Khom Lưng
Chương 17: Cơn giận của Ngụy hầu (hạ)

Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên

Ngụy Thiệu hỏi chuyện Công Tôn Dương xong, đi tới chỗ tiểu Kiều.

Hai bà vú già biết thành trì đổi chủ sau một đêm, Trần Thái Thú cùng gia quyến mấy chục người đều bị giam vào ngục, lúc này hai bà được giao canh giữ ở đây, bốn con mắt mở to hết cỡ, không dám lơ là dù chỉ một khắc, chỉ sợ xảy ra sự cố gì.

Chợt thấy cuối hành lang có một nam tử đi tới, dù còn trẻ nhưng bước chân vững vàng uy nghi, lại thấy thủ vệ dưới hành lang hành lễ với hắn, gọi hắn là “Quân hầu”, hai bà biết là trượng phu Ngụy Thiệu của Nữ quân trong phòng đến, cuống quít nghênh đón, quỳ gối hai bên.

Ngụy Thiệu dừng lại, nhìn ánh nến bên trong hắt qua song cửa, hỏi trong phòng thế nào. Một bà vú trả lời, nói sau khi Công Tôn Sứ quân và quân y đi rồi, hai bà đều đứng đây hầu hạ không dám lơ là, nhưng Nữ Quân trong phòng không truyền gọi, chắc nàng đã ngủ rồi.

Ngụy Thiệu đi tới trước cửa, thoáng dừng lại.

Nàng bị Trần Thụy bắt đi là thật, nhưng quá trình có điểm khả nghi, chi bằng ngay lúc này đi hỏi nàng cho rõ.

Hắn nghĩ vậy, thản nhiên giơ tay đẩy cửa vào, đi ngang tấm bình phong, nhìn thấy nàng nằm thu mình trong góc giường, chăn kéo ngang bụng, mặt quay vào trong không nhúc nhích. Bà vú già kia nói đúng, nàng đã ngủ rồi.

Ngụy Thiệu đi thẳng đến bên giường, đang định đánh thức nàng, ánh mắt chợt nhìn xuống bên má còn vương vệt nước mắt, hắn dừng lại, nhìn xuống tay nàng.

Hai bàn tay đặt ngoài chăn, lòng bàn tay nhỏ bé mềm mại, những ngón tay nắm hờ sạch sẽ, giống ngọn cỏ tinh khôi. Ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay để lộ cánh tay trắng nõn như ngọc, nhưng cổ tay lại quấn một vòng vải trắng, thuốc mỡ thấm thành vệt đậm, nhìn càng thêm chói mắt.

Ngụy Thiệu nhìn một lát, tầm mắt lại chuyển lên mặt nàng.

Ánh nến bập bùng xuyên qua màn che, nửa sáng nửa tối chiếu lên mặt nàng, đổ bóng lên hàng mi dài thành một vầng quạt nhỏ. Mặt nàng hướng vào trong, nên hắn chỉ nhìn thấy sườn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nến nhạt rèm thưa, mỹ nhân lặng lẽ ngủ say tựa đóa hải đường trong sương sớm, dù chỉ ngắm nhìn thôi cũng là một dạng hưởng thụ.

Ngụy Thiệu là nam nhân bình thường, mà nàng cũng ngủ rồi, hắn liền liếc thêm mấy lần nữa. Lúc này hắn mới để ý khóe môi nàng bẩm sinh hơi vểnh lên, giống như lúc này, mặc dù đang ngủ nhưng cổ tay đau vẫn khiến nàng hơi nhíu mày lại, mà khóe môi hơi vểnh lên lại khiến khuôn mặt say ngủ như điểm thêm mấy phần ngây thơ.

Ngụy Thiệu nhìn thêm một lát, bỗng nhiên không muốn gọi nàng dậy. Hắn xoay người định đi, Tiểu Kiều dường như cảm giác được, khẽ mở mắt ra, mơ màng thấy bóng người trước giường, nàng giật mình, khẽ hét lên một tiếng, bật dậy.

“Là ta!”

Ngụy Thiệu trong nháy mắt quay người lại, nói.

Những chuyện trải qua mấy ngày nay, nghĩ lại vẫn khiến nàng sợ hãi, lại vừa mới tỉnh giấc nên càng thêm hoảng sợ. Tiểu Kiều nhìn rõ người trước mặt, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đoán hắn có việc nên mới đến, hơn nữa 8,9 phần có liên quan đến chuyện mình bị bắt cóc. Thế nên nàng không nói gì thêm, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, chờ hắn mở lời.

Chờ một lúc vẫn không thấy hắn nói gì, nương theo ánh mắt của hắn, nàng nhìn xuống, từ từ giấu tay mình vào góc chăn.

Ngụy Thiệu dời mắt, hơi nghiêng mặt sang chỗ khác, cũng không nhìn nàng, giọng nói bình thản: “Ta đến để nói nàng cứ dưỡng thương đi. Tạm thời không cần tới Ngư Dương, một thời gian nữa ta cũng về đó, tiện đường đưa nàng về luôn.”

Tiểu Kiều thấy bất ngờ, nhưng cũng không nói gì. Nàng nhìn hắn, khẽ “Vâng” một tiếng.

Ngụy Thiệu lại liếc nàng một cái, sau đó xoay người đi ra. Tiểu Kiều nghe tiếng hắn ngoài cửa dặn dò bà vú phải hầu hạ nàng cẩn thận, sau đó bước chân xa dần.

Tiểu Kiều lại từ từ nằm xuống.

Trong lòng chợt thấy hoang mang, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn không hỏi mình đã trải qua chuyện gì, như vậy hắn có biết Lưu Diễm là người đầu tiên bắt mình đi không?

Nếu như hắn vẫn không hỏi, liệu mình có thể coi như không có chuyện đó, cứ vậy quên đi?

...

Ngày hôm sau, Ngụy Thiệu phát chỉ thị, động viên bách tính, tiếp quản nha môn, bận rộn suốt mấy ngày liền nên cũng chẳng thấy mặt. Tiểu Kiều cũng không bước ra ngoài nửa bước, cứ ở trong phòng ăn nghỉ dưỡng thương. Bốn, năm ngày sau, hai bà vú già vẫn luôn hầu hạ vào mời nàng lên xe ngựa, lúc ấy Tiểu Kiều mới biết phải đi rồi.

Ngụy Thiệu giao Thạch Ấp cho Công Tôn Dương coi giữ, Ngụy Lương cùng những tướng sĩ bị thương tiếp tục lưu lại chữa trị, để lại một nửa quân lính đóng giữ, bản thân dẫn nửa số quân còn lại, tiện thể đưa Tiểu Kiều về.

Tiểu Kiều vẫn ngồi trong một chiếc xe ngựa được bày trí vô cùng thoải mái. Sáng hôm ấy, lúc ra khỏi Thạch Ấp, nàng nhìn qua cửa xe thấy hai bên đường vắng ngắt, nhà dân đóng chặt cửa, nhưng nàng biết chắc, phía sau những cánh cửa đóng chặt kia là vô số ánh mắt hoặc sợ hãi hoặc căm thù qua khe hở nhìn lén thành chủ mới.

Ngẫu nhiên cũng có vài người đứng đầu hẻm hoặc cuối đường phía xa, chờ đoàn người đi qua hết mới không biết từ trong ngóc ngách nào chui ra, túm năm tụm ba xì xào bàn tán.

Lúc gần ra khỏi cửa thành, bỗng dưng có một đứa bé chừng bốn, năm tuổi đuổi theo con mèo chạy ra khỏi cửa, vừa lúc chặn ngay trước ngựa của Ngụy Thiệu, Ngụy Thiệu nhấc cương ngựa, mạnh mẽ chuyển đầu ngựa sang hướng khác mới né được đứa bé.

“Lớn mật! Đứa trẻ nhà ai mà dám để cho chạy lung tung như vậy!”

Một tướng sĩ đi sau Ngụy Thiệu rút đao ra quát. Hắn tên Đàn Phù, là tướng sĩ dưới trướng Ngụy Thiệu, trong đêm công thành bị mất hai phó tướng đắc lực, vẫn đang khó chịu, mấy ngày nay đi theo Công Tôn Dương động viên dân chúng, thấy dân chúng không chịu nghe lời, hắn càng thêm tức giận đám dân không biết điều, lúc này mới bạo phát.

Đứa bé kia bị doạ ngã ngồi xuống đất, khóc ầm lên. Phụ nhân trong nhà nghe được, lúc này mới phát hiện nhi tử của mình chạy ra, mặt tái mét lao ra ôm chặt nhi tử, quỳ xuống trước đầu ngựa không ngừng dập đầu xin tha.

Ngụy Thiệu ổn định ngựa, khuôn mặt u ám, hắn nhíu mày bực bội phất tay, phụ nhân biết hắn tha cho mình, lại cuống quýt dập đầu cảm tạ, ôm nhi tử chạy vào nhà. Vào tới nhà, cửa cũng đóng sập lại.

Đàn Phù nhìn Ngụy Thiệu, thấy mặt hắn lại lạnh lùng như ban đầu, lúc này mới thu đao vào vỏ, tiếp tục đi ra khỏi thành.

Tiểu Kiều ban đầu hơi lo lắng, cũng may khúc nhạc dạo này chỉ diễn ra trong chốc lát, nàng thở phào nhẹ nhõm, thả rèm xe xuống.

...

Tiểu Kiều theo đoàn quân của Ngụy Thiệu trở về Tín Đô.

Đám người Xuân Nương đến sớm hơn tiểu Kiều, đã đợi sẵn ở đó.

Nữ nhi của Xuân Nương năm ba, bốn tuổi không may mắc bệnh qua đời. Từ đó về sau Xuân Nương dành hết tình cảm chăm sóc Tiểu Kiều, thương nàng hơn cả tính mạng của mình. Ngày đó trơ mắt bị nàng bắt đi ngay trước mặt mình, Xuân Nương đau đớn khôn nguôi, theo lệnh của Ngụy Lương về Tín Đô rồi, bà ngày không ăn đêm không ngủ, khóc tới mức đôi mắt sưng phù, chỉ trong mấy ngày mà khuôn mặt đầy đặn trở nên hốc hác. Lúc này hay tin Tiểu Kiều bình an trở về, lúc đầu bà vui đến phát khóc, tới khi thấy cổ tay nàng bị thương, biết nàng phải hơ dây thừng trên lửa phỏng tay như vậy để trốn đi, lại đau lòng chảy nước mắt.

Khóc khóc cười cười xong, cuối cùng lại quay về Xạ Dương cư nàng đã từng ở một đêm, thị nữ mở hòm tráp, lấy đồ dùng, chuẩn bị cho nàng ở lại.

“Tân phòng” này ban đầu hẳn phòng Ngụy Thiệu hay ở, có vẻ như khi Tiểu Kiều đi rồi được sắp xếp lại, bên trong không còn thứ gì gợi nhớ nó từng là “Tân phòng” cả.

Đêm đó Tiểu Kiều nghỉ ngơi như bình thường, biết chắc Ngụy Thiệu nhất định sẽ không ngủ cùng phòng với nàng. Mà Xuân Nương trải qua chuyện này dường như có tâm sự gì đó. Đúng là Hoàng đế không vội thái giám đã cuống cuồng, bà cứ đợi tới khuya vẫn chưa chịu đi ngủ, mãi đến khi thị nữ hầu hạ ở thư phòng Ngụy Thiệu mà bà mua chuộc lén đưa tin, nói Quân Hầu bảo dọn giường qua đêm ở thư phòng, lúc này bà mới thôi nghĩ vẩn vơ, đóng cửa đi ngủ.

Mấy ngày sau đó Tiểu Kiều được Xuân Nương chăm sóc tận tình, đúng là cơm đến há miệng, áo đến đưa tay. Tiểu Kiều khẳng định, đời này chỉ cần có Xuân Nương bên cạnh, thì dù nàng không tay không chân vẫn có thể sống thoải mái vô cùng.

Cổ tay nàng bị phỏng, mấy ngày đầu chịu đau còn giờ bắt đầu kết vảy, kéo da non. Thái y ngày nào cũng thay thuốc cho nàng. Hôm qua dùng thuốc mỡ đen thui hôi hám, còn hôm nay đổi thành cao màu trắng sữa, bôi lên mát lạnh vô cùng. Thái y nói thuốc này có tác dụng thay da, vết phỏng của Nữ quân theo kinh nghiệm của ông thì sau khi lành da dẻ sẽ mịn màng như trước, không để lại vết sẹo nào.

Mấy ngày nay Xuân Nương vẫn lo lắng chuyện này, sợ đôi tay ngọc của nàng sẽ có vết phỏng, nay nghe thái y nói vậy bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đó Tiểu Kiều tắm rửa.

Nàng siêng tắm vô cùng, suốt hai năm qua – dù là mùa đông giá rét thì nàng vẫn tắm ít nhất hai ngày một lần. Ban đầu Xuân Nương còn thấy lạ vì nàng bỗng nhiên thích tắm, nhưng lâu rồi cũng quen. Mà nhà họ Kiều giàu có, nấu bao nhiêu nước nóng cũng không thành vấn đề.

Phòng tắm ở đây thông với phòng ngủ của Tiểu Kiều, ở giữa ngăn bằng một tấm bình phong. Xuân Nương giúp Tiểu Kiều cởi y phục, đỡ nàng vào thùng tắm, bắt nàng phải giơ hai tay lên cao, không được hạ thấp xuống. Thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, bà mới bắt đầu giúp nàng gội đầu.

Tiểu Kiều tựa vào thành bồn tắm, nước nóng bao phủ đầu ngực, nước theo động tác của Xuân Nương mà tạo thành từng gợn sóng, như cái lưỡi nhẹ nhàng lướt trên ngực nàng, cảm giác thật khó tả. Nàng ngâm mình trong thùng nước ấm áp, cảm nhận Xuân Nương nhẹ nhàng xoa đầu mình, thoải mái muốn ngủ gật.

“... Nữ quân, có một câu tỳ không biết có nên hỏi hay không...”

Tiểu Kiều đang thiu thiu ngủ chợt nghe Xuân Nương nói, bèn ừ một tiếng.

“Tỳ luôn cảm thấy người cưỡi ngựa bắt Nữ quân đi ở dịch đình hôm ấy quen quen…”

Xuân Nương nói khẽ vào tai Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều mở mắt ra, ngồi thẳng quay đầu nhìn Xuân Nương. Thấy bà cũng nhìn mình, ánh mắt mơ hồ, nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng.

“Nữ quân...” Xuân Nương nhìn nàng, khe khẽ thở dài, “Người đó, có phải là vị công tử mà tỳ nghĩ tới không?”

Lưu Diễm mặc dù đã rời khỏi nhà họ Kiều mấy năm, nhưng tướng mạo ai cũng có nét riêng cả, cho dù trưởng thành thay đổi thì những nét cơ bản vẫn còn nguyên. Xuân Nương có thể nhận ra hắn cũng là chuyện bình thường.

Tiểu Kiều nhìn đôi mắt tràn đầy lo lắng của bà, chần chờ một lát, ghé vào tai bà nói nhỏ: “Xuân Nương yên tâm, sau này hắn sẽ không quay lại nữa.”

Xuân Nương sửng sốt, vẻ mặt càng thêm lo lắng.

“Ngụy hầu biết việc này chưa?”

Bà hỏi khẽ.

Tiểu Kiều lắc đầu.

“Đêm hắn đánh hạ Thạch Ấp từng tới gặp ta, ta tưởng hắn muốn hỏi chuyện ta bị bắt. Nếu hắn hỏi ta sẽ kể tường tận, nhưng hắn không hỏi, nên ta nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện…”

Xuân Nương im lặng một lúc.

“Chỉ mong mọi chuyện cứ thế qua đi...”

Bà thở dài.

Tiểu Kiều thấy bà lo lắng như vậy, hai cánh tay trắng như tuyết ôm lấy cổ bà, mũi hừ hừ làm nũng: “Xuân Nương, cổ tay ta ngứa quá, muốn gãi quá đi… Làm sao bây giờ...”

Cổ tay nàng kéo da non nên bị ngứa là bình thường, tắm nước nóng lại càng ngứa thêm.

Xuân Nương lập tức nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng xoa chỗ da gần vết thương, nói: “Cố gắng nhịn một lát là xong, không được gãi, nghe chưa? Gãi để lại sẹo xấu thì sao bây giờ?”

Tiểu Kiều ừ hai tiếng, mặt dựa vào khuôn ngực mềm mại ấm áp của bà, nhắm mắt cọ cọ mấy lần, nũng nịu: “Xuân Nương, bà đối với ta thật tốt...”

Xuân Nương mỉm cười, “Man Man của ta đẹp như thế, lại hiểu lòng người, nào ai nỡ ác độc đối xử tệ với người được chứ.”

Bà còn chưa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên ‘Ầm’ một tiếng, cửa phòng bị đá mạnh, mang theo giận dữ.

“Quân hầu! Nữ quân còn đang tắm rửa —— ”

Tiếng thị nữ hoảng hốt theo sau.

Tiểu Kiều mở mắt ra.

Xuân Nương cũng sửng sốt, lập tức vỗ vai nàng, bà vội vàng đứng dậy, đang định đi ra nghênh đón thì tiếng bước chân đã tới gần, bóng người chớp mắt đã tới sau bình phong, rèm phủ bị kéo ra, Ngụy Thiệu đi thẳng vào phòng tắm.

Nến trên giá ở bốn góc phòng hơi lung lay, lớp sương mù ấm áp trong phòng theo bước chân hắn xông vào nhanh chóng kết băng.

Hắn đứng ở đó, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nét giận giữ chẳng thể che giấu, liếc nhìn Tiểu Kiều trong thùng tắm.

“Đi ra ngoài.” Hắn nói.

Xuân Nương biết hắn đang nói bà, kìm nén bất an trong lòng, hơi run run nói: “Quân hầu đến tìm Nữ quân phải không ạ? Nữ quân còn đang tắm, xin Quân hầu cho phép tỳ hầu hạ nàng thay y…”

“Cút!”

Ngụy Thiệu quát lên.

Bả vai Xuân Nương run rẩy, nhưng vẫn quật cường cúi người che trước mặt Tiểu Kiều trước mặt, không chịu đi ra ngoài.

“Xuân Nương, bà đi đi. Ta không có chuyện gì đâu.” Tiểu Kiều nói.

Xuân Nương quay lại nhìn tiểu Kiều, sau cùng cúi đầu, lặng lẽ vòng qua Ngụy Thiệu bước ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương