Buổi tối trở về nhà, Nhiếp Lạc Ngôn thuật lại chuyện kinh hoàng ấy cho bạn thân nghe. Tần Thiểu Trân đang đi công tác, sau khi nghe xong câu chuyện cô cười phá lên.

“Cậu thật vô lương tâm. Mình suýt chút nữa thì chết đuối, cậu có thể cười được à?” Nhiếp Lạc Ngôn nằm ra giường, tâm trạng vô cùng chán nản.

Tần Thiểu Trân lại tiếp tục cười trên sự đau khổ của người khác: “Chẳng phải hiện giờ cậu vẫn sống sờ sờ đó sao? Khi xưa bảo cậu tham gia lớp học bơi, cậu lại không chịu, bây giờ nếm mùi đau khổ, chắc hối hận lắm ấy nhỉ?”.

Cũng đúng thế thật. Hồi năm thứ hai đại học, có môn Thể dục tự chọn, lúc đó Tần Thiểu Trân nhất mực rủ Nhiếp Lạc Ngôn cùng học bơi nhưng cô đã khăng khăng chọn môn Tennis.

Nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì Trình Hạo cũng đăng ký môn Tennis.

Và hôm nay, cô đã suýt mất mạng.

Nhiếp Lạc Ngôn nằm trong bóng tối suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định lấy di động gửi tin nhắn.

Cô hỏi: “Cậu ngủ chưa?”.

Có lẽ đối phương đã ngủ rồi, nên cô chờ rất lâu mà không thấy điện thoại sáng lên. Trong lòng có chút thất vọng, bởi trong đầu cô đã chuẩn bị các nội dung định nói tiếp theo, cô muốn nói cho cậu biết rằng, sau khi cậu đi cô đã bị rơi xuống nước suýt chết đuối.

Nhưng, hình như cậu không cho cô cơ hội.

Những lời đã chuẩn bị không được nói ra, cậu giống hệt như lúc chiều bỗng dưng bỏ về, bỗng dưng trở nên vô cùng xa lạ, cô có cảm giác cảnh tượng hôm đó hai người đi trong cầu thang mờ tối, sự ấm áp khi hai bàn tay chạm vào nhau, dường như tất cả chỉ là giấc mơ.

Có lẽ thực sự chỉ là một giấc mơ, nên mới có màu sắc đẹp như vậy.

Cô đã mơ giấc mơ này rất nhiều năm, một giấc mơ không liền mạch, nhưng lại khiến cô không muốn tỉnh lại, và kết cục cuối cùng dường như chỉ là hành động kéo tay nhau mà thôi. Có lẽ cô và cậu chỉ có thể như thế.

Cậu vẫn giống năm xưa, hình như không muốn tiến thêm bước nào nữa, vào những thời khắc quan trọng cậu lại càng trở nên xa cách.

Nhưng lúc này đây, trong lòng cô ngoài nỗi thất vọng tràn trề thì không hề xuất hiện nỗi thương cảm quá lớn nào khác, thậm chí còn không bằng cảm giác hồi ở đại học năm đó, khi cậu mượn hơi men để hôn cô nhưng lại đột ngột dừng lại.

Lúc đó cô mới thực sự bị tổn thương, nên rất lâu sau này cô không muốn nói chuyện với cậu.

Còn hôm nay… hình như hôm nay cô không có cảm giác ấy.

Cô chỉ hơi buồn, bởi đã bao nhiêu năm trôi qua, cô đều không có cách nào hiểu được cậu.

Tối hôm đó, tay cô nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, chỉ trong không gian mờ tối của mấy tầng ngắn ngủi, cô không nói lời nào, không phải vì không có chuyện gì để nói, mà là khoảnh khắc ấy, đối với cô mà nói, giống như đang hoàn thành một loại nghi thức nào đó.

Nguyện vọng ấp ủ trong lòng từ rất lâu đã chuyển sự bồng bột tuổi thanh xuân thành thời gian dài chờ đợi, dường như cuối cùng trong giây phút ấy cô đã có được sự giải thoát và cứu rỗi.

Thực ra cô biết, tình cảm giữa họ giống như một bộ phim dang dở, cô chỉ xem được phần mở đầu, nên luôn ngoan cố chờ đợi phần cao trào cũng như kết cục của nó. Có điều, băng phim dường như bị kẹt, và mắc kẹt luôn ở đó, khiến cô chờ đợi và lại đợi chờ, nhưng không thể đợi được kết cục mình mong muốn. Tuy không cam tâm nhưng cô bỗng lờ mờ nhận ra rằng, chắc chắn rồi có một ngày, mình sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Cũng có thể, cô đã mệt mỏi từ lâu rồi, chỉ là không chịu thừa nhận, không chịu buông tay, chính vì một ý nghĩ cố chấp trong lòng, vì một mong muốn chưa hoàn thành trong thời trẻ mà cô đã kiên trì tới tận bây giờ.

Còn cậu cứ hết lần này tới lần khác cho cô hy vọng, sau đó lại quay ngoắt đi và tự tay dập tắt nó.

Thật tàn nhẫn!

Điện thoại trong màn đêm vẫn duy trì trạng thái im lặng, cô bỗng đưa tay bật màn hình.

Ánh sáng trắng chiếu lên khuôn mặt, rõ ràng là hơi chói mắt, nhưng cô vẫn nheo mắt nhìn vào nguồn sáng yếu ớt duy nhất trong căn phòng này như thể bị điều gì đó ép buộc, cô cứ nhìn như vậy mà không làm bất cứ điều gì, chỉ nhìn, nhìn tới khi ánh sáng đó dần tối hẳn.

Sau đó, cô như mắc chứng điên khùng, lại giơ tay động vào màn hình một lần nữa, rồi lại nhìn nó sáng lên.

Màn hình hiện đủ vạch sóng, pin cũng đầy, Nhiếp Lạc Ngôn làm đi làm lại như thế rất nhiều lần, chiếc điện thoại từ đầu tới cuối vẫn nằm yên trong lòng bàn tay cô. Trong lòng dường như có điều gì đó bỗng dưng trở nên sáng tỏ, mang theo chút cảm giác lạnh băng, giống như cô phải khổ sở nắm giữ tảng băng mỏng rất lâu, nhưng cuối cùng nó vẫn vỡ tan, những mảnh băng vụn lần lượt cắm sâu vào từng bộ phận mềm yếu nhất trong cơ thể, khiến cô cảm thấy từng cơn đau nhói không ngừng nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Cho dù không muốn, nhưng cuối cùng Nhiếp Lạc Ngôn không thể không thừa nhận, cô sẽ vứt bỏ, cho dù không cam tâm tình nguyện, cô cũng không thể tiếp tục chờ đợi mãi thế này.

Giấc mơ, cõi mộng mà chàng thiếu niên nhanh nhẹn hoạt bát kia từng mang tới cho cô sẽ có ngày tan vỡ.

Sự nhung nhớ dành cho Trình Hạo, có thể nói là nỗi hoài niệm của cảm giác thầm yêu duy nhất trong đời cô. Nó đã hao phí quá nhiều thời gian và tinh lực của cô, nếu như có thể phục hồi nguyên trạng thì thứ cô cần nhất hiện giờ có lẽ chính là thời gian.

Hai ngày đã trôi qua, chỉ nghe nói chàng họ Giang kia bị ốm.

Ninh Song Song chớp chớp đôi mắt to long lanh, bộ dạng như một con thú cưng nhỏ bé nhìn Nhiếp Lạc Ngôn: “… Chị Lạc Ngôn, chị có muốn đi thăm anh ấy không?”.

Nhiếp Lạc Ngôn do dự một lát, rồi bán tín bán nghi hỏi: “Triệu chứng thế nào?”

“Bị lạnh, ho, sốt cao, đã thế lại còn không chịu tới bệnh viên.” Cô nàng nhìn cô với vẻ đáng thương: “Đi không chị?”.

Cô nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Quả thực, Nhiếp Lạc Ngôn không thể chịu nổi ánh mắt này, hơn nữa, ít nhiều cũng xem như báo đáp một chút ơn cứu mạng hôm trước.

Chỉ một tiếng sau đó, Nhiếp Lạc Ngôn đã gõ vào cánh cửa vô cùng quen thuộc kia.

Rõ ràng có ai đó vừa mới tắm gội xong, khoác tạm chiếc áo tắm trên người ra mở của, đầu tóc rối bù, đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước.

Nhìn thấy cô, người đàn ông đó dường như có chút bất ngờ, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nghiêng người nhường đường cho cô vào.

Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy bộ dạng xách hai giỏ hoa quả của mình thật ngốc nghếch, bởi sắc mặt của người này không hề nhợt nhạt, hơi thở cũng chẳng nặng nề, hơn nữa vẫn còn sức tắm rửa, cô ngờ rằng mình đã bị lừa.

“Em tới có việc gì vậy?”, quả nhiên Giang Dục Phong nghi ngờ hỏi.

Cô nhìn anh, như thể xác nhận lại lần nữa, cuối cùng do dự hỏi: “Anh không bị ốm sao?”.

Giang Dục Phong khẽ rướn mày, lạnh lùng đưa mắt nhìn cô: “Nói vậy là có ý gì? Em cảm thấy anh nên mắc bệnh gì?”.

“Cảm lạnh”, cô đáp, “Ninh Song Song nói anh bị cảm lạnh phát sốt, lại còn không chịu đi bệnh viện”.

Nói tóm lại, lúc này cô đã biết mình mắc lừa nên quay đầu định bỏ đi, ai ngờ bị anh ngăn lại.

“Tay em cầm gì đấy?”

“… Hoa quả.”

“Tại sao không đặt xuống rồi hãy đi?”

“Ai nói em mua cho anh chứ?”, cô bực bội đáp, “Em mua về ăn ấy mà”.

Một cánh tay anh vẫn chắn trước người cô, nửa cười nửa không, trong đáy mắt dường như có ánh nhìn rạng rỡ. “Ồ? Em vốn định tự gọt cho mình một quả táo, sau đó vừa ăn vừa đứng bên giường anh ân cần thăm bệnh nhân sao?”.

“…” Cô bỗng không nói được gì.

Anh luôn có khả năng khiến cô không thể tìm ra lời phản bác.

Một lúc sau.

“Vậy số hoa quả này cho anh đấy, anh tránh ra.” Nhiếp Lạc Ngôn ấn hai giỏ hoa quả vào lòng đối phương, định bụng chuồn đi nhân lúc đối phương lúng túng.

Nhưng vừa đi tới cửa, liền nghe thấy người phía sau hỏi: “Em định báo đáp anh thế nào đây?”.

“Sao?” Cô sững người.

Anh cười rạng rỡ, ngữ khí rất bình thản, như thể chỉ buột miệng nói chuyện thời tiết vậy: “Chuyện hôm trước anh cứu em, em báo đáp anh thế nào?”.

Nụ cười và giọng điệu ấy hoàn toàn vô hại, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn lại cảm thấy mình đang từng bước giẫm vào cái bẫy sâu nguy hiểm. Nhưng cô vẫn thật thà đáp: “Em chưa nghĩ tới việc đó.”

Nụ cười trên gương mặt anh tuấn của người kia càng thêm rạng rỡ: “Hay là, để anh quyết định thay em nhé!”.

Quyết định của anh là, muốn cô nghỉ làm rồi cùng đi công tác với anh.

“Không được, em còn có công việc của em”, cô đáp.

“Khách hàng hiện tại của em chính là anh.”

“Em không quên, thực ra Ninh Song Song mới là khách hàng của em, em chỉ làm việc với người có tên trong hợp đồng thôi.”

“Lẽ nào anh phải gọi con bé đi cùng thì em mới chịu đồng ý?” Mắt Giang Dục Phong khẽ nheo lại, rõ ràng anh đã mất kiên nhẫn.

Cô chán nản: “Anh đi công tác, sao lại muốn em đi cùng chứ?”.

Anh nghĩ ngợi một lúc, nói: “Đại khái là trên đường đi sẽ rất buồn, rất vô vị”.

“Anh có thể đưa theo mấy cô thư ký, hoặc gọi thêm vài bạn tình hồng nhan tri kỷ của mình đi cùng cũng được mà.”

Nào ngờ anh cười rất dịu dàng: “Họ không thích hợp bằng em”, ngữ điệu thản nhiên, ánh mắt bỗng trở nên thành khẩn, sâu lắng khiến Nhiếp Lạc Ngôn bất giác rùng mình.

Thực ra cô biết rõ, nếu anh muốn thì chỉ cần dùng một nét mặt hay một câu nói là có thể khiến tuyệt đại đa số các cô gái cam tâm tình nguyện chiều theo.

Có điều Nhiếp Lạc Ngôn đã miễn dịch từ lâu, cô định phản bác vài câu thì đã nghe anh nói tiếp: “Anh nghĩ đi nghĩ lại, chỉ tìm em thì anh mới thấy vui nhất”, anh nhìn cô, vẻ như tràn đầy niềm tin: “Nếu trên đường đi có em, nhất định sẽ không vô vị”.

Cô chỉ khẽ sững người, sau đó liền nhặt ra mấy quả táo, quýt, lê từ trong giỏ rồi tiện tay hằn học ném đi: “… Cút!”.

Cô biết, anh chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.

Cuối cùng cô dừng lại, cảm thấy bất bình vô cùng.

Giang Dục Phong không biết tự lúc nào đã đặt hai giỏ hoa quả xuống, anh đặt tay lên vai cô, nói: “Đùa thôi mà, hà tất gì phải làm om sòm lên như vậy?”.

Cô gạt mạnh tay anh ra: “Đừng động chân động tay với tôi!”. Rồi như cố ý, còn phủi mạnh mấy cái vào chỗ tay anh đặt trên vai.

Giang Dục Phong lại không hề để ý, khoanh tay ngồi xuống sô pha, nhìn bộ dạng hiện giờ có vẻ tâm trạng rất tốt, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Nói thật đấy, em về chuẩn bị đi, hai ngày nữa xuất phát. Chẳng phải em thích nhất các con phố nhỏ, thị trấn nhỏ vùng sông nước Giang Nam sao, lần này chúng ta sẽ đi tới đó”.

Nhiếp Lạc Ngôn nghe thấy vậy cũng có chút động lòng: “Ô Trấn?”.

“Có thể tiện đường ghé qua.”

“Hành trình kéo dài mấy ngày?”

“Xem tình hình rồi quyết định”, anh nghĩ một lát, “Nếu muốn, cũng có thể ở thêm vài ngày”.

“Lâu quá cũng không thú vị”, cô cũng suy nghĩ, “Lúc về lại có đống công việc ứ đọng, mệt chết người chứ chẳng chơi”.

“Nói vậy, em đã quyết định đi?”

Nghĩ tới ngõ nhỏ dài hun hút, nghĩ tới con đường lát đá xanh trong làn mưa lất phất, còn cả cây cầu đá cong cong như mặt trăng khuyết trên mặt nước ấy, Nhiếp Lạc Ngôn lại không kìm được lòng xốn xang, mơ tưởng, như bị dụ dỗ, cô gật đầu: “Đi”.

Trước đây cô từng xem một bộ phim truyền hình, hai nhân vật chính nói chuyện:

“Em khỏe không?”

“Em rất khỏe, hôm nay thời tiết Ô Trấn rất đẹp. Em đang ngồi trong căn nhà của mình, trên những tờ giấy cũng tràn ngập ánh nắng của Ô Trấn.”



Một miêu tả thật đẹp, hình như bắt đầu từ lúc đó, đi Ô Trấn đã trở thành mơ ước giống như được tới thánh địa tình yêu vậy, có điều ước mơ đó cô chưa thực hiện được do một loạt các việc lớn nhỏ cùng vô vàn những lý do khác nhau. Sau này khi đã đi làm, cô càng không có thời gian và sức lực để thực hiện ước mơ của mình.

Thứ Hai, sau khi tới công ty, cô lập tức xin nghỉ phép, sau đó thu xếp hành lý, rồi cùng lên máy bay với Giang Dục Phong.

Ghế thuộc khoang hạng nhất có hạn, đám nhân viên đi cùng được sắp xếp ngồi ở khoang phía sau, chỉ một mình cô là bị kéo tới ngồi ngang hàng với anh.

Máy bay bay lên tầng mây, Nhiếp Lạc Ngôn bỗng hỏi: “Như thế này liệu có được coi là đã báo đáp ơn cứu mạng của anh rồi không?”.

Người đàn ông đang ngồi đọc báo bên cạnh kéo dài giọng “Ừm” một tiếng, sau đó quay đầu sang nhìn cô, thủng thẳng hỏi: “Em sợ gì thế?”.

“Sợ sau này anh lại dùng cớ ấy để ép em”, cô thực thà đáp. Lần này coi như may mắn, hình thức “báo ơn” vừa hay cô có thể chấp nhận được. Nhưng lần sau thì sao? Hơn nữa, Nhiếp Lạc Ngôn không nghĩ anh tốt bụng đến mức dễ dàng bỏ qua cơ hội giày vò cô.

Giang Dục Phong ngồi ở vị trí cạnh đường đi nên chân tay được co duỗi rất thoải mái, cơ thể thả lỏng, đến cả nét mặt cũng rất thư thái, chỉ lát sau đã bỏ tờ báo sang một bên, nhắm mắt khẽ nói: “Đã được lợi lại còn khoe mẽ, người anh nói chính là em đấy”.

Cô đáp trả: “Anh tưởng em thực sự rất muốn ngồi máy bay bay đi bay lại thế này sao? Xuống máy bay còn phải chuyển sang ô tô, cứ đi đi về về mệt thế này, thà em xin phép ở nhà ngủ cho xong”.

“Vậy bây giờ em có thể xuống”, lúc nói những lời này, mắt anh vaẫn nhắm nghiền.

“…”

Với độ cao mấy nghìn mét, nếu không phải nể mặt các em tiếp viên hàng không xinh đẹp chốc chốc lại xuất hiện, thì Nhiếp Lạc Ngôn đã nhảy lên bóp chặt cổ người này, để anh ta vĩnh viễn không còn nói được nữa.

Rõ ràng anh đưa cô đi theo để chọc tức cô đây mà.

Bây giờ mới thực sự là cưỡi trên lưng hổ, bị anh chọc giận như vậy, cô chỉ có thể nhắm mắt ngủ, không thèm đếm xỉa đến anh nữa. Kết quả là cô ngủ thật, lúc tỉnh dậy thì máy bay đang chuẩn bị hạ cánh, trên người cô không biết tự lúc nào đã được đắp lên một tấm chăn.

Còn Giang Dục Phong vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, không biết anh ta ngủ thật hay chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi nữa.

Đang là giữa trưa, ánh nắng vàng nhạt từ của sổ máy bay rọi vào, cô nghiêng người khiến ánh nắng chiếu lên mặt anh, từ trán tới sống mũi, tới bờ môi rồi tới cằm, mỗi đường nét đều đẹp đẽ, rõ ràng đến mức bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải ngỡ ngàng. Cô cựa quậy, ánh nắng lại bị che khuất nên không chiếu lên mặt anh nữa, gương mặt anh lúc này như xị xuống, gần giống như những khi tâm trạng không tốt.

Đột nhiên Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy rất thú vị, thoắt sáng thoắt tối, trong khoang máy bay không lấy gì làm lớn, nét mặt anh dường như có thể thay đổi tùy ý giữa ánh sáng dìu dịu và sự u ám nặng nề, rất giống với tâm trạng thất thường của anh, biến đổi khó lường.

“Em đang làm gì thế?”

Đang rất vui thì anh chàng Giang Dục Phong kia bỗng dưng mở mắt nhìn chằm chặp, khiến cô khẽ sững người.

“Đâu có”, hơi cụt hứng. Nhiếp Lạc Ngôn ngượng ngùng dựa lưng vào ghế, không muốn nói gì thêm với anh.

Cô nàng nhỏ mọn, Giang Dục Phong nghĩ thầm. Nhưng dáng vẻ nhỏ mọn của cô tại sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Sau khi xuống máy bay, họ vào khách sạn trước tiên, đến tối có người mời họ dùng cơm khách. Nhiếp Lạc Ngôn vốn không thích các thể loại giao tiếp xã giao này, nên Giang Dục Phong cũng không nài ép, anh để cô tự giải quyết vấn đề bữa tối, còn mình thì dẫn theo đám đồng nghiệp cùng đi.

Thực ra, người phụ trách về mặt tiếp đón đối tác cũng cảm thấy hơi bất ngờ khi lần này Giang Dục Phong đích thân xuất hành, tuy đây là hạng mục lớn, nhưng cũng nghe nói anh từ trước tới giờ không hay đi công tác, phần lớn công việc được giải quyết thông qua trợ lý đắc lực hoặc qua điện thoại, hay cũng có thể giải quyết trong cuộc họp trực tuyến trên mạng. Do vậy, từ khi nhận được thông tin, họ liền bắt tay chuẩn bị, mở một buổi tiệc cao cấp để tiếp đãi vị khách trẻ tuổi hiếm hoi này.

Mọi người liên tục chúc rượu, sau mấy lượt uống, Giang Dục Phong lấy máy ra nhắn tin.

“Ăn chưa?”

Đợi năm sáu phút, không thấy ai trả lời.

“Đang dạo phố?” Anh nghĩ cô đang đi dạo bên ngoài nên mới không nghe thấy tiếng chuông tin nhắn.

Quả nhiên cô không nghe thấy, bởi sau hơn mười phút, điện thoại của anh vẫn im lìm.

Lúc này người phụ trách tiếp đón hỏi: “Tổng giám đốc Giang, ngài có muốn nhân cơ hội này đi du ngoạn? Tuy tiết trời không thích hợp lắm, nhưng có một vài nơi rất đáng để thưởng thức đấy”.

Những ngón tay của anh vẫn đang nghịch chiếc điện thoại màu đen nhỏ bé, dường như không để tâm tới lời vị kia, chỉ hờ hững “Ừm” một tiếng, rồi nói: “Tôi cũng có kế hoạch này, nhưng không muốn làm phiền các vị, chúng tôi sẽ tự sắp xếp lịch trình”.

Phía đối tác vội nói: “Không phiền đâu ạ, không phiền phức chút nào. Hướng dẫn viên du lịch cùng xe cộ, lúc nào cũng sẵn sàng”.

Anh cười cười, không từ chối nữa, chỉ đứng dậy nói: “Xin lỗi, tôi ra ngoài gọi điện”.

Bên ngoài yên tĩnh hơn trong phòng nhiều, từ lan can tầng ba trong tòa nhà nhìn xuống là đại sảnh sang trọng, rộng rãi, trên nền đá hoa đang phản chiếu ánh đèn rực rỡ như những vì sao, ngoài tiếng nước tí tách được phun từ đài đặt giữa đại sảnh ra, dường như không có âm thanh nào khác.

Anh bắt đầu bấm số, đó là số điện thoại của Nhiếp Lạc Ngôn, một dãy số dài, anh nhấn nút gọi.

Gọi tới ba bốn lần, nhưng vẫn chỉ là những tiếng tút tút dài dặc, sự kiên nhẫn của anh cuối cùng đã hết.

Không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại.

Trong đêm tối tại thành phố xa lạ này, rốt cuộc cô đang làm gì?

Buổi tiệc vừa kết thúc, anh vội vàng về khách sạn, trước tiên tới quầy tiếp đón xác nhận thông tin, sau đó nhanh chóng lên tầng gõ cửa phòng cô.

Nhìn thấy cô gái với cặp mắt ngái ngủ phía sau cánh cửa, anh chẳng biết phải nói sao nữa.

Nhiếp Lạc Ngôn khẽ vuốt tóc, tức giận hỏi: “… Có việc gì vậy?”

“Em không nghe thấy chuông điện thoại sao?”

“Ồ, em để chế độ im lặng.”

“Thế điện thoại phòng thì sao?”

“Hình như có reo lên hai lần, sao vậy?” Cô cố gắng nhớ lại, lúc đó mình còn chẳng muốn thò tay ra bắt máy. Đang lúc ngủ ngon lại bị tiếng ồn làm cho thức giấc, thực là chuyện chẳng vui chút nào.

“Không có gì”, giọng nói của Giang Dục Phong có phần cứng nhắc.

Cô thậm chí còn không biết tâm trạng của anh tại sao lại đột nhiên xấu đi như thế.

Anh lại hỏi: “Em ăn cơm chưa?”.

Cô lắc đầu, thái độ vẫn chán chường như trước: “Không đói”. Thực ra là ngủ chưa đã, sau chuyến đi dài, sức hút của chiếc giường xem ra còn mạnh hơn đồ ăn rất nhiều.

“Em vẫn muốn ngủ thêm một lúc, chúc anh ngủ ngon.”

Cô định đóng cửa nhưng bị Giang Dục Phong giơ tay chặn cửa lại, một chân bước vào trong, sau đó đẩy cô vào nhà tắm, nói: “Không được, đi tắm, sau đó chúng ta đi ăn”.

“Hả? Anh chẳng phải vừa ăn xong sao?” Dù còn ngái ngủ nhưng rõ ràng cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh mà.

“Em đi tắm trước đi rồi nói chuyện sau.”

Không cho cô cơ hội thắc mắc, anh mở cửa phòng tắm, bật vòi hoa sen, sau đó cửa phòng tắm bị đóng “sầm” một tiếng.

Nhiếp Lạc Ngôn đầu tóc còn rối bời đứng trước gương cởi quần áo, lòng thầm nghĩ, làm gì mà vội thế, đến cả nước cũng bật sẵn cho cô? Tại sao không đẩy cô đứng dưới vòi hoa sen rồi bật nước, làm vậy cô sẽ tỉnh nhanh hơn nhiều.

Tắm xong đi ra, Nhiếp Lạc Ngôn thấy Giang Dục Phong đang mở cửa sổ hút thuốc, đến đèn cũng không thèm bật, vẫn là trạng thái lầm lì như ban nãy. Cô chỉ nhìn thấy đóm lửa ở đầu điếu thuốc chốc chốc lại lập lòe lúc ẩn lúc hiện trước miệng anh.

Người đàn ông dong dỏng này đứng trong bóng tối, những đường nét anh tuấn dường như chỉ là những phác họa tĩnh lặng, còn sau lưng anh là bầu trời đêm rộng lớn cùng ngọn hải đăng cao vạn trượng sáng lấp lánh như ánh sao… Thực ra, cảnh tượng này rất hấp dẫn, có chút gì đó giống như cảnh được đạo diễn đặc biệt dàn dựng trong phim Hồng Kông cổ trang, thực sự hấp dẫn.

Nhờ chút ánh sáng yếu ớt, dường như còn có thể nhìn thấy những sợi tóc bên cổ anh khẽ bay.

Nhiếp Lạc Ngôn xỏ dép, tiếp đó bật ngọn đèn chiếu sáng nhất ở góc tường lên, cô thấy anh có vẻ không kịp thích ứng lắm, chỉ hơi nghiêng đầu rồi nheo nheo mắt.

Tóc cô vẫn ướt, cũng ngại dùng máy sấy, chỉ tiện tay chải qua loa vài cái, sau đó nói: “Đi thôi”. Dường như có chút khó chịu, cô giơ tay vớ lấy chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn trà đẩy về phía trước: “Tốt hơn hết là anh ra ngoài mà hút, đừng làm ô nhiễm không khí ở chỗ em nữa”, giọng nói cứng nhắc, như thể nếu anh không làm theo, cô thực sự sẽ đuổi anh ra ngoài.

“Trước đây em có ghét thứ này thế đâu.” Nói xong, Giang Dục Phong đứng thẳng dậy, dụi điếu thuốc đang cháy được nửa.

Có ai dám tức giận sai khiến anh thế này đâu chứ? Nhưng mức độ chịu đựng của anh đối với cô gái này, đôi khi đã đạt tới mức đến cả bản thân anh cũng không thể tưởng tượng được.

Nhưng rõ ràng là, anh càng dễ dãi với cô thì cô càng quá quắt.

Lúc đi ra cửa, cô thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại, nói: “Không cần phiền ngài nữa, tự tôi sẽ xuống tìm đồ ăn”.

Từ lúc ra ngoài dự bữa tiệc tối của đối tác, Giang Dục Phong đã bắt đầu quan tâm tới cô, đến khi không gọi được điện thoại anh cảm thấy bồn chồn lo lắng, nên bữa tiệc vừa kết thúc đã vội vàng về đây và đứng trong phòng chờ cô tắm rửa. Tất cả những gì anh làm, hoàn toàn chỉ vì lần ngoài ý muốn hôm đó khiến anh bỗng phát hiện được tình cảm của mình dành cho cô, đó chính là cảm giác hoảng hốt nhận ra, trực giác mách bảo anh phải đối xử với cô tốt hơn nữa. Đến cả lần công tác này, nguyên nhân chính cũng là vì cô.

Bởi anh nhớ, trước đây có một lần cô đang xem một bộ phim truyền hình nào đó, thế là vô tình nói đi nói lại rằng nơi mình muốn đi du lịch nhất chính là Chu Trang và Ô Trấn. Cô rất ít khi nũng nịu hoặc thỉnh cầu anh một việc gì, bản thân anh lại chẳng có hứng thú với việc này, nên nghe qua rồi thôi.

Nhưng anh vẫn luôn nhớ.

Lần này có cơ hội, anh đã nhanh chóng nhớ ra câu chuyện vặt vãnh ấy.

Đã sống được gần ba mươi năm, thực ra anh không thể quen với việc toàn tâm toàn ý yêu chiều một người con gái, bởi từ trước tới giờ luôn luôn là những người bên cạnh phải chiều theo ý anh. Vậy mà giờ đây, anh như trúng tà, tâm hồn mê mẩn, bỗng dưng một lòng một dạ muốn đối tốt với cô.

Chỉ đối tốt với một mình cô mà thôi.

Dường như đến cả bản thân anh cũng không thể kiểm soát nổi ý nghĩ này.

Chính vì vậy, anh kìm nén, không đập cửa vì nổi giận rồi bỏ đi, mà cùng Nhiếp Lạc Ngôn bước vào thang máy.

Nhưng cô gái này vẫn vô cùng ương bướng như thế, thậm chí còn không thèm nhìn thẳng anh lấy một cái.

Trên tấm cửa kính sáng loáng in rõ hình bóng của hai người, thấy cô đến N lần tránh ánh mắt anh như không hề có việc gì, Giang Dục Phong rướn mày hỏi: “Có việc gì thế?”.

“Cái gì mà có chuyện gì?”

Anh biết cô rất có khiếu giả ngây giả ngô, nên cũng không muốn vòng vo, liền hỏi thẳng: “Người nào đã đắc tội với em thế?”.

“Đâu có.” Cô vẫn không nhìn anh, cúi xuống như thể rất chăm chú nghiên cứu hoa văn trên tấm thảm vậy.

Anh cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã không còn nữa, liền mở miệng, đang định lên tiếng thì thang máy “tinh” một tiếng rồi dừng lại, cửa mở ra, bỗng chốc có một đám người ùn vào.

Chắc đều là khách của khách sạn, cũng có lẽ chỉ là đám người rủ nhau đi ăn đêm, không gian khép kín trong giây lát trở nên vô cùng chật chội.

Nhiếp Lạc Ngôn lùi về phía sau theo bản năng, tiếp đó có cảm giác một cánh tay khẽ đặt vào eo. Trong hoàn cảnh này, thực ra Nhiếp Lạc Ngôn biết anh làm vậy chỉ để bảo vệ cô, nhưng vẫn gằn giọng nói: “Buông ra”.

Giang Dục Phong khẽ nhíu mày, đuôi mắt dài đẹp khẽ nhíu lại, trông bộ dạng không vui vẻ chút nào.

“Không biết lòng người tốt”, quả nhiên anh lập tức phản bác.

Khóe miệng khẽ nhếch lên như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Thực ra Giang Dục Phong cũng nhận thấy tâm trạng của cô dường như có chút vấn đề, có lẽ bắt đầu từ sau khi xuống máy bay, bởi trước khi lên máy bay, họ còn nói chuyện với nhau trong phòng chờ. Khi ấy mọi chuyện vẫn bình thường, vậy mà không lâu sau cô lại như biến thành người khác. Anh thậm chí còn hoài nghi có phải cô cố ý không nghe điện thoại của mình.

Quá khó để nắm bắt được tâm tư phụ nữ, huống hồ anh từ trước tới giờ chưa bao giờ phải lấy lòng người con gái nào, tinh lực dùng vào việc này đã ít lại càng thêm ít, lúc này anh vừa thấy bất lực, lại vừa có chút buồn bực.

Ra khỏi khách sạn, Nhiếp Lạc Ngôn đột nhiên thay đổi ý định, cô tới chỗ nhân viên bảo vệ hỏi đường, sau đó đi tìm quán bar ở gần đó.

Giang Dục Phong sầm mặt, anh cảm thấy mình thật lắm chuyện, việc gì cũng muốn quản: “Bữa tối em còn chưa ăn, bây giờ lại chạy tới quán bar, coi chừng bị đau dạ dày đấy”.

Cô có vẻ hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn anh, nói: “Trong quán bar cũng có đồ ăn, sợ gì chứ”.

Hình như cô luôn để tâm trí vào việc chống đối anh.

Nhưng trong hoàn cảnh không thông đường thuộc lối như cô, bất luận thế nào anh cũng không thể bỏ mặc cô một mình rồi khệnh khạng bỏ đi như thế được.

Men theo bờ hồ, trên khắp con phố là những quán bar và quán cà phê san sát, chỉ cần tùy ý đẩy một cánh cửa là sẽ ập ngay vào không gian với tiếng nhạc ồn ào.

Sau đó Nhiếp Lạc Ngôn mới chậm chạp nhận ra rằng, hôm nay là một ngày đặc biệt.

Nhân viên phục vụ đầu tiên mang hoa hồng tới tặng, tiếp đó nhét vào tay cô một mẩu giấy còn có đánh số, mỉm cười nói: “Lát nữa có trò chơi”.

Không gian được bày biện một cách tinh tế mà lãng mạn, xung quanh bục cao giữa quán còn được xếp đầy hoa và bóng bay hồng.

Nhiếp Lạc Ngôn nhìn hàng chữ tiếng Anh được dán ở chỗ dễ nhìn nhất dưới ánh đèn, mới chợt nhớ ra: “Hôm nay là ngày Mười bốn?”.

“Ừm.”

Giang Dục Phong gọi nước hoa quả, đồ ăn vặt và hai lon Heineken, anh đưa cho cô một lon, rồi khẽ chạm lon với cô, thoáng cười, nói: “Chúc em ngày lễ vui vẻ”.

Hình như lễ Tình nhân năm trước, cô cũng ở bên anh.

Hôm ấy thư ký của anh đặt trước chỗ ở nhà hàng cho hai người, ăn xong cô còn nhận được quà của anh, một chiếc vòng tay nạm kim cương, là kiệt tác của người chế tác đá quý số một thế giới, những viên kim cương tinh xảo được điểm xuyết xem ra còn lấp lánh, rực rỡ hơn hàng nghìn hàng vạn vì sao tinh tú trên bầu trời.

Nhưng cô chỉ nhìn một cái, rồi lại đẩy trở lại.

Anh rướn mày, có vẻ rất ngạc nhiên: “Sao vậy? Em không thích?”.

Cô lắc đầu.

“Sao lại không thích? Linda nói đây là mẫu mới nhất của năm nay, vừa mới xuất hiện trên thị trường đã nhận được những phản hồi rất tích cực”. Anh nhìn cô như thể không tin nổi, có cô gái không hề rung động trước tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ thế này sao?

Nhưng cô có vẻ mất hứng, cười cười rồi chỉ hỏi: “Linda nói thế? Thứ này không phải anh tự đi mua sao?”.

Anh sững người, nói lý lẽ: “Em không phải không biết là những việc đại loại thế này đều do cô ấy giải quyết thay anh mà”.

Đúng cô biết điều này.

Thực ra cô không cần hỏi lại, nhưng dường như trong khoảnh khắc vừa rồi, cô không thể kiềm chế cảm xúc của mình.

Chính cô cũng không biết mình ruốt cuộc bị sao nữa, tại sao lại để ý chuyện nhỏ nhặt này.

Rõ ràng từ trước tới giờ cô không để ý, bất luận anh tặng cô quà gì, quần áo, giày dép cũng được, đồ trang sức đá quý cũng xong, thậm chí có một lần anh còn nói muốn mua cho cô một chiếc xe và cuối cùng cô không đồng ý, nhưng những món quà nhỏ anh tặng, cô chưa bao giờ hỏi có phải anh đích thân chọn không.

Bởi vì đa phần không phải do anh chọn. Anh chẳng hứng thú gì với việc này, điều này cô biết rõ.

Nhưng chỉ có duy nhất lần này, cô như bị trúng gió nên mới đột nhiên quan tâm tới vấn đề ấy.

Sau đó vẫn kiên quyết từ chối, một mực nói: “Quá đắt, em không muốn”.

Dường như Giang Dục Phong cũng không thể hiểu nổi, nét mặt chẳng còn vẻ hứng thú, bữa tối trong ánh nến lãng mạn đã kết thúc một cách buồn bã.

Cũng chính vào ngày hôm đó, muộn hơn lúc ở quán một chút, cô đã đẩy anh ra khi nằm trên giường.

“Em làm gì vậy?”, trong bóng tối nghe giọng anh bực bội khác thường.

Cô ngồi bật dậy, nhặt nhạnh quần áo trên sàn, vừa mặc lên người vừa nói: “Em muốn về nhà”.

Người trên giường hồi lâu không thấy động tĩnh gì, cô liền đẩy cửa ra về.

Dường như sau lần đó, quan hệ giữa họ xấu đi trông thấy, đã cố gắng duy trì thêm một thời gian, nhưng cuối cùng cũng chia tay.

Hôm nay vừa tròn một năm, hai người họ lại tình cờ ngồi cùng nhau.

Những hồi ức đó cứ từ từ xuất hiện, người dẫn chương trình đứng trên bục cũng bắt đầu chương trình giao lưu của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương