Khốn Lưu
-
Chương 28: Bình Thản
Đàm Thanh Tuyền nhìn Chu Hồng, người kia vẻ mặt thản nhiên, chậm rãi phun ra một vòng khói: “Một năm trước, A Văn giả dạng làm người phục vụ, muốn ám sát Lôi Chấn, bị tôi phát hiện, bắt lại, sau đó tra hỏi mới biết được mục đích của cậu ta. Tôi và cậu ta bắt tay với nhau, vốn định cho cậu ta giả làm MB để giết Lôi Chấn, nhưng lúc ấy lão ta chỉ tâm tâm niệm niệm một mình em, căn bản không để vào mắt loại tiểu nam hài này. Ai biết được lão ta lại chết, Lôi Nặc lên thay, vì vậy…”
Đàm Thanh Tuyền nhắm mắt lại: “Anh muốn Long Hoa bang?”
“Đúng.” Chu Hồng không hề che giấu, “Tôi muốn làm lão đại Long Hoa bang, kế hoạch đã lâu rồi.”
“Chuyện ở Ly Dạ, là sắp đặt trước sao?”
“Không sai.”
“Ở lôi đài Thành Phong cũng vậy?”
“Không.” Chu Hồng nhíu mày, “Đó là kế hoạch của A Văn, trước đó tôi không biết.”
Đàm Thanh Tuyền gật đầu: “Được, được lắm. Xin hỏi Chu ca, Tiểu Văn hiện tại còn sống không?”
Chu Hồng đứng lên, nhìn thẳng vào Đàm Thanh Tuyền: “Em nói xem? Nếu tôi muốn giết cậu ta, cần phải chờ đến bây giờ sao?”
Đàm Thanh Tuyền thở ra một hơi, không phải y tin tưởng Chu Hồng mà là quả thực hắn không có lý do gì để giết Tiểu Văn. Nếu như bây giờ Tiểu Văn có thể ra mặt chỉ điểm Lôi Nặc, Chu Hồng sẽ không còn là kẻ bị tình nghi nữa, muốn giết quân cờ này cũng phải dùng xong đã.
Đàm Thanh Tuyền giương mắt lên, chậm rãi kéo ra một nụ cười đùa cợt: “Chu ca, quá phí công a. Lúc trước ở Ly Dạ, nếu cứ để mặc tôi, nói không chừng vì tức giận mà tôi đã giết chết Lôi Nặc, sau đó anh vì báo thù mà giết tôi, chết không đối chứng hơn nữa lại danh chính ngôn thuận, sẽ không có bất cứ kẻ nào hoài nghi anh.”
“Lúc trước chính xác là tôi đã nghĩ như vậy.”
“Vậy lại sao lại buông tha?”
Chu Hồng không trả lời ngay, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Đàm Thanh Tuyền, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ, em biết là vì sao mà.”
Đàm Thanh Tuyền cười cười: “Anh cũng đừng nói là anh thực lòng yêu tôi đấy.”
Sắc mặt Chu Hồng không thay đổi: “Em nói xem?”
“Được rồi Chu ca.” Đàm Thanh Tuyền nhún nhún vai, hờ hững nói, “Hà tất phải nói những chuyện ma quỷ mà cả tôi và anh đều không tin?”
Chu Hồng chậm rãi đi đến trước mặt y: “Vậy em nói đi, vì sao tôi lại từ bỏ?”
“Có lẽ so với việc đó, tôi còn có giá trị lợi dụng lớn hơn.”
Chu Hồng cười lạnh: “Giá trị chính là ở trên giường thỏa mãn dục vọng của tôi?”
“Ý anh là tôi tự mình đa tình?”
Chu Hồng mấp máy môi, nhưng là thở dài, vươn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt người kia: “Đàm Thanh Tuyền, tôi cho em biết. Tôi chính là vừa muốn có Long Hoa bang, vừa muốn có em, không tiếc trả giá bất cứ thứ gì, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào. Chu Hồng tôi sống hơn ba mươi năm, cho tới bây giờ chỉ cần kết quả không hỏi quá trình, hơn nữa, tôi đã muốn thứ gì thì nhất định sẽ không buông tay. Em tin cũng tốt, không tin cũng tốt, đều không quan trọng, quan trọng là… tôi muốn ở bên cạnh em và em cũng ở bên cạnh tôi.”
Đàm Thanh Tuyền cười nhạo: “Có thể khiến cho lão đại tương lai của Long Hoa bang vừa ý, tôi thật đúng là thụ sủng nhược kinh.”
Chu Hồng nhìn thấy bộ dáng hờ hững của y, lùi về sau vài bước, nói: “Mặc kệ thế nào, hiện tại tôi thất nghiệp rồi, dù sao cũng phải dẫn theo mấy huynh đệ đi kiếm cơm. Cửa hàng này là của em, em suy nghĩ xem nên làm ăn thế nào, không chừng sau này lớn mạnh, còn có thể làm quà cưới cho Lưu Tư.”
Đàm Thanh Tuyền chớp mắt: “Nói như vậy thì bây giờ tôi là ông chủ của anh?”
Chu Hồng gật gật đầu.
“Anh phải nghe lời tôi hả?”
Chu Hồng lại gật đầu, bổ sung thêm một câu: “Tôi vẫn là chủ nợ của em.”
“Ừ, cũng được.” Đàm Thanh Tuyền giơ ngón cái, chỉa chỉa ra phía sau: “Đi, phá bức tường ở giữa kia đi.”
Hai gian hàng nhỏ biến thành một gian, bên dưới bán sách báo tạp trí, đĩa nhạc và phim ảnh, trên tầng là phòng đọc cùng quán cafe, có thêm vài chiếc máy tính có thể vào mạng, thuận tiện còn bán cả đồ uống và đồ ăn vặt. Ở gần đây có rất nhiều trường đại học, chờ đến đầu tháng ba khai giảng, bọn họ sẽ khai trương.
Nơi này đều do Đàm Thanh Tuyền quyết định, để cho hai huynh đệ chịu trách nhiệm phục vụ, một người trông coi bảo dưỡng máy tính, một người ở tầng hai bán đồ ăn, một người chịu trách nhiệm tầng một. Chu Hồng nói là thất nghiệp nhưng kỳ thật so với trước kia càng bận rộn hơn, người đang ở trong tiệm nhưng điện thoại gọi tới không ngừng, Tôn Kiện Ba thì chạy tới chạy lui. Đàm Thanh Tuyền ngồi sau quầy thu ngân cạnh cửa kính ở tầng một, Chu Hồng an vị bên cạnh y, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với y.
Không đến một tháng, hầu như tất cả sinh viên đều biết đến cửa hàng của bọn họ, hơn nữa còn nghe nói ở đây có một ông chủ vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, còn là một người đồng tính.
Khách đến cửa hàng tăng vọt, Đàm Thanh Tuyền rất lãnh đạm, nhưng thái độ rất tốt, hỏi gì đáp đấy, không hề phiền chán. Chỉ có điều những sinh viên đến đây cũng không dám hỏi cái gì quá lộ liễu, vấn đề chính là vì anh trai ngồi cạnh ông chủ kia, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt lạnh lùng, nhìn qua tướng mạo liền biết không phải là người lương thiện.
Thế nhưng mọi người hết lần này tới lần khác cứ có hứng thú với “kẻ ác”. Nhất là những nữ sinh, nhìn thấy hai người ngồi cùng một chỗ thì mắt lập tức phát sáng, sau đó chính là mỉm cười ẩn ý, xì xào bàn tán, nói bóng nói gió. Hai người yêu nhau, con trai lão đại xã hội đen sau khi come out bị đuổi ra khỏi nhà, bị gia đình uy hiếp, mang theo người yêu bỏ trốn.
Có một lần Đàm Thanh Tuyền vô tình bắt được một kẻ trộm sách, chuyện xưa liền biến thành lão đại xã hội đen thầm yêu nằm vùng, che giấu trong sào huyệt yêu đương vụng trộm, không cần nói, thật sự là rất giống.
Tâm tình của Đàm Thanh Tuyền rõ ràng tốt lên rất nhiều, tuy rằng biểu hiện ra ngoài vẫn rất lạnh nhạt. Thời điểm đông khách liền đứng lên tiếp đón, thu tiền, làm thẻ hội viên, đăng ký đặt hàng sách báo; khi vắng khách thì yên lặng ngồi ở chỗ mà ngày trước Lưu Tư vẫn ngồi, nhìn dòng xe đông đúc qua lại ngoài cửa sổ.
Ở trước mặt người khác Chu Hồng chưa bao giờ che giấu điều gì, ánh mắt của người xung quanh hoàn toàn không nằm trong phạm vi để ý của hắn, mà Đàm Thanh Tuyền cũng cố ý không quan tâm.
Đàm Thanh Tuyền đang bận rộn thanh toán tiền, Chu Hồng đột nhiên vỗ bàn một cái: “Đi.”
Đàm Thanh Tuyền cũng không ngẩng đầu lên: “Đi đâu?”
“Đi xem phim.”
Đàm Thanh Tuyền liếc hắn một cái: “Tôi rất bận.”
Chu Hồng không nói gì, đưa tay che lên máy thu tiền trước mặt Đàm Thanh Tuyền. Đàm Thanh Tuyền ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu thỏa hiệp.
Đám nữ sinh mua sách ở bên cạnh, tròn mắt nhìn trái nhìn phải, một lúc sau mới “ôi chao” một tiếng, khuyên nhủ: “Đi đi, đi đi, hôm nay có phim bom tấn, mới ra mắt a.”
“Còn có phim cả phim hài nữa, hay lắm, hôm qua em vừa mới xem.”
“À… ngày mai chúng em đến mua cũng được.”
“Đời sống vật chất đi lên, đời sống tinh thần cũng rất quan trọng.”
“Đúng đúng, cần phải vun đắp tình cảm…” Chưa nói xong đã bị người phía sau đẩy một cái, vội vàng đổi giọng, “Là cần bồi dưỡng…”
Đàm Thanh Tuyền thở dài, hô một tiếng: “Khúc Sảng, tới đây thu tiền.” Rồi cởi áo đồng phục, xoay người đi ra. Chu Hồng cầm lấy chìa khóa xe, vẫy tay với đám nữ sinh kia: “Cám ơn.” Phía sau vang lên một loạt những tiếng cảm thán: “Cường công a.”
“Nhưng mà thụ rất đẹp trai.”
“Công cũng rất dễ nhìn.”
“Thụ tính khí không tốt.”
“Phải gọi là c-o-o-l.”…
“Này ____” Khúc Sảng nhìn đám nữ sinh vẫn đang ngóng trông theo chiếc xe X5 màu đen tuyệt đẹp vừa rời đi kia, “Các cô có mua sách nữa không?”
Rạp chiếu phim rất đông người, đều là có đôi có cặp, rất ít cha mẹ dẫn con theo. Đàm Thanh Tuyền tựa vào tường nhìn tấm banner lớn, trên màn hình liên tục quảng cáo các bộ phim sắp chiếu. Chu Hồng đi tới, nhét vào tay Đàm Thanh Tuyền một thứ gì đó tròn tròn, nói: “Vào thôi, sắp chiếu rồi.”
Thứ trong tay vẫn còn nóng hổi, Đàm Thanh Tuyền vô thức cúi đầu, là một bịch bỏng ngô rất lớn. Ngẩng đầu thấy trong tay Chu Hồng cũng có một bịch như vậy, đặt cùng áo măng tô dài màu đen và khuôn mặt lạnh lùng kia, thật đúng là… Khóe miệng Đàm Thanh Tuyền có chút run rẩy, cảm thấy hai người bọn họ đúng là có bệnh.
Xem phim xong, Chu Hồng kéo y đi dạo phố. Trong tay mỗi người cầm một xâu mứt quả, đi vào cửa hàng quần áo cao cấp, xem tới xem lui, khiến cho nhân viên phục vụ trợn mắt nhìn chằm chằm, sợ đường chảy ra rơi xuống quần áo mới, như vậy thì thật không xong.
Sau đó mỗi người lại cầm một xiên thịt dê nướng, đi vào khu trò chơi. Cho đến bây giờ, Đàm Thanh Tuyền vẫn chưa từng đến những nơi như thế này, ngồi ở trước máy chơi game, giương mắt nhìn.
“Không chơi hả?” Chu Hồng hỏi y.
“Từ nhỏ chúng tôi đã bị giáo viên cấm đến những nơi này.”
Chu Hồng cười: “Em đúng là một học trò ngoan, về sau cũng không chơi sao?”
Đàm Thanh Tuyền liếc hắn một cái: “Về sau đề phòng bị giết quan trọng hơn.”
Chu Hồng nhún nhún vai, đưa xiên thịt trong tay cho Đàm Thanh Tuyền: “Xem nhé.” Sau đó bỏ tiền vào, thao tác. Hắn chọn chính là KOF (*), đánh đấm loạn xạ không ngừng.
(*) – KOF: The King of Fighters, viết tắt là KOF, là loạt trò chơi đối kháng của hãng SNK Playmore. Ban đầu trò chơi được phát triển cho phần cứng Neo Geo MVS của SNK, phần cứng hiện tại của loạt trò chơi là Taito Type X2. Các phiên bản arcade và trò chơi The King of Fighters đầu tiên đã được phát triển trên một số hệ máy cầm tay.
Loại máy này cực kỳ đơn giản, chỉ cần liếc mắt một lần là hiểu. Đàm Thanh Tuyền nhét nốt xiên thịt vào trong miệng, chăm chú nhìn hai nhân vật đánh đấm tới lui.
Chu Hồng chơi vài ván, đi tới lấy lại xiên thịt: “Em lên đi.”
Đàm Thanh vừa chơi vừa ăn thịt dê nướng Chu Hồng đưa tới, thật đúng là đã ngiền. Chờ ăn hết xiên thịt, hai người mỗi người một máy, đánh nhau. Lần thứ bảy Đàm Thanh Tuyền bị Chu Hồng quật ngã trên mặt đất, nhếch môi, một lúc sau mới nói một câu: “Mua thêm 100 tệ nữa.”
Việc buôn bán trong cửa hàng ngày càng nào nhiệt, không những bán tạp trí, sách báo, tiểu thuyết mới nhất, ngay cả sách pháp luật, tài liệu ôn thi, tư liệu nghiên cứu hay sách giao khoa cũng có, phòng đọc trên lầu luôn chật kín người, so với thư viện trong trường có khi còn đông hơn, còn phải đặt chỗ từ trước.
Có điều buổi sáng hầu hết học sinh đều có tiết, người bình thường thì không nhiều lắm. Đàm Thanh Tuyền ngồi cạnh cửa kính lớn, tùy tiện cầm một quyển tiểu thuyết ngồi phơi nắng, Chu Hồng thì đang chơi game trên máy tính.
Chuông cửa vang lên, có hai người đến. Đàm Thanh Tuyền ngẩng đầu nhìn, là người quen cũ – Văn Chí. Y nhíu mày, vẻ mặt thờ ơ cười cười, kéo dài thanh âm: “Cảnh sát Văn hôm nay rảnh rỗi a, sao, đến chỗ tôi kiểm tra giấy tờ tùy thân hay là điều tra hộ khẩu?”
Chu Hồng cũng đứng lên, đút hai tay vào túi quần, nhìn bọn họ không nói gì.
Kỳ lạ là, Văn Chí không động tay động chân, chỉ đi tới hỏi một câu: “Đàm Thanh Tuyền, cha cậu là Đàm Cương?”
Cái tên vừa ra khỏi miệng, bàn tay Đàm Thanh Tuyền vô thức run lên một cái, lập tức bật cười: “Thật sự là đến điều tra hộ khẩu sao cảnh sát Văn, có cần tôi lấy sổ hộ khẩu ra không? Nghe nói cảnh sát Văn trình độ cao, chắc chắn là đọc được chữ phồn thể a.”
Văn Chí hít vào một hơi, dường như đang kiệt lực nhẫn lại, nhưng biểu hiện trên mặt hắn lại rất kỳ quái, giống như đang ngắm ngía một chiếc bánh ngọt tinh xảo thì đột nhiên chui ra một còn ruồi vậy. Hắn chậm rãi nói: “Đàm Thanh Tuyền, Mã cục trưởng mời cậu đến cảnh cục một chuyến, có chuyện muốn nói với cậu.”
Đàm Thanh Tuyền khẽ giật mình, y bỗng nhiên có loại dự cảm không lành, người cha đã qua đời nhiều năm đột nhiên lại nhắc đến, đây thật sự không giống chuyện gì tốt đẹp. Y trầm ngâm một hồi, sau đó cầm áo khoác mặc vào, vừa muốn đi thì bị giữ chặt lại, nghe thấy Chu Hồng nói: “Tôi đi cùng em.”
Thân phận của hắn là gì, chắc chắn đám người Văn Chí không thể không biết, hắn và Đàm Thanh Tuyền có quan hệ như thế nào, cũng không phải là bí mật. Hai tên cảnh sát nhìn về phía hai người, biểu cảm trên mặt thật sự rất đặc sắc, không biết là khinh bỉ hay là buồn nôn.
Chu Hồng nhìn chiếc xe cảnh sát đang đậu bên ngoài, nói thêm một câu: “Đi xe của tôi.”
Đàm Thanh Tuyền nhắm mắt lại: “Anh muốn Long Hoa bang?”
“Đúng.” Chu Hồng không hề che giấu, “Tôi muốn làm lão đại Long Hoa bang, kế hoạch đã lâu rồi.”
“Chuyện ở Ly Dạ, là sắp đặt trước sao?”
“Không sai.”
“Ở lôi đài Thành Phong cũng vậy?”
“Không.” Chu Hồng nhíu mày, “Đó là kế hoạch của A Văn, trước đó tôi không biết.”
Đàm Thanh Tuyền gật đầu: “Được, được lắm. Xin hỏi Chu ca, Tiểu Văn hiện tại còn sống không?”
Chu Hồng đứng lên, nhìn thẳng vào Đàm Thanh Tuyền: “Em nói xem? Nếu tôi muốn giết cậu ta, cần phải chờ đến bây giờ sao?”
Đàm Thanh Tuyền thở ra một hơi, không phải y tin tưởng Chu Hồng mà là quả thực hắn không có lý do gì để giết Tiểu Văn. Nếu như bây giờ Tiểu Văn có thể ra mặt chỉ điểm Lôi Nặc, Chu Hồng sẽ không còn là kẻ bị tình nghi nữa, muốn giết quân cờ này cũng phải dùng xong đã.
Đàm Thanh Tuyền giương mắt lên, chậm rãi kéo ra một nụ cười đùa cợt: “Chu ca, quá phí công a. Lúc trước ở Ly Dạ, nếu cứ để mặc tôi, nói không chừng vì tức giận mà tôi đã giết chết Lôi Nặc, sau đó anh vì báo thù mà giết tôi, chết không đối chứng hơn nữa lại danh chính ngôn thuận, sẽ không có bất cứ kẻ nào hoài nghi anh.”
“Lúc trước chính xác là tôi đã nghĩ như vậy.”
“Vậy lại sao lại buông tha?”
Chu Hồng không trả lời ngay, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Đàm Thanh Tuyền, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ, em biết là vì sao mà.”
Đàm Thanh Tuyền cười cười: “Anh cũng đừng nói là anh thực lòng yêu tôi đấy.”
Sắc mặt Chu Hồng không thay đổi: “Em nói xem?”
“Được rồi Chu ca.” Đàm Thanh Tuyền nhún nhún vai, hờ hững nói, “Hà tất phải nói những chuyện ma quỷ mà cả tôi và anh đều không tin?”
Chu Hồng chậm rãi đi đến trước mặt y: “Vậy em nói đi, vì sao tôi lại từ bỏ?”
“Có lẽ so với việc đó, tôi còn có giá trị lợi dụng lớn hơn.”
Chu Hồng cười lạnh: “Giá trị chính là ở trên giường thỏa mãn dục vọng của tôi?”
“Ý anh là tôi tự mình đa tình?”
Chu Hồng mấp máy môi, nhưng là thở dài, vươn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt người kia: “Đàm Thanh Tuyền, tôi cho em biết. Tôi chính là vừa muốn có Long Hoa bang, vừa muốn có em, không tiếc trả giá bất cứ thứ gì, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào. Chu Hồng tôi sống hơn ba mươi năm, cho tới bây giờ chỉ cần kết quả không hỏi quá trình, hơn nữa, tôi đã muốn thứ gì thì nhất định sẽ không buông tay. Em tin cũng tốt, không tin cũng tốt, đều không quan trọng, quan trọng là… tôi muốn ở bên cạnh em và em cũng ở bên cạnh tôi.”
Đàm Thanh Tuyền cười nhạo: “Có thể khiến cho lão đại tương lai của Long Hoa bang vừa ý, tôi thật đúng là thụ sủng nhược kinh.”
Chu Hồng nhìn thấy bộ dáng hờ hững của y, lùi về sau vài bước, nói: “Mặc kệ thế nào, hiện tại tôi thất nghiệp rồi, dù sao cũng phải dẫn theo mấy huynh đệ đi kiếm cơm. Cửa hàng này là của em, em suy nghĩ xem nên làm ăn thế nào, không chừng sau này lớn mạnh, còn có thể làm quà cưới cho Lưu Tư.”
Đàm Thanh Tuyền chớp mắt: “Nói như vậy thì bây giờ tôi là ông chủ của anh?”
Chu Hồng gật gật đầu.
“Anh phải nghe lời tôi hả?”
Chu Hồng lại gật đầu, bổ sung thêm một câu: “Tôi vẫn là chủ nợ của em.”
“Ừ, cũng được.” Đàm Thanh Tuyền giơ ngón cái, chỉa chỉa ra phía sau: “Đi, phá bức tường ở giữa kia đi.”
Hai gian hàng nhỏ biến thành một gian, bên dưới bán sách báo tạp trí, đĩa nhạc và phim ảnh, trên tầng là phòng đọc cùng quán cafe, có thêm vài chiếc máy tính có thể vào mạng, thuận tiện còn bán cả đồ uống và đồ ăn vặt. Ở gần đây có rất nhiều trường đại học, chờ đến đầu tháng ba khai giảng, bọn họ sẽ khai trương.
Nơi này đều do Đàm Thanh Tuyền quyết định, để cho hai huynh đệ chịu trách nhiệm phục vụ, một người trông coi bảo dưỡng máy tính, một người ở tầng hai bán đồ ăn, một người chịu trách nhiệm tầng một. Chu Hồng nói là thất nghiệp nhưng kỳ thật so với trước kia càng bận rộn hơn, người đang ở trong tiệm nhưng điện thoại gọi tới không ngừng, Tôn Kiện Ba thì chạy tới chạy lui. Đàm Thanh Tuyền ngồi sau quầy thu ngân cạnh cửa kính ở tầng một, Chu Hồng an vị bên cạnh y, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với y.
Không đến một tháng, hầu như tất cả sinh viên đều biết đến cửa hàng của bọn họ, hơn nữa còn nghe nói ở đây có một ông chủ vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, còn là một người đồng tính.
Khách đến cửa hàng tăng vọt, Đàm Thanh Tuyền rất lãnh đạm, nhưng thái độ rất tốt, hỏi gì đáp đấy, không hề phiền chán. Chỉ có điều những sinh viên đến đây cũng không dám hỏi cái gì quá lộ liễu, vấn đề chính là vì anh trai ngồi cạnh ông chủ kia, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt lạnh lùng, nhìn qua tướng mạo liền biết không phải là người lương thiện.
Thế nhưng mọi người hết lần này tới lần khác cứ có hứng thú với “kẻ ác”. Nhất là những nữ sinh, nhìn thấy hai người ngồi cùng một chỗ thì mắt lập tức phát sáng, sau đó chính là mỉm cười ẩn ý, xì xào bàn tán, nói bóng nói gió. Hai người yêu nhau, con trai lão đại xã hội đen sau khi come out bị đuổi ra khỏi nhà, bị gia đình uy hiếp, mang theo người yêu bỏ trốn.
Có một lần Đàm Thanh Tuyền vô tình bắt được một kẻ trộm sách, chuyện xưa liền biến thành lão đại xã hội đen thầm yêu nằm vùng, che giấu trong sào huyệt yêu đương vụng trộm, không cần nói, thật sự là rất giống.
Tâm tình của Đàm Thanh Tuyền rõ ràng tốt lên rất nhiều, tuy rằng biểu hiện ra ngoài vẫn rất lạnh nhạt. Thời điểm đông khách liền đứng lên tiếp đón, thu tiền, làm thẻ hội viên, đăng ký đặt hàng sách báo; khi vắng khách thì yên lặng ngồi ở chỗ mà ngày trước Lưu Tư vẫn ngồi, nhìn dòng xe đông đúc qua lại ngoài cửa sổ.
Ở trước mặt người khác Chu Hồng chưa bao giờ che giấu điều gì, ánh mắt của người xung quanh hoàn toàn không nằm trong phạm vi để ý của hắn, mà Đàm Thanh Tuyền cũng cố ý không quan tâm.
Đàm Thanh Tuyền đang bận rộn thanh toán tiền, Chu Hồng đột nhiên vỗ bàn một cái: “Đi.”
Đàm Thanh Tuyền cũng không ngẩng đầu lên: “Đi đâu?”
“Đi xem phim.”
Đàm Thanh Tuyền liếc hắn một cái: “Tôi rất bận.”
Chu Hồng không nói gì, đưa tay che lên máy thu tiền trước mặt Đàm Thanh Tuyền. Đàm Thanh Tuyền ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu thỏa hiệp.
Đám nữ sinh mua sách ở bên cạnh, tròn mắt nhìn trái nhìn phải, một lúc sau mới “ôi chao” một tiếng, khuyên nhủ: “Đi đi, đi đi, hôm nay có phim bom tấn, mới ra mắt a.”
“Còn có phim cả phim hài nữa, hay lắm, hôm qua em vừa mới xem.”
“À… ngày mai chúng em đến mua cũng được.”
“Đời sống vật chất đi lên, đời sống tinh thần cũng rất quan trọng.”
“Đúng đúng, cần phải vun đắp tình cảm…” Chưa nói xong đã bị người phía sau đẩy một cái, vội vàng đổi giọng, “Là cần bồi dưỡng…”
Đàm Thanh Tuyền thở dài, hô một tiếng: “Khúc Sảng, tới đây thu tiền.” Rồi cởi áo đồng phục, xoay người đi ra. Chu Hồng cầm lấy chìa khóa xe, vẫy tay với đám nữ sinh kia: “Cám ơn.” Phía sau vang lên một loạt những tiếng cảm thán: “Cường công a.”
“Nhưng mà thụ rất đẹp trai.”
“Công cũng rất dễ nhìn.”
“Thụ tính khí không tốt.”
“Phải gọi là c-o-o-l.”…
“Này ____” Khúc Sảng nhìn đám nữ sinh vẫn đang ngóng trông theo chiếc xe X5 màu đen tuyệt đẹp vừa rời đi kia, “Các cô có mua sách nữa không?”
Rạp chiếu phim rất đông người, đều là có đôi có cặp, rất ít cha mẹ dẫn con theo. Đàm Thanh Tuyền tựa vào tường nhìn tấm banner lớn, trên màn hình liên tục quảng cáo các bộ phim sắp chiếu. Chu Hồng đi tới, nhét vào tay Đàm Thanh Tuyền một thứ gì đó tròn tròn, nói: “Vào thôi, sắp chiếu rồi.”
Thứ trong tay vẫn còn nóng hổi, Đàm Thanh Tuyền vô thức cúi đầu, là một bịch bỏng ngô rất lớn. Ngẩng đầu thấy trong tay Chu Hồng cũng có một bịch như vậy, đặt cùng áo măng tô dài màu đen và khuôn mặt lạnh lùng kia, thật đúng là… Khóe miệng Đàm Thanh Tuyền có chút run rẩy, cảm thấy hai người bọn họ đúng là có bệnh.
Xem phim xong, Chu Hồng kéo y đi dạo phố. Trong tay mỗi người cầm một xâu mứt quả, đi vào cửa hàng quần áo cao cấp, xem tới xem lui, khiến cho nhân viên phục vụ trợn mắt nhìn chằm chằm, sợ đường chảy ra rơi xuống quần áo mới, như vậy thì thật không xong.
Sau đó mỗi người lại cầm một xiên thịt dê nướng, đi vào khu trò chơi. Cho đến bây giờ, Đàm Thanh Tuyền vẫn chưa từng đến những nơi như thế này, ngồi ở trước máy chơi game, giương mắt nhìn.
“Không chơi hả?” Chu Hồng hỏi y.
“Từ nhỏ chúng tôi đã bị giáo viên cấm đến những nơi này.”
Chu Hồng cười: “Em đúng là một học trò ngoan, về sau cũng không chơi sao?”
Đàm Thanh Tuyền liếc hắn một cái: “Về sau đề phòng bị giết quan trọng hơn.”
Chu Hồng nhún nhún vai, đưa xiên thịt trong tay cho Đàm Thanh Tuyền: “Xem nhé.” Sau đó bỏ tiền vào, thao tác. Hắn chọn chính là KOF (*), đánh đấm loạn xạ không ngừng.
(*) – KOF: The King of Fighters, viết tắt là KOF, là loạt trò chơi đối kháng của hãng SNK Playmore. Ban đầu trò chơi được phát triển cho phần cứng Neo Geo MVS của SNK, phần cứng hiện tại của loạt trò chơi là Taito Type X2. Các phiên bản arcade và trò chơi The King of Fighters đầu tiên đã được phát triển trên một số hệ máy cầm tay.
Loại máy này cực kỳ đơn giản, chỉ cần liếc mắt một lần là hiểu. Đàm Thanh Tuyền nhét nốt xiên thịt vào trong miệng, chăm chú nhìn hai nhân vật đánh đấm tới lui.
Chu Hồng chơi vài ván, đi tới lấy lại xiên thịt: “Em lên đi.”
Đàm Thanh vừa chơi vừa ăn thịt dê nướng Chu Hồng đưa tới, thật đúng là đã ngiền. Chờ ăn hết xiên thịt, hai người mỗi người một máy, đánh nhau. Lần thứ bảy Đàm Thanh Tuyền bị Chu Hồng quật ngã trên mặt đất, nhếch môi, một lúc sau mới nói một câu: “Mua thêm 100 tệ nữa.”
Việc buôn bán trong cửa hàng ngày càng nào nhiệt, không những bán tạp trí, sách báo, tiểu thuyết mới nhất, ngay cả sách pháp luật, tài liệu ôn thi, tư liệu nghiên cứu hay sách giao khoa cũng có, phòng đọc trên lầu luôn chật kín người, so với thư viện trong trường có khi còn đông hơn, còn phải đặt chỗ từ trước.
Có điều buổi sáng hầu hết học sinh đều có tiết, người bình thường thì không nhiều lắm. Đàm Thanh Tuyền ngồi cạnh cửa kính lớn, tùy tiện cầm một quyển tiểu thuyết ngồi phơi nắng, Chu Hồng thì đang chơi game trên máy tính.
Chuông cửa vang lên, có hai người đến. Đàm Thanh Tuyền ngẩng đầu nhìn, là người quen cũ – Văn Chí. Y nhíu mày, vẻ mặt thờ ơ cười cười, kéo dài thanh âm: “Cảnh sát Văn hôm nay rảnh rỗi a, sao, đến chỗ tôi kiểm tra giấy tờ tùy thân hay là điều tra hộ khẩu?”
Chu Hồng cũng đứng lên, đút hai tay vào túi quần, nhìn bọn họ không nói gì.
Kỳ lạ là, Văn Chí không động tay động chân, chỉ đi tới hỏi một câu: “Đàm Thanh Tuyền, cha cậu là Đàm Cương?”
Cái tên vừa ra khỏi miệng, bàn tay Đàm Thanh Tuyền vô thức run lên một cái, lập tức bật cười: “Thật sự là đến điều tra hộ khẩu sao cảnh sát Văn, có cần tôi lấy sổ hộ khẩu ra không? Nghe nói cảnh sát Văn trình độ cao, chắc chắn là đọc được chữ phồn thể a.”
Văn Chí hít vào một hơi, dường như đang kiệt lực nhẫn lại, nhưng biểu hiện trên mặt hắn lại rất kỳ quái, giống như đang ngắm ngía một chiếc bánh ngọt tinh xảo thì đột nhiên chui ra một còn ruồi vậy. Hắn chậm rãi nói: “Đàm Thanh Tuyền, Mã cục trưởng mời cậu đến cảnh cục một chuyến, có chuyện muốn nói với cậu.”
Đàm Thanh Tuyền khẽ giật mình, y bỗng nhiên có loại dự cảm không lành, người cha đã qua đời nhiều năm đột nhiên lại nhắc đến, đây thật sự không giống chuyện gì tốt đẹp. Y trầm ngâm một hồi, sau đó cầm áo khoác mặc vào, vừa muốn đi thì bị giữ chặt lại, nghe thấy Chu Hồng nói: “Tôi đi cùng em.”
Thân phận của hắn là gì, chắc chắn đám người Văn Chí không thể không biết, hắn và Đàm Thanh Tuyền có quan hệ như thế nào, cũng không phải là bí mật. Hai tên cảnh sát nhìn về phía hai người, biểu cảm trên mặt thật sự rất đặc sắc, không biết là khinh bỉ hay là buồn nôn.
Chu Hồng nhìn chiếc xe cảnh sát đang đậu bên ngoài, nói thêm một câu: “Đi xe của tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook