Khoảng Cách Của Người
-
Chương 74: Chân tướng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2:00 chiều chủ nhật, Bách Xương Ý vẫn chưa về, cũng chẳng có tin tức gì mới.
Đình Sương mở tin nhắn giữa mình và Bách Xương Ý ra, cuộc trò chuyện dừng ở ba tiếng trước.
(Alexandre Dumas con: là tiểu thuyết gia, nhà soạn kịch nổi tiếng người Pháp được biết đến với danh tác, con trai của đại văn hào Alexandre Dumas cha, cũng là nhà văn và nhà viết kịch)
[10:19] Đình Sương: Anh yêu, gặp Nghiêm Lập Khiêm chưa?
[10:22] Bách Xương Ý: Nói chuyện phiếm về múa ba lê với Nghiêm tiên sinh được 15 phút rồi.
[10:22] Đình Sương: ???
[12:22] Đình Sương: Ông ta hỏi thật à? Anh không bị lộ chứ?
[10:23] Bách Xương Ý: Không.
[10:23] Đình Sương: Anh đọc tiểu thuyết của Alexandre Dumas con rồi à?
[10:23] Bách Xương Ý: Không, anh toàn chém gió về kỹ năng múa ba lê.
[10:23] Đình Sương: Miệng giáo sư có khác.
[10:23] Đình Sương: Đúng rồi, Ông Vận Nghi có đấy không?
[10:23] Bách Xương Ý: Không có.
[10:23] Bách Xương Ý: Nhưng cái người đi cùng Nghiêm tiên sinh thì trước đây anh chưa từng gặp bao giờ.
[10:23] Bách Xương Ý: Tạm dừng một lát.
[10:23] Đình Sương: Ok.
[10:40] Bách Xương Ý: Người của HAAS tới, chắc là đi thẳng từ sân bay đến đây.
[10:40] Đình Sương: HAAS tới để làm gì?
[10:58] Bách Xương Ý: Tạm thời không biết.
[10:58] Bách Xương Ý: Anh ký hiệp nghị bảo mật rồi.
[10:58] Đình Sương: Hiệp nghị bảo mật? Nói chuyện gì mà phải ký cả hiệp nghị bảo mật?
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.
Đình Sương sắp xếp lại mạch suy nghĩ, tối hôm qua Nghiêm Lập Khiêm nói với Bách Xương Ý rằng, sáng chủ nhật phía HAAS của Đức sẽ cử nhân viên tới Trung Quốc; trước nay ba bên RoboRun, HAAS và viện LRM luôn duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, vì vậy hi vọng Bách Xương Ý có thể đến gặp mặt vào ngày chủ nhật.
Không tìm ra được lỗ hổng trong câu nói này.
Quả thực triển lãm người máy công nghiệp ở Hannover là do ba bên cùng nhau tổ chức, vài năm gần đây cũng hợp tác lâu dài trên nhiều hạng mục, nếu như phía bên HAAS có cử đại biểu tới Trung Quốc, mà Bách Xương Ý lại vừa vặn đang ở quốc nội, như vậy thì ba bên cùng đi ăn một bữa nửa buổi cũng là điều bình thường.
Điều duy nhất không bình thường ở đây chính là, mảng kinh doanh bên phía Châu Âu không phải do Nghiêm Lập Khiêm quản lý.
RoboRun có bộ phận chuyên môn phụ trách các nghiệp vụ ở Châu Âu, nhưng Bách Xương Ý lại bảo rằng chưa từng nhìn thấy người đi cùng Nghiêm Lập Khiêm bao giờ, vậy thì rất có thể, người mà Nghiêm Lập Khiêm dẫn tới không phải là nhân viên thường xuyên phụ trách mảng nghiệp vụ bên phía Châu Âu của công ty.
Vì lẽ đó… rốt cuộc Nghiêm Lập Khiêm muốn nói gì với người của HAAS?
Đình Sương liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, 14:10 rồi, cậu phải tới bệnh viện.
Lúc đến được bệnh viện thì còn khoảng 20 phút nữa mới đến giờ vào thăm, Ông Vận Nghi và Chúc Văn Gia đều ở đó.
Ba người, tối đa chỉ được hai người vào thăm.
Nếu như là trước đây, Đình Sương cũng ngại chẳng muốn tranh, sẽ để cho hai mẹ con Ông Vận Nghi đi vào, nhưng hiện tại thì ——
“Chúc Văn Gia, hôm qua trước khi anh ra ngoài, ba bảo rằng có chuyện muốn nói với hai anh em mình, đợi lát nữa bọn mình vào chung nhé?” Đình Sương vỗ vai Chúc Văn Gia, muốn kéo người đi sang chỗ khác.
“Đình Sương.” Ông Vận Nghi nói: “Từ khi ba con tỉnh lại đến giờ, dì chưa được gặp ông ấy.”
“Dì à.” Đình Sương cười nhạo: “Trước khi ba cháu tỉnh dì ngắm chưa đủ à? Dì cứ độc chiếm thế thì người khác làm sao vào gặp được.”
“Anh ——” Chúc Văn Gia hô lên một tiếng, để Đình Sương ngừng công kích Ông Vận Nghi: “Mẹ, anh, hay là hai người vào đi, con ở bên ngoài chờ cũng được.”
Chuyện Đình Sương muốn hỏi Chúc Ngao không thể nào nói ngay trước mặt Ông Vận Nghi được; trong lòng Ông Vận Nghi có trá, cũng không muốn đi vào phòng ICU chung với Đình Sương.
Mãi đến tận 3h chiều, hai người vẫn chưa giằng co xong, y tá đứng ở bên cạnh nhìn mà bó tay.
Sau đó tình cảnh trở nên rất nực cười, Đình Sương trơ mắt nhìn thời gian thăm bệnh trôi qua từng giây từng phút, cậu và Ông Vận Nghi đứng bên ngoài phòng ICU, không ai nhường ai, ai cũng đừng mơ vào được.
“Dì này, cứ thế mãi cũng không phải biện pháp hay.” Đình Sương nói: “Nếu nháo đến lúc xế chiều, vậy thì chẳng ai gặp được ba cháu cả. Bằng không hai ta cùng chịu ấm ức vậy, cùng nhau vào được chưa?”
Tinh thần của Ông Vận Nghi không ổn lắm, do dự một hồi rồi mới đồng ý.
Bà ta phải vào, nếu không biết tình hình hiện giờ của Chúc Ngao, thì bà ta không hạ được quyết định.
Đình Sương hôm qua đã gặp Chúc Ngao rồi, vì thế lần này vào cũng không có gì khó tiếp thu nữa, cậu ngồi xuống cạnh giường bệnh của ông, nói: “Ba ơi, dì cũng tới rồi ạ.”
Chúc Ngao nhìn thấy Ông Vận Nghi thì ú ớ vài câu không rõ.
Sống dở chết dở.
Ông Vận Nghi không hề đến gần, bà ta cúi đầu nhìn móng tay của mình, che giấu ánh mắt dưới lớp lông mi giả dày cộm.
Bà ta trẻ hơn Chúc Ngao khá nhiều, mấy năm nay lại được chăm sóc kỹ càng, có bà ta ở trong phòng bệnh làm nền, trông Chúc Ngao càng thêm già hơn.
“Dì đang nghĩ gì thế?” Đình Sương bảo: “Có chuyện thì nói nhanh đi, không lát nữa ba cháu lại buồn ngủ.”
Chúc Ngao trừng Đình Sương một cái, nhưng chẳng có chút uy hiếp nào.
Đình Sương nhường lại ghế cho Ông Vận Nghi, còn mình thì đứng ở góc tường, đem cả căn phòng thu vào trong tầm mắt.
Hai mắt Ông Vận Nghi đỏ bừng, nói mấy chuyện linh tinh không quá quan trọng, còn săn sóc tỉ mỉ giúp Chúc Ngao lau nước dãi bên khóe miệng.
Bà ta đã có quyết định.
Bà ta có thể như ngày hôm nay, lau nước dãi cho Chúc Ngao tận 20 phút, nhưng tuyệt đối không thể lau cho Chúc Ngao cả một đời.
Bà ta rất yêu thương ‘nhà sáng lập của RoboRun’, nếu như Chúc Ngao sống thật khỏe mạnh, vậy thì bà ta tình nguyện làm một người vợ ngọt ngào ở bên cạnh ông, khoác cánh tay ông cùng đi tới cuộc họp cổ đông hằng năm. Còn nếu như Chúc Ngao chết rồi, như vậy bà ta cũng rất sẵn lòng làm một góa phụ đau khổ, tiếp nhận hết cơ nghiệp chưa hoàn thành của Chúc Ngao. Thế nhưng như bây giờ thì không được, thứ bà ta ghét nhất chính là làm bảo mẫu.
Huống hồ còn có Tiểu Gia, Tiểu Gia của bà ta quá đơn thuần, bà ta phải dự tính trước cho nó. Mỗi lần nghĩ đến con trai, cơ thể gầy gò nhu nhược của bà ta lại tràn ngập sức mạnh, đây gọi là ‘vi mẫu tắc cường’.
(giải thích: người phụ nữ dẫu có yếu đuối, nhưng một khi đã làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, có thể làm tất cả mọi việc vì con của mình — vietsub thô thiển: vì con em chúng ta, kệ cha con em chúng nó =)))
“Dì nói xong chưa?” Đình Sương hỏi: “Nói xong rồi thì đến lượt cháu.”
Ông Vận Nghi đứng lên, nhưng không hề có ý tứ muốn đi ra ngoài.
“Cháu có vài lời muốn nói riêng với ba mình.” Đình Sương ngồi vào bên cạnh giường, quay đầu cười đểu với Ông Vận Nghi: “Chuyện đàn ông.”
Ông Vận Nghi không dịch chuyển nửa bước, chỉ lau lau khóe mắt, nói: “Dì muốn nhìn ba cháu thêm một lúc. Không sao đâu, hai người cứ nói đi, dì sẽ không làm cản trở.”
Bà không cản trở? Đình Sương thầm trợn trắng mắt ở trong lòng, bà không cản trở thì còn ai cản trở.
“Ba này, lần đầu thử thế nào?” Lời lẽ của Đình Sương như một thằng nhãi lưu manh: “Sướng không ba? Nam với nữ khác nhau nhiều đúng chứ?”
“E hèm…” Ông Vận Nghi bị sốc tinh thần.
Đình Sương cứ như thể không nghe thấy tiếng ho của bà ta: “Chúc Văn Gia kể lần đầu tiên của nó là ở buổi dạ hội hóa trang tốt nghiệp bên Anh, nó cực kỳ thích mấy cô nàng thành thục lớn tuổi, cảm giác y như mẹ vậy…”
Cảm giác y như mẹ vậy…
Ông Vận Nghi rốt cuộc cũng không chịu nổi, chẳng thể nghe tiếp được nữa, bỏ ra bên ngoài.
“Ối ba, ba đừng kích động, đừng kích động…” Thấy bà ta vừa rời khỏi, Đình Sương nhanh chóng an ủi Chúc Ngao: “Chúc Văn Gia thích mấy em gái trẻ tuổi.” Cộng với mấy cậu trai trẻ tuổi, “Ba yên tâm đi.”
Râu mép của Chúc Ngao run rẩy, há mồm mắng một câu không rõ tiếng.
Đình Sương cũng đoán được đại khái, ông bô răn dạy thằng con trai, mắng đi mắng lại cũng chỉ có mấy câu cũ rích.
“Ba ơi, con hỏi bác sĩ Trình rồi, bác sĩ bảo tình hình của ba đã khá hơn hôm qua rất nhiều, có lẽ mấy ngày tới sẽ được chuyển sang phòng bệnh thường.” Đình Sương thu hồi lại dáng vẻ lưu manh ban nãy, ngữ khí bình tĩnh đáng tin cậy: “Có một số việc con định chờ ba khỏe hơn rồi mới nói, thế nhưng con vướng mắc vài điều nghĩ mãi không thông, vì vậy con phải nói cho ba biết ngay, ba chuẩn bị tâm lý trước đi ạ, chút nữa dù thế nào cũng không được kích động quá.”
Chúc Ngao đáp một tiếng, cố gắng chấn chỉnh tinh thần.
Đình Sương nói: “Có ba vấn đề. Thứ nhất, ngày mai công ty sẽ tổ chức họp cổ đông, hiện giờ con không biết buổi họp này là do vị cổ đông nào khởi xướng, cũng không biết mục đích của buổi họp này. Thứ hai, có người yêu cầu bộ phận R&D phải hoàn thành FND trước khi cuộc họp được diễn ra. Thứ ba, Nghiêm Lập Khiêm dù không quản lý mảng nghiệp vụ ở Châu Âu, nhưng ngày hôm nay lại tới gặp đại diện của phía HAAS.”
Cậu nói xong, cứ ngỡ rằng Chúc Ngao sẽ có phản ứng mạnh, nhưng ông chỉ nhắm mắt lại rồi ừm một tiếng.
“Ba, những việc này ba đều nghĩ tới rồi ạ?” Đình Sương hỏi: “Ba biết bọn họ định làm gì sao?”
Chúc Ngao gật đầu một cái, muốn nói gì đó, nhưng chỉ ú ớ không rõ tiếng.
Đình Sương đi qua đi lại vài bước bên cạnh giường bệnh, nghĩ ngợi, sau đó rút điện thoại từ trong túi quần ra, mở bàn phím viết tay lên, giơ đến bên tay trái của Chúc Ngao.
Chúc Ngao di chuyển ngón tay một cách khó khăn, liên tục viết sai nhiều lần, qua nửa ngày trời mới cho ra hai chữ ‘thu mua’.
Thu mua…
Hai chữ này giống như một tia sét bổ thẳng xuống, xua tan đám mây mù trong đầu Đình Sương.
Chẳng trách sáng nay Bách Xương Ý bảo rằng, anh phải ký hiệp nghị bảo mật.
Hóa ra là thu mua.
Nếu vậy, FND và dự án mới của Bách Xương Ý chính là ‘kỹ thuật tư bản’ nhằm thúc đẩy giá mua, còn HAAS rất có thể là người mua mà Nghiêm Lập Khiêm lựa chọn.
Đình Sương tiếp tục suy đoán: “Thế cho nên… ba ơi, lần trước ba đi ăn với Nghiêm Lập Khiêm đúng không? Trên bàn cơm ông ta đã đề nghị rao bán RoboRun?”
Chúc Ngao gật đầu một cái, lại mệt mỏi lắc đầu một cái.
“Cũng đúng, ông ta chỉ nắm 30% cổ phần thì làm sao mà bán được, nhiều nhất là chuyển nhượng lại số cổ phần của mình mà thôi.” Đình Sương đang tự lẩm bẩm, lại trông thấy Chúc Ngao gật đầu một cái: “Ông ta muốn chuyển nhượng cổ phần của mình? Con nhớ rằng cổ đông được phép chuyển nhượng cổ phần cho nhau, nhưng ông ta muốn chuyển cho ai? Ông ta muốn chuyển nhượng cho người khác, nhưng ba lại không đồng ý, cho nên mới say rượu cãi nhau trên bàn cơm ạ?”
Chúc Ngao gật đầu.
Đình Sương lập tức mở phần ghi chú mình đã nghiên cứu ra, Chúc Ngao hiển nhiên chính là cổ đông lớn nhất của RoboRun, nhưng ông không nắm được một nửa, mà chỉ có 36% thôi. Nếu như Nghiêm Lập Khiêm chuyển số cổ phần của mình cho một cổ đông khác nắm trên 6%, thì Chúc Ngao sẽ đánh mất quyền khống chế đối với RoboRun.
“Nếu không đồng ý việc Nghiêm Lập Khiêm bán cổ phần cho người khác, ba chắc chắn sẽ tự mình mua lại 30% cổ phần kia.” Đình Sương thử tính toán một chút: “Đó sẽ là một khoản tiền rất lớn… ông ta cần gấp một khoản tiền lớn đến vậy ư? Còn là tiền mặt nữa? Nhưng làm gì có ai có thể bỏ ra nhiều tiền mặt một lúc như vậy được?”
Ngay lúc này, y tá bước vào nhắc nhở rằng đã hết giờ thăm bệnh.
Đình Sương liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Vẫn chưa hết giờ, còn hai phút, hai phút nữa tôi sẽ ra ngay.”
Y tá đi ra ngoài, Đình Sương xoay mặt vào vách tường, nhanh chóng suy nghĩ.
Trước khi ba mẹ cậu ly hôn, số cổ phần của bọn họ gộp chung được 51%, có quyền khống chế hoàn toàn đối với RoboRun. Hiện tại cậu đang nắm giữ 15% cổ phần mà Đình Vân nhượng quyền, chỉ cần thêm 36% của Chúc Ngao là được. Nhưng hiện giờ cậu không mang giấy ủy thác theo bên người, mà đợi tới ngày mai thì chẳng biết sẽ có biến số gì xảy đến.
“Ba.” Đình Sương xoay người lại: “Con dấu riêng của ba để ở đâu?”
…
“Dì về rồi à?” Đình Sương đi ra khỏi phòng bệnh, chỉ nhìn thấy mỗi Chúc Văn Gia đang ngồi nghe nhạc trên hành lang.
Chúc Văn Gia lấy tai nghe xuống: “Ừm, mẹ em bảo bà ấy có việc bận.”
“Ồ, dì ấy bận, nhưng anh thì không.” Đình Sương vỗ vai Chúc Văn Gia, cực kỳ ôn nhu thân thiện mà nói: “Tiểu Gia này, anh em mình nói chuyện nhé.”
“Ối anh ơi, anh gọi tên đầy đủ của em đi.” Chúc Văn Gia nổi hết cả da gà: “Anh gọi buồn nôn quá em không chịu được.”
“Được thôi, em muốn anh gọi thế nào anh sẽ gọi thế ấy.” Đình Sương dễ nói chuyện cực kỳ luôn: “Bảo anh gọi em là ‘anh trai’ cũng không thành vấn đề.”
“Anh… anh đừng như thế.” Chúc Văn Gia run rẩy khóe miệng, mãi mà chẳng cười lên được: “Từ khi ba gặp chuyện đến nay, em cảm thấy hai đứa mình không còn giống như trước kia nữa.”
“Hai đứa mình trước kia cũng đâu có tốt đẹp gì.” Đình Sương cười nói.
Chúc Văn Gia: “Thôi đi, anh nói năng thì ngoa ngoắt, thực chất lại rất quan tâm đến người khác.”
Đình Sương thu lại nụ cười, không nói gì nữa.
Cả hai anh em đều trầm mặc rồi rời khỏi bệnh viện.
Trên vỉa hè trong khuôn viên bệnh viện, có trồng một hàng cây thẳng tắp ở chính giữa, tách Đình Sương và Chúc Văn Gia về hai phía khác nhau.
“Anh này, anh biết em đang nghe bài gì không?” Chúc Văn Gia hỏi.
Đình Sương đáp: “Không biết, à?”
Chúc Văn Gia đeo một bên tai nghe bluetooth, một bên khác thì đưa cho Đình Sương.
Trong tai nghe tràn ra những lời ca mà Đình Sương rất lâu rồi chưa từng nghe lại, có điều khi khúc nhạc dạo vang lên, trong nháy mắt cậu đã nhớ ra tên của ca khúc này, đây là bài hát bằng tiếng Nga.(♪♫)
Lần đầu tiên cậu nghe thấy bài hát này là ở trong anime <Fullmetal Alchemist>, sau khi xem xong bộ phim hoạt hình đấy, cậu bắt đầu đối xử với Chúc Văn Gia tốt hơn, cảm thấy có anh em vui lắm, còn gọi Chúc Văn Gia cày lại bộ anime này cùng mình, hai đứa đã học rất lâu mới thuộc được bài bằng tiếng Nga.
Khi nghe thấy câu hát “Người anh em của tôi, đều là tôi sai, nhưng chúng ta phải làm gì bây giờ?” —— Đình Sương bèn quay sang nhìn Chúc Văn Gia, cảm thấy thằng em mình dường như khác hẳn lúc xưa, chẳng biết có phải do nó đã nhuộm lại quả đầu trắng xóa kia thành màu đen không nữa.
“Em đi đằng nào?” Ra tới cửa bệnh viện, Đình Sương hỏi.
Chúc Văn Gia chỉ về phía bên phải: “Tài xế đỗ xe ở chỗ kia.”
Đình Sương thì chỉ về bên trái: “Anh đi hướng này.” Nói xong thì tháo tai nghe xuống, trả lại cho Chúc Văn Gia.
Chúc Văn Gia không nhận, cậu ta rẽ về bên trái theo Đình Sương.
“Em làm gì thế?” Đình Sương lại đeo tai nghe lên, giai điệu của một lần nữa vang vọng trong tai cậu.
Chúc Văn Gia nói: “Em muốn đi cùng với anh một lúc.”
Đi được một lúc, Đình Sương hỏi: “Em nghĩ thế nào?”
Chúc Văn Gia: “Nghĩ cái gì thế nào?”
Đình Sương: “Dì không nói gì với em à?”
“Còn nói gì được nữa.” Chúc Văn Gia cười cợt, nhại lại giọng điệu của Ông Vận Nghi: “Anh con nhân lúc ba con bị bệnh liệt giường, trở lại tính cướp công ty kia kìa. Em nghe mà phiền chết đi được, chỉ mong anh cướp công ty nhanh nhanh lên rồi đối xử với em thật tốt, không bắt em đi làm nhưng tháng nào cũng phát cả cục tiền cho em.”
Đình Sương cười xùy một tiếng, nói: “Em mà để anh quản lý á, mỗi tháng anh chỉ cho em 2000 euro thôi, em liệu mà vào đại học học đàng hoàng cho anh.”
Chúc Văn Gia cũng nở nụ cười: “Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh uống vài chén đi.”
“Uống cái đầu em, mới từ bệnh viện đi ra còn đòi uống rượu.” Đình Sương chỉ vào một quán trà sữa rồi bảo: “Uống cái này đi, em trả tiền.”
Chúc Văn Gia mua hai ly trà sữa trân châu, hai người vừa uống vừa đi lung tung trong thành phố, thi thoảng rảnh quá hóa rồ lại phun trân châu ra, xem hạt của ai bay xa hơn.
“Anh, ban nãy ở trong bệnh viện anh niềm nở với em như vậy, có phải muốn em làm chuyện gì không?” Chúc Văn Gia hỏi.
“Ừ.” Đình Sương nói: “Nhưng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp cả.”
Chúc Văn Gia truy hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đình Sương nói: “Đã bảo không phải chuyện tốt đẹp rồi, em còn hỏi?”
“Thì anh cứ nói đi.” Chúc Văn Gia bảo: “Chắc gì em đã chịu làm.”
Đình Sương dừng bước lại, ngậm ống hút, nói: “Anh muốn em lấy một thứ ở trong két sắt thư phòng của ba.”
“Thứ gì? Vàng thỏi hả? Hay bảo vật gia truyền?” Chúc Văn Gia nói: “Em không biết mật mã khét sắt.”
“Anh biết mật mã.” Đình Sương nói: “Chẳng phải thứ gì đáng tiền cả, là một cái hộp gỗ thôi.”
Chúc Văn Gia hỏi: “Trong đấy có gì?”
Đình Sương không nói gì.
“Ba bảo anh lấy hả?” Chúc Văn Gia hỏi tiếp.
“Chứ không làm sao anh biết mật mã két sắt được?” Đình Sương đáp.
“Ba bảo anh lấy thì anh theo em về nhà lấy thôi, có phải đi exciter trộm chó đâu mà sợ?” Chúc Văn Gia đáp, bỗng nhiên ý thức được một chuyện: “Anh sợ theo em về nhà, bảo mẫu với tài xế thấy sẽ báo lại cho mẹ em à? Anh không muốn để mẹ em biết chuyện này?”
Một lát sau, Đình Sương mới ừ một tiếng.
“… Anh.” Chúc Văn Gia cúi đầu: “Anh không tin mẹ em đã đành, còn ba, ba cũng không tin mẹ em sao?”
Đình Sương hút một ngụm trà sữa, không nói lời nào.
“Thế…” Chúc Văn Gia ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu: “Anh có làm ra chuyện gì gây bất lợi với mẹ em không?”
Không biết.
Đình Sương đang định trả lời, bỗng nhiên thấy điện thoại trong túi quần rung lên.
Lấy ra nhìn thử, trên màn hình là tin nhắn của Bách Xương Ý gửi tới: Ông nữ sĩ cũng tới rồi, năm phút trước.
Đình Sương cất điện thoại đi, nhìn về phía Chúc Văn Gia.
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau.
“… Anh không biết.” Đình Sương đáp.
CHÚ THÍCH
[1] Fullmetal Alchemist: cang giả kim thuật sư [2] Máy hủy giấy [3] Hải sâm
2:00 chiều chủ nhật, Bách Xương Ý vẫn chưa về, cũng chẳng có tin tức gì mới.
Đình Sương mở tin nhắn giữa mình và Bách Xương Ý ra, cuộc trò chuyện dừng ở ba tiếng trước.
(Alexandre Dumas con: là tiểu thuyết gia, nhà soạn kịch nổi tiếng người Pháp được biết đến với danh tác, con trai của đại văn hào Alexandre Dumas cha, cũng là nhà văn và nhà viết kịch)
[10:19] Đình Sương: Anh yêu, gặp Nghiêm Lập Khiêm chưa?
[10:22] Bách Xương Ý: Nói chuyện phiếm về múa ba lê với Nghiêm tiên sinh được 15 phút rồi.
[10:22] Đình Sương: ???
[12:22] Đình Sương: Ông ta hỏi thật à? Anh không bị lộ chứ?
[10:23] Bách Xương Ý: Không.
[10:23] Đình Sương: Anh đọc tiểu thuyết của Alexandre Dumas con rồi à?
[10:23] Bách Xương Ý: Không, anh toàn chém gió về kỹ năng múa ba lê.
[10:23] Đình Sương: Miệng giáo sư có khác.
[10:23] Đình Sương: Đúng rồi, Ông Vận Nghi có đấy không?
[10:23] Bách Xương Ý: Không có.
[10:23] Bách Xương Ý: Nhưng cái người đi cùng Nghiêm tiên sinh thì trước đây anh chưa từng gặp bao giờ.
[10:23] Bách Xương Ý: Tạm dừng một lát.
[10:23] Đình Sương: Ok.
[10:40] Bách Xương Ý: Người của HAAS tới, chắc là đi thẳng từ sân bay đến đây.
[10:40] Đình Sương: HAAS tới để làm gì?
[10:58] Bách Xương Ý: Tạm thời không biết.
[10:58] Bách Xương Ý: Anh ký hiệp nghị bảo mật rồi.
[10:58] Đình Sương: Hiệp nghị bảo mật? Nói chuyện gì mà phải ký cả hiệp nghị bảo mật?
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.
Đình Sương sắp xếp lại mạch suy nghĩ, tối hôm qua Nghiêm Lập Khiêm nói với Bách Xương Ý rằng, sáng chủ nhật phía HAAS của Đức sẽ cử nhân viên tới Trung Quốc; trước nay ba bên RoboRun, HAAS và viện LRM luôn duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, vì vậy hi vọng Bách Xương Ý có thể đến gặp mặt vào ngày chủ nhật.
Không tìm ra được lỗ hổng trong câu nói này.
Quả thực triển lãm người máy công nghiệp ở Hannover là do ba bên cùng nhau tổ chức, vài năm gần đây cũng hợp tác lâu dài trên nhiều hạng mục, nếu như phía bên HAAS có cử đại biểu tới Trung Quốc, mà Bách Xương Ý lại vừa vặn đang ở quốc nội, như vậy thì ba bên cùng đi ăn một bữa nửa buổi cũng là điều bình thường.
Điều duy nhất không bình thường ở đây chính là, mảng kinh doanh bên phía Châu Âu không phải do Nghiêm Lập Khiêm quản lý.
RoboRun có bộ phận chuyên môn phụ trách các nghiệp vụ ở Châu Âu, nhưng Bách Xương Ý lại bảo rằng chưa từng nhìn thấy người đi cùng Nghiêm Lập Khiêm bao giờ, vậy thì rất có thể, người mà Nghiêm Lập Khiêm dẫn tới không phải là nhân viên thường xuyên phụ trách mảng nghiệp vụ bên phía Châu Âu của công ty.
Vì lẽ đó… rốt cuộc Nghiêm Lập Khiêm muốn nói gì với người của HAAS?
Đình Sương liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, 14:10 rồi, cậu phải tới bệnh viện.
Lúc đến được bệnh viện thì còn khoảng 20 phút nữa mới đến giờ vào thăm, Ông Vận Nghi và Chúc Văn Gia đều ở đó.
Ba người, tối đa chỉ được hai người vào thăm.
Nếu như là trước đây, Đình Sương cũng ngại chẳng muốn tranh, sẽ để cho hai mẹ con Ông Vận Nghi đi vào, nhưng hiện tại thì ——
“Chúc Văn Gia, hôm qua trước khi anh ra ngoài, ba bảo rằng có chuyện muốn nói với hai anh em mình, đợi lát nữa bọn mình vào chung nhé?” Đình Sương vỗ vai Chúc Văn Gia, muốn kéo người đi sang chỗ khác.
“Đình Sương.” Ông Vận Nghi nói: “Từ khi ba con tỉnh lại đến giờ, dì chưa được gặp ông ấy.”
“Dì à.” Đình Sương cười nhạo: “Trước khi ba cháu tỉnh dì ngắm chưa đủ à? Dì cứ độc chiếm thế thì người khác làm sao vào gặp được.”
“Anh ——” Chúc Văn Gia hô lên một tiếng, để Đình Sương ngừng công kích Ông Vận Nghi: “Mẹ, anh, hay là hai người vào đi, con ở bên ngoài chờ cũng được.”
Chuyện Đình Sương muốn hỏi Chúc Ngao không thể nào nói ngay trước mặt Ông Vận Nghi được; trong lòng Ông Vận Nghi có trá, cũng không muốn đi vào phòng ICU chung với Đình Sương.
Mãi đến tận 3h chiều, hai người vẫn chưa giằng co xong, y tá đứng ở bên cạnh nhìn mà bó tay.
Sau đó tình cảnh trở nên rất nực cười, Đình Sương trơ mắt nhìn thời gian thăm bệnh trôi qua từng giây từng phút, cậu và Ông Vận Nghi đứng bên ngoài phòng ICU, không ai nhường ai, ai cũng đừng mơ vào được.
“Dì này, cứ thế mãi cũng không phải biện pháp hay.” Đình Sương nói: “Nếu nháo đến lúc xế chiều, vậy thì chẳng ai gặp được ba cháu cả. Bằng không hai ta cùng chịu ấm ức vậy, cùng nhau vào được chưa?”
Tinh thần của Ông Vận Nghi không ổn lắm, do dự một hồi rồi mới đồng ý.
Bà ta phải vào, nếu không biết tình hình hiện giờ của Chúc Ngao, thì bà ta không hạ được quyết định.
Đình Sương hôm qua đã gặp Chúc Ngao rồi, vì thế lần này vào cũng không có gì khó tiếp thu nữa, cậu ngồi xuống cạnh giường bệnh của ông, nói: “Ba ơi, dì cũng tới rồi ạ.”
Chúc Ngao nhìn thấy Ông Vận Nghi thì ú ớ vài câu không rõ.
Sống dở chết dở.
Ông Vận Nghi không hề đến gần, bà ta cúi đầu nhìn móng tay của mình, che giấu ánh mắt dưới lớp lông mi giả dày cộm.
Bà ta trẻ hơn Chúc Ngao khá nhiều, mấy năm nay lại được chăm sóc kỹ càng, có bà ta ở trong phòng bệnh làm nền, trông Chúc Ngao càng thêm già hơn.
“Dì đang nghĩ gì thế?” Đình Sương bảo: “Có chuyện thì nói nhanh đi, không lát nữa ba cháu lại buồn ngủ.”
Chúc Ngao trừng Đình Sương một cái, nhưng chẳng có chút uy hiếp nào.
Đình Sương nhường lại ghế cho Ông Vận Nghi, còn mình thì đứng ở góc tường, đem cả căn phòng thu vào trong tầm mắt.
Hai mắt Ông Vận Nghi đỏ bừng, nói mấy chuyện linh tinh không quá quan trọng, còn săn sóc tỉ mỉ giúp Chúc Ngao lau nước dãi bên khóe miệng.
Bà ta đã có quyết định.
Bà ta có thể như ngày hôm nay, lau nước dãi cho Chúc Ngao tận 20 phút, nhưng tuyệt đối không thể lau cho Chúc Ngao cả một đời.
Bà ta rất yêu thương ‘nhà sáng lập của RoboRun’, nếu như Chúc Ngao sống thật khỏe mạnh, vậy thì bà ta tình nguyện làm một người vợ ngọt ngào ở bên cạnh ông, khoác cánh tay ông cùng đi tới cuộc họp cổ đông hằng năm. Còn nếu như Chúc Ngao chết rồi, như vậy bà ta cũng rất sẵn lòng làm một góa phụ đau khổ, tiếp nhận hết cơ nghiệp chưa hoàn thành của Chúc Ngao. Thế nhưng như bây giờ thì không được, thứ bà ta ghét nhất chính là làm bảo mẫu.
Huống hồ còn có Tiểu Gia, Tiểu Gia của bà ta quá đơn thuần, bà ta phải dự tính trước cho nó. Mỗi lần nghĩ đến con trai, cơ thể gầy gò nhu nhược của bà ta lại tràn ngập sức mạnh, đây gọi là ‘vi mẫu tắc cường’.
(giải thích: người phụ nữ dẫu có yếu đuối, nhưng một khi đã làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, có thể làm tất cả mọi việc vì con của mình — vietsub thô thiển: vì con em chúng ta, kệ cha con em chúng nó =)))
“Dì nói xong chưa?” Đình Sương hỏi: “Nói xong rồi thì đến lượt cháu.”
Ông Vận Nghi đứng lên, nhưng không hề có ý tứ muốn đi ra ngoài.
“Cháu có vài lời muốn nói riêng với ba mình.” Đình Sương ngồi vào bên cạnh giường, quay đầu cười đểu với Ông Vận Nghi: “Chuyện đàn ông.”
Ông Vận Nghi không dịch chuyển nửa bước, chỉ lau lau khóe mắt, nói: “Dì muốn nhìn ba cháu thêm một lúc. Không sao đâu, hai người cứ nói đi, dì sẽ không làm cản trở.”
Bà không cản trở? Đình Sương thầm trợn trắng mắt ở trong lòng, bà không cản trở thì còn ai cản trở.
“Ba này, lần đầu thử thế nào?” Lời lẽ của Đình Sương như một thằng nhãi lưu manh: “Sướng không ba? Nam với nữ khác nhau nhiều đúng chứ?”
“E hèm…” Ông Vận Nghi bị sốc tinh thần.
Đình Sương cứ như thể không nghe thấy tiếng ho của bà ta: “Chúc Văn Gia kể lần đầu tiên của nó là ở buổi dạ hội hóa trang tốt nghiệp bên Anh, nó cực kỳ thích mấy cô nàng thành thục lớn tuổi, cảm giác y như mẹ vậy…”
Cảm giác y như mẹ vậy…
Ông Vận Nghi rốt cuộc cũng không chịu nổi, chẳng thể nghe tiếp được nữa, bỏ ra bên ngoài.
“Ối ba, ba đừng kích động, đừng kích động…” Thấy bà ta vừa rời khỏi, Đình Sương nhanh chóng an ủi Chúc Ngao: “Chúc Văn Gia thích mấy em gái trẻ tuổi.” Cộng với mấy cậu trai trẻ tuổi, “Ba yên tâm đi.”
Râu mép của Chúc Ngao run rẩy, há mồm mắng một câu không rõ tiếng.
Đình Sương cũng đoán được đại khái, ông bô răn dạy thằng con trai, mắng đi mắng lại cũng chỉ có mấy câu cũ rích.
“Ba ơi, con hỏi bác sĩ Trình rồi, bác sĩ bảo tình hình của ba đã khá hơn hôm qua rất nhiều, có lẽ mấy ngày tới sẽ được chuyển sang phòng bệnh thường.” Đình Sương thu hồi lại dáng vẻ lưu manh ban nãy, ngữ khí bình tĩnh đáng tin cậy: “Có một số việc con định chờ ba khỏe hơn rồi mới nói, thế nhưng con vướng mắc vài điều nghĩ mãi không thông, vì vậy con phải nói cho ba biết ngay, ba chuẩn bị tâm lý trước đi ạ, chút nữa dù thế nào cũng không được kích động quá.”
Chúc Ngao đáp một tiếng, cố gắng chấn chỉnh tinh thần.
Đình Sương nói: “Có ba vấn đề. Thứ nhất, ngày mai công ty sẽ tổ chức họp cổ đông, hiện giờ con không biết buổi họp này là do vị cổ đông nào khởi xướng, cũng không biết mục đích của buổi họp này. Thứ hai, có người yêu cầu bộ phận R&D phải hoàn thành FND trước khi cuộc họp được diễn ra. Thứ ba, Nghiêm Lập Khiêm dù không quản lý mảng nghiệp vụ ở Châu Âu, nhưng ngày hôm nay lại tới gặp đại diện của phía HAAS.”
Cậu nói xong, cứ ngỡ rằng Chúc Ngao sẽ có phản ứng mạnh, nhưng ông chỉ nhắm mắt lại rồi ừm một tiếng.
“Ba, những việc này ba đều nghĩ tới rồi ạ?” Đình Sương hỏi: “Ba biết bọn họ định làm gì sao?”
Chúc Ngao gật đầu một cái, muốn nói gì đó, nhưng chỉ ú ớ không rõ tiếng.
Đình Sương đi qua đi lại vài bước bên cạnh giường bệnh, nghĩ ngợi, sau đó rút điện thoại từ trong túi quần ra, mở bàn phím viết tay lên, giơ đến bên tay trái của Chúc Ngao.
Chúc Ngao di chuyển ngón tay một cách khó khăn, liên tục viết sai nhiều lần, qua nửa ngày trời mới cho ra hai chữ ‘thu mua’.
Thu mua…
Hai chữ này giống như một tia sét bổ thẳng xuống, xua tan đám mây mù trong đầu Đình Sương.
Chẳng trách sáng nay Bách Xương Ý bảo rằng, anh phải ký hiệp nghị bảo mật.
Hóa ra là thu mua.
Nếu vậy, FND và dự án mới của Bách Xương Ý chính là ‘kỹ thuật tư bản’ nhằm thúc đẩy giá mua, còn HAAS rất có thể là người mua mà Nghiêm Lập Khiêm lựa chọn.
Đình Sương tiếp tục suy đoán: “Thế cho nên… ba ơi, lần trước ba đi ăn với Nghiêm Lập Khiêm đúng không? Trên bàn cơm ông ta đã đề nghị rao bán RoboRun?”
Chúc Ngao gật đầu một cái, lại mệt mỏi lắc đầu một cái.
“Cũng đúng, ông ta chỉ nắm 30% cổ phần thì làm sao mà bán được, nhiều nhất là chuyển nhượng lại số cổ phần của mình mà thôi.” Đình Sương đang tự lẩm bẩm, lại trông thấy Chúc Ngao gật đầu một cái: “Ông ta muốn chuyển nhượng cổ phần của mình? Con nhớ rằng cổ đông được phép chuyển nhượng cổ phần cho nhau, nhưng ông ta muốn chuyển cho ai? Ông ta muốn chuyển nhượng cho người khác, nhưng ba lại không đồng ý, cho nên mới say rượu cãi nhau trên bàn cơm ạ?”
Chúc Ngao gật đầu.
Đình Sương lập tức mở phần ghi chú mình đã nghiên cứu ra, Chúc Ngao hiển nhiên chính là cổ đông lớn nhất của RoboRun, nhưng ông không nắm được một nửa, mà chỉ có 36% thôi. Nếu như Nghiêm Lập Khiêm chuyển số cổ phần của mình cho một cổ đông khác nắm trên 6%, thì Chúc Ngao sẽ đánh mất quyền khống chế đối với RoboRun.
“Nếu không đồng ý việc Nghiêm Lập Khiêm bán cổ phần cho người khác, ba chắc chắn sẽ tự mình mua lại 30% cổ phần kia.” Đình Sương thử tính toán một chút: “Đó sẽ là một khoản tiền rất lớn… ông ta cần gấp một khoản tiền lớn đến vậy ư? Còn là tiền mặt nữa? Nhưng làm gì có ai có thể bỏ ra nhiều tiền mặt một lúc như vậy được?”
Ngay lúc này, y tá bước vào nhắc nhở rằng đã hết giờ thăm bệnh.
Đình Sương liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Vẫn chưa hết giờ, còn hai phút, hai phút nữa tôi sẽ ra ngay.”
Y tá đi ra ngoài, Đình Sương xoay mặt vào vách tường, nhanh chóng suy nghĩ.
Trước khi ba mẹ cậu ly hôn, số cổ phần của bọn họ gộp chung được 51%, có quyền khống chế hoàn toàn đối với RoboRun. Hiện tại cậu đang nắm giữ 15% cổ phần mà Đình Vân nhượng quyền, chỉ cần thêm 36% của Chúc Ngao là được. Nhưng hiện giờ cậu không mang giấy ủy thác theo bên người, mà đợi tới ngày mai thì chẳng biết sẽ có biến số gì xảy đến.
“Ba.” Đình Sương xoay người lại: “Con dấu riêng của ba để ở đâu?”
…
“Dì về rồi à?” Đình Sương đi ra khỏi phòng bệnh, chỉ nhìn thấy mỗi Chúc Văn Gia đang ngồi nghe nhạc trên hành lang.
Chúc Văn Gia lấy tai nghe xuống: “Ừm, mẹ em bảo bà ấy có việc bận.”
“Ồ, dì ấy bận, nhưng anh thì không.” Đình Sương vỗ vai Chúc Văn Gia, cực kỳ ôn nhu thân thiện mà nói: “Tiểu Gia này, anh em mình nói chuyện nhé.”
“Ối anh ơi, anh gọi tên đầy đủ của em đi.” Chúc Văn Gia nổi hết cả da gà: “Anh gọi buồn nôn quá em không chịu được.”
“Được thôi, em muốn anh gọi thế nào anh sẽ gọi thế ấy.” Đình Sương dễ nói chuyện cực kỳ luôn: “Bảo anh gọi em là ‘anh trai’ cũng không thành vấn đề.”
“Anh… anh đừng như thế.” Chúc Văn Gia run rẩy khóe miệng, mãi mà chẳng cười lên được: “Từ khi ba gặp chuyện đến nay, em cảm thấy hai đứa mình không còn giống như trước kia nữa.”
“Hai đứa mình trước kia cũng đâu có tốt đẹp gì.” Đình Sương cười nói.
Chúc Văn Gia: “Thôi đi, anh nói năng thì ngoa ngoắt, thực chất lại rất quan tâm đến người khác.”
Đình Sương thu lại nụ cười, không nói gì nữa.
Cả hai anh em đều trầm mặc rồi rời khỏi bệnh viện.
Trên vỉa hè trong khuôn viên bệnh viện, có trồng một hàng cây thẳng tắp ở chính giữa, tách Đình Sương và Chúc Văn Gia về hai phía khác nhau.
“Anh này, anh biết em đang nghe bài gì không?” Chúc Văn Gia hỏi.
Đình Sương đáp: “Không biết, à?”
Chúc Văn Gia đeo một bên tai nghe bluetooth, một bên khác thì đưa cho Đình Sương.
Trong tai nghe tràn ra những lời ca mà Đình Sương rất lâu rồi chưa từng nghe lại, có điều khi khúc nhạc dạo vang lên, trong nháy mắt cậu đã nhớ ra tên của ca khúc này, đây là bài hát bằng tiếng Nga.(♪♫)
Lần đầu tiên cậu nghe thấy bài hát này là ở trong anime <Fullmetal Alchemist>, sau khi xem xong bộ phim hoạt hình đấy, cậu bắt đầu đối xử với Chúc Văn Gia tốt hơn, cảm thấy có anh em vui lắm, còn gọi Chúc Văn Gia cày lại bộ anime này cùng mình, hai đứa đã học rất lâu mới thuộc được bài bằng tiếng Nga.
Khi nghe thấy câu hát “Người anh em của tôi, đều là tôi sai, nhưng chúng ta phải làm gì bây giờ?” —— Đình Sương bèn quay sang nhìn Chúc Văn Gia, cảm thấy thằng em mình dường như khác hẳn lúc xưa, chẳng biết có phải do nó đã nhuộm lại quả đầu trắng xóa kia thành màu đen không nữa.
“Em đi đằng nào?” Ra tới cửa bệnh viện, Đình Sương hỏi.
Chúc Văn Gia chỉ về phía bên phải: “Tài xế đỗ xe ở chỗ kia.”
Đình Sương thì chỉ về bên trái: “Anh đi hướng này.” Nói xong thì tháo tai nghe xuống, trả lại cho Chúc Văn Gia.
Chúc Văn Gia không nhận, cậu ta rẽ về bên trái theo Đình Sương.
“Em làm gì thế?” Đình Sương lại đeo tai nghe lên, giai điệu của một lần nữa vang vọng trong tai cậu.
Chúc Văn Gia nói: “Em muốn đi cùng với anh một lúc.”
Đi được một lúc, Đình Sương hỏi: “Em nghĩ thế nào?”
Chúc Văn Gia: “Nghĩ cái gì thế nào?”
Đình Sương: “Dì không nói gì với em à?”
“Còn nói gì được nữa.” Chúc Văn Gia cười cợt, nhại lại giọng điệu của Ông Vận Nghi: “Anh con nhân lúc ba con bị bệnh liệt giường, trở lại tính cướp công ty kia kìa. Em nghe mà phiền chết đi được, chỉ mong anh cướp công ty nhanh nhanh lên rồi đối xử với em thật tốt, không bắt em đi làm nhưng tháng nào cũng phát cả cục tiền cho em.”
Đình Sương cười xùy một tiếng, nói: “Em mà để anh quản lý á, mỗi tháng anh chỉ cho em 2000 euro thôi, em liệu mà vào đại học học đàng hoàng cho anh.”
Chúc Văn Gia cũng nở nụ cười: “Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh uống vài chén đi.”
“Uống cái đầu em, mới từ bệnh viện đi ra còn đòi uống rượu.” Đình Sương chỉ vào một quán trà sữa rồi bảo: “Uống cái này đi, em trả tiền.”
Chúc Văn Gia mua hai ly trà sữa trân châu, hai người vừa uống vừa đi lung tung trong thành phố, thi thoảng rảnh quá hóa rồ lại phun trân châu ra, xem hạt của ai bay xa hơn.
“Anh, ban nãy ở trong bệnh viện anh niềm nở với em như vậy, có phải muốn em làm chuyện gì không?” Chúc Văn Gia hỏi.
“Ừ.” Đình Sương nói: “Nhưng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp cả.”
Chúc Văn Gia truy hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đình Sương nói: “Đã bảo không phải chuyện tốt đẹp rồi, em còn hỏi?”
“Thì anh cứ nói đi.” Chúc Văn Gia bảo: “Chắc gì em đã chịu làm.”
Đình Sương dừng bước lại, ngậm ống hút, nói: “Anh muốn em lấy một thứ ở trong két sắt thư phòng của ba.”
“Thứ gì? Vàng thỏi hả? Hay bảo vật gia truyền?” Chúc Văn Gia nói: “Em không biết mật mã khét sắt.”
“Anh biết mật mã.” Đình Sương nói: “Chẳng phải thứ gì đáng tiền cả, là một cái hộp gỗ thôi.”
Chúc Văn Gia hỏi: “Trong đấy có gì?”
Đình Sương không nói gì.
“Ba bảo anh lấy hả?” Chúc Văn Gia hỏi tiếp.
“Chứ không làm sao anh biết mật mã két sắt được?” Đình Sương đáp.
“Ba bảo anh lấy thì anh theo em về nhà lấy thôi, có phải đi exciter trộm chó đâu mà sợ?” Chúc Văn Gia đáp, bỗng nhiên ý thức được một chuyện: “Anh sợ theo em về nhà, bảo mẫu với tài xế thấy sẽ báo lại cho mẹ em à? Anh không muốn để mẹ em biết chuyện này?”
Một lát sau, Đình Sương mới ừ một tiếng.
“… Anh.” Chúc Văn Gia cúi đầu: “Anh không tin mẹ em đã đành, còn ba, ba cũng không tin mẹ em sao?”
Đình Sương hút một ngụm trà sữa, không nói lời nào.
“Thế…” Chúc Văn Gia ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu: “Anh có làm ra chuyện gì gây bất lợi với mẹ em không?”
Không biết.
Đình Sương đang định trả lời, bỗng nhiên thấy điện thoại trong túi quần rung lên.
Lấy ra nhìn thử, trên màn hình là tin nhắn của Bách Xương Ý gửi tới: Ông nữ sĩ cũng tới rồi, năm phút trước.
Đình Sương cất điện thoại đi, nhìn về phía Chúc Văn Gia.
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau.
“… Anh không biết.” Đình Sương đáp.
CHÚ THÍCH
[1] Fullmetal Alchemist: cang giả kim thuật sư [2] Máy hủy giấy [3] Hải sâm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook