Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
-
Chương 88: Duyên trong mộng (cuối)
Ngọc khuyết óng ánh trong suốt trôi nổi giữa không trung, chỉ là vết nứt ở giữa vẫn còn tồn tại, không thấy linh khí thông thấu như trước.
Nam nhân cả người cháy đen không tức giận, đôi mắt đen ngòm của hắn nhìn về phía ngọc khuyết, ý niệm thoáng động, ngọc khuyết liền bay vào trong tay hắn.
“– ngươi có ở đây không?” Thanh âm khàn khàn khó nghe.
Ngọc khuyết không một chút phản ứng, hoàn toàn yên tĩnh.
Ma khí nhè nhẹ quẩn quanh ngọ nguậy trong đôi mắt của Kê Hạo, cuối cùng lan khắp đôi mắt sáng ngời, một mảnh đen nhánh khiến người ta hoảng sợ. Chỉ trong nháy mắt, sương mù dần dần dày đặc, che khuất cả bầu trời.
—
Tịch Chu đột nhiên bừng tỉnh, từ trên giường bật dậy, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cậu nhìn về phía tiểu bạch hổ nằm ở mép giường, “Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu bạch hổ nhìn cậu một cái, trầm giọng nói, “Như cậu cảm nhận được, tôi chính là con bạch hổ mà cậu nhìn thấy kia, chủ nhân của tôi chính là Kê Hạo.”
“Vậy cuối cùng anh ấy–” Tịch Chu nói đến đây ngừng lại, nắm chặt tay, “Độ kiếp thành công không?”
Khóe miệng tiểu bạch hổ hơi động, “Thành công.” Nhưng không đợi Tịch Chu phản ứng, nó lại nói tiếp, “Chẳng qua cuối cùng chủ nhân lại đọa nhập ma đạo…”
Tịch Chu lẳng lặng nghe, giờ mới hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Viên ngọc khuyết mà cậu cảm thấy vô cùng thân thiết trong mộng chính là kiếp trước của cậu, linh vật do đất trời tạo thành. Kê Hạo là ma tôn chi tử, trên người vốn có ma khí nồng nặc, chỉ là lúc nhỏ đã được chưởng môn Thiên Cơ môn thu làm đệ tử, truyền đạt phương pháp tu luyện chính đạo, bấy giờ mới kiềm chế được ma khí trên người hắn. Sau khi tu luyện hơn ngàn năm Kê Hạo đã trở thành đại năng kỳ Độ Kiếp, ma khí đã sớm biến mất. Chỉ là lúc độ kiếp, Tịch Chu vì cản lôi kiếp thay hắn mà chết, trong lòng Kê Hạo đau đớn khôn cùng, ma khí ẩn sâu trong huyết mạch trực tiếp dâng trào, thân thể Kê Hạo vốn đã biến thành tiên linh trong nháy mắt chuyển thành thiên ma.
Ở giới tu chân có một tông môn lấy linh khí vi tôn, Kê Hạo mang theo ngọc khuyết đã bể nát tới cửa, vốn muốn cầu bọn họ hỗ trợ, nhưng không ngờ tông môn coi ma tu là tử địch, tụ tập các tông phái vây công Kê Hạo, gần mười ngàn tu chân giả bắt đầu bố trí đại trận diệt ma, muốn giết chết hắn.
Nhưng, sức mạnh của thiên ma không phải tu chân giả chưa độ thiên kiếp có thể chống lại. Chỉ trong một ngày, vài tông môn chính phái đã bị tàn sát.
Việc này vừa qua, thiên ma liền vang danh toàn giới tu chân, chính tà vốn không thể cùng tồn tại, huống chi hôm nay trên lưng hắn còn mang theo huyết hải thâm thù với mấy tông môn. Sau khi biết được việc này, năm đại tông môn phái ra mấy vị trưởng lão tu vi cao nhất, vận dụng tiên khí tiên giới lưu lại, bày kế dẫn Kê Hạo vào trong đó.
Cuối cùng, tên thiên ma thanh danh xấu xa người đầy huyết thù phi thăng lên ma giới bị tiên khí thượng phẩm đánh cho thần hồn tan nát, hoàn toàn biến mất giữa thiên địa.
“Ý mi là anh ấy mang theo ma khí hạ xuống thế giới của ta, ma khí xâm nhập vào nhân loại, vậy nên tạo thành mạt thế?” Tịch Chu híp mắt, có chút chần chờ hỏi.
“Tuy cực kỳ không tình nguyện nói cho cậu biết sự thật này, nhưng quả thực là vậy.” Tiểu bạch hổ đáp.
Ngón tay Tịch Chu gõ gõ, cảm thấy áp lực trên người không nhỏ, ông xã của mình là đầu sỏ gây nên mạt thế, điều này khiến cậu thật sự có chút dồn nén đến hốt hoảng, nếu không thể kết thúc mạt thế, vậy chẳng phải bọn họ là tội nhân hủy diệt thế giới hay sao? Tịch Chu hít một hơi thật sâu, chuyện cứu vớt nhân loại thế này dựa theo nhận xét lúc trước của hệ thống nhất định có thể thành công, chẳng qua bây giờ ngược lại không phải lúc nghĩ đến chuyện này.
“Thần hồn của chủ nhân vỡ thành sáu mảnh, cả sáu phần thần hồn cậu đều đã gặp rồi, Văn Hành này chính là mảnh hồn cuối cùng.” Tiểu bạch hổ tiếp tục nói, “Chỉ cần phần hồn này theo tôi trở về, chủ nhân sẽ có thể sống lại tu luyện lại từ đầu.”
“Khoan đã!” Tịch Chu ngắt ngang hệ thống, nhíu mày hỏi, “Sáu phần? Mấy thế giới trước ta trải qua cộng thêm Văn Hành cũng chỉ có năm mà thôi, sáu phần ở đâu ra?”
Con mắt đen bóng của tiểu bạch hổ lóe lên một cái, hơi mất tự nhiên ho khan, “Ờm, chuyện này…”
Tịch Chu đen mặt lại, “Nói!”
“Thật ra Văn Hành chính là phần thần hồn thứ sáu, phần thứ nhất ở trong thế giới của cậu, cũng chính là cái người mà cậu kêu ngu ngốc kia, đó mới là bổn nguyên của chủ nhân.” Tiểu bạch hổ vừa nói vừa lui về sau, lúc nói xong câu cuối đã sắp biến khỏi tầm mắt của Tịch Chu.
Lúc này Tịch Chu phản ứng cực nhanh, cười lạnh một tiếng trực tiếp túm đuôi tiểu bạch hổ lại, sau đó xách cổ nó kéo qua, “Tên ngốc kia bị tang thi cào trúng cũng sẽ không sao không?”
Tiểu bạch hổ liếc mắt nhìn Tịch Chu, nhẹ nhàng gật đầu, thoạt nhìn có chút thận trọng.
Tịch Chu nhớ tới bộ dạng gấp gáp lúc trước của mình liền không nhịn được ngứa răng, “Sao hồi đó mi không nói rõ?!”
“Việc dung hợp thần hồn của chủ nhân không thể có một chút sai lầm nào.” Vẻ mặt tiểu bạch hổ nghiêm túc nói, chẳng qua nói đến câu tiếp theo lại có chút yếu ớt, “Không phải là tôi sợ cậu đứt gánh giữa đường hay sao, thần hồn của chủ nhân chỉ khi xuất hiện ràng buộc với cậu thì mới nguyện ý trở về với tôi, nếu tôi nói tất cả mọi chuyện cho cậu rồi, lỡ như cậu không muốn tiếp tục, chủ nhân sẽ không trở về được nữa.”
Tịch Chu nghiến răng mỉm cười, “Tốt, mi làm rất đúng.”
Tiểu bạch hổ không dám nhìn Tịch Chu, nghiêng đầu rụt tứ chi.
Tuy Tịch Chu giận đến đau răng nhưng không thể không thừa nhận hệ thống có lo lắng của riêng nó, tuy triệt triệt để để gài mình một trận nhưng đúng là rất tốt với Kê Hạo. Muôn vàn suy nghĩ chẳng qua chỉ trong nháy mắt, cuối cùng Tịch Chu vẫn đặt tiểu bạch hổ xuống đất, “Mi đã nuôi xong cơ thể cho ta chưa?”
Tiểu bạch hổ run người một cái, lông tóc bị Tịch Chu đè có chút nhăm nhúm rung rung thẳng tắp, “Còn một ngày nữa.”
—-
Văn Hành che ngực từ trong mộng bừng tỉnh, cả người đầy mồ hôi lạnh. Cảm giác đau đớn ray rức này vẫn không ngừng lại, vừa nghĩ tới cảnh tượng Tịch Chu vì ngăn cản lôi kiếp cho hắn mà hồn phi phách tán, Văn Hành liền không nhịn được hoảng sợ khó an. Loại cảm giác này giống như có một thanh đao băng đang từng chút từng chút đâm vào sâu trong trái tim hắn, xoay tròn rồi đục khoét.
“Thiếu gia, ngài gặp ác mộng à?” Động tĩnh Văn Hành ngồi dậy rất lớn, lão bộc canh gác bên ngoài phòng ngạc nhiên tiến vào.
Văn Hành đỡ trán, thở hổn hển, “Không có việc gì, lui ra đi.”
Mấy ngày nữa trôi qua, Văn Hành vẫn là dáng vẻ hồn bay phách lạc, hắn muốn tiến vào mộng cảnh kỳ diệu, muốn nhìn thấy Tịch Chu mà bản thân tâm tâm niệm niệm, nhưng cho dù hắn có đi ngủ sớm thế nào cũng đều giống như trước, hi vọng tràn trề nhưng lại không thể tiến vào được.
Văn Hành hoảng sợ lòng không an ổn, người trong giấc mộng kia của hắn có giống với người trong ảo cảnh hay không, đã biến mất?
“Dạo gần đây lòng Tử Tranh dường như có chút bất an, nếu gặp phải chuyện gì, chi bằng xin nghỉ một ngày ra ngoài dạo một chút.” Trương đại nhân cầm điển tịch Văn Hành vừa đặt lên giá, lần nữa đặt lên một giá sách khác.
Văn Hành phát hiện sai lầm của mình, áy náy chắp tay, “Thật xin lỗi.”
Ngày hôm sau, Văn Hành xin nghỉ một ngày. Trong thời gian đó Văn Hành đi tìm Dịch Quân, muốn thông qua hắn để xác nhận an nguy của Tịch Chu, nhưng ngay ngày hôm đó Dịch Quân đã theo đại quân trở về biên cảnh, Văn Hành căn bản không có cách nào biết được tình hình của hắn, càng không nói đến chuyện thông qua hắn để đến tìm Tịch Chu.
Trong chợ, người đến người đi cực kỳ náo nhiệt. Văn Hành tuy đi trên đường nhưng lòng lại có chút không yên, tiếng rao của người bán hàng rong vang lên không ngừng, nhưng dường như lại cách một tầng với tai hắn.
Lúc này, có một người theo dòng người lao tới, đụng phải hắn, người nọ áy náy cười cười: “Xin lỗi, đông người quá.”
Văn Hành miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn về phía người nọ, “Không sao–“
Lời còn chưa dứt, Văn Hành ngây ngẩn cả người.
Nam nhân cả người cháy đen không tức giận, đôi mắt đen ngòm của hắn nhìn về phía ngọc khuyết, ý niệm thoáng động, ngọc khuyết liền bay vào trong tay hắn.
“– ngươi có ở đây không?” Thanh âm khàn khàn khó nghe.
Ngọc khuyết không một chút phản ứng, hoàn toàn yên tĩnh.
Ma khí nhè nhẹ quẩn quanh ngọ nguậy trong đôi mắt của Kê Hạo, cuối cùng lan khắp đôi mắt sáng ngời, một mảnh đen nhánh khiến người ta hoảng sợ. Chỉ trong nháy mắt, sương mù dần dần dày đặc, che khuất cả bầu trời.
—
Tịch Chu đột nhiên bừng tỉnh, từ trên giường bật dậy, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cậu nhìn về phía tiểu bạch hổ nằm ở mép giường, “Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu bạch hổ nhìn cậu một cái, trầm giọng nói, “Như cậu cảm nhận được, tôi chính là con bạch hổ mà cậu nhìn thấy kia, chủ nhân của tôi chính là Kê Hạo.”
“Vậy cuối cùng anh ấy–” Tịch Chu nói đến đây ngừng lại, nắm chặt tay, “Độ kiếp thành công không?”
Khóe miệng tiểu bạch hổ hơi động, “Thành công.” Nhưng không đợi Tịch Chu phản ứng, nó lại nói tiếp, “Chẳng qua cuối cùng chủ nhân lại đọa nhập ma đạo…”
Tịch Chu lẳng lặng nghe, giờ mới hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Viên ngọc khuyết mà cậu cảm thấy vô cùng thân thiết trong mộng chính là kiếp trước của cậu, linh vật do đất trời tạo thành. Kê Hạo là ma tôn chi tử, trên người vốn có ma khí nồng nặc, chỉ là lúc nhỏ đã được chưởng môn Thiên Cơ môn thu làm đệ tử, truyền đạt phương pháp tu luyện chính đạo, bấy giờ mới kiềm chế được ma khí trên người hắn. Sau khi tu luyện hơn ngàn năm Kê Hạo đã trở thành đại năng kỳ Độ Kiếp, ma khí đã sớm biến mất. Chỉ là lúc độ kiếp, Tịch Chu vì cản lôi kiếp thay hắn mà chết, trong lòng Kê Hạo đau đớn khôn cùng, ma khí ẩn sâu trong huyết mạch trực tiếp dâng trào, thân thể Kê Hạo vốn đã biến thành tiên linh trong nháy mắt chuyển thành thiên ma.
Ở giới tu chân có một tông môn lấy linh khí vi tôn, Kê Hạo mang theo ngọc khuyết đã bể nát tới cửa, vốn muốn cầu bọn họ hỗ trợ, nhưng không ngờ tông môn coi ma tu là tử địch, tụ tập các tông phái vây công Kê Hạo, gần mười ngàn tu chân giả bắt đầu bố trí đại trận diệt ma, muốn giết chết hắn.
Nhưng, sức mạnh của thiên ma không phải tu chân giả chưa độ thiên kiếp có thể chống lại. Chỉ trong một ngày, vài tông môn chính phái đã bị tàn sát.
Việc này vừa qua, thiên ma liền vang danh toàn giới tu chân, chính tà vốn không thể cùng tồn tại, huống chi hôm nay trên lưng hắn còn mang theo huyết hải thâm thù với mấy tông môn. Sau khi biết được việc này, năm đại tông môn phái ra mấy vị trưởng lão tu vi cao nhất, vận dụng tiên khí tiên giới lưu lại, bày kế dẫn Kê Hạo vào trong đó.
Cuối cùng, tên thiên ma thanh danh xấu xa người đầy huyết thù phi thăng lên ma giới bị tiên khí thượng phẩm đánh cho thần hồn tan nát, hoàn toàn biến mất giữa thiên địa.
“Ý mi là anh ấy mang theo ma khí hạ xuống thế giới của ta, ma khí xâm nhập vào nhân loại, vậy nên tạo thành mạt thế?” Tịch Chu híp mắt, có chút chần chờ hỏi.
“Tuy cực kỳ không tình nguyện nói cho cậu biết sự thật này, nhưng quả thực là vậy.” Tiểu bạch hổ đáp.
Ngón tay Tịch Chu gõ gõ, cảm thấy áp lực trên người không nhỏ, ông xã của mình là đầu sỏ gây nên mạt thế, điều này khiến cậu thật sự có chút dồn nén đến hốt hoảng, nếu không thể kết thúc mạt thế, vậy chẳng phải bọn họ là tội nhân hủy diệt thế giới hay sao? Tịch Chu hít một hơi thật sâu, chuyện cứu vớt nhân loại thế này dựa theo nhận xét lúc trước của hệ thống nhất định có thể thành công, chẳng qua bây giờ ngược lại không phải lúc nghĩ đến chuyện này.
“Thần hồn của chủ nhân vỡ thành sáu mảnh, cả sáu phần thần hồn cậu đều đã gặp rồi, Văn Hành này chính là mảnh hồn cuối cùng.” Tiểu bạch hổ tiếp tục nói, “Chỉ cần phần hồn này theo tôi trở về, chủ nhân sẽ có thể sống lại tu luyện lại từ đầu.”
“Khoan đã!” Tịch Chu ngắt ngang hệ thống, nhíu mày hỏi, “Sáu phần? Mấy thế giới trước ta trải qua cộng thêm Văn Hành cũng chỉ có năm mà thôi, sáu phần ở đâu ra?”
Con mắt đen bóng của tiểu bạch hổ lóe lên một cái, hơi mất tự nhiên ho khan, “Ờm, chuyện này…”
Tịch Chu đen mặt lại, “Nói!”
“Thật ra Văn Hành chính là phần thần hồn thứ sáu, phần thứ nhất ở trong thế giới của cậu, cũng chính là cái người mà cậu kêu ngu ngốc kia, đó mới là bổn nguyên của chủ nhân.” Tiểu bạch hổ vừa nói vừa lui về sau, lúc nói xong câu cuối đã sắp biến khỏi tầm mắt của Tịch Chu.
Lúc này Tịch Chu phản ứng cực nhanh, cười lạnh một tiếng trực tiếp túm đuôi tiểu bạch hổ lại, sau đó xách cổ nó kéo qua, “Tên ngốc kia bị tang thi cào trúng cũng sẽ không sao không?”
Tiểu bạch hổ liếc mắt nhìn Tịch Chu, nhẹ nhàng gật đầu, thoạt nhìn có chút thận trọng.
Tịch Chu nhớ tới bộ dạng gấp gáp lúc trước của mình liền không nhịn được ngứa răng, “Sao hồi đó mi không nói rõ?!”
“Việc dung hợp thần hồn của chủ nhân không thể có một chút sai lầm nào.” Vẻ mặt tiểu bạch hổ nghiêm túc nói, chẳng qua nói đến câu tiếp theo lại có chút yếu ớt, “Không phải là tôi sợ cậu đứt gánh giữa đường hay sao, thần hồn của chủ nhân chỉ khi xuất hiện ràng buộc với cậu thì mới nguyện ý trở về với tôi, nếu tôi nói tất cả mọi chuyện cho cậu rồi, lỡ như cậu không muốn tiếp tục, chủ nhân sẽ không trở về được nữa.”
Tịch Chu nghiến răng mỉm cười, “Tốt, mi làm rất đúng.”
Tiểu bạch hổ không dám nhìn Tịch Chu, nghiêng đầu rụt tứ chi.
Tuy Tịch Chu giận đến đau răng nhưng không thể không thừa nhận hệ thống có lo lắng của riêng nó, tuy triệt triệt để để gài mình một trận nhưng đúng là rất tốt với Kê Hạo. Muôn vàn suy nghĩ chẳng qua chỉ trong nháy mắt, cuối cùng Tịch Chu vẫn đặt tiểu bạch hổ xuống đất, “Mi đã nuôi xong cơ thể cho ta chưa?”
Tiểu bạch hổ run người một cái, lông tóc bị Tịch Chu đè có chút nhăm nhúm rung rung thẳng tắp, “Còn một ngày nữa.”
—-
Văn Hành che ngực từ trong mộng bừng tỉnh, cả người đầy mồ hôi lạnh. Cảm giác đau đớn ray rức này vẫn không ngừng lại, vừa nghĩ tới cảnh tượng Tịch Chu vì ngăn cản lôi kiếp cho hắn mà hồn phi phách tán, Văn Hành liền không nhịn được hoảng sợ khó an. Loại cảm giác này giống như có một thanh đao băng đang từng chút từng chút đâm vào sâu trong trái tim hắn, xoay tròn rồi đục khoét.
“Thiếu gia, ngài gặp ác mộng à?” Động tĩnh Văn Hành ngồi dậy rất lớn, lão bộc canh gác bên ngoài phòng ngạc nhiên tiến vào.
Văn Hành đỡ trán, thở hổn hển, “Không có việc gì, lui ra đi.”
Mấy ngày nữa trôi qua, Văn Hành vẫn là dáng vẻ hồn bay phách lạc, hắn muốn tiến vào mộng cảnh kỳ diệu, muốn nhìn thấy Tịch Chu mà bản thân tâm tâm niệm niệm, nhưng cho dù hắn có đi ngủ sớm thế nào cũng đều giống như trước, hi vọng tràn trề nhưng lại không thể tiến vào được.
Văn Hành hoảng sợ lòng không an ổn, người trong giấc mộng kia của hắn có giống với người trong ảo cảnh hay không, đã biến mất?
“Dạo gần đây lòng Tử Tranh dường như có chút bất an, nếu gặp phải chuyện gì, chi bằng xin nghỉ một ngày ra ngoài dạo một chút.” Trương đại nhân cầm điển tịch Văn Hành vừa đặt lên giá, lần nữa đặt lên một giá sách khác.
Văn Hành phát hiện sai lầm của mình, áy náy chắp tay, “Thật xin lỗi.”
Ngày hôm sau, Văn Hành xin nghỉ một ngày. Trong thời gian đó Văn Hành đi tìm Dịch Quân, muốn thông qua hắn để xác nhận an nguy của Tịch Chu, nhưng ngay ngày hôm đó Dịch Quân đã theo đại quân trở về biên cảnh, Văn Hành căn bản không có cách nào biết được tình hình của hắn, càng không nói đến chuyện thông qua hắn để đến tìm Tịch Chu.
Trong chợ, người đến người đi cực kỳ náo nhiệt. Văn Hành tuy đi trên đường nhưng lòng lại có chút không yên, tiếng rao của người bán hàng rong vang lên không ngừng, nhưng dường như lại cách một tầng với tai hắn.
Lúc này, có một người theo dòng người lao tới, đụng phải hắn, người nọ áy náy cười cười: “Xin lỗi, đông người quá.”
Văn Hành miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn về phía người nọ, “Không sao–“
Lời còn chưa dứt, Văn Hành ngây ngẩn cả người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook