Ông nội Tống Thời Việt bôn ba bên ngoài chừng mấy ngày cuối cùng cũng chọn được một căn hộ thích hợp, trùng hợp lại cùng một khu chung cư với Thẩm Tri Ý, nhưng là tòa bên cạnh tòa nhà cô.

Bọn họ quyết định thứ Bảy dọn nhà, bố mẹ Thẩm Tri Ý cũng tới giúp.

Người nhà bọn họ đã sống khổ sở nhiều năm như vậy, quần áo của bà nội cũng đã thiêu hủy gần hết, lúc dọn nhà căn bản cũng không có bao nhiêu đồ.

Kết quả thứ nhiều nhất lại là sách và một chồng giấy khen rất dày của Tống Thời Việt.

Trong tay Thẩm Tri Ý ôm mấy cái chậu, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau Tống Thời Việt.

“Thật trùng hợp, chúng ta không những ở cùng một khu chung cư mà chúng ta còn ở cùng số tầng.”
Trong tay Tống Thời Việt ôm một cái thùng giấy, cái thùng hơi lớn, chắn hết tầm nhìn của anh, cho nên anh leo lên khá chậm.

Nghe thấy lời của Thẩm Tri Ý, anh trả lời cô.

“Vốn dĩ ông nội ưng hai căn hộ, một cái ở tầng ba, một cái ở tầng sáu, sau đó ông suy nghĩ một chút rồi vẫn chọn tầng sáu.”
“Tại sao vậy? Tầng sáu leo rất mệt.”
“Ông nói hai nhà chúng ta trước đây là hàng xóm, bây giờ cũng ở tầng sáu, nói theo một nghĩa nào đó cũng là “hàng xóm”.”
Thẩm Tri Ý nghe xong cười hì hì: “Không hổ là ông nội, tuổi cao rồi nên cũng rất biết cách “lãng mạn”.”
Căn nhà có hơi cũ, trên tường còn đầy dấu vết của vài vị khách thuê trước đó để lại.

Nhưng có cũ thế nào cũng tốt hơn nhiều chỗ ở trước đó của bọn họ.

Vừa vào trong, Thẩm Tri Ý đã cực kỳ quen thuộc tất cả các phòng nên cũng đi dạo quanh mấy lần.

Thực ra bố cục cũng gần giống căn hộ của nhà cô, chỉ đối xứng một chút mà thôi.

Cô hỏi Tống Thời Việt: “Phòng của cậu là phòng nào?”
Tống Thời Việt chỉ vào một phòng ở trong đó: “Ở chỗ kia, một phòng giống như của cậu.”
Đó chính là gian phòng tốt nhất toàn bộ căn hộ, không chỉ có phòng vệ sinh riêng mà bên ngoài còn có một ban công nhỏ.

Người lớn đang sắp xếp đồ đạc, Thẩm Tri Ý ở bên cạnh nhìn sơ qua, cảm thấy không giúp đỡ được gì nên đi vào phòng của Tống Thời Việt.

Tống Thời Việt đi theo phía sau cô.


Thẩm Tri Ý ghé sát lên ban công, có chút mừng rỡ chỉ vào cái ban công bên cạnh cách đó không xa: “Cậu nhìn kìa, đó là phòng của tôi đấy!”
Tống Thời Việt nhìn theo cô, quả nhiên thấy trên ban công nho nhỏ mấy bồn hoa quen thuộc, còn có mấy bộ quần áo quen mắt treo trên đó.

Bên trong đống quần áo kia còn có nội y và quần lót của thiếu nữ mới giặt sáng nay.

Một trận gió khẽ thổi tới, quần lót hoa có hình gấu nhỏ tung bay trong gió, dường như đang chào hỏi với người bên này.

Thẩm Tri Ý cũng nhìn thấy, xấu hổ dần dần kéo lên trên mặt cô.

Cô sốt ruột hoảng hốt xoay người đẩy thiếu niên phía sau sang chỗ khác, đồng thời còn nhón chân lên vươn tay cố gắng che mắt anh.

“Tống Thời Việt, tôi cảnh cáo cậu, đồ không nên nhìn thì đừng có nhìn!”
Tay của thiếu nữ chỉ to được bằng ấy, cô cho rằng đã che khuất nhưng thật ra một nửa mắt của Tống Thời Việt vẫn ở bên ngoài.

Ánh mắt của anh lướt qua một vòng cái quần trẻ con đó, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà thu hồi ánh mắt lại, cúi mặt xuống.

“Ừ, không nhìn thấy gấu nhỏ màu nâu.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Tống Thời Việt, cậu chết đi cho bà đây!
Thẩm Tri Ý đẩy mạnh Tống Thời Việt vào phòng khách, xoay người đóng cửa ban công lại.

Tiếng đóng cửa có hơi lớn, bị mẹ cô nghe thấy, bà nhíu mày trừng mắt nhìn cô: “Thẩm Tri Ý, có phải con muốn ăn đòn không! Đây là nhà của một mình con à, đóng cửa lớn tiếng như vậy?”
Chút bí mật nhỏ cũng không giấu được, Thẩm Tri Ý rất oan ức, nhưng trước ánh mắt chất vấn của Liễu Mai, cô có khổ cũng không nói ra được.

Cô bẹp bẹp miệng, hơi muốn khóc.

Vừa về đến nhà, việc đầu tiên Thẩm Tri Ý làm chính là thu quần áo lại, lúc cô thu quần áo thì thấy Tống Thời Việt đang phơi quần áo, trong tay hai người đều cầm quần áo, cách khoảng không giữa hai cái ban công mà nhìn đối phương.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Tri Ý: "..."
Quần lót trong tay lập tức trở nên cực kỳ phỏng tay.

Thiếu niên ở đối diện như đang nói gì đó nhưng khoảng cách hơi xa nên cô nghe không rõ, có điều dùng ngón chân cũng đoán được đó chẳng phải là lời hay gì mà cô muốn nghe.


Thẩm Tri Ý cầm quần áo hung hăng trừng mắt anh, thở phì phò xoay người trở về phòng của mình.

Tống Thời Việt lẳng lặng nhìn cô quay trở vào.

Thị lực của anh rất tốt, tốt đến mức có thể thấy được lỗ tai đỏ bừng của cô, khuôn mặt trắng nõn cũng hồng lên, một đường lan xuống đến cổ.

Tóc đuôi ngựa được buộc ở phía sau cũng vội vàng mà cong lên, có thể thấy được tâm tình của chủ nhân lúc đó.

Xúc cảm ướt át trên tay kéo thần trí của anh lại, anh cúi đầu, đôi mắt hẹp dài thấm ra một chút ý cười.

Anh đưa tay ung dung vắt hết nước tích trên quần áo, treo lên dây phơi ngoài ban công.

Suy nghĩ một chút, anh đẩy cái giá phơi quần áo về phía Thẩm Tri Ý một chút.

Cơn gió mát mẻ từ xa thổi đến, chiếc quần lót boxer trên đầu thiếu niên đung đưa trong gió, sau đó chậm rãi nhỏ một giọt nước xuống, rớt xuống sàn nhà.

Ngày hôm sau là chủ nhật, hiếm khi Thẩm Tri Ý được ngủ một giấc lười biếng.

Nhưng dường như mùa hè không thích hợp ngủ nướng trên giường, bị ánh mặt trời gay gắt hun nóng, lúc cô thức dậy còn hoa mắt chóng mặt.

Vừa ra ban công nhìn sang bên cạnh, chiếc quần lót boxer màu đen đã đong đưa giữa không trung, cực kỳ không biết xấu hổ chào hỏi với cô.

Thẩm Tri Ý: "..."
Tống Thời Việt! Cậu là đồ biến thái!!
Mãi đến tận sáng thứ Hai khi đi học, Thẩm Tri Ý vẫn không muốn để ý đến tên biến thái này.

Trong tay cô cầm bánh bao, khoác cặp sách chạy nhanh xuống lầu như bay, không muốn đi cùng với Tống Thời Việt chút nào.

Kết quả cô vừa mới xuống thì thiếu niên đã đứng phía dưới.

Tư thế đứng của thiếu niên rất cứng cỏi, áo khoác đồng phục học sinh nghênh ngang mở ra, anh lười nhác khoác cặp sách ở một bên bả vai, khuôn mặt xa cách, đẹp đến mức như ánh trăng sáng trong tiểu thuyết ngôn tình.


Thẩm Tri Ý bị sắc đẹp đầu độc đến mức trố mắt một hồi, sau đó mới phản ứng được, dường như anh đúng là ánh trăng sáng trong tiểu thuyết ngôn tình.

Chỉ tiếc, việc cô ra ban công nhìn thấy chiếc quần lót màu đen ròng rã hai ngày liền đã thành công biến ánh trăng sáng thành biến thái.

Cô thở phì phò trừng mắt lườm anh một cái, một câu cũng không thèm nói với anh, xoay người đi tìm xe đạp của mình.

Tống Thời Việt đi theo phía sau cô, đáy mắt xẹt qua ý cười, giọng nói lại mang theo vẻ nghi hoặc.

“Hôm nay hình như dáng vẻ không vui cho lắm nhỉ?”
“Làm sao thế được...” Thẩm Tri Ý nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cực kì vui vẻ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cậu!”
Tống Thời Việt nhìn khuôn mặt tức giận của cô, tay hơi ngứa ngáy: “Nhưng vẻ mặt của cậu hình như không giống vậy đâu.”
Vậy cậu còn hỏi? Việc xấu chính cậu làm, cậu còn không biết sao?
Thẩm Tri Ý ăn hai ba miếng hết cái bánh bao, nhấc chân ngồi lên xe đạp, lại trừng mắt nhìn anh một cái, đạp chân vội vã chạy thẳng.

Thẩm Tri Ý đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh với Tống Thời Việt.

Thậm chí ngay cả buổi trưa Tống Thời Việt gọi cô đi ăn cơm cô cũng không đi, đi cùng Khương Nhạn tới một quán ăn nhỏ bên ngoài trường học.

Khương Nhạn có chút soi mói đối với hoàn cảnh của quán nhỏ này nhưng thấy đồ ăn ở đây ngon nên cô ấy miễn cưỡng nhịn.

Cô ấy hơi tò mò nhìn Thẩm Tri Ý: “Nghe nói cậu và Tống Thời Việt chiến tranh lạnh?”
Thẩm Tri Ý ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Cậu nghe ai nói?”
Khương Nhạn lấy điện thoại ra quơ quơ: “Trên diễn đàn của trường, có người nói buổi sáng hôm nay cô hai Thẩm làm lơ thiên tài Tống đau khổ cầu xin, ngay cả ánh mắt cũng không muốn bố thí cho cậu ấy, đẩy xe đạp của mình đi nhanh như bay, thành công gặt hái được danh hiệu vững tâm nhất của trường.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Tri Ý không nói gì: “Đám người kia rảnh quá thì làm thêm mấy bộ đề không tốt hơn à?”
Khương Nhạn hóng chuyện ghé sát vào cô: “Cho nên cậu thật sự chiến tranh lạnh với Tống Thời Việt?”
Thẩm Tri Ý vùi đầu vào tay của mình: “Đúng, tớ đơn phương tuyên bố tuyệt giao với cậu ấy!”
Cô không để ý tới Khương Nhạn bỗng nhiên yên tĩnh như gà, oán hận nói: “Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng để vẻ bề ngoài của Tống Thời Việt lừa, kẻ này là một tên biến thái.”
“Ồ...” Tiếng nói lành lạnh vang lên trên đỉnh đầu của cô: “Vậy cậu nói cụ thể một chút xem biến thái như thế nào?”
Thẩm Tri Ý đỏ bừng mặt, chuyện treo quần lót này làm sao cô có thể nói ra ngoài được?
Qua một hồi lâu cô mới muộn màng phát hiện ra giọng vừa nói chuyện hình như có hơi quen tai, cô kinh hồn bạt vía quay đầu.

Đôi mắt hẹp dài của thiếu niên đối diện với cô.

Thẩm Tri Ý: "..."
Cứu!! Đang nói xấu người khác thì bị chính chủ bắt được, phải làm sao?
Thẩm Tri Ý dùng ngón chân bấm xuống đất, trên mặt treo một nụ cười dối trá.

“A ha ha...!Cậu cũng ở đây ăn cơm sao, thật trùng hợp...”
“Không trùng hợp...” Tống Thời Việt ngồi xuống bên cạnh cô: “Tôi cố tình đi tìm cậu.”

Khương Nhạn ở đối diện bưng khay lăn đến bàn bên cạnh.

Thẩm Tri Ý: "..."
Tớ coi cậu là chị em, đến lúc mấu chốt cậu lại bán tớ?
Tống Thời Việt cầm trà sữa trong tay đặt xuống bên cạnh Thẩm Tri Ý: “Không nghĩ tới trong lòng cậu tôi lại là một tên biến thái, nói cụ thể chút xem biến thái như thế nào, tôi rửa tai lắng nghe.”
Thẩm Tri Ý co rụt cổ lại, cười gượng nói: “Cái gì mà biến thái, cậu nghe nhầm rồi.”
Tống Thời Việt duỗi tay nhéo thịt mềm trên cổ cô: “Thẩm Tri Ý, có bản lĩnh nói mà không có bản lĩnh thừa nhận?”
Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn xin lỗi: “Tôi sai rồi.”
Thật là...!
Tống Thời Việt nhìn gương mặt mềm mại mũm mĩm của cô, nghiến răng, cũng không định cứ thế buông tha cho cô, anh trầm mặc biểu thị thái độ của mình.

Thấy anh mãi không nói lời nào, Thẩm Tri Ý càng lúc càng chột dạ, sau khi chột dạ lại cảm thấy mình nói không sai chút nào.

Cô hút mạnh một ngụm trà sữa, độ ngọt ngấy người ban cho cô dũng khí vô biên, rốt cuộc dám thẳng lưng phản kháng lại bạo quân.

“Đúng, cậu chính là biến thái! Sao cậu lại...!lại mang...” Hai chữ kia dạo quanh một vòng trong miệng của cô, sống chết không mở miệng: “Treo về hướng của tôi!”
Tống Thời Việt nhìn chằm chằm cái tai đỏ bừng một hồi của cô, chậm rãi thu tay về.

Anh cười, tiếng cười trầm thấp dịu dàng, mang theo vài phần đùa cợt.

“Tuế Tuế thẹn thùng sao? Hôm qua không phải tôi nhìn thấy rồi sao? Nghĩ bụng sợ cậu chịu thiệt nên để cậu nhìn lại.”
Thẩm Tri Ý không ngờ anh có thể không biết xấu hổ như vậy, mặt cô càng đỏ lên: “Việc này...!Việc này có thể nhìn lại được sao?”
“Không thể sao?” Tống Thời Việt dùng tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô.

“Vậy cái đó chỉ cho một mình tôi xem thì ngại quá.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Thẩm Tri Ý muốn cầm phần cơm còn chưa ăn trong tay đổ lên đầu anh.

Thấy đã chọc người quá mức, Tống Thời Việt biết tiến biết lùi, anh lấy đùi gà mình mua bỏ vào trong khay của Thẩm Tri Ý.

“Tôi sai rồi, tôi không nên trêu cậu, cho nên tôi mang đùi gà đến nhận lỗi với Tuế Tuế.”
Đùi gà được Tống Thời Việt chọn tỉ mỉ, màu sắc vàng óng ánh, tỏa ra mùi thơm mê người, Thẩm Tri Ý đáng xấu hổ lung lay rồi.

Cô dùng chiếc đũa gắp lấy cái đùi gà, há miệng muốn nói cái gì, kết quả vừa ngẩng mặt lên đã thấy hai người đứng ở cửa.

Khuôn mặt nhỏ lập tức suy sụp, trình độ trở mặt có thể so với trên phim.

Theo ánh mắt của cô, Tống Thời Việt nhìn sang, thấy được Cố Phán và Khúc Hằng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương