Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê
Chương 44-3: Lúc trước (3)

Editor: AI

Trong vòng tròn xã giao, tác dụng của mấy bà thím được thể hiện rất rõ ràng.

Thư Dao mơ hồ nhớ rõ khi cô còn nhỏ, mẹ cô thường hay mời mấy bà thím đến nhà chơi mạt chược, đôi khi còn phải tham dự đủ thứ buổi tụ hội.

Quý Nam Thu cũng vậy, công việc chính yếu nhất mỗi ngày của bà ấy chính là phải tự bảo dưỡng nhan sắc của mình, còn có phải đi dạo phố đánh bài với mấy quý phụ khác.

Thư Dao không thích mấy trường hợp này. Những chỗ đông người, cô cũng chỉ muốn ở bên cạnh Lương Diễn, mà không phải đi tán gẫu dăm ba câu với mấy người xa lạ, những người nói một đằng mà bụng nghĩ một nẻo.

Nhưng mà nếu như vậy có khi nào sẽ làm cho Lương Diễn thấy khó xử không? Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong lúc mải mê suy nghĩ, Thư Dao nghe cô bạn tốt Ngải Lam thở dài: “Cho tới tận lúc cuối cùng của buổi sáng nay, mình vẫn cứ nghĩ như vậy.”

Thư Dao thả lỏng cánh tay, nhận ra được ý vị trong lời nói của bạn mình, cẩn thận hỏi lại: “Chẳng lẽ giữa bạn và Hoắc Lâm Sâm đã xảy ra vấn đề?”

“Là vấn đề rất lớn,” Ngải Lam nghệch mặt nói với Thư Dao, “Hoắc Lâm Sâm chỉ nói cho mình mỗi tháng mẹ của cậu ấy kiếm được 2 ngàn, mà không có nói, trên danh nghĩa của ba cậu ấy còn có 3 cái công ty, một cái nông trường, sáu căn biệt thự, trong đó có 3 căn ở Tây Kinh.”

Thư Dao: “...”

Ngải Lam thở dài một cách khó hiểu vô cùng: “Bồ nói xem, gia đình như vậy không phải nên bồi dưỡng ra thể loại công tử ăn chơi trác táng, bại gia bại sảng sao? Vì sao mà Hoắc Lâm Sâm nếu đem so sánh còn hơn cả Kim Cô Bổng của Tôn Đại Thánh vậy?”

Thư Dao: “...Có lẽ là do vấn đề về tính cách?”

“Có lẽ là vậy,” Ngải Lam lấy hai tay nâng má, vẻ mặt ưu sầu, “Nói tóm lại, đột nhiên mình phát hiện ra chim sẻ nhỏ thật ra là phượng hoàng. Vì để có thể đường đường chính chính đứng chung một chỗ với Hoắc Lâm Sâm, mình tự yêu cầu bản thân mình phải cố gắng nâng cao bản thân, mới có thể không để mẹ của cậu ấy xem thường mình.”

Thư Dao: “Nếu như mình nhớ không lầm, bây giờ hai người vẫn còn trong giai đoạn tình bạn?”

Ngải Lam nói một cách dứt khoát: “Mình đây là đang dự tính cho trường hợp có thể xảy ra. Bây giờ mình vẫn đang giờ miếng thịt dê Hoắc Lâm Sâm từ ngàn dặm xa xôi rơi vào cái ổ kiến của mình.”

Dưới sự ảnh hưởng về mặt cảm xúc của Ngải Lam, Thư Dao cũng không nén được nỗi lo lắng bất an cho buổi gặp mặt sắp tới.

- - Sinh nhật của Lương Diễn đã sắp đến gần. Vừa lúc anh muốn trở về Tây Kinh vào ngày sinh nhật, anh đã làm một buổi củng cố tâm lý cho Thư Dao, đến lúc đó trước tiên anh sẽ về nhà ăn một buổi cơm cùng người trong nhà, sau đó sẽ đến biệt thự ở cùng Thư Dao.

Thư Dao không muốn anh mệt mỏi như vậy.

Trong âm thầm, Lương Khước Quỳ đã lén liên lạc với Thư Dao, tính cho Lương Diễn một bất ngờ -- Đến nhà họ Lương cùng nhau ăn cơm.

“Mẹ của em rất dễ tính,” Lương Khước Quỳ nói với Thư Dao, “Chị không cần sợ, mẹ chỉ muốn gặp chị một lần. Anh trai em đã độc thân nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có chút tin tức nên mẹ em xem chị như thần tiên sống.”

Thư Dao bị sự miêu tả đầy khoa trương của cô ấy chọc cười, còn chút do dự: “Vậy bác gái có biết hay không … Ừm, có biết tôi bị bệnh không?”

Từ sau lần tuột huyết áp té xỉu đó, Thư Dao đã có thêm một cái tật xấu. Cô đã không thể tiếp xúc tay chân với người nào khác ngoài Lương Diễn, vừa chạm một cái đã buồn nôn. Cho dù là cô bạn tốt Ngải Lam, cô cũng không thể chạm tay như trước kia được.

Thậm chí, mặc kệ là có cách một lớp quần áo, Thư Dao cũng cảm thấy rất không thoải mái.

Cũng may là Ngải Lam hoàn toàn thông cảm và hiểu cho cô, cái gì cũng chưa nói.

Mà Thư Dao cũng chưa nói cho cô ấy biết chuyện trước kia của cô và Lương Diễn -- Thư Dao cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng, cô vẫn cố gắng nhớ lại những chuyện cũ trước đây.

Cô không nhớ ra, bản thân vì sao lại chia tay Lương Diễn. Mỗi lần nhắc tới đề tài này, Lương Diễn đều tránh nặng tìm nhẹ mà lảng sang chuyện khác.

Mà Thư Dao lại bị câu chuyện mới của anh hấp dẫn, do đó quên béng chuyện truy hỏi.

Chờ lần sau nhớ lại, sẽ vẫn lập lại trình tự đó. Thư Dao cũng nghĩ chờ khi bản thân nhớ lại mọi chuyện rõ ràng sẽ nói cho bạn tốt biết.

Ngải Lam cũng không hỏi Thư Dao. Làm bạn tốt mấy năm đã tích lũy được sự ăn ý giữa hai người, chỉ cần một trong hai người không muốn nói thì người kia cũng sẽ không dò hỏi tới cùng.

Thư Dao chưa từng có kinh nghiệm ra mắt nhà trai, chỉ nghe Lương Khước Quỳ nói mẹ của cô ấy rất dịu dàng, tham khảo ý kiến của bạn thân và của chị họ, cô đã cẩn thận chọn một cái đầm màu xanh nước cho ngày ra mắt đó.

Lương Khước Quỳ tự mình lái xe đến đón cô, ngồi chung xe còn có bạn trai của cô ấy Sở Quân.

Sở quân tóc vàng mắt xanh, tiếng Trung nói không tệ. Chỉ là không biết vì sao, mới vừa chào hỏi, cậu ta đã bắt chuyện cùng với Thư Dao: “Ở bên ngoài lạnh quéo cổ họng, sao cô không mặc nhiều thêm mấy lớp quần áo hỉ?”

Thư Dao bị tiếng Đông Bắc trôi chảy của người này làm đứng hình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lương Khước Quỳ giải thích: “Trước đó không lâu anh ấy sống một thời gian ở ba tỉnh Đông Bắc, do thiên phú ngôn ngữ quá cao nên vô tình bị đồng hóa.”

Thư Dao vô cùng tán thành: “Chất giọng rất đặc mùi địa phương.”

- - Kiểu này chỉ có thể là nhiễm một hơi ba người Đông Bắc mới có thể nói năng lưu loát như vậy.

Không biết có phải do người tóc vàng mắt xanh nói giọng Đông Bắc rất bùi tai hay là do sự nhiệt tình của anh ta và Lương Khước Quỳ nên Thư Dao cũng không quá bào xích đối với người tên Sở Quân này, chỉ là lúc cô trả lời họ thì giọng nói vẫn rất dè dặt cẩn thận như cũ.

Cô vẫn là không thể cùng người xa lạ giao lưu một cách bình thường được.

Lúc đến nhà họ Lương, Triệu Ngữ Túc không có ở nhà. Người hầu báo lại rằng Triệu Ngữ Túc vì muốn nấu một bữa cơm cho Thư Dao, chê đầu bếp mua cá mú chấm không đủ tươi nên sai tài xế chở bà tự đi lựa cá.

“Chị yên tâm,” Lương Khước Quỳ lén nói nhỏ bên tai cô, “Bây giờ trong mắt mẹ em, địa vị của chị là cao nhất, ai cũng không sánh bằng. Mẹ em chỉ sợ chị và đại cachia tay nhau, để một mình đại ca cả đời hiu quạnh.”

Thư Dao nói: “Cô nói như vậy tôi thụ sủng nhược kinh*)

*Được hậu ái mà thấy lo trong lòng.

Khi nói chuyện, Lương Khước Quỳ lại xoay mặt về phía người hầu bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Hình như tôi thấy xe của đại ca, anh ấy về rồi?”

Người hầu không dám nhìn thẳng vào mắt Thư Dao: “Cậu ấy vừa về tới, đang nói chuyện với cô Hứa.”

Cô Hứa? Chẳng lẽ ám chỉ Hứa Thuần Vi? Thư Dao ngơ ngẩn, Lương Khước Quỳ hơi chút nhíu mày, có chút không vui: “Không ai mời cô ấy, sao cô ấy lại tới?”

Cô biết Hứa Thuần Vi gần đây lúc nào cũng tìm Triệu Ngữ Túc nói chuyện, mà Triệu Ngữ Túc lại dễ mềm lòng, trời sinh khó biết cách từ chối người khác.

Trước đây thì thôi đi, hôm nay là sinh nhật của Lương Diễn, Hứa Thuần Vi còn cố tình chọn ngày hôm nay để tới cửa, mục đích này không nói ra ai cũng biết.

Sau khi hỏi thăm hai người đó bây giờ đang ở đâu, Lương Khước Quỳ kéo tay áo của Thư Dao qua chỗ đó.

Cửa phòng đang mở, Lương Khước Quỳ muốn bước vào nhưng lại bị Thư Dao giữ chặt góc áo lại.

Thư Dao nhỏ giọng nói: “Cứ từ từ đã, tôi muốn nghe lén một chút.”

Hai người nép mình bên cửa, nghe thấy Hứa Thuần Vi ở bên trong đang khóc lóc lã chã: “... Em hiểu rõ, thân phận của em rất đáng xấu hổ --”

“Thân phận?” Lương Diễn thờ ơ, cắt ngang lời cô ta, “Cô thì có thân phận gì? Là nhân viên cũ của công ty?”

Hứa Thuần Vi cứng họng, cô ta hơi hé miệng: “Em cho rằng chúng ta vẫn còn là bạn.”

“ Dao Dao không thích cô, ” Lương Diễn nói, “ Vậy không phải là bạn. ” 

Hứa Thuần Vi như không thể tin được: “Chẳng lẽ anh đều dựa vào những thứ cô ấy thích hay không thích sao?”

Lương Diễn cười nhẹ: “Bằng không thì sao?”

Thư Dao vô ý va chân vào cánh cửa, phát ra một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ.

Nhìn thấy Lương Diễn ngước mắt về hướng này, Thư Dao cố ý lùi về phía sau tránh né, nhưng mà anh đã đứng lên đi về phía này.

Đã một thời gian không gặp, Thư Dao vừa nhìn anh đã không thể rời mắt, không khống chế được mà muốn nũng nịu trên người anh.

Cho dù là nghe lén bị bắt tại trận, cô cũng là hợp tình đúng lý: “Anh.”

Lương Khước Quỳ rất thức thời, cười xua tay: “Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người cứ nói chuyện trước.”

Lương Diễn không hề cố kỵ sự có mặt của Hứa Thuần Vi, anh kéo tay Thư Dao, lập tức đi vào phòng ngủ.

Anh thoải mái bế cô lên, để cô ngồi trên đùi mình, mỉm cười hỏi: “Sao em lại qua đây?”

Thư Dao thành thật trả lời: “Bác gái muốn gặp em.”

Lương Diễn vùi mặt vào cổ cô, nhẹ hôn một cái: “Sao lại ngoan như vậy? Kêu em tới em liền tới?”

Anh vươn tay, cách một lớp áo mỏng chạm vào xương bả vai của cô. Quá gầy. Cơ thể của cô vẫn không cách nào khôi phục lại được, tuy rằng mùa hè đã qua nhưng thịt lại không dày lên thêm được chút nào.

“Sao lại gầy như vậy?” Lương Diễn hỏi, “Mấy ngày nay không có ngoan ngoãn ăn cơm?”

“Có ăn,” Thư Dao vội vàng giải thích, “Nhưng không biết vì cái gì, không ăn uống … có phải xấu lắm hay không?”

Khung xương của cô nhỏ, thịt cũng không nhiều lắm, chỗ cần đầy đặn cũng không đầy đặn đủ.

Tần Dương đã từng nói thẳng thắng không chút e dè, trong mắt đàn ông, có da có thịt như Marilyn Monroe mới là đẹp.

Nhưng Thư Dao không có da có thịt, cô chỉ có da có xương. Cô lo lắng sốt ruột, lo lắng bản thân trong mắt anh không đủ xinh đẹp.

“Sao lại xấu được?” Lương Diễn nói, “Đây là đôi cánh nhỏ của Tiểu Anh Đào, rất đáng yêu.”

Đầu óc Thư Dao hơi lâng lâng một chút, thật lâu sau mới cứng nhắc nói với Lương Diễn: “Có điều hôm nay miệng của anh sao lại ngọt vậy.”

Nghe thấy Lương Diễn cười, anh dỗ dành cô: “Vậy em có muốn nếm thử xem không?”

Thư Dao mơ hồ gật đầu, cô cố gắng ngẩng mặt lên, nếm thử một chút.

“Ngoan nào,” Lương Diễn nắm bàn tay cô trong lòng bàn tay, dặn dò, “Đừng để lát nữa ăn lại không ngon.”

Thư Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Cho đến khi giọng nói ngập ngừng của Sở Quân ở bên ngoài kêu “Đại ca”, Lương Diễn mới buông Thư Dao ra, hôn một cái lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Để anh ra ngoài xem thử trước, em ở đây ngoan ngoãn chờ anh.”

Thư Dao gật đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Làn váy của cô mới nãy còn bị Lương Diễn làm nhăn, chất vải này rất đỏng đảnh, vừa nhàu một cái đã nhăn, Thư Dao muốn miếp thẳng lại góc vải nên ngồi yên trên ghế, cúi đầu, thử kéo căng váy về phía hai bên.

Vừa mới kéo được hai cái, trong lúc vô tình Thư Dao nhìn thấy bên cạnh bức màn có rũ một sợi dây thừng, đầu không kiểm soát được mà nhói đau.

Trong nháy mắt, Thư Dao cảm thấy mình như đứng trước một cái gương to rộng, mà hình ảnh của cô ở trong gương lại không mặc quần áo gì, trên cổ tay cổ chân đều bị buộc dây thừng.

Mà Lương Diễn lại ăn mặc quần tây áo sơ mi không chút cẩu thả, một tay anh vuốt v e tóc cô, gương mặt, một tay dựa xuống phía dưới, hỏi: “Còn muốn đi?”

Hai mắt Thư Dao hồng hồng nhưng không rơi nước mắt, cô không nói tiếng nào, đôi môi quật cường mím thành một đường thẳng tắp.

Khớp xương của đàn ông rất lớn, đốt ngón tay hơi cong làm lộ ra đốt trắng, gân xanh thoắt ẩn thoắt hiện.

Cô nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh, lập tức khép miệng lại, một tiếng động nhỏ cũng không muốn phát ra.

Ánh mắt Lương Diễn nặng nề: “Chỉ cần em nói thêm một chữ muốn nữa thì lại thêm một lần nữa.”

“Anh nhắc em, đã 6 lần rồi.”

Cảm giác lạnh lẽo này làm cho những hình ảnh khiến cô sợ hãi chợt thoáng hiện lại trong đầu, Thư Dao hé miệng thở hồng hộc, cô nghe được tiếng chân bên ngoài hành lang, rốt cuộc cũng hồi thần lại.

Làn váy bị cô trong lúc vô thức xoa lại càng nhăn nhíu hơn.

Không kịp tự hỏi quá nhiều thứ, tiếng giày cao gót chạm xuống sàn nhà không nhanh không chậm vang tới, một cái bóng đen nghiêng nghiêng dần xuất hiện.

Thư Dao ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy Hứa Thuần Vi.

Hứa Thuần Vi vừa nhìn thấy Thư Dao thì nhớ tới người em trai vừa mới xuất viện của mình, người em trai vừa ra viện đã có biểu hiện tự kỷ, cảm giác dồn nén không tan được: “Cô vậy mà rất biết giở trò.”

Thư Dao nghe không hiểu lời cô ấy nói có ý gì, tiếp tục cúi đầu miết váy.

Lương Diễn không có chút ý tứ nào đối với Hứa Thuần Vi thì Thư Dao cũng sẽ hoàn toàn không đặt cô ấy vào trong mắt.

Căn bản cũng không xem cô ấy là đối thủ nên Thư Dao cũng không muốn phí quá nhiều hơi sức lên người cô ấy.

Hứa Thuần Vi nhìn cô: “Có thể cô đã nghe phong phanh đâu đó, ba năm trước đây Đại Ca từng nuôi một cô bạn gái nhỏ -- À, nói là nuôi cũng không đúng lắm, hẳn phải là yêu thương. Lúc trước Đại Ca còn định tổ chức hôn lễ với cô ấy nữa là, chỉ tiếc sau này lại chia tay.”

Thư Dao cạn lời.

“Nếu không phải ngoài ý muốn thì cô gái kia chính là mối tình đầu của Đại Ca. Mối tình đầu đó, đàn ông đều nhớ mãi không quên mối tình đầu của mình, khắc cốt ghi tâm --”

“Không ngờ được cô Hứa đây lại quan tâm đ ến lịch sử tình trường của anh ấy như vậy,” Thư Dao cắt lời cô ta, “Có điều, cô Hứa thích anh ấy nhiều năm như vậy, còn dùng trăm phương ngàn kế nhưng anh ấy đã từng liếc mắt nhìn cô một cái chưa?”

Cái xưng hô thân mật như “anh trai” này như đâm Hứa Thuần Vi một nhát dao.

Hứa Thuần Vi không nói lời nào, sắc mặt sa sầm xuống. Cô nhìn Thư Dao, rốt cuộc cũng cười một cách không hề giả trân, giọng nói chát chúa: “Cô cũng đừng quá đắc ý, đối với Đại Ca mà nói thì cô cũng chỉ là bản sao loại 1 của mối tình đầu của anh ấy mà thôi.”

Hứa Thuần Vi lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhấn mở video cho Thư Dao xem, ánh mắt châm chọc: “Cô nhìn cho kỹ đi, nhìn cho rõ mặt của cô gái đó, đó mới chính là cô gái mà anh ấy một lòng một dạ suốt ba năm nay. Cũng vì cô ấy mà đại ca mới quyết đinh giữ mình độc thân suốt bao nhiêu năm. Cô cho rằng Đại Ca yêu cô? Anh ấy cũng chỉ yêu gương mặt này của cô thôi.”

Thư Dao híp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Video rất mơ hồ, cô gái nhỏ mặc chiếc đầm xanh đang ngồi trên người người đàn ông mang giày tây, nắm cà vạt của anh, ăn cherry trên tay anh. Nhìn dáng vẻ vô cùng ỷ lại vào anh.

Tuy rằng không nhìn rõ mặt của hai người trong video nhưng người đàn ông trong đó nghiễm nhiên chính là Lương Diễn.

Thư Dao nhìn đến mức không chớp mắt cho đến hết video, Hứa Thuần Vi lấy điện thoại lại, tầm mắt của cô vẫn cứ dán chặt vào cái điện thoại.

Vì cố gắng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong thời gian dài nên mắt cô có chút mỏi.

Nhưng trong mắt Hứa Thuần Vi lại biến thành cô không dám chấp nhận hiện thực, bắt đầu rơi nước mắt trong âm thầm.

Hứa Thuần Vi bắt đầu nhìn Thư Dao với dáng vẻ cao ngạo. Rất đáng thương, Lương Diễn đối với cô vừa yêu thương vừa chiều chuộng nhưng bất quá cũng ăn nhờ cái gương mặt giống với mối tình đầu của anh thôi. Ngoại trừ gương mặt này, cũng không có gì sai khi chỉ là kẻ thế thân.

Hứa Thuần Vi nhìn cô đầy vẻ đồng tình: “Xem xong rồi? Đây mới là mối tình đầu mà Đại Ca nhớ mãi không quên, có phải dáng vẻ đó rất giống cô không?”

“Đương nhiên rất giống rồi,” Thư Dao cười ngọt ngào với Hứa Thuần Vi, dịu dàng nói cho cô ta, “Bởi vì người trong video chính là tôi mà.”

“Cô Hứa à, hình như cô vẫn chưa hỏi rõ, mối tình đầu của anh chính là tôi đó.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương