Không Bạch Hiệt Trang Giấy Trống
-
Chương 24
Tên: 空白页 Không Bạch Hiệt (Trang giấy trống)
Tác giả: 文字爱好者3 (Văn Tự Ái Hảo Giả 3)
Truyện được làm theo đam mê chỉ số đúng được 75% về nội dung, và ngôn từ sẽ không hề có độ chính xác
___________________
chương 24
Còn bốn giờ nữa là đến cuối ngày.
Trước khi trở về thành phố Quảng Ninh, cậu luôn dành riêng một ngày cho Nhu Nhu.
Khi Nhu Nhu được một tuổi, con bé nhận được một làn sóng đòi nợ vào buổi sáng, chúng đi loanh quanh trong căn nhà thuê trên bốn bức tường, lấy hết tiền giấu trong các khe nứt đã dặm giấu kĩ, lời nói cay độc đe doạ đến cậu.
Cậu muốn tiến lên đánh nhau với chúng, nhưng Nhu Nhu lại đang được cậu nịt trên người không làm gì được.
Trong túi chỉ còn lại năm mươi tệ, nhưng ý thức lễ nghĩa vẫn là điều cần thiết.
Cậu đi siêu thị mua một quả trứng nhỏ, luộc chín rồi bóc sạch vỏ, lòng đỏ đánh tan trong chảo, đôi mắt cười dịu dàng như vầng trăng khuyết, con bé cắn thìa cười khúc khích nhìn cậu.
Khi bé ăn sạch một bát cháo, bé tự ăn nốt phần đạm còn lại.
Rồi gục đầu vào đầu Nhu Nhu nói với con bé, con yêu, sinh nhật vui vẻ.
Cậu không biết Nhu Nhu ước gì, dù sao cậu vừa ăn lòng trắng trứng, vừa nhìn trời xanh, hai tay đan vào nhau ước rằng Đỗ Triết mau quay lại, nếu không quay lại thì cậu có thể chờ.
Khi Nhu Nhu được hai tuổi, cậu vừa mới trả hết nợ cách đây vài ngày, cậu rất vui vì không phải đối mặt với những kẻ đòi nợ nữa, cậu muốn đi chơi và ăn mừng, nhưng cậu thậm chí còn không còn một đồng nào ở nhà, vì vậy cậu lôi một gói mì với giá hai tệ t thậm chí không thể mua nổi một quả trứng.
Đầu tiên, cậu cẩn thận lấy ra một nửa ném vào trong nồi, đáy nồi mỏng, sợi mì trắng vứt cô đơn trong nước, sợi phở trắng không nấu được gì ngon, nước vẫn trong veo.
Cầm dải mì khô dài trong tay lỏng bỏng trong lòng bàn tay, nhìn xuống Nhu Nhu đang ôm chân của mình, cắn chặt răng, lần nữa từ trong bao mì lấy ra chia ra phần còn lại ném vô nồi.
Sợi mì vẫn như cũ
Cậu chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở hắc một tiếng, hôm nay ráng chịu vậy thôi
Bỏ hết mì khô còn lại vào, đậy nắp nồi, vỗ nhẹ lòng bàn tay bên dưới, chảy nước miếng nói: "Cha ơi, ăn ăn."
Nhu Nhu bưng mì nhão trước mặt, nhấp một ngụm, vô thức nhìn trời xanh, lại cùng ước nguyện.
Sau này, điều ước của cậu đã thực sự thành hiện thực.
Nhưng cậu lại không bao giờ được tổ chức sinh nhật với Nhu Nhu nữa.
A Tá đặc biệt không muốn ở một mình đêm nay, nghĩ rằng Nhu Nhu sẽ không trở lại, không chút do dự liền ngang nhiên chui vào phòng của Nhu Nhu nằm.
Nếu không có người ở đó, cũng không tính là ngủ với con bé.
Xoay người trên giường nhỏ trong phòng ngủ êm ái, nhắm mắt lại, mùi hương của Nhu Nhu có thể lừa được chính mình rằng con bé đang ở bên.
Nhưng mỗi khi chuẩn bị chim vào giấc ngủ, cậu không thể chạm vào bất kỳ đồ vật ấm áp nào trong tay, và còn đột nhiên bị đánh thức bởi những cơn co giật ác mộng làm cho hoảng sợ tỉnh giấc.
Còn ba giờ nữa là đến cuối ngày, cậu cầm năm tệ đến quán cà phê Internet ở tầng dưới.
Hoàng Hàng ngậm điếu thuốc trong miệng, vừa xét chứng minh thư cho cậu, hút một điều thuốc thật to, giữa đầu ngón tay cầm điếu thuốc đang dẫn cháy hết, không khỏi nhướng mi nói: "Ồ, hôm nay là sinh nhật của cậu, vậy thì, ông chủ Hoàng tôi sẽ miễn cho cậu hôm nay, không giới hạn thời gian."
“Haha, chỉ là một dãy số thôi." Cậu cầm lấy chứng minh thư được trả lại, bỏ ra năm tệ, đi thẳng vào trong, "Tôi chỉ cần một tiếng"
Hoàng Hàng dập tàn thuốc, không kiên trì đi theo cậu vào trong đó, có chút nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy, sinh nhật không có người ở cùng cậu sao? Còn con gái của cậu đâu?"
Cậu nhấn nút nguồn, còn hắn ta cứ ở bên hỏi mãi không ngừng về Nhu Nhu, cậu không trả lời hắn, cậu muốn khi không có con bé ở bên thì làm chút công việc gì đó.
Trước mặt choáng váng không thể giải thích được, cậu mở gói kẹo ra cho vào miệng ngậm, vừa nhai vừa nói: "Đừng nói nữa, con bé không thể giúp tôi tổ chức sinh nhật được.
Hơn nữa, ở tuổi này sinh nhật có gì vui?" Chỉ là già lên một tuổi.
Nhìn cậu nhai viên kẹo trong miệng, hắn ta tiếp tuck nói: "Nhai gì đấy, tôi thấy cậu luôn luôn nhai nó, sau này một cái răng cũng không còn."
Màn hình máy tính đã sáng, cậu di chuyển con chuột lẩm bẩm: “Không phải răng sẽ hư đâu." Là dạ dày yếu, huyết áp thấp, hạ đường huyết,....v...v
Hoàng Hàng nghe không rõ, rụt lỗ tại hỏi: "Cậu vừa nói cái gì?"
A Tá quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Ông chủ Hoàng, không phải lúc nào cũng đứng sau lưng tôi chứ, cho mấy đứa nhỏ xung quanh một chút riêng tư chứ?"
Vẻ mặt giễu cợt của Hoàng Hàng tràn đầy nét cứng đờ, vỗ vỗ bã vai cậu: "Tiểu tử, còn có cái gì mà các huynh đệ không thấy chứ!"
A Tá cố ý nhún vai lên, lắc trái lật phải, rũ bỏ bàn tay trên vai, ngả người về phía sau, chỉ vào một nhóm học sinh cấp 1 và cấp 2 đang mặc đồng phục học sinh ở quầy, nói: "Anh còn không nhanh chân, thì cả đám vừa lẻn vào rồi đi ra, sẽ mất liền bữa tối của anh.
"
"Bọn tiểu tử này!” Hoàng Hằng tức giận xắn tay áo chạy ra cửa, “Không ai có thể chạy trốn
Một dãy học sinh đứng cúi đầu, như thầy mà cầm thước dạy từng người một, Hoàng Hàng vừa dạy người vừa phì phèo điếu thuốc, hình như thầy này đang mở lớp dạy lịch sử, nghe nói hắn từng là giáo viên dạy môn lịch sử.
Tất nhiên, là hắn tự mình nói với cậu, mà cậu không có thời gian để nghe màn diễn thuyết của hắn.
Các học sinh đó lợi dụng sự bất cẩn của hắn liền trốn đi, khi hắn quay người lại nhảy cẫng lên mắng, A Tá không nhịn được cười hai lần trước khi đưa mắt trở lại màn hình Weibo, tập trung vào các trang và nội dung tiểu thuyết.
Cậu đã không sử dụng mạng xã hội này trong vài năm, giao diện đã bị thay đổi rất nhiều và hoạt động cũng không được mượt mà, cậu đã cố gắng tìm kiếm một vài từ khóa để có thể tìm ra tên người dùng Weibo của Đỗ Triết.
Hai giờ trước, anh đã vừa đăng Weibo.
- Nhu Nhu, chúc mừng sinh nhật tuổi thứ năm.
Bức ảnh trong một căn phòng kính đẹp như mơ, phía sau là những chiếc xích đu và cầu trượt được trang trí những chiếc đèn ông sao nhỏ tỏa sáng cả một góc trời về đêm.
Đỗ Triết mặc một bộ đồ màu đen ngồi trên chiếc ghế màu trắng sữa, nhìn xuống Nhu Nhu trong vòng tay anh, khoe nụ cười ẩn ẩn hiện hiện, hai tay Nhu Nhu cầm que pháo sao, vui vẻ cười với người đứng sau máy quay.
Một bức ảnh khác là một chiếc bánh đầy sao, với một chiếc vương miện nhỏ bằng bạc được ghim vào kem và một que pháo hoa được cắm xiên với những hoa pháo phát sáng.
Cái bánh màu trắng hình vuông được phủ bằng sô cô la, bên dưới có dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật Nhu Nhu năm tuổi.
Nhu Nhu chạy vào ngồi góc dưới bên phải của bức ảnh
Cậu vuốt ve từng chữ trên màn hình, vuốt ve từng mảng màu sắc vui vẻ trong bức ảnh, đầu ngón tay lạnh lẽo nhuốm nhiệt độ ấm áp của Đỗ Triết, đầu lưỡi dường như cảm nhận được sự ngọt ngào của một miếng bánh.
Cậu liền xé thêm vài viên kẹo rồi nhét tất cả vào miệng, chăm chú nán lại dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình, hy vọng được hút vào khung cảnh trong bức ảnh giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết "Quick Through", khi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thật tiếc vì đây không phải là thế giới ảo, cậu vẫn ở quán cà phê Internet nhỏ này, theo dõi mọi hành động giữa Đỗ Triết và Nhu Nhu một cách bí mật, và trân trọng 48 bài đăng Weibo duy nhất.
Kỷ lục đôc nhất vô nhị này chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy nó.
A Tá không nhịn được cười, khi đó, cậu phát hiện ra Đỗ Triết đã phải lòng mình vì lỡ điền tên cậu vào thanh tìm kiếm Weibo.
Không phải anh muốn dòm ngó chuyện riêng tư của người khác mà là cậu quả ngu ngốc, tên đăng ký trên Weibo là tên thật của mình, gần 1000 nội dung Weibo đều dùng một tên Đồ Tá Chá
Chính vì cái tên độc nhất vô nhị của mình mà cậu đã lọt vào mắt xanh của Đỗ Triết.
––Bạn cùng phòng với A Tá đã nói với tôi, nói cậu có hàm răng trắng và khi cười lên rất dễ thương.
––A Tá có giọng nói nhẹ nhàng.
Trong số những người phương nam mà tôi biết, giọng cậu là hay nhất.
––A Tá nói rằng cậu ấy muốn tham gia một câu lạc bộ mà không tốn tiền.
Tôi hỏi cậu là câu lạc bộ nào.
Cậu nói đó là câu lạc bộ văn học, một câu lạc bộ không mất tiền.
Cậu rất vui khi được sự đãi ngộ như vậy, và sau đó lấy một gói màn thầu chưa mở, nói rằng cậu ấy sẽ mời chúng tôi ăn tối.
- -A Tá nói cậu muốn thi thêm bằng nên vào lớp với tôi, nhưng lại không hiểu gì, lăn ra ngủ.
Tôi phải ghé vào tai gọi cậu dậy khi lớp học kết thúc.
Cậu có thể vừa nheo mắt vưà đóng cặp sách của mình bước ra khỏi lớp trong tầm nhìn mơ mơ màng màng.
Nhìn cậu thật thú vị.
––Hôm nay, tôi đã phát hiện ra tài năng mới của A Tá.
Tôi đã đứng sau lưng cậu ấy khi cậu đang dùng bữa trong nhà ăn.
Tôi nghe thấy cậu ấy gọi người lớn tuổi là "chị" với giọng nhẹ nhàng, vì vậy số lượng thức ăn trong đĩa ăn tối của cậu ấy là bằng tôi với Đặng Tử Bằng cộng lại.
- - Khuôn mặt tròn nhỏ của A Tá quả là có một không hai, hiếm có người béo nào mà béo đẹp như vậy.
––A Tá đã lên một chiếc BMW hôm nay và rời đi.
Cậu ấy đã đi một chiếc Mercedes ngày hôm qua và một chiếc Land Rover vào ngày hôm kia.
Tôi thực sự muốn lái chiếc Maybach 62S của mình và đưa cậu ấy đi thử
Một ngàn người đều theo ánh hào quang toả sáng xung quanh cậu.
(Mọi người hiểu vì sao A Tá lại đi nhiều xe sang vậy không, không phải ẻm giàu, mà là hồi xưa ẻm quá dễ thương rất nhiều người theo nên nhiều người đưa ẻm về lắm, mà lúc đó ai quá ngu ngốc không nói lòng mình ra sớm.
Mấy phần trên là tường bài viết riêng tư trên Weibo của Đỗ Triết đấy ????)
Cậu lại hận chính mình, hận vì việc cậu đã bỏ lỡ và không chụp màn hình lúc đó, âm thầm rơi nước mắt.
Hôm nay, 48 bài ấy không thể tách rời Nhu Nhu, bao gồm cả tấm ảnh cuối cùng của ba người ở bên bờ ven biển, Đỗ Triết thật sự đã làm rạch bỏ quan hệ.
A Tá mỉm cười, quả nhiên Đỗ Triết học mọi thứ rất nhanh, phỏng tới cực đại, cuối cùng thở dài một hơi, kỹ thuật chỉnh ảnh thật là tốt, không còn dấu vết.
Cậu chụp ảnh màn hình từng cái một và gửi chúng vào hộp thư của mình.
Lật lại bản thu âm cuối cùng, nụ cười của cậu tắt hẳn.
"Không thể tha thứ."
Thời điểm là hai ngày trước cuộc gặp lại ba năm trước.
Đúng lúc bụng uể oải co giật, giống như chạm phải vật nóng, cậu xoa xoa cánh tay nóng rực và ấn nút kết thúc trang bằng những đầu ngón tay run rẩy.
A Tá áp sát vào cái bụng đau đớn, từ trong hộp đổ ra một lượng lớn thuốc dạ dày, mấy viên thuốc lắc đều nằm trong lòng bàn tay, trong mắt lờ nờ cũng không phân biệt rõ số lượng.
Cậu rất cần ngoại lực gì đó để an ủi mình, nên đã đổ hết vào miệng, nhai nát và nuốt xuống.
Đợi cho hơi thở gấp gáp ổn định lại, đợi cho mồ hôi lạnh trên người đỡ hơn, cậu mới vỗ ngực tự lẩm bẩm, Đồ Tá Chá đã nhiều năm rồi, sao vẫn chưa quen hả! Khả năng thích ứng quá yếu! điều đó không được phép nữa.
Cậu thở phào nhẹ nhõm cố vui lên, lại mỉm cười mở các nền tảng cập nhật khác, đây là tài khoản mà cậu đã bí mật tạo sau khi trở về thành phố Quảng Ninh.
Nền tảng này rất nhỏ và khiến cậu ấy cảm thấy an toàn.
Đương nhiên, có lẽ việc đạo văn năm đó cuối cùng cũng bị thời gian quên đi, tóm lại, cậu rất may mắn có được trạng thái khác trên nền tảng này.
Bài viết của cậu có tên là "Đường Tử." (Nghĩa là đi tìm đường chết)
Đây thậm chí không thể gọi là một bài văn, nó chỉ có thể được gọi là một câu chuyện ngắn, nhưng tâm trạng xen lẫn với nó là có thật.
Trong thị trường đầy rẫy những câu chuyện đường mật, cậu đã chán ngấy thứ tình yêu vô não mà hai bên phải dành tất cả cho nhau, à không, cũng có thể coi là cậu ghen tị với nó.
Rốt cuộc, cậu sẽ không còn tình yêu tựa như cổ tích nữa.
Vì vậy, những nhân vật trong bài viết này dù giàu hay nghèo tất cả đều đang trên đường tìm đến cái chết, do thiên tai, nhân tạo, hoặc là tình sâu nghĩa nặng.
Thậm chí không có một thông điệp nào để cứu sống họ.
Giống như cậu
Và nội dung bài viết này rất phù hợp với tâm trạng hôm nay, cậu viết rất trôi chảy, dễ hơn nhiều so với việc vật óc tìm cách để hai người thể hiện tình cảm mà không cần phải lo lắng về điều đó.
Tác giả có điều muốn nói:
"Thậm chí không có một thông điệp nào để cứu mạng họ.
Giống như cậu ấy."
Đỗ Triết đã từng rất buồn, ngoài mặt không nói gì, nhưng tâm trạng đều dồn hết vào lời nói.
Còn nhờ bạn lên Weibo tìm kiếm "Đồ Tá Chá" thì thật sự không có, là chính anh ta tự tìm.
___________________
Sắp đến ngày bé thụ zô thăm viện rồi, bệnh viện là nhà ẻm luôn mà ????????.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook