Khoảnh Khắc Tinh Quang
-
Chương 19
Nhã Bửu đi đến thang lầu thì nhìn thấy Bùi Giai đang bận rộn trong bếp. Cô lẳng lặng đứng im, không nghĩ tới Bùi Giai còn có một mặt khác ở nhà, anh đang nướng thịt xông khói.
Ánh sáng ban mai chiếu thẳng trên người anh tỏa ra một vùng trời chói lóa, gương mặt lãnh ngạnh cùng với khí chất nghiêm trang, gợi lên vẻ đẹp vô hạn. Chỉ đứng nhìn như vậy, Nhã Bửu đã cảm thấy thỏa mãn.
“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm thấp vang lên, anh ngẩng đầu nhìn cô, Nhã Bửu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, chiều dài chỉ tới bắp đùi, biểu cảm lười nhác, nét đẹp phảng phất buổi sớm mai. Nhất là một đôi chân thon dài thẳng tắp, từ dưới nhìn lên, thật sự hưởng thụ.
“Lại đây.” Bùi Giai giơ giơ cái muôi trong tay.
Nhã Bửu bước xuống cầu thang đi qua, đôi mắt đăm chiêu, nếu quả thực có giải bình chọn người đàn ông giỏi giang, Bùi tiên sinh đứng nhì thì không ai có thể đứng nhất.
Bùi Giai một tay ôm cô vào lòng, hôn lên khóe miệng: “Thế nào? Không đợi được anh đánh thức em bằng nụ hôn chào buổi sáng sao, người đẹp ngủ nướng?”
Nhã Bửu si ngốc nhìn Bùi Giai, nếu cô thật sự là người đẹp ngủ nướng thì tốt rồi.
“Người đẹp ngủ nướng bị thịt xông khói khiến cho tỉnh lại.” Nhã Bửu cười nói.
“Thế thịt xông khói so với nụ hôn của anh cái nào ngon hơn?” Bùi Giai giả vờ tức giận, anh lại tiếp tục hôn cô, dịu dàng, xâm nhập, nghiền nát, suýt tý nữa lại lau súng cướp cò, nếu không vì do dự hôm qua là lần đầu tiên của cô, sợ cô chưa kịp thích ứng, chắc hẳn bây giờ anh không dễ dàng bỏ qua.
Bùi Giai là người có kinh nghiệm tình trường, cho nên anh ít nhiều sẽ hiểu rõ khả năng chịu đựng của cô.
“Ừm, ưm ——” Nhã Bửu đẩy không được Bùi Giai, đành phải kéo kéo lỗ tai anh: “Khét rồi.”
Bùi Giai hôn lên vành tai Nhã Bửu: “Không sao, lần tới lại làm cho em.” Nói xong, tắt lửa, ôm thắt lưng Nhã Bửu đi tới bàn ăn.
Bàn ăn được đặt đối diện với cửa sổ sát đất, hoa viên bên ngoài được tu bổ rất tinh tế, Nhã Bửu rất thích ngắm hoa tú cầu. Trên bàn ăn được trang trí một bình hoa hồng đỏ.
Bữa sáng thật phong phú, nhìn vào là biết đồ ăn được gọi từ bên ngoài, bánh kếp với siro, bánh sừng bò, cá hồi hun khói, nấm chiên, các loại rau củ, và đặc biệt là canh ngân nhĩ hạt sen.
Bùi Giai thay Nhã Bửu rót một ly sữa, lại rót cho mình một ly cà phê.
Nhã Bửu từ sau khi thành niên đã không còn uống sữa, cô mong đợi nhìn ly cà phê trong tay Bùi Giai.
“Sữa tươi tốt cho làn da.” Bùi Giai nhìn thoáng qua Nhã Bửu, trực tiếp mở tờ báo ra xem, anh cũng không có định pha cà phê cho cô.
Lời nói ngọt ngào có phần bá đạo, Nhã Bửu uống một ngụm sữa, cảm giác không tệ.
Bánh rán thơm ngát, quả đào mềm dẻo trơn trụi, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người bọn họ, hoa viên ngoài cửa sổ còn có hồ nước nhân tạo màu bạc tạo thành một cảnh đẹp như tranh vẽ.
Chỉ vậy là đủ.
“Nhã Bửu, chúng ta cần nói chuyện.” Bùi Giai buông tờ báo xuống xoay người nhìn cô, anh đi qua người cô thay cô lấy ghế dựa, cúi đầu liếm bọt sữa còn đang dính trên mép cô.
Nhã Bửu nhìn thẳng vào đôi mắt Bùi Giai, trong đầu suy nghĩ dường như sắp có chuyện xảy ra. Tuy rằng cô không có kinh nghiệm nhưng mà cô vẫn hiểu quy tắc trò chơi.
“Chúng ta đều đã trưởng thành, tối hôm qua cùng nhau vui vẻ, chuyện này anh không cần để trong lòng.” Ý tứ thật rõ ràng, quy tắc trò chơi cô biết, trò chơi này cô cũng có thể tham gia.
Sắc mặt Bùi Giai trầm xuống, sau một lúc lâu anh mới mỉa mai: “À, ra là ở trong lòng em, lần đầu tiên cũng có thể mua vui.”
Lời này khiến cho Nhã Bửu nghẹn họng, cô chỉ muốn giải trừ nỗi lo lắng của anh để hai người có thể vui vẻ nói lời tạm biệt.
“Nhã Bửu, có lẽ là em đã hiểu nhầm ý anh.” Bùi Giai xoa xoa tóc cô, nói: “Anh sẽ không tùy tiện cùng người khác phát sinh quan hệ, Nhã Bửu, chúng ta có thể thử quen nhau.”
Quen nhau? Người yêu? Nhã Bửu choáng váng bởi ý niệm này, như là trên trời rơi xuống miếng bánh, đáng tiếc cô lại không có diễm phúc kia.
Mỗi khi nghĩ đến Mỹ Bảo và mẹ, cô chưa từng hy vọng có thể ở cùng Bùi Giai, cũng chưa từng tính toán quen nhau với anh. Cô chỉ muốn lưu lại khoảng khắc ngọt ngào của mối tình đầu, mãi mãi khắc sâu.
Nếu bọn họ thật sự quen nhau, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết kết cục không tốt, cô không dám tưởng tượng đến lúc đó cả hai người sẽ tuyệt vọng thế nào.
Pháo hoa dẫu có rực rỡ cũng chỉ là trong phút chốc, cô chưa từng mong đợi vào vĩnh viễn.
Nhã Bửu lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Bùi Giai: “Không.” Rồi cô hốt hoảng đứng lên: “Em phải đi rồi.”
Bùi Giai nhanh chóng giữ chặt tay Nhã Bửu, anh không phải là không chấp nhận lời từ chối của cô, nhưng mà anh không thể chịu được sự vô cớ này.
“Lý do.” Bùi Giai lạnh lùng nói, sắc mặt sa sầm.
Nhã Bửu cố gắng vung tay khỏi tay Bùi Giai, thân thể cô dựa vào phía sau, nhẹ giọng khó nhọc nói: “Bùi tiên sinh, tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.”
Đúng vậy, chính xác chỉ là ngoài ý muốn. Nếu Judy không xảy ra chuyện, căn bản là không có chuyện phát sinh.
Bùi Giai khó tin buông tay Nhã Bửu.
Nhã Bửu lên lầu lấy hành lý, chỉ thấy Bùi Giai đã chờ cô ở cửa.
“Anh đưa em về, nơi này không dễ bắt xe.” Bùi Giai nói.
Nhã Bửu gật đầu, cho dù muốn tách ra cũng không thể một sớm một chiều. Bùi Giai đứng ở trước mặt cô bây giờ mới chính là Bùi Giai mà cô quen biết, lạnh lùng nghiêm trang và lịch sự.
Dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện, nếu Nhã Bửu cẩn thận quan sát, cô sẽ phát hiện bàn tay nắm vô lăng của Bùi Giai bởi vì dùng sức mà gân xanh đều phồng lên.
Lúc chạy ngang qua tiệm thuốc, Nhã Bửu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lúc cô mười sáu tuổi, mẹ đã từng dạy cô về khóa học sinh lý, trong đó quan trọng nhất chính là việc bảo hộ mình, chưa kết hôn mà có con không chỉ mất mặt, hơn nữa còn tàn nhẫn với đứa bé được sinh ra, đây là điều giáo dưỡng gia đình không cho phép.
Nếu Nhã Bửu nhớ không lầm, tối hôm qua Bùi Giai căn bản không sử dụng biện pháp an toàn. Trong lòng Nhã Bửu bỗng nhiên hoảng loạn, theo lý thuyết mà nói, Bùi Giai tuyệt đối không phải là người bất cẩn, hễ nghĩ đến chuyện nhà họ Bùi xuất hiện thêm một đứa cháu ngoài giá thú, lời gièm pha sẽ truyền đến đâu?
“Ngừng xe.” Nhã Bửu sốt ruột nói.
Bùi Giai đậu xe bên đường: “Thế nào?”
Nhã Bửu cắn cắn môi: “Em muốn đi mua thuốc.” Việc này đương nhiên cô phải báo cho anh biết, tránh cho ngày sau anh lo lắng.
Bùi Giai bỗng nhiên nhích người qua, anh cầm bàn tay đang run của cô: “Không sao, nếu quả thật có con, chúng ta sẽ kết hôn.” Tối hôm qua khi phát hiện trong biệt thự không còn bao cao su, anh cũng không màng tới chuyện sau này.
Giữa tình trạng “Vui Vẻ” và “Hôn Nhân”, Bùi Giai dứt khoát lựa chọn vế sau. Cho dù như vậy anh vẫn như cũ bị cô cự tuyệt. Bùi Giai buông lỏng bàn tay.
“Em, em muốn đi mua thuốc.” Thái độ Nhã Bửu rất kiên quyết.
Bùi Giai không còn giữ bình tĩnh được nữa, trong lòng anh lúc này kìm nén đến cực độ, muốn anh phải hầu hạ cô thế nào, cô nói cái gì thì chính là cái đó, nửa điểm không dám bắt buộc, tối hôm qua anh đã nhẫn nhịn không dám làm nhiều lần, nửa đêm đứng lên đi tắm, sáng sớm còn rời giường nấu ăn cho cô, thậm chí cũng hứa hẹn kết hôn, còn cô? Cô vẫn kiên quyết giữ vững thái độ, thật sự nghĩ rằng anh không thể sống thiếu cô sao?
“Em đợi ở đây.” Bùi Giai mở cửa xuống xe, anh đi ra từ tiệm thuốc Tây, trong tay còn cầm theo một chai nước lọc.
Nhã Bửu nhận thuốc, cẩn thận xem mục hướng dẫn sử dụng.
Hai người không ai nói chuyện với ai, Bùi Giai lái xe chở cô tới ngã tư gần nhà, cũng không quay đầu nhìn lại, anh đánh tay lái rời đi.
Nhã Bửu nhìn chiếc Land Rover lái đi, rốt cuộc bất chấp hình tượng ngồi xổm xuống khóc, may mắn nơi này hôm nay không có ai.
Cô trở về phòng, ngơ ngác ôm đầu dựa vào sofa nhìn lên cửa sổ, đầu ốc cô bây giờ trống rỗng. Nhã Bửu cứ ở trạng thái mê hoặc cho đến khi Mỹ Bảo trở về.
Ánh sáng ban mai chiếu thẳng trên người anh tỏa ra một vùng trời chói lóa, gương mặt lãnh ngạnh cùng với khí chất nghiêm trang, gợi lên vẻ đẹp vô hạn. Chỉ đứng nhìn như vậy, Nhã Bửu đã cảm thấy thỏa mãn.
“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm thấp vang lên, anh ngẩng đầu nhìn cô, Nhã Bửu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, chiều dài chỉ tới bắp đùi, biểu cảm lười nhác, nét đẹp phảng phất buổi sớm mai. Nhất là một đôi chân thon dài thẳng tắp, từ dưới nhìn lên, thật sự hưởng thụ.
“Lại đây.” Bùi Giai giơ giơ cái muôi trong tay.
Nhã Bửu bước xuống cầu thang đi qua, đôi mắt đăm chiêu, nếu quả thực có giải bình chọn người đàn ông giỏi giang, Bùi tiên sinh đứng nhì thì không ai có thể đứng nhất.
Bùi Giai một tay ôm cô vào lòng, hôn lên khóe miệng: “Thế nào? Không đợi được anh đánh thức em bằng nụ hôn chào buổi sáng sao, người đẹp ngủ nướng?”
Nhã Bửu si ngốc nhìn Bùi Giai, nếu cô thật sự là người đẹp ngủ nướng thì tốt rồi.
“Người đẹp ngủ nướng bị thịt xông khói khiến cho tỉnh lại.” Nhã Bửu cười nói.
“Thế thịt xông khói so với nụ hôn của anh cái nào ngon hơn?” Bùi Giai giả vờ tức giận, anh lại tiếp tục hôn cô, dịu dàng, xâm nhập, nghiền nát, suýt tý nữa lại lau súng cướp cò, nếu không vì do dự hôm qua là lần đầu tiên của cô, sợ cô chưa kịp thích ứng, chắc hẳn bây giờ anh không dễ dàng bỏ qua.
Bùi Giai là người có kinh nghiệm tình trường, cho nên anh ít nhiều sẽ hiểu rõ khả năng chịu đựng của cô.
“Ừm, ưm ——” Nhã Bửu đẩy không được Bùi Giai, đành phải kéo kéo lỗ tai anh: “Khét rồi.”
Bùi Giai hôn lên vành tai Nhã Bửu: “Không sao, lần tới lại làm cho em.” Nói xong, tắt lửa, ôm thắt lưng Nhã Bửu đi tới bàn ăn.
Bàn ăn được đặt đối diện với cửa sổ sát đất, hoa viên bên ngoài được tu bổ rất tinh tế, Nhã Bửu rất thích ngắm hoa tú cầu. Trên bàn ăn được trang trí một bình hoa hồng đỏ.
Bữa sáng thật phong phú, nhìn vào là biết đồ ăn được gọi từ bên ngoài, bánh kếp với siro, bánh sừng bò, cá hồi hun khói, nấm chiên, các loại rau củ, và đặc biệt là canh ngân nhĩ hạt sen.
Bùi Giai thay Nhã Bửu rót một ly sữa, lại rót cho mình một ly cà phê.
Nhã Bửu từ sau khi thành niên đã không còn uống sữa, cô mong đợi nhìn ly cà phê trong tay Bùi Giai.
“Sữa tươi tốt cho làn da.” Bùi Giai nhìn thoáng qua Nhã Bửu, trực tiếp mở tờ báo ra xem, anh cũng không có định pha cà phê cho cô.
Lời nói ngọt ngào có phần bá đạo, Nhã Bửu uống một ngụm sữa, cảm giác không tệ.
Bánh rán thơm ngát, quả đào mềm dẻo trơn trụi, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người bọn họ, hoa viên ngoài cửa sổ còn có hồ nước nhân tạo màu bạc tạo thành một cảnh đẹp như tranh vẽ.
Chỉ vậy là đủ.
“Nhã Bửu, chúng ta cần nói chuyện.” Bùi Giai buông tờ báo xuống xoay người nhìn cô, anh đi qua người cô thay cô lấy ghế dựa, cúi đầu liếm bọt sữa còn đang dính trên mép cô.
Nhã Bửu nhìn thẳng vào đôi mắt Bùi Giai, trong đầu suy nghĩ dường như sắp có chuyện xảy ra. Tuy rằng cô không có kinh nghiệm nhưng mà cô vẫn hiểu quy tắc trò chơi.
“Chúng ta đều đã trưởng thành, tối hôm qua cùng nhau vui vẻ, chuyện này anh không cần để trong lòng.” Ý tứ thật rõ ràng, quy tắc trò chơi cô biết, trò chơi này cô cũng có thể tham gia.
Sắc mặt Bùi Giai trầm xuống, sau một lúc lâu anh mới mỉa mai: “À, ra là ở trong lòng em, lần đầu tiên cũng có thể mua vui.”
Lời này khiến cho Nhã Bửu nghẹn họng, cô chỉ muốn giải trừ nỗi lo lắng của anh để hai người có thể vui vẻ nói lời tạm biệt.
“Nhã Bửu, có lẽ là em đã hiểu nhầm ý anh.” Bùi Giai xoa xoa tóc cô, nói: “Anh sẽ không tùy tiện cùng người khác phát sinh quan hệ, Nhã Bửu, chúng ta có thể thử quen nhau.”
Quen nhau? Người yêu? Nhã Bửu choáng váng bởi ý niệm này, như là trên trời rơi xuống miếng bánh, đáng tiếc cô lại không có diễm phúc kia.
Mỗi khi nghĩ đến Mỹ Bảo và mẹ, cô chưa từng hy vọng có thể ở cùng Bùi Giai, cũng chưa từng tính toán quen nhau với anh. Cô chỉ muốn lưu lại khoảng khắc ngọt ngào của mối tình đầu, mãi mãi khắc sâu.
Nếu bọn họ thật sự quen nhau, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết kết cục không tốt, cô không dám tưởng tượng đến lúc đó cả hai người sẽ tuyệt vọng thế nào.
Pháo hoa dẫu có rực rỡ cũng chỉ là trong phút chốc, cô chưa từng mong đợi vào vĩnh viễn.
Nhã Bửu lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Bùi Giai: “Không.” Rồi cô hốt hoảng đứng lên: “Em phải đi rồi.”
Bùi Giai nhanh chóng giữ chặt tay Nhã Bửu, anh không phải là không chấp nhận lời từ chối của cô, nhưng mà anh không thể chịu được sự vô cớ này.
“Lý do.” Bùi Giai lạnh lùng nói, sắc mặt sa sầm.
Nhã Bửu cố gắng vung tay khỏi tay Bùi Giai, thân thể cô dựa vào phía sau, nhẹ giọng khó nhọc nói: “Bùi tiên sinh, tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.”
Đúng vậy, chính xác chỉ là ngoài ý muốn. Nếu Judy không xảy ra chuyện, căn bản là không có chuyện phát sinh.
Bùi Giai khó tin buông tay Nhã Bửu.
Nhã Bửu lên lầu lấy hành lý, chỉ thấy Bùi Giai đã chờ cô ở cửa.
“Anh đưa em về, nơi này không dễ bắt xe.” Bùi Giai nói.
Nhã Bửu gật đầu, cho dù muốn tách ra cũng không thể một sớm một chiều. Bùi Giai đứng ở trước mặt cô bây giờ mới chính là Bùi Giai mà cô quen biết, lạnh lùng nghiêm trang và lịch sự.
Dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện, nếu Nhã Bửu cẩn thận quan sát, cô sẽ phát hiện bàn tay nắm vô lăng của Bùi Giai bởi vì dùng sức mà gân xanh đều phồng lên.
Lúc chạy ngang qua tiệm thuốc, Nhã Bửu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lúc cô mười sáu tuổi, mẹ đã từng dạy cô về khóa học sinh lý, trong đó quan trọng nhất chính là việc bảo hộ mình, chưa kết hôn mà có con không chỉ mất mặt, hơn nữa còn tàn nhẫn với đứa bé được sinh ra, đây là điều giáo dưỡng gia đình không cho phép.
Nếu Nhã Bửu nhớ không lầm, tối hôm qua Bùi Giai căn bản không sử dụng biện pháp an toàn. Trong lòng Nhã Bửu bỗng nhiên hoảng loạn, theo lý thuyết mà nói, Bùi Giai tuyệt đối không phải là người bất cẩn, hễ nghĩ đến chuyện nhà họ Bùi xuất hiện thêm một đứa cháu ngoài giá thú, lời gièm pha sẽ truyền đến đâu?
“Ngừng xe.” Nhã Bửu sốt ruột nói.
Bùi Giai đậu xe bên đường: “Thế nào?”
Nhã Bửu cắn cắn môi: “Em muốn đi mua thuốc.” Việc này đương nhiên cô phải báo cho anh biết, tránh cho ngày sau anh lo lắng.
Bùi Giai bỗng nhiên nhích người qua, anh cầm bàn tay đang run của cô: “Không sao, nếu quả thật có con, chúng ta sẽ kết hôn.” Tối hôm qua khi phát hiện trong biệt thự không còn bao cao su, anh cũng không màng tới chuyện sau này.
Giữa tình trạng “Vui Vẻ” và “Hôn Nhân”, Bùi Giai dứt khoát lựa chọn vế sau. Cho dù như vậy anh vẫn như cũ bị cô cự tuyệt. Bùi Giai buông lỏng bàn tay.
“Em, em muốn đi mua thuốc.” Thái độ Nhã Bửu rất kiên quyết.
Bùi Giai không còn giữ bình tĩnh được nữa, trong lòng anh lúc này kìm nén đến cực độ, muốn anh phải hầu hạ cô thế nào, cô nói cái gì thì chính là cái đó, nửa điểm không dám bắt buộc, tối hôm qua anh đã nhẫn nhịn không dám làm nhiều lần, nửa đêm đứng lên đi tắm, sáng sớm còn rời giường nấu ăn cho cô, thậm chí cũng hứa hẹn kết hôn, còn cô? Cô vẫn kiên quyết giữ vững thái độ, thật sự nghĩ rằng anh không thể sống thiếu cô sao?
“Em đợi ở đây.” Bùi Giai mở cửa xuống xe, anh đi ra từ tiệm thuốc Tây, trong tay còn cầm theo một chai nước lọc.
Nhã Bửu nhận thuốc, cẩn thận xem mục hướng dẫn sử dụng.
Hai người không ai nói chuyện với ai, Bùi Giai lái xe chở cô tới ngã tư gần nhà, cũng không quay đầu nhìn lại, anh đánh tay lái rời đi.
Nhã Bửu nhìn chiếc Land Rover lái đi, rốt cuộc bất chấp hình tượng ngồi xổm xuống khóc, may mắn nơi này hôm nay không có ai.
Cô trở về phòng, ngơ ngác ôm đầu dựa vào sofa nhìn lên cửa sổ, đầu ốc cô bây giờ trống rỗng. Nhã Bửu cứ ở trạng thái mê hoặc cho đến khi Mỹ Bảo trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook