Khoét Vách Trèo Tường Leo Giường Đẽo Em
-
Chương 82: Tường thành sụp đổ
Ở thời điểm hiện tại, Ngư Tranh có chút hối hận khi để Tiêu Cảnh Vũ biết cô yêu anh, bởi nếu biết rõ tình cảm của cô, anh sẽ luôn tìm được sơ hở tấn công.
Trái tim của Ngư Tranh không phải sắt đá, trước những điều ngọt ngào càng khó tránh rung động.
Lúc chuẩn bị ra ngoài, Ngư Tranh mặc một chiếc váy len suông dài màu đen cao cổ, bên ngoài khoác thêm áo măng tô, đầu đội mũ bucket lông cừu, chân mang giày boot giữ ấm.
Tiêu Cảnh Vũ mặc gần như đồng bộ với Ngư Tranh, áo len cổ lọ cùng quần jean, bên ngoài mặc thêm áo phao dài, đội mũ len và mang giày thể thao.
Do Ngư Tranh vừa mới khỏi sốt, tránh để cô bị cảm lạnh, Tiêu Cảnh Vũ còn cẩn thận dùng khăn choàng của mình quấn vào cổ cho cô.
Phần mũ nón che khuất đến mắt, thêm khăn choàng kéo cao hơn mũi, gương mặt của Ngư Tranh gần như che kín, từ đầu đến chân chỉ lộ ra những đầu ngón tay tiếp xúc với không khí.
Theo kế hoạch, mọi người sẽ đi siêu thị để mua thực phẩm làm tiệc cho Giáng sinh tối nay. Đáng lẽ Tiêu Cảnh Vũ đã đi làm không tham gia, nhưng vì có Ngư Tranh sang nên anh cũng tạm nghỉ công việc làm thêm một thời gian.
Dai lái xe chở Túc Mạch, Andrew và Stella, Ngư Tranh đi riêng cùng Tiêu Cảnh Vũ. Chiếc xe anh đang dùng là của mẹ anh trước đó cho lại, do không sử dụng nhiều nên vẫn còn rất mới.
Dọc đường đi, ngồi trên xe thi thoảng Ngư Tranh lén liếc trộm Tiêu Cảnh Vũ bên cạnh. Ngày trước anh lái xe máy, dáng vẻ khi ấy trông vô cùng bình dị gần gũi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh khi lái ô tô, cảm giác trong Ngư Tranh lại rất khác.
Bởi Tiêu Cảnh Vũ đã thật sự trưởng thành, còn ra dáng đàn ông nam tính, khó trách lại có kẻ muốn bất chấp đâm đầu vào cướp người khỏi tay cô.
Lúc dừng đèn đỏ, Tiêu Cảnh Vũ nhìn qua thấy Ngư Tranh ngồi yên không động, anh vươn tay kéo mũ nón của cô cao lên một chút để nhìn thấy mặt, quan tâm dặn dò: “Thời tiết em không quen, nên nếu khó chịu nhớ nói với anh.”
Vừa nói Tiêu Cảnh Vũ vừa lật bàn tay sờ trán Ngư Tranh, trước sau cô đều không phản ứng, chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
Sau hơn nửa tiếng đi đường, cả nhóm cũng đến siêu thị lớn của bang. Do không quen đường lối, Ngư Tranh để mặc cho Tiêu Cảnh Vũ nắm tay mình dẫn đi.
Trong siêu thị rộng lớn, nhiều kệ hàng được sắp xếp gọn gàng thẳng lối, danh sách những thứ cần mua đã được liệt kê sẵn, đến nơi mọi người chia nhau ra tìm kiếm để tiết kiệm thời gian.
Khắp nơi nhộn nhịp tiếng cười nói, bầu không khí của ngày Giáng sinh càng sinh động. Nhiều vật phẩm lưu niệm trưng bày nơi trung tâm cháy hàng, những người khách ra về đều trên tay cầm ít nhất là một hai món quà đã được đóng gói kỹ lưỡng.
Không giống như người phương Tây quan tâm nhiều đến ngày lễ Giáng sinh, thông thường đối với Ngư Tranh, cô chỉ xem trọng ngày Tết nguyên đán và sinh nhật, thậm chí lễ tình nhân cũng không vòi quà cáp.
Nhưng nhập gia phải tùy tục, lúc ăn sáng ở nhà nghe mọi người bàn tính đã chuẩn bị quà cho nhau, kể cả khi Tiêu Cảnh Vũ không tham gia tặng quà cùng những người họ, nhưng với tư cách là bạn gái, hơn nữa còn phải chứng minh cho Túc Mạch biết cô ta không có cơ hội phá hoại tình cảm giữa Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ, thế nên cô phải tặng anh một món quà thật ý nghĩa.
Đang mải lơ mơ nghĩ ngợi, lúc Ngư Tranh va trúng vào lưng Tiêu Cảnh Vũ đang đứng phía trước mới giật mình tỉnh táo lại. Có điều lúc ngẩng đầu nhìn anh, một ý tưởng chưa từng có chợt xẹt ngang qua đầu cô.
Trong khi đó, Tiêu Cảnh Vũ hoàn toàn không biết đến dự tính của Ngư Tranh, cứ nghĩ do che chắn quá kín khiến cô bị che khuất tầm nhìn nên mới đụng trúng anh. Tiêu Cảnh Vũ bẻ mũ nón của Ngư Tranh lên một chút, mở lời đề nghị: “Hay em ngồi vào xe đi, anh đẩy.”
“Không cần.” Ngư Tranh dứt khoát từ chối, sau đó lục tìm ví trong túi của mình đang được Tiêu Cảnh Vũ đeo giúp. Lấy được ví tiền, cô liền xoay người chuyển hướng, nhấn mạnh yêu cầu: “Em đi mua đồ, không được đi theo em!”
Dứt lời, Ngư Tranh lập tức chạy một mạch không ngoái đầu, Tiêu Cảnh Vũ ngớ người dõi theo cô, trong lòng không rõ vì sao lại dâng lên cảm giác bất an.
Đi vòng quanh siêu thị lớn, Ngư Tranh cuối cùng cũng tìm được quầy bán rượu vang. Từ khi cả hai trưởng thành chưa từng uống rượu cùng nhau, hơn hết khi rượu vang xuất hiện cùng một đôi tình nhân, không cần giải thích thì người ngoài nhìn vào cũng đã liên tưởng đến khung cảnh lãng mạn tiếp theo sau.
Vốn không có kinh nghiệm chọn rượu vang, Ngư Tranh chỉ dựa vào mùi vị được ghi chú và nồng độ cồn để lựa chọn. Mục đích chính của cô ngoài việc thể hiện với Túc Mạch, cô còn muốn nhân cơ hội chuốc rượu Tiêu Cảnh Vũ để xác định lại đầu đuôi câu chuyện.
Bởi người ta vẫn hay nói, khi say sẽ dễ nói ra những lời thật lòng, nhân cơ hội ngày đặc biệt có thể hợp lý hóa việc uống rượu, Ngư Tranh cũng muốn thử một lần.
Giữa lúc Ngư Tranh đang mải mê so sánh những loại rượu có nồng độ cồn cao, bỗng nhiên một người đàn ông ngoại quốc tầm ngoài ba mươi với chiếc đầu trọc, hàm râu quai nón, vóc dáng to cao đến bên cạnh bắt chuyện. Mặc dù là nói tiếng Anh, thế nhưng âm điệu người đàn ông này phát ra vẫn bị ảnh hưởng nặng bởi cách phát âm của tiếng Pháp.
Theo những gì Ngư Tranh nghe và hiểu được, anh ta đang hỏi cô có phải đang gặp khó khăn trong việc lựa chọn rượu vang hay không, anh ta rất rành nên có thể giúp đỡ.
Tuy rằng người đối diện rất có thiện chí nhưng lại khiến Ngư Tranh không thoải mái, một phần vì vóc dáng cao to lại để râu khiến người đàn ông trước mặt cô có hơi bặm trợn, phần còn lại là vì Ngư Tranh vốn không thích tiếp xúc với người lạ khi không cần thiết.
Đáp lại sự nhiệt tình của người đàn ông này, Ngư Tranh không suy nghĩ đã dứt khoát từ chối: “Tôi không cần, cảm ơn.”
Cứ tưởng anh ta chỉ xã giao lướt qua, nhưng khi Ngư Tranh đã trả lời rõ ràng, người đàn ông này vẫn cố chấp bám lấy cô, thậm chí là vươn tay nắm lấy vai cô giữ lại: “Đừng lo, tôi không có ý xấu, tôi thật sự chỉ muốn giúp cô chọn rượu.”
Ngay khi Ngư Tranh vừa lùi người tránh đi sự động chạm, bất ngờ từ phía sau cô được bao lấy bởi một vòng tay. Giây phút Ngư Tranh ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, một câu tiếng Pháp đã vang trên đỉnh đầu cô đầy dõng dạc.
“C’est ma femme, que s’est-il passé?”
(Cô ấy là vợ tôi, có chuyện gì sao?)
Thoáng chốc, trái tim Ngư Tranh đập liên hồi khi nghe thấy Tiêu Cảnh Vũ dùng tiếng Pháp nói chuyện với người đàn ông kia. Tuy không hiểu cuộc hội thoại đang diễn ra, nhưng cô vừa ngỡ ngàng vì trình độ ngoại ngữ của Tiêu Cảnh Vũ, lại vừa xen lẫn sự tự hào về người đang ngẩng cao đầu bảo vệ mình.
Thực chất tình cảm của Ngư Tranh dành cho Tiêu Cảnh Vũ chưa từng thay đổi, chỉ là khi thiếu mất sự an toàn, cô buộc mình phải từ bỏ trước lúc mọi chuyện đi quá xa. Nhưng khi cảm nhận được sự an toàn từ anh, trong lòng cô như bùng lên một ngọn lửa cố chấp, cố chấp yêu anh, cố chấp tiếp tục trở thành kẻ mù quáng.
Sau khi người đàn ông kia đi khỏi, Tiêu Cảnh Vũ nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống Ngư Tranh trong vòng tay mình, vội hỏi: “Hắn có làm gì em không?”
“Không có.”
Tiêu Cảnh Vũ thở phào rất kín kẽ, tuy nhiên anh vẫn chưa kịp nói câu tiếp theo thì Ngư Tranh đã nắm lấy cổ áo anh kéo xuống. Chớp mắt, gương mặt cả hai gần trong gang tấc, đôi môi của Tiêu Cảnh Vũ cũng được một thứ mềm mại có hơi lành lạnh chạm vào.
Nụ hôn diễn ra chưa đến hai giây nhưng đủ khiến Tiêu Cảnh Vũ sững người, lúc Ngư Tranh buông anh ra còn nhẹ nhàng nhắc: “Hôm nay em sẽ xem xét tha lỗi cho anh, anh không cần phải giữ chừng mực nữa.”
Ngư Tranh vừa nói xong, Tiêu Cảnh Vũ gấp gáp ôm chầm lấy cô, một tay ôm eo một tay ôm gáy, nụ hôn lần nữa diễn ra đầy mạnh bạo ngay giữa lối đi.
Ban đầu bị va chạm mạnh khiến môi Ngư Tranh có hơi đau, nhưng giây lát cô đã quên đi cảm giác đau mà cảm nhận đầu lưỡi ẩm ướt của Tiêu Cảnh Vũ len lỏi vào miệng mình.
Chẳng mấy chốc, lý trí lẫn trái tim bị sự si mê Tiêu Cảnh Vũ che lấp, đầu lưỡi của Ngư Tranh cũng tự động chạm vào lưỡi anh đáp lại nụ hôn sâu.
Sau hơn hai tiếng dạo quanh siêu thị, mua xong những thứ cần thiết mọi người tập hợp lại khu vực thanh toán. Vốn định một người đại diện trả tiền sau đó chia ra trả lại, tuy nhiên Ngư Tranh đã chủ động trả hết xem như quà gặp mặt.
Ấn tượng ban đầu của bạn bè Tiêu Cảnh Vũ dành cho Ngư Tranh đã tốt sẵn, qua những việc cô làm họ lại càng có thiện cảm ra mặt, đồng thời gián tiếp khiến cho sự tồn tại của Túc Mạch trở nên mờ nhạt.
Kẻ thừa bị ném sang một góc, Tiêu Cảnh Vũ lại nhận được không ít lời tán thưởng ghen tỵ khi có được một người “bạn gái” như Ngư Tranh. Điều này khẳng định rất rõ, kẻ làm chuyện sai trái lòng sẽ không yên, nhưng người làm đúng chắc chắn sẽ tự tin không sợ hổ thẹn.
Lúc món đồ cuối cùng trong xe đẩy được đặt lên băng chuyền thanh toán, Ngư Tranh bỗng lay tay Tiêu Cảnh Vũ đang nắm chặt. Khi anh nhìn qua, cô không nói gì mà đưa mắt ra dấu.
Theo hướng con ngươi của Ngư Tranh chuyển động, Tiêu Cảnh Vũ phát hiện cô đang ám chỉ đến khay bày BCS ngay gần đó. Hai khóe môi anh hơi cong lên, tự giác đi đến lấy để thanh toán luôn một thể.
Vừa thấy “thứ” Tiêu Cảnh Vũ đặt lên chỗ thanh toán, Andrew đang loay hoay xếp đồ vào thùng giấy bỗng mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh, theo sau là giọng nói gằn thấp oán trách: “Này Dylan, cậu có còn lương tâm không?”
Trái tim của Ngư Tranh không phải sắt đá, trước những điều ngọt ngào càng khó tránh rung động.
Lúc chuẩn bị ra ngoài, Ngư Tranh mặc một chiếc váy len suông dài màu đen cao cổ, bên ngoài khoác thêm áo măng tô, đầu đội mũ bucket lông cừu, chân mang giày boot giữ ấm.
Tiêu Cảnh Vũ mặc gần như đồng bộ với Ngư Tranh, áo len cổ lọ cùng quần jean, bên ngoài mặc thêm áo phao dài, đội mũ len và mang giày thể thao.
Do Ngư Tranh vừa mới khỏi sốt, tránh để cô bị cảm lạnh, Tiêu Cảnh Vũ còn cẩn thận dùng khăn choàng của mình quấn vào cổ cho cô.
Phần mũ nón che khuất đến mắt, thêm khăn choàng kéo cao hơn mũi, gương mặt của Ngư Tranh gần như che kín, từ đầu đến chân chỉ lộ ra những đầu ngón tay tiếp xúc với không khí.
Theo kế hoạch, mọi người sẽ đi siêu thị để mua thực phẩm làm tiệc cho Giáng sinh tối nay. Đáng lẽ Tiêu Cảnh Vũ đã đi làm không tham gia, nhưng vì có Ngư Tranh sang nên anh cũng tạm nghỉ công việc làm thêm một thời gian.
Dai lái xe chở Túc Mạch, Andrew và Stella, Ngư Tranh đi riêng cùng Tiêu Cảnh Vũ. Chiếc xe anh đang dùng là của mẹ anh trước đó cho lại, do không sử dụng nhiều nên vẫn còn rất mới.
Dọc đường đi, ngồi trên xe thi thoảng Ngư Tranh lén liếc trộm Tiêu Cảnh Vũ bên cạnh. Ngày trước anh lái xe máy, dáng vẻ khi ấy trông vô cùng bình dị gần gũi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh khi lái ô tô, cảm giác trong Ngư Tranh lại rất khác.
Bởi Tiêu Cảnh Vũ đã thật sự trưởng thành, còn ra dáng đàn ông nam tính, khó trách lại có kẻ muốn bất chấp đâm đầu vào cướp người khỏi tay cô.
Lúc dừng đèn đỏ, Tiêu Cảnh Vũ nhìn qua thấy Ngư Tranh ngồi yên không động, anh vươn tay kéo mũ nón của cô cao lên một chút để nhìn thấy mặt, quan tâm dặn dò: “Thời tiết em không quen, nên nếu khó chịu nhớ nói với anh.”
Vừa nói Tiêu Cảnh Vũ vừa lật bàn tay sờ trán Ngư Tranh, trước sau cô đều không phản ứng, chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
Sau hơn nửa tiếng đi đường, cả nhóm cũng đến siêu thị lớn của bang. Do không quen đường lối, Ngư Tranh để mặc cho Tiêu Cảnh Vũ nắm tay mình dẫn đi.
Trong siêu thị rộng lớn, nhiều kệ hàng được sắp xếp gọn gàng thẳng lối, danh sách những thứ cần mua đã được liệt kê sẵn, đến nơi mọi người chia nhau ra tìm kiếm để tiết kiệm thời gian.
Khắp nơi nhộn nhịp tiếng cười nói, bầu không khí của ngày Giáng sinh càng sinh động. Nhiều vật phẩm lưu niệm trưng bày nơi trung tâm cháy hàng, những người khách ra về đều trên tay cầm ít nhất là một hai món quà đã được đóng gói kỹ lưỡng.
Không giống như người phương Tây quan tâm nhiều đến ngày lễ Giáng sinh, thông thường đối với Ngư Tranh, cô chỉ xem trọng ngày Tết nguyên đán và sinh nhật, thậm chí lễ tình nhân cũng không vòi quà cáp.
Nhưng nhập gia phải tùy tục, lúc ăn sáng ở nhà nghe mọi người bàn tính đã chuẩn bị quà cho nhau, kể cả khi Tiêu Cảnh Vũ không tham gia tặng quà cùng những người họ, nhưng với tư cách là bạn gái, hơn nữa còn phải chứng minh cho Túc Mạch biết cô ta không có cơ hội phá hoại tình cảm giữa Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ, thế nên cô phải tặng anh một món quà thật ý nghĩa.
Đang mải lơ mơ nghĩ ngợi, lúc Ngư Tranh va trúng vào lưng Tiêu Cảnh Vũ đang đứng phía trước mới giật mình tỉnh táo lại. Có điều lúc ngẩng đầu nhìn anh, một ý tưởng chưa từng có chợt xẹt ngang qua đầu cô.
Trong khi đó, Tiêu Cảnh Vũ hoàn toàn không biết đến dự tính của Ngư Tranh, cứ nghĩ do che chắn quá kín khiến cô bị che khuất tầm nhìn nên mới đụng trúng anh. Tiêu Cảnh Vũ bẻ mũ nón của Ngư Tranh lên một chút, mở lời đề nghị: “Hay em ngồi vào xe đi, anh đẩy.”
“Không cần.” Ngư Tranh dứt khoát từ chối, sau đó lục tìm ví trong túi của mình đang được Tiêu Cảnh Vũ đeo giúp. Lấy được ví tiền, cô liền xoay người chuyển hướng, nhấn mạnh yêu cầu: “Em đi mua đồ, không được đi theo em!”
Dứt lời, Ngư Tranh lập tức chạy một mạch không ngoái đầu, Tiêu Cảnh Vũ ngớ người dõi theo cô, trong lòng không rõ vì sao lại dâng lên cảm giác bất an.
Đi vòng quanh siêu thị lớn, Ngư Tranh cuối cùng cũng tìm được quầy bán rượu vang. Từ khi cả hai trưởng thành chưa từng uống rượu cùng nhau, hơn hết khi rượu vang xuất hiện cùng một đôi tình nhân, không cần giải thích thì người ngoài nhìn vào cũng đã liên tưởng đến khung cảnh lãng mạn tiếp theo sau.
Vốn không có kinh nghiệm chọn rượu vang, Ngư Tranh chỉ dựa vào mùi vị được ghi chú và nồng độ cồn để lựa chọn. Mục đích chính của cô ngoài việc thể hiện với Túc Mạch, cô còn muốn nhân cơ hội chuốc rượu Tiêu Cảnh Vũ để xác định lại đầu đuôi câu chuyện.
Bởi người ta vẫn hay nói, khi say sẽ dễ nói ra những lời thật lòng, nhân cơ hội ngày đặc biệt có thể hợp lý hóa việc uống rượu, Ngư Tranh cũng muốn thử một lần.
Giữa lúc Ngư Tranh đang mải mê so sánh những loại rượu có nồng độ cồn cao, bỗng nhiên một người đàn ông ngoại quốc tầm ngoài ba mươi với chiếc đầu trọc, hàm râu quai nón, vóc dáng to cao đến bên cạnh bắt chuyện. Mặc dù là nói tiếng Anh, thế nhưng âm điệu người đàn ông này phát ra vẫn bị ảnh hưởng nặng bởi cách phát âm của tiếng Pháp.
Theo những gì Ngư Tranh nghe và hiểu được, anh ta đang hỏi cô có phải đang gặp khó khăn trong việc lựa chọn rượu vang hay không, anh ta rất rành nên có thể giúp đỡ.
Tuy rằng người đối diện rất có thiện chí nhưng lại khiến Ngư Tranh không thoải mái, một phần vì vóc dáng cao to lại để râu khiến người đàn ông trước mặt cô có hơi bặm trợn, phần còn lại là vì Ngư Tranh vốn không thích tiếp xúc với người lạ khi không cần thiết.
Đáp lại sự nhiệt tình của người đàn ông này, Ngư Tranh không suy nghĩ đã dứt khoát từ chối: “Tôi không cần, cảm ơn.”
Cứ tưởng anh ta chỉ xã giao lướt qua, nhưng khi Ngư Tranh đã trả lời rõ ràng, người đàn ông này vẫn cố chấp bám lấy cô, thậm chí là vươn tay nắm lấy vai cô giữ lại: “Đừng lo, tôi không có ý xấu, tôi thật sự chỉ muốn giúp cô chọn rượu.”
Ngay khi Ngư Tranh vừa lùi người tránh đi sự động chạm, bất ngờ từ phía sau cô được bao lấy bởi một vòng tay. Giây phút Ngư Tranh ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, một câu tiếng Pháp đã vang trên đỉnh đầu cô đầy dõng dạc.
“C’est ma femme, que s’est-il passé?”
(Cô ấy là vợ tôi, có chuyện gì sao?)
Thoáng chốc, trái tim Ngư Tranh đập liên hồi khi nghe thấy Tiêu Cảnh Vũ dùng tiếng Pháp nói chuyện với người đàn ông kia. Tuy không hiểu cuộc hội thoại đang diễn ra, nhưng cô vừa ngỡ ngàng vì trình độ ngoại ngữ của Tiêu Cảnh Vũ, lại vừa xen lẫn sự tự hào về người đang ngẩng cao đầu bảo vệ mình.
Thực chất tình cảm của Ngư Tranh dành cho Tiêu Cảnh Vũ chưa từng thay đổi, chỉ là khi thiếu mất sự an toàn, cô buộc mình phải từ bỏ trước lúc mọi chuyện đi quá xa. Nhưng khi cảm nhận được sự an toàn từ anh, trong lòng cô như bùng lên một ngọn lửa cố chấp, cố chấp yêu anh, cố chấp tiếp tục trở thành kẻ mù quáng.
Sau khi người đàn ông kia đi khỏi, Tiêu Cảnh Vũ nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống Ngư Tranh trong vòng tay mình, vội hỏi: “Hắn có làm gì em không?”
“Không có.”
Tiêu Cảnh Vũ thở phào rất kín kẽ, tuy nhiên anh vẫn chưa kịp nói câu tiếp theo thì Ngư Tranh đã nắm lấy cổ áo anh kéo xuống. Chớp mắt, gương mặt cả hai gần trong gang tấc, đôi môi của Tiêu Cảnh Vũ cũng được một thứ mềm mại có hơi lành lạnh chạm vào.
Nụ hôn diễn ra chưa đến hai giây nhưng đủ khiến Tiêu Cảnh Vũ sững người, lúc Ngư Tranh buông anh ra còn nhẹ nhàng nhắc: “Hôm nay em sẽ xem xét tha lỗi cho anh, anh không cần phải giữ chừng mực nữa.”
Ngư Tranh vừa nói xong, Tiêu Cảnh Vũ gấp gáp ôm chầm lấy cô, một tay ôm eo một tay ôm gáy, nụ hôn lần nữa diễn ra đầy mạnh bạo ngay giữa lối đi.
Ban đầu bị va chạm mạnh khiến môi Ngư Tranh có hơi đau, nhưng giây lát cô đã quên đi cảm giác đau mà cảm nhận đầu lưỡi ẩm ướt của Tiêu Cảnh Vũ len lỏi vào miệng mình.
Chẳng mấy chốc, lý trí lẫn trái tim bị sự si mê Tiêu Cảnh Vũ che lấp, đầu lưỡi của Ngư Tranh cũng tự động chạm vào lưỡi anh đáp lại nụ hôn sâu.
Sau hơn hai tiếng dạo quanh siêu thị, mua xong những thứ cần thiết mọi người tập hợp lại khu vực thanh toán. Vốn định một người đại diện trả tiền sau đó chia ra trả lại, tuy nhiên Ngư Tranh đã chủ động trả hết xem như quà gặp mặt.
Ấn tượng ban đầu của bạn bè Tiêu Cảnh Vũ dành cho Ngư Tranh đã tốt sẵn, qua những việc cô làm họ lại càng có thiện cảm ra mặt, đồng thời gián tiếp khiến cho sự tồn tại của Túc Mạch trở nên mờ nhạt.
Kẻ thừa bị ném sang một góc, Tiêu Cảnh Vũ lại nhận được không ít lời tán thưởng ghen tỵ khi có được một người “bạn gái” như Ngư Tranh. Điều này khẳng định rất rõ, kẻ làm chuyện sai trái lòng sẽ không yên, nhưng người làm đúng chắc chắn sẽ tự tin không sợ hổ thẹn.
Lúc món đồ cuối cùng trong xe đẩy được đặt lên băng chuyền thanh toán, Ngư Tranh bỗng lay tay Tiêu Cảnh Vũ đang nắm chặt. Khi anh nhìn qua, cô không nói gì mà đưa mắt ra dấu.
Theo hướng con ngươi của Ngư Tranh chuyển động, Tiêu Cảnh Vũ phát hiện cô đang ám chỉ đến khay bày BCS ngay gần đó. Hai khóe môi anh hơi cong lên, tự giác đi đến lấy để thanh toán luôn một thể.
Vừa thấy “thứ” Tiêu Cảnh Vũ đặt lên chỗ thanh toán, Andrew đang loay hoay xếp đồ vào thùng giấy bỗng mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh, theo sau là giọng nói gằn thấp oán trách: “Này Dylan, cậu có còn lương tâm không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook