Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê
-
Chương 85: Vạn nhân mê 85
Lúc Tịch Đăng mở mắt ra, phát hiện đã trở lại nơi quen thuộc, còn chưa kịp phản ứng, liền có một khuôn mặt nhô ra, “Mười bảy, nhanh, phong tỏa ký ức lại.”
Người kia kéo tay Tịch Đăng đặt lên trên một quả cầu thủy tinh, quả cầu thủy tinh từ trong suốt từ từ biến thành màu sắc rực rỡ.
“Được rồi.”
Người nói chuyện với cậu là không ba, bởi vì hắn đứng thứ ba.
Dưới tay tác giả có một đám người, bọn họ đến hoàn thiện cố sự của tác giả, có khi diễn vai chính, có khi diễn pháo hôi, như Tịch Đăng, bởi vì thứ hạng không cao, vị trí mười bảy, cho nên đều phải diễn vai pháo hôi. Mà bởi vì nhiệm vụ của cậu khá đặc biệt, chính là giúp người khác hoàn thành tâm nguyện, cho nên điểm cũng được cộng không ít. Mà bọn họ sau mỗi nhiệm vụ đều bị phong tỏa ký ức, vì sợ bọn họ sinh ra tâm tư không nên có.
Tịch Đăng đẩy không ba ra, tự mình ngồi dậy, “Ta muốn đi tìm tác giả quân, tính điểm cho ta, xem có thể thăng cấp không.” Không ba ngồi xuống giường, “Đừng nghĩ nữa, ngươi không thăng cấp.”
“A? Tại sao? Nhiệm vụ ta hoàn thành ở trình độ cao mà.” Tịch Đăng trợn tròn cặp mắt, có chút khó chịu.
Không ba nở nụ cười, “Bởi vì ngươi thất bại một nhiệm vụ (là cái nhiệm vụ ở minh tinh văn ấy), mà mười sáu lại không thất bại nhiệm vụ nào, cho nên điểm tích lũy vẫn cao hơn ngươi.”
Mười sáu là người Tịch Đăng ghét nhất, Tịch Đăng từ vị trí hàng trăm bò lên, nhưng mà lại dậm chân tại vị trí mười bảy này hồi lâu, mười sáu như một ngọn núi lớn, cậu cố thế nào cũng không vượt qua được. Còn Tịch Đăng tại sao lại cố chấp như vậy, bởi vì lên thứ hạng mười sáu là có thể được lựa chọn nhân vật.
Không ba đồng tình vỗ Tịch Đăng, “Tam ca cũng rất đồng tình với ngươi, bất quá ngươi còn nhỏ, không có chuyện gì, thời gian còn dài, nếu không lần sau ngươi nhận nhiệm vụ trong ngôn tình, điểm ngôn tình sẽ cao hơn.”
Tịch Đăng hừ một tiếng, trực tiếp từ trên giường xuống dưới, “Ngươi biết ta sợ tiếp xúc với nữ sinh mà, không được, ta muốn đi tìm tác giả quân.” Chạy đến một nửa, cậu đột nhiên ngừng lại, quay đầu nói với không ba, “Tam ca, ngươi lần này sao lại ở đây chờ ta tỉnh?”
Mặt không ba hơi đỏ lên, sau đó hắng giọng một cái, “Do lần trước mười sau hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ, hắn xin tác giả quân một phần thưởng.”
Ánh mắt Tịch Đăng chợt lóe tia không ổn, “Không phải là có liên quan tới ta đi?”
Không ba gật đầu, “Hắn muốn ngươi cùng hắn vào một thế giới làm nhiệm vụ, tác giả quân nói đang bế quan viết sách, cho nên kêu ta chuyển lời cho ngươi.”
Thời gian mười sau đi nhận nhiệm vụ còn hai ngày, cho nên Tịch Đăng cũng chỉ có thể tiếp tục chơi thêm hai ngày.
Bất quá, trong hai ngày này cậu đều canh giữ trước cửa phòng tác giả quân, cậu nhất định phải đợi được tác giả quân, nhiều người như vậy, tác giả quân liền cho cậu tên, Tịch Đăng tin chắc mình tuyệt đối là con ruột.
Không ba có lúc sẽ mang theo vịt nướng cùng với cà phê tới gặp Tịch Đăng, cùng Tịch Đăng nói vài câu.
Tịch Đăng biết một bí mật của không ba, tuy rằng không ba nhìn qua rất cà lơ phất phơ thế như lại thích một người, chính là không một, bọn họ cũng thường gọi là Nhất tỷ.
Nhất tỷ rất lợi hại, chỉ cần nàng ra tay, sẽ không có nhiệm vụ nào không hoàn thành, mà không ba mỗi lần đều sẽ đi vào cùng thế giới với Nhất tỷ. Bất quá Nhất tỷ xưa nay không quan tâm không ba, xác thực mà nói Nhất tỷ cũng không quan tâm đến ai, mà lại có một đống thầm mến, lẻ ba chỉ có thể được xem là một trong người người thầm mến hay gặp được.
“Mười bảy, ngươi từ bỏ đi, tác giả quân không thể ra gặp ngươi.”
Tịch Đăng ghét bỏ nhìn không ba một bên ăn vịt một bên uống cà phê, cũng không biết sao lại nuôi thành thói quen kỳ dị như vậy.
“Không được, ta nhất định có thể gặp được tác giả quân.”
Không ba hất đầu, “Nhưng mà chỉ còn một giờ nữa là ngươi đi thế giới tiếp theo rồi, ngươi xác định ngươi còn có thể ở chỗ này chờ được?” Quả nhiên, hắn vừa nói xong, liền thấy người bên cạnh cúi thấp đầu xuống.
Không ba thở dài, “Mười bảy, không bằng bây giờ ngươi đi tìm lão ngũ, hoặc là đi dọn đồ một chút, dù sao cũng chuẩn bị đi rồi.”
Tịch Đăng le lưỡi với không ba một phen, mới tức giận bất bình bước đi, trước lúc đi, còn cầm toàn bộ đồ ăn của không ba đi.
Không ba thấy Tịch Đăng đi sau, mới dùng khẩu khí dò xét, “Mười sáu, ngươi đi ra đi.”
Bên người không ba lập tức xuất hiện thanh niên mặc đồ đen, không ba không quay đầu, mà tiếp tục nhìn phương hướng Tịch Đăng đi xa, “Mười sáu a mười sáu, ngươi thật đúng một bụng xấu xa, nếu như không phải ngươi lần trước cố ý đi tới thế giới của mười bảy, sớm xuất hiện, nhiệm vụ của mười bảy cũng sẽ không thất bại.”
Thanh niên bên cạnh không lên tiếng.
“Làm ba ba của mười bảy vui không? Biến thái mười sáu, thế giới tiếp theo ngươi đừng chơi quá mức a.”
Đám không ba bọn họ đều biết mười sáu dùng điểm thay đổi nhiệm vụ của Tịch Đăng, ở bên trong đóng vai ba ba của Tịch Đăng, không chỉ xuất hiện sớm hơn, còn quấy nhiễu nội dung vở kịch.
Mười sáu rốt cục nói chuyện, “Thì sao, ta đi đây.”
Không ba yên lặng mà dựng thẳng ngón giữa, “Khinh bỉ ngươi.”
Chờ mười sáu rời đi, không ba nằm vật ra đất, hai tay gối sau gáy, “Ai, ta khi nào mới có thể truy được nhất tỷ đây. Nếu nhất tỷ cũng như mười bảy là tốt rồi, ai, thật muốn chết mà.”
———-oOo———-
Vậy là truyện đã hoàn rồi. Mình đã định hoàn trước tết, nhưng mà 1 phần vì lười, phần nữa là vì mình vẫn chưa thật sự muốn edit bộ khác. Có nhiều truyện dù hợp gu mình, nhưng kết không hay, hoặc những truyện hay, nhưng không phải gu mình. Mình muốn edit một bộ mình thật sự thích, để nếu có ai đó chê thì mình cũng sẽ không bị nản, hehe.
Dù đã trễ nhưng chúc mọi người 1 năm thật vui vẻ nhé <3<3<3
Người kia kéo tay Tịch Đăng đặt lên trên một quả cầu thủy tinh, quả cầu thủy tinh từ trong suốt từ từ biến thành màu sắc rực rỡ.
“Được rồi.”
Người nói chuyện với cậu là không ba, bởi vì hắn đứng thứ ba.
Dưới tay tác giả có một đám người, bọn họ đến hoàn thiện cố sự của tác giả, có khi diễn vai chính, có khi diễn pháo hôi, như Tịch Đăng, bởi vì thứ hạng không cao, vị trí mười bảy, cho nên đều phải diễn vai pháo hôi. Mà bởi vì nhiệm vụ của cậu khá đặc biệt, chính là giúp người khác hoàn thành tâm nguyện, cho nên điểm cũng được cộng không ít. Mà bọn họ sau mỗi nhiệm vụ đều bị phong tỏa ký ức, vì sợ bọn họ sinh ra tâm tư không nên có.
Tịch Đăng đẩy không ba ra, tự mình ngồi dậy, “Ta muốn đi tìm tác giả quân, tính điểm cho ta, xem có thể thăng cấp không.” Không ba ngồi xuống giường, “Đừng nghĩ nữa, ngươi không thăng cấp.”
“A? Tại sao? Nhiệm vụ ta hoàn thành ở trình độ cao mà.” Tịch Đăng trợn tròn cặp mắt, có chút khó chịu.
Không ba nở nụ cười, “Bởi vì ngươi thất bại một nhiệm vụ (là cái nhiệm vụ ở minh tinh văn ấy), mà mười sáu lại không thất bại nhiệm vụ nào, cho nên điểm tích lũy vẫn cao hơn ngươi.”
Mười sáu là người Tịch Đăng ghét nhất, Tịch Đăng từ vị trí hàng trăm bò lên, nhưng mà lại dậm chân tại vị trí mười bảy này hồi lâu, mười sáu như một ngọn núi lớn, cậu cố thế nào cũng không vượt qua được. Còn Tịch Đăng tại sao lại cố chấp như vậy, bởi vì lên thứ hạng mười sáu là có thể được lựa chọn nhân vật.
Không ba đồng tình vỗ Tịch Đăng, “Tam ca cũng rất đồng tình với ngươi, bất quá ngươi còn nhỏ, không có chuyện gì, thời gian còn dài, nếu không lần sau ngươi nhận nhiệm vụ trong ngôn tình, điểm ngôn tình sẽ cao hơn.”
Tịch Đăng hừ một tiếng, trực tiếp từ trên giường xuống dưới, “Ngươi biết ta sợ tiếp xúc với nữ sinh mà, không được, ta muốn đi tìm tác giả quân.” Chạy đến một nửa, cậu đột nhiên ngừng lại, quay đầu nói với không ba, “Tam ca, ngươi lần này sao lại ở đây chờ ta tỉnh?”
Mặt không ba hơi đỏ lên, sau đó hắng giọng một cái, “Do lần trước mười sau hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ, hắn xin tác giả quân một phần thưởng.”
Ánh mắt Tịch Đăng chợt lóe tia không ổn, “Không phải là có liên quan tới ta đi?”
Không ba gật đầu, “Hắn muốn ngươi cùng hắn vào một thế giới làm nhiệm vụ, tác giả quân nói đang bế quan viết sách, cho nên kêu ta chuyển lời cho ngươi.”
Thời gian mười sau đi nhận nhiệm vụ còn hai ngày, cho nên Tịch Đăng cũng chỉ có thể tiếp tục chơi thêm hai ngày.
Bất quá, trong hai ngày này cậu đều canh giữ trước cửa phòng tác giả quân, cậu nhất định phải đợi được tác giả quân, nhiều người như vậy, tác giả quân liền cho cậu tên, Tịch Đăng tin chắc mình tuyệt đối là con ruột.
Không ba có lúc sẽ mang theo vịt nướng cùng với cà phê tới gặp Tịch Đăng, cùng Tịch Đăng nói vài câu.
Tịch Đăng biết một bí mật của không ba, tuy rằng không ba nhìn qua rất cà lơ phất phơ thế như lại thích một người, chính là không một, bọn họ cũng thường gọi là Nhất tỷ.
Nhất tỷ rất lợi hại, chỉ cần nàng ra tay, sẽ không có nhiệm vụ nào không hoàn thành, mà không ba mỗi lần đều sẽ đi vào cùng thế giới với Nhất tỷ. Bất quá Nhất tỷ xưa nay không quan tâm không ba, xác thực mà nói Nhất tỷ cũng không quan tâm đến ai, mà lại có một đống thầm mến, lẻ ba chỉ có thể được xem là một trong người người thầm mến hay gặp được.
“Mười bảy, ngươi từ bỏ đi, tác giả quân không thể ra gặp ngươi.”
Tịch Đăng ghét bỏ nhìn không ba một bên ăn vịt một bên uống cà phê, cũng không biết sao lại nuôi thành thói quen kỳ dị như vậy.
“Không được, ta nhất định có thể gặp được tác giả quân.”
Không ba hất đầu, “Nhưng mà chỉ còn một giờ nữa là ngươi đi thế giới tiếp theo rồi, ngươi xác định ngươi còn có thể ở chỗ này chờ được?” Quả nhiên, hắn vừa nói xong, liền thấy người bên cạnh cúi thấp đầu xuống.
Không ba thở dài, “Mười bảy, không bằng bây giờ ngươi đi tìm lão ngũ, hoặc là đi dọn đồ một chút, dù sao cũng chuẩn bị đi rồi.”
Tịch Đăng le lưỡi với không ba một phen, mới tức giận bất bình bước đi, trước lúc đi, còn cầm toàn bộ đồ ăn của không ba đi.
Không ba thấy Tịch Đăng đi sau, mới dùng khẩu khí dò xét, “Mười sáu, ngươi đi ra đi.”
Bên người không ba lập tức xuất hiện thanh niên mặc đồ đen, không ba không quay đầu, mà tiếp tục nhìn phương hướng Tịch Đăng đi xa, “Mười sáu a mười sáu, ngươi thật đúng một bụng xấu xa, nếu như không phải ngươi lần trước cố ý đi tới thế giới của mười bảy, sớm xuất hiện, nhiệm vụ của mười bảy cũng sẽ không thất bại.”
Thanh niên bên cạnh không lên tiếng.
“Làm ba ba của mười bảy vui không? Biến thái mười sáu, thế giới tiếp theo ngươi đừng chơi quá mức a.”
Đám không ba bọn họ đều biết mười sáu dùng điểm thay đổi nhiệm vụ của Tịch Đăng, ở bên trong đóng vai ba ba của Tịch Đăng, không chỉ xuất hiện sớm hơn, còn quấy nhiễu nội dung vở kịch.
Mười sáu rốt cục nói chuyện, “Thì sao, ta đi đây.”
Không ba yên lặng mà dựng thẳng ngón giữa, “Khinh bỉ ngươi.”
Chờ mười sáu rời đi, không ba nằm vật ra đất, hai tay gối sau gáy, “Ai, ta khi nào mới có thể truy được nhất tỷ đây. Nếu nhất tỷ cũng như mười bảy là tốt rồi, ai, thật muốn chết mà.”
———-oOo———-
Vậy là truyện đã hoàn rồi. Mình đã định hoàn trước tết, nhưng mà 1 phần vì lười, phần nữa là vì mình vẫn chưa thật sự muốn edit bộ khác. Có nhiều truyện dù hợp gu mình, nhưng kết không hay, hoặc những truyện hay, nhưng không phải gu mình. Mình muốn edit một bộ mình thật sự thích, để nếu có ai đó chê thì mình cũng sẽ không bị nản, hehe.
Dù đã trễ nhưng chúc mọi người 1 năm thật vui vẻ nhé <3<3<3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook