Khoảnh Khắc Đẹp Nhất Khi Gặp Em
Chương 7: Fan não tàn trở thành đồ đệ

“Ngay từ phút giây đầu tiên, dáng vẻ dịu dàng của em đã cuốn hút anh

Em bước đến bên anh và nói rằng sẽ mãi như thế này.

Tất cả những điều có thể đều xảy ra đến.

Tình yêu là gì? Là gì? Nó chính là đại dương đỏ rực.

Tôi sẽ lại phá vỡ quy tắc của mình

Vì nếu biết trước rồi chẳng phải sẽ tẻ nhạt hay sao?

Em dù có bị tổn thương một chút cũng sẽ ổn cả thôi Oh.

Em muốn tôi, em gục ngã vì tôi, em điên vì tôi.

Em không thể tách rời khỏi tôi

I got you, under my skin.

Em muốn tôi, em gục ngã vì tôi, em điên vì tôi.

Em không thể tách rời khỏi tôi

I got you, under my skin.”

Một mình Yoon Yi Rim ở trong phòng luyện tập, bật «Mirotic» của DBSK, sau đó dựa theo trí nhớ về động tác trong đầu xem qua rất nhiều lần, bắt đầu nhảy.

Đột nhiên một tiếng vỗ tay truyền tới từ sau cửa, Yoon Yi Rim quay đầu:

“Anh Yun Ho! Trễ rồi sao anh còn ở đây?”

Yoon Yi Rim mừng rỡ hỏi chàng trai đang đi tới, đã lâu không gặp, anh Yun Ho lại đẹp trai hơn!

“Aigoo, fan não tàn của anh còn luyện tập trễ như vậy, oppa có lẽ phải chăm chỉ hơn rồi.”

“Anh!”

Yoon Yi Rim xấu hổ kêu một tiếng, thấy chàng trai đối diện nở nụ cười càng lúc càng lớn.

Bởi vì comeback, phải đổi tạo hình mới, tóc mái phía trước ngắn hơn một chút lộ ánh mắt sáng ngời lấp lánh, sóng mũi cao…

“Ha ha, bọn anh cũng tới luyện tập, bốn người kia vẫn còn đi ở sau, anh đến lầu này tìm chút đồ, ai ngờ nghe thấy bài hát của bọn anh. Nghe Chang Min nói em mới tới công ty đầu năm nay à?”

“Vâng, anh, năm nay mẹ đồng ý nên em mới tới.”

“Aigoo, đứa bé sinh năm 96 đều tới rồi, em khiến các anh lớn hơn em những 10 tuổi này phải làm sao bây giờ, đúng là hậu sinh khả úy.”

“Không không không, em vẫn còn đang gian khổ giãy dụa ở lớp C đây, những anh chị khác rất giỏi, cho nên em muốn luyện tập nhiều hơn một chút.”

“Không có ai trời sinh đã giỏi, ăn một miếng cũng không biến thành béo phì được, đừng nóng vội, em chỉ cần luyện tập nhiều sẽ tiến bộ thôi!”

“Vâng ạ!”

“Yi Rim à, động tác vừa rồi là như vậy mới đúng, sau đó nâng tay lên, gót chân thì phải thế này…”

Quả nhiên không hổ là vua nhảy của SM, nghe anh Yun Ho giảng giải từng động tác như vậy, Yoon Yi Rim cảm giác mình càng hiểu rõ hơn về vũ điệu này, những chỗ không rõ lần trước cũng hiểu toàn bộ rồi.

Sau lần này, cô tựa như hẹn anh Yun Ho, chỉ cần hai người đang ở Hàn Quốc, anh sẽ đến chỉ đạo nhảy cho Yoon Yi Rim. Cho nên thực lực vũ đạo của Yoon Yi Rim tiến bộ lên rất nhanh.

Đó dù gì cũng là chuyện đương nhiên, Yoon Yi Rim là đồ đệ của vua nhảy cơ mà.

Cuộc bình xét hàng tháng đến rất nhanh, cuộc thi lần này liên quan đến cơ hội thăng cấp lên lớp B, mỗi thực tập sinh đều tràn ngập ý chí chiến đấu sôi sục.

Lần thi này là thi về lập nhóm, từ 2 đến 5 người tạo thành một nhóm, lúc mà thầy giáo vừa nói yêu cầu này, mỗi người cũng lập tức tìm đối tượng hợp tác với mình, hy vọng cuộc bình xét cuối tháng có thể có cơ hội xoay mình, thành công thăng đến lớp B.

Mà mọi người sau khi chọn xong thì chỉ dư lại người nhỏ nhất là Yoon Yi Rim và người mới tới công ty được nửa năm là Oh Se Hun.

Hai người nhìn nhau, liền lẫn nhau vỗ tay tạo thành một nhóm.

Lúc này, tại Seoul đã là 20:30 đêm.

Yoon Yi Rim và Oh Se Hun còn đang điên cuồng luyện tập vũ đạo. Dù sao DBSK đã đi Nhật Bản, mình phải cố gắng hơn, không thể cô phụ anh Yun Ho.

Yoon Yi Rim đem tất cả những gì anh Yun Ho dạy mình từ trước tới nay, không dấu diếm chút nào mà dạy lại cho Oh Se Hun. Đối với lần này, hai người sẽ nhảy «Mirotic».

Làm một học sinh lớp C, mặc dù cũng sẽ nhảy vũ đạo của tiền bối nhưng ít ai chọn nhảy bài hát của DBSK, bởi vì độ khó cao.

“Se Hun, Yi Rim, hai người tính nhảy đến lúc nào?”

Kim Jong In ngáp:

“Aigoo, Soo Jung à, tớ buồn ngủ quá.”

Thừa dịp nghỉ giải lao, Yoon Yi Rim tạm ngừng, quay đầu lại, nhìn thấy Jung Soo Jung và Kim Jong In dựa vào nhau ngủ thiếp đi.

Yoon Yi Rim và Oh Se Hun nhìn nhau cười, tiếp tục luyện tập nhảy, lần này hai người vừa luyện nhảy cho tốt căn bản, còn tăng thêm một chút đặc sắc lớn nhất của SM: Đồng đều.

Hai người nhìn vào gương, vừa nhảy, vừa quan sát động tác của đối phương, không dám lơ là hay coi thường bất kỳ vấn đề nhỏ nào.

Gần 2 giờ sáng, hai người đánh thức Kim Jong In và Jung Soo Jung còn đang trong giấc mộng, bốn người cùng nhau trở về ký túc xá.

Cuối tuần, khi về nhà, mẹ thấy Yoon Yi Rim gầy đi, đau lòng làm cho cô rất nhiều món ăn, hy vọng cô bồi bổ thật tốt.

Lúc Yoon Yi Rim chuẩn bị rời đi, mẹ còn cho cô rất nhiều đồ ăn mang về ký túc xá. Vì vậy khi cô về đến ký túc xá, ba người bạn thân nhận được tin nhắn lập tức chạy tới ký túc xá của Yoon Yi Rim.

Bởi vì có sự can thiệp của ba mình, cho nên ký túc xá của Yoon Yi Rim là một bộ nhà đơn, có phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, tủ lạnh, máy vi tính, và phòng tắm.

Khi tới nơi cả đám chỉ lo ăn, Jung Soo Jung dù sao cũng tới đây nhiều lần nên quen thuộc, hai người còn lại là tới lần đầu, ăn xong, còn đi dạo xem một vòng, không khỏi bối rối, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

Ký túc xá của hai người họ có đến mấy người chen chúc chung một căn phòng.

“Yi Rim à, tớ ở đây được không, nơi này quá tuyệt rồi, tớ không chịu nổi đống vớ bay loạn của anh Chan Yeol.”

Oh Se Hun ôm cánh tay Yoon Yi Rim làm nũng.

“Hì hì, muốn ở ký túc xá của tớ sao?”

Oh Se Hun nhìn khuôn mặt tươi cười của Yoon Yi Rim, cho là cô đồng ý, hai mắt cậu hóa thành sao, toét miệng cười.

“Cậu ăn no quá nên nằm mơ à?”

Một giây kế tiếp, Yoon Yi Rim lập tức trợn mắng châm chọc.

Bị Yoon Yi Rim hung hăng cự tuyệt, Oh Se Hun ủy khuất bĩu môi, nhưng cậu cũng biết, cậu là con trai, Yoon Yi Rim là con gái, mình đương nhiên là không thể vào ở đây được, cho dù quan hệ của họ tốt đến đâu thì nam nữ khác nhau.

“Vậy để Yi Rim làm vợ cậu là được rồi. Mẹ tớ nói chỉ có làm vợ chồng giống ba và mẹ thì mới có thể ở chung…”

Kim Jong In moi móc đồ ăn của Yoon Yi Rim, vừa ăn vừa nói.

Giống như có một đám quạ đen đang bay ngang qua…

“…”

“Yah, Kim Jong Gấu, anh ngứa da sao, ban ngày mà ăn nói linh tinh gì thế, còn nữa, vừa ăn cơm xong lại ăn vặt, đó là đồ ăn mẹ em mua cho em, ai cho anh ăn thế!”

Mặt mũi Yoon Yi Rim đỏ bừng, chuẩn bị đuổi theo đánh Kim Jong In.

Kim Jong In lập tức đem thức ăn còn dư lại nhét hết vào miệng, sau đó lập tức chạy trốn.

“Yah, Kim Jong Gấu, có giỏi thì anh đừng có chạy.”

“Anh đâu có ngốc, dừng lại để em đánh sao?”

“Đúng vậy, anh chính là đứa ngốc.”

“Yah, Kim Jong In, anh đứng lại đó cho em!”

………….

Không biết qua bao lâu, tại một ký túc xá của SM truyền tới tiếng kêu thảm thiết “AAA!!!”

“Yah, Yoon Yi Rim, em có phải con gái hay không? Sao lại bạo lực như vậy!”

Kim Jong In sờ cái mông mình, đương nhiên còn không quên ăn vụng hai miếng snack.

“Bổn tiểu thư là cô gái đáng yêu, thấy không hả?”

Yoon Yi Rim ngạo mạn trả lời. Cô không chú ý tới, ánh mắt Oh Se Hun tràn đầy cưng chìu khi nhìn cô.

Đến ngày bình xét cuối tháng.

Yoon Yi Rim và Oh Se Hun mặc đồ đen giống nhau, quần vận động màu đen, đứng ở trong nhà vệ sinh cạnh phòng thi.

“Se Hun, fighting!”

“Yi Rim, fighting!”

Hai người đánh tay với nhau, sau đó tràn đầy tự tin đi tới phòng thi.

“Cố gắng lên, không thể để anh Yun Ho thất vọng.”

Yoon Yi Rim tự nhủ.

--- -----

“Xin chào, em là Yoon Yi Rim lớp C.”

“Xin chào, em là Oh Se Hun lớp C.”

Thầy giáo gật đầu biểu thị có thể bắt đầu, hai người nương theo tiếng nhạc, nhanh chóng điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.

Vốn là khi nghe tiết tấu, một giám khảo ở giữa hơi nhíu mày, không ngờ tới lớp C sẽ có người chọn vũ đạo khó như vậy. Nhưng khi thấy hai người nhảy mỗi một động tác đều chỉnh tề và hoàn mỹ, miệng của họ đều cong lên, tán thưởng nhìn hai người trước mắt.

Nhảy xong, Yoon Yi Rim và Oh Se Hun thở hổn hển nhìn ba vị giám khảo phía trước, cúi người 90 độ, sau đó chờ thầy giáo nhận xét.

“Em Yi Rim mới vào công ty đầu năm nay phải không, sinh năm 96, mới 12 tuổi, lần này tiến bộ rất nhanh, hy vọng em sẽ tiếp tục cố gắng.”

“Em Se Hun tới công ty còn chưa đầy nửa năm, sinh năm 94, tiến bộ cũng rất nhanh, hy vọng hai người tiếp tục cố gắng, tương lai không lâu, thầy hy vọng thấy các em ra mắt.”

Hai người khom người cảm ơn. Cũng không hề biết thầy giáo đánh một dấu hiệu trọng điểm bên cạnh tên của hai người.

Cuối cùng Yoon Yi Rim và Oh Se Hun thăng cấp vào lớp B thành công, rốt cuộc có thể tập luyện cùng Kim Jong In, còn có cả Park Chan Yeol mà Oh Se Hun và Kim Jong In hay nhắc tới.

Trong lớp B còn có Ngô Diệc Phàm thực tập sinh gốc Hoa người Canada và thực tập sinh Trung Quốc Trương Nghệ Hưng.

“Chào mừng vào lớp B! Aigoo, Yi Rim, em biết không, video cuộc thi của em và Se Hun đang truyền khắp công ty SM đấy.”

“Thật sao? Chuyện là sao vậy Soo Jung?”

“Chính là hôm nay trong giờ luyện tập ở lớp C, thấy giáo đã bật cái video này, nói đây là một nhóm từng ở lớp C thi đậu lớp B, bảo các học sinh phải tập luyện cho tốt, tăng thực lực của mình, sau đó đến lượt lớp A bọn chị luyện tập, thầy giáo cũng bật video cho bọn chị xem, nói đây chính là thực lực của thực tập sinh vừa tới lớp B, đừng để so không lại người ta, đừng tưởng vào lớp A thì không cần cố gắng nữa. Sau đó chị Soo Yeon nói đây không phải là Yi Rim sao, còn nhỏ mà thực lực đã mạnh như vậy, còn nói chẳng kém nghệ sĩ ra mắt, cảm thán hậu sinh khả úy nha!”

“Em nào có giỏi như vậy, em và Se Hun chẳng qua luyện tập nhiều hơn chút, phối hợp cũng ăn ý.”

“Aigoo, chờ em tới lớp A đó.”

……….

“Rim à, chị thấy video rồi, rất giỏi, tiếp tục cố gắng lên, lần sau chị sẽ làm thức ăn ngon cho em.”

“Cám ơn chị Thiến, em chờ thức ăn ngon của chị đấy.”

“Đồ đệ à, lần này anh rất tự hào, lần sau tiếp tục phát huy.”

“Cảm ơn sư phụ nam thần, đại ân đại đức của ngài đồ đệ thật khó quên.”

…….

“Anh đói bụng!”

“? ”

Yoon Yi Rim nhìn tin nhắn mởi gửi đến, anh Chang Min, đầu anh bị kẹp vào cửa sao?

“Anh đói bụng!”

Lại là ba chữ này. Vị đại ca này muốn gì? Đói bụng không biết đường gọi thức ăn nhanh sao?

Yoon Yi Rim ngây người nửa ngày, vì vậy do dự chốc lát, liền gọi tới số này.

“A lô, anh, ba chữ ‘Anh đói bụng’ có biết nó có nghĩa gì không?” 

 

“Chính là như những gì đã viết!”

“…anh đói bụng thì gọi thức ăn nhanh đi, em cũng không phải chủ điện thoại thức ăn nhanh.”

“Ai bảo em không phải? Aigoo, anh đói chết rồi, gần đầy cũng ốm nữa.”

“Anh Jae Joong biết nấu cơm mà.”

“Aigoo, chả biết gần đây anh Jae Joong bị gì, nấu cơm nếu không phải mặn thì là nhạt.”

“Yah, Shim Chang Min, em đang nói gì đó hả?”

Chỉ nghe thấy giọng của anh Jae Joong lạc vào.

“Ha ha.”

Yoon Yi Rim không nhịn được cười.

“Vậy giờ anh đang ở đâu?”

“Đang ở phòng luyện tập. Thật ra thì ban nãy anh Yun Ho có đi ngang qua lớp B nhưng không thấy em, đoán em chắc đang ở ký túc xá.”

“Được rồi, anh chờ chút!”

Yoon Yi Rim không đợi đối phương trả lời liền cúp điện thoại.

--- --------

Phòng luyện tập của DBSK.

“Yah, Yoon Yi Rim, cái con bé chết tiệt này dám cúp điện thoại của em. Anh nói xem rốt cuộc em đắc tội con bé ở chỗ nào chứ, mỗi lần thấy em, con bé nếu không trợn mắt thì là lạnh lùng. Aigoo, xem ra sức quyến rũ của em bị giảm.”

“Chang Min à, em biết mà, người ta chỉ phát điên với Yun Ho thôi, người ta nếu còn phản ứng với em thì mới trợn mắt với em. Chứ anh thấy con bé thấy ba người bọn anh, mặt hoàn toàn tê liệt không biểu cảm luôn ấy. Cũng chỉ chào hỏi đơn giản mà thôi, không phải con bé thích DBSK sao? Tại sao thấy chúng ta lại bình tĩnh như vậy?”

Park Yoo Chun bất đắc dĩ nói.

“Thích DBSK? Anh nghe lầm sao? ‘Mặt-tê-liệt-Yoon’ chỉ nói thích mỗi anh Yun Ho.”

Kim Jun Su vỗ vỗ bả vai của Park Yoo Chun sau đó giả giọng:

“Anh Yun Ho, em là fan não tàn của anh nha.”

“Ahahahahahahahaha……”

Bốn người không tự chủ được ôm bụng cười lăn.

Jung Yun Ho đỡ trán, xem mấy đứa em, cười bất đắc dĩ.

Ở đằng kia, tại ký túc xá của SM.

Yoon Yi Rim vừa mở «Replay» của SHINee, vừa nấu ăn.

“Chị, chị thật xinh đẹp.

Ngắm nhìn chị khiến em phát điên lên mất.

Replay, replay, replay.”

Yoon Yi Rim nhanh nhẹn nấu thức ăn xong bỏ vào hộp đựng thức ăn, cân nhắc đến sức ăn của 5 ông anh, cô làm phân lượng 10 người ăn, sau đó đem hộp thức ăn bỏ vào túi xách của mình, đi tới công ty.

“Anh, em tới rồi!”

Yoon Yi Rim vừa mở cửa ra, liền thấy Shim Chang Min vọt tới cửa cướp túi xách của mình, sau đó lấy hộp thức ăn ra.

Thật hết thuốc chữa!

“Wow, thịt bò nhúng dấm, thơm quá!”

Shim Chang Min vừa nói vừa không kịp chờ để ăn, y hệt con quỷ chết đói mới đầu thai.

“Wow, đậu hũ hầm, thoạt nhìn không tệ lắm.”

Anh Jae Joong nói.

“Đúng vậy, món này em học từ chị Tống Thiến đó, chị ấy làm món này rất tuyệt luôn.”

Yoon Yi Rim chỉ vào món đậu hũ hầm, nói.

“Tống Thiến? Có phải thực tập sinh người Trung Quốc đóng rất nhiều quảng cáo không, anh thấy Chang…”

Kim Jun Su còn chưa nói hết đã bị Shim Chang Min đút một miếng cơm vào miệng.

“Ha ha ha ha.”

Nhưn người khác cười một trận.

“Sư phụ nam thần, đây là món cơm xào cua, em nghe nói anh thích ăn cua, con cua này mẹ em mới mang tới cho em mấy ngày trước đó.”

“Cảm ơn đồ đệ ngoan, em cực rồi!”

Jung Yun Ho sờ đầu Yoon Yi Rim.

Yoon Yi Rim ngồi đọc sách ở một bên, chờ họ ăn xong mới cầm hộp trở về. Sau đó Kim Jae Joong cầm điện thoại đi tới chỗ Yoon Yi Rim, dịu dàng nói:

“Yi Rim à, cảm ơn bữa ăn của em, chúng ta chụp tấm hình đi.”

“Được ạ!”

……….

“Anh Yoo Chun, anh đừng che em chứ.”

“Jun Su, em đạp lên chân anh đấy.”

“1,2,3, kim chi!”

Yoon Yi Rim và DBSK chụp hình chung mấy tấm, dĩ nhiên Yoon Yi Rim chỉ chụp chung với mấy ông anh khác, nhưng lại không chịu chụp chung với Shim Chang Min.

“Cho anh một lý do xem nào!”

“Hừ!”

“Yah, Yoon Yi Rim!”

Yoon Yi Rim làm mặt quỷ với Shim Chang Min, Shim Chang Min vốn đang bất đắc dĩ lập tức trợn to hai mắt.

Mà họ không biết những điều này đã bị Kim Jae Joong chụp lại.

“Đừng mở to mắt nữa, con ngươi sắp rơi ra rồi.”

“Yah!”

Yoon Yi Rim cười nói với Kim Jae Joong:

“Tối nay anh Jae Joong nhớ gửi hình qua cho em nha.”

“Các anh, em đi đây, sư phụ nam thần, anh Jae Joong, anh Yoo Chun, anh Jun Su, quái vật mắt to, hẹn gặp lại.”

Sau đó nhanh chóng đào tẩu.

Quả nhiên khi đi tới cầu thang, cô nghe thấy Shim Chang Min đang dùng thanh âm cao 8 độ của anh gào lên:

“Yah, Yoon Yi Rim, có giỏi thì đừng để anh thấy em lần nữa!”

“Chang Min à…”

“Chuyện gì anh?”

“Mới vừa nãy Yi Rim gửi tin nhắn cho chúng ta, em cũng nhận được chứ?”

Shim Chang Min lập tức lấy di động ra xem, quả nhiên…

“Yahhh!”

Chỉ thấy trong màn hình của năm người đều có một tin nhắn giống nhau:

“Em nhất định sẽ trở về!”

Tác giả có lời muốn nói: Khi Thuận Tâm viết chương này, rất hoài niệm khi Đông Phương Thần Khởi còn đầy đủ 5 người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương