Bắt đầu học kỳ mới rất bận rộn, ngoài cổng chính học viện Thánh Khải, các loại xe nhãn hiệu nổi tiếng lớn lớn nhỏ nhỏ, cao cấp, sang trọng uốn lượn thành một hàng dài từ cổng chính kéo dài ra tận đường lớn, chật như niêm cối.

Xe dừng lại, mở cửa xe đầu tiên là người mặc tây trang, tuổi trẻ đẹp trai, hoặc trung niên dài dạn kinh nghiệm, tóc ngắn chỉnh tề. Có người lại phụ nữ tóc dài. Bọn họ nếu không là quản gia thì cũng là trợ lý.

Bọn họ tao nhã mở cửa xe sau cho thiếu gia hoặc tiểu thư, sau đó từ cốp xe lấy vali đi theo thiếu gia hoặc tiểu thư nhà mình đến ký túc xá.

Để cho tiểu chủ nhân có thể sinh hoạt thoải mái, buổi chiều ngày chủ nhật bọn họ theo tiểu chủ nhân đến ký túc xá chuẩn bị tốt quần áo, sau đó thì trở về. Bất quá bọn họ không cần chuẩn bị đồ dùng hằng ngày cho tiểu chủ nhân của mình, vì ở học viện Thánh Khải ngoại trừ quần áo những đồ dùng khác học viện đều cung cấp sẵn.

Ngày thứ hai, cũng là ngày khai giảng, bởi vì trải qua một kỳ nghỉ hè dài, Âu Dương Ngoạt thật sự cảm giác không quen khi lại bắt đầu đi học.

Trước kia sáng sớm cũng không bắt đầu như vậy, trong phòng học ồn ào, nguyên do là vì tất cả mọi người từ giữa ngày nghỉ còn chưa thích ứng được. Chủ nhiệm lớp cũng chưa tới, Âu Dương Ngoạt nhàm chán cầm chiếc di động kiểu mới chơi đùa.

Chương trình phát thanh: “Chào các học viên học viện Thánh Khải, thầy là hiệu trưởng học viện Thánh Khải, hôm nay thầy có một việc muốn thông báo. Đầu tiên, thầy muốn chúc mừng 20 năm thành lập học viện Thánh Khải phân hiệu Nhật Bản, vì mục đích này thầy quyết định, từ từng niên cấp, từng lớp chọn ra 10 người đi Nhật Bản tiến hành trao đổi học tập…”

Chương trình phát thanh vừa phát đến đây, các học viên bắt đầu thảo luận kịch liệt.

“Hả? Đến trường Nhật Bản? Ngôn ngữ không thông học cái gì a?” Nam sinh A.

“Dù sao mình cũng chỉ biết tiếng Anh, với lại mẹ mình cũng sẽ không để mình đi Nhật Bản.” Nam sinh B.

“Mình thì biết tiếng Đức, nhưng tiếng Nhật mình cũng biết một chút. Lần trước lão ba mình bảo mình đi Nhật du học mình còn không đi, bây giờ đi còn có thể trở về sao? Ai ngu như vậy, tự mình đưa dê vào miệng cọp.” Nữ sinh A.

“A, mình nghe bạn mình đi du lịch Nhật Bản nói con trai Nhật Bản rất tốt, rất đẹp trai!” Nữ sinh B.

“Vô nghĩa, học viện chúng ta không phải có một đống lớn đẹp trai sao? Đặc biệt là Âu Dương Ngoạt ở tam ban kia, vừa đẹp trai lại có tiền, Nhật Bản có người như vậy sao, cần đi Nhật Bản sao?” Nữ sinh C.

“Nữ sinh Nhật Bản không tồi, nhiệt tình lại tích cực!” Một nam sinh đột nhiên sáp nhập đề tài.

“….” Ba nữ sinh không nói gì.

Chương trình phát thanh: “Về phần ngôn ngữ các em học viên chuẩn bị đi Nhật Bản không cần lo lắng, trong khoảng thời gian học tại Nhật các em sẽ được trang bị chức năng phiên dịch, nói cách khác các em sẽ không có bất cứ chướng ngại ngôn ngữ, hơn nữa sinh hoạt hằng ngày chắc chắn không có gì ảnh hưởng. Cuối cùng, mời các chủ nhiệm lớp trong một tuần đem danh sách học viên trao đổi nộp lại cho trường để hoàn tất thủ tục, thời gian xuất phát là cuối hai tuần sau.”

Chương trình phát thanh vừa chấm dứt, các chủ nhiệm lớp lập tức đi vào, mở miệng câu đầu tiên chính là: “Tốt lắm, vừa rồi chương trình phát thanh thông báo tất cả mọi người đều đã nghe thấy, hiệu trưởng đề xuất trao đổi học tập, các em trở về suy nghĩ, cô hy vọng ngày mai các em có thể cho cô biết quyết định của mình.” yuurj.wordpress.com

Nhật Bản? Hừ? Đi xem cũng không tồi, dù sao cũng không muốn trở về cái nhà kia, đi Nhật Bản có thể không cần trở về, Âu Dương Ngoạt tao nhã ngồi trên ghế, một tay nâng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Bây giờ đã là tháng chín, mùa thu cũng sắp đến, lá cây bên ngoài cũng chậm rãi thay đổi, nhiệt độ không khí từ ngày hè chói chang cũng bắt đầu chuyển biến có chút mát mẻ.

“Mày muốn đi à? Tao thấy nếu đi Nhật thì màu sẽ phải bỏ lại người kia – lão ba thân mến! Đi Nhật Bản được sao?” Tiến lên khiêu khích, âm thanh chanh chua đánh gẫy tư tưởng Âu Dương Ngoạt, cậu từ nhìn ngoài cửa sổ chuyển vào phòng học.

Trần Lỗi! Âu Dương Ngoạt nhíu mày, cũng không nghĩ sẽ đáp lời hắn.

“Này, biến thái, tao đang hỏi mày? Điếc hả?” Thấy Âu Dương Ngoạt không để ý tới mình, Trần Lỗi cảm thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục, mất hứng kêu lên.

“Tôi có đi Nhật hay không cậu quản được sao? Tránh ra!” Giống như một con chim sẻ líu ríu không ngớt bên tai, là người ai cũng sẽ phiền.

“Mày…hừ.” Nói trúng tử huyệt, Trần Lỗi không biết nói gì chống đỡ đành phải bực mình xoay người rời đi.

Âu Dương Ngoạt nhìn bóng dáng Trần Lỗi rời đi, thấy mình liền gây sự, cậu ta là học sinh tiểu học sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương