Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)
-
Chương 15: Oanh động
Cuối tháng 5, quá trình kiểm nghiệm đi đến hồi kết, Lý Đông để Trần Hàng tiến hành song song cùng lúc thủ tục đăng ký sở hữu công nghiệp và gửi mẫu pin sang cho các tổ chức kiểm nghiệm quốc tế đề nghị giám định chất lượng. Khi kết quả công bố đi ra vào giữa tháng 6, đã gây nên một trận oanh động, các tổ chức truyền thông, tạp chí công nghiệp, website của các hãng điện tử có liên quan đều rầm rộ đưa tin, đại diện của tổ chức kiểm nghiệm cũng đăng đàn xác nhận hiệu năng của sản phẩm pin mới. Tất cả đều đánh giá đây là một bước đột phá công nghệ mang tính cách mạng, một khi sản phẩm được đưa vào sản xuất thương mại sẽ thay đổi bộ mặt ngành pin năng lượng, tác động tích cực đến các sản phẩm công nghiệp khác, phải biết pin sẽ quyết định rất lớn tới thiết kế, khối lượng, hiệu năng, thời gian hoạt động của sản phẩm khác. Nhưng đối với các doanh nghiệp trong ngành, tin tức này đi ra thực sự là một cơn ác mộng, làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch phát triển của bọn họ.
Phòng họp Tổng bộ Tập đoàn Energizer Holdings, Inc, nước Mỹ
- Các vị, mọi người hãy xem cái này đi.
Người thư ký trẻ theo lệnh của vị chủ tịch phân phát tài liệu cho các thành viên đã ngồi chật kín trong căn phòng sang trọng. Nhìn sắc mặt người đàn ông cực kỳ căng thẳng, mọi người đều biết việc triệu tập khẩn cấp cuộc họp toàn bộ nhân sự cấp cao hẳn là có liên quan đến một sự vụ rất quan trọng, có thể ảnh hưởng to lớn tới sự phát triển của tập đoàn, theo đó bọn họ vội vã mở tài liệu ra xem.
Căn phòng trôi qua năm phút đồng hồ im ắng lạ thường, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng lật mở trang giấy. Lúc này vị chủ tịch chợt ngả người dựa lưng vào ghế mệt mỏi nói:
- Được rồi, các vị, thứ mà các vị đang xem chính là thông tin về sản phẩm pin với công nghệ hoàn toàn mới. Theo đánh giá của các tổ chức kiểm nghiệm, loại pin chuẩn bị sản xuất này cho thời lượng gấp 50 lần so với pin alkaline cùng loại của chúng ta, thời gian sạc cực nhanh, không bị mất dần năng lượng qua các lần sạc, điều đáng kinh ngạc là nó có kích thước nhỏ hơn nhiều so với các sản phẩm hiện tại. Ta cũng vừa nhận được điện thoại từ Schick-Wilkinson Sword, họ nói có thể phải gỡ bỏ chúng ta khỏi danh sách các thương hiệu tiêu chuẩn gắn với sản phẩm của họ. Các vị, điều này có ý nghĩa gì chắc ta không cần nói chứ?
- Thưa ngài, thông tin này có đáng tin không, theo ta thấy, hãng sản xuất ra nó cũng là một công ty nhỏ đến từ quốc gia có kỹ thuật rất lạc hậu, làm thế nào họ có thể tạo ra được công nghệ này với điều kiện như vậy? Liệu có sự nhầm lẫn hay thổi phồng nào không?
Người phát biểu là Dwight D. Eisenhower, giám đốc nghiên cứu và phát triển sản phẩm (R&D Manager), hắn hoàn toàn không thể tin nổi một công ty vô danh lại có thể nghiên cứu cho ra đời một sản phẩm siêu việt kỹ thuật hiện tại như vậy.
- Eisenhower, ngươi không cần nghi ngờ điều này. Sản phẩm này đã được một loạt các hãng kiểm nghiệm đánh giá, không thể có sai sót.
- Thật không thể nào, bọn họ là làm thế nào ra được… Eisenhower thốt lên
- Được rồi, nếu việc này đã là chắc chắn, các vị, vậy các ngài nói chúng ta nên phản ứng như thế nào?
Căn phòng lại tiến vào trạng thái trầm mặc, chỉ có tiếng ro ro phát ra từ hệ thống thông gió. Mất chừng vài phút thời gian, Joseph L. Bristow giám đốc bộ phận phát triển chiến lược lên tiếng:
- Thưa các vị, theo ý kiến của tôi, chúng ta cần ngay lập tức tìm mọi biện pháp mua lại công nghệ này hoặc tối thiểu phải đạt thành hiệp nghị hợp tác với công ty nắm giữ công nghệ. Việc này không thể chậm trễ nữa, sản phẩm pin alkaline của chúng ta sẽ nhanh chóng bị thay thế trên thị trường, hẳn các hãng khác cũng đang đau đầu tìm đối sách, chúng ta phải nhanh hơn họ một bước.
- Vậy nếu họ không đồng ý bán hoặc hợp tác, muốn tự sản xuất, chúng ta cần làm thế nào? Chúng ta cần lấy cơ sở gì để thuyết phục họ?
- Chủ tịch, vấn đề này ta có một đề nghị thế này…..
Cả phòng họp chú ý lắng nghe Bristow phát biểu, có người vui mừng gật đầu, có người im lặng trầm tư, lại có người trên mặt có chút thất vọng, tiếc nuối, một bầu không khí ngũ vị tạp trần.
Cùng lúc này, tại trụ sở Duracell®, Anh Quốc một cuộc họp tương tự cũng đang diễn ra:
- CEO, sản phẩm này thật vượt trội so với pin Duracell®Prismatics và Duracell® Ultra Torches nhiều như vậy sao?
- Đúng thế, thậm chí nó còn vượt trội nhiều lần dòng pin Li-ion mà chúng ta còn đang nghiên cứu. Ta muốn các vị cho giải pháp giải quyết tình hình này.
Trầm mặc giây lát đã có người cho ý kiến:
- CEO, chúng ta cần tổ chức liên kết với các đơn vị nắm được công nghệ vật liệu nano nghiên cứu sản phẩm pin này, ta không tin với trình độ công nghệ của chúng ta lại không đuổi theo kịp một công ty ở khu vực có kỹ thuật lạc hậu như vậy.
- Lancaster, việc này không khả thi. Ngươi là lãnh đạo bộ phận nghiên cứu, ngươi hẳn biết việc nâng cấp hiệu ích và thu nhỏ kích thước pin khó khăn thế nào đặc biệt lại là pin siêu cấp như vậy. Hơn nữa theo thông tin đánh giá của giới chuyên gia, sản phẩm này của họ đã phá vỡ hàng loạt các rào cản kỹ thuật khó khăn đang gây đau đầu các nhà khoa học ở nhiều lĩnh vực, ta sợ rằng dù trong tình huống lạc quan nhất, không có thời gian ba hoặc năm năm chúng ta cũng không chế tạo ra nổi.
Vị CEO kết thúc lời nói lại có một ý kiến khác cất lên:
- CEO, ta vẫn là đồng ý với Lancaster, chúng ta cần phải chủ động trong nắm bắt công nghệ, việc tổ chức nghiên cứu ngay loại pin này về lâu dài là rất cần thiết, một nhà công nghiệp mà không có khả năng nghiên cứu đuổi theo những công nghệ mới thì nguy cơ bị loại bỏ cũng ở trước mắt. Về mặt khác, ta kiến nghị nên cân nhắc tới giải pháp thu mua công nghệ hoặc hợp tác sản xuất, nhưng ta không cho rằng việc này sẽ thuận lợi, công nghệ này liên quan tới vấn đề sống còn của tất cả các hãng nên cạnh tranh thu mua hoặc hợp tác sẽ rất lớn, không bằng…
Người vừa phát biểu là Ralston Purin, phụ trách kinh doanh khu vực Châu Âu, khi hắn nói tới đây thì dừng lại, ánh mắt đảo một vòng quanh phòng họp, vị CEO hiểu ý, cất giọng nói:
- Các vị, có ai có giải pháp nào không?
Hơi dừng lại một chút, vị CEO lại nói:
- Nếu không, các vị về suy nghĩ thêm biện pháp, sáng mai chúng ta sẽ lại tiến hành họp lại.
Mọi người lục tục đứng lên rời khỏi phòng với tâm trạng nặng nề, chỉ còn trừ Ralston còn ngồi lại.
- Được rồi, Ralston, ngươi có giải pháp gì, nói đi
- CEO, theo ta, chúng ta không thể bị động phụ thuộc vào thái độ của công ty sở hữu công nghệ, nếu việc thu mua hoặc hợp tác không tiến hành được, chúng ta cũng không thể ngồi chờ đóng cửa hoạt động.
- Vậy theo ý ngươi là…?
Ralston tiến tới ngồi gần vị Eric Houston là CEO của Tập đoàn, hắn cố gắng hạ thấp thanh âm nói chuyện, Eric nhíu nhíu mày một hồi rồi nói:
- Được, việc này giao cho ngươi, nếu thành công, vị trí Giám đốc tiêu thụ toàn cầu sẽ là của ngươi.
- CEO yên tâm, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Một tuần sau ngày công bố sản phẩm, Công ty TNHH Công nghệ mới Đông Thành, văn phòng Tổng Giám đốc
- Đông, việc thu mua không nói nhưng vấn đề hợp tác thì thế nào?
Lý Đông nheo nheo mắt nói:
- Nếu như chúng ta từ chối toàn bộ đây?
Trần Hàng mỉm cười nhìn Lý Đông rồi nói:
- Em không suy nghĩ một chút, bọn họ đưa ra điều kiện khá hấp dẫn đấy, ví dụ như Energizer, họ đề nghị chúng ta chỉ cần giao công nghệ, phần sản xuất và tiêu thụ bọn họ hoàn toàn chịu trách nhiệm, lợi nhuận mỗi bên một nửa. Ngoài ra, họ còn đồng ý chi 800 triệu USD chi phí bổ sung cho chúng ta tái đầu tư nghiên cứu hạng mục khác.
- Ha ha, hấp dẫn đấy, anh thấy thế nào? Động lòng sao?
- Hừm, thực ra anh thấy có thể hợp tác một phần với họ. Dù sao chúng ta là Công ty nhỏ, việc đầu tư nhà máy đã làm cạn toàn bộ số tiền 20 triệu USD ban đầu, không có nhiều tài chính để mở rộng sản xuất. Chúng ta phát triển một mình sẽ trở thành công địch của hàng loạt các hãng lớn, họ sẽ không nằm yên chịu chết, sức ảnh hưởng của họ có thể gây ra những khó khăn không lường trước được cho chúng ta. Chúng ta hiện tại mới là một chồi non, dù là rất có tiềm năng trở thành một cây đại thụ nhưng trước hết vẫn cần phải dựa vào một cái cây lớn khác để tránh mưa tránh gió, trưởng thành hơn đã. Anh biết ý nghĩ của em, tương lai miếng bánh thị trường pin này sẽ rất lớn, lợi nhuận mang lại sẽ không chỉ là những con số như vậy nhưng đó là khi chúng ta có đủ năng lực để ăn nó, bây giờ thì chưa được.
- Vậy ý anh là…?
- Đồng ý hợp tác, vốn để xây dựng, nâng cấp mở rộng nhà máy là họ gánh chịu, tỷ lệ hồi báo của họ là 20% tổng lợi nhuận, công nghệ vẫn do chúng ta nắm giữ, việc sản xuất là chúng ta phụ trách.
- Uhm, để em cân nhắc một chút.
Lý Đông gõ gõ bàn làm việc, sau giây lát:
- Tốt, anh nói cũng hợp lý, thông báo với bọn họ phương án tối đa chúng ta chấp nhận là như vậy. Ngoài ra, nói với họ chúng ta sẽ không thành lập công ty liên danh, việc đầu tư của họ chỉ coi như một khoản góp vốn hợp tác có phân chia lợi nhuận, không thành lập pháp nhân mới. Họ có quyền cử người đến Công ty chúng ta tham gia giám sát tài chính, đảm bảo phần lợi ích của họ.
Trần Hàng mỉm cười hỏi:
- Được, vậy em lựa chọn đối tác nào không?
- Em nghĩ anh hẳn là có lựa chọn của mình rồi, hỏi em chỉ để tham khảo đúng không?
- Ha ha, quả không qua mặt được em
- Uhm, việc này anh cứ chủ động, em không tham gia sâu.
- Tốt, Anh sẽ không làm em tổn thất đâu, ha ha
- Ha ha
Hai người nhìn nhau cười rộ, ở mức độ nào đó họ đã hiểu được con người của nhau. Cộng sự vốn là nên như vậy, đặc biệt là những người làm sự nghiệp lớn, sự thấu hiểu nhau sẽ làm nên sự gắn bó, tin cậy, sẵn sàng kề vai sát cánh cùng nhau trong mọi hoàn cảnh.
Những ngày kế tiếp, sau khi thông báo hợp tác được đưa ra, các tập đoàn gần như ngay lập tức đưa ra đáp ứng, cơ hội chỉ có một nếu bỏ lỡ đồng nghĩa với việc đóng cửa nhà máy hoặc chí ít cũng phải trì trệ sản xuất mấy năm để tiếp tục nghiên cứu sản phẩm. 20% lợi nhuận nhìn như tỷ lệ có vẻ không cao nhưng phải biết sản phẩm này có tính chất độc quyền, không mất bao lâu thời gian sẽ lũng đoạn gần như toàn bộ thị trường pin công nghiệp, hiệu ích kinh tế mang lại chưa chắc đã thấp hơn so với kinh doanh hiện tại. Hợp tác có nghĩa là tiếp tục có nguồn tài chính duy trì hoạt động của tập đoàn, không phải dừng kinh doanh, đồng thời tranh thủ thời gian mấy năm này tự nghiên cứu phát triển sản phẩm, nếu thuận lợi vài năm sau có khi cũng đạt được các bước tiến công nghệ mới, khi đó có thể phát triển dòng sản phẩm riêng, khôi phục lại vị thế đã mất. Bây giờ lùi một bước trời cao biển rộng, sách lược này được thống nhất cao độ trong các tập đoàn, vấn đề họ lo lắng là Công nghệ mới Đông Thành sẽ lựa chọn ai đây?
Vì để tranh thủ thời cơ, các đoàn đại biểu từ khắp nơi trên thế giới liên tục di chuyển tới Đông Thành để đưa ra các đề nghị hấp dẫn nhất, muốn đi trước đối thủ một bước. Tỉnh Đông Thành chưa bao giờ trở nên nhộn nhịp và hấp dẫn đầu tư nước ngoài như vậy, vì điều này mà lãnh đạo tỉnh cũng đã đến thăm hỏi và động viên cán bộ nhân viên Công ty, dù sao đây sẽ là chiến tích quan trọng để lãnh đạo báo cáo lên trên trong nhiệm kỳ của mình.
Từng đoàn xe thương vụ rầm rộ ra vào, bộ phận hành chính, lễ tân và an ninh phải luôn trong trạng thái làm việc cường độ cao liên tục trong suốt hai tuần lễ để đón tiếp các phái đoàn. Đại biểu của các tập đoàn ban đầu còn mang thái độ nghi hoặc một Công ty như thế nào mới có thể tạo ra công nghệ phức tạp như vậy nhưng khi đến nơi nhìn thấy mô hình tổ chức sản xuất ngay ngắn, nghiêm ngặt, các bộ phận được phân công tổ chức chuyên nghiệp không khác gì một tập đoàn thu nhỏ thì không khỏi gật đầu, ít nhất về mặt tổ chức sản xuất là ở tiêu chuẩn rất cao, cứ án theo trình độ này thì việc tổ chức nghiên cứu bài bản để tạo ra công nghệ mới hẳn là cũng miễn cưỡng có thể hiểu đi.
Vũ Nhung dịp này cũng được điều động tăng cường xuống bộ phận tiếp đón, nàng trẻ trung, xinh xắn lại thông thạo tiếng Anh và Nhật nên rất phù hợp với công việc này. Vũ Nhung cũng nhiệt tình đáp ứng, đây là cơ hội thể hiện tốt năng lực của mình, phải biết đây đều là các đối tác đến từ các tập đoàn lừng danh trên thế giới, toàn là các bậc cấp cự đầu, tiếp xúc với họ còn có thể học được nhiều điều. Vũ Nhung cũng cho rằng nếu thể hiện tốt, có khi sau dịp này lại được nhận vào làm nhân viên chính thức cũng nên.
Đối tác được xếp theo lịch, nhiệm vụ của nàng là chào hỏi và hướng dẫn họ đến phòng họp đã được bố trí sẵn. Hôm nay là buổi đón tiếp đoàn khách cuối cùng, từ sáng sớm Vũ Nhung mặc trang phục trang trọng, trang điểm nhẹ đứng ở bộ phận lễ tân chờ sẵn, nhìn nàng bây giờ đã mấy phần thành thục của người đi làm, bớt đi mấy phần hồn nhiên của cô sinh viên đại học. Từ cửa ra vào, nàng bỗng thấy một bóng người, Vũ Nhung hơi sửng sốt:
- A, làm sao tên nhóc này lại vào đây, an ninh sao lại để hắn vào được?
Nghĩ xong, nàng vội vàng đi ra chặn cửa:
- Này, em trai, sao cậu vào đây được?
- Sao tôi lại không vào được?
- Cậu biết đây là đâu sao?
- Chẳng phải là Công nghệ mới Đông Thành sao?
- A, vậy thế sao cậu lại vào được?
- Này, mỹ nữ, có thể đừng hỏi một vấn đề hai lần được không? Tôi có thẻ an ninh đương nhiên là tôi vào được rồi, cô không thấy tôi đeo ở cổ đây sao?
- Vậy cậu vào đây làm gì?
- Tìm một người, gọi là Trần Hàng, vậy được chưa?
- Ồ, cậu có hẹn trước sao? Mà Tổng giám đốc là gì của cậu?
- Chậc, có hẹn trước, thế nào có cần tôi gọi điên cho anh ấy không?
Vũ Nhung hơi do dự một chút, thấy Lý Đông không có vẻ nói dối đành gật đầu nói:
- Được, để tôi dẫn cậu vào!
- Tốt!
Lý Đông vốn định từ chối, bảo nàng ở tại chỗ đón khách nhưng thấy thái độ nghi ngờ của nàng, có vẻ không yên tâm để hắn đi vào một mình nên đành đáp ứng.
Vũ Nhung đi trước dẫn đường, nàng dẫn hắn đi vào lối đi riêng dành cho lãnh đạo, thông thường lối đi này chỉ có Trần Hàng và Lý Đông được qua lại, các lần trước là Trần Hàng trực tiếp ra đón nên cũng không ai ngăn cản Lý Đông, một số nhân viên thi thoảng bắt gặp hai người nhưng thấy Lý Đông còn khá trẻ đều nghĩ hắn là họ hàng của Trần Hàng, cũng không ai quá để tâm, mọi người đều có phần việc của mình cần làm.Vũ Nhung lại là cả ngày ở trong phòng kín nên cũng không biết chuyện này.
Đưa Lý Đông đến nơi đến nơi nàng khẽ gõ cửa phòng, bên trong vang ra tiếng của Trần Hàng:
- Mời vào!
Vũ Nhung mở cửa đi vào, ấp úng nói:
- Tổng Giám đốc, cậu thanh niên này nói là có hẹn trước với ngài.
Trần Hàng đang xem tài liệu, khẽ ngước mắt, trên mặt lập tức nở nụ cười:
- Tiểu chủ tịch, ngài đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ném cho ta một mớ công việc rồi biến mất gần hai tuần nay, hôm nay ngài đến đây có gì chỉ thị?
“Tiểu chủ tịch? Ai là tiểu chủ tịch” Vũ Nhung nghi hoặc, chẳng lẽ Tổng giám đốc gọi tên nhóc này?.
Lý Đông nhìn nhìn Trần Hàng mỉm cười ý nhị, Trần Hàng lúc này mới ý thức được trong phòng đang có người, lúc nãy là hắn mải mê đọc tài liệu quá nên khi thấy Lý Đông mới phản ứng có điều kiện, không chú ý là có người khác. Hắn nói:
- Được rồi Vũ Nhung, ngươi ra ngoài trước. Ta và Lý Đông có chuyện cần nói.
- Vâng, Tổng Giám đốc
Vũ Nhung lễ phép lui ra ngoài, ra đến nơi nàng vẫn còn thắc mắc “Tên nhóc này là ai, tại sao Tổng Giám đốc xưng hô với hắn kỳ lạ như vậy, hừ hừ… tên kia lại còn không muốn trả lời trước mặt ta, dấu dấu diếm diếm… Mà ta cũng biết tên ngươi rồi Lý Đông, ai bảo ngươi năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt ta gây cho ta khó chịu, hừ hừ bí mật của ngươi ta sẽ từ từ bóc từng chút một”. Phụ nữ quả là một giống loài kỳ lạ, làm hay không làm cái gì cũng có thể đắc tội bọn họ, nếu Lý Đông biết suy nghĩ lúc này của Vũ Nhung thì không biết hắn sẽ có biết bao nhiêu oan uổng đây.
Phòng họp Tổng bộ Tập đoàn Energizer Holdings, Inc, nước Mỹ
- Các vị, mọi người hãy xem cái này đi.
Người thư ký trẻ theo lệnh của vị chủ tịch phân phát tài liệu cho các thành viên đã ngồi chật kín trong căn phòng sang trọng. Nhìn sắc mặt người đàn ông cực kỳ căng thẳng, mọi người đều biết việc triệu tập khẩn cấp cuộc họp toàn bộ nhân sự cấp cao hẳn là có liên quan đến một sự vụ rất quan trọng, có thể ảnh hưởng to lớn tới sự phát triển của tập đoàn, theo đó bọn họ vội vã mở tài liệu ra xem.
Căn phòng trôi qua năm phút đồng hồ im ắng lạ thường, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng lật mở trang giấy. Lúc này vị chủ tịch chợt ngả người dựa lưng vào ghế mệt mỏi nói:
- Được rồi, các vị, thứ mà các vị đang xem chính là thông tin về sản phẩm pin với công nghệ hoàn toàn mới. Theo đánh giá của các tổ chức kiểm nghiệm, loại pin chuẩn bị sản xuất này cho thời lượng gấp 50 lần so với pin alkaline cùng loại của chúng ta, thời gian sạc cực nhanh, không bị mất dần năng lượng qua các lần sạc, điều đáng kinh ngạc là nó có kích thước nhỏ hơn nhiều so với các sản phẩm hiện tại. Ta cũng vừa nhận được điện thoại từ Schick-Wilkinson Sword, họ nói có thể phải gỡ bỏ chúng ta khỏi danh sách các thương hiệu tiêu chuẩn gắn với sản phẩm của họ. Các vị, điều này có ý nghĩa gì chắc ta không cần nói chứ?
- Thưa ngài, thông tin này có đáng tin không, theo ta thấy, hãng sản xuất ra nó cũng là một công ty nhỏ đến từ quốc gia có kỹ thuật rất lạc hậu, làm thế nào họ có thể tạo ra được công nghệ này với điều kiện như vậy? Liệu có sự nhầm lẫn hay thổi phồng nào không?
Người phát biểu là Dwight D. Eisenhower, giám đốc nghiên cứu và phát triển sản phẩm (R&D Manager), hắn hoàn toàn không thể tin nổi một công ty vô danh lại có thể nghiên cứu cho ra đời một sản phẩm siêu việt kỹ thuật hiện tại như vậy.
- Eisenhower, ngươi không cần nghi ngờ điều này. Sản phẩm này đã được một loạt các hãng kiểm nghiệm đánh giá, không thể có sai sót.
- Thật không thể nào, bọn họ là làm thế nào ra được… Eisenhower thốt lên
- Được rồi, nếu việc này đã là chắc chắn, các vị, vậy các ngài nói chúng ta nên phản ứng như thế nào?
Căn phòng lại tiến vào trạng thái trầm mặc, chỉ có tiếng ro ro phát ra từ hệ thống thông gió. Mất chừng vài phút thời gian, Joseph L. Bristow giám đốc bộ phận phát triển chiến lược lên tiếng:
- Thưa các vị, theo ý kiến của tôi, chúng ta cần ngay lập tức tìm mọi biện pháp mua lại công nghệ này hoặc tối thiểu phải đạt thành hiệp nghị hợp tác với công ty nắm giữ công nghệ. Việc này không thể chậm trễ nữa, sản phẩm pin alkaline của chúng ta sẽ nhanh chóng bị thay thế trên thị trường, hẳn các hãng khác cũng đang đau đầu tìm đối sách, chúng ta phải nhanh hơn họ một bước.
- Vậy nếu họ không đồng ý bán hoặc hợp tác, muốn tự sản xuất, chúng ta cần làm thế nào? Chúng ta cần lấy cơ sở gì để thuyết phục họ?
- Chủ tịch, vấn đề này ta có một đề nghị thế này…..
Cả phòng họp chú ý lắng nghe Bristow phát biểu, có người vui mừng gật đầu, có người im lặng trầm tư, lại có người trên mặt có chút thất vọng, tiếc nuối, một bầu không khí ngũ vị tạp trần.
Cùng lúc này, tại trụ sở Duracell®, Anh Quốc một cuộc họp tương tự cũng đang diễn ra:
- CEO, sản phẩm này thật vượt trội so với pin Duracell®Prismatics và Duracell® Ultra Torches nhiều như vậy sao?
- Đúng thế, thậm chí nó còn vượt trội nhiều lần dòng pin Li-ion mà chúng ta còn đang nghiên cứu. Ta muốn các vị cho giải pháp giải quyết tình hình này.
Trầm mặc giây lát đã có người cho ý kiến:
- CEO, chúng ta cần tổ chức liên kết với các đơn vị nắm được công nghệ vật liệu nano nghiên cứu sản phẩm pin này, ta không tin với trình độ công nghệ của chúng ta lại không đuổi theo kịp một công ty ở khu vực có kỹ thuật lạc hậu như vậy.
- Lancaster, việc này không khả thi. Ngươi là lãnh đạo bộ phận nghiên cứu, ngươi hẳn biết việc nâng cấp hiệu ích và thu nhỏ kích thước pin khó khăn thế nào đặc biệt lại là pin siêu cấp như vậy. Hơn nữa theo thông tin đánh giá của giới chuyên gia, sản phẩm này của họ đã phá vỡ hàng loạt các rào cản kỹ thuật khó khăn đang gây đau đầu các nhà khoa học ở nhiều lĩnh vực, ta sợ rằng dù trong tình huống lạc quan nhất, không có thời gian ba hoặc năm năm chúng ta cũng không chế tạo ra nổi.
Vị CEO kết thúc lời nói lại có một ý kiến khác cất lên:
- CEO, ta vẫn là đồng ý với Lancaster, chúng ta cần phải chủ động trong nắm bắt công nghệ, việc tổ chức nghiên cứu ngay loại pin này về lâu dài là rất cần thiết, một nhà công nghiệp mà không có khả năng nghiên cứu đuổi theo những công nghệ mới thì nguy cơ bị loại bỏ cũng ở trước mắt. Về mặt khác, ta kiến nghị nên cân nhắc tới giải pháp thu mua công nghệ hoặc hợp tác sản xuất, nhưng ta không cho rằng việc này sẽ thuận lợi, công nghệ này liên quan tới vấn đề sống còn của tất cả các hãng nên cạnh tranh thu mua hoặc hợp tác sẽ rất lớn, không bằng…
Người vừa phát biểu là Ralston Purin, phụ trách kinh doanh khu vực Châu Âu, khi hắn nói tới đây thì dừng lại, ánh mắt đảo một vòng quanh phòng họp, vị CEO hiểu ý, cất giọng nói:
- Các vị, có ai có giải pháp nào không?
Hơi dừng lại một chút, vị CEO lại nói:
- Nếu không, các vị về suy nghĩ thêm biện pháp, sáng mai chúng ta sẽ lại tiến hành họp lại.
Mọi người lục tục đứng lên rời khỏi phòng với tâm trạng nặng nề, chỉ còn trừ Ralston còn ngồi lại.
- Được rồi, Ralston, ngươi có giải pháp gì, nói đi
- CEO, theo ta, chúng ta không thể bị động phụ thuộc vào thái độ của công ty sở hữu công nghệ, nếu việc thu mua hoặc hợp tác không tiến hành được, chúng ta cũng không thể ngồi chờ đóng cửa hoạt động.
- Vậy theo ý ngươi là…?
Ralston tiến tới ngồi gần vị Eric Houston là CEO của Tập đoàn, hắn cố gắng hạ thấp thanh âm nói chuyện, Eric nhíu nhíu mày một hồi rồi nói:
- Được, việc này giao cho ngươi, nếu thành công, vị trí Giám đốc tiêu thụ toàn cầu sẽ là của ngươi.
- CEO yên tâm, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Một tuần sau ngày công bố sản phẩm, Công ty TNHH Công nghệ mới Đông Thành, văn phòng Tổng Giám đốc
- Đông, việc thu mua không nói nhưng vấn đề hợp tác thì thế nào?
Lý Đông nheo nheo mắt nói:
- Nếu như chúng ta từ chối toàn bộ đây?
Trần Hàng mỉm cười nhìn Lý Đông rồi nói:
- Em không suy nghĩ một chút, bọn họ đưa ra điều kiện khá hấp dẫn đấy, ví dụ như Energizer, họ đề nghị chúng ta chỉ cần giao công nghệ, phần sản xuất và tiêu thụ bọn họ hoàn toàn chịu trách nhiệm, lợi nhuận mỗi bên một nửa. Ngoài ra, họ còn đồng ý chi 800 triệu USD chi phí bổ sung cho chúng ta tái đầu tư nghiên cứu hạng mục khác.
- Ha ha, hấp dẫn đấy, anh thấy thế nào? Động lòng sao?
- Hừm, thực ra anh thấy có thể hợp tác một phần với họ. Dù sao chúng ta là Công ty nhỏ, việc đầu tư nhà máy đã làm cạn toàn bộ số tiền 20 triệu USD ban đầu, không có nhiều tài chính để mở rộng sản xuất. Chúng ta phát triển một mình sẽ trở thành công địch của hàng loạt các hãng lớn, họ sẽ không nằm yên chịu chết, sức ảnh hưởng của họ có thể gây ra những khó khăn không lường trước được cho chúng ta. Chúng ta hiện tại mới là một chồi non, dù là rất có tiềm năng trở thành một cây đại thụ nhưng trước hết vẫn cần phải dựa vào một cái cây lớn khác để tránh mưa tránh gió, trưởng thành hơn đã. Anh biết ý nghĩ của em, tương lai miếng bánh thị trường pin này sẽ rất lớn, lợi nhuận mang lại sẽ không chỉ là những con số như vậy nhưng đó là khi chúng ta có đủ năng lực để ăn nó, bây giờ thì chưa được.
- Vậy ý anh là…?
- Đồng ý hợp tác, vốn để xây dựng, nâng cấp mở rộng nhà máy là họ gánh chịu, tỷ lệ hồi báo của họ là 20% tổng lợi nhuận, công nghệ vẫn do chúng ta nắm giữ, việc sản xuất là chúng ta phụ trách.
- Uhm, để em cân nhắc một chút.
Lý Đông gõ gõ bàn làm việc, sau giây lát:
- Tốt, anh nói cũng hợp lý, thông báo với bọn họ phương án tối đa chúng ta chấp nhận là như vậy. Ngoài ra, nói với họ chúng ta sẽ không thành lập công ty liên danh, việc đầu tư của họ chỉ coi như một khoản góp vốn hợp tác có phân chia lợi nhuận, không thành lập pháp nhân mới. Họ có quyền cử người đến Công ty chúng ta tham gia giám sát tài chính, đảm bảo phần lợi ích của họ.
Trần Hàng mỉm cười hỏi:
- Được, vậy em lựa chọn đối tác nào không?
- Em nghĩ anh hẳn là có lựa chọn của mình rồi, hỏi em chỉ để tham khảo đúng không?
- Ha ha, quả không qua mặt được em
- Uhm, việc này anh cứ chủ động, em không tham gia sâu.
- Tốt, Anh sẽ không làm em tổn thất đâu, ha ha
- Ha ha
Hai người nhìn nhau cười rộ, ở mức độ nào đó họ đã hiểu được con người của nhau. Cộng sự vốn là nên như vậy, đặc biệt là những người làm sự nghiệp lớn, sự thấu hiểu nhau sẽ làm nên sự gắn bó, tin cậy, sẵn sàng kề vai sát cánh cùng nhau trong mọi hoàn cảnh.
Những ngày kế tiếp, sau khi thông báo hợp tác được đưa ra, các tập đoàn gần như ngay lập tức đưa ra đáp ứng, cơ hội chỉ có một nếu bỏ lỡ đồng nghĩa với việc đóng cửa nhà máy hoặc chí ít cũng phải trì trệ sản xuất mấy năm để tiếp tục nghiên cứu sản phẩm. 20% lợi nhuận nhìn như tỷ lệ có vẻ không cao nhưng phải biết sản phẩm này có tính chất độc quyền, không mất bao lâu thời gian sẽ lũng đoạn gần như toàn bộ thị trường pin công nghiệp, hiệu ích kinh tế mang lại chưa chắc đã thấp hơn so với kinh doanh hiện tại. Hợp tác có nghĩa là tiếp tục có nguồn tài chính duy trì hoạt động của tập đoàn, không phải dừng kinh doanh, đồng thời tranh thủ thời gian mấy năm này tự nghiên cứu phát triển sản phẩm, nếu thuận lợi vài năm sau có khi cũng đạt được các bước tiến công nghệ mới, khi đó có thể phát triển dòng sản phẩm riêng, khôi phục lại vị thế đã mất. Bây giờ lùi một bước trời cao biển rộng, sách lược này được thống nhất cao độ trong các tập đoàn, vấn đề họ lo lắng là Công nghệ mới Đông Thành sẽ lựa chọn ai đây?
Vì để tranh thủ thời cơ, các đoàn đại biểu từ khắp nơi trên thế giới liên tục di chuyển tới Đông Thành để đưa ra các đề nghị hấp dẫn nhất, muốn đi trước đối thủ một bước. Tỉnh Đông Thành chưa bao giờ trở nên nhộn nhịp và hấp dẫn đầu tư nước ngoài như vậy, vì điều này mà lãnh đạo tỉnh cũng đã đến thăm hỏi và động viên cán bộ nhân viên Công ty, dù sao đây sẽ là chiến tích quan trọng để lãnh đạo báo cáo lên trên trong nhiệm kỳ của mình.
Từng đoàn xe thương vụ rầm rộ ra vào, bộ phận hành chính, lễ tân và an ninh phải luôn trong trạng thái làm việc cường độ cao liên tục trong suốt hai tuần lễ để đón tiếp các phái đoàn. Đại biểu của các tập đoàn ban đầu còn mang thái độ nghi hoặc một Công ty như thế nào mới có thể tạo ra công nghệ phức tạp như vậy nhưng khi đến nơi nhìn thấy mô hình tổ chức sản xuất ngay ngắn, nghiêm ngặt, các bộ phận được phân công tổ chức chuyên nghiệp không khác gì một tập đoàn thu nhỏ thì không khỏi gật đầu, ít nhất về mặt tổ chức sản xuất là ở tiêu chuẩn rất cao, cứ án theo trình độ này thì việc tổ chức nghiên cứu bài bản để tạo ra công nghệ mới hẳn là cũng miễn cưỡng có thể hiểu đi.
Vũ Nhung dịp này cũng được điều động tăng cường xuống bộ phận tiếp đón, nàng trẻ trung, xinh xắn lại thông thạo tiếng Anh và Nhật nên rất phù hợp với công việc này. Vũ Nhung cũng nhiệt tình đáp ứng, đây là cơ hội thể hiện tốt năng lực của mình, phải biết đây đều là các đối tác đến từ các tập đoàn lừng danh trên thế giới, toàn là các bậc cấp cự đầu, tiếp xúc với họ còn có thể học được nhiều điều. Vũ Nhung cũng cho rằng nếu thể hiện tốt, có khi sau dịp này lại được nhận vào làm nhân viên chính thức cũng nên.
Đối tác được xếp theo lịch, nhiệm vụ của nàng là chào hỏi và hướng dẫn họ đến phòng họp đã được bố trí sẵn. Hôm nay là buổi đón tiếp đoàn khách cuối cùng, từ sáng sớm Vũ Nhung mặc trang phục trang trọng, trang điểm nhẹ đứng ở bộ phận lễ tân chờ sẵn, nhìn nàng bây giờ đã mấy phần thành thục của người đi làm, bớt đi mấy phần hồn nhiên của cô sinh viên đại học. Từ cửa ra vào, nàng bỗng thấy một bóng người, Vũ Nhung hơi sửng sốt:
- A, làm sao tên nhóc này lại vào đây, an ninh sao lại để hắn vào được?
Nghĩ xong, nàng vội vàng đi ra chặn cửa:
- Này, em trai, sao cậu vào đây được?
- Sao tôi lại không vào được?
- Cậu biết đây là đâu sao?
- Chẳng phải là Công nghệ mới Đông Thành sao?
- A, vậy thế sao cậu lại vào được?
- Này, mỹ nữ, có thể đừng hỏi một vấn đề hai lần được không? Tôi có thẻ an ninh đương nhiên là tôi vào được rồi, cô không thấy tôi đeo ở cổ đây sao?
- Vậy cậu vào đây làm gì?
- Tìm một người, gọi là Trần Hàng, vậy được chưa?
- Ồ, cậu có hẹn trước sao? Mà Tổng giám đốc là gì của cậu?
- Chậc, có hẹn trước, thế nào có cần tôi gọi điên cho anh ấy không?
Vũ Nhung hơi do dự một chút, thấy Lý Đông không có vẻ nói dối đành gật đầu nói:
- Được, để tôi dẫn cậu vào!
- Tốt!
Lý Đông vốn định từ chối, bảo nàng ở tại chỗ đón khách nhưng thấy thái độ nghi ngờ của nàng, có vẻ không yên tâm để hắn đi vào một mình nên đành đáp ứng.
Vũ Nhung đi trước dẫn đường, nàng dẫn hắn đi vào lối đi riêng dành cho lãnh đạo, thông thường lối đi này chỉ có Trần Hàng và Lý Đông được qua lại, các lần trước là Trần Hàng trực tiếp ra đón nên cũng không ai ngăn cản Lý Đông, một số nhân viên thi thoảng bắt gặp hai người nhưng thấy Lý Đông còn khá trẻ đều nghĩ hắn là họ hàng của Trần Hàng, cũng không ai quá để tâm, mọi người đều có phần việc của mình cần làm.Vũ Nhung lại là cả ngày ở trong phòng kín nên cũng không biết chuyện này.
Đưa Lý Đông đến nơi đến nơi nàng khẽ gõ cửa phòng, bên trong vang ra tiếng của Trần Hàng:
- Mời vào!
Vũ Nhung mở cửa đi vào, ấp úng nói:
- Tổng Giám đốc, cậu thanh niên này nói là có hẹn trước với ngài.
Trần Hàng đang xem tài liệu, khẽ ngước mắt, trên mặt lập tức nở nụ cười:
- Tiểu chủ tịch, ngài đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ném cho ta một mớ công việc rồi biến mất gần hai tuần nay, hôm nay ngài đến đây có gì chỉ thị?
“Tiểu chủ tịch? Ai là tiểu chủ tịch” Vũ Nhung nghi hoặc, chẳng lẽ Tổng giám đốc gọi tên nhóc này?.
Lý Đông nhìn nhìn Trần Hàng mỉm cười ý nhị, Trần Hàng lúc này mới ý thức được trong phòng đang có người, lúc nãy là hắn mải mê đọc tài liệu quá nên khi thấy Lý Đông mới phản ứng có điều kiện, không chú ý là có người khác. Hắn nói:
- Được rồi Vũ Nhung, ngươi ra ngoài trước. Ta và Lý Đông có chuyện cần nói.
- Vâng, Tổng Giám đốc
Vũ Nhung lễ phép lui ra ngoài, ra đến nơi nàng vẫn còn thắc mắc “Tên nhóc này là ai, tại sao Tổng Giám đốc xưng hô với hắn kỳ lạ như vậy, hừ hừ… tên kia lại còn không muốn trả lời trước mặt ta, dấu dấu diếm diếm… Mà ta cũng biết tên ngươi rồi Lý Đông, ai bảo ngươi năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt ta gây cho ta khó chịu, hừ hừ bí mật của ngươi ta sẽ từ từ bóc từng chút một”. Phụ nữ quả là một giống loài kỳ lạ, làm hay không làm cái gì cũng có thể đắc tội bọn họ, nếu Lý Đông biết suy nghĩ lúc này của Vũ Nhung thì không biết hắn sẽ có biết bao nhiêu oan uổng đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook