Khoai Lang Ngào Đường
-
C13: Chương 12
"Này, cậu nói về là về thiệt đó hả?" Park Jimin chống hông đứng trước căn hộ của Jungkook nhìn cậu thu xếp quần áo bỏ vào vali.
"Tớ nói đùa với cậu làm gì đồ ngốc." Jungkook xếp chiếc áo sweater cuối cùng vào vali, thở ra một cái rồi cầm ly nước ấm lên uống lấy lại sức.
Park Jimin nhảy phịch lên sopha to đùng đặt trong phòng ngủ của Jungkook, làu bàu nói: "Jungkook nhà chúng ta từ khi có người mình thích đã thay đổi rồi, còn đâu những ngày cùng Jimin Park ở nhà chạy deadline."
Jungkook đi ngang qua đá đá vào mông Jimin: "Đừng có mà lảm nhảm, làm như lúc cậu cùng Min Yoongi mới quen nhau không bỏ tớ ở đây một mình ý."
Jimin cười trừ, nhanh chóng lảng sang chủ đề khác: "Cậu ở đây người kia của cậu lại cách xa hơn 9000 ki-lô-mét. Cậu muốn đem người ta về nhà, tính làm thế nào hả? Không lẽ chạy đi chạy về suốt?" Nghe khó khăn hết sức.
Jungkook chống cằm: "Dù sao tiền tớ cũng..."
"Phịch"
Jeon Jungkook nhờ một cú của Park Jimin an toạ trên đất...
"Tớ chỉ nói đùa chút thôi mà!" Dập đào chín của cậu rồi...
"Sớm muộn tớ cũng sẽ nghĩ ra cách mà."
"Đợi cậu nghĩ ra cách, anh chú của cậu đã kết hôn rồi." Park Jimin cười nhếch miệng khinh thường, dáng điệu như bắt chước mấy tên phản diện nửa mùa trên web drama.
"Cậu mau cuốn gói về ký túc xá đi, tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa!"
"Thôi mà!"
...
"Jeon Jungkook, chúc thành công. Tớ đi kiếm Min Yoongi của tớ, cậu đi kiếm anh chú của cậu."
Nói như thế nào làm như thế ấy, Park Jimin đi một ngả, Jeon Jungkook đi một ngả.
"Đến bệnh viện ở gần trung tâm thành phố giúp cháu với ạ!"
"Cậu trai trẻ về chơi Giáng Sinh à?"
Jeon Jungkook thở ra một hơi lạnh, cậu thích nói chuyện, không cảm thấy bị tài xế làm phiền: "Vâng ạ."
"Bệnh viện gần trung tâm thành phố làm ăn thật sự..." Bác tài xế nói một đoạn thì dừng.
Jungkook đầu đầy chấm hỏi, bệnh viện của lão cha cậu như thế nào...?
"Thật sự là quá tốt, quá là rộng lượng đi."
Nội tâm Jeon Jungkook: "..."
"Bác nghe nói ngày hôm nay mỗi đơn thuốc được giảm năm mươi phần trăm. Làm như vậy thật là quá tốt, nhưng chắc chắn không lời lãi được gì đâu nhỉ..."
...
Bệnh viện ngày hôm nay thật sự quá đông, những hàng ghế chờ chẳng còn một cái nào. Thang máy cũng đông nữa, Jeon Jungkook xách theo cái vali vào trong đây đúng là thử thách mà.
Trước tiên kiếm chỗ cất vali đã, đương nhiên là phòng làm việc của chị gái, sau đó tiện thể hỏi xem bác sĩ Kim ở chỗ nào. Nhìn tình hình này chắc chắn không thể làm phiền bác sĩ Kim, cậu sẽ chỉ qua đó nhìn bác sĩ Kim chút thôi.
Jeon Soyeon nhìn đứa nhỏ đang ngồi trên sopha cùng với chiếc vali, cảm thấy đứa nhỏ này mê muội đồng nghiệp của cô quá rồi.
"Cha biết sẽ mắng em, đi đi về về như vậy không thấy mệt chút nào hả?"
Jeon Jungkook níu níu chiếc áo lông màu trắng, đôi mắt mở to vô tội, khiến người khác không tài nào mắng nổi: "Sao lão cha có thể mắng em, em chỉ về nhìn người ta chút thôi mà."
Jeon Soyeon câm nín.
"Bác sĩ Kim làm sao chị biết anh ấy ở đâu, em tự đi nhìn xem." Tâm tư đứa nhỏ này hiện đặt trên người khác rồi, cô không tiện để ở trước mặt nữa, thật đau lòng.
"Vậy bye bye chị, tối chị có thể mời em đi ăn cơm."
"..."
Nói đi liền đi, thiệt là không thấy thương người chị này hả...
"Thấy rồi thấy rồi..."
Jeon Jungkook kéo kéo khăn quàng lên che nửa mặt, ngồi xuống hàng ghế chờ nhìn bóng lưng quen thuộc đang nói gì đó với một y tá.
Bác sĩ Kim mặc một chiếc áo cổ lọ bên trong áo sơ mi, ngoài cùng là áo blouse trắng.
"Người đàn ông này..." Thiệt con mẹ nó đẹp trai.
Trong lúc còn đắm chìm vào nhan sắc của người đàn ông phía xa xa, bả vai Jungkook bị ai đó vỗ lên.
Jeon Jungkook giật mình, quay ra liền thấy một người đàn ông nhìn cậu với nụ cười đầy e ngại.
"Cậu có tiện hay không nếu nhường ghế cho vợ tôi? Vợ tôi đang mang thai."
"Được được được, để vợ anh ngồi đi." Jeon Jungkook thấy ngại ngùng trong lòng ghê gớm, bản thân đã không khám bệnh mà còn giành ghế của người ta.
Sau đó những câu nói cảm ơn liên tục của người đàn ông cậu không để vào tai nữa, đều bị quăng ra sau đầu tại vì...Chú bác sĩ Kim đâu rồi?
"Vừa nãy vẫn còn ở kia mà." Jeon Jungkook nhăn nhăn mặt, thật muốn khóc...
Sau khi phản ứng lại, Jungkook đi kiếm hình bóng bác sĩ Kim. Vừa quay người, cả gương mặt đã đập vào lồng ngực cứng rắn, choáng váng đến mức hoa cả mắt.
Xém một chút nữa là đã chửi con mẹ nó, nhưng khi nhìn lên chủ nhân của lồng ngực này cả hai chân của cậu đều mềm nhũn hết cả.
"Chú đó hả..."
Kim Taehyung nhướng mày, mặt có chút không tin nổi: "Sao lại cậu lại ở đây?" Không phải lúc này đứa nhỏ họ Jeon nên ở nơi xa xôi bên kia học tập sao?
Jeon Jungkook cười tươi, chớp đôi mắt to tròn, đưa tay chỉnh chỉnh phủi phủi áo blouse trắng của hắn: "Thì Giáng Sinh rồi, tôi cảm thấy nhớ một người nên chạy về đây nhìn."
Kim Taehyung: "..."
.
iamchloe
Hj, chào mụi người. Mình xin phép được tự kỉm đỉm pản thân ;;-;;
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook