Lúc đó đã quá muộn, Ôn Cẩm Hàn lại nhiều năm không trở về Miên Thành nên có chút xa lạ, mẹ Lục chỉ nói lời cảm ơn với anh, cũng không hỏi thêm gì.

Nghĩ đến chờ Lục Thời Hoan tỉnh rượu, trực tiếp hỏi con gái mình sẽ thích hợp hơn.

"Anh Cẩm Hàn sao?" Lục Thời Hoan sửng sốt, đầu hình như không đau như vậy, có chút mông lung: "Tối hôm qua không phải chị Thiển và anh Thâm đưa con về sao?"

"Nói như vậy con là cùng Thiển Thiển và A Thâm uống rượu." Ba Lục bưng canh gừng từ phòng bếp đi ra, lo lắng đề phòng suốt buổi sáng, lúc này cuối cùng cũng yên tâm.

Lục Thời Hoan hàm hồ đáp một tiếng, còn đang suy nghĩ chuyện Ôn Cẩm Hàn đưa cô trở về. "Không có việc gì uống nhiều rượu như vậy sao?"

Ba Lục cau mày, vẻ mặt đau lòng: "Bà nội con không phải nói con đi hẹn hò với Thời Ý sao, sao nó không đưa con về?"

Đây cũng là chuyện mà mẹ Lục muốn hỏi. Hai vợ chồng nhìn chằm chằm Lục Thời Hoan bị bát canh che đi nửa khuôn mặt, mơ hồ nhận ra cái gì đó.

Ba Lục nhỏ giọng hỏi: "Con và Thời Ý cãi nhau rồi?"

Động tác Lục Thời Hoan uống canh hơi dừng lại, sau đó một hơi uống canh xong, buông bát xuống nói muốn về phòng ngủ bù.

Phản ứng này của cô giống như một con mèo bị giẫm lên đuôi, ba mẹ Lục dù có chậm chạp đến đâu, lúc này cũng hoàn toàn hiểu được.

Đương nhiên là không thể dễ dàng để Lục Thời Hoan bỏ chạy.

"Hoan Hoan à, Thời Ý nó có phải khi dễ con không?" Ba Lục nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng, sầu lo: "Nếu nó khi dễ con, con phải nói cho ba biết, ba thay con thu thập nó.



" Ba——" Đáy lòng Lục Thời Hoan nổi lên chua xót, thiếu chút nữa nhịn không được mà nói chuyện của Ôn Thời Ý với bọn họ.

Cũng may cô còn tồn tại một tia lý trí, biết vì mình cùng Ôn Thời Ý lưu lại một phần mặt mũi.

Huống chi đây là chuyện của hai người cô và Ôn Thời Ý, cũng không đến mức khiến tình thế của Lục gia và Ôn gia giương cung bạt kiếm.

Dù sao hai nhà cũng là hàng xóm mười mấy hai mươi mấy năm, người nhà Lục Thời Hoan cùng người nhà Ôn Thời Ý, ở chung vẫn rất hòa thuận.

Suy nghĩ đến nhiều mối quan hệ, Lục Thời Hoan giấu diếm chuyện của Ôn Thời Ý và Cao Minh Nguyệt, cô cười với ba mẹ Lục, giọng điệu bình thản nói: "Ôn Thời Ý anh ấy…..không bắt nạt con. "

"Kỳ thật ngày hôm qua gặp mặt, con mới phát hiện giữa con và anh ấy đã không còn tình cảm."

"Cho nên.....Con đã chia tay với anh ấy."

Nói đến lúc chia tay, giọng nói của Lục Thời Hoan trầm thấp một chút, mí mắt cũng rũ xuống, không dám nhìn mặt ba mẹ Lục.

Cô biết, người trong nhà đối với chuyện của cô cùng Ôn Thời Ý vẫn rất để ý. Hơn nữa ba mẹ cũng biết cô từng thích Ôn Thời Ý cỡ nào.

Cho nên Lục Thời Hoan không xác định mình nói dối như vậy có thể lừa gạt được bọn họ hay không.

Sau khi cô dứt lời, phòng khách liền rơi vào tĩnh mịch.



Cả nhà đều nhìn cô, mất vài phút mới miễn cưỡng tiêu hóa những lời cô vừa nói.

Ông nội Lục lúc trước vẫn không nói gì tháo kính lão thị, đặt ở trên bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Lúc này ông mới lên tiếng mở miệng: "Chia thì chia đi, tiểu tử Ôn Thời Ý kia vốn cũng không xứng với cháu gái bảo bối của ta."

Lục Thời Hoan nâng mi mắt lên, kinh ngạc nhìn ông nội một cái, nước mắt hoàn toàn không nhịn được.

Chia tay Ôn Thời Ý đương nhiên cô cũng khổ sở. Dù sao cũng là người đàn ông mình thầm mến sáu năm, ở chung với nhau bốn năm, tình cảm đối với anh ta đã sớm nảy mầm trong lòng Lục Thời Hoan, mọc thành một gốc đại thụ che trời.

Bây giờ muốn cô nhổ cả cây cả rễ, sao có thể không khó chịu.

Vốn Lục Thời Hoan còn lo lắng, sợ người trong nhà hỏi tới cùng, cô lại khó có thể mở miệng.

Hiện tại ông nội nói một câu, đã đem băn khoăn ưu sầu của cô quét sạch.

Lục Thời Hoan ngồi trước bàn ăn ngửa đầu khóc, người một nhà tuy rằng ai cũng không đi lên an ủi cô, nhưng ai cũng không rời khỏi bàn ăn, đều ngồi bên cạnh cùng cô.

Thẳng đến khi Lục Thời Hoan khóc đủ rồi, khóc mệt mỏi, ba Lục mới đi vắt một cái khăn nóng cho cô: "Lau mặt đi, rồi ăn chút gì đó."

Mẹ Lục nhớ tới cái gì, múc cho Lục Thời Hoan một chén canh, lúc đưa cho cô thuận tìm cơ hội hỏi một câu: "Vậy sau này con định như thế nào? Chuyện công việc đã lên kế hoạch chưa?"

Từ khi Lục Thời Hoan bước vào giai đoạn thiếu nữ lại động tâm với Ôn Thời Ý, mỗi một quyết định cô đưa ra cơ bản đều dính vào Ôn Thời Ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương