Nói ra không sợ dọa người, chưa bao giờ ăn một bữa cơm lại khiến tôi uất ức như vậy. Cơm tối của hôm đó, tôi một thân một mình ăn tử tử tế tế… Xì dầu nêm thiếu, tiêu bỏ quá nhiều, cá hấp chưa đánh vảy sạch, nhai rào rạo rào rạo… Thật không hiểu sao tay nghề của Vu Mục lại biến thành như vầy. Nếu không phải do biết trình độ nấu ăn của cậu ta đã lâu, tôi còn tưởng là kẻ thù phái cậu ta tới chơi tôi chứ.

Tảng sáng ánh dương quang rạng ngời chiếu vào mắt quấy nhiễu mộng đẹp của tôi, tôi thấp giọng lầm bầm: “Vu Mục, tối hôm qua anh lại quên kéo màn rồi…” Thuận tay muốn lay tỉnh Vu Mục bên cạnh, tay lại chạm phải khoảng không, tôi hoảng hốt miễn cưỡng hí mắt, thất vọng phát hiện bên người không có người cũng không có xà, chẳng lẽ cậu ta lại đi phơi nắng? Không đúng không đúng, tôi dụi mắt ngồi dậy, người cũng đã hoàn toàn tỉnh táo: Vu Mục ra ngoài sưu tầm tư liệu rồi, hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi quen biết cậu ta, tôi ở nhà một mình.

Kỳ thật cũng không có gì, những ngày không có Vu Mục ở nhà cũng vẫn như cũ từng ngày từng ngày trôi qua. Tôi kéo chăn phủ kín đầu che ánh mặt trời, cứ thế nằm trên giường đến bảy giờ thì chỉnh đốn bản thân chuẩn bị đi làm.

Đúng là thời tiết đầu hạ, các đại cô nương tiểu tức phụ (nàng dâu nhỏ) trong công ty đều không hẹn mà cùng gia tăng cấp độ giảm béo, đề tài mỗi ngày đều là dưa leo và cà chua cái nào ít năng lượng hơn, trước khi ăn cơm nên uống nước hoặc uống trà thì càng có thể ức chế thèm ăn…

Pinka là người yêu thích thử nghiệm các loại hình giảm béo, mỗi ngày đều để bản thân đói đến váng đầu hoa mắt, giờ cơm trưa thấy tôi và Chu Kim Bảo uống bia ăn hamburger hết cái này đến cái khác thì cô nàng liền nghẹn ngào lầm bầm. Chu Kim Bảo thực trượng nghĩa, cầm một cái cheeseburger nhét vào trong tay Pinka: “Tiểu cô nương đừng khóc đừng khóc, lại đây lại đây, ca ca mời khách! Chỉ cần ăn, không cần trả tiền!”

Pinka xoay mặt đi, dùng sức xua tay: “Lấy đi lấy đi, đừng hấp dẫn em! Em đây thật vất vả mới giảm được hai cân!”

Chu Kim Bảo sức ăn lớn, cái cheeseburger kia vốn là cậu ta chuẩn bị cho bản thân, thấy Pinka chối từ có thành ý như thế, cậu ta cũng tự nhiên vui vẻ xé giấy gói nhồm nhoàm nhai, ăn còn hơn cả nạn dân Ethiopia nữa.

“Chu, anh thật đáng ghét! Còn có anh nữa! Đông ca!” Pinka oán độc dùng ánh mắt soi tôi và Chu Kim Bảo, “Tại sao hai người các anh ăn như thế mà vẫn không béo chứ?”

“Nói cũng đúng,” Tiểu bí thư Lưu Liễu cũng nhảy vào phụ họa, “Hơn nữa em còn thấy gần đây Chu ca và Đông ca gầy đi đó!”

Gầy đi? Tôi khó hiểu cùng Chu Kim Bảo nhìn nhau, cậu ta còn ngại chỉ xem thì không đủ, vươn bàn tay đầy dầu mỡ vừa cầm cánh gà chiên ra sờ mặt tôi: “Thu Đông, nếu không nhìn kỹ như vầy thì tôi thật không phát hiện… Cậu… Cậu làn da không tồi nha!”

Tôi liền vội vàng tránh qua một bên, bên tai nghe được hai tiểu nha đầu bắt đầu thét chói tai, Pinka cười khanh khách: “Chu! Coi chừng tụi em đi cáo trạng với lão công tác gia của Đông ca nha!”

Lưu Liễu giơ lên di động có chức năng chụp hình nhắm ngay hai chúng tôi: “Làm lại đi làm lại đi! Vừa rồi người ta còn chưa chuẩn bị xong mà! Nhanh lên, một màn hương diễm như vậy sao có thể bỏ qua chứ!”

“Không phải “Hương Yến”,” (hương diễm và hương yến đọc gần giống nhau) tôi nắm lấy cổ tay của Chu Kim Bảo, cho Lưu Liễu nhìn bày tay đầy dầu của cậu ta, “Là “cánh gà Hương Tô”, em để cậu ta sờ một cái coi thì biết có bao nhiêu kinh tởm!”

May mà giờ nghỉ trưa vừa đúng lúc hết, dân chúng chim thú đều tản đi. Pinka và Lưu Liễu trở lại bàn làm việc của mình tiếp tục nghiệp vụ liên lạc, thỉnh thoảng ríu ra ríu rít sôi nổi bàn luận. Tôi mở máy tính, chuẩn bị lên mạng tải xuống một vài thứ để kho tài nguyên phong phú thêm một chút.

Chu Kim Bảo một bên chưa tận hưởng hết hương vị vẫn còn mút ngón tay của mình một bên dùng khuỷu tay huých tôi một cái: “Hắc, mấy ngày nay bởi vì tôi có hoạt động ban đêm nên có chút gầy. Thành thật khai báo đi, cậu gầy thành như vầy là vì chuyện gì?”

“Không có việc gì a.” Tôi lắc đầu, mình gần đây rất gầy sao? Sao tôi lại không nhận ra?

“Ôi chao, nói thật thì, cứ gây áp lực cho bản thân cũng không tốt.” Chu Kim Bảo vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Quán bar lần trước tôi nói với cậu không hề tệ! Mấy hôm nay tan tầm tôi đều đến đó. Vậy đi, hôm nay cùng đi với tôi đi!”

“Quên đi, tôi còn có việc chưa làm xong.” Nói thì nói vậy, nhưng lần cự tuyệt này tôi ít nhiều có chút không dứt khoát, mơ hồ có thể cảm nhận được dao động từ đáy lòng mình.

Gần đến giờ tan ca Chu Kim Bảo bắt đầu rửa mặt chải đầu làm dáng, mùi nước hoa nồng đến mức cách xa hai dặm vẫn còn ngửi được. Âm nhạc báo hiệu hết giờ vừa vang lên, Chu Kim Bảo gọn gàng chải chuốt huýt sáo rời khỏi công ty, còn tôi thì tâm tình phức tạp đến bãi giữ xe lái xe về nhà.

Vừa bước vào cửa, di động báo nhận được tin nhắn, dãy số là của Vu Mục. Nguyên văn như sau: “Vu lão sư nói: hôm nay là cuối tuần, ăn cơm đàng hoàng nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng tăng ca.”

Tôi nhún nhún vai, khách sáo đến cực điểm trả lời: “Làm phiền Phan tiên sinh, Hạ mỗ đã biết.”

Tôi cũng không muốn gửi một tin nhắn còn phải giả vờ khách sáo với người ta, nhưng không còn cách nào, di động của Vu Mục hiện giờ do Phan Ninh quản lý —— đó cũng là quy định bất thành văn của ban biên tập bọn họ, tác gia ra ngoài sưu tầm tư liệu cần không gian tương đối cách biệt, cho nên di động của tác gia đều do biên tập viên đi theo cầm. Tôi ban đầu không biết có việc như vậy, khi Vu Mục đi được hai ngày, sợ cậu ta buồn đến phát hoảng, tôi liền tốt bụng gửi mấy tin nhắn dâm tục cho cậu ta. Hồi đáp lại là: “Hạ tiên sinh, em là Phan Ninh, di động của Vu lão sư tạm thời do em giữ, có chuyện gì em sẽ chuyển lời cho anh ấy.”

Tôi kháo! Chuyện lớn như vậy sao lại không nói trước cho tôi biết?! Nhanh chóng khách khách khí khí gửi tin đáp lại: “Phan tiên sinh hảo! Vừa rồi là tại hạ lỡ lời, đã đắc tội, đúng là vô tâm, thỉnh thứ lỗi!”

Bắt đầu từ đó, tôi không bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho Vu Mục nữa. Tôi tuyệt không phải sợ đầu óc phát sốt sẽ nói mấy lời buồn nôn gì đó dọa chết Phan Ninh, mà là tôi nghĩ bất cứ ai cũng sẽ không thích mình nói chuyện với người quen lại phải nhờ người ngoài chuyển lời giùm đúng không?

Nhưng nếu suy đến cùng, nguyên nhân có lẽ không chỉ như vậy. Tuy rằng dựa vào kinh nghiệm của tôi Vu Mục không phải là người dễ bị ngôn ngữ khiêu khích, nhưng tôi vẫn lo lắng vào loại “thời kì đặc biệt” này khó bảo đảm sẽ không xảy ra tình trạng gì, tôi tốt nhất không nên khiến Phan Ninh tốn nước miếng niệm từng cái tin nhắn dâm tục cho cậu ta.

Cho nên sự tình liền trở thành như vầy, Vu Mục thỉnh thoảng sẽ nhờ Phan Ninh thay mặt gửi tôi vài lời dặn dò, còn trình độ cổ văn của tôi sau khi gửi qua vài tin nhắn đã nhanh chóng tăng vọt.

Nghiêm túc nghe lời, ăn xong cơm tối, tôi vào phòng tắm tử tế tắm rửa, trong lúc tắm nhớ đến tôi từng cùng Vu Mục chen chúc trong bồn tắm chật hẹp làm như vậy như vậy, không ngờ rằng lại có cảm giác…

Sau khi tự lực cứu tế, tôi nhanh chóng dội sạch bản thân, thanh thanh sảng sảng khoác áo tắm đi ra.

Một thời gian dài công việc bận rộn, tính ra cũng đã nửa năm chưa đi cắt tóc, tắm xong cảm giác được đuôi tóc ướt sũng dính vào sau gáy, lạnh lạnh ẩm ẩm rất kỳ quái. Trước đây không chú ý, hiện giờ cảm giác này lại cố tình hình thành một loại ám chỉ, làm cho tôi bắt đầu nghĩ tới Vu Mục. Nam nhân vóc dáng cao ráo kia, làn da của cậu ta có nhiệt độ thấp hơn người bình thường, man mát —— cho dù vào lúc nóng nhất nhiệt độ vẫn không bằng tôi —— khoan khoái dán sát vào người tôi…

Tôi kháo! Hỏng rồi! Nơi sâu thẳm trong cơ thể lại bắt đầu thiêu đốt, dục vọng gặm nhấm lý trí, kêu gào tìm kiếm lối ra… Từ trong yết hầu tôi phát ra thanh âm thống khổ kiềm nén: “Vu Mục… Hỗn đản, anh rốt cuộc đến bao giờ mới trở về!”

Sau khi tỉnh táo, tôi sâu sắc khinh thường hành vi tựa như vì Vu Mục thủ thân của mình, Hạ Thu Đông không phải loại người này —— ít nhất Hạ Thu Đông từng trải không phải cái loại này.

Cuối tuần nhất định phải cùng Chu Kim Bảo đi quán bar! Tôi ngầm hạ quyết định.

Thật không khéo, buổi trưa ở công ty nhận được điện thoại của Vu Diệu, nó nói buổi tối muốn tới nhà của tôi, kêu tôi chuẩn bị chút đồ ăn.

Tôi trong lòng không ngừng khóc thảm, khó có được quyết tâm muốn đi quán bar phóng túng một lần, thế nhưng lại bị tiểu cá chạch phá hỏng chuyện tốt! Ai, đúng là số mạng bi ai không làm nổi chuyện xấu mà!

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Vu Diệu như vậy: vẻ mặt uể oải, mồ hôi đầm đìa, tựa vào khung cửa mới có thể giữ vững thân mình.

“Tiểu cá… Vu Diệu em làm sao vậy? Em không sao chứ? Em đừng làm anh sợ nha!”

Tôi luống cuống tay chân, cũng không nỡ trêu cợt nó. Nhanh chóng đỡ nó vào trong nhà, để xuống giường trong phòng làm việc, “Em đừng sợ, anh nhất định sẽ có biện pháp!”

Vu Diệu cố hết sức ngẩng đầu tựa hồ muốn nói gì đó, tôi lại không nhìn lại, ngẫm nghĩ xong, vừa nói “Sẽ không có việc gì em đừng sợ” vừa vọt tới phòng khách.

Tôi nôn nóng đi tới đi lui, cách vách tiểu cá chạch hơi thở yếu ớt, hô: “Thu Đông, anh quay lại đây…” Đầu óc của tôi một đống hỗn loạn, nên làm gì bây giờ? Ai có thể giúp tôi? Điện thoại cấp cứu là 110 hay 120?… Đúng rồi, hỏi Vu Mục! Tôi nhanh chóng bấm số di động của Vu Mục: “Vu…”

Thanh âm không nóng không lạnh của Phan Ninh truyền tới: “Alô? Là Hạ tiên sinh sao? Vu lão sư anh ấy…”

“Cậu bớt nói nhảm TM! Mau kêu Vu Mục nghe điện thoại!”

“Ngài có chuyện gì không?” Phan Ninh hỏi.

Tiểu cá chạch đang sắp chết ngươi TMD còn hỏi hỏi hỏi hỏi hỏi! Đại não bốc hỏa tôi hướng về phía điện thoại hét lớn: “Ta nhớ hắn nhớ đến không chịu được ngươi nếu không để hắn nghe ta sẽ bị dục hỏa đốt người mà chết ngươi sẽ bị ra tòa vì tội hại chết người!”

“Thu Đông?” Đầu dây bên kia không biết từ khi nào đã đổi thành Vu Mục, tôi đột nhiên phát hiện bản thân đúng là nghĩ sao nói vậy, cậu ta nói, “Bình tĩnh một chút, Thu Đông, xảy ra chuyện gì?”

Tôi thật sự bình tĩnh trở lại, có trật tự nói với cậu ta tình trạng của tiểu cá chạch, hỏi cậu ta nên làm gì bây giờ.

Vu Mục lại hỏi một câu không liên quan gì: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”

“A?” Tôi sửng sốt một chút, nhanh chóng xem lịch, “Hai mươi chín tháng tư, sao vậy?”

“… Hôm nay là sinh nhật Vu Diệu. Hỏng bét, anh quên mất, thay anh chúc nó sinh nhật vui vẻ! Đây là lần đầu tiên nó không trải qua sinh nhật ở nhà, có thể sẽ có chút không quen, có chút cáu kỉnh như con nít. Đã làm phiền em, Thu Đông!” Vu Mục vừa nói xong liền cúp điện thoại.

Có Phan Ninh bên cạnh cậu ấy không thể nói nhiều, nhưng cũng đủ rồi, tôi nghĩ tôi đã hiểu: tiểu cá chạch phải lột da!

Nhanh chóng chạy về phòng làm việc, nhìn thấy Vu Diệu hữu khí vô lực nằm bò trên giường, thấy tôi nó dồn sức vận khí: “Anh chạy đi đâu, cũng không chịu nghe em nói hết! Lão tử không chết được! Hôm nay là sinh nhật của em!”

“… Sinh nhật vui vẻ…” Rõ ràng nhìn ra tiểu cá chạch không thoải mái lắm, nhưng tôi vẫn thấy không thể thiếu lời này. Ngồi ở mép giường nâng nó dậy, “… Anh nghe Vu Mục nói, em phải lột da đúng không?”

“Ban đầu em định về nhà lột da xong rồi mới trở lại, nhưng đột nhiên lại thông báo ngày mai có một bài kiểm tra rất quan trọng, không có biện pháp xin nghỉ…” Vu Diệu rầm rì tựa vào người tôi, “Ta kháo… TM thực khó chịu…”

Tôi cũng không biết nên làm gì, an ủi vỗ vỗ đầu nó: “Em tự biết làm thế nào đúng không? Trước tiên cứ ở đây nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm.”

Vu Diệu gật gật đầu, vươn tay bực bội ở trên người cào tới cào lui.

Đột nhiên nhớ tới một việc, đi đến cửa phòng ngủ tôi đứng lại, quay đầu dặn dò Vu Diệu: “Uy, biến thành rắn rồi hãy lột da! Đừng để lại cho anh da người, anh không có bản lĩnh giải quyết đâu!”

Căn bản không cần ở nhà bếp lâu, tôi thấy Vu Diệu như thế khẳng định là thịt cá nó vô phúc tiêu thụ, dứt khoát hốt vài nắm gạo ném vào trong nồi cơm điện, đổ nước nấu cháo.

Cắm điện xong trở lại phòng làm việc, nhìn thấy một con mãng xà thật lớn đang trườn trên giường. Bởi vì là anh em cùng họ sao? Tôi cảm thấy nó và Vu Mục rất giống nhau, nhất thời có chút kinh hoàng —— nhưng trong nháy mắt, trước mắt lại hiện ra gương mặt giận hờn của Vu Mục trong rừng rậm: “Tôi dài đẹp như vậy, nó dài xấu như vậy làm sao có thể nhận lầm được!” Đối bản thân le lưỡi, đến bây giờ năng lực phân biệt của tôi với xà tộc vẫn không hơn số 0 bao nhiêu, tốt nhất là đừng bắt chước chuyên gia.

Từng có kinh nghiệm trông nom bệnh nhân, tôi hảo tâm cùng Vu Diệu nói chuyện phiếm giải sầu: “Để anh kể truyện cười cho em nghe! Có hai cái màn thầu yêu nhau muốn kết hôn, kết quả là vào hôn lễ tân lang thế nào cũng không đợi được tân nương, vì thế hắn hỏi một cái bánh bột mì đứng bên cạnh nãy giờ: ‘Ngài có biết tân nương của tôi ở đâu không?’ Bánh bột mì thản nhiên cười: ‘Tử quỷ, người ta đang mặc áo cưới nè!’”

Kể xong tôi cười đến thở không được, nhưng tiểu cá chạch vẫn lộ ra khuôn mặt poker nửa sống nửa chết. Tôi thực có cảm giác thất bại, chọc chọc Vu Diệu: “Có buồn cười không? Sao em lại không cười a?”

Vu Diệu hai ba cái chui vào trong chăn, rụt ở bên trong biến về hình người, ló đầu ra giận dữ trừng tôi: “Trong lòng em luôn cười a! Sau khi biến thành rắn cơ mặt hữu hạn, anh đừng yêu cầu cao như vậy được không?”

“Nga, là vậy sao. Ha ha, thật có lỗi thật có lỗi!” Tôi nhanh chóng cười làm lành.

Vu Diệu lại biến thành rắn tiếp tục sự nghiệp lột da.

Coi Vu Diệu một lúc, tôi lại nhịn không được hỏi: “Vu Diệu, em hiện tại cảm thấy thế nào? Lạnh hay nóng? Có đau đầu không?” Lần trước Vu Mục là nửa đêm lột da, toàn bộ quá trình tôi không hề biết, cho nên đối với tình trạng trước mắt của tiểu cá chạch tôi một chút khái niệm cũng không có.

Vu Diệu lại một lần nữa biến thân, thở hổn hển hai cái, nói: “Em cũng không phải bị cảm mạo làm sao có triệu chứng đó? Ngoại trừ cảm thấy căng da thì không có gì hết.”

Tôi gật gật đầu: “Anh đi một lát a, cháo hẳn là nấu xong rồi, anh đi rút điện.”

Nửa giờ trôi qua, tôi chán ngán buồn tẻ, tiểu cá chạch không nói được, buộc lòng chỉ có mình tôi ở trong phòng làm việc lải nhải.

“… Anh của em lúc sinh nhật lột ra một bộ da người, rất là đáng sợ.” Nói đến đây tôi đột nhiên nhớ tới, “Đúng rồi, anh quên mất không hỏi anh của em, không biết da rắn lần trước anh ta xử lý thế nào.”

Vu Diệu vặn vẹo thân mình biến trở về hình người nói chuyện: “Căn bản là không cần xử lý, bộ tộc em có thể chất đặc thù, da rắn lột ra trong tình trạng thoáng gió tốt thì chỉ khoảng ba giờ đã phong hoá hoàn toàn, cuối cùng chỉ còn lại một đống bột phấn, tùy tiện vứt ở đâu cũng được… Ta kháo, biến tới biến lui mệt chết đi được! Thu Đông anh còn vấn đề gì thì hỏi luôn một thể được không?”

“Nga, hiểu hiểu! Không có vấn đề, em biến lại đi, anh cam đoan sẽ không hỏi nữa!”

Hiện tại da trên người tiểu cá chạch đã bắt đầu cứng dần tróc ra, lúc nó biến thân có thể nghe được tiếng sàn sạt của da rắn bị tróc ma sát với thân thể, có thể tưởng được khó chịu đến cỡ nào.

Thật sự là bất khả tư nghị, hóa ra tộc của Vu Mục bọn họ lại cao cấp như vậy, bội phục bội phục! Suy nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nghĩ kỹ một việc: nếu da bọn họ lột ra có thể nhanh chóng phong hoá, như vậy cho dù tiểu cá chạch có dùng hình người để lột da cũng có sao đâu? Nhớ rõ Vu Mục từng nói: dùng hình người lột da bớt được nhiều việc…

Tôi hòa ái thân thiện mỉm cười nhìn tiểu cá chạch biến trở về hình rắn, sau đó giả vờ bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “Ừm… Tiểu cá chạch, em dùng hình người lột da bớt được nhiều việc hơn đó, dù sao xử lý da rắn lột cũng không thành vấn đề…”

Tiểu cá chạch rốt cục cũng nếm mùi, con rắn đen đang xoay qua xoay lại nhất thời cứng ngắc thân mình, đột nhiên ngẩng đầu lên hung hăng trừng tôi một cái, ai oán uất ức trong mắt từng đợt từng đợt dâng lên mãnh liệt!

Tôi coi như đã vô cùng đắc tội với tiểu cá chạch, trải qua hơn một giờ, mặc cho tôi nói gì hỏi gì nó cũng không thèm để ý.

Đang nhàm chán thì Vu Diệu đột nhiên từ trên giường trườn xuống sàn nhà, dán sát vào cạnh tường bơi một vòng sau đó thất vọng bơi lại đến bên chân tôi. Tôi đoán là nó đang tìm xem trong phòng có bề mặt thô ráp nào có thể giúp nó cọ lớp da cũ hay không, nhưng phòng này hoàn toàn là do tôi tự mình thiết kế tự mình giám sát quá trình sửa chữa, chân tường đều được dùng ván gỗ ghép, mối nối cũng được mài bóng loáng —— ai, sớm biết có một ngày tôi sẽ nuôi rắn thì khi đó đã không tốn công như vậy!

Nhưng hiện giờ, nên làm gì đây? Tôi nghĩ một chút, cúi thắt lưng, vươn tay nắm lớp da cũ bên khóe miệng Vu Diệu: “Như vậy được không?”

Thanh xà lại một lần nữa bắt đầu trườn, toàn bộ thân thể ung dung từ tốn trườn đi, lần lột da này, tay của tôi không thể nghi ngờ chính là đảm nhiệm chức vụ của một nhánh cây cứng nhọn hoặc là một mỏm đá lởm chởm nào đó trong tự nhiên.

Sau khi lột da, Vu Diệu lại là một bộ dáng tinh thần toả sáng: “Rốt cục đã được sống lại! Em đói bụng! Thu Đông, chúng ta ăn cơm đi!” Tôi sớm đã đói ngấu, nghe vậy liền bưng cháo trắng ra, tiểu cá chạch không vừa lòng lẩm bẩm, “Sao lại cho em ăn cái này?”

“Em hiện giờ thể hư, ăn cái này mới tốt, cháo là món bồi dưỡng thân thể tốt nhất!” Mấy lời này đều là do một đại tỷ mới ở cữ trong công ty nói qua, Vu Diệu hiển nhiên không có hiểu biết phương diện này, bán tín bán nghi gật gật đầu, bắt đầu uống cháo.

“Đúng rồi, Thu Đông, em còn có việc muốn bàn với anh…” Vu Diệu đột nhiên nói.

“Nói đi! Hiện giờ là thời kì đặc biệt, anh có toàn quyền thay mặt anh của em!” Mới vừa giúp nó hoàn thành việc lột da, trong lòng tôi tràn ngập cảm giác sau khi đồng cam cộng khổ tình nghĩa cao đến tận trời.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Diệu ửng đỏ: “Em… Em thích một người…”

“A?” Tôi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nó.

Tiểu cá chạch lườm tôi một cái: “Anh có ý gì? Vẻ mặt táo bón như vậy là sao?!”

“Ha ha…” Tôi ngượng ngùng cười cười, ngẫm lại cũng đúng, có nói thế nào thì nó cũng là một nam nhân hơn hai mươi tuổi, thích một người cũng là bình thường, “Vậy em còn do dự cái gì? Thích một người là chuyện tốt a, đã thích thì liền theo đuổi đi!”

Tiểu cá chạch gãi gãi tóc mơ mơ hồ hồ nói: “Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương