Khoảng Cách Của Người
Chương 2: 287 kilômét

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

9:45 sáng thứ hai, Bách Xương Ý đúng giờ kết thúc tiết một môn Robotik, sau đó bay tới Leipzig để tham dự một buổi hội thảo giao lưu học thuật.

Sau khi đi ăn tối với đồng nghiệp trong ngành giáo dục, anh đứng ở vườn hoa khách sạn đợi Mạnh Vũ Dung.

“Nè.” Mạnh Vũ Dung đi tới từ sau lưng anh, xoay người, ngồi đối diện Bách Xương Ý: “Đã lâu không gặp.”

Bách Xương Ý giơ tay ra hiệu với người phục vụ, gọi hai ly Cuba Libre. Mạnh Vũ Dung cản anh lại, bảo phục vụ đổi một ly Cuba Libre thành hồng trà.

Bách Xương Ý cũng không muốn uống Cuba Libre, đổi sang cà phê Decaf.

Chờ người phục vụ rời khỏi, Bách Xương Ý nói: “Khẩu vị thay đổi rồi.”

Mạnh Vũ Dung đáp: “Có thai, không thích hợp uống đồ có cồn.”

Bách Xương Ý thông qua chiếc kính không gọng càng mảnh, liếc nhìn đôi giày cao gót mũi nhọn của Mạnh Vũ Dung một cái, không ừ hử gì.

Mạnh Vũ Dung nói: “Xương Ý, khẩu vị của anh cũng thay đổi rồi.”

Bách Xương Ý bảo: “Anh vẫn luôn không thích rượu và đồ uống có đường.”

Mạnh Vũ Dung suy sụp, nhưng chẳng mấy chốc đã nở nụ cười: “Đúng là tác phong của anh, không thích uống mà vẫn có thể uống cả đời.”

Bách Xương Ý nói: “Thích cũng đâu phải thứ gì quan trọng lắm.”

“Em biết, trách nhiệm mới là quan trọng nhất, đúng không? Anh vẫn cố chấp như vậy.” Mạnh Vũ Dung theo thói quen sờ sờ chiếc nhẫn cưới mới tinh trên ngón áp út, vị trí này từng thuộc về một chiếc nhẫn cưới khác. Nếu như cô không phát hiện ra vụ Bách Xương Ý mua tạp chí tình dục có hình đàn ông, biết đâu bây giờ anh vẫn là người chồng hoàn mỹ của cô.

“Có bạn trai chưa?” Mạnh Vũ Dung hỏi.

Bách Xương Ý thoáng nhíu mày một cái, tựa hồ có chút không thích ứng kịp với câu hỏi này. Chờ người phục vụ bưng cà phê và hồng trà tới, anh cầm tách nhấp một ngụm cà phê, rồi mới đáp: “Chưa có.”

“Anh biết không.” Mạnh Vũ Dung cầm lấy bình sữa trên khay, đổ vào hồng trà rồi quấy đều: “Bề ngoài hắn không bằng anh, đầu óc cũng không bằng anh, thậm chí còn chẳng săn sóc và có trách nhiệm với gia đình giống như anh. Thế nhưng ở cùng với hắn, em thấy hết thảy đều đúng người. Lạ lắm nhé, anh cái gì cũng tốt, thế nhưng em luôn cảm thấy thiêu thiếu, luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ.”

Khóe môi Bách Xương Ý cong lên, nhưng chỉ một thoáng, rất nhanh lại hạ xuống: “Em cảm thấy tốt là được rồi.”

Mạnh Vũ Dung hỏi: “Vậy còn anh?”

Bách Xương Ý: “Anh cái gì?”

Mạnh Vũ Dung: “Sau này anh tính thế nào?”

Bách Xương Ý đáp: “Anh không vội.”

Mạnh Vũ Dung hỏi: “Nếu như trước khi cưới anh phát hiện mình thích đàn ông hơn, liệu anh có còn kết hôn với em không?”

Bách Xương ý không nói gì, trầm mặc một cách lịch sự.

Mạnh Vũ Dung cũng không nói gì thêm, chỉ nâng cốc lên uống một ngụm hồng trà. Sữa và trà cùng dính ở trên mép, nhưng cô không nhìn thấy.

Bách Xương Ý lấy một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra, đưa cho cô.

Mạnh Vũ Dung nhận lấy, nhìn thấy trên chiếc khăn tay màu xanh lam có thêu một chữ ‘BAI’ viết hoa, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Bách Xương Ý chính là một người như vậy, có hẹn luôn đến sớm, mang khăn tay trên người, biết lúc nào cần giữ yên lặng, nhưng người ta vẫn sẽ biết anh đang chăm chú nhìn mình. Nghĩ tới đây, nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống, sau đó biến thành một dòng nước, không kìm được mà chảy đầy mặt.

“Em ——” Mạnh Vũ Dung nghẹn ngào, chẳng thốt nên lời, chỉ có thể dùng khăn tay không ngừng lau mắt, lau đến khi mắt đỏ bừng.

Bách Xương Ý buông mi xuống, không nhìn khuôn mặt có chút nhếch nhác của cô, cũng không hỏi tại sao, chỉ nói: “Bị ảnh hưởng bởi hormon, anh hiểu mà.”

“… Không phải.” Mạnh Vũ Dung lắc đầu, giọng nói rất nhỏ, cho dù xung quanh không có người Trung Quốc thứ ba, cô cũng theo bản năng không muốn để kẻ khác nghe thấy, bởi vì chuyện này chẳng có gì hay ho cả: “Hắn ăn vụng… sau khi em mang thai hắn đã đi ăn vụng.”

Mạnh Vũ Dung vừa khóc, vừa nhỏ giọng kể lại mọi chuyện đã trải qua.

Vườn hoa nổi gió, Mạnh Vũ Dung hắt xì một cái, khụt khịt mũi, Bách Xương Ý cởi áo vest ngoài rồi khoác lên vai cô.

Mạnh Vũ Dung không nhịn được mà nắm lấy bàn tay đang khoác áo cho mình, quay đầu nhìn đôi mắt của Bách Xương Ý, nói: “Hắn cái gì cũng thích hợp, cái gì cũng không thiếu… thế nhưng tại sao hắn không thể, tại sao không thể giống như anh chứ?”

Bách Xương Ý im lặng một hồi, bảo: “Người với người luôn khác nhau. Ngoài ra anh cũng chẳng còn ưu điểm nào khác.”

“Không, không phải vậy, anh rất tốt, thật đấy, em ——” Mạnh Vũ Dung miễn cưỡng lau khô nước mắt: “Em phải đi đây, nếu còn không đi em sợ mình sẽ nói ra những lời không nên nói. Thế thì em chẳng còn là người nữa rồi.”

Bách Xương Ý biết rõ cô muốn nói cái gì, cô sợ mình bất cẩn lỡ lời, sẽ nói muốn bắt đầu lại với anh.

Mạnh Vũ Dung chống tay vịn của ghế rồi đứng lên, Bách Xương Ý đỡ cô một cái, xác định cô đi giày cao gót không bị trật chân mới buông tay ra.

“Anh đưa em về.” Bách Xương Ý nói.

Mạnh Vũ Dung mắt đỏ hoe, đưa chìa khóa xe cho anh, cười bảo: “Vẫn săn sóc như xưa.”

Khi ngồi vào trong xe, Mạnh Vũ Dung nói: “Tìm bạn trai đi.”

Chắc đây là lần thứ hai trong ngày nghe thấy câu này, Bách Xương Ý không còn ngơ như ban nãy, chỉ đáp rằng: “Nếu có người thích hợp.”

Mạnh Vũ Dung: “Tìm nhanh lên nhé, đừng cho em có cơ hội.”

Bách Xương Ý lái xe, chẳng biết đang suy nghĩ gì, mãi đến tận khi gặp đèn đỏ, dừng xe lại anh mới nói: “Được.”

Mạnh Vũ Dung quay đầu về phía ngoài cửa sổ, lặng lẽ mà rơi lệ.

“Xương Ý, có phải con người lựa chọn thế nào, đến cuối cùng đều thấy hối hận không?”

Bách Xương Ý đáp: “Có lẽ vậy.”

Thật ra anh không hề nghĩ như thế, nhưng chỉ biết đáp lời Mạnh Vũ Dung kiểu này.

Mạnh Vũ Dung hỏi: “Vậy anh có từng hối hận chưa?”

Bách Xương Ý hiếm thấy làm ra vẻ suy nghĩ ba giây, đáp: “Hừm, anh hối hận vì ngày đó đã mua tạp chí tình dục, thực sự thì mấy người mẫu nam trong đấy khó coi lắm.”

Mạnh Vũ Dung nín khóc mỉm cười, cô biết thừa Bách Xương Ý đang chọc cho cô vui vẻ.

“Mau quen bạn trai đi.” Cô lại sờ vào chiếc nhẫn kết hôn trên ngón áp út: “Thời buổi này mạng xã hội rất phát triển, dễ kiếm lắm.”

“Anh biết là dễ kiếm.” Lại một cái đèn đỏ, Bách Xương Ý cảm thấy hơi bức bối, đưa thay tháo lỏng cà vạt hơn một chút.

Mạnh Vũ Dung lấy điện thoại của Bách Xương Ý chụp lại cảnh này, cô hơi kinh ngạc, di động của anh không hề cài mật khẩu.

Bách Xương Ý cũng chẳng chú ý Mạnh Vũ Dung cầm điện thoại của mình làm gì, chỉ chuyên tâm lái xe, trước tiên là đưa cô về nhà, sau đó lại gọi cho công ty taxi, đặt một chiếc xe tới đón mình quay về khách sạn.

Lúc về tới khách sạn thì đã tương đối trễ, anh tắm rửa sạch sẽ, khoác áo tắm, đeo kính mắt, bắt đầu xử lý đống email chưa đọc. Email của trường, email luận văn, email từ các cơ quan hỗ trợ học thuật, email của sinh viên…

Sinh viên thời buổi này viết đơn xin nghỉ ốm cũng viết sai ngữ pháp được à?

Bách Xương Ý mở file đính kém xem giấy khám của bác sĩ, đọc thoáng qua, cảm mạo, chóng mặt, hai lý do bác sĩ gia đình thích dùng nhất. Anh lại liếc mắt nhìn họ tên sinh viên, Ting Shuang, là cậu sinh viên người Trung Quốc duy nhất vắng mặt ngày hôm nay.

Bách Xương Ý cũng đã từng là sinh viên, đương nhiên biết thừa mấy trò vặt này, bèn gửi lại một email khách sáo, biểu thị rằng những sinh viên không nghe giảng tiết đầu tiên thì không thể nào hiểu được học phần tiếp theo, vì thế mời tháng 4 năm sau học lại môn này, cuối cùng còn chúc cho đối phương mau chóng hồi phục sức khỏe.

Xử lý xong đống email, tóc còn chưa khô, Bách Xương Ý định sấy tóc rồi đi ngủ.

Lúc này, điện thoại di động đột nhiên rung lên, trên màn hình nhảy ra một thông báo —— [DISTANCE] Có 9 người thích bạn, nhanh đến coi bọn họ là ai nào!

Bách Xương Ý khẽ cau này, nhấn vào dòng thông báo này, màn hình chuyển tới giao diện ứng dụng DISTANCE.

Ứng dụng này tải xuống lúc nào vậy? Bách Xương Ý tra lịch sử giao dịch, là tải vào ngày hôm nay. Anh mất hai phút để nghiên cứu sơ qua ứng dụng này, đây là mạng xã hội của người đồng tính. Nhấp vào trang cá nhân, tài khoản đã được đăng ký, ảnh đại diện là bức hình Mạnh Vũ Dung chụp ban nãy, ID là Cycle, tại sao lại là Cycle?

Anh nhớ hồi xưa, có lần Mạnh Vũ Dung đưa điện thoại cho anh xem, nũng nịu rằng: “Xương Ý anh nhìn coi, em viết tên của anh nhiều lần quá, hiện tại chỉ cần gõ CY, phần tiên đoán sẽ tự động hiểu thành Xương Ý.” (Chāng Yì)

Nghĩ tới đây, Bách Xương Ý thử gõ chữ CY trên máy mình, có lẽ bình thường anh không hay viết tên tiếng Trung của bản thân, cho nên phần tiên đoán tự động hiểu thành Cycle.

Bách Xương Ý cảm thấy có chút buồn cười.

Anh lại nhớ tới lúc ở trên xe, mình đã đồng ý với Mạnh Vũ Dung là sẽ đi làm quen, bèn tùy tiện tìm hiểu thử ứng dụng này, sau đó mở ra giao diện ghép cặp nhanh.

Kéo xuống nhìn từng tấm hình một, anh cảm thấy toàn yêu ma quỷ quái ăn mặc dị hợm.

Ngay lúc anh định thoát khỏi ứng dụng, lại nhìn thấy một bức ảnh trông vô cùng bình thường. Người trong hình không rõ mặt mũi, mặc áo phông trắng và quần bò đơn giản, chẳng nhìn ra được cái gì, có điều tư thế ngồi lại khá hút mắt.

Dưới ống quần bò lộ ra một đoạn mắt cá chân có độ lớn vừa phải.

Họ tên: F****

Thuộc tính: 0.5

Tuổi tác: 24

Chiều cao: 1m82

Cân nặng: 70kg

Nghề nghiệp: sinh viên

Tình trạng: độc thân

Khoảng cách hiện tại: 287km

24 tuổi à? Hình như tuổi tác hơn kém hơi nhiều.

Bách Xương Ý không định nhấn ‘vô cảm’, cũng không định nhấn ‘thích’, anh muốn tắt ứng dụng, sau đó sấy tóc rồi đi ngủ.

Ai mà ngờ, ngay ở thời điểm anh muốn thoát ra, giọt nước vương trên lọn tóc lại nhỏ xuống.

Bộp một tiếng, giọt nước kia vừa khéo rơi vào vị trí ‘thả tim’ trên màn hình di động.

Bách Xương Ý còn chưa kịp hành động gì, giao diện DISTANCE liền thay đổi, hai chữ ‘Perfect Match’ phấn hồng siêu to khổng lồ hiện ra giữa vô vàn trái tim nhỏ, tiếp đấy trên màn hình hiển thị —— [DISTANCE] Cycle, chúc mừng bạn, bạn đã ghép đôi hoàn mỹ với Frost!

CHÚ THÍCH

[1] Marlboro [2] Cuba Libre: một loại cocktail có thành phần chính là rượu rum trắng kết hợp cùng với coca-cola [3] Cà phê Decaf: cà phê đã khử caffeine.

Chương 2

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương