Không Biết Sao Yêu Em
-
Chương 75
Liêu Thành Xuyên đặt cây gậy xuống, kéo cô về phía trước, lấy khăn mặt từ trên cổ cô xuống, phủ lên đầu cô sau đó dịu dàng xoa, giọng anh trầm thấp: “Không biết gội đầu xong phải lau cho khô hả?”
Đồng Kỳ vùi mặt vào khăn, nói với anh: “Biết mà, anh cũng đâu có lau khô.”
Liêu Thành Xuyên cười khẽ:” Anh đợi em lau giúp anh.”
Lau cũng ráo nước, Liêu Thành Xuyên lấy khăn đi, cúi đầu chặn môi Đồng Kỳ, vừa liếm vừa hôn, Đồng Kỳ ngửa đầu quấn quýt với anh, đầu lưỡi hai người giao triền, nước bọt dây dưa. Trong bóng đêm, căn nhà yên tĩnh, giữa sự ấm áp ẩn ẩn một tia mập mờ.
Kết thúc, Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, nói: “Mới nới lúc anh phủ khăn lên, có lúc hơi lộ ra một chút, anh cảm thấp em giống một chú mèo, cực kỳ đáng yêu.”
“Có sao?” – Đồng Kỳ cầm khăn, phủ lên đầu anh: “Cúi xuống chút, em lau giúp anh.”
“Ừ, được, nghe lời vợ.” – Anh cúi đầu xuống, vài giọtt nước theo cần cổ anh trượt vào cổ áo, Đồng Kỳ liếc nhìn anh, lập tức dời đi, ngoan ngoãn lau đầu cho anh, tóc anh rất nhiều, sợi tóc rất mềm, rất dễ lau.
Lau khô tóc, tóc Đồng Kỳ dài, Liêu Thành Xuyên lấy máy sấy sấy tóc cho cô, khô được một nửa, hai người đến trước chơi bida, một khoảng thời gian không đụng vào, kỹ thuật của Đồng Kỳ có hơi chậm chạp, Liêu Thành Xuyên đánh hai ba cái đã dọn sạch hết bóng của mình, dựa bên bàn nhìn Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ giờ gậy bida chọc vào cánh tay anh một cái: “Liêu Tổng quả nhiên lợi hại.”
Liêu Thành Xuyên cầm cây gậy của cô, nói: “Nào, tiếp tục.”
Ba bốn ván kế tiếp, dĩ nhiên Đồng Kỳ thua, Liêu Thành Xuyên không hề nhường cô, Đồng Kỳ thua đến bốc hỏa, cô nắm cằm an: “Anh không thể nhường em một ván hả?”
Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, tư thế còn rất hưởng thụ, cười nói: “Không thể nhường, nhường rồi em sẽ không tiến bộ.”
Đồng Kỳ: “…..”
Cô buông tay, cầm lấy cây gậy bên cạnh: “Chơi lại, ván này em nhất định sẽ thắng.”
Liêu Thành Xuyên gật đầu, cầm gậy lên: “Được ồi, anh dạy em làm sao thắng anh.”
Lần này bắt đầu, Đồng Kỳ chiếm thế thượng phòng, trong lòng cô chậc chậc một tiếng, càng thêm cẩn thận, càng về sau cục diện càng rối loạn, Đồng Kỳ biết Liêu Thành Xuyên có thể phá vỡ, vì thể cô nhất định phải đánh thủng, tuyệt đối không thể cho Liêu Thành Xuyên có cơ hội, nghĩ trong lòng như vậy, lúc cô thục quả bóng số ba cạnh biên ngay góc liền hơi do dự.
Liêu Thành Xuyên đứng bên cạnh, từ tốn đùa giỡn cây gậy, nhìn Đồng Kỳ rối rắm, sắc mặt anh nhàn nhạt, đặt cây gậy sang một bên, xoay người qua, từ phía sau ôm eo cô, tay đè áp lên tay cô, hơi thở phả bên tai: “Anh dạy em qua ván này.”
Trán Đồng Kỳ đổ mồ hôi, cô cắn răng: “Được thôi.”
hai tay Liêu Thành Xuyên phủ lên tay cô, bàn tay to áp lên, dường như lập tức đem mu bàn tay cô bao phủ lại, ấm áp, anh có chút lười biếng gác cằm lên vai cô: “Em làm như này, không cần dùng nhiều sức ở cổ tay vậy đâu, thả lỏng, đánh thẳng qua, trước tiên đụng vào mép sau đó lại đụng vào quả bóng số ba.”
Đồng Kỳ: “Nhưng mà bóng số ba này vốn không phải đường thẳng.”
“Cho nên vấn đề ở đây chính là kỹ thuật.” – Anh cười, giây tiếp theo, anh đẩy tay cô, bóng trắng tiến lên phía trước, khéo léo chạm vào biên, sau đó tạo thành một hình chữ V, đụng vào bóng số ba ở ngay lỗ, số ba vào lỗ, Đồng Kỳ vui mừng: “Vào rồi vào rồi.”
Liêu Thành Xuyên cười: “Có phải rất đơn giản không?”
“Ừm.”
“Em đổi sữa tắm rồi sao?” – Đột nhiên Liêu Thành Xuyên ngửi vùi đầu ngửi cổ cô, Đồng Kỳ gật đầu: “Mới đổi, Đồng Tương mua.”
“Mùi rất thơm.”
Đồng Kỳ cười: “Là…. mẹ kiếp, tay anh sờ đi đâu đấy.”
Một bàn tay tiến vào váy cô, trực tiếp sờ lên đùi cô, gậy của Đồng Kỳ hơi run, anh kéo dây áo cô, vùi đầu hôn: “Em chơi đi, anh hôn một chút.”
Tay Đồng Kỳ run rẩy, cắn răng đáp: “Anh thế này em chơi làm sao?”
“Có thể mà.” – Anh đẩy tay cô, tay kia không chút do dự sờ lên ngực cô, toàn thân Đồng Kỳ run rẩy, chân dài mềm nhũn, cây gậy rơi trên bàn.
Sau đó, cô bị ôm lên trên bàn bida, lúc anh chuẩn bị tấn công, Đồng Kỳ đẩy bả vai anh: “Bạch Tổng, Bạch Tổng.”
Liêu Thành Xuyên thả lỏng một chút,một phút sau, nương theo tiếng sủa gâu gâu của Bạch Tổng còn kèm theo tiếng móng vuốt cào cửa, Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, đẩy thẳng về phía trước.
Đồng Kỳ hít sâu một hơi, bàn chân đặt trên thắy lưng anh, ngồi trên bàn bida, tay chống ra phía sau, trong tay vẫn còn đè cây gậy, bị anh từng chút từng chút va chạm.
Hai giờ sau, Đồng Kỳ thay một cái áo ngủ mới, ngồi cạnh bàn ăn, hai má có hơi đỏ bừng, chống cằm nhìn Liêu Thành Xuyên.
Anh cũng mặc đồ ngủ, đuôi tóc còn nhỏ nước bước ra, anh đứng trước bếp, nấu bữa khuya, Đồng Kỳ ở bên cạnh vừa nhìn vừa chơi điện thoại.
Không lâu sau, anh đã nấu xong bữa khuya, là mì tương chiên, hương vị rất thơm. Bữa tối nay của Đồng Kỳ là mua bên ngoài, cộng thêm vận động ban nãy, liền đói lại rồi. Anh bưng mì đến trước mặt cô, bàn tay anh cầm đũa hiện lên từng khớp tay rõ ràng, giúp cô trộn đều, Đồng Kỳ nở nụ cười: “Thuận tiện đút em ăn luôn đi.”
Anh gật đầu, cười: “Được.”
Vì thế trộn xong, anh gắp mì đưa đến bên miệng cô, Đồng Kỳ đưa đầu lại gần, cắn mì sợi, Liêu Thành Xuyên khom lưng cũng cắn một bên sợi mì, Đồng Kỳ mở to hai mắt, anh cười, môi mỏng nhúc nhích, từng sợi mì bị anh hút vào, Đồng Kỳ cũng chưa ăn được bao nhiêu, sau đó cũng tranh thủ hút lấy, môi hai người rất nhanh liền kề vào nhau.
Đồng Kỳ cảm giác được vành tai mình đều đỏ lên hết rồi, anh hôn khóe môi cô một chút: “Thật là một món ăn ngon.”
Đồng Kỳ than: “Không biết xấu hổ.”
Bạch Tổng ngồi xổm bên chân hai người, trước mặt đặt một bát cơm chó, nó ngẩng đầu, nhìn hai người họ, lại nhìn cơm chó trước mặt mình.
Nhịn không được sủa một cái.
***
Triệu Hoa vừa lên xe liền nhận được điện thoại của con gái. Con bé hỏi cô chừng nào về nhà, tỏng lòng Triệu Hoa mềm như nước, cô xoay vô lăng, cười hỏi ba con bé có ở bên cạnh không, con gái nói không có không có, ba đang tắm.
Triệu Hoa ở bên này cười haha, xe chuyển hướng chạy về tiểu khu. Tiểu khu này của cô mới xây, người ở mới có mười phần trăm, vẫn rất yên tĩnh, dứoi hầm xe mấy năm không có xe, cô đã mua hai chỗ đậu xe ở tầng một. Sau khi đỗ xe xong, cô cầm túi xách xuống xe, điện thoại lại reo lên, cô cúi đầu nhìn lại là con gái.
Con gái dính người quá cũng khổ quá mà.
Cô nghe máy, vừa mới kết nối được bên kìa liền cúp, cô đi vào tòa nhà, sắp vào được bên trong cô lại ngừng bước.
Hà Lương Nguyệt đeo túi xách, sắc mặt lạnh nhạt nhìn cô.
Triệu Hoa ngừng lại, cười nói: “Giám đốc Hà, sao muộn thế còn đến đây?”
Xém chút cô quên, Hà Lương Nguyệt với cô ở chung một tiểu khu, chính là tòa nhà ở đằng sau kia, Hà Lương Nguyệt chậm rãi đi tới trước mặt Triệu Hoa.
Sắc mặt mang theo chút lạnh lẽo, lại mang theo một tia sợ hãi, cô ta đến gần, Triệu Hòa mới nhìn thấy trên mặt cô ta có dấu móng tay lờ mờ. Khu trung tâm này vốn cũng không lớn, nhất là người có vẻ ngoài xinh đẹp như Hà Lương Nguyệt, dễ dàng trở thành lời bàn tán của người khác.
Lúc này Triệu Hoa cũng bớt lo lắng hơn, tay cô cầm điện thoại, nhìn Hà Lương Nguyệt.
Hà Lương Nguyệt nhìn Triệu Hoa một lát, lấy tóc che dấu móng tay đi, nói: “Tôi hỏi cô một vấn đề.”
Triệu Hoa cười: “Được, cô hỏi đi.”
“Đột nhiên vợ của Triệu Tòng Lộ quay lại, hơn nữa còn biết chuyện của tôi và ông ta, có phải Liêu Thành Xuyên kêu người sắp xếp không?” – Vốn dĩ Hà Lương Nguyệt cũng nghĩ là do người ngoài nói ra nói vào, nhưng con người Triệu Tòng Lộ này chơi bời bên ngoài không ít, trên cơ bản chưa xảy ra loại tình huống này bao giờ, sao đến phiên cô, vợ Triệu Tòng Lộ lại quay lại.
Triệu Hoa bất đắc dĩ: “Giám đốc Hà, lời cô nói thật là làm tôi khó hiểu nha, Triệu Tổng của chúng tôi trước giờ không làm những chuyện như vậy.”
“À–, đừng giả vờ nữa, tôi biết hết rồi, tối qua lúc vợ Triệu Tòng Lộ đến đây khởi binh vấn tội, bà ta nói Liêu Tổng của Tín Lập nói với bà ta. Năm nay thành phố S sẽ có buổi đấu giá Lam Bảo Thạch có giá trị trân quý, bà ta mới trở về. Liêu Thành Xuyên đây là cố ý đúng không? – Hà Lương Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
Bản thân cô ta lên chiếc thuyền này đã biết có một ngày sẽ như vậy, nhưng cô ta trước giờ chưa từng nghĩ qua lúc chiếc thuyền này lật là do một tay ngừoi đàn ông cô ta thích nhiều năm như vậy góp phần.
Triệu Hoa nghe xong, qua một lúc sau, cười khẽ: “Hà tiểu thư, Liêu Tổng với vợ Triệu Tổng có giao tình thế nào thì tôi không biết nhưng vợ Triệu Tổng là một nhà sưu tập đồ cổ, ở đây có đồ tốt bà ấy sẽ đến đó. Nếu Liêu Tổng nói cho bà ấy biết thì cũng rất bình thường, Liêu Tổng là người góp vốn trong buổi đấu giá lần này.”
Toàn thân Hà Lương Nguyệt lạnh lẽo, cô ta nhìn Triệu Hoa, không biết phải nói cái gì.
Cô ta có thể chán ghét Đồng Kỳ, đố kỵ Đồng Kỳ, có thể đuổi Đồng Kỳ đi, không để chướng mắt mình, đạt được ý đồ trong chớp mắt, nhưng cô ta lại không có cách để làm gì Liêu Thành Xuyên, bởi vì cô ta không có cái năng lực này.
Cô ta che mắt: “Thư ký Triệu, tôi hôm nay đều là Đồng Kỳ hại, không phải cô ta, tôi sẽ không như thế này.”
Hà Lương Nguyệt nghĩ về tấm thẻ phòng đó.
Cô ta bị lời nói của Triệu Tòng Lộ làm cho lý trí mù lòa.
Điện thoại của Triệu Hoa vang lên, lần này cô ấy không nhận, cúp máy, Triệu Hoa lạnh nhạt nói: “Giám đốc Hà, cô của ngày hôm nay là do bản thân cô tạo ra, không có liên quan đến bất kỳ ai. Đồng tiểu thư cô ấy thông minh hơn cô, có ý kiến, cho nên cô ấy mới có thể đi trên con đường thênh thang rộng mở, còn cô, là do cô làm sai, hơn nữa lời này của cô, đừng để Liêu Tổng nghe thấy, anh ấy muốn đối phó cô rất đơn giản.”
Triệu Hoa nói xong thì xoay người lên lầu.
Hà Lương Nguyệt sững sờ đứng im tại chỗ, nhìn cửa thang máy trước mặt đóng lại.
Hồi lâu, bên ngoài gió thổi lên, vù vù, gió thổi làm cho cành cây lung lay, Hà Lương Nguyệt mới xoay người đi khỏi hành lang, về phía nhà mình.
Ngày hôm sau, khách sạn trung tâm.
Mọi ngừoi đều đang đứng nói chuyện ở một bên liền nhìn thấy một chiếc Volvo dừng trước cửa khách sạn, cửa xe mở ra, Hà Lương Nguyệt trang điểm tinh xảo, đầu tóc gọn gàng bước xuống, mấy nhân viên ở quầy lễ tân lập tức đứng thẳng người, nhìn Hà Lương Nguyệt như được hồi sinh.
- -----oOo------
Đồng Kỳ vùi mặt vào khăn, nói với anh: “Biết mà, anh cũng đâu có lau khô.”
Liêu Thành Xuyên cười khẽ:” Anh đợi em lau giúp anh.”
Lau cũng ráo nước, Liêu Thành Xuyên lấy khăn đi, cúi đầu chặn môi Đồng Kỳ, vừa liếm vừa hôn, Đồng Kỳ ngửa đầu quấn quýt với anh, đầu lưỡi hai người giao triền, nước bọt dây dưa. Trong bóng đêm, căn nhà yên tĩnh, giữa sự ấm áp ẩn ẩn một tia mập mờ.
Kết thúc, Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, nói: “Mới nới lúc anh phủ khăn lên, có lúc hơi lộ ra một chút, anh cảm thấp em giống một chú mèo, cực kỳ đáng yêu.”
“Có sao?” – Đồng Kỳ cầm khăn, phủ lên đầu anh: “Cúi xuống chút, em lau giúp anh.”
“Ừ, được, nghe lời vợ.” – Anh cúi đầu xuống, vài giọtt nước theo cần cổ anh trượt vào cổ áo, Đồng Kỳ liếc nhìn anh, lập tức dời đi, ngoan ngoãn lau đầu cho anh, tóc anh rất nhiều, sợi tóc rất mềm, rất dễ lau.
Lau khô tóc, tóc Đồng Kỳ dài, Liêu Thành Xuyên lấy máy sấy sấy tóc cho cô, khô được một nửa, hai người đến trước chơi bida, một khoảng thời gian không đụng vào, kỹ thuật của Đồng Kỳ có hơi chậm chạp, Liêu Thành Xuyên đánh hai ba cái đã dọn sạch hết bóng của mình, dựa bên bàn nhìn Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ giờ gậy bida chọc vào cánh tay anh một cái: “Liêu Tổng quả nhiên lợi hại.”
Liêu Thành Xuyên cầm cây gậy của cô, nói: “Nào, tiếp tục.”
Ba bốn ván kế tiếp, dĩ nhiên Đồng Kỳ thua, Liêu Thành Xuyên không hề nhường cô, Đồng Kỳ thua đến bốc hỏa, cô nắm cằm an: “Anh không thể nhường em một ván hả?”
Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, tư thế còn rất hưởng thụ, cười nói: “Không thể nhường, nhường rồi em sẽ không tiến bộ.”
Đồng Kỳ: “…..”
Cô buông tay, cầm lấy cây gậy bên cạnh: “Chơi lại, ván này em nhất định sẽ thắng.”
Liêu Thành Xuyên gật đầu, cầm gậy lên: “Được ồi, anh dạy em làm sao thắng anh.”
Lần này bắt đầu, Đồng Kỳ chiếm thế thượng phòng, trong lòng cô chậc chậc một tiếng, càng thêm cẩn thận, càng về sau cục diện càng rối loạn, Đồng Kỳ biết Liêu Thành Xuyên có thể phá vỡ, vì thể cô nhất định phải đánh thủng, tuyệt đối không thể cho Liêu Thành Xuyên có cơ hội, nghĩ trong lòng như vậy, lúc cô thục quả bóng số ba cạnh biên ngay góc liền hơi do dự.
Liêu Thành Xuyên đứng bên cạnh, từ tốn đùa giỡn cây gậy, nhìn Đồng Kỳ rối rắm, sắc mặt anh nhàn nhạt, đặt cây gậy sang một bên, xoay người qua, từ phía sau ôm eo cô, tay đè áp lên tay cô, hơi thở phả bên tai: “Anh dạy em qua ván này.”
Trán Đồng Kỳ đổ mồ hôi, cô cắn răng: “Được thôi.”
hai tay Liêu Thành Xuyên phủ lên tay cô, bàn tay to áp lên, dường như lập tức đem mu bàn tay cô bao phủ lại, ấm áp, anh có chút lười biếng gác cằm lên vai cô: “Em làm như này, không cần dùng nhiều sức ở cổ tay vậy đâu, thả lỏng, đánh thẳng qua, trước tiên đụng vào mép sau đó lại đụng vào quả bóng số ba.”
Đồng Kỳ: “Nhưng mà bóng số ba này vốn không phải đường thẳng.”
“Cho nên vấn đề ở đây chính là kỹ thuật.” – Anh cười, giây tiếp theo, anh đẩy tay cô, bóng trắng tiến lên phía trước, khéo léo chạm vào biên, sau đó tạo thành một hình chữ V, đụng vào bóng số ba ở ngay lỗ, số ba vào lỗ, Đồng Kỳ vui mừng: “Vào rồi vào rồi.”
Liêu Thành Xuyên cười: “Có phải rất đơn giản không?”
“Ừm.”
“Em đổi sữa tắm rồi sao?” – Đột nhiên Liêu Thành Xuyên ngửi vùi đầu ngửi cổ cô, Đồng Kỳ gật đầu: “Mới đổi, Đồng Tương mua.”
“Mùi rất thơm.”
Đồng Kỳ cười: “Là…. mẹ kiếp, tay anh sờ đi đâu đấy.”
Một bàn tay tiến vào váy cô, trực tiếp sờ lên đùi cô, gậy của Đồng Kỳ hơi run, anh kéo dây áo cô, vùi đầu hôn: “Em chơi đi, anh hôn một chút.”
Tay Đồng Kỳ run rẩy, cắn răng đáp: “Anh thế này em chơi làm sao?”
“Có thể mà.” – Anh đẩy tay cô, tay kia không chút do dự sờ lên ngực cô, toàn thân Đồng Kỳ run rẩy, chân dài mềm nhũn, cây gậy rơi trên bàn.
Sau đó, cô bị ôm lên trên bàn bida, lúc anh chuẩn bị tấn công, Đồng Kỳ đẩy bả vai anh: “Bạch Tổng, Bạch Tổng.”
Liêu Thành Xuyên thả lỏng một chút,một phút sau, nương theo tiếng sủa gâu gâu của Bạch Tổng còn kèm theo tiếng móng vuốt cào cửa, Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, đẩy thẳng về phía trước.
Đồng Kỳ hít sâu một hơi, bàn chân đặt trên thắy lưng anh, ngồi trên bàn bida, tay chống ra phía sau, trong tay vẫn còn đè cây gậy, bị anh từng chút từng chút va chạm.
Hai giờ sau, Đồng Kỳ thay một cái áo ngủ mới, ngồi cạnh bàn ăn, hai má có hơi đỏ bừng, chống cằm nhìn Liêu Thành Xuyên.
Anh cũng mặc đồ ngủ, đuôi tóc còn nhỏ nước bước ra, anh đứng trước bếp, nấu bữa khuya, Đồng Kỳ ở bên cạnh vừa nhìn vừa chơi điện thoại.
Không lâu sau, anh đã nấu xong bữa khuya, là mì tương chiên, hương vị rất thơm. Bữa tối nay của Đồng Kỳ là mua bên ngoài, cộng thêm vận động ban nãy, liền đói lại rồi. Anh bưng mì đến trước mặt cô, bàn tay anh cầm đũa hiện lên từng khớp tay rõ ràng, giúp cô trộn đều, Đồng Kỳ nở nụ cười: “Thuận tiện đút em ăn luôn đi.”
Anh gật đầu, cười: “Được.”
Vì thế trộn xong, anh gắp mì đưa đến bên miệng cô, Đồng Kỳ đưa đầu lại gần, cắn mì sợi, Liêu Thành Xuyên khom lưng cũng cắn một bên sợi mì, Đồng Kỳ mở to hai mắt, anh cười, môi mỏng nhúc nhích, từng sợi mì bị anh hút vào, Đồng Kỳ cũng chưa ăn được bao nhiêu, sau đó cũng tranh thủ hút lấy, môi hai người rất nhanh liền kề vào nhau.
Đồng Kỳ cảm giác được vành tai mình đều đỏ lên hết rồi, anh hôn khóe môi cô một chút: “Thật là một món ăn ngon.”
Đồng Kỳ than: “Không biết xấu hổ.”
Bạch Tổng ngồi xổm bên chân hai người, trước mặt đặt một bát cơm chó, nó ngẩng đầu, nhìn hai người họ, lại nhìn cơm chó trước mặt mình.
Nhịn không được sủa một cái.
***
Triệu Hoa vừa lên xe liền nhận được điện thoại của con gái. Con bé hỏi cô chừng nào về nhà, tỏng lòng Triệu Hoa mềm như nước, cô xoay vô lăng, cười hỏi ba con bé có ở bên cạnh không, con gái nói không có không có, ba đang tắm.
Triệu Hoa ở bên này cười haha, xe chuyển hướng chạy về tiểu khu. Tiểu khu này của cô mới xây, người ở mới có mười phần trăm, vẫn rất yên tĩnh, dứoi hầm xe mấy năm không có xe, cô đã mua hai chỗ đậu xe ở tầng một. Sau khi đỗ xe xong, cô cầm túi xách xuống xe, điện thoại lại reo lên, cô cúi đầu nhìn lại là con gái.
Con gái dính người quá cũng khổ quá mà.
Cô nghe máy, vừa mới kết nối được bên kìa liền cúp, cô đi vào tòa nhà, sắp vào được bên trong cô lại ngừng bước.
Hà Lương Nguyệt đeo túi xách, sắc mặt lạnh nhạt nhìn cô.
Triệu Hoa ngừng lại, cười nói: “Giám đốc Hà, sao muộn thế còn đến đây?”
Xém chút cô quên, Hà Lương Nguyệt với cô ở chung một tiểu khu, chính là tòa nhà ở đằng sau kia, Hà Lương Nguyệt chậm rãi đi tới trước mặt Triệu Hoa.
Sắc mặt mang theo chút lạnh lẽo, lại mang theo một tia sợ hãi, cô ta đến gần, Triệu Hòa mới nhìn thấy trên mặt cô ta có dấu móng tay lờ mờ. Khu trung tâm này vốn cũng không lớn, nhất là người có vẻ ngoài xinh đẹp như Hà Lương Nguyệt, dễ dàng trở thành lời bàn tán của người khác.
Lúc này Triệu Hoa cũng bớt lo lắng hơn, tay cô cầm điện thoại, nhìn Hà Lương Nguyệt.
Hà Lương Nguyệt nhìn Triệu Hoa một lát, lấy tóc che dấu móng tay đi, nói: “Tôi hỏi cô một vấn đề.”
Triệu Hoa cười: “Được, cô hỏi đi.”
“Đột nhiên vợ của Triệu Tòng Lộ quay lại, hơn nữa còn biết chuyện của tôi và ông ta, có phải Liêu Thành Xuyên kêu người sắp xếp không?” – Vốn dĩ Hà Lương Nguyệt cũng nghĩ là do người ngoài nói ra nói vào, nhưng con người Triệu Tòng Lộ này chơi bời bên ngoài không ít, trên cơ bản chưa xảy ra loại tình huống này bao giờ, sao đến phiên cô, vợ Triệu Tòng Lộ lại quay lại.
Triệu Hoa bất đắc dĩ: “Giám đốc Hà, lời cô nói thật là làm tôi khó hiểu nha, Triệu Tổng của chúng tôi trước giờ không làm những chuyện như vậy.”
“À–, đừng giả vờ nữa, tôi biết hết rồi, tối qua lúc vợ Triệu Tòng Lộ đến đây khởi binh vấn tội, bà ta nói Liêu Tổng của Tín Lập nói với bà ta. Năm nay thành phố S sẽ có buổi đấu giá Lam Bảo Thạch có giá trị trân quý, bà ta mới trở về. Liêu Thành Xuyên đây là cố ý đúng không? – Hà Lương Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
Bản thân cô ta lên chiếc thuyền này đã biết có một ngày sẽ như vậy, nhưng cô ta trước giờ chưa từng nghĩ qua lúc chiếc thuyền này lật là do một tay ngừoi đàn ông cô ta thích nhiều năm như vậy góp phần.
Triệu Hoa nghe xong, qua một lúc sau, cười khẽ: “Hà tiểu thư, Liêu Tổng với vợ Triệu Tổng có giao tình thế nào thì tôi không biết nhưng vợ Triệu Tổng là một nhà sưu tập đồ cổ, ở đây có đồ tốt bà ấy sẽ đến đó. Nếu Liêu Tổng nói cho bà ấy biết thì cũng rất bình thường, Liêu Tổng là người góp vốn trong buổi đấu giá lần này.”
Toàn thân Hà Lương Nguyệt lạnh lẽo, cô ta nhìn Triệu Hoa, không biết phải nói cái gì.
Cô ta có thể chán ghét Đồng Kỳ, đố kỵ Đồng Kỳ, có thể đuổi Đồng Kỳ đi, không để chướng mắt mình, đạt được ý đồ trong chớp mắt, nhưng cô ta lại không có cách để làm gì Liêu Thành Xuyên, bởi vì cô ta không có cái năng lực này.
Cô ta che mắt: “Thư ký Triệu, tôi hôm nay đều là Đồng Kỳ hại, không phải cô ta, tôi sẽ không như thế này.”
Hà Lương Nguyệt nghĩ về tấm thẻ phòng đó.
Cô ta bị lời nói của Triệu Tòng Lộ làm cho lý trí mù lòa.
Điện thoại của Triệu Hoa vang lên, lần này cô ấy không nhận, cúp máy, Triệu Hoa lạnh nhạt nói: “Giám đốc Hà, cô của ngày hôm nay là do bản thân cô tạo ra, không có liên quan đến bất kỳ ai. Đồng tiểu thư cô ấy thông minh hơn cô, có ý kiến, cho nên cô ấy mới có thể đi trên con đường thênh thang rộng mở, còn cô, là do cô làm sai, hơn nữa lời này của cô, đừng để Liêu Tổng nghe thấy, anh ấy muốn đối phó cô rất đơn giản.”
Triệu Hoa nói xong thì xoay người lên lầu.
Hà Lương Nguyệt sững sờ đứng im tại chỗ, nhìn cửa thang máy trước mặt đóng lại.
Hồi lâu, bên ngoài gió thổi lên, vù vù, gió thổi làm cho cành cây lung lay, Hà Lương Nguyệt mới xoay người đi khỏi hành lang, về phía nhà mình.
Ngày hôm sau, khách sạn trung tâm.
Mọi ngừoi đều đang đứng nói chuyện ở một bên liền nhìn thấy một chiếc Volvo dừng trước cửa khách sạn, cửa xe mở ra, Hà Lương Nguyệt trang điểm tinh xảo, đầu tóc gọn gàng bước xuống, mấy nhân viên ở quầy lễ tân lập tức đứng thẳng người, nhìn Hà Lương Nguyệt như được hồi sinh.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook