Khoảnh Khắc Năm Ấy
-
22: Sự Ngột Ngạt Không Thở Được
Khung cảnh buổi sáng ám muội này thật khiến nhiều người nhìn vào cũng sẽ bị hiểu lầm.
Ánh mắt thâm tình mà Dạ Tư Thành dành cho cô thật sự khiến cho người khác cảm thấy ganh tỵ, cả hai đối mặt nhau với khoảng cách gần như vậy dường như chỉ cần tiến thêm một chút nữa là có thể chạm nhau rồi.
Và điều khiến cô hỗn loạn nhất trong lúc này đó chính là cảm xúc của chính mình.
Ngay cả bản thân cũng không biết có nên chấp thuận theo yêu cầu của anh không, hay là vẫn bỏ chạy như lần trước nữa.
Điều khiến cô cảm thấy lúc này đó chính là khi bên cô anh sẽ không còn được hạnh phúc như trước nữa, những tổn thương mà năm đó chắc hẳn vẫn còn đọng lại đâu đó trong anh.
Và càng khiến cô trở nên tội lỗi hơn mà thôi, nhưng nhìn đôi mắt ửng đỏ của anh lòng cô lại trở nên đau nhói.
Cũng muốn bên cạnh bù đắp và chữa lành vết thương trong lòng nhưng bản thân lại tự tạo ra một bức tường vô hình kiên định không thể nào phá vỡ được.
Cô thở dài dạt tay anh ra quyết định nói hết những gì mình đang suy nghĩ.
"Dạ Tư Thành, có lẽ chúng ta không thể được.
Em đã suy nghĩ kĩ rồi, vẫn nên như bây giờ là quan hệ chủ tớ có vẻ tốt hơn."
"Sao?"
"Anh biết đó, đã lâu như vậy rồi...em cũng không còn tình cảm với anh nữa.
Còn anh, có lẽ anh cũng không còn yêu em nữa những cảm xúc đó có lẽ vì còn hận em mà thôi.
Nên là anh mau quên những cảm xúc tiêu cực đó đi và cố gắng sống tốt vì bản thân nhé!"
Trong lòng cô bây giờ thật sự rất đau, một gánh nặng đè lên cô khi phải đối mặt với anh.
Những lời đó chắc chắn là những lời nói dối lòng trong cô những nhất định đó là những lời nói chân thật và lời khuyên tốt nhất mà cô dành cho anh.
Anh thành công, anh nhất định sẽ còn toả sáng, sẽ tìm được một cô gái phù hợp tốt hơn chứ không phải cứ vương vấn mỗi cô.
Không nghe được bất cứ phản hồi nào từ anh cô đã nghĩ chắc anh đã hiểu những lời cô nói và chấp nhận nó.
"Được rồi, em còn phải quay về nhà nên em đi trước đây.
Những lời em nói hi vọng anh hiểu, một người như anh sẽ có người khác tốt hơn bên cạnh."
Nói xong cô cũng nhanh chóng ra khỏi vòng tay của anh.
Còn anh? sao khi nghe những lời đó anh vẫn không hề có phản ứng nào vậy, có thật là anh đã nghĩ thông suốt cho tình cảm 8 năm qua của mình.
Cảm xúc trong anh không còn là tinhc yêu nữa, mà chỉ đơn giản là hận cô khi cô lại đùa giỡn tình cảm với của mình, anh chỉ đang muốn cô chịu trách nhiệm cho việc đó và khiến cô hối hận khi dám đùa giỡn với mình như vậy? Không, anh không có những cảm xúc hận thù ấy.
Trong anh bây giờ đang dâng trào cảm xúc mãnh liệt đó chính là khiến cô trở lại bên mình, anh vẫn còn rất yêu cô, yêu đến điên cuồng.
Đến khi cô quay lưng rời đi anh mới tỉnh ngộ, bất ngờ cầm tay cô kéo lại phía mình.
Không đợi cô phản ứng anh đã nhanh chóng đặt lên cô một nụ hôn sâu.
"...Ư..ưm."
Sự việc bất ngờ này khiến cô không thể nào lường trước được, mắt cô tròn xoe nhìn anh nhưng lại bị ánh mắt gian manh đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô mà giật mình.
Cô cố gâng vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh nhưng càng nhúc nhích anh lại càng siết chặt hơn, cả tay cũng điều bị anh khoá lại không thể vung ra.
Anh cứ vậy mà mặc kệ sự phản kháng của cô vẫn cứ tiếp tục với công việc của mình, nụ hôn như muốn ngấu nghiến hết mọi thứ trong khoang miệng cô khiến cô càng ngày càng ngột thở vì nó.
Những âm thanh ám muội vang ra và nụ hôn đang ngày càng mãnh liệt hơn, nó khiến cả khoang miệng cô trở nên đau đớn chứ không phải là sự thoã mãn như giấc mơ tối đó.
"B..ỏ...ra."
Cô dùng sức yêu cầu anh bỏ ra nhưng dường như anh không hề nghe lời cô nói, vẫn cứ tiếp tục mặc kệ nước mắt cô đang dần rơi xuống.
Cho đến khi cảm thấy hô hấp bắt đầu yếu đi cô mới dùng hết chút sức lực cuối cùng thoát khỏi vòng tay tay kèm theo đó là một cái tát bất ngờ giáng xuống trên mặt anh.
Phải, cô đã tát anh.
Cái tát vang vọng lại còn rất đau khiến mặt anh liền ửng đỏ ngay lặp tức.
Anh đứng hình khi cảm nhận được sự đau nhói từ bên má của mình, bất giác sờ lên nó rồi nhìn sang cô.
Lúc này khi vừa mới tát xong tay cô cũng cảm thấy rất đau, nhưng đau nhất có lẽ là trong tim.
Bản thân cô không hề muốn làm vậy với anh, cô vô cùng trân quý giương mặt của anh nhưng khi nhìn anh mất kiểm soát đến mức làm cô cảm thấy ngột ngạt vì nụ hôn đó thì cô không còn cách nào khác ngoài việc làm anh tỉnh ngộ ra.
"Em..."
Anh quay sang còn định trách cô nhưng nhìn cô đang uất hận lau đi nước mắt, cả ánh mắt cũng trở nên xạ lạ là sự thất vọng nặng nề mà anh không bao giờ nhìn thấy.
Lúc này anh mới nhận ra bản thân đã làm chuyện đáng ghê sợ đến mức nào, nó đã khiến cô rơi những giọt nước mắt không nên có.
"Dương...Dương Giai Nghiên..."
Anh nhanh chóng chạy lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt cô, lúc này cô cảm thấy vô cùng ghê sợ người đàn ông trước mặt.
Anh đã thay đổi rồi, anh thay đổi thật rồi Dạ Tư Thành.
Cô né tránh những hành động quan tâm của anh, không muốn anh chạm vào mình một giây một phút nào nữa.
Anh đứng đơ ra, tay cũng đang giơ vào hư không.
"Không, anh.."
"Tôi đi đây."
Không cho anh nói hết câu, cô liền chặn anh lại.
Bây giờ cô không muốn ở cùng anh thêm một giây một phút nào nữa, anh khiến cô cảm thấy đáng sợ rồi.
Cô dứt khoác lấy túi của mình rồi quay lưng rời đi.
Thấy vậy, anh liền chạy theo nắm lấy tay cô.
"Giai Nghiên, anh...anh xin lỗi.
Anh...anh không biết mình lại làm em đau.
Anh xin lỗi mà Giai Nghiên."
Anh hối hận chạy theo cô để cầu xin tha thứ, nhưng trong lòng cô bây giờ nghĩ rằng trước mắt mình không còn là Dạ Tư Thành đó nữa.
Anh ấy sẽ không trở nên cầm thú như vậy, sẽ không làm ra những hành động thô bạo như vậy.
Cô hất tay anh ra, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn anh.
"Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, đang lẽ tôi không nên gặp anh, tôi không nên đến buổi liên hoan đó, không nên có những cảm xúc đó nữa.
Tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi, anh buông tha cho tôi đi.
Cầu xin anh đấy Dạ Tư Thành!"
Nói xong lạnh lùng rời đi, để lại bóng lưng anh lặng lẽ không thể nào cử động được.
Cả miệng cũng không còn tư cách nào để cầu xin cô tha thứ sau hành động đó của mình.
Trong một phút thoát khỏi sự kiềm nén anh đã làm ra hành động ngu xuẩn nhất trong cuộc đời mình, đó chính là làm cho người con gái mà mình yêu thương bị tổn thương.
Sự chiếm hữu trong anh đang ngày càng cao hơn ngay cả anh cũng không thể nào kiểm soát được nó.
Để rồi khi nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của cô anh mới nhận ra bản thân mình thật ghê tởm.
Đáng lẽ không nên có nụ hôn ghê tởn đó, đáng lẽ nên kiểm soát bản thân mình lại.
Việc này trước giờ bản thân anh vẫn luôn tự tin mình làm rất tốt nhưng bây giờ lại không thể nữa rồi.
Anh ngồi phịch xuống đất ôm đầu đau khổ, bản thân không ngừng chất vấn bản thân.
"Dạ Tư Thành...mày điên thật rồi."
Anh đau khổ ngồi trên nên đất lạnh lẽo, dường như bản thân anh có cảm giác mình lại đánh mất cô thêm một lần nữa rồi.
Và lần này là lần tệ hại nhất đối với anh.
Trong khi anh vẫn còn đang đắm chìm trong sự ân hận thì đột nhiên tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Anh giật mình nhanh chóng đứng dậy nghĩ rằng đó chính là cô, cô quay lại để chấp nhận tha thứ cho anh.
Anh nhanh chóng mở cửa với niềm hi vọng nhen nhóm trong lòng.
"Giai...."
Anh không kịp gọi hết tên cô liền bị cô gái xinh đẹp trước mặt làm cho ngơ ra.
"Tư Thành, chào buổi sáng."
Đó là Lạc Yên Yên, cô ấy xinh đẹp trong bộ váy trắng trang nhã vô cùng thanh lịch xuất hiện trước mặt anh.
Khi nhận ra đó không phải là cô sắc mắt anh ngay lặp tức thay đổi , cả nụ cười trên miệng cũng bị dập tắt.
"Em có đem bữa sáng đến cho anh, chúng ta cùng anh chung nhé!"
Lạc Yên Yên vui vẻ tay trên tay cầm túi đồ ăn trên tay đung đưa trước mặt anh.
Cũng không biết rằng tâm trạng anh đang vô cùng tệ.
Không nghe anh phản hồi Lạc Yên Yên lặng lẽ quan sát thì bất ngờ nhận ra trên mặt anh lại ửng đỏ thế kia liền hốt hoảng hỏi thăm.
"Má...má anh sao đỏ vậy?"
Lạc Yên Yên liền đưa tay muốn sờ vào chỗ đang ửng đỏ ấy nhưng bị anh hất mạnh ra chỗ khác.
"A..."
"Về đi."
"Dạ?"
Lạc Yên Yên khó hiểu nhìn anh.
"Sao mặt anh đỏ vậy? Em lo lắm đấy!"
"Tôi bảo cô về đi, cô nghe không hiểu à?"
Anh gằng giọng thêm cả gương mặt lạnh lùng làm Lạc Yên Yên giật mình.
"Anh...anh sao vậy?"
"Chết tiệt, sao cứ phải là mấy người không cần thiết vậy chứ?"
Anh vò đầu tức giận, Lạc Yên Yên nghe anh nói bất ngờ đen mặt lại.
"Không cần thiết?"
"Được rồi, tôi không có tâm trạng.
Cô về đi."
"Khoan đã, anh nói không cần thiết là sao? Lúc nãy vừa mở cửa anh đã gọi tên ai đó...không lẽ là cô ta Dương Giai Nghiên?"
Vừa nghe tên cô ngay lặp tức anh quay sang nhìn Lạc Yên Yên hung dữ.
"Ha, ra là đúng rồi.
Lúc nãy em còn thấy cô ta bước ra từ nhà của anh.
Không ngờ là thật."
Lạc Yên Yên vẫn không hề quan tâm đến sắc mặt của anh mà tiếp tục nói.
"Cô diễn viên đó lại dám quyến rũ anh sao? Em còn tưởng đâu cô ta ngoan hiền lắm, ai mà ngờ...."
"Mẹ kiếp, cô không nói không ai bảo cô câm đâu.
Bớt xen vào chuyện của tôi đi."
"...hả?"
Lạc Yên Yên bất ngờ nhìn anh, không ngờ anh lại nói ra những lời nói cay độc như thế này.
Thâc mắc rốt cuộc hôm nay anh đã xảy ra chuyện mà tâm trạng mới trở nên như vậy.
"Anh nỡ lòng nói em như vậy sao?"
"Cô là cái gì mà tôi không dám, về giùm cho."
Nói xong anh nhanh chóng đóng cửa lại không cho Lạc Yên Yên có cơ hội nào nói thêm nữa.
Mới sáng sớm đã bị người khác đuổi ta khỏi nhà lại còn nghe những lời nói khó nghe như vậy khiến tâm trạng Lạc Yên Yên xấu theo.
Không hiểu tại sao anh lại bày ra bộ mặt đó và lại còn không cô trọng mình.
Nghĩ đến đó Yên Yên lại nghĩ đến cô, trong khi cô vừa mới ra khỏi nhà anh thì tình cờ Lạc Yên Yên đã nhìn thấy.
Liền quay sang trách móc cô.
"Nhất định con nhỏ đó đã chọc giận gì anh ấy rồi, không thể nào anh ấy lại đối xử với mình như vậy."
Vừa đi Lạc Yên Yên vừa tức giận tiện thấy thùng rác ngay bên cạnh Yên Yên liền ném hết đống thức ăn đó vào thùng rác rồi hậm hực rời đi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook