Khoảnh Khắc Tinh Quang
-
Chương 14
Nhã Bửu ngồi trên ghế sofa nghịch di động. Phòng vệ sinh ở Đế Đình được thiết kế đơn giản, mặt sau còn được lắp đặt thêm ghế sofa.
“Quả nhiên là em ở đây.” Mỹ Bảo trừng mắt với cô.
“Khó coi chết được.” Nhã Bửu nói.
Mỹ Bảo ngồi xuống bên cạnh: “Sao em lại đem bức tranh đi tặng, không phải là em rất thích nó sao?” Mỹ Bảo không hiểu quay đầu hỏi.
Món quà mà Nhã Bửu quyên góp chính là kiệt tác của bậc thầy đương đại châu Âu, 《 Hồn múa》, bức tranh là bóng lưng của nữ vũ công, miêu tả được linh hồn của người múa ba lê. Vì để có được bức tranh này Nhã Bửu đã tự mình bay qua châu Âu mua lại với giá 20 ngàn đô-la.
“Đây là buổi đấu giá từ thiện, em muốn đóng góp thôi mà.” Nhã Bửu không phải là không đau lòng, nhưng nghĩ đến ngày hôm nay là sinh nhật của mẹ, thân là con gái cô cũng muốn tỏ chút thành ý.
“Không sao, chị đã nhờ Judy đấu giá lấy lại giúp em”.
“Cám ơn chị”.
Mỹ Bảo nói: “Triệu Đồng cũng quyên góp một bộ trang phục mà cô ta đã mặc khi lên lãnh giải thưởng liên hoan phim quốc tế.”
“Là bộ đồ mà Anthony thiết kế?” Nếu không giá trị thì Mỹ Bảo đã không đề cập đến.
Mỹ Bảo gật đầu.
“Xem ra cô ta rất hào phóng.” Nhã Bửu hé miệng cười. Anthony là nhà thiết kế nổi tiếng ở Mỹ, tuy rằng kinh nghiệm còn non nớt nhưng danh tiếng của anh ta lại nổi như cồn.
“Làm màu thôi.” Mỹ Bảo khinh thường hừ một tiếng. Câu nói làm màu của Mỹ Bảo hiển nhiên có ý nghĩa khác.
Tuy rằng năm nay Triệu Đồng không tham gia nhiều hoạt động nhưng ít ra cô ta cũng cần danh tiếng. Nữ minh tinh đều phải biết tận dụng cơ hội để khiến cho mình được tỏa sáng.
Triệu Đồng ra tay hào phóng, nhiều người ngầm đoán cô ta muốn lấy lòng Bùi phu nhân, dù sao Bùi phu nhân cũng là hội trưởng. Trước giờ Bùi Giai cũng chưa từng công khai quan hệ với cô ta, điều này khiến cho mọi người thường xuyên suy đoán.
“Dì Ninh Luyện chẳng phải không thích Triệu Đồng sao?” Nhã Bửu hiểu rõ mẹ của Bùi Giai, bà không thích con dâu là nữ minh tinh, thậm chí điều kiện của Mỹ Bảo cao như vậy, bà còn dám cấm cửa.
Ông nội của Bùi phu nhân xuất thân trong một gia đình danh giá, từng làm tổng thư ký tài chính cấp cao của nhà nước Trung Hoa vào thời kỳ dân quốc, từ nhỏ bà đã sống trong nhung lụa, điều kiện xưa nay cao hơn người.
“Cô gái Triệu Đồng này cũng không đơn giản. Trước đây chẳng có danh tiếng, nghe nói là vì từ chối quy tắc ngầm nên mới được Bùi Giai để ý, sau đó công ty anh ta ra sức đào tạo.” Mỹ Bảo chanh chua nói.
“Lần yến tiệc trước ở nhà họ Bùi, bạn gái của anh ta không phải là nữ MC sao?” Bùi Giai từ trước đến nay không quen nhiều người cùng một lúc, hơn nữa cũng không thích dính líu với người quen, về phần quy tắc này là do anh đặt ra.
Mối tình đầu luôn luôn sâu sắc, lúc trước nghe nói Bùi Giai bị bạn gái bỏ rơi, sau này cô ta muốn tái hợp, thậm chí anh cũng không thèm xuất hiện. Nhã Bửu đối với mối tình này có chút ấn tượng, khi đó anh và bạn gái yêu nhau say đắm, Bùi đại thiếu gia không sợ tốn kém, vận chuyển hàng ngàn đóa hoa Tulip bày trì toàn bộ phòng tiệc tổ chức sinh nhật cho bạn gái.
Kết quả cuối cùng vẫn là chia tay, người người đều cảm thấy tiếc nuối. Sau này Mỹ Bảo theo đuổi Bùi Giai thì sự thật mới lộ diện. Nguyên nhân là bạn gái của anh ta kiêu căng, lấy lý do chia tay để khống chế. Quả thật sau khi chia tay cô ta lại tìm cách tái hợp. Thế là Bùi Giai tự dựng nên chuyện mình bắt cá hai tay.
“Ai biết được, đại khái là công phu trên giường của cô ta không bằng Triệu Đồng.” Mỹ Bảo khắc nghiệt nói, còn muốn tiếp tục tám chuyện kết quả điện thoại vang lên, cúp điện thoại, Mỹ Bảo giận dữ nói: “Nhã Bửu, Judy không đấu giá được bức tranh kia.”
Nhã Bửu ngẩn người, có chút tiếc nuối: “Thôi, chỉ cần người mua biết thưởng thức là đủ rồi.” Nhã Bửu dừng một chút, lúc đó cô quyên góp bức tranh này là vì cô tin tưởng mình sẽ lấy lại được, kết quả không như mong đợi.
“Chết tiệt, ai lại không có mắt như vậy?” Mỹ Bảo tức giận, dám chống đối với nhà họ Đường?
Nhã Bửu vỗ nhẹ bả vai Mỹ Bảo: “Chị, em đi ra ngoài hít thở không khí.”.
Nhã Bửu đi vào hội trường, vừa khéo cô nhìn thấy Bùi Giai, tay anh bưng ly rượu, nhìn thấy cô anh gật gật đầu, cách đó không xa làm ra cử chỉ nâng ly.
Cô nhìn thấy anh thì cả người bất động, cô cũng nâng ly, sau đó lập tức xoay người bắt chuyện với người kế bên, lưng cô cứng ngắc, mãi cho đến khi cô cảm giác được ánh mắt của anh không còn chú ý tới mình, cô mới thả lỏng bả vai.
Chủ nhật không có tập luyện, Mã Hoài Viễn gọi điện thoại đến mời cô đi đến Đế Đình, ngày mai sẽ có một buổi đấu giá gốm sứ, Mã Hoài Viễn được mời tới dự.
Lúc Nhã Bửu đến Đế Đình, vừa khéo gặp được Bùi Giai từ trong đi ra. Mã Hoài Viễn đang ở sau lưng Bùi Giai vẫy vẫy tay, cô nhanh chóng suy nghĩ, quyết định làm bộ không nhìn thấy anh, đồng thời cô quẹo sang trái.
Bùi Giai không ngừng bước chân ra khỏi đại sảnh, lúc nghiêng đầu thì anh nhìn thấy bóng lưng cô.
Từ Đế Đình đi ra, Mã Hoài Viễn muốn đưa Nhã Bửu đến một hẻm nhỏ ăn cơm: “Là một tiệm ăn bình dân nhưng nấu ăn rất ngon, ở đây mỗi ngày đều phải xếp hàng. Hôm nay đến muộn sợ không kịp, em có ngại không?”
“Không sao ạ.” Nhã Bửu miễn cưỡng cười tươi, tuy rằng cô luôn thích sạch sẽ nhưng bình sinh cô có tính tò mò, cái gì càng đặc biệt cô càng cảm thấy thú vị.
Mã Hoài Viễn cũng nhìn ra được Nhã Bửu miễn cưỡng: “Tin anh đi.”
Từ lời nói cho đến cử chỉ, Mã Hoài Viễn đã sớm đoán ra cô chưa từng tới nơi này, anh cất công chọn lựa là muốn cô ngạc nhiên, hưởng thụ cuộc sống dân dã.
Hương vị vịt quay không tệ, Nhã Bửu từng dùng cơm ở nhiều nhà hàng năm sao, cũng ngấm ngầm đồng ý những chỗ đó nấu ăn không bằng nơi này.
Sau khi ăn xong, bọn họ đi đến khu phố đối diện lấy xe, đầu óc cô còn đang quay cuồng với món vịt quay, lại nghe thấy tiếng xe lướt qua rất nhanh, còn chưa kịp phản ứng, cũng may Mã Hoài Viễn đã kéo cô lại để tránh bị thương.
“Cám ơn.”
“Là lỗi của anh, đáng ra anh nên đi phía ngoài.”
Nhã Bửu xoay người vặn vặn bả vai, Mã Hoài Viễn nhanh chóng buông tay xuống bả vai cô.
“Tuần sau chúng ta đi xem lễ hội hoa được không?” Mã Hoài Viễn hỏi.
Cô nghiêm cẩn nhìn anh, bộ dạng không tồi, năng lực không tồi, gia cảnh cũng không tồi, nếu cô cần một đối tượng để yêu, Mã Hoài Viễn là ứng cử viên sáng giá.
Nhã Bửu suy nghĩ, đã đến lúc cô phải tìm một người bạn trai cho mình: “Lúc đó điện thoại cho em.”
Mã Hoài Viễn cười tươi đến tận mang tai, lòng thành khẩn của anh có lẽ đã chạm vào trái tim cô.
Thứ sáu, Nhã Bửu trở về nhà họ Đường, cô vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Mỹ Bảo cầm túi đi vào.
“Đây là cái gì?” Nhã Bửu có chút bồn chồn.
“Ngày mai câu lạc bộ Jockey cần dùng.” Mỹ Bảo lại nói: “Chắc chắn là em không nhớ, hầy, chị đã mua cho em một trang phục mới để cưỡi ngựa.”
Câu lạc bộ Jockey? Nhã Bửu thật sự không nhớ. Đây là sự kiện mỗi năm một lần được tổ chức ở các vùng ngoại ô.
Cô cũng đã gửi một con ngựa thuần dưỡng, trước đây cô và Mỹ Bảo thường xuyên đến đó, từ khi Mỹ Bảo đi Mỹ, cô không còn đến đó nữa, nhất thời cô không nhớ ra.
Nhã Bửu vừa định nói ngày mai có hẹn, lại nhanh chóng nuốt trở về, Mỹ Bảo khẳng định sẽ truy hỏi, cô còn chưa sẵn sàng việc giới thiệu Mã Hoài Viễn với gia đình.
“Dạo này em tập luyện mệt quá, có thể không đi được không?” Nhã Bửu làm nũng.
“Lâu rồi không cùng em cưỡi ngựa, em trai của Arthur cũng muốn đi, đến lúc đó chúng ta sẽ thi đấu một trận.” Mỹ Bảo không cho Nhã Bửu từ chối.
Nhã Bửu chớp chớp mắt, đây là buổi giới thiệu người thân? Arthur đẹp trai vui tính như vậy, cô cũng không ngại gặp mặt người em trai, mỗi một tế bào trong đầu cô đều xuất hiện hai chữ đàn ông. Có điều cô cũng không thích câu lạc bộ Jockey, chỉ cần nghĩ đến việc phải thay quần áo là cô cảm thấy mệt rồi.
“Quả nhiên là em ở đây.” Mỹ Bảo trừng mắt với cô.
“Khó coi chết được.” Nhã Bửu nói.
Mỹ Bảo ngồi xuống bên cạnh: “Sao em lại đem bức tranh đi tặng, không phải là em rất thích nó sao?” Mỹ Bảo không hiểu quay đầu hỏi.
Món quà mà Nhã Bửu quyên góp chính là kiệt tác của bậc thầy đương đại châu Âu, 《 Hồn múa》, bức tranh là bóng lưng của nữ vũ công, miêu tả được linh hồn của người múa ba lê. Vì để có được bức tranh này Nhã Bửu đã tự mình bay qua châu Âu mua lại với giá 20 ngàn đô-la.
“Đây là buổi đấu giá từ thiện, em muốn đóng góp thôi mà.” Nhã Bửu không phải là không đau lòng, nhưng nghĩ đến ngày hôm nay là sinh nhật của mẹ, thân là con gái cô cũng muốn tỏ chút thành ý.
“Không sao, chị đã nhờ Judy đấu giá lấy lại giúp em”.
“Cám ơn chị”.
Mỹ Bảo nói: “Triệu Đồng cũng quyên góp một bộ trang phục mà cô ta đã mặc khi lên lãnh giải thưởng liên hoan phim quốc tế.”
“Là bộ đồ mà Anthony thiết kế?” Nếu không giá trị thì Mỹ Bảo đã không đề cập đến.
Mỹ Bảo gật đầu.
“Xem ra cô ta rất hào phóng.” Nhã Bửu hé miệng cười. Anthony là nhà thiết kế nổi tiếng ở Mỹ, tuy rằng kinh nghiệm còn non nớt nhưng danh tiếng của anh ta lại nổi như cồn.
“Làm màu thôi.” Mỹ Bảo khinh thường hừ một tiếng. Câu nói làm màu của Mỹ Bảo hiển nhiên có ý nghĩa khác.
Tuy rằng năm nay Triệu Đồng không tham gia nhiều hoạt động nhưng ít ra cô ta cũng cần danh tiếng. Nữ minh tinh đều phải biết tận dụng cơ hội để khiến cho mình được tỏa sáng.
Triệu Đồng ra tay hào phóng, nhiều người ngầm đoán cô ta muốn lấy lòng Bùi phu nhân, dù sao Bùi phu nhân cũng là hội trưởng. Trước giờ Bùi Giai cũng chưa từng công khai quan hệ với cô ta, điều này khiến cho mọi người thường xuyên suy đoán.
“Dì Ninh Luyện chẳng phải không thích Triệu Đồng sao?” Nhã Bửu hiểu rõ mẹ của Bùi Giai, bà không thích con dâu là nữ minh tinh, thậm chí điều kiện của Mỹ Bảo cao như vậy, bà còn dám cấm cửa.
Ông nội của Bùi phu nhân xuất thân trong một gia đình danh giá, từng làm tổng thư ký tài chính cấp cao của nhà nước Trung Hoa vào thời kỳ dân quốc, từ nhỏ bà đã sống trong nhung lụa, điều kiện xưa nay cao hơn người.
“Cô gái Triệu Đồng này cũng không đơn giản. Trước đây chẳng có danh tiếng, nghe nói là vì từ chối quy tắc ngầm nên mới được Bùi Giai để ý, sau đó công ty anh ta ra sức đào tạo.” Mỹ Bảo chanh chua nói.
“Lần yến tiệc trước ở nhà họ Bùi, bạn gái của anh ta không phải là nữ MC sao?” Bùi Giai từ trước đến nay không quen nhiều người cùng một lúc, hơn nữa cũng không thích dính líu với người quen, về phần quy tắc này là do anh đặt ra.
Mối tình đầu luôn luôn sâu sắc, lúc trước nghe nói Bùi Giai bị bạn gái bỏ rơi, sau này cô ta muốn tái hợp, thậm chí anh cũng không thèm xuất hiện. Nhã Bửu đối với mối tình này có chút ấn tượng, khi đó anh và bạn gái yêu nhau say đắm, Bùi đại thiếu gia không sợ tốn kém, vận chuyển hàng ngàn đóa hoa Tulip bày trì toàn bộ phòng tiệc tổ chức sinh nhật cho bạn gái.
Kết quả cuối cùng vẫn là chia tay, người người đều cảm thấy tiếc nuối. Sau này Mỹ Bảo theo đuổi Bùi Giai thì sự thật mới lộ diện. Nguyên nhân là bạn gái của anh ta kiêu căng, lấy lý do chia tay để khống chế. Quả thật sau khi chia tay cô ta lại tìm cách tái hợp. Thế là Bùi Giai tự dựng nên chuyện mình bắt cá hai tay.
“Ai biết được, đại khái là công phu trên giường của cô ta không bằng Triệu Đồng.” Mỹ Bảo khắc nghiệt nói, còn muốn tiếp tục tám chuyện kết quả điện thoại vang lên, cúp điện thoại, Mỹ Bảo giận dữ nói: “Nhã Bửu, Judy không đấu giá được bức tranh kia.”
Nhã Bửu ngẩn người, có chút tiếc nuối: “Thôi, chỉ cần người mua biết thưởng thức là đủ rồi.” Nhã Bửu dừng một chút, lúc đó cô quyên góp bức tranh này là vì cô tin tưởng mình sẽ lấy lại được, kết quả không như mong đợi.
“Chết tiệt, ai lại không có mắt như vậy?” Mỹ Bảo tức giận, dám chống đối với nhà họ Đường?
Nhã Bửu vỗ nhẹ bả vai Mỹ Bảo: “Chị, em đi ra ngoài hít thở không khí.”.
Nhã Bửu đi vào hội trường, vừa khéo cô nhìn thấy Bùi Giai, tay anh bưng ly rượu, nhìn thấy cô anh gật gật đầu, cách đó không xa làm ra cử chỉ nâng ly.
Cô nhìn thấy anh thì cả người bất động, cô cũng nâng ly, sau đó lập tức xoay người bắt chuyện với người kế bên, lưng cô cứng ngắc, mãi cho đến khi cô cảm giác được ánh mắt của anh không còn chú ý tới mình, cô mới thả lỏng bả vai.
Chủ nhật không có tập luyện, Mã Hoài Viễn gọi điện thoại đến mời cô đi đến Đế Đình, ngày mai sẽ có một buổi đấu giá gốm sứ, Mã Hoài Viễn được mời tới dự.
Lúc Nhã Bửu đến Đế Đình, vừa khéo gặp được Bùi Giai từ trong đi ra. Mã Hoài Viễn đang ở sau lưng Bùi Giai vẫy vẫy tay, cô nhanh chóng suy nghĩ, quyết định làm bộ không nhìn thấy anh, đồng thời cô quẹo sang trái.
Bùi Giai không ngừng bước chân ra khỏi đại sảnh, lúc nghiêng đầu thì anh nhìn thấy bóng lưng cô.
Từ Đế Đình đi ra, Mã Hoài Viễn muốn đưa Nhã Bửu đến một hẻm nhỏ ăn cơm: “Là một tiệm ăn bình dân nhưng nấu ăn rất ngon, ở đây mỗi ngày đều phải xếp hàng. Hôm nay đến muộn sợ không kịp, em có ngại không?”
“Không sao ạ.” Nhã Bửu miễn cưỡng cười tươi, tuy rằng cô luôn thích sạch sẽ nhưng bình sinh cô có tính tò mò, cái gì càng đặc biệt cô càng cảm thấy thú vị.
Mã Hoài Viễn cũng nhìn ra được Nhã Bửu miễn cưỡng: “Tin anh đi.”
Từ lời nói cho đến cử chỉ, Mã Hoài Viễn đã sớm đoán ra cô chưa từng tới nơi này, anh cất công chọn lựa là muốn cô ngạc nhiên, hưởng thụ cuộc sống dân dã.
Hương vị vịt quay không tệ, Nhã Bửu từng dùng cơm ở nhiều nhà hàng năm sao, cũng ngấm ngầm đồng ý những chỗ đó nấu ăn không bằng nơi này.
Sau khi ăn xong, bọn họ đi đến khu phố đối diện lấy xe, đầu óc cô còn đang quay cuồng với món vịt quay, lại nghe thấy tiếng xe lướt qua rất nhanh, còn chưa kịp phản ứng, cũng may Mã Hoài Viễn đã kéo cô lại để tránh bị thương.
“Cám ơn.”
“Là lỗi của anh, đáng ra anh nên đi phía ngoài.”
Nhã Bửu xoay người vặn vặn bả vai, Mã Hoài Viễn nhanh chóng buông tay xuống bả vai cô.
“Tuần sau chúng ta đi xem lễ hội hoa được không?” Mã Hoài Viễn hỏi.
Cô nghiêm cẩn nhìn anh, bộ dạng không tồi, năng lực không tồi, gia cảnh cũng không tồi, nếu cô cần một đối tượng để yêu, Mã Hoài Viễn là ứng cử viên sáng giá.
Nhã Bửu suy nghĩ, đã đến lúc cô phải tìm một người bạn trai cho mình: “Lúc đó điện thoại cho em.”
Mã Hoài Viễn cười tươi đến tận mang tai, lòng thành khẩn của anh có lẽ đã chạm vào trái tim cô.
Thứ sáu, Nhã Bửu trở về nhà họ Đường, cô vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Mỹ Bảo cầm túi đi vào.
“Đây là cái gì?” Nhã Bửu có chút bồn chồn.
“Ngày mai câu lạc bộ Jockey cần dùng.” Mỹ Bảo lại nói: “Chắc chắn là em không nhớ, hầy, chị đã mua cho em một trang phục mới để cưỡi ngựa.”
Câu lạc bộ Jockey? Nhã Bửu thật sự không nhớ. Đây là sự kiện mỗi năm một lần được tổ chức ở các vùng ngoại ô.
Cô cũng đã gửi một con ngựa thuần dưỡng, trước đây cô và Mỹ Bảo thường xuyên đến đó, từ khi Mỹ Bảo đi Mỹ, cô không còn đến đó nữa, nhất thời cô không nhớ ra.
Nhã Bửu vừa định nói ngày mai có hẹn, lại nhanh chóng nuốt trở về, Mỹ Bảo khẳng định sẽ truy hỏi, cô còn chưa sẵn sàng việc giới thiệu Mã Hoài Viễn với gia đình.
“Dạo này em tập luyện mệt quá, có thể không đi được không?” Nhã Bửu làm nũng.
“Lâu rồi không cùng em cưỡi ngựa, em trai của Arthur cũng muốn đi, đến lúc đó chúng ta sẽ thi đấu một trận.” Mỹ Bảo không cho Nhã Bửu từ chối.
Nhã Bửu chớp chớp mắt, đây là buổi giới thiệu người thân? Arthur đẹp trai vui tính như vậy, cô cũng không ngại gặp mặt người em trai, mỗi một tế bào trong đầu cô đều xuất hiện hai chữ đàn ông. Có điều cô cũng không thích câu lạc bộ Jockey, chỉ cần nghĩ đến việc phải thay quần áo là cô cảm thấy mệt rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook