Cô bỗng nhiên choàng dậy từ trong cơn mơ. Sợ quá, là ác mộng sao? Thật sự là rất đáng sợ, nhưng khi tỉnh lại thì cô đã quên mất cái gì khiến cô sợ rồi, hình như là có liên quan đến Hải Ninh. Từ bao giờ anh đã trở thành cơn ác mộng của cô vậy?

Cô lò mò bò dậy xem đồng hồ, mới 2 giờ sáng. Đang định ngủ tiếp thì chợt nhớ ra hôm nay có mưa sao băng.

Cô vốn cũng không mấy tò mò hay thích thú với mấy hiện tượng thiên văn cho lắm, nhưng nghe nói cơn mưa sao băng này là lớn nhất trong vòng trăm năm qua, rất lớn, rất đẹp. Lại nghe nói những điều ước khi nhìn thấy sao băng sẽ thành hiện thực. Cô không phải là người mê tín, nhưng cũng muốn thử chút vận may, những ngày qua của cô thực tăm tối quá rồi!

Cô lấy một chiếc áo len khoác vào rồi nhẹ nhàng ra khỏi nhà. Thời gian này là lúc thành phố chìm trong giấc ngủ, tuy khắp nơi vẫn rực rỡ ánh đèn nhưng đường phố khá yên ắng. 

Trong nội thành, những tòa nhà cao tầng gần như đã che khuất cả bầu trời, muốn ngắm sao cũng không dễ dàng. Đêm nay mấy nhà hàng, khách sạn lớn đã tài trợ chỗ ngồi trên sân thượng cho những người muốn xem. Đợt sao băng hiếm có này đúng là thời cơ tốt để các nhà kinh doanh quảng bá hình ảnh của mình.

Ngọc nghĩ nếu muốn thưởng thức cái đẹp trước hết cần sự bình yên, thanh thản trong tâm hồn, vì vậy cô chọn ra bãi biển ngắm sao. Nhưng mọi sự không như cô nghĩ...

Ở đây cũng chẳng hơn gì ở trong thành phố, haizz, cô biết chọn nơi yên tĩnh thì người khác cũng biết.

Mà thật ra cũng không đông người cho lắm, chỉ có khoảng vài cặp tình nhân, nhưng với Ngọc thì như vậy cũng đủ để khiến cô thấy không thoải mái. Hóa ra người ta thích ngắm sao cùng người họ yêu, sao chỉ có mình cô là lẻ loi vậy? Rồi cô khẽ thở dài, cô muốn như vậy chắc?

Mấy đôi tình nhân kia đứng dựa vào lan can, vừa ôm ấp nhau vừa nhìn lên bầu trời, chờ đợi những mảnh sáng lướt qua.

Ngọc không đứng đó, cô đi xuống phía dưới bãi biển, nơi có những hàng phi lao đang rì rào trong gió biển. Cô chọn một tảng đá bằng phẳng rồi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn lên bầu trời. Bên kia có tiếng reo, cô nhìn chăm chú nhìn lên nhưng không thấy gì. Cô lại đứng lên, ngó bên này, bên nọ, rốt cuộc thì sao băng đến từ hướng nào nhỉ? Cô nghe nói từ khoảng 12 giờ tới 4 giờ sáng sẽ có sao băng mà quên hỏi là nó tới từ hướng nào. Lại có tiếng reo, cô đứng trên bãi cát, xoay vòng vòng nhưng không thấy. Haizz, sao băng bay qua rất nhanh, chỉ sáng lên rồi vụt tắt. Cô lấy điện thoại ra xem, mẹ ơi 3 giờ rồi! Cô lại nhìn lên bầu trời, nó có cần rộng lớn như vậy không?

Điện thoại bỗng rung lên, cô chán nản lấy nó ra. Tổng đài sẽ không vô vị tới mức 3 giờ sáng còn gửi tin nhắn quảng cáo đấy chứ?

Một tin nhắn từ số máy lạ, chỉ vẻn vẹn có bốn chữ: Ở phía đông bắc. 

Phía đông là phía mặt trời mọc, cô đương nhiên biết, còn phía bắc là ở đâu nhỉ? Người này muốn chọc tức cô sao, rốt cuộc đông bắc là cái hướng quái quỷ nào chứ?

Thấy cô vẫn cứ nghệch mặt ra, người đó lại nhắn tiếp: “Ở phía trên ngọn hải đăng”. Nếu cô vẫn không biết ngọn hải đăng ở đâu nữa thì tốt nhất là nên về nhà ngủ cho rồi!

Cô nhìn lên theo chỉ dẫn, vừa đúng lúc một vì sao bay vụt qua, cô chắp tay cầu nguyện, à mà quên mất, cô chưa nghĩ ra nên ước điều gì! Cô lại đợi, lần này phải mất hơn 15 phút thì mới thấy một cái sao nữa. Đó là một chùm sáng lấp lánh, xẹt qua rất nhanh, làm cô có cảm giác như nó chỉ là một đốm lửa lóe lên rồi vụt tắt. Không hiểu sao lúc nãy khi đi cô lại cầm theo cái bật lửa hình con mèo, cô lấy nó ra, những ngọn lửa nhỏ sáng lên rồi tắt theo mỗi lần cô đóng, mở nắp.

Cô ngồi thẩn thờ, rồi lại cảm thấy trái tim đau nhói, nước mắt lặng lẽ rơi. Mọi người ở đó đều mải nhìn lên bầu trời, không ai để ý đến một cô gái đang ngồi khóc bên mỏm đá. Cô vung tay lên, rồi bỗng khựng lại. Cô không nỡ, thực không nỡ vứt nó đi. Cô cất nó vào túi rồi đưa tay lên cổ mình, tháo sợi dây chuyền ra, cho luôn vào trong túi. Từ nay cô nên cất hết mấy thứ này đi.

Một vì sao nữa bay qua, cô chắp tay trước ngực, nói khẽ như đang thì thầm với vì sao kia: “Hãy cho con được gặp một người con trai tốt, người đó sẽ yêu thương con, sẽ hiểu và cảm thông cho con, sẽ không bao giờ rời bỏ con”. 

Vì sao kia bay qua rất nhanh, không biết liệu nó có kịp nghe thấy lời khẩn cầu của cô?

Cô ngồi bên bãi biển đến tận lúc nhìn thấy những tia sáng đầu tiên của ngày mới.

Mặt trời nhô lên từ mặt biển, nhuộm đỏ những đám mây bên cạnh. Đường phố dần trở nên nhộn nhịp với những âm thanh quen thuộc, từng đoàn người đi chợ sớm, đi tập thể dục buổi sáng. 

Cô bắt đầu thấy đói bụng, liền đi về nhà. Từ lúc ngắm sao đến giờ cô chẳng hề để ý đến người nhắn tin cho mình là ai, cũng không biết rằng người đó vẫn luôn dõi theo cô. 

Vì sao kia đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô. Người kia chính là một nửa như cô mong muốn, là người sẽ ở bên cô trọn đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương