Khoái Xuyên Chi Vận Mệnh Hoàn Mỹ
-
C3: Chương 3
Địa điểm mà Từ La Nhã cho Trần Lập Quả là một tiệm cà phê.
Khi tới nơi, Trần Lập Quả đẩy cửa tiệm bước vào liền thấy trong góc bàn là Từ La Nhã, hắn vài bước đi tới rồi ngồi xuống đối diện ả, hỏi: "Có chuyện gì?"
Từ La Nhã từ trong tay đặt lên trên bàn một tệp giấy, đẩy tới trước mặt Trần Lập Quả, nói: "Tự xem một chút đi."
Trần Lập Quả nghi hoặc tiếp nhận lấy tệp giấy mà coi, phát hiện bên trong có một phần liên quan tới việc đoạn tuyệt quan hệ đối với Từ gia và một cái thẻ ngân hàng, hắn nói: "Ý chị đây là gì?"
Từ La Nhã lạnh lùng nở nụ cười, ả đáp: "Ý là, em sau đó cùng Từ gia trở đi không còn quan hệ."
Nếu nói là thương tâm thì Trần Lập Quả đối với Từ gia chẳng còn tình cảm gì, mà vì phối hợp với Từ La Nhã, hắn vẫn phải làm ra một bộ mặt kinh ngạc lẫn bi thương, hắn nói: "Chị làm như vậy, cha có biết không?"
Từ La Nhã: "Hôm nay chị có thể hẹn chú em ra đây, dĩ nhiên phải có sự đồng ý của cha rồi."
Trần Lập Quả lộ vẻ bi thương cùng cực, tay cầm tệp giấy run rẩy, giọng khàn hẳn đi: "Được, em ký... Thế nhưng em có một vấn đề cần phải hỏi."
Từ La Nhã khinh miệt cười, tựa hồ có thể đoán ra được Trần Lập Quả sẽ hỏi vấn đề gì--- Đơn giản là cha có thật sự coi hắn là con mình hay đại loại vậy đi.
Trong mắt Trần Lập Quả lóe lên ánh nước, nghẹn ngào hỏi: "Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?"
Từ La Nhã nghe được thì câm nín vài giây, ngỡ rằng cảm thấy bản thân nghe lầm, ả đành hỏi lại: "Em nói cái gì?"
"Cái thẻ ngân hàng này có bao nhiêu tiền bên trong?" Trần Lập Quả kiên trì, vô tội nói: "Mật khẩu đâu?"
Từ La Nhã: "..."
Trần Lập Quả thấy bà chị quý hóa của mình im lặng khá lâu, hiếm khi ân cần mà hỏi: "Làm sao vậy?"
Từ La Nhã hít một hơi sau đó lại một hơi, cứ như đang cố gắng cưỡng ép cảm xúc của mình, ả nói: "Bên trong thẻ tiền đủ cho em chi tiêu cả nửa đời sau, mật khẩu là 610."
Trần Lập Quả đem tệp giấy đọc lại một lần nữa, phát hiện bên trong nói hắn cầm số tiền kia là liền từ bỏ cổ phần kế thừa của Từ gia, sau đó hắn thẳng thắn và dứt khoát hạ bút ký xuống tên của mình rồi đem cái thẻ ngân hàng bỏ vào trong túi trước ngực.
Trần Lập Quả: "Còn có việc gì nữa không? Không còn thì em đi trước à."
Từ La Nhã nặng nề nói: "Chẳng lẽ em không còn gì muốn hỏi nữa sao?" Tất cả những câu từ ngữ ả chuẩn bị kỹ càng để khi hắn hỏi còn biết đường đáp mà nay hắn lại dứt khoát như vậy khiến ả cảm thấy không thoải mái, bèng muốn câu thêm thời gian.
Trần Lập Quả đương nhiên không quan tâm Từ La Nhã nghĩ gì, hắn trân thành trả lời: "Hỏi cái gì?"
Từ La Nhã: "Vì sao chị lại đột nhiên muốn em ký thỏa thuận này chẳng hạn?"
Trần Lập Quả: "Chị sẽ nói cho em biết sao?"
Từ La Nhã nhìn một lượt lên người Trần Lập Quả: "Thế thì phải xem thái độ của em ra sao."
Trần Lập Quả bấy giờ mới nở nụ cười, hắn lười phải duy trì ngụy trang ôn hòa thuần lương, nói: "Vậy thì trùng hợp quá, em cũng chẳng muốn nghe, thế nhá, chào chị." Nói xong hắn xoay người rời khỏi tiệm cà phê không chút lưu luyến nào.
"Rầm!" Từ La Nhã bực tức đập ly cà phê trong tay xuống mặt bàn, ánh mắt ả căm giận nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Lập Quả như muốn đục hẳn một cái lỗ trên người hắn: "Hừ! Ngược lại bà chị này muốn xem thử xem em có hay không sẽ phải quay lại khóc lóc cầu xin."
Không để ý tới một màn kia, tâm tình Trần Lập Quả thật sự rất tốt, hắn đối với Từ gia một chút hứng thú cũng chẳng có, thậm chí có tấm thẻ này hay không cũng chẳng quan trọng là bao, những biểu hiện vừa nãy cũng chỉ là buồn nôn Từ La Nhã mà thôi. Dù sao sau khi sắp xếp xong xuôi vụ việc của Nhiễm Đồng Đồng, hắn cũng sẽ rời khỏi thế giới này.
Nghĩ như thế, di động Trần Lập Quả lần thứ hai đổ chuông, hắn cầm lên nhìn lại phát hiện đây là dãy số của Nhiễm Thanh Không ----- Không sai, đây là dãy số hắn đã thuộc lòng từ lâu.
Trần Lập Quả đáp một tiếng.
"Em đang ở đâu?" Giọng Nhiễm Thanh Không từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
"Tại tiệm cà phê CC." Trần Lập Quả nói: "...Có chuyện gì à?"
Nhiễm Thanh Không: "Đợi một chút, tôi tới đón em."
Trần Lập Quả còn đang muốn nói gì đó liền nghe được tiếng cúp máy ngang xương từ Nhiễm Thanh Không.
Trần Lập Quả: "..." Ngày hôm nay sao cứ kỳ kỳ.
Nhiễm Thanh Không đến rất nhanh, nhìn thấy Trần Lập Quả liền bảo hắn lên xe.
Trần Lập Quả nghe cũng không hỏi vì sao, rất phối hợp ngoan ngoãn mà lên xe Nhiễm Thanh Không ngồi.
Tâm tình Nhiễm Thanh Không thoạt nhìn không được tốt cho lắm, hắn dường như theo thói quen mà muốn làm một hơi thuốc lá nhưng tay sờ soạn trong túi lại tự giác rụt về.
Trần Lập Quả nhạy bén phát hiện ra sự khác thường của Nhiễm Thanh Không, trên đường đi toàn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm chẳng nói lời nào.
"Còn đi chứ?" Trầm mặc như vậy được mười mấy phút, Nhiễm Thanh Không đột nhiên mở miệng.
"Đi chứ, qua vài ngày sau liền đi." Trần Lập Quả trả lời cho có, vẫn là không đem câu nói đấy để trong lòng---- Nhưng hắn làm sao biết, câu trả lời này trong tương lai sẽ dẫn tới một hậu quả nghiêm trọng.
Nhiễm Thanh Không nghe vậy trầm mặc quay đầu liếc mắt nhìn Trần Lập Quả, ánh mắt kia nhìn tới khiến da hắn nổi lên từng tầng da gà da vịt, hắn ấp úng nói: "Làm... Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì." Nhiễm Thanh Không đưa ánh mắt trở về nhìn phía trước.
Hơn hai mươi phút đường xe đi, điểm đến cuối cùng ấy vậy mà là nhà của Nhiễm Thanh Không.
Trần Lập Quả ngó thấy kiến trúc ngoài cửa kính xe, không biết thế nào mà lại sinh ra một loại kích động khó có thể diễn tả được bằng lời, lần đầu tiên tới nhà người mình thích, phải biểu hiện làm sao bây giờ, đang online chờ trả lời gấp.
Nhiễm Thanh Không như có như không đăm chiêu nhìn Trần Lập Quả, tựa hồ là đem ánh mắt nhìn tới khi hắn khẩn trương và kích động thì mới nói: "Vào đi, Đồng Đồng không có ở nhà."
"Ừ...ừm." Trần Lập Quả giả vờ chần chờ: "Anh... không có chuyện gì chứ?"
"Mời em một bữa cơm thôi." Giọng Nhiễm Thanh Không có chút nhẹ nhàng, gãi cho tâm lý Trần Lập Quả ngứa ngáy một hồi.
"Vậy, vậy làm phiền anh rồi." Trần Lập Quả nhìn Nhiễm Thanh Không nghiêng người bước xuống xe, trong lòng tràn ra một loại cảm giác khó có thể dùng lời diễn tả, cái cảm giác này giống như đã cùng hắn luân hồi ở thế giới trước nhìn thấy một người nào đó.
Nhà Nhiễm Thanh Không có phong cách tối giản của Châu Âu, cùng với bản thân gã không sai biệt là bao, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Trần Lập Quả hơi mất tự nhiên, ngồi trên sofa chỉ có thể an tĩnh mà uống nước.
"Ngươi nói tại sao Nhiễm Thanh Không lại đột nhiên mời ta ăn cơm?" Trần Lập Quả cảm thấy buồn chán liền cùng hệ thống tán ngẫu, hắn nói tiếp: "Lẽ nào hắn thích ta?"
Hệ thống: "Theo logic thế giới mà nói, chắc hắn muốn ngươi đừng có làm phiền em gái người ta nữa."
Trần Lập Quả: "..." Hầy, đây chính là thực tế bi thảm. Bất quá nói đi nói lại, có thể ăn được bữa cơm Nhiễm Thanh Không tự mình làm, cũng rất đáng giá!
Cứ như vậy ôm tâm tư ăn chùa một bữa, Trần Lập Quả trịnh trọng ngồi trước bàn cơm chờ Nhiễm Thanh Không mang món ra.
Cởi bỏ âu phục, đơn thuần mặc áo sơ mi trắng lại có thể làm lộ ra vóc dáng tuyệt đẹp của Nhiễm Thanh Không, gã đem ống tay áo kéo lên làm lộ ra cánh tay trắng noãn rắn chắc cùng với ngón tay thon dài mê người.
Thật là đẹp mắt, quá ư là đẹp mắt, đôi mắt Trần Lập Quả không khỏi dời đi trên người Nhiễm Thanh Không, hắn và Nhiễm Thanh Không đa phần có thể gặp mặt đều là nhờ Nhiễm Đồng Đồng, còn thời gian hai người ở một chỗ thì ít càng thêm ít.
Nhưng dù vậy, quan hệ giữa hai người thật sự không tệ, Nhiễm Thanh Không đối với Trần Lập Quả ngoài dự kiến khá là nhu hòa.
Món ăn Nhiễm Thanh Không làm cư nhiên lại là các món mà Trần Lập Quả thích ăn.
Cá hấp cùng ớt, cá chiên giòn xốp, đậu hũ non mềm... Mỗi một loại đều được trang trí khá đặc sắc, nghĩ vậy chắc mùi vị cũng không tới nỗi nào.
Trần Lập Quả nheo mắt lại nở nụ cười giảo hạt, hắn nói: "Anh Nhiễm, làm sao anh biết được em thích ăn cái gì?"
Sắc mặt Nhiễm Thanh Không không đổi, thản nhiên cởi bỏ tạp dề quanh thân: "Tôi còn biết nhiều hơn là em nghĩ."
Trần Lập Quả gắp thử một miếng cá hấp ăn, vị cay cùng thanh của thịt cá khiến mặt hắn lộ ra vài vẻ kinh diễm, hắn nói: "Anh Nhiễm, tay nghề của anh tốt thật..."
Nhiễm Thanh Không ừm một tiếng, xới cơm cho Trần Lập Quả.
"Anh Nhiễm, trước đây em sao lại không biết anh có thể làm cơm ngon như vậy." Trần Lập Quả tham ăn thành thói, gắp ngay miếng cá chiên giòn thở dài nói: "Thực sự rất ngưỡng mộ người có thể làm bạn gái của anh."
Nhiễm Thanh Không nghe vậy sắc mặt như cũ, nói: "Khi nào thì em rời đi?"
Trần Lập Quả: "Không biết... còn phải xem tình huống thế nào đã."
Nhiễm Thanh Không gật đầu, đứng dậy đi tới tủ rượu chọn bình rượu đỏ, hướng hắn nói: "Uống cùng tôi một chút chứ?"
"Được." Trần Lập Quả nở một nụ cười xán lạn, tuy rằng hắn không thích uống rượu lắm nhưng uống cùng Nhiễm Thanh Không thì một chút chắc cũng không sao.
Màu đỏ từ rượu chảy vào chiếc ly thủy tinh cực kỳ chói mắt, Nhiễm Thanh Không ngồi đối diện Trần Lập Quả, cả hai nhìn nhau chẳng ai nói gì.
"À, trước đây em không chú ý." Trần Lập Quả một bên hơi ngà say, tay gắp miếng cá hấp vừa nói: "Trước đây không phát hiện....Anh Nhiễm và Đồng Đồng rất giống nhau nha."
Không biết có phải ảo giác của Trần Lập Quả hay không nhưng sau khi hắn nói câu này ra, khí tức trên người Nhiễm Thanh Không bất chợt trở nên âm trầm. Mà tới khi hắn đảo mắt nhìn kỹ lại liền phát hiện tựa hồ tất thảy đều chỉ là ảo giác...
"Tại sao ta lại cảm thấy không đúng nhỉ?" Trần Lập Quả cùng hệ thống lầm bầm: "Ngươi nói thử xem, có phải Nhiễm Thanh Không thấy ta muốn quấy rối Nhiễm Đồng Đồng nên cố ý chuốc ta say rồi đè ra tẩn một trận nhừ tử không?
Hệ thống: "Hắn muốn đánh ngươi thì còn cần chuốc say ngươi sao?"
Trần Lập Quả: "..." Càng không thể nghĩ ra câu từ gì để phản bác.
Nhưng dù có nói với hệ thống sự bất an của mình, động tác dùng bữa của Trần Lập Quả chưa hề dừng lại, chung quy vẫn là do đồ ăn Nhiễm Thanh Không nấu, hắn chưa từng được ăn bao giờ.
Một ly rượu vang đỏ chẳng mấy chốc dốc xuống hết bụng, trên mặt Trần Lập Quả liền đỏ ửng, đầu cũng có chút choáng váng, hắn cảm thấy bản thân uống nhiều rồi nên khi còn dùng bữa, hắn thấy ánh mắt Nhiễm Thanh Không nhìn về phía hắn tràn ngập yêu thương.
Cả người Trần Lập Quả run một cái, có lẽ là ảo giác khi hắn say.
"Văn Du." Giọng Nhiễm Thanh Không nhẹ nhàng cất lên, gã nói: "Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Trần Lập Quả nói: "Có, có nhớ." Nhiễm Thanh Không lớn lên đẹp mắt như vậy, hắn làm sao có khả năng quên được.
"Ồ, vậy em kể xem." Nhiễm Thanh Không nói.
"Không phải là buổi khai giảng ngày đó sao..." Trần Lập Quả lẩm bẩm nói: "Anh giúp Đồng Đồng cầm cặp sách, đi theo phía sau cậu ấy."
Nhiễm Thanh Không nghe thấy tên Nhiễm Đồng Đồng, trầm mặc chốc lát, lắc nhẹ chén rượu trong tay, nhàn nhạt nói: "Em quả nhiên quên mất."
Nếu là bình thường thì Trần Lập Quả sẽ cảm thấy Nhiễm Thanh Không không đúng, nhưng mà uống rượu vào, đầu óc hắn có chút không đủ dùng, cho nên càng ở trong lúc nhất thời không chú ý Nhiễm Thanh Không bất thường, hắn hàm hồ nói: "Cái, cái gì..."
Nhiễm Thanh Không: "Lần đầu chúng ta gặp nhau chính là ngày 17 tháng 2 năm ấy."
Đầu óc Trần Lập Quả không có cách nào dùng được nữa, hắn mơ màng nhìn Nhiễm Thanh Không, cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn.
Nhiễm Thanh Không tiếp tục nói: "Ngày đó tuyết rơi rất dày, em cầm một cái dù nhìn chằm chằm vào trung tâm thương mại."
Trần Lập Quả gục trên bàn.
Nhiễm Thanh Không thấy vậy vẫn nói tiếp: "Khi đó tôi nhìn em, liền nghĩ rằng đứa nhỏ này thật biết điều, Văn Du?"
Trần Lập Quả rất muốn đáp lại gã nhưng không nói lên lời, bấy giờ hắn mới phát hiện ra có gì không đúng nhưng tất thảy đều đã quá muộn.
Nhiễm Thanh Không đứng lên, đi tới bên người Trần Lập Quả, nhẹ nhàng vuốt lấy lọn tóc màu đen của hắn, giống như lúc Trần Lập Quả yêu thương mà xoa đầu Nhiễm Đồng Đồng, gã nói: "Tôi đã chờ rất lâu, chờ tới mức sắp phát điên rồi."
Trần Lập Quả hoàn toàn lâm vào bóng tối.
"Cho nên, xin lỗi em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook