Khốn Lưu
-
Chương 2: Bại Lộ
Lôi Chấn tùy ý nhận lấy túi tài liệu, ngón tay thô to lật mở mấy trang giấy. Thân thể lão chấn động mãnh liệt, lập tức ngồi thẳng dậy, giận tái mặt, cẩn thận đọc từng tờ.
Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng, càng lúc càng khó coi của lão đại thì đều biết không phải là chuyện gì tốt, bất giác yên tĩnh trở lại, đưa mắt nhìn nhau. Đã có người nhanh chóng tắt nhạc đi, vừa mới rồi còn lả lướt, mơ mơ màng màng, huyên náo cả đại sảnh, đột nhiên lại yên tĩnh giống như hoang mạc.
Lôi Chấn nắm chặt lấy tập giấy kia, bàn tay run rẩy. Sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cắn chặt răng, nhìn có chút dữ tợn. Lão luôn là người phóng khoáng rộng lượng, làm việc luôn thận trọng, chưa bao giờ thất thố như lúc này. Mọi người càng thấp thỏm lo âu, lặng lẽ nép vào vách tường xung quanh, để lộ ra một khoảng trống lớn ở giữa, sợ rằng lão đại vừa giương mắt lên người đầu tiên nhìn thấy là mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lôi Chấn tức giận hít một hơi thật dài, đưa một tay lên che mặt. Thật lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía góc khuất kia.
Bọn đàn em không ngừng né tránh. Ánh mắt Lôi Chấn giống như mũi tên nhọn, xuyên qua không khí, đóng lên người Đàm Thanh Tuyền.
Người thanh niên nhàn nhã tự tại kia cuối cùng cũng phát hiện ra Lôi Chấn có điểm khác thường. Y chậm rãi đứng lên, đặt ly rượu đỏ trong tay xuống, hai tay để trong túi quần, vẫn nghiêng người tựa vào quầy bar, trong ánh mắt vĩnh viễn mang theo một tia đùa cợt.
Lôi Chấn đứng dậy, sắc mặt không chút thay đổi, từng bước đi về phía Đàm Thanh Tuyền. Không có tiếng nói chuyện, không khí bỗng chốc trở lên mỏng manh, mỗi người đều cảm thấy khó thở, ánh mắt dõi theo lão đại đi đến trước mặt Đàm Thanh Tuyền, đưa tập tài liệu kia cho y.
Đàm Thanh Tuyền không lập tức nhận lấy, hàng lông mày thanh tú cau lại, nhìn chằm chằm vào trang đầu tiên, tấm ảnh chụp một người không đội mũ, tựa hồ vô cùng xa lạ. Qua một lúc lâu y mới đưa tay cầm lấy, mở ra từng tờ.
Đàm Thanh Tuyền xem xét rất cẩn thận, giống như muốn đem mỗi câu mỗi chữ trong đó học thuộc lòng, hoặc là như đang nghiêm túc nghiên cứu xem đây có phải sự thật hay không.
Trái tim Chu Hồng bỗng nhiên đập nhanh hơn, lồng ngực ẩn ẩn đau. Hắn rất muốn biết con người luôn thờ ơ, lãnh đạm với mọi thứ này, đến cuối cùng sẽ phản ứng như thế nào. Giải thích? Sợ hãi? Phản kháng? Chạy trốn? Hay là thậm chí… cầu xin tha thứ?
Hắn chợt nhớ tới lời nói của Tôn Kiến Ba, Lôi Chấn luôn dùng đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn để đối phó với nằm vùng, không khỏi có chút hít thở không thông. Đương nhiên Chu Hồng sẽ không vì chuyện vạch trần thân phận của người kia mà hối hận, tình huống của Đàm Thanh Tuyền bây giờ cũng không giống như tranh đấu bình thường trong bang. Huống chi, hắn đã chuẩn bị lâu như vậy, vất vả lắm mới có một cơ hội, làm sao có thể chỉ vì một lần gặp mặt, thậm chí ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau mà vứt bỏ kế hoạch?
Thế nhưng Chu Hồng lại cảm thấy tiếc nuối. Giống như khi còn bé, dùng hết tâm tư và sức lực mới bắt được một con bướm lớn, hoa văn rực rỡ, lại phát hiện ra đôi cánh đã bị thương. Không thể giữ lại nuôi, thả ra thì không bay nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn tinh linh xinh đẹp kia, từng chút từng chút giãy giụa đến chết.
Nếu như có thể làm cho người con trai này nhanh chóng được giải thoát… Chu Hồng vô thức sờ sờ trên người, mới nhớ ra súng đã bị bảo tiêu ngoài cửa tịch thu. Chu Hồng cười khổ, phát hiện bản thân có chút mất phương hướng. Đừng nói hiện tại không có súng, cho dù có, nếu như bắn chết Đàm Thanh Tuyền, ngoại trừ khiến cho Lôi Chấn nghi ngờ chính mình thì không có gì tốt đẹp.
Đàm Thanh Tuyền đọc từng câu từng chữ đến tờ cuối cùng, sau đó nhẹ nhàng đóng lại. Ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt có chút ngây thơ của người trong tấm ảnh chụp, chậm rãi mỉm cười.
Y cười rộ lên nhìn rất đẹp, một bên khóe miệng cong lên, mang theo chút đùa cợt cùng bất cần. Sau đó khóe miệng bên kia cũng gợi lên, cánh môi mỏng tạo thành một đường cong duyên dáng, lại hơi có nét hồn nhiên. Ý cười nhuộm dần đến đáy mắt, con ngươi màu đen sâu thẳm như đang tỏa sáng.
Đàm Thanh Tuyền đặt xấp tài liệu kia lên quầy bar, nhìn về phía Lôi Chấn, sau đó quay đầu đi, bộ dáng thờ ơ không để ý đến.
Từ đầu đến cuối, y không nói câu nào.
Mọi người nhìn xem hai vị lão đại của Long Hoa bang này giống như đang xem một bộ phim điện ảnh câm, dường như nhất cử nhất động, mỗi biểu cảm, mỗi ánh mắt đều hàm chứ thâm ý, ngoại trừ Chu Hồng cùng tiểu tử vừa chạy vào đưa tập tài liệu kia thì không ai hiểu được.
Đột nhiên Lôi Chấn đưa tay rút súng ra, giữa tiếng kinh hô của mọi người, nhắm về phía Đàm Thanh Tuyền.
Đàm Thanh Tuyền không hề chớp mắt, ý cười mỉa mai bên môi càng sâu thêm. Ai nấy đều thấy được, bàn tay Lôi Chấn đang cầm súng có chút run rẩy. Lão híp mắt, đột nhiên xoay người, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, một tiếng súng vang lên, trong đám đông có một người hét lên rồi ngã xuống đất, chính là tên đàn em vừa chạy tới đưa tập tài liệu kia.
Lôi Chấn cúi đầu ra lệnh: “Tất cả đi ra ngoài!”
Một hồi trầm mặc.
Lôi Chấn cầm lên một chai rượu đỏ, đập mạnh lên quầy bar, quát lớn: “Con mẹ nó, tất cả cút ra ngoài cho ta!”
Mọi người giống như tượng gỗ đột nhiên bừng tỉnh, từng người ngây ngốc bước ra ngoài cửa.
Chu Hồng cố ý bước chậm lại, đi cuối cùng. Trong khoảnh khắc trước khi cánh cửa đóng lại, hắn rõ ràng nhìn thấy Lôi Chấn túm lấy Đàm Thanh Tuyền, hung hăng đè xuống đất.
Chu Hồng mạnh mẽ nắm chặt hai tay, rồi lại từ từ buông ra, không quan tâm đến những người bên cạnh vẫn còn đang kinh sợ, xoay người rời đi.
Chiếc xe màu đen vẫn đậu trong ngõ tối.
Tôn Kiến Ba vừa nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Chu Hồng, trong lòng lộp bộp một cái, dè dặt hỏi: “Chu ca, Lôi lão đại… không đồng ý cho anh ở lại tổng bộ sao?”
Chu Hồng không lên tiếng, rút ra một điếu thuốc từ trong túi áo, châm lên.
Tôn Kiến Ba cảm thấy có chút không đúng, suy nghĩ một chút mới nói: “A… có phải tên nằm vùng kia bị xử tử rồi không?”
Ánh mắt Chu Hồng lóe lên, vẫn im lặng.
Tôn Kiến Ba chú ý tới thần sắc biển đổi của Chu Hồng, cho là mình đã đoán đúng, thở dài: “Được rồi Chu ca, chết rồi có khi còn tốt hơn so với còn sống. Lần này coi như Lôi lão đại làm việc thiện, chắc hẳn là niệm tình người kia đã đi theo lão bốn năm, cho một cái thống khoái. Nếu mà so với mấy kẻ nằm vùng trước kia, bị hành hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn không bằng ăn một viên đạn. Haiz, trước kia em đã gặp qua một tên nằm vùng rồi, lớn lên cũng phong nhã, nghe nói còn có một người em trai. Khi đó chính là Đam Thanh Tuyền bắt được, vì vậy mà Lôi Chấn rất tín nhiệm Đàm ca. Không nghĩ tới, Đàm ca cũng là nằm vùng…”
Chu Hồng liếc cậu một cái: “Bị đưa vào câu lạc bộ SM kia sao?”
“Không phải… Là người bị đánh gãy xương cốt toàn thân kia. Đến cuối cùng vẫn không chịu tắt thở, chỉ nhìn chằm chằm Đàm ca… Nói ra cũng thật đáng hận, em chính là cực kỳ ghét mấy tên nằm vùng này, ngoài mặt thì ra vẻ cùng ngươi kề vai sát cánh, vào sinh ra tử, sau lưng lại đâm ngươi một dao. Sao có thể vô tình như thế chứ? Nhìn hắn bị hành hạ như vậy… dù sao thì trong lòng cũng không thể dễ chịu được… Về sau Đàm ca bắn một viên đạn trúng đầu, giết chết người kia.”
Bàn tay Chu Hồng đang cầm điếu thuốc run lên, ngẩng đầu, mờ mịt nhìn bức tường tối tăm bên ngoài, một lúc lâu sau mới nói: “Lôi lão đại không đối xử với Đàm Thanh Tuyền như thế.”
“Hả?” Tôn Kiến Ba không nghe rõ.
Chu Hồng tức giận nói: “Lôi lão đại không giết Đàm Thanh Tuyền mà giết chết tên đàn em đã đưa tư liệu kia.”
“Hả?!” Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Tôn Kiến Ba, cả buổi cũng không khép nổi miệng, “Cái này… Đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
Không chỉ có hắn không hiểu mà tất cả mọi người có mặt ở đó lúc ấy cũng không hiểu được. Nhưng chỉ một ngày sau đó, Đàm lão đại từng một thời phong độ, đột nhiên biến mất, không có bất cứ ai biết tung tích của y.
Đàm Thanh Tuyền vẫn luôn luôn ít xuất hiện, quan hệ với bất luận kẻ nào đều không xa không gần. Nhưng thân thủ của y rất tốt, có bản lĩnh, hơn nữa làm việc rất có nghĩa khí, là người coi trọng tình nghĩa. Bất kể là ai, chỉ cần có chuyện cầu đến y, nhất định y sẽ âm thầm giúp đỡ thỏa đáng. Lôi Chấn tính cách hào sảng nhưng nóng nảy, mỗi khi lão tức giận, thường là Đàm Thanh Tuyền đứng ra xin tha cho bọn đàn em, người được lợi từ y thật sự có không ít. Lần này y vừa biến mất, không ai dám đến hỏi Lôi Chấn, chỉ có thể truyền lưu đủ loại suy đoán trong lòng.
Nhưng cho dù có thiếu đi bất kể người nào, thời gian vẫn phải trôi đi.
Một năm sau khi Chu Hồng đến tổng bộ, người cùng với Đàm Thanh Tuyền được xưng là Long Hoa bang “Song Sát”, Đường Văn, bởi vì tham ô khoản thu từ sòng bạc, sổ sách không khớp, bị xử tử theo bang quy. Chu Hồng kiên định vững vàng, trầm mặc ít nói, dần dần đạt được tín nhiệm của Lôi Chấn. Tính tình của hắn tốt, thái độ làm người hòa hảo, không thích kể công, phạm sai lầm cũng rất có trách nhiệm. Bất kể là với thế hệ trước hay là thế hệ mới sau này đều có thể hòa hợp.
Đến gần cuối năm lại xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ. Long Hoa bang cùng Hưng Thuận đường vì tranh chấp một con phố mà đánh nhau. Vốn Chu Hồng chỉ cần phái thủ hạ xử lý là đủ, nhưng hắn lại muốn tự mình ra mặt, kết quả vì một phút lơ là mà bị chém một đao.
Tôn Kiến Ba vội vàng đưa Chu Hồng đến chỗ bác sĩ Trần Dược.
Trần Dược là bác sĩ riêng của Long Hoa bang, đã hơn bốn mươi tuổi, có giao tình hơn hai mươi năm với Lôi Chấn. Biệt thự đang ở cũng là tài sản của Long Hoa bang. Bên trong có đầy đủ các loại thiết bị y tế hiện đại.
Trần Dược đã sớm biết đến Chu Hồng, thấy hắn bị thương, cười lớn: “Hiếm thấy a, đúng là tuổi trẻ bồng bột.”
Chu Hồng nhún nhún vai: “Không sao, coi như thay máu một lần.”
Chu Hồng lệnh cho tất cả thủ hạ ra ngoài, ngồi trên ghế salon nhìn Trần Dược đang băng bó bả vai cho hắn, thuận miệng nói: “Trần thúc, nghe nói con của thúc ở nước ngoài xảy ra chút chuyện?”.
Trần Dược lắc đầu thở dài.
Chu Hồng cười cười: “Chẳng qua là làm lớn bụng con gái nhà người ta, cũng không phải chuyện gì lớn, tốn chút tiền là được.”
Trần Dược cười khổ một tiếng: “Nào có dễ dàng như vậy. Về sau mới biết được, cô bé kia là con gái của lão đại phố người Hoa, bọn họ không thể nuốt trôi cơn tức này đâu.”
Chu Hồng trầm ngâm một lúc, hỏi: “Nếu không thì thúc thử nói chuyện với Lôi lão đại một chút, để ông ấy ra mặt.”
Trần Dược lắc đầu: “Quên đi, dù sao cũng là con mình không đúng. Hơn nữa, nơi đó cách xa nơi này, nước sông không phạm nước giếng, Lôi lão đại cũng không có biện pháp. Tôi đang chuẩn bị, hai ngày nữa sẽ đi một chuyến, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.”
“Trần thúc, tôi có một người bạn ở bên đó, nếu cần tôi có thể giúp đỡ.”
Trần Dược giương mắt nhìn Chu Hồng, động tác trên tay chậm lại.
Chu Hồng tỏ vẻ không phát hiện, nói: “Chuyện xảy ra là ngươi tình ta nguyện, cũng không ai ép buộc. Đoán chừng nói một câu là có thể giải quyết xong.”
Trần Dược không nói gì, chờ băng bó xong vết thương, cúi đầu chậm rãi thu dọn bông gạc trên bàn, nhẹ giọng nói: “Chu Hồng, có chuyện gì cậu nói đi.”
Chu Hồng nở nụ cười: “Trần thúc, chuyện của tôi không quan trọng. Thúc giúp tôi nhiều lần như vậy, bây giờ tôi giúp lại thúc cũng là điều nên làm.”
Trần Dược cẩn thận nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt, Chu Hồng vẫn cười, vẻ mặt vô cùng chân thành. Trần Dược cúi đầu tiếp tục thu dọn, nói: “Có việc gì cậu cứ nói, tôi không muốn vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác.”
Chu Hồng lấy ra một điếu thuốc, châm lên, sau đó lấy ra một bức ảnh: “Người này, tôi muốn biết hiện tại cậu ấy thế nào.”
Trần Dược nhận lấy, có chút kinh ngạc: “Là y?”
“Đúng vậy, tôi chính là muốn biết tình hình hiện tại của cậu ấy.”
Trần Dược nhíu mày, giật giật môi, vừa muốn nói chuyện, Chu Hồng liền vươn tay ngăn lại: “Trần thúc, nếu tôi đã hỏi thúc, nghĩa là đã nắm chắc nửa phần hai trăm rồi. Thúc yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý đồ gì, sẽ không gây phiền toái cho thúc.”
Trần Dược hít một hơi dài, nhìn chăm chú vào ảnh chụp người kia, bên môi giương lên nụ cười tự giễu. Chu Hồng cũng không thúc giục, chỉ yên lặng hút thuốc. Qua một lúc lâu, Trần Dược buông tấm ảnh trong tay xuống, xoay người, lấy từ trong ngắn kéo ra một tờ giấy kiểm tra sức khỏe: “Đây là kết quả kiểm tra tháng trước của cậu ấy, cậu xem một chút đi.”
Chu Hồng nhận lấy, mở ra: “Rất bình thường?”
“Rất bình thường. Có người còn quan tâm đến sức khỏe của cậu ấy hơn so với chính bản thân cậu ấy, cứ ba tháng kiểm tra một lần, còn quy định chế độ ăn uống. Không có bất cứ dấu vết ngược đãi nào, ngoại trừ thời gian dài không thấy ánh mặt trời dẫn đến màu da trở nên trắng bệch. Chuyện này tôi đã đề nghị qua, mỗi ngày cho phép một giờ tản bộ trong hoa viên.”
Chu Hồng đưa trả lại cho hắn: “Cảm ơn! Trần thúc, thúc yên tâm, tôi sẽ không nói với bất kì ai.”
Trần Dược đem tờ giấy kiểm tra sức khỏe cất kỹ, nói: “Còn chuyện gì nữa, nói đi. Thời gian dài như vậy, tính tình mỗi người trong bang tôi đều biết một chút, cậu chắc chắn sẽ không tới đây chỉ để hỏi một chút sự tình như thế chứ.”
Chu Hồng mỉm cười: “Trần thúc, tôi là người ăn nói vụng về, cũng ít nói chuyện, có chỗ nào đắc tội, thúc đừng trách móc. Chuyện của con thúc ở nước ngoài khẳng định sẽ không có vấn đề gì. Tôi dám cam đoan, không chỉ có hiện tại, sau này cũng sẽ không có người gây sự với cậu ấy. Dù sao người da vàng ở đó cũng rất bị kì thị. Cậu ấy có thể yên ổn học hành, lấy vợ sinh con, bình an qua một đời, đây không phải là tâm nguyện lớn nhất của thúc sao?”
Trần Dược trầm mặc một lúc mới nói: “Tôi cùng Lôi lão đại đã có mấy mươi năm giao tình, tôi sẽ không bán đứng hắn.”
Chu Hồng lắc đầu: “Trần thúc, tôi sẽ không làm khó thúc, lại càng không bán đứng Lôi lão đại.” Hắn lấy ra một cái hộp nhỏ trong túi áo, “Đây là thiết bị định vị vệ tinh cỡ nhỏ mới nhất, tôi chỉ muốn nhờ Trần thúc đem vật này đặt vào trong thân thể người kia thôi.”
Trần Dược trừng to mắt: “Cậu muốn cứu cậu ấy?”
“Không, cũng không thể cứu.” Chu Hồng đột nhiên lộ ra một tia bất đắc dĩ cùng chua xót, “Tôi chỉ muốn biết tình hình của cậu ấy thôi.”
Trần Dược giật mình, bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra, cậu, cậu đối với người kia…”
Chu Hồng cười khổ: “Đã để cho Trần thúc nhìn ra rồi. Nói ra sợ thúc chê cười, thật ra… tôi chỉ nhìn thấy cậu ấy một lần, cũng chưa từng nói chuyện với cậu ấy, chính là cái ngày mà cậu cấy gặp chuyện không may đó. Cũng không biết cậu ấy phạm phải sai lầm gì, sau đó thì bị Lôi lão đại giam lại. Trần thúc, tôi cũng biết làm thế này không hay lắm, nhưng tôi không có biện pháp nào khác, chỉ cần cậu ấy bình an vô sự là tôi yên tâm rồi.”
Trần Dược cười thoải mái, đối với tiểu tử này có chút đồng cảm: “Tôi khuyên cậu nên quên đi, Lôi lão đại không thể giết cậu ấy, chỉ sợ hiện tại so với cậu còn an toàn hơn. Hơn nữa…” Hắn dừng lại một chút, dường như có chút không tiện nói ra, “Cậu ấy tuy rằng kiểm tra sức khỏe đều bình thường, nhưng mà… Cậu sẽ không cho rằng Lôi lão đại chỉ đơn giản đem cậu ấy giam lại đúng không?”
Chu Hồng cắn cắn môi, vẫn đưa hộp nhỏ kia đến trước mặt Trần Dược: “Trần thúc, thúc xem rồi làm đi, vô luận như thế nào tôi đều cảm ơn thúc. Việc của con thúc bên kia, tôi đã nói ra, chắc chắn sẽ làm được. Việc học hành, cũng như tìm việc làm sau này cứ để tôi lo, có chuyện gì thúc cứ nói, nếu làm được tôi nhất định sẽ giúp.”
Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng, càng lúc càng khó coi của lão đại thì đều biết không phải là chuyện gì tốt, bất giác yên tĩnh trở lại, đưa mắt nhìn nhau. Đã có người nhanh chóng tắt nhạc đi, vừa mới rồi còn lả lướt, mơ mơ màng màng, huyên náo cả đại sảnh, đột nhiên lại yên tĩnh giống như hoang mạc.
Lôi Chấn nắm chặt lấy tập giấy kia, bàn tay run rẩy. Sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cắn chặt răng, nhìn có chút dữ tợn. Lão luôn là người phóng khoáng rộng lượng, làm việc luôn thận trọng, chưa bao giờ thất thố như lúc này. Mọi người càng thấp thỏm lo âu, lặng lẽ nép vào vách tường xung quanh, để lộ ra một khoảng trống lớn ở giữa, sợ rằng lão đại vừa giương mắt lên người đầu tiên nhìn thấy là mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lôi Chấn tức giận hít một hơi thật dài, đưa một tay lên che mặt. Thật lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía góc khuất kia.
Bọn đàn em không ngừng né tránh. Ánh mắt Lôi Chấn giống như mũi tên nhọn, xuyên qua không khí, đóng lên người Đàm Thanh Tuyền.
Người thanh niên nhàn nhã tự tại kia cuối cùng cũng phát hiện ra Lôi Chấn có điểm khác thường. Y chậm rãi đứng lên, đặt ly rượu đỏ trong tay xuống, hai tay để trong túi quần, vẫn nghiêng người tựa vào quầy bar, trong ánh mắt vĩnh viễn mang theo một tia đùa cợt.
Lôi Chấn đứng dậy, sắc mặt không chút thay đổi, từng bước đi về phía Đàm Thanh Tuyền. Không có tiếng nói chuyện, không khí bỗng chốc trở lên mỏng manh, mỗi người đều cảm thấy khó thở, ánh mắt dõi theo lão đại đi đến trước mặt Đàm Thanh Tuyền, đưa tập tài liệu kia cho y.
Đàm Thanh Tuyền không lập tức nhận lấy, hàng lông mày thanh tú cau lại, nhìn chằm chằm vào trang đầu tiên, tấm ảnh chụp một người không đội mũ, tựa hồ vô cùng xa lạ. Qua một lúc lâu y mới đưa tay cầm lấy, mở ra từng tờ.
Đàm Thanh Tuyền xem xét rất cẩn thận, giống như muốn đem mỗi câu mỗi chữ trong đó học thuộc lòng, hoặc là như đang nghiêm túc nghiên cứu xem đây có phải sự thật hay không.
Trái tim Chu Hồng bỗng nhiên đập nhanh hơn, lồng ngực ẩn ẩn đau. Hắn rất muốn biết con người luôn thờ ơ, lãnh đạm với mọi thứ này, đến cuối cùng sẽ phản ứng như thế nào. Giải thích? Sợ hãi? Phản kháng? Chạy trốn? Hay là thậm chí… cầu xin tha thứ?
Hắn chợt nhớ tới lời nói của Tôn Kiến Ba, Lôi Chấn luôn dùng đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn để đối phó với nằm vùng, không khỏi có chút hít thở không thông. Đương nhiên Chu Hồng sẽ không vì chuyện vạch trần thân phận của người kia mà hối hận, tình huống của Đàm Thanh Tuyền bây giờ cũng không giống như tranh đấu bình thường trong bang. Huống chi, hắn đã chuẩn bị lâu như vậy, vất vả lắm mới có một cơ hội, làm sao có thể chỉ vì một lần gặp mặt, thậm chí ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau mà vứt bỏ kế hoạch?
Thế nhưng Chu Hồng lại cảm thấy tiếc nuối. Giống như khi còn bé, dùng hết tâm tư và sức lực mới bắt được một con bướm lớn, hoa văn rực rỡ, lại phát hiện ra đôi cánh đã bị thương. Không thể giữ lại nuôi, thả ra thì không bay nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn tinh linh xinh đẹp kia, từng chút từng chút giãy giụa đến chết.
Nếu như có thể làm cho người con trai này nhanh chóng được giải thoát… Chu Hồng vô thức sờ sờ trên người, mới nhớ ra súng đã bị bảo tiêu ngoài cửa tịch thu. Chu Hồng cười khổ, phát hiện bản thân có chút mất phương hướng. Đừng nói hiện tại không có súng, cho dù có, nếu như bắn chết Đàm Thanh Tuyền, ngoại trừ khiến cho Lôi Chấn nghi ngờ chính mình thì không có gì tốt đẹp.
Đàm Thanh Tuyền đọc từng câu từng chữ đến tờ cuối cùng, sau đó nhẹ nhàng đóng lại. Ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt có chút ngây thơ của người trong tấm ảnh chụp, chậm rãi mỉm cười.
Y cười rộ lên nhìn rất đẹp, một bên khóe miệng cong lên, mang theo chút đùa cợt cùng bất cần. Sau đó khóe miệng bên kia cũng gợi lên, cánh môi mỏng tạo thành một đường cong duyên dáng, lại hơi có nét hồn nhiên. Ý cười nhuộm dần đến đáy mắt, con ngươi màu đen sâu thẳm như đang tỏa sáng.
Đàm Thanh Tuyền đặt xấp tài liệu kia lên quầy bar, nhìn về phía Lôi Chấn, sau đó quay đầu đi, bộ dáng thờ ơ không để ý đến.
Từ đầu đến cuối, y không nói câu nào.
Mọi người nhìn xem hai vị lão đại của Long Hoa bang này giống như đang xem một bộ phim điện ảnh câm, dường như nhất cử nhất động, mỗi biểu cảm, mỗi ánh mắt đều hàm chứ thâm ý, ngoại trừ Chu Hồng cùng tiểu tử vừa chạy vào đưa tập tài liệu kia thì không ai hiểu được.
Đột nhiên Lôi Chấn đưa tay rút súng ra, giữa tiếng kinh hô của mọi người, nhắm về phía Đàm Thanh Tuyền.
Đàm Thanh Tuyền không hề chớp mắt, ý cười mỉa mai bên môi càng sâu thêm. Ai nấy đều thấy được, bàn tay Lôi Chấn đang cầm súng có chút run rẩy. Lão híp mắt, đột nhiên xoay người, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, một tiếng súng vang lên, trong đám đông có một người hét lên rồi ngã xuống đất, chính là tên đàn em vừa chạy tới đưa tập tài liệu kia.
Lôi Chấn cúi đầu ra lệnh: “Tất cả đi ra ngoài!”
Một hồi trầm mặc.
Lôi Chấn cầm lên một chai rượu đỏ, đập mạnh lên quầy bar, quát lớn: “Con mẹ nó, tất cả cút ra ngoài cho ta!”
Mọi người giống như tượng gỗ đột nhiên bừng tỉnh, từng người ngây ngốc bước ra ngoài cửa.
Chu Hồng cố ý bước chậm lại, đi cuối cùng. Trong khoảnh khắc trước khi cánh cửa đóng lại, hắn rõ ràng nhìn thấy Lôi Chấn túm lấy Đàm Thanh Tuyền, hung hăng đè xuống đất.
Chu Hồng mạnh mẽ nắm chặt hai tay, rồi lại từ từ buông ra, không quan tâm đến những người bên cạnh vẫn còn đang kinh sợ, xoay người rời đi.
Chiếc xe màu đen vẫn đậu trong ngõ tối.
Tôn Kiến Ba vừa nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Chu Hồng, trong lòng lộp bộp một cái, dè dặt hỏi: “Chu ca, Lôi lão đại… không đồng ý cho anh ở lại tổng bộ sao?”
Chu Hồng không lên tiếng, rút ra một điếu thuốc từ trong túi áo, châm lên.
Tôn Kiến Ba cảm thấy có chút không đúng, suy nghĩ một chút mới nói: “A… có phải tên nằm vùng kia bị xử tử rồi không?”
Ánh mắt Chu Hồng lóe lên, vẫn im lặng.
Tôn Kiến Ba chú ý tới thần sắc biển đổi của Chu Hồng, cho là mình đã đoán đúng, thở dài: “Được rồi Chu ca, chết rồi có khi còn tốt hơn so với còn sống. Lần này coi như Lôi lão đại làm việc thiện, chắc hẳn là niệm tình người kia đã đi theo lão bốn năm, cho một cái thống khoái. Nếu mà so với mấy kẻ nằm vùng trước kia, bị hành hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn không bằng ăn một viên đạn. Haiz, trước kia em đã gặp qua một tên nằm vùng rồi, lớn lên cũng phong nhã, nghe nói còn có một người em trai. Khi đó chính là Đam Thanh Tuyền bắt được, vì vậy mà Lôi Chấn rất tín nhiệm Đàm ca. Không nghĩ tới, Đàm ca cũng là nằm vùng…”
Chu Hồng liếc cậu một cái: “Bị đưa vào câu lạc bộ SM kia sao?”
“Không phải… Là người bị đánh gãy xương cốt toàn thân kia. Đến cuối cùng vẫn không chịu tắt thở, chỉ nhìn chằm chằm Đàm ca… Nói ra cũng thật đáng hận, em chính là cực kỳ ghét mấy tên nằm vùng này, ngoài mặt thì ra vẻ cùng ngươi kề vai sát cánh, vào sinh ra tử, sau lưng lại đâm ngươi một dao. Sao có thể vô tình như thế chứ? Nhìn hắn bị hành hạ như vậy… dù sao thì trong lòng cũng không thể dễ chịu được… Về sau Đàm ca bắn một viên đạn trúng đầu, giết chết người kia.”
Bàn tay Chu Hồng đang cầm điếu thuốc run lên, ngẩng đầu, mờ mịt nhìn bức tường tối tăm bên ngoài, một lúc lâu sau mới nói: “Lôi lão đại không đối xử với Đàm Thanh Tuyền như thế.”
“Hả?” Tôn Kiến Ba không nghe rõ.
Chu Hồng tức giận nói: “Lôi lão đại không giết Đàm Thanh Tuyền mà giết chết tên đàn em đã đưa tư liệu kia.”
“Hả?!” Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Tôn Kiến Ba, cả buổi cũng không khép nổi miệng, “Cái này… Đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
Không chỉ có hắn không hiểu mà tất cả mọi người có mặt ở đó lúc ấy cũng không hiểu được. Nhưng chỉ một ngày sau đó, Đàm lão đại từng một thời phong độ, đột nhiên biến mất, không có bất cứ ai biết tung tích của y.
Đàm Thanh Tuyền vẫn luôn luôn ít xuất hiện, quan hệ với bất luận kẻ nào đều không xa không gần. Nhưng thân thủ của y rất tốt, có bản lĩnh, hơn nữa làm việc rất có nghĩa khí, là người coi trọng tình nghĩa. Bất kể là ai, chỉ cần có chuyện cầu đến y, nhất định y sẽ âm thầm giúp đỡ thỏa đáng. Lôi Chấn tính cách hào sảng nhưng nóng nảy, mỗi khi lão tức giận, thường là Đàm Thanh Tuyền đứng ra xin tha cho bọn đàn em, người được lợi từ y thật sự có không ít. Lần này y vừa biến mất, không ai dám đến hỏi Lôi Chấn, chỉ có thể truyền lưu đủ loại suy đoán trong lòng.
Nhưng cho dù có thiếu đi bất kể người nào, thời gian vẫn phải trôi đi.
Một năm sau khi Chu Hồng đến tổng bộ, người cùng với Đàm Thanh Tuyền được xưng là Long Hoa bang “Song Sát”, Đường Văn, bởi vì tham ô khoản thu từ sòng bạc, sổ sách không khớp, bị xử tử theo bang quy. Chu Hồng kiên định vững vàng, trầm mặc ít nói, dần dần đạt được tín nhiệm của Lôi Chấn. Tính tình của hắn tốt, thái độ làm người hòa hảo, không thích kể công, phạm sai lầm cũng rất có trách nhiệm. Bất kể là với thế hệ trước hay là thế hệ mới sau này đều có thể hòa hợp.
Đến gần cuối năm lại xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ. Long Hoa bang cùng Hưng Thuận đường vì tranh chấp một con phố mà đánh nhau. Vốn Chu Hồng chỉ cần phái thủ hạ xử lý là đủ, nhưng hắn lại muốn tự mình ra mặt, kết quả vì một phút lơ là mà bị chém một đao.
Tôn Kiến Ba vội vàng đưa Chu Hồng đến chỗ bác sĩ Trần Dược.
Trần Dược là bác sĩ riêng của Long Hoa bang, đã hơn bốn mươi tuổi, có giao tình hơn hai mươi năm với Lôi Chấn. Biệt thự đang ở cũng là tài sản của Long Hoa bang. Bên trong có đầy đủ các loại thiết bị y tế hiện đại.
Trần Dược đã sớm biết đến Chu Hồng, thấy hắn bị thương, cười lớn: “Hiếm thấy a, đúng là tuổi trẻ bồng bột.”
Chu Hồng nhún nhún vai: “Không sao, coi như thay máu một lần.”
Chu Hồng lệnh cho tất cả thủ hạ ra ngoài, ngồi trên ghế salon nhìn Trần Dược đang băng bó bả vai cho hắn, thuận miệng nói: “Trần thúc, nghe nói con của thúc ở nước ngoài xảy ra chút chuyện?”.
Trần Dược lắc đầu thở dài.
Chu Hồng cười cười: “Chẳng qua là làm lớn bụng con gái nhà người ta, cũng không phải chuyện gì lớn, tốn chút tiền là được.”
Trần Dược cười khổ một tiếng: “Nào có dễ dàng như vậy. Về sau mới biết được, cô bé kia là con gái của lão đại phố người Hoa, bọn họ không thể nuốt trôi cơn tức này đâu.”
Chu Hồng trầm ngâm một lúc, hỏi: “Nếu không thì thúc thử nói chuyện với Lôi lão đại một chút, để ông ấy ra mặt.”
Trần Dược lắc đầu: “Quên đi, dù sao cũng là con mình không đúng. Hơn nữa, nơi đó cách xa nơi này, nước sông không phạm nước giếng, Lôi lão đại cũng không có biện pháp. Tôi đang chuẩn bị, hai ngày nữa sẽ đi một chuyến, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.”
“Trần thúc, tôi có một người bạn ở bên đó, nếu cần tôi có thể giúp đỡ.”
Trần Dược giương mắt nhìn Chu Hồng, động tác trên tay chậm lại.
Chu Hồng tỏ vẻ không phát hiện, nói: “Chuyện xảy ra là ngươi tình ta nguyện, cũng không ai ép buộc. Đoán chừng nói một câu là có thể giải quyết xong.”
Trần Dược không nói gì, chờ băng bó xong vết thương, cúi đầu chậm rãi thu dọn bông gạc trên bàn, nhẹ giọng nói: “Chu Hồng, có chuyện gì cậu nói đi.”
Chu Hồng nở nụ cười: “Trần thúc, chuyện của tôi không quan trọng. Thúc giúp tôi nhiều lần như vậy, bây giờ tôi giúp lại thúc cũng là điều nên làm.”
Trần Dược cẩn thận nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt, Chu Hồng vẫn cười, vẻ mặt vô cùng chân thành. Trần Dược cúi đầu tiếp tục thu dọn, nói: “Có việc gì cậu cứ nói, tôi không muốn vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác.”
Chu Hồng lấy ra một điếu thuốc, châm lên, sau đó lấy ra một bức ảnh: “Người này, tôi muốn biết hiện tại cậu ấy thế nào.”
Trần Dược nhận lấy, có chút kinh ngạc: “Là y?”
“Đúng vậy, tôi chính là muốn biết tình hình hiện tại của cậu ấy.”
Trần Dược nhíu mày, giật giật môi, vừa muốn nói chuyện, Chu Hồng liền vươn tay ngăn lại: “Trần thúc, nếu tôi đã hỏi thúc, nghĩa là đã nắm chắc nửa phần hai trăm rồi. Thúc yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý đồ gì, sẽ không gây phiền toái cho thúc.”
Trần Dược hít một hơi dài, nhìn chăm chú vào ảnh chụp người kia, bên môi giương lên nụ cười tự giễu. Chu Hồng cũng không thúc giục, chỉ yên lặng hút thuốc. Qua một lúc lâu, Trần Dược buông tấm ảnh trong tay xuống, xoay người, lấy từ trong ngắn kéo ra một tờ giấy kiểm tra sức khỏe: “Đây là kết quả kiểm tra tháng trước của cậu ấy, cậu xem một chút đi.”
Chu Hồng nhận lấy, mở ra: “Rất bình thường?”
“Rất bình thường. Có người còn quan tâm đến sức khỏe của cậu ấy hơn so với chính bản thân cậu ấy, cứ ba tháng kiểm tra một lần, còn quy định chế độ ăn uống. Không có bất cứ dấu vết ngược đãi nào, ngoại trừ thời gian dài không thấy ánh mặt trời dẫn đến màu da trở nên trắng bệch. Chuyện này tôi đã đề nghị qua, mỗi ngày cho phép một giờ tản bộ trong hoa viên.”
Chu Hồng đưa trả lại cho hắn: “Cảm ơn! Trần thúc, thúc yên tâm, tôi sẽ không nói với bất kì ai.”
Trần Dược đem tờ giấy kiểm tra sức khỏe cất kỹ, nói: “Còn chuyện gì nữa, nói đi. Thời gian dài như vậy, tính tình mỗi người trong bang tôi đều biết một chút, cậu chắc chắn sẽ không tới đây chỉ để hỏi một chút sự tình như thế chứ.”
Chu Hồng mỉm cười: “Trần thúc, tôi là người ăn nói vụng về, cũng ít nói chuyện, có chỗ nào đắc tội, thúc đừng trách móc. Chuyện của con thúc ở nước ngoài khẳng định sẽ không có vấn đề gì. Tôi dám cam đoan, không chỉ có hiện tại, sau này cũng sẽ không có người gây sự với cậu ấy. Dù sao người da vàng ở đó cũng rất bị kì thị. Cậu ấy có thể yên ổn học hành, lấy vợ sinh con, bình an qua một đời, đây không phải là tâm nguyện lớn nhất của thúc sao?”
Trần Dược trầm mặc một lúc mới nói: “Tôi cùng Lôi lão đại đã có mấy mươi năm giao tình, tôi sẽ không bán đứng hắn.”
Chu Hồng lắc đầu: “Trần thúc, tôi sẽ không làm khó thúc, lại càng không bán đứng Lôi lão đại.” Hắn lấy ra một cái hộp nhỏ trong túi áo, “Đây là thiết bị định vị vệ tinh cỡ nhỏ mới nhất, tôi chỉ muốn nhờ Trần thúc đem vật này đặt vào trong thân thể người kia thôi.”
Trần Dược trừng to mắt: “Cậu muốn cứu cậu ấy?”
“Không, cũng không thể cứu.” Chu Hồng đột nhiên lộ ra một tia bất đắc dĩ cùng chua xót, “Tôi chỉ muốn biết tình hình của cậu ấy thôi.”
Trần Dược giật mình, bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra, cậu, cậu đối với người kia…”
Chu Hồng cười khổ: “Đã để cho Trần thúc nhìn ra rồi. Nói ra sợ thúc chê cười, thật ra… tôi chỉ nhìn thấy cậu ấy một lần, cũng chưa từng nói chuyện với cậu ấy, chính là cái ngày mà cậu cấy gặp chuyện không may đó. Cũng không biết cậu ấy phạm phải sai lầm gì, sau đó thì bị Lôi lão đại giam lại. Trần thúc, tôi cũng biết làm thế này không hay lắm, nhưng tôi không có biện pháp nào khác, chỉ cần cậu ấy bình an vô sự là tôi yên tâm rồi.”
Trần Dược cười thoải mái, đối với tiểu tử này có chút đồng cảm: “Tôi khuyên cậu nên quên đi, Lôi lão đại không thể giết cậu ấy, chỉ sợ hiện tại so với cậu còn an toàn hơn. Hơn nữa…” Hắn dừng lại một chút, dường như có chút không tiện nói ra, “Cậu ấy tuy rằng kiểm tra sức khỏe đều bình thường, nhưng mà… Cậu sẽ không cho rằng Lôi lão đại chỉ đơn giản đem cậu ấy giam lại đúng không?”
Chu Hồng cắn cắn môi, vẫn đưa hộp nhỏ kia đến trước mặt Trần Dược: “Trần thúc, thúc xem rồi làm đi, vô luận như thế nào tôi đều cảm ơn thúc. Việc của con thúc bên kia, tôi đã nói ra, chắc chắn sẽ làm được. Việc học hành, cũng như tìm việc làm sau này cứ để tôi lo, có chuyện gì thúc cứ nói, nếu làm được tôi nhất định sẽ giúp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook