá tước và tiến lại gần giường hơn.

"Bệ hạ, Người có ổn không?"

Philomel chào đón ông bằng thái độ lịch sự mà nàng đã luyện tập chăm chỉ.

Eustis ngạc nhiên đến nhảy dựng lên trước giọng nói đầy bất ngờ.

"Philomel? Tại sao con lại ở đây?"

"Con đã mang theo một ít trà nóng để giúp cho sức khỏe của Bệ hạ. Trà giấm thảo mộc, nếu Người không phiền, hãy uống một ly."

Bá tước Pollan đã giúp đỡ từ phía sau.

"Người ta nói rằng Công chúa Điện hạ đã tự mình đến. Lòng hiếu thảo của Điện hạ không đáng ngưỡng mộ sao?"

Eustis nhìn xuống chiếc ly đang bốc khói với khuôn mặt ủ rũ.

Có lẽ là vì mùi chua nồng của nó.

Làn da vốn nhợt nhạt của ông càng trở nên tồi tệ hơn. Nước ép từ quả của cây Thế giới có thể kiểm soát được vị của giấm nhưng không kiểm soát được mùi.

"Con nghĩ đó là lý do tại sao Người không nên uống rượu, phải không?"

Vì lo lắng cho ông, Philomel đã tiến thêm một bước nữa.

"Mặc dù..."

Philomel trong giây lát đã cau mày bởi cái mùi nồng nặc.

"Ông ấy toàn mùi rượu!"

Hoàng đế ngửi ngửi thấy mùi giấm không thể giấu bởi mùi của thảo mộc. Đôi mắt của Philomel cũng vô tình bắt gặp chiếc bàn đầy những chai rỗng.

Không đời nào mà những người hầu lại không dọn dẹp những gì họ đã uống trước đó, vì vậy, đó phải là những chai ông đã uống đêm qua.



"Ngay cả sau bữa tối mà Người vẫn uống nhiều như vậy sao?"

Đột nhiên, mắt nàng mở to.

"Đi xa ra."

Có lẽ như đọc được suy nghĩ của cô con gái Philomel, Eustis lập tức giấu đi những cái chai phía sau ông

"Nhưng..."

Bàn tay của Philomel cầm khay bắt đầu run rẩy.

"Mình không thể làm được nữa vì nó quá nặng!"

Đứa nhỏ đã cầm khay đựng ấm trà và tách trà rất lâu.

"Đưa nó cho ta."

Eustis thở dài và lấy khay đặt lên giường.

Như thể có một cuộc chiến âm thầm, ông cố gắng nhìn vào nước trà thật lâu và dồn hết nghị lực để uống hết nó.

"...?"

Lông mày vốn đang nhíu chặt nhanh chóng trở nên giãn ra.

"Hương vị... không tệ."

Kết quả làm Philomel cười rạng rỡ như nàng đã dự liệu.

"Vâng? Vị đắng biến mất khi con thử cho nước ép từ quả cây Thế Giới!"

"Nước ép của quả cây thế giới?"

"Vâng! Nó đã được Bệ hạ tặng cho con trước đó."

"Ta đã đưa nó cho con ăn."

"Con không còn bị ốm nữa. Nhưng vì Bệ hạ thường xuyên bị say xỉn..."

Bá tước Pollan gật đầu đồng ý.

"Bây giờ, vì lợi ích của Bệ hạ, xin hãy giảm việc uống rượu của Người lại. Cho dù Bệ hạ có khỏe đến đâu, uống rượu trong vòng mười năm chắc chắn sẽ gây ra các vấn đề về sức khỏe."

"Ồn ào."

"Bệ hạ vẫn còn trẻ..."

"Thật là ồn ào."

Lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông, Philomel đã nhận ra được điều gì đó mới mẻ.

"Người đã uống rất nhiều trong thời gian dài."

Nàng không hề biết chuyện này vì nàng không thường xuyên gặp ông.

"Bên cạnh đó, mười năm trước..."

Đó là khoảng thời gian Philomel chào đời.

Đó cũng là năm Hoàng hậu Isabella qua đời...

Chắc hẳn ông đã lạm dụng vào rượu quá mức bởi những chìm đắm trong sự thất vọng của mình sau khi Hoàng hậu đã qua đời. Có vẻ như bên ngoài thì ông cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng....

Bằng cách nào đó nàng đã cảm thấy thật kỳ lạ.

"Hóa ra ngay cả con gái cũng là giả khi vợ Người qua đời."

Tất nhiên, Philomel vẫn chối bỏ kịch liệt.

"Không, mình đang thông cảm với ai chứ?"

Ông là người sẽ giết nàng vào một ngày nào đó. Vì vậy, nàng không nên tỏ ra yếu đuối cho đến khi có thể bỏ chạy thành công.

"Philomel."

Đúng lúc đó, Eustis, người đã đặt chiếc ly lên khay, trầm giọng nói.

"Cảm ơn vì đã giúp ta loại bỏ cơn đau đầu một chút. Hãy cho ta biết nếu có bất cứ điều gì con muốn."

"Đây rồi!"

Đúng như Philomel mong đợi.

Hoàng đế là một người đàn ông công tư phân minh nhưng lần này nàng cũng đã làm một công việc tuyệt vời. Nàng đã khiến ông nghĩ nàng làm nó để xin một phần thưởng nào đó.

Mình nên làm gì nhỉ?

"Còn quá sớm để xin món đồ đó chỉ bằng việc này..."

Sau khi đứng suy nghĩ một lúc, Philomel cũng đã quyết định sẽ nói những gì mà nàng muốn.

Editor: Bạch Thiến

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương