Không Biết A Tỷ Là Nam Chính
-
14: Quả Nhiên Là Nữ Nhân
Nói thêm sợ người thực sự cáu thì kết cục cũng chẳng tốt đẹp, Khương Văn Âm chỉnh chỉnh biểu lộ trên mặt nghiêm lại một chút, trung thực nói: "Không muốn."
Nàng nhìn từ bề ngoài thì có vẻ nhu thuận nghe lời, nếu như không phải cặp con ngươi đen nhánh kia bên trong còn giấu không làm sao nổi ý cười, thật đúng là có thể lừa người.
Khương Trầm Vũ không mù, ánh mắt ngước nhẹ lên, nói: "Tối hôm qua sau khi ngươi ngủ rồi, ta nhìn thấy trên cửa sổ có một cái đầu người đẫm máu, cứ nhìn ngươi chằm chằm..."
Khương Văn Âm tay khẽ run một cái, kém chút nữa là đánh rớt cái chén đang cầm.
Mặc dù biết là tỷ tỷ dọa nàng nhưng có thể là do ngày đó nàng không kịp chuẩn bị mà đã nhìn thấy cái đầu người đẫm máu kia làm ấn tượng khắc quá sâu, đến mức chỉ cần nghe đến, trong đầu liền sẽ hiện ra cái đầu máu thịt be bét kia.
Nếu là ban ngày, nàng cũng sẽ không sợ sệt.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác vào lúc ban đêm ở trong căn nhà gỗ đen tối đen như mực, chỉ có ánh sáng ảm đạm lập lòe tản ra từ bếp lửa chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng một khoảng nhỏ trước mặt hai người, còn đoạn gian phòng chỗ giường cùng cửa sổ lại bị bóng tối bao trùm, giống như là che giấu yêu quái ăn thịt người.
Nhất là đối với lời kể của Khương Trầm Vũ lúc này, gương mặt trắng lạnh ẩn ẩn ở trong bóng tối, giọng nói thâm trầm, khiến lông tơ tóc gáy trên người nàng đều dựng hết cả lên.
Trong nháy mắt chén súp nấm tự dưng không còn thấy ngon miệng, Khương Văn Âm yên lặng hướng về phía Khương Trầm Vũ mà xê dịch sang, không quản được miệng của mình, phản bác "Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, hẳn là ngó xem tỷ tỷ."
Nhìn bộ dáng nàng sợ lập cập, Khương Trầm Vũ nghiêng đầu, dáng vẻ tươi cười ác liệt nói: "Có lẽ vậy, nhưng ta lại không sợ."
Khương Văn Âm: "..." Cái này không hợp lý, vì cái gì tỷ tỷ lại không sợ?
Khương Trầm Vũ nhìn về phía sau của nàng, làm bộ phảng phất giống như đằng sau thật sự có thứ gì, ý vị thâm trường nói: "Ngươi tuyệt đối đừng quay đầu lại."
A a a a cái này lão muội này thực sự là mồm có độc đi, mặc dù biết là giả, nhưng mặt hắn trương cứng như người chết, giọng nói không có chút nào chập trùng, làm cho không khí phía sau nàng như thật sự là có quỷ!
Khương Văn Âm biểu lộ cứng ngắc, nhịn xuống trong lòng xúc động muốn thét ra thành tiếng, cố tự trấn định nói: "Ta mới không sợ, tỷ tỷ ngươi kể chuyện ma trình độ quá kém."
Khương Trầm Vũ đưa ánh mắt quan sát từng tấc từng tấc biểu hiện trên mặt nàng, ánh mắt rơi vào cái cằm đang căng lên của nàng, như có như không, nói: "Vậy mong lúc ngươi đi ngủ một mình tối nay cũng thấy như vậy, không cần sợ hãi."
Khương Văn Âm: "Ta ngủ...!một mình?"
Trong phòng mặc dù có hai cái giường đối diện nhau, nhưng trên núi ban đêm rất lạnh, các nàng lại không có đệm chăn, vì lẽ đó chẳng phải hai người nên ôm nhau nằm ngủ ở cùng một chỗ, cùng sưởi ấm lẫn nhau hay sao?
Khương Trầm Vũ lộ ra một bộ mặt như thể cái gì cũng biết, "Chẳng lẽ ngươi còn nghĩ sẽ ngủ cùng một chỗ với ta? Nghĩ hay lắm." Đêm qua chính hắn còn không thể động đậy, bị chiếm hết tiện nghi, tối nay nàng ta còn mơ tưởng.
Khương Văn Âm: "...!Tỷ tỷ, ta lạnh."
Khương Trầm Vũ liếc xéo nàng, "Nhưng mà ta không lạnh."
Nói xong, hắn chậm rãi ăn xong hơn phân nửa con gà nướng, uống hết chén súp nấm, còn ra ngoài rửa tay, nửa điểm cũng không có biểu hiện bị chuyện ma ảnh hưởng.
Khương Văn Âm: "..."
Khương Trầm Vũ kiệm lời, nếu như không phải vấn đề trọng yếu sẽ không tuỳ tiện trò chuyện với Khương Văn Âm, sau bữa cơm chiều liền lên giường đi ngủ, để lại chiếc giường đối diện cửa sổ cho Khương Văn Âm.
Cửa sổ rất nhỏ, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào khoảng đất trống ở giữa căn nhà, một phòng ngập trong ánh sáng bạc.
Khương Trầm Vũ nằm ở cái giường đối diện, đưa lưng về phía nàng, gối lên một bên tay, thân hình yểu điệu tinh tế.
Khương Văn Âm thở dài, chấp nhận số mệnh, nằm xuống nhắm mắt đi ngủ.
Nhưng do hôm qua ngủ quá nhiều, nàng cứ như vậy mà mất ngủ.
Trong phòng yên tĩnh, nàng lật qua lật lại hồi lâu, mở mắt ra nhìn chằm chằm vào cái cửa sổ đối diện, thấy bóng cây bên ngoài trời đen như mực, giống yêu quái đang giương nanh múa vuốt.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng luôn có cảm giác gáy mình lạnh băng băng, giống như có cái gì nhìn mình chằm chằm.
Khương Văn Âm hít sâu một hơi, nhỏ giọng gọi: "Tỷ tỷ, ngươi đã ngủ chưa?"
Khương Trầm Vũ từ từ nhắm hai mắt, không trả lời nàng.
Khương Văn Âm từng chút từng chút nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn thấy hình ảnh khủng bố như trong tưởng tượng, chỉ thấy được ánh trăng soi rọi trên mặt đất, xuyên qua cửa sổ còn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao lốm đốm, tựa như một dải Ngân Hà yên lặng.
Nàng từ trên giường đứng lên, rón rén đi đến bên giường Khương Trầm Vũ, nín thở nằm xuống ở bên cạnh, sợ phát ra âm thanh sẽ bị tỷ tỷ phát hiện.
Lần này động tĩnh tuy nhỏ, nhưng Khương Trầm Vũ lại không ngủ, đang muốn mở miệng bảo nàng đi chỗ khác, đột nhiên hắn cảm giác được sau lưng có một thân thể ấm áp dính sát vào lưng, sau đó có một đôi tay ôm lấy eo mình, lầu bầu nói: "Quỷ hẹp hòi, ôm cũng không cho ôm, còn muốn ta lén lút đi sang."
"..." Quả nhiên là một tiểu háo sắc.
Khương Trầm Vũ biểu lộ biến ảo khó lường, đang suy nghĩ đến tột cùng là nên đạp người xuống giường, hay là chặt luôn hai cánh tay đang chiếm tiện nghi của hắn.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định, nể tỉnh tối nay nàng rốt cục không bắt hắn ăn rau cỏ dại, tạm thời bỏ qua cho nàng lần này.
Tu chỉnh hết một ngày, sức khỏe Khương Văn Âm đã khá nhiều, tay chân cuối cùng cũng đã không còn bủn rủn bất lực nữa.
Sau khi khỏe lại, nàng ăn điểm tâm xong, vén mái tóc dài thành một bím, tiện cho việc đi rừng, trong tay cầm một cây gậy gỗ, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chờ một chút, ta và ngươi cùng đi." Khương Trầm Vũ nói.
Khương Văn Âm quay đầu đánh giá một phen, thấy sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, bộ dạng vẫn đầy bệnh tật, liền phất phất tay cười nói: "Tỷ tỷ ở lại nghỉ ngơi trong nhà đi, tự ta đi một lúc là về."
Khương Trầm Vũ bỏ ngoài tai lời nói của nàng, ung dung chầm chậm đi lại gần, quét mắt liếc nàng một cái nói: "Đi thôi."
Khương Văn Âm: "...!không phải thân thể tỷ tỷ khó chịu sao?"
Khương Trầm Vũ: "Còn chưa chết."
Thích đi cùng một nơi thì liền đi cùng một nơi đi, không đi quá xa là được Khương Văn Âm dùng gậy gỗ nhỏ vén lùm cây ra, gõ gõ bụi cỏ, phòng ngừa không cẩn thận dẫm phải rắn.
Đi không bao xa, nàng liền thấy một lùm quả dại, trái cây đỏ chói, mỗi khóm đều có một chùm lớn chừng ngón cái.
Khương Văn Âm bước nhanh đi qua, hái được một quả nhét vào trong miệng, hương vị ê ẩm ngọt ngào.
Khương Trầm Vũ đứng ở phía sau nàng, đưa tay hái được một quả, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, đầu ngón tay liền bị dính rất nhiều chất lỏng màu đỏ, hắn tiện tay bôi vào người Khương Văn Âm, không có hứng thú nói: "Đây là cái gì?"
Khương Văn Âm: "!!!"
"Ngươi tại sao lại nhất định phải bôi vào y phục của ta?" Nàng trưng ra một ánh mắt bất thiện.
Khương Trầm Vũ lộ ra một bộ mặt "Không bôi ở trên người ngươi chẳng lẽ bôi ở trên người ta", lại hỏi: "Đây là cái gì?"
Khương Văn Âm: "...!Là một loại quả dại có thể ăn." Chết vì bệnh thích sạch sẽ, nàng muốn đem hắn trả về!
Khương Trầm Vũ liếc mắt một cái đã biết rõ ý đồ của nàng, giọng nói nhẹ nhàng, "Ngươi dám bôi lên y phục ta dù chỉ một chút, ngươi liền chết chắc."
Khương Văn Âm: "..." Đến tột cùng là ai cho ngươi cái dũng khí đó? Lão muội à, ngươi tỉnh táo chút đi! Ngươi chỉ là cái thứ trói gà không chặt yếu nhớt! Vậy mà động một tí là ra vẻ lão tử nhất đao, xem ngươi có giống một con gà to mồm không!
Khương Trầm Vũ liếc mắt lườm nàng một cái, đưa tay tiếp tục tàn phá bụi cây, Khương Văn Âm xem đến đau lòng, vội vàng đưa tay ngăn cản, "Tỷ tỷ, ngươi ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi đi, ta làm là được."
Khương Trầm Vũ nhìn thoáng qua chất lỏng trên tay, lại bôi vào trên người nàng, rốt cục chơi chán mới phát lòng từ bi thu tay về.
Khương Văn Âm: "...!Đưa tay cho ta, để ta xem một chút."
Khương Trầm Vũ: "Không cho."
Khương Văn Âm: "..." Lão muội này không phải là cao lãnh, mà là sao thèm đòn chiếu mạng đi?!
"Trên cành của loại quả này có dằm gai, ngươi vừa rồi trực tiếp tóm vào phía trên đó, khả năng cao là tay sẽ bị gai đâm, ta giúp ngươi lấy ra." Nàng nhẫn nại giải thích.
Khương Trầm Vũ nhìn nàng một cái, lúc này mới đưa tay.
Ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, đầu ngón tay bị phủ bởi chất lỏng đỏ đỏ của quả dại, đẹp một cách kì dị.
Khương Văn Âm kéo tay của hắn tới gần, quả nhiên thấy đầu ngón tay hắn có mấy cái chấm đỏ, ngẩng đầu hỏi, "Ngươi cũng không cảm thấy đau sao?"
Khương Trầm Vũ không có vấn đề, nói: "Không chết là được."
"..."
Khương Văn Âm lộ ra biểu cảm cạn lời, cúi đầu xuống há mồm đem ngón tay của hắn ngậm lấy, nhẹ nhàng mút một cái.
Đầu ngón tay bị bao quanh bởi xúc cảm mềm mại có cảm giác rất kỳ diệu, nhưng không tệ như ý nghĩ của hắn.
Khương Trầm Vũ biểu cảm biến đổi, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào người đang hút gai, hắn cúi đầu hỏi: "Ngươi đang làm cái gì?"
Khương Văn Âm có chút khó hiểu, ngậm lấy ngón tay của hắn, miệng phát ra tiếng nói không rõ lắm: "Giúp ngươi hút gai ra a."
Khương Trầm Vũ: "Chỉ là hút gai sao?"
Khương Văn Âm nhả ngón tay của hắn ra, thấy gai đã bị hút ra, ngẩng đầu nghi ngờ nói: "Còn có thể có cái gì?"
Khương Trầm Vũ không nói gì, mắt nhìn ánh nước trên ngón tay, lộ ra một bộ mặt đầy am hiểu.
Khương Văn Âm: "???" Đã hiểu là hiểu cái gì?
Cảm thấy mình không thể hiểu rõ được mạch não kín của lão muội này, nàng quay đầu tìm hai cái lá sen lớn không chênh lệch nhau nhiều, bắt đầu hái quả dại.
Khương Trầm Vũ vẫn còn ngẩn người đứng ở phía sau nàng, nhìn nhìn đầu ngón tay.
Hái được một bọc lớn quả dại, Khương Văn Âm quay đầu thấy hắn còn đang ngẩn người, khẽ gọi: "Hoàn hồn, chúng ta cần phải đi."
Khương Trầm Vũ ngước mắt, đem ngón tay hướng đến trước mặt nàng, mở miệng nói: "Há mồm."
Khương Văn Âm cúi đầu nhìn thoáng qua, "Đã không còn gai nữa rồi."
Khương Trầm Vũ biểu lộ không kiên nhẫn, thúc giục nói: "Há mồm."
Khương Văn Âm: "..." Đây là cái loại yêu cầu sắc tình gì?
Nàng chần chờ hé miệng, liền thấy Khương Trầm Vũ đưa ngón tay tới miệng nàng, qua thật lâu sau, như có điều suy nghĩ nói: "Thì ra là thế."
Nữ nhân, quả nhiên dễ dàng mê hoặc tâm trí của nam nhân.
Khương Văn Âm thăm dò hỏi: "Tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy?"
Khương Trầm Vũ hoàn hồn, liếcmắt ghét bỏ nhìn nàng một cái, ngón tay lau lau lên ống tay áo của nàng, mặtkhông chút thay đổi nói: "Không có gì."
- ----------
Mei: anh trai, tần số nghĩ bậy của anh đi từ 0 đến 10 hơi nhanh rồi a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook