Không Ai Cần Tôi
-
Chương 58
Công viên giải trí này được Tạ Lâm sử dụng một khoản tiền đầu tư rất lớn, thời gian trước còn lan truyền rất mạnh trên các trang mạng bởi sự hào hoa choáng ngợp của nó, không chỉ có phong cách trang trí hiện đại bắt mắt những trò chơi cũng rất nhiều và đa dạng.
Vừa bước vào Trình Dư thật sự cảm thấy kinh ngạc, cậu đã từng nhìn thấy nhiều công viên ngay cả ở nước ngoài cũng từng đi nhưng quy mô lớn như vậy thật sự là lần đầu tiên chứng kiến.
Ở ngay giữa là một vòng tròn đu quay rất lớn được trang trí với đủ loại màu sắc, ngay bên cạnh đó là một chiếc hồ nhân tạo, có thể tượng tượng được nếu bước lên vòng đu quay có thể thu cả thành phố Hạ vào trong tầm mắt.
Nhưng cậu lại bị thu hút bởi trò tàu lượn siêu tốc hơn, mặc dù tính cách Trình Dư nhút nhát nhưng từ nhỏ đã cực kì thích những trò mạo hiểm, chỉ tiếc lớn từng này vẫn chưa từng đi thử lần nào.
Một phần vì hoàn cảnh không cho phép, một phần vì không ai đi cùng.
Cậu khẽ liếc sang nhìn Tạ Lâm, vẻ mặt cố tỏ ra bình thản chỉ về phía tàu lượn nói: "Vậy thì đi thử cái kia đi."
Tạ Lâm hình như có do dự một chút nhưng rất nhanh liền gật đầu đáp ứng: "Được."
Hôm nay là ngày thường lại còn là buổi chiều nên khu công viên chỉ lác đác vài người chơi, Tạ Lâm muốn cậu tận hưởng cảm giác chơi thoải mái nhất nên đeo khẩu trang vào rồi đứng xếp hàng mua vé như những người bình thường khác.
Trước anh cũng có vài người xếp hàng nhưng đa số toàn đi với bạn gái của họ, Trình Dư đứng đợi ở một bên không hiểu sao lại có cảm giác hơi vi diệu.
Không lâu sau Tạ Lâm cầm theo hai chiếc vé trở về, phải hai mươi phút nữa mới đến lượt chơi nên anh dẫn cậu ra một quán kem gần đó, hai người chọn một góc ít người chú ý đến rồi ngồi xuống.
Tạ Lâm mua cho cậu một chiếc kem vị dâu còn anh thì không ăn chỉ ngồi một chỗ nhìn cậu, vì trời khá nóng nên Trình Dư cũng không từ chối tháo khẩu trang ra há miệng cắn một miếng, trong miệng lập tức cảm thấy mát lạnh.
Cậu đang chờ Tạ Lâm mở miệng nói về Lương Niên nhưng Tạ Lâm cứ như quên mất luôn chuyện này, anh rút một tờ giấy vươn tay ra lau một ít kem dính trên miệng cậu, Trình Dư giật mình vội lùi về sau một chút, tự mình cầm giấy lên lau.
Tạ Lâm có chút tiếc nuối nhưng nhìn cậu cố gắng tỏ vẻ xa cách như vậy cũng không miễn cưỡng thêm, anh biết cậu đang chờ cái gì nên mở lời nói trước.
“Tôi và Lương Vỹ chơi với nhau từ khi còn nhỏ, vì hai bên gia đình cũng quen biết nên thường hay qua lại.
Lương Vỹ là anh trai cùng cha khác mẹ của Lương Niên.”
Trình Dư lập tức chăm chú lại nghe Tạ Lâm kể.
“Mẹ Lương Vỹ mất sớm khi Lương Niên đưa về mới chỉ được một tuổi, mẹ ruột của Lương Niên vì giở trò mới mang thai nên bác Lương không đồng ý cho bà ta bước qua cửa, không những thế còn suốt ngày đem Lương Niên ra làm công cụ để đòi tiền.
Bác Lương bận rộn nên đa số thời gian đều do Lương Vỹ chăm sóc Lương Niên.”
Trình Dư tò mò hỏi: “Lương Vỹ không ghét Lương Niên mà ngược lại còn chăm sóc hắn sao? Dù sao hai người cũng không chung…”
“Có ghét, lúc đầu Lương Vỹ rất ghét.
Nhưng vì Lương Niên không ai quan tâm nên quản gia trong nhà cũng coi nhẹ việc chăm sóc hắn, có hôm Lương Vỹ đi học về mới phát hiện Lương Niên bị bỏ đói cả ngày.
Sau đó Lương Vỹ không nhìn nổi nữa bắt đầu chăm sóc Lương Niên, nhưng hắn giấu Lương Niên rất kỹ, Lương Niên cũng ít lộ mặt nên đa số người ta còn không biết nhà họ Lương còn một người con trai.”
“Thật sao? Nhà họ Lương quen với nhà anh chắc cũng giàu lắm đúng không?”
Nhìn đôi mắt tròn xoe của Trình Dư Tạ Lâm rất muốn như trước kia xoa lên đầu cậu, nhưng anh biết bây giờ không thể giống như trước đành miễn cưỡng nén cảm giác này lại.
“Em muốn nghe tiếp thì để tối tôi kể cho nghe.” Anh nhìn que kem trên tay cậu nói: “Kem chảy hết rồi kìa.”
Trình Dư hốt hoảng vội đứng dậy, vì mải nghe Tạ Lâm lể chuyện mà que kem chảy xuống tay lúc nào cậu cũng không hay biết.
Cậu lúng túng nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”
“Ừ.”
Tạ Lâm mỉm cười nhìn theo bóng cậu rời đi, dù bao năm trôi qua nhưng Trình Dư vẫn không thay đổi một chút nào, sự thay đổi mà cậu thể hiện ra chẳng qua là một lớp mặt nạ muốn cho người khác thấy.
Đột nhiên Tạ Lâm quay đầu lại nhìn vài người mặc áo đen đứng phía xa, anh để ý hai người này đứng đó rất lâu rồi, cứ ngó ngang ngó dọc rất khả nghi.
Dường như hai người đó cũng phát hiện Tạ Lâm chú ý đến họ vội vàng kéo tay nhau rời đi, đến tận khi Trình Dư quay lại Tạ Lâm cũng không thấy hai người đó nữa nên bỏ qua chuyện này sang một bên.
Anh đứng dậy nói:
“Cũng đến giờ rồi chúng ta đi thôi.”
Trình Dư gật đầu, không hiểu sao đến tuổi này rồi mà chuẩn bị ngồi trên tàu lượn cậu vẫn có cảm giác hơi sợ hãi, cậu muốn mở miệng hỏi Tạ Lâm nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của anh lại thôi.
Từ trước đến nay cậu chưa thấy Tạ Lâm sợ cái gì, vậy thì cậu nói mình sợ có phải quá mất mặt hay không?
Nghĩ đến đây Trình Dư đứng thẳng lưng lên lòng cũng kiên định hơn một chút.
Đi tàu lượn siêu tốc thật sự rất thú vị, lúc đầu Trình Dư thấy hơi sợ thật nhưng được một đoạn cũng không còn cảm giác sợ nữa.
Tàu lượn ở công viên này rất lớn, thiết kế uốn quanh khiến người chơi tận hưởng đủ loại cảm giác kích thích.
Trình Dư thoải mái hoà vào tiếng gió bên tai hét thật to, ngược lại Tạ Lâm yên tĩnh ngồi cạnh cậu không hề lộ ra biểu cảm gì, cậu thầm nghĩ anh từng tuổi này rồi đến chơi cũng nhạt nhẽo như vậy.
Không biết bao lâu sau tàu lượn mới dừng lại, cặp đôi phía trước cậu vừa bước xuống bạn nam đã ôm chầm lấy bạn gái khóc nức nở, nào là anh sợ quá, lần sau không bao giờ chơi trò này nữa, bạn gái ngại đến mức vừa cười gượng với người xung quanh vừa lôi bạn nam đi xềnh xệch.
Hình như lúc trên tàu cũng là bạn nam này khóc to nhất, Trình Dư cảm thấy thật may mắn vì Tạ Lâm ít nói nhưng cũng không đến nỗi làm cậu mất mặt như vậy.
Nào ngờ đi được vài bước bỗng nhiên Tạ Lâm loạng choạng ngồi xuống ôm lấy gốc cây nôn thốc nôn tháo.
Trình Dư hốt hoảng đến gần anh hỏi:
“Anh làm sao vậy?”
Tạ Lâm muốn trả lời nhưng còn chưa kịp cất lời đã liên tục nôn khan.
Trình Dư đang không biết làm sao thì nhân viên hình như đã quá quen với tình huống này đưa đến cho cậu một chai nước, cậu vội đưa nước đến bên miệng Tạ Lâm, phải mất một lúc sau Tạ Lâm mới miễn cưỡng đứng dậy được nhưng người như không còn sức, phải bám víu lấy người Trình Dư mới có thể đứng vững.
Không đợi cậu hỏi mà tự khai.
“Tôi sợ độ cao.”
Trình Dư mím môi nhìn anh.
“Xin lỗi vì làm em mất hứng.
Tôi ngồi nghỉ một lúc là ổn thôi không sao.”
Không hiểu sao Trình Dư lại cảm thấy hơi bực mình, cậu hỏi: “Anh sợ độ cao vừa rồi không biết nói sao? Đã biết mình không đi được sao còn lên?”
Tạ Lâm rũ mắt xuống không nói gì, vì vừa nôn một trận nên sắc mặt của anh hơi nhợt nhạt.
Trình Dư tưởng rằng Tạ Lâm không muốn giải thích nên chuẩn bị cất bước đi, nào ngờ Tạ Lâm bỗng nhiên lên tiếng.
“Vì em thích mà.” Tạ Lâm nói: “Vì em thích nên tôi cũng muốn chơi cùng em.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook