Ai cũng không ngờ, thời gian mười năm qua đi, lần gặp lại sẽ đến bất thình lình như vậy.

Ngày đó thời tiết vô cùng, vô cùng sáng sủa. Nắng mùa đông ấm áp quét hết mấy ngày mưa phùn mưa dầm liên tiếp, nhẹ nhàng khoan khoái từ bên ngoài cửa kính được lau sạch bóng chiếu vào. Nhạc thiếu nhi sôi động, không khí vui vẻ làm cho ánh nắng mặt trời nổi bật lên hết sức rực rỡ, cũng làm cho Diêu Thủy Tinh có thói quen luôn luôn an tĩnh hơi nhíu lông mày nhỏ nhắn lại.

Tới giờ cô vẫn chưa từng đến những nơi ồn ào, huyên náo. Lệ Nhĩ Trác từng nói, nơi có Diêu Thủy Tinh có thể sẽ làm cho không khí cũng đóng băng. Nhưng lúc này, nơi đây không có.

Mở máy sưởi lớn hơn, trên thực tế đã hơi lớn một chút, những nốt nhạc nhảy trong không khí, còn có âm thanh trẻ con cười đùa vui vẻ đủ để làm nét mặt của cô lạnh hơn hơn mấy phần.

- Thủy Tinh, cái này cho nè. - Một cánh tay trắng nõn duỗi qua cầm một con mèo Kit¬ty mặc váy phấn hồng, ngẩng gương mặt cười ngọt ngào có lúm đồng tiền, lanh lợi khiến cho người ta phải thương.

Diêu Thủy Tinh cúi đầu nhìn gương mặt giống y hệt như đúc từ cùng một khuôn với cô, trong đôi mắt thanh lệ thoáng qua một tia ấm áp. Đưa tay nhận lấy con mèo nhỏ không có miệng của cô bé kia, sờ sờ gương mặt hồng phấn của nó.

Cô gái nhỏ cười ngây thơ rực rỡ, cúi đầu tiếp tục chơi đùa một con Kit¬ty khác trong tay. So với món đồ chơi đắt đỏ tới cực điểm của cô bé, những thứ đồ chơi này chỉ như vài món tùy tiện trong bữa ăn, kỳ thực rẻ tiền mà bình thường. Nhưng cô bé vẫn chơi rất vui vẻ. Trong thế giới của trẻ con, không có giá cả thế nào, chỉ có thích hay không.

Sợi tóc mềm mại theo động tác cô gái nhỏ xõa ra trên vai nhỏ, có mấy sợi còn buông xuống trước ngực. Mái tóc dày làm nổi bật lên khuôn mặt trong sáng đáng yêu. Con ngươi đen nhánh lúc này nghiêm túc nhìn chằm chằm món đồ chơi trong tay. Lông mi dày đậm tạo thành một bóng râm ở trong tầm mắt. .Bởi vì cúi đầu cho nên lúc này cũng không thấy rõ được ngũ quan, chỉ thấy trên khuôn mặt trắng noãn giống như sữa tươi hiện ra nõn nà, hồng hồng. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn đưa tay cấu lên một cái.

Cô bé loay hoay đùa nghịch món đồ chơi, thỉnh thoảng nhoài lên trước liếm kem trong ly một cái, mặt được thỏa mãn cong cong lên.

Diêu Thủy Tinh cầm khăn giấy trắng tinh trên bàn lên lau môi vì bị tham ăn mà dính kem của cô bé. Đứa bé ngẩng đầu, nhìn cô cười hồn nhiên một tiếng: "Thủy Tinh tốt nhất!"

Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp này làm Diêu Thủy Tinh thấy đau trong lòng.

Một tiếng trẻ con cười lạnh ở bên cạnh vang lên, đấy là một cậu bé vẫn luôn không nói gì ngồi ở bên cạnh. Cậu ta miễn cưỡng ngồi ở đó cầm PSP trong tay chơi, ngay cả đầu cũng lười phải ngẩn lên. Mà đồ ăn trước bàn cậu ta cũng sớm đã mất hết khí nóng, rét lạnh, từ đầu tới cuối ngay cả khẽ chạm cậu ta cũng xem thường.

Biết anh đang cười nhạo mình, miệng nhỏ xinh đẹp của cô bé cong lên: "Ghét anh nhất!"

"Tiểu Vũ, không thể không lễ phép." Diêu Thủy Tinh vỗ vỗ tóc mềm mại của cô bé.

Diêu Tri Vũ biết điều gật đầu, sau đó đưa tay kéo ống tay áo anh trai: "Anh, em muốn qua bên kia chơi." Ngón tay chỉ ra khỏi nhà hàng đặc biệt, là khu vui chơi trẻ em. Ở đó có không ít trẻ con đang chơi đùa bên trong, đùa nghịch vui vẻ.

Ngay cả đầu cậu bé cũng không ngẩng lên, không thèm quan tâm đến ý cô bé.

"Anh, anh." Cô bé dùng sức kéo cậu bé, kéo tay cậu khỏi máy chơi game.

Cậu bé ngẩng đầu cau mày trừng cô, đó là gương mặt giống như đúc với cô bé. Có điều lạnh lùng hơn, càng thêm giống Diêu Thủy Tinh. Hai khuôn mặt xinh đẹp như vậy hiện ra cùng lúc, hiển nhiên thấy rõ lực sát thương! Mọi ánh mắt trong nhà hàng đều vô ý nhìm chằm chằm về phía này, lúc bé trai ngẩng đầu có thể nghe rõ tiếng hít thở của phái nữ ở bàn bên.

Ngũ quan xinh đẹp, trên khuôn mặt bé gái là tinh xảo, trên khuôn mặt bé trai lại là anh tuấn, nhất là dáng vẻ cậu bé hơi nhíu lông mày, quả thật làm say mê cả một đống phụ nữ, lực sát thương không hề bình thường!

"Phiền."

Ngay cả giọng nói chuyện cũng mười đủ mười phong cách của Diêu Thủy Tinh.

"Thủy Tinh. . . . . ." Cố ý kéo dài giọng điệu, bên trong chứa vô vàn uất ức, Diêu Tri Vũ lay lay tay của cô, tội nghiệp nhìn Diêu Thủy Tinh.

Dưới ánh mắt đó ai cũng không thể không động lòng, nhất là Diêu Thủy Tinh đối mặt với bọn họ sẽ không thể không mềm lòng.

"Diêu Tri Cảnh." Diêu Thủy Tinh lạnh lùng gọi tên cậu bé.

Cậu bé ngước mắt, nhìn cô, hai người cùng im lặng không nói gì, nhìn thẳng thật sâu vào mắt nhau. Hai phút trôi qua, núi băng nhỏ không địch lại sức dồn ép của núi băng lớn. Trong mắt cậu bé thoáng qua một tia không kiên nhẫn nhưng vẫn để PSP xuống, đứng dậy kéo Diêu Tri Vũ vẻ mặt vui vẻ đi tới khu trò chơi.

Ai cho cậu biết, người cậu yêu nhất trên đời này nếu không phải là Diêu Thủy Tinh thì còn có thể là ai đây?

Diêu Thủy Tinh nhìn này hai thân hình nhỏ nhắn, trong mắt có thỏa mãn. Cuối cùng cuộc đời cô vì có bọn chúng mà trở nên không hoàn toàn đều là khổ sở. Nhiều năm như vậy, có cái hai đứa nhỏ này làm bạn, cô vượt qua những ngày khó khăn nhất, cho nên cô thương bọn chúng, yêu hơn cốt nhục.

Hiện tại, chỉ ngồi ở đây nhìn bọn chúng cô cũng đã cảm thấy yên bình, yên bình mà cô yêu thích.

***

Điện thoại đặt trên mặt bàn truyền đến rung động nhè nhẹ, là trợ lý Tào Hân của cô. Ngước mắt liếc nhìn hai đứa bé chơi rất vui vẻ ở khu trò chơi, trên thực tế chỉ có Diêu Tri Vũ chơi cực kỳ vui vẻ, cô nhận điện thoại.

"Diêu Thủy Tinh."

Giọng Tào Hân bình ổn vẫn rõ ràng như cũ ở nơi ầm ỹ: "Giám đốc, báo cáo vốn đầu tư của công ty Thế Thành năm năm gần đây tôi chỉnh sửa xong rồi, một phút trước đã gửi cho ngài."

"Biết rồi."

Mở PDA ra, thấy lá thư vừa được gửi tới trong hòm thư, con số trong đó làm mắt cô sáng lên. Để qua một mảng con số màu xanh lè là có thể thấy được lịch sử mười năm của công ty lão luyện, có biết bao là bước đi gian nan! Thân là trợ lý của cô, Tào Hân vô cùng hiểu, gần đây cô vẫn luôn quan tâm đến dự án thu mua này, mặc dù hôm nay Diêu Thủy Tinh nghỉ phép nhưng cô vẫn muốn báo cáo sớm. Tào Hân chỉnh sửa xong tất cả trước tiên lập tức điện thoại cho cô.

Diêu Thủy Tinh càng ngày càng hứng thú đối với trò chơi với các con số này. Năm đó sau khi cô lấy được học vị tiến sĩ, vẫn ở lại Thụy Sĩ quản lý chi nhánh của Diêu Thị ở châu Âu. Một tháng trước bị Diêu Dật Châu gọi về Đài Loan, bởi vì tổng giám đốc Diêu Dật Châu của Diêu Thị dự định cùng vợ yêu định cư ở Thụy Sĩ, hoàn toàn buông tay sản nghiệp ở khu vực châu Á giao cho cô quản lý.

Cô là loại người theo chủ nghĩa siêu cấp hoàn mĩ, toàn tâm toàn lực làm việc, làm thêm giờ đến đêm khuya hoàn toàn là chuyện thường như cơm bữa! Mà thành tích dĩ nhiên là chói sáng. Chi nhánh ở châu Âu do cô quản lý, ba năm liên tục đều có thành tích là tập đoàn đứng hàng đầu, ngay cả Diêu Dật Châu luôn luôn bắt bẻ trong công việc, đối với cô cũng không nói qua một chữ. Tất cả thành viên của hội đồng quản trị cũng đã âm thầm nhận định Diêu Thủy Tinh chính là người lãnh đạo kế nhiệm của Tập Đoàn Diêu Thị! Mặc dù trẻ tuổi nhưng từ nhỏ cô đã đi theo học tập bên cạnh Diêu Dật Châu. Vài chục năm nữa, tư cách và kinh nghiệm cộng với năng lực của cô đều sẽ làm cho người ta tin phục.

Lần này cô nhìn trúng công ty Thế Thành, đây là chuỗi khách sạn lâu năm móc nối với nhau, năm đó đã từng một thời huy hoàng nhưng bởi vì là công ty của cả gia tộc, thành viên rối ren, nội bộ chỉ lo tranh quyền đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau, hoàn toàn không chuyên tâm trên phương diện quản lí và phát triển cho nên mấy năm gần đây thua lỗ đặc biệt nghiêm trọng.

Chẳng qua là Diêu Thủy Tinh nhìn trúng nền tảng vững chắc của nó, hơn nữa rất nhiều khách sạn có vị trí cũng không hề tệ vì vậy cố ý muốn thu mua. Gần đây bỏ rất nhiều tâm tư vào vụ thu mua này, đối với công ty này cũng là tình thế bắt buộc. Có điều cô cũng biết đương nhiên trở ngại của vụ thu mua này không nhỏ, trước không nói Đổng Sự Trưởng mới nhậm chức của Thế Thành Phương Minh Gia không muốn buông tay, còn có một tập đoàn AT cắn thật chặt Diêu Thị không buông.

Trụ sở chính của AT ở Âu châu, cũng có sản nghiệp khách sạn tài năng kiệt xuất. Mấy năm nay tranh đấu nhiều lần với Diêu Thủy Tinh đều thua trận cho nên đối với Diêu Thị vẫn canh cánh trong lòng, coi là kẻ địch của mình, lần nào cũng không tiếc vốn gốc giành dự án với Diêu Thị. Chẳng qua cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thành công.

Với những oán hận này, lần này AT vừa ra giá lập tức đã thấy chói sáng. Ném ra một số tiền lớn đã sớm vượt quá xa giá trị của một công ty như vậy để thu mua công ty đó. Họ làm như vậy, có lẽ không phải vì kiếm tiền mà chỉ vì muốn nhanh chóng đả kích được Diêu Thị.

Xưa nay trong buôn bán, dùng giá tiền cạnh tranh từ đầu đến cuối đều là ngu xuẩn, bỏ vốn hại người, tổn nhân bất lợi kỷ (thiệt hại về người mà không thu được lợi gì), Diêu Thủy Tinh hoàn toàn không thèm làm chuyện như vậy. Xem ra, muốn hạ công ty này cần phải dùng biện pháp khác.

Đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn một chút, đôi mắt không tự chủ lần nữa nhìn về phía hai bảo bối trong khu vui chơi thiếu nhi kia. Có Tiểu Cảnh ở đây thật ra thì cô không cần lo lắng gì cả, huống chi cô cũng biết rất rõ Tiểu Vũ cũng không phải là thuần lương vô hại như nhìn qua ở bề ngoài! Chỉ ra đời muộn hơn so với Tiểu Cảnh sáu phút, bọn họ đều là đứa bé của Diêu gia, thật ra thì bản chất hợp thành một. Nhưng loại lo lắng đó không phải là do lý trí mà tự nhiên cứ không yên lòng vậy thôi.

Cho tới giờ Diêu Tri Cảnh luôn cho rằng kiểu vui chơi này là hành động ngu ngốc muốn chết, chẳng thèm ngó tới, nhưng lần này miễn cưỡng tới chơi với em gái. Cậu đứng ở một bên nhìn Tiểu Vũ chơi cầu trượt, trong đôi mắt không hề có kiên nhẫn nhưng vẫn có bình tĩnh.

Nhìn chăm chú vào bọn chúng, lòng của cô trở nên nhẹ nhóm. Cô vẫn tin bọn chúng là món quà tốt đẹp nhất trời cao ban cho cô!

Hiếm khi có thời gian nhàn nhã, trong cuộc sống của Diêu Thủy Tinh, ngồi thế này ở đây, không có công việc phiền nhiễu thật sự là khó thấy. Đôi mắt trong veo tùy ý quét qua đường phố náo nhiệt bên ngoài, xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh khổng lồ sát đất nhìn người đi đường đi qua đi lại bằng nhiều thêm mấy phần vội vàng.

Một giây kế tiếp khi đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, cô, nhìn thấy anh.

Vận mệnh luôn là như thế, lựa chọn lúc ta không có chuẩn bị nhất, cho ta bất ngờ.

Trước giờ Diêu Thủy Tinh chưa từng nghĩ đến sẽ gặp lại người đó. Mười năm năm tháng, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi bao gồm cả anh.

Không còn là người thanh niên u sầu mà tối tăm trong trí nhớ đó, Hạ Viễn Hàng mười năm sau đã biến thành một người đàn ông thành thục, thành thục đến mức. . . . . . đã làm người chồng, người cha.

Đôi mắt cô bởi vì nhìn thấy đứa bé anh ôm trong khuỷu tay mà lạnh mấy phần. Đầu ngón tay trắng tinh gõ lên mặt bàn sạch sẽ bóng loáng, xinh đẹp giống như cánh hoa, môi màu hồng mím thật chặt.

Chưa bao giờ nghĩ tới có thể nhìn thấy anh như vậy, nhìn anh một tay ôm một đứa bé trai, một tay khác còn dắt một đứa bé khác. Nhìn thấy trên khuôn mặt xa lạ mà lại quen thuộc của anh vào giờ phút này là nhẹ nhõm và thương yêu.

Đẩy cửa lớn ra, tuyên bố sự thật bọn họ lại ở chung trong cùng một nơi lần nữa.

"Thủy Tinh, Thủy Tinh!" Diêu Tri Vũ ngồi trên ở đỉnh cầu trượt ngọt ngào mà cười, phất tay ý gọi Diêu Thủy Tinh sau đó trượt xuống. Tiếng trẻ con lanh lảnh, bên trong phòng náo nhiệt thật ra thì không tính là rõ ràng.

Cô ngước mắt, đông cứng nhìn vào trong đôi mắt sâu của người đàn ông.

Nhiều năm sau gặp lại, thì ra đúng là chuyện dễ dàng như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương