Không Cần Đậm Sâu Chỉ Mong Là Mãi Mãi
-
Chương 5
***
Từ sau vụ có người đột nhập kia đã qua mấy ngày nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, 3 người cũng yên tâm hơn, xem ra nam tử mặc trường bào đó thật sự chỉ là qua đây để lánh lạn không có ý khác. Buông lỏng cảnh giác Nhã Nguyệt cùng Như Ngọc tập trung vào việc luyện võ cố gắng đạt được chút thành tựu cho đến khi xuống núi. Thời gian dần trôi qua, chẳng mấy chốc 1 năm nữa lại đến, chỉ còn vài ngày nữa là cửa cơ quan sẽ mở các nàng đang chuẩn bị đồ đạc để xuống núi. Sống ở đây 2 năm cũng coi như có chút tình cảm, sau này nếu có cơ hội chắc chắn sẽ về thăm. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi các nàng đi tới chỗ của bà bà, bà bảo rằng có truyện muốn nói trước khi các nàng đi, Nhã Nguyệt mơ hồ đoán được việc mà bà bà muốn nói là gì rồi
Đi tới gian phòng khách thấy bà bà đã ngồi sẵn ở đó uống trà, các nàng đi lại
- Bà bà gọi bọn con đến đây có chuyện gì muốn nói sao? tuy đã học võ công của bà bà những Như Ngọc vẫn không thể đổi cách gọi thành sư phụ
- Tất nhiên là có chuyện mới gọi các ngươi tới đây
Như Ngọc bĩu môi, các nàng cũng sắp đi rồi vậy mà lão bà này vẫn còn tâm trạng để bắt bẻ nàng.
Lão bà đứng đậy, đi lại trước mặt 2 người rồi lại vòng ra sau. Như Ngọc cùng Nhã Nguyệt chưa kịp quay lưng lại đã cảm thấy một nguồn lực mạnh mẽ từ sau ập tới xâm nhập khắp cơ thể, tuy rằng khó chịu nhưng cảm giác sảng khoái lại nổi trội hơn cả. Bây giờ thì hiểu rồi, đây là cách tăng nội lực mà trước kia bà bà đã nói với các nàng. Ban đầu Nhã Nguyệt cũng đoán được bà bà gọi các nàng đến đây là để nới về chuyện này nhưng nàng thật sự không ngờ bà bà lại dũng cách này để giúp các nàng: truyền hết nội lực cả đời sang cho 2 người, như vậy làm sao các nàng dám nhận đây. Lão bà này thực quá ưu ái các nàng rồi. Một lúc sau bà bà mới thu tay lại, Như Ngọc và Nhã Nguyệt như con diều đứt dây, suýt nữa thì té xuống mặt đất may mà các nàng phản ứng không tồi, ổn định lại thân thể 2 người đồng loạt quỳ xuống
- Lâm Nhã Nguyệt cùng Tống Như Ngọc trước đây chỉ quỳ gối trước cha mẹ, nay gặp phải khó khăn được bà bà giúp đỡ lại còn tận tình chỉ dạy không hề tính truyền hết công lực cả đời cho Nhã Nguyệt cùng Như Ngọc ân tình này không biết lấy gì để báo đáp nói xong cả hai liền dập đầu ba cái với bà bà, trước đây chưa bái sư, bây giờ bái vẫn chưa muộn đi
- Được rồi đứng lên đi, ta cũng không có nhân từ như vậy các ngươi xuống núi rồi giúp ta làm một vài chuyện là được. Với lại ta ở trong này cả đời, võ công để đó cũng không cần dùng đến, các ngươi còn trẻ có chí lớn lại thông minh hơn người chắc chắn sẽ biết phải làm thế nào. Ta trước đây chỉ sống một mình, 2 năm này có các ngươi bầu bạn cũng đỡ buồn hơn rất nhiều, cũng đã coi các ngươi là con cháu trong nhà muốn truyền từ lâu nhưng đến tận hôm nay mới làm được coi như cũng chưa muộn, nếu như con bé Vân Du kia cũng bái ta làm sư thì phần công lực này sẽ chia 3 nhưng chỉ có 2 người các ngươi nên phân ra làm đôi mỗi người một nửa công lực cũng sẽ mạnh hơn khi chia 3 vậy nên Vân Du không học coi như lợi cho các ngươi. Xuống núi rồi nương tựa nhau mà sống. Nếu có cơ hội thì bày cho Vân Du vài món võ phòng thân. Ta thấy tình cảm của các ngươi rất tốt, nên trân trọng nó. Sau này rảnh thì về thăm ta, còn có nếu như ta chết rồi thì rải tro của ta với đất nơi đây... Hừ, ta nói nhiều rồi, đúng là ở chung với ngươi lâu liền bị nhiễm cái thói này. Lão bà vừa nói vừa liếc Như Ngọc
2 người kia không nói gì, nhưng lại lẳng lặng ghi nhớ những lời này
Nghe bà bà dặn dò một lúc 2 người trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Mấy ngày sau đó tất cả đều diễn ra bình thường như trước kia, không có không khí ảm đạm, lưu luyến của cuộc chia tay sắp tới. 3 ngày sau Nhã nguyệt và Như Ngọc khăn gói lên đường, lần chia tay này không biết tới bao giờ mới gặp lại, 2 người dặn dò bà bà chăn sóc sức khỏe rồi quay lưng bước đi. Trước kia Vân Du đi có ba bóng lưng ở lại nay chỉ còn là bóng dáng già nua của lão bà
Từ sau vụ có người đột nhập kia đã qua mấy ngày nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, 3 người cũng yên tâm hơn, xem ra nam tử mặc trường bào đó thật sự chỉ là qua đây để lánh lạn không có ý khác. Buông lỏng cảnh giác Nhã Nguyệt cùng Như Ngọc tập trung vào việc luyện võ cố gắng đạt được chút thành tựu cho đến khi xuống núi. Thời gian dần trôi qua, chẳng mấy chốc 1 năm nữa lại đến, chỉ còn vài ngày nữa là cửa cơ quan sẽ mở các nàng đang chuẩn bị đồ đạc để xuống núi. Sống ở đây 2 năm cũng coi như có chút tình cảm, sau này nếu có cơ hội chắc chắn sẽ về thăm. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi các nàng đi tới chỗ của bà bà, bà bảo rằng có truyện muốn nói trước khi các nàng đi, Nhã Nguyệt mơ hồ đoán được việc mà bà bà muốn nói là gì rồi
Đi tới gian phòng khách thấy bà bà đã ngồi sẵn ở đó uống trà, các nàng đi lại
- Bà bà gọi bọn con đến đây có chuyện gì muốn nói sao? tuy đã học võ công của bà bà những Như Ngọc vẫn không thể đổi cách gọi thành sư phụ
- Tất nhiên là có chuyện mới gọi các ngươi tới đây
Như Ngọc bĩu môi, các nàng cũng sắp đi rồi vậy mà lão bà này vẫn còn tâm trạng để bắt bẻ nàng.
Lão bà đứng đậy, đi lại trước mặt 2 người rồi lại vòng ra sau. Như Ngọc cùng Nhã Nguyệt chưa kịp quay lưng lại đã cảm thấy một nguồn lực mạnh mẽ từ sau ập tới xâm nhập khắp cơ thể, tuy rằng khó chịu nhưng cảm giác sảng khoái lại nổi trội hơn cả. Bây giờ thì hiểu rồi, đây là cách tăng nội lực mà trước kia bà bà đã nói với các nàng. Ban đầu Nhã Nguyệt cũng đoán được bà bà gọi các nàng đến đây là để nới về chuyện này nhưng nàng thật sự không ngờ bà bà lại dũng cách này để giúp các nàng: truyền hết nội lực cả đời sang cho 2 người, như vậy làm sao các nàng dám nhận đây. Lão bà này thực quá ưu ái các nàng rồi. Một lúc sau bà bà mới thu tay lại, Như Ngọc và Nhã Nguyệt như con diều đứt dây, suýt nữa thì té xuống mặt đất may mà các nàng phản ứng không tồi, ổn định lại thân thể 2 người đồng loạt quỳ xuống
- Lâm Nhã Nguyệt cùng Tống Như Ngọc trước đây chỉ quỳ gối trước cha mẹ, nay gặp phải khó khăn được bà bà giúp đỡ lại còn tận tình chỉ dạy không hề tính truyền hết công lực cả đời cho Nhã Nguyệt cùng Như Ngọc ân tình này không biết lấy gì để báo đáp nói xong cả hai liền dập đầu ba cái với bà bà, trước đây chưa bái sư, bây giờ bái vẫn chưa muộn đi
- Được rồi đứng lên đi, ta cũng không có nhân từ như vậy các ngươi xuống núi rồi giúp ta làm một vài chuyện là được. Với lại ta ở trong này cả đời, võ công để đó cũng không cần dùng đến, các ngươi còn trẻ có chí lớn lại thông minh hơn người chắc chắn sẽ biết phải làm thế nào. Ta trước đây chỉ sống một mình, 2 năm này có các ngươi bầu bạn cũng đỡ buồn hơn rất nhiều, cũng đã coi các ngươi là con cháu trong nhà muốn truyền từ lâu nhưng đến tận hôm nay mới làm được coi như cũng chưa muộn, nếu như con bé Vân Du kia cũng bái ta làm sư thì phần công lực này sẽ chia 3 nhưng chỉ có 2 người các ngươi nên phân ra làm đôi mỗi người một nửa công lực cũng sẽ mạnh hơn khi chia 3 vậy nên Vân Du không học coi như lợi cho các ngươi. Xuống núi rồi nương tựa nhau mà sống. Nếu có cơ hội thì bày cho Vân Du vài món võ phòng thân. Ta thấy tình cảm của các ngươi rất tốt, nên trân trọng nó. Sau này rảnh thì về thăm ta, còn có nếu như ta chết rồi thì rải tro của ta với đất nơi đây... Hừ, ta nói nhiều rồi, đúng là ở chung với ngươi lâu liền bị nhiễm cái thói này. Lão bà vừa nói vừa liếc Như Ngọc
2 người kia không nói gì, nhưng lại lẳng lặng ghi nhớ những lời này
Nghe bà bà dặn dò một lúc 2 người trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Mấy ngày sau đó tất cả đều diễn ra bình thường như trước kia, không có không khí ảm đạm, lưu luyến của cuộc chia tay sắp tới. 3 ngày sau Nhã nguyệt và Như Ngọc khăn gói lên đường, lần chia tay này không biết tới bao giờ mới gặp lại, 2 người dặn dò bà bà chăn sóc sức khỏe rồi quay lưng bước đi. Trước kia Vân Du đi có ba bóng lưng ở lại nay chỉ còn là bóng dáng già nua của lão bà
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook