Không Biết Sao Yêu Em
-
Chương 23
Editor: Mễ
Hôm sau Đồng Kỳ vừa thức dậy, tóc còn đang buộc, chuông cửa liền vang lên, cô vuốt tóc qua loa rồi đi mở cửa, thấy Liêu Thành Xuyên mặc bộ đồ thể thao đứng trước cửa, Đồng Kỳ ngáp một cái: “Sớm vậy?”
Tóc cô rất nghe lời, buông xõa hai bên má, lúc giơ tay lên ngáp, khóe mắt ươn ướt, Liêu Thành Xuyên lẳng lặng nhìn cô, hỏi: “Mới dậy sao?“
“Đúng vậy.“ – Đồng Kỳ xoay người, váy ngủ chỉ dài đến đầu gối, bên dưới là đôi chân vừa trắng vừa dài vừa thẳng.
Liêu Thành Xuyên nhìn cô vào nhà, Bạch Tổng từ phòng ngủ chạy ra, đâm vào người Liêu Thành Xuyên, anh giơ tay bắt lấy hai cái chân chó của nó, ánh mắt vẫn xoay quanh nữ chủ nhân, Đồng Kỳ túm túm tóc, lảo đảo đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt.
Mười phút sau đi ra, cô vẫn mặc cái áo ngủ kia, đi qua đi lại giữa phòng tắm và phòng ngủ, rất mau lại đi vào phòng tắm, Liêu Thành Xuyên tựa vào tay vịn ghế sofa, một bên vừa ôm xoa đầu Bạch Tổng, một bên vừa nhìn chằm chằm cửa phòng, Đồng Kỳ thay xong đồ thể thao, đi ra ngoài, bàn tay trắng nõn giơ lên, buộc lại tóc rồi cầm lấy áo ngủ đi ra.
Để xong váy ngủ, Đồng Kỳ cầm khăn lông khoác lên cổ rồi mới đi ra. Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy Bạch Tổng, thuận tiện lấy tay chải lại lông của nó, ngửa đầu định nói chuyện với Liêu Thành Xuyên, ai ngờ lúc này anh lại cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Đồng Kỳ giật mình, chớp chớp mắt, đầu lưỡi anh liếm lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Đồng Kỳ cảm nhận được sự dịu dàng kia, thoáng chốc hé miệng, đầu lưỡi Liêu Thành Xuyên theo đó tiến vào, cứ như vậy, cô ngẩng đầu anh cúi đầu, răng môi chạm vào nhau, yên tĩnh nhận lấy nụ hôn buổi sáng.
Liêu Thành Xuyên rời khỏi, Đồng Kỳ nhướng mày cười khẽ: “Sao đây? Vừa sáng sớm đã động tình?“
Liêu Thành Xuyên ma sát khóe môi cô, không lên tiếng, kéo cô từ dưới đất dậy, Đồng Kỳ vỗ vỗ Bạch Tổng đang bị xem nhẹ, nói với Liêu Thành Xuyên: “Tôi làm bữa sáng, cùng ăn không?“
Liêu Thành Xuyên trả lời: “Được.“
Sau đó Đồng Kỳ đi vào phòng bếp, lấy từ trong tủ lạnh nguyên liệu cần làm cho bữa sáng ra đi, đến trước bàn, theo bản năng sờ lên khóe môi, cô híp mắt, lần này hiển nhiên không phải cô cố ý quyến rũ anh, đây là anh chủ động hôn cô, tại sao chứ?
Bữa sáng làm rất đơn giản, hai người ăn nên nấu nhiều hơn một phần, ăn xong thì ra ngoài chạy bộ buổi sáng. Liêu Thành Xuyên đã đeo sợi dây xích chó màu đỏ cho Bạch Tổng, Bạch Tổng rất ngoan ngoãn mà cọ tới cọ lui bên chân anh, sủa gâu gâu với Đồng Kỳ. Cô dọn dẹp xong hết, lau tay rồi nói: “Đi thôi.“
Hai người một chó đi ra cửa, vào thang máy đi xuống lầu, Đồng Kỳ đi phía trước. Vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy Vương Dịch đang đứng đợi trước cửa, Vương Dịch cười với cô: “Chị, chào buổi sáng.“
Sau đó ánh mắt hướng về phía sau, sắc mặt cậu ta cứng đờ, sau lưng Đồng Kỳ còn có một người đàn ông cao lớn, trên tay anh ta đang nắm sợi dây của Bạch Tổng, Bạch Tổng thì đang tung tăng vui vẻ bên chân Đồng Kỳ. Vương Dịch bỗng chốc cảm thấy một tia nguy hiểm, Liêu Thành Xuyên cũng khẽ ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt hơi híp lại, mang theo mấy phần áp bức.
Đồng Kỳ nở nụ cười: “Sau này cậu cứ chạy trước đi, không cần đợi tôi.“
Vương Dịch: “……“
Cậu ta nhìn về hướng người đàn ông, cảm nhận được tia uy hiếp của đối phương rất rõ ràng.
Vương Dịch cắn răng, nhưng vẫn cố tươi cười đi đến cạnh Đồng Kỳ, vừa cười vừa nói: “Cùng chạy đi, em chủ yếu mua căn hộ ở đây là vì chị đó. Chị, hôm nay ngồi xe em đi làm đi?“
Một bàn tay đưa lên, hơi ôm lấy Đồng Kỳ trở về, giọng nói Liêu Thành Xuyên trầm thấp vang lên: “Cô ấy không ngồi, tôi đưa cô ấy đi.“
Vương Dịch: “……“
Đồng Kỳ ngẩng đầu, nhìn Liêu Thành Xuyên, trong mắt cô toàn là sự kinh ngạc, cô nheo mắt cười hỏi: “Sao đây? Dáng vẻ của anh đây là?“
Ánh mắt Liêu Thành Xuyên xẹt qua một ý cười: “Dáng vẻ của tôi đây thì sao?”
“Giống một thùng giấm chua.“
Liêu Thành Xuyên lại cười.
Lúc này Bạch Tổng tăng động muốn chạy, ba người một chó chỉ có thể từ từ chạy bộ.
Mà hai người đàn ông ở phía sau, Vương Dịch không ngừng nhìn Liêu Thành Xuyên, Liêu Thành Xuyên vững vàng kéo Bạch Tổng, Vương Dịch tiến lên, cười: “Liêu Tổng, để tôi.“
Cậu ta Vừa nói vừa đưa tay muốn nắm sợi dây của Bạch Tổng, tay Liêu Thành Xuyên nhẹ nhàng nhích sang một bên, nghiêng đầu nhìn cậu ta, trong mắt là cảnh cáo.
Vương Dịch cảm thấy áp lực, cắn răng nói khẽ: “Liêu Tổng, anh…… không phải như những gì tôi nghĩ đúng không?”
Liêu Thành Xuyên nhìn cậu ta, hai giây sau, cười lạnh: “Là như cậu nghĩ, phải biết thức thời, hiểu không?“
Vương Dịch như bị sét đánh giữa trời quang.
Liêu Thành Xuyên nói thêm: “Chín mươi chín đóa hoa hồng, cũng không có gì to tát.”
Làm Vương Dịch cứng đờ tại chỗ.
***
Tắm rửa buổi sáng xong, Đồng Kỳ ngồi xe của Liêu Thành Xuyên đến khách sạn. Sau khi lên lầu, cô xõa tóc ra, ngồi trong phòng làm việc một lát, lúc này trợ lý gõ cửa đi vào, nói: “ Chị Đồng, dưới lầu có người tìm chị.“
Đồng Kỳ ngồi thẳng người hỏi: “Ai vậy?“
“Thư ký Triệu của Tín Lập.“
Đồng Kỳ nghe thấy vậy lập tức ngồi thẳng dậy, hỏi: “Sao không mời người ta lên?“
Trợ lý ngập ngừng, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Còn có hai người đi theo thư ký Triệu, hai người đó trên tay cầm một bó hoa hồng siêu lớn, cô ấy vừa vào cửa liền chỉ đích danh muốn tìm chị.“
Đồng Kỳ: “……“
Cô đứng dậy: “Để chị đi xem.”
Đồng Kỳ ngay sau đó dụi tắt điếu thuốc, xuống lầu đi thẳng đến đại sảnh, liền nhìn thấy Triệu Hoa mang theo ý cười nhìn cô, mà sau lưng cô ấy còn có hai người đang hợp sức nâng bó hoa hồng, quả thực rất bắt mắt, bất kì thứ gì ở đại sảnh này cũng không có gì bắt mắt bằng đóa hoa hồng kia, Đồng Kỳ nở nụ cười đi qua đó, bắt tay với Triệu Hoa hỏi: “Giá thị trường của thư ký Triệu thật tốt nha.“
Triệu Hoa cười đáp: “Tôi là người đã kết hôn, làm gì còn giá thị trường nữa, hoa hồng này là tặng cho giám đốc Đồng.“
Đồng Kỳ sửng sốt, nhìn bó hoa hồng cực kì chói mắt kia, ngạc nhiên hỏi: “Cái này? Của tôi?“
Triệu Hoa gật đầu: “Của cô.“
Đồng Kỳ cười khẽ: “Cái này không phải đang trêu tôi sao? Không lẽ thư ký Triệu có gì đặc biệt…“
Nói đến đây, Đồng Kỳ nuốt lại mấy chữ đằng sau, cô nhớ tới sự khác thường của Liêu Thành Xuyên. Lúc này, một thấm thiệp tỏa ra mùi hương kẹp ở đầu ngón tay Triệu Hoa, cô ấy đưa cho Đồng Kỳ, trêu: “Ông chủ của tôi, lần đầu tiên có lòng theo đuổi một người con gái như vậy, thân là thư ký tôi đây, hết sức vui mừng.“
Trên tấm thiệp, là chữ của Liêu Thành Xuyên.
Mong cô lấy thân báo đáp —— Liêu Thành Xuyên tặng.
Đồng Kỳ cầm tấm thiệp, nửa ngày cũng chưa hoàn hồn được, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, cuối cùng là hình ảnh lúc năm mười bảy tuổi, khi cô lấy hết can đảm tỏ tình với anh, trên môi mỏng của người thiếu niên cao ngạo kia nói ra từng câu từng chữ: “Tôi từ chối.“
Con mẹ nó.
Đồng Kỳ hoàn hồn, đối diện với vẻ mặt tươi cười của Triệu Hoa, cô ấy cười nói với cô: “Tôi còn có công việc muốn bàn với giám đốc Đồng.“
Đồng Kỳ nhận lấy tấm thiêp, nói với trợ lý: “Giúp chị nhận hoa đi.“
Gương mặt trợ lý cực kỳ ngưỡng mộ tiến lên.
Đồng Kỳ nói với Triệu Hoa: “Thư ký Triệu đến văn phòng tôi nói đi.“
“Được.“
Triệu Hoa cầm văn kiện, đi theo sau Đồng Kỳ lên lầu.
Mà dưới lầu, không khí đã nổ tung.
Liêu Thành Xuyên của Tín Lập, đang theo đuổi giám đốc của chúng ta! Trời ạ!
Đây quả thật là một tin tức siêu cấp sốt dẻo, một cái tin sốt dẻo trước nay chưa từng có.
Bó hoa hồng cực lớn kia bị các cô gái lén lút chụp ảnh, sau đó chia sẻ trên vòng bạn bè.
Lần này Triệu Hoa đến là để bàn bạc về buổi tiệc Trung thu, còn có Liêu Thành Xuyên sắp tiếp đãi một nhân vật cao cấp, cần phải chọn một địa điểm. Dĩ nhiên, theo đuổi người ta ngoài thủ đoạn tặng quà thì còn có thêm nghiệp vụ, đoán chừng sau này tất cả các sự kiện của Tín Lập đều sẽ tổ chức ở nhà hàng Đồng Kỳ.
Sự hỗ trợ của một doanh nghiệp, điều này sẽ quyết định sự phát triển sự nghiệp của Đồng Kỳ.
Vào lúc này, dường như có thể đoán được Đồng Kỳ sắp bước sang đỉnh cao của đời người.
Triệu Hoa đặt cái ly xuống, liếm bọt còn sót lại ở môi dưới, đóng tập văn kiện lại, cười: “Vậy thì cứ quyết định như vậy?“
Đồng Kỳ bắt tay cô ấy, trả lời: “Không thành vấn đề, thư ký Triệu cứ đề xuất thêm nhiều ý kiến.“
Triệu Hoa gật đầu: “Được, cho dù cô sắp thành bà chủ của chúng tôi, tôi cũng sẽ không khách sáo.“
Đồng Kỳ cúi đầu cười châm điếu thuốc, nửa ngày sau mặt cô mới khẽ nhướng: “Hai chữ(*) bà chủ này đừng nói quá sớm.“
(*)Bản gốc là ba chữ 老板娘: lão bản nương, dịch ra Tiếng Việt “bà chủ” chỉ có hai chữ nên Mễ sửa lại một chút.
Triệu Hoa sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Nói như vậy, cô không thích ông chủ chúng tôi?“
Đồng Kỳ dựa lưng lên ghế phía sau, thổi ra một vòng khói, khẽ cười: “Ai nói tôi sẽ thích ông chủ của các cô chứ?“
Triệu Hoa lại giật mình.
Sau đó, cô ấy cười haha một tràng: “Xem ra con đường truy thê(*) của Lục Tổng chúng tôi còn rất dài.“
(*)追妻= truy thê = theo đuổi vợ
Đồng Kỳ kẹp lấy điếu thuốc, hơi nhỏm người lên trước, nhìn Triệu Hoa, mặt mày đều là nét gợi cảm, cô hỏi: “Hay là nói, ông chủ của các cô —— có “được” không?“
Triệu Hoa bị nụ cười của cô làm cho mất hồn, căng thẳng đến đỏ mặt, một người phụ nữ đã kết hôn như cô lại bị một người chưa kết hôn trêu đùa đến đỏ mặt, Triệu Hoa cắn răng trả lời: “Sao tôi biết được! Tôi cũng chưa từng thử qua ——“
Nói xong như nghĩ đến điều gì đó, người đàn ông chân dài vai rộng, mặc áo sơ mi trắng, xương quai xanh mơ hồ ẩn hiện, mặc chiếc quần dài màu đen, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cả người toát ra vẻ cấm dục.
Mặt Triệu Hoa càng đỏ hơn.
Mỗi ngày ở bên cạnh người đàn ông như vậy, nói không có tâm tư gì làm sao có thể chứ.
Đồng Kỳ cười cười ngậm điếu thuốc, cúi đầu lấy tài liệu để vào ngăn kéo, mới nói: “Anh ấy “được” thì tôi sẽ suy nghĩ một chút.“
Triệu Hoa: “……“
- -----oOo------
Hôm sau Đồng Kỳ vừa thức dậy, tóc còn đang buộc, chuông cửa liền vang lên, cô vuốt tóc qua loa rồi đi mở cửa, thấy Liêu Thành Xuyên mặc bộ đồ thể thao đứng trước cửa, Đồng Kỳ ngáp một cái: “Sớm vậy?”
Tóc cô rất nghe lời, buông xõa hai bên má, lúc giơ tay lên ngáp, khóe mắt ươn ướt, Liêu Thành Xuyên lẳng lặng nhìn cô, hỏi: “Mới dậy sao?“
“Đúng vậy.“ – Đồng Kỳ xoay người, váy ngủ chỉ dài đến đầu gối, bên dưới là đôi chân vừa trắng vừa dài vừa thẳng.
Liêu Thành Xuyên nhìn cô vào nhà, Bạch Tổng từ phòng ngủ chạy ra, đâm vào người Liêu Thành Xuyên, anh giơ tay bắt lấy hai cái chân chó của nó, ánh mắt vẫn xoay quanh nữ chủ nhân, Đồng Kỳ túm túm tóc, lảo đảo đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt.
Mười phút sau đi ra, cô vẫn mặc cái áo ngủ kia, đi qua đi lại giữa phòng tắm và phòng ngủ, rất mau lại đi vào phòng tắm, Liêu Thành Xuyên tựa vào tay vịn ghế sofa, một bên vừa ôm xoa đầu Bạch Tổng, một bên vừa nhìn chằm chằm cửa phòng, Đồng Kỳ thay xong đồ thể thao, đi ra ngoài, bàn tay trắng nõn giơ lên, buộc lại tóc rồi cầm lấy áo ngủ đi ra.
Để xong váy ngủ, Đồng Kỳ cầm khăn lông khoác lên cổ rồi mới đi ra. Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy Bạch Tổng, thuận tiện lấy tay chải lại lông của nó, ngửa đầu định nói chuyện với Liêu Thành Xuyên, ai ngờ lúc này anh lại cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Đồng Kỳ giật mình, chớp chớp mắt, đầu lưỡi anh liếm lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Đồng Kỳ cảm nhận được sự dịu dàng kia, thoáng chốc hé miệng, đầu lưỡi Liêu Thành Xuyên theo đó tiến vào, cứ như vậy, cô ngẩng đầu anh cúi đầu, răng môi chạm vào nhau, yên tĩnh nhận lấy nụ hôn buổi sáng.
Liêu Thành Xuyên rời khỏi, Đồng Kỳ nhướng mày cười khẽ: “Sao đây? Vừa sáng sớm đã động tình?“
Liêu Thành Xuyên ma sát khóe môi cô, không lên tiếng, kéo cô từ dưới đất dậy, Đồng Kỳ vỗ vỗ Bạch Tổng đang bị xem nhẹ, nói với Liêu Thành Xuyên: “Tôi làm bữa sáng, cùng ăn không?“
Liêu Thành Xuyên trả lời: “Được.“
Sau đó Đồng Kỳ đi vào phòng bếp, lấy từ trong tủ lạnh nguyên liệu cần làm cho bữa sáng ra đi, đến trước bàn, theo bản năng sờ lên khóe môi, cô híp mắt, lần này hiển nhiên không phải cô cố ý quyến rũ anh, đây là anh chủ động hôn cô, tại sao chứ?
Bữa sáng làm rất đơn giản, hai người ăn nên nấu nhiều hơn một phần, ăn xong thì ra ngoài chạy bộ buổi sáng. Liêu Thành Xuyên đã đeo sợi dây xích chó màu đỏ cho Bạch Tổng, Bạch Tổng rất ngoan ngoãn mà cọ tới cọ lui bên chân anh, sủa gâu gâu với Đồng Kỳ. Cô dọn dẹp xong hết, lau tay rồi nói: “Đi thôi.“
Hai người một chó đi ra cửa, vào thang máy đi xuống lầu, Đồng Kỳ đi phía trước. Vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy Vương Dịch đang đứng đợi trước cửa, Vương Dịch cười với cô: “Chị, chào buổi sáng.“
Sau đó ánh mắt hướng về phía sau, sắc mặt cậu ta cứng đờ, sau lưng Đồng Kỳ còn có một người đàn ông cao lớn, trên tay anh ta đang nắm sợi dây của Bạch Tổng, Bạch Tổng thì đang tung tăng vui vẻ bên chân Đồng Kỳ. Vương Dịch bỗng chốc cảm thấy một tia nguy hiểm, Liêu Thành Xuyên cũng khẽ ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt hơi híp lại, mang theo mấy phần áp bức.
Đồng Kỳ nở nụ cười: “Sau này cậu cứ chạy trước đi, không cần đợi tôi.“
Vương Dịch: “……“
Cậu ta nhìn về hướng người đàn ông, cảm nhận được tia uy hiếp của đối phương rất rõ ràng.
Vương Dịch cắn răng, nhưng vẫn cố tươi cười đi đến cạnh Đồng Kỳ, vừa cười vừa nói: “Cùng chạy đi, em chủ yếu mua căn hộ ở đây là vì chị đó. Chị, hôm nay ngồi xe em đi làm đi?“
Một bàn tay đưa lên, hơi ôm lấy Đồng Kỳ trở về, giọng nói Liêu Thành Xuyên trầm thấp vang lên: “Cô ấy không ngồi, tôi đưa cô ấy đi.“
Vương Dịch: “……“
Đồng Kỳ ngẩng đầu, nhìn Liêu Thành Xuyên, trong mắt cô toàn là sự kinh ngạc, cô nheo mắt cười hỏi: “Sao đây? Dáng vẻ của anh đây là?“
Ánh mắt Liêu Thành Xuyên xẹt qua một ý cười: “Dáng vẻ của tôi đây thì sao?”
“Giống một thùng giấm chua.“
Liêu Thành Xuyên lại cười.
Lúc này Bạch Tổng tăng động muốn chạy, ba người một chó chỉ có thể từ từ chạy bộ.
Mà hai người đàn ông ở phía sau, Vương Dịch không ngừng nhìn Liêu Thành Xuyên, Liêu Thành Xuyên vững vàng kéo Bạch Tổng, Vương Dịch tiến lên, cười: “Liêu Tổng, để tôi.“
Cậu ta Vừa nói vừa đưa tay muốn nắm sợi dây của Bạch Tổng, tay Liêu Thành Xuyên nhẹ nhàng nhích sang một bên, nghiêng đầu nhìn cậu ta, trong mắt là cảnh cáo.
Vương Dịch cảm thấy áp lực, cắn răng nói khẽ: “Liêu Tổng, anh…… không phải như những gì tôi nghĩ đúng không?”
Liêu Thành Xuyên nhìn cậu ta, hai giây sau, cười lạnh: “Là như cậu nghĩ, phải biết thức thời, hiểu không?“
Vương Dịch như bị sét đánh giữa trời quang.
Liêu Thành Xuyên nói thêm: “Chín mươi chín đóa hoa hồng, cũng không có gì to tát.”
Làm Vương Dịch cứng đờ tại chỗ.
***
Tắm rửa buổi sáng xong, Đồng Kỳ ngồi xe của Liêu Thành Xuyên đến khách sạn. Sau khi lên lầu, cô xõa tóc ra, ngồi trong phòng làm việc một lát, lúc này trợ lý gõ cửa đi vào, nói: “ Chị Đồng, dưới lầu có người tìm chị.“
Đồng Kỳ ngồi thẳng người hỏi: “Ai vậy?“
“Thư ký Triệu của Tín Lập.“
Đồng Kỳ nghe thấy vậy lập tức ngồi thẳng dậy, hỏi: “Sao không mời người ta lên?“
Trợ lý ngập ngừng, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Còn có hai người đi theo thư ký Triệu, hai người đó trên tay cầm một bó hoa hồng siêu lớn, cô ấy vừa vào cửa liền chỉ đích danh muốn tìm chị.“
Đồng Kỳ: “……“
Cô đứng dậy: “Để chị đi xem.”
Đồng Kỳ ngay sau đó dụi tắt điếu thuốc, xuống lầu đi thẳng đến đại sảnh, liền nhìn thấy Triệu Hoa mang theo ý cười nhìn cô, mà sau lưng cô ấy còn có hai người đang hợp sức nâng bó hoa hồng, quả thực rất bắt mắt, bất kì thứ gì ở đại sảnh này cũng không có gì bắt mắt bằng đóa hoa hồng kia, Đồng Kỳ nở nụ cười đi qua đó, bắt tay với Triệu Hoa hỏi: “Giá thị trường của thư ký Triệu thật tốt nha.“
Triệu Hoa cười đáp: “Tôi là người đã kết hôn, làm gì còn giá thị trường nữa, hoa hồng này là tặng cho giám đốc Đồng.“
Đồng Kỳ sửng sốt, nhìn bó hoa hồng cực kì chói mắt kia, ngạc nhiên hỏi: “Cái này? Của tôi?“
Triệu Hoa gật đầu: “Của cô.“
Đồng Kỳ cười khẽ: “Cái này không phải đang trêu tôi sao? Không lẽ thư ký Triệu có gì đặc biệt…“
Nói đến đây, Đồng Kỳ nuốt lại mấy chữ đằng sau, cô nhớ tới sự khác thường của Liêu Thành Xuyên. Lúc này, một thấm thiệp tỏa ra mùi hương kẹp ở đầu ngón tay Triệu Hoa, cô ấy đưa cho Đồng Kỳ, trêu: “Ông chủ của tôi, lần đầu tiên có lòng theo đuổi một người con gái như vậy, thân là thư ký tôi đây, hết sức vui mừng.“
Trên tấm thiệp, là chữ của Liêu Thành Xuyên.
Mong cô lấy thân báo đáp —— Liêu Thành Xuyên tặng.
Đồng Kỳ cầm tấm thiệp, nửa ngày cũng chưa hoàn hồn được, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, cuối cùng là hình ảnh lúc năm mười bảy tuổi, khi cô lấy hết can đảm tỏ tình với anh, trên môi mỏng của người thiếu niên cao ngạo kia nói ra từng câu từng chữ: “Tôi từ chối.“
Con mẹ nó.
Đồng Kỳ hoàn hồn, đối diện với vẻ mặt tươi cười của Triệu Hoa, cô ấy cười nói với cô: “Tôi còn có công việc muốn bàn với giám đốc Đồng.“
Đồng Kỳ nhận lấy tấm thiêp, nói với trợ lý: “Giúp chị nhận hoa đi.“
Gương mặt trợ lý cực kỳ ngưỡng mộ tiến lên.
Đồng Kỳ nói với Triệu Hoa: “Thư ký Triệu đến văn phòng tôi nói đi.“
“Được.“
Triệu Hoa cầm văn kiện, đi theo sau Đồng Kỳ lên lầu.
Mà dưới lầu, không khí đã nổ tung.
Liêu Thành Xuyên của Tín Lập, đang theo đuổi giám đốc của chúng ta! Trời ạ!
Đây quả thật là một tin tức siêu cấp sốt dẻo, một cái tin sốt dẻo trước nay chưa từng có.
Bó hoa hồng cực lớn kia bị các cô gái lén lút chụp ảnh, sau đó chia sẻ trên vòng bạn bè.
Lần này Triệu Hoa đến là để bàn bạc về buổi tiệc Trung thu, còn có Liêu Thành Xuyên sắp tiếp đãi một nhân vật cao cấp, cần phải chọn một địa điểm. Dĩ nhiên, theo đuổi người ta ngoài thủ đoạn tặng quà thì còn có thêm nghiệp vụ, đoán chừng sau này tất cả các sự kiện của Tín Lập đều sẽ tổ chức ở nhà hàng Đồng Kỳ.
Sự hỗ trợ của một doanh nghiệp, điều này sẽ quyết định sự phát triển sự nghiệp của Đồng Kỳ.
Vào lúc này, dường như có thể đoán được Đồng Kỳ sắp bước sang đỉnh cao của đời người.
Triệu Hoa đặt cái ly xuống, liếm bọt còn sót lại ở môi dưới, đóng tập văn kiện lại, cười: “Vậy thì cứ quyết định như vậy?“
Đồng Kỳ bắt tay cô ấy, trả lời: “Không thành vấn đề, thư ký Triệu cứ đề xuất thêm nhiều ý kiến.“
Triệu Hoa gật đầu: “Được, cho dù cô sắp thành bà chủ của chúng tôi, tôi cũng sẽ không khách sáo.“
Đồng Kỳ cúi đầu cười châm điếu thuốc, nửa ngày sau mặt cô mới khẽ nhướng: “Hai chữ(*) bà chủ này đừng nói quá sớm.“
(*)Bản gốc là ba chữ 老板娘: lão bản nương, dịch ra Tiếng Việt “bà chủ” chỉ có hai chữ nên Mễ sửa lại một chút.
Triệu Hoa sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Nói như vậy, cô không thích ông chủ chúng tôi?“
Đồng Kỳ dựa lưng lên ghế phía sau, thổi ra một vòng khói, khẽ cười: “Ai nói tôi sẽ thích ông chủ của các cô chứ?“
Triệu Hoa lại giật mình.
Sau đó, cô ấy cười haha một tràng: “Xem ra con đường truy thê(*) của Lục Tổng chúng tôi còn rất dài.“
(*)追妻= truy thê = theo đuổi vợ
Đồng Kỳ kẹp lấy điếu thuốc, hơi nhỏm người lên trước, nhìn Triệu Hoa, mặt mày đều là nét gợi cảm, cô hỏi: “Hay là nói, ông chủ của các cô —— có “được” không?“
Triệu Hoa bị nụ cười của cô làm cho mất hồn, căng thẳng đến đỏ mặt, một người phụ nữ đã kết hôn như cô lại bị một người chưa kết hôn trêu đùa đến đỏ mặt, Triệu Hoa cắn răng trả lời: “Sao tôi biết được! Tôi cũng chưa từng thử qua ——“
Nói xong như nghĩ đến điều gì đó, người đàn ông chân dài vai rộng, mặc áo sơ mi trắng, xương quai xanh mơ hồ ẩn hiện, mặc chiếc quần dài màu đen, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cả người toát ra vẻ cấm dục.
Mặt Triệu Hoa càng đỏ hơn.
Mỗi ngày ở bên cạnh người đàn ông như vậy, nói không có tâm tư gì làm sao có thể chứ.
Đồng Kỳ cười cười ngậm điếu thuốc, cúi đầu lấy tài liệu để vào ngăn kéo, mới nói: “Anh ấy “được” thì tôi sẽ suy nghĩ một chút.“
Triệu Hoa: “……“
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook