Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
-
Chương 31: TG1 - Chấp niệm khó quên
Lúc này trên tầng thượng của cao ốc bỏ hoang, rốt cuộc Tử Lê cũng tỉnh lại, anh thấy mình bị trói sát lan can, chỉ cần đối phương dùng sức mạnh thêm chút, hoàn toàn có khả năng đẩy anh ngã xuống dưới, liếc mắt nhìn bên dưới toà nhà, khá là cao đi, ít nhất cũng phải là tầng ba mươi hay bốn mươi.
"Thế nào, sắp được chuộc tội cho mẹ mình, anh chắc là rất mong chờ đi." Dịch Tuyền lúc này không khác gì người điên, phẫn nộ cùng uất ức bấy lâu nay cô giam tận đáy lòng rốt cuộc cũng đến lúc bùng phát hết.
Miết con dao trên tay lại sát gò má của Tử Lê, vẽ ra những đường máu đỏ chói mắt, "đều là tại gương mặt yêu nghiệt này, anh nói xem, nếu anh không có nhan sắc trời sinh này, Tề Thiên Hựu có còn yêu anh không?" ánh mắt hung ác không thôi.
"Cô bình tĩnh lại đi, nếu cô giết tôi, cô cũng không thể thoát tội." Anh chậm rãi muốn bình ổn tâm trạng điên loạn của cô ta hiện giờ.
"Mẹ anh cướp đi hạnh phúc cùng sinh mạng của mẹ tôi. Anh thì cướp đi chồng sắp cưới của tôi, còn hại chết luôn cả con của chúng tôi. Nói tôi nghe, anh chết bao nhiêu lần mới đáng tội?" Dịch Tuyền hai mắt đỏ ửng, cả gương mặt mang đầy thù hận.
"Tôi không có cướp đi Tề Thiên Hựu, ngay từ đầu, người cậu ấy yêu chính là tôi, cho tới giờ khắc này cũng chưa từng là cô. Còn nữa, tôi cũng không giết hại con của cô, vốn dĩ cô cùng A Hựu chưa từng xảy ra quan hệ, làm sao có con được?" Tử Lê tâm không rung động đáp.
"Anh nói bậy, tôi với A Hựu đã lên giường, chúng tôi còn có con, anh nói bậy, .." Dịch Tuyền run rẩy, cô tự thôi miên bản thân mình về những chuyện chưa từng xảy ra kia, nhờ có Cố Huyền Mặc điều tra giúp anh hết thảy chuyện năm đó, anh mới biết hóa ra Tề Thiên Hựu chưa từng xảy ra quan hệ với Dịch Tuyền, làm sao có chuyện cô mang thai được, còn tai nạn sảy thai kia hoàn toàn do một mình cô dàn dựng, cô mua chuộc cả bác sĩ, đưa ra báo cáo giả hòng chia rẽ hai người. Cho tới bây giờ, Tề Thiên Hựu chỉ tâm niệm mỗi một người, đó chính là anh đi, Thiên sứ hoa tử đằng trong lòng cậu.
"Để tôi xem, anh làm sao đắc ý được nữa." Dứt lời, đẩy Tử Lê xuống lan can, anh lập tức chống đỡ, anh còn rất nhiều chuyện chưa nói cùng A Hựu, bọn họ còn chưa kết hôn đi, còn rất nhiều nơi anh muốn đi cùng cậu, ... Tử Lê tuyệt vọng níu giữ thân thể không cho bản thân mình rơi xuống.
"Dừng tay, ai cho phép cô làm tổn thương anh ấy." Âm thanh Tề Thiên Hựu gào thét chấn động cả mảnh trời, cậu chạy tới đẩy cô ta té xuống đất, vội kéo lại Tử Lê đã hơn nửa người mắc kẹt bên ngoài lan can vào.
"Cẩn thận" Tử Lê hô to, anh xoay người muốn chắn cho Tề Thiên Hựu liền bị cậu ôm trọn vào lòng, dùng lưng mình đỡ lấy nhát dao của Dịch Tuyền đâm thẳng vào. "Ngốc nghếch, không phải em đã nói, anh chỉ cần ở phía sau, em sẽ chống đỡ mọi thứ rồi hay sao." Cậu ta lườm anh.
Tử Lê nước mắt tràn mi, bi thương nói: "Đừng mà, anh xin em."
Tề Thiên Hựu xoay lưng lại đối diện với Dịch Tuyền, ánh mắt như nhìn người sắp chết: "Tôi đã nói với cô, tuyệt đối không được làm tổn thương anh ấy, tại sao cô cứ nhất quyết không nghe lời." Cậu chậm rãi đưa tay rút ra con dao đang cắm trên lưng mình "Xoạt" một tiếng, cứ như dao đang cắm vào không phải là lưng cậu mà là vật gì đó, mất đi đồ chắn vết thương, máu lập tức phún ra ngoài làm ướt đẫm chiếc áo vest xám, trông vô cùng rợn người.
Cậu từng bước tiến thẳng tới chỗ Dịch Tuyền, giơ con dao dính đầy máu của mình lên, cô ta hốt hoảng liên tục lắc đầu, từng bước lùi về phía sau, đến lúc chạm đến lan can không còn đường lui nữa, mới khóc rống hỏi cậu: "Sao anh có thể đối xử với em như vậy, vì sao chứ?"
"Chỉ cần là người có ác ý với A Lê, tôi tuyệt không để họ sống yên, kể cả cô cũng vậy." Dứt lời, cắm dao thẳng vào tim của Dịch Tuyền, mắt thấy mũi dao còn vài li sẽ chạm đến thân thể cô thì dừng lại, cô chỉ thấy Tử Lê đã được Tề Thiên Hựu cởi dây trói lúc nãy bây giờ đang giữ chặt tay cậu.
"Anh xin em, dừng tay lại đi, em có nghe anh nói không, tỉnh lại nhìn anh này?" Tử Lê nước mắt đã đổ xuống khắp gương mặt, tiếng khóc nấc của anh làm Tề Thiên Hựu lấy lại bình tĩnh, cậu ta vậy mà có ý định giết chết Dịch Tuyền, cũng may là có Tử Lê kịp thời ngăn cản, cảnh sát phong tỏa khu vực, đội cứu hộ bên dưới còn lót sẵn đệm dày vì nghĩ rằng có người sẽ bị rơi từ trên lầu cao xuống, mọi người đều đã vào vị trí sẵn sàng.
Chỉ thấy cảnh sát còng tay dẫn Dịch Tuyền đi ra, Tử Lê dìu Tề Thiên Hựu lên băng ca chuyển sang xe cứu thương, hai người Cố Huyền Mặc cùng Dạ Vũ đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình cũng không có cơ hội ra tay. "Chuyện của bọn họ, vẫn nên để họ tự giải quyết đi." Cố Huyền Mặc trầm ngâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook