Lúc thì quá nóng, lúc thì lạnh run, cơ thể cô rất khó chịu khi nhiệt độ cứ thay đổi như thế. Thẩm Thư Điềm nức nở một tiếng, không tự chủ cọ cọ vào lồng ngực của Tả Tư Nam, bộ dạng rất đáng thương.

Tả Tư Nam hơi cúi người, bế cô gái vào lòng theo kiểu công chúa, cô gái chui vào trong ngực của thiếu niên, cái đầu nhỏ cũng mơ mơ màng màng rúc vào cổ hắn.

Dì Phương vốn tìm kiếm ở gần đấy, cách không xa nên đến rất nhanh, Tả Tư Nam ôm chặt Thẩm Thư Điềm vào lòng, vẻ mặt anh tuấn căng thẳng, ngồi lên xe.

Dì Phương biết Thẩm Thư Điềm bị sốt nên trên đường về đã liên lạc với bác sĩ tư nhân.

Thẩm Thư Điềm vừa lạnh vừa đói, dựa vào Tả Tư Nam cảm thấy cực kì an toàn, ngồi trên xe rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại chỉ thấy đầu choáng váng vô cùng, mở mắt ra chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt dường như rất mơ hồ, không thể nhìn rõ.

Cơ thể mệt mỏi rã rời, cô giãy giụa một chút, được giọng nam ôn nhu xoa dịu, lại nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.

"Bác sĩ Tưởng, tiểu thư vẫn ổn chứ?"

"Gần 39 độ, hơi cao. Nhưng không sao, một lát nữa tôi sẽ kê cho cô ấy một số loại thuốc."

"Được, tôi cùng anh đi lấy thuốc."

Dì Phương liếc mắt nhìn Tả Tư Nam đang ngồi trên giường, vô cùng yên tĩnh nhìn cô gái, lo lắng khuyên nhủ: "Thiếu gia, quần áo của cậu cũng ướt rồi, nên đi thay đồ trước đi."

Tả Tư Nam gật đầu như có như không, bàn tay thon dài như ngọc khẽ vẫy một cái, ra hiệu cho bà ra ngoài.

Dì Phương thở dài một hơi, bất đắc dĩ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Bộ dạng lo lắng vừa rồi của Tả Tư Nam, quả thực khiến bà hoảng sợ.

Biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn cô gái đầy đau khổ và hối hận, bà đột nhiên ý thức được hoá ra Thẩm Thư Điềm ở trong lòng Tả Tư Nam lại quan trọng như vậy.

Dù sao rất ít khi bà thấy Tả Tư Nam lộ cảm xúc ra ngoài.

"Cạch." một tiếng âm thanh đóng cửa vang lên, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Tả Tư Nam dựa lưng vào ghế, đôi mắt đen không chớp nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ trên giường.

Đắp lên người cái chăn màu hồng nhạt, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, hai gò má ửng hồng, lông mày hơi cau lại, đến ngủ cũng vô cùng bất an.

Thời điểm mà Tả Tư Nam nghe xong câu nói kia, trong lòng nhói lên một trận đau đớn.

Có lẽ cô đang không thoải mái, trở mình, cánh tay cũng duỗi ra.


Tả Tư Nam mím chặt môi, ngồi gần lại, nắm lấy tay cô, nhiệt độ cánh tay dưới lòng bàn tay hơi cao. Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận xoa xoa ngón tay, nâng bàn tay lên, rũ mắt xuống đặt trên đó một nụ hôn.

Cũng không biết ngủ bao lâu, lúc Thẩm Thư Điềm tỉnh lại đầu vẫn hơi nặng nề, mệt mỏi vô cùng.

Trong phòng bật một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng ấm áp. Thẩm Thư Điềm chậm rãi quay đầu lại, mới phát hiện bên mép giường có người đang nằm sấp.

Hắn ngủ thiếp đi, mái tóc đen mềm mại buông xuống, hàng mi dài cong vút phủ bóng xuống, sống mũi cao, đôi môi mỏng trơn bóng, yên tĩnh

Nhìn qua có chút ngoan.

Thẩm Thư Điềm cũng ý thức được bản thân đang bị ốm, sau đó Tả Tư Nam ở lại chăm sóc cô.

Cô chậm rãi cố gắng ngồi dậy mà không đánh thức hắn, nhưng ngay khi cô di chuyển, hắn lập tức tỉnh dậy.

Hàng mi dài chậm rãi nâng lên, hắn cũng có chút không tỉnh táo, đôi mắt đào hoa mờ mịt phủ một tầng sương mỏng, vô cùng kinh diễm động lòng người.

"Chị tỉnh rồi?"

Vừa dứt lời, Tả Tư Nam liền giơ tay, nhẹ nhàng sờ lên trán cô.

Nhiệt độ đã giảm xuống, vẫn còn hơi nóng, nhưng hắn biết cơ thể cô đã không sao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Tả Tư Nam khẽ nhếch môi: "Ăn cái gì đó trước nhé?"

Thẩm Thư Điềm thật ra cũng không đói, nhưng cũng biết mình hiện tại rất yếu, nên ăn chút gì bổ sung năng lượng, nên ngoan ngoãn gật đầu.

Tả Tư Nam đứng dậy ra khỏi phòng, rất nhanh sau đó bê một bát cháo trở lại. Thẩm Thư Điềm vừa định nhận lấy, đã bị Tả Tư Nam tránh đi, cô nhướn mày, đôi mắt ngấn nước kinh ngạc nhìn hắn.

"Tôi đút cho chị ăn."

Lúc Tả Tư Nam nói lời này, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, không có bất kì gợn sóng nào, giống như là một chuyện hết sức bình thường.

Hắn cúi đầu, múc một thìa, thổi nguội rồi đưa tới bên môi cô.

Thẩm Thư Điềm do dự một chút, đôi môi đỏ mọng mở ra, chậm rãi ăn vào. Có lẽ đang bị ốm hương vị hơi nhạt nhẽo, nhưng vẫn rất ngon.

Cô không được tự nhiên ăn một vài miếng, sau đó là lựa chọn hưởng thụ đặc quyền. Được Thái tử gia chăm sóc như vậy, thật sự rất khó mới có được, xác suất giống như trúng xổ số.

Thẩm Thư Điềm liếc mắt nhìn đèn ở đầu giường, bây giờ đã hơn 2 giờ đêm.

Cô đã ngủ trong một thời gian dài.


Cô ăn vài miếng, đột nhiên cảm thấy có hơi ngại ngùng: "Cậu vẫn ở đây nãy giờ sao?"

Tả Tư Nam không để ý lắm, gật đầu, mặt không biến sắc tiếp tục động tác trên tay.

Nằm sấp ở đầu giường ngủ như vậy thật không thoải mái, Thẩm Thư Điềm áy náy vô cùng. Thẩm Thư Điềm hơi bối rối, lẩm bẩm nói: "Vất vả cho cậu rồi, lát nữa cậu mau về phòng ngủ đi."

Ăn xong một bát cháo, Thẩm Thư Điềm cảm thấy cả người đều thoải mái hơn, tinh thần cũng tốt lên không ít.

Cứ thúc giục Tả Tư Nam trở về ngủ, không ngờ hắn vừa mới ra ngoài không được bao lâu, lại quay lại.

Trong tay còn cầm cốc nước và thuốc của cô.

Mặt Thẩm Thư Điềm cứng đờ, tránh đi ánh mắt của hắn, cứng rắn nói: "Tôi thấy mình bây giờ rất buồn ngủ, tôi muốn đi ngủ. Chúc cậu ngủ ngon."

Nói xong lập tức nằm xuống, đưa lưng về phía Tả Tư Nam, còn tiện kéo chăn che nửa mặt.

Cô không muốn uống thuốc, nó vừa đắng lại khó ngửi, cho dù là một viên, cô cũng thường bị nghẹn ở cổ họng nuốt không trôi, miệng đầy vị đắng.

Thẩm Thư Điềm nhắm chặt hai mắt, chỉ mong mình ngủ thiếp đi. Phía sau thấy không có tiếng động, cô nín thở không có động tĩnh gì.

Tiếng cốc nước đặt trên mặt bàn truyền đến, da đầu Thẩm Thư Điềm tê dại, cả người vô thức run lên.

Sau đó không kịp đề phòng, cả người cô bao gồm cả chăn đều bị ôm lấy, giống như lo lắng cô sẽ lộn xộn, bàn tay ôm lấy chăn còn cố ý đem cô cuộn chặt.

Vì thế Thẩm Thư Điềm liền giống như một con sâu nằm trong lòng Tả Tư Nam. Thẩm Thư Điềm sững sờ, hơi giãy giụa liền bị người đàn ông trực tiếp áp chế không thương tiếc.

Vẻ mặt Tả Tư Nam nhàn nhạt, rũ mắt liếc cô một cái, buồn cười nói: "Uống thuốc."

Thẩm Thư Điềm liếc mắt nhìn chỗ thuốc trên mặt bàn, mím môi, giãy giụa nói: "Tôi cảm thấy mình đã ổn rồi, thật sự không cần uống đâu."

Tả Tư Nam không hề bị dao động: "Không uống thì đêm nay chị cứ như này mà ngủ."

Thẩm Thư Điềm: "..."

Bầu không khí giữa hai người im lặng, Thẩm Thư Điềm nhìn Tả Tư Nam bằng ánh mắt cầu xin, giống như một con mèo con mềm mại, cố gắng thay đổi thái độ của hắn.

Tả Tư Nam động đậy, Thẩm Thư Điềm vui vẻ, cho rằng hắn muốn thả cô ra, không ngờ hắn lại túm một góc chắn, dùng sức kéo mạnh một cái, lại cuộn chặt cô lại, vững vàng ôm vào trong ngực.....

"Ngủ đi."


Đố ai ngủ được trong tư thế này đấy?

Gương mặt của Thẩm Thư Điềm hơi phồng lên, khóe miệng cũng bất mãn chu lên, nhưng lại thỉnh thoảng lại nhìn hắn một cái, hi vọng có thể đổi lấy chút cảm tình của hắn.

Đáng tiếc lúc này lòng cứng như đá, không hề bị lay động.

Thẩm Thư Điềm nghẹn đến bất lực, trước khi bại trận còn ủ rũ nói: "Tôi uống là được chứ gì. Cậu thả tôi trước đi."

Tả Tư Nam cụp mi hàng mi dài, kéo tay của cô ra khỏi chăn, sau đó đem cốc nước và thuốc đặt vào tay cô.

Hoàn toàn không có ý định thả cô ra.

Hơn nữa nếu Thẩm Thư Điềm không uống thuốc, hắn sẽ lại cuộn chặt cô như vừa rồi.

Thẩm Thư Điềm bĩu môi, vài viên thuốc khiến cô xụ mặt, cô im lặng nhìn gần một phút, Tả Tư Nam cũng không thúc giục, thậm chí còn lơ đãng ôm cô chặt hơn.

Sau khi cô tắm xong, trên tóc cô có mùi thơm thoang thoảng khiến hắn bất giác ngửi thấy.

Thẩm Thư Điềm cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cầm một viên bỏ vào trong miệng, vội vàng uống một ngụm nước lớn nhưng vẫn có vị đăng trong cổ họng, khiến cho khuôn mặt mềm mại của cô trong nháy mắt biến thành bánh bao nhỏ.

Tả Tư Nam nhìn cô uống thuốc sắc mặt tái nhợt, khoé miệng nhếch lên cười nhẹ.

Không phải là uống thuốc thôi sao, sao lại thú vị như vậy.

Thẩm Thư Điềm cuối cùng cũng uống hết chỗ thuốc đó, tiện thể uống nước đầy bụng, căng đến mức khó chịu.

Tả Tư Nam đặt cô lên giường một lần nữa, Thẩm Thư Điềm vừa nằm xuống đã đạp tung chăn ra, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Ngủ khá nhiều, hơn nữa lại ầm ĩ một trận như vậy, cơn buồn ngủ của Thẩm Thư Điềm hoàn toàn biến mất.

Cô nằm trên giường, nhìn Tả Tư Nam ngồi bên giường cúi đầu nhìn cô, dường như muốn nói gì đó.

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, mềm giọng nói: "Làm sao vậy."

Tả Tư Nam mím môi, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô, thấp giọng: "Tôi xin lỗi."

Từ trong miệng Tả Tư Nam nghe được ba chữ này, cô hơi sửng sốt, đại khái Thẩm Thư Điềm hiểu ý của hắn, một lần nữa ngửa mặt nở cười ngọt ngào.

"Không sao."

Ngày hôm sau.

Thẩm Thư Điềm tỉnh dậy hơi muộn, lúc rời giường thấy cơ thể gần như đã khoẻ lại, thoải mái ngồi dậy, thậm chí còn đi tắm một chút, tẩy rửa những chỗ không thoải mái trên người.

Lúc Thẩm Thư Điềm xuống lầu, Tả Tư Nam đã rời giường, đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách.

Dì Phương thấy Thẩm Thư Điềm cũng rất vui, bước nhanh tới, nhìn lướt qua một lượt: "Tiểu thư, hiện tại cô khoẻ rồi chứ?"

Thẩm Thư Điềm nở nụ cười ngọt ngào, mềm mại: "Cháu khoẻ rồi."


"Vậy là tốt rồi." Dì Phương hài lòng nhìn Thẩm Thư Điềm. Bà cũng thật lòng quan tâm đến Thẩm Thư Điềm, dù thời gian sống chung chưa lâu nhưng không ngăn cản bà cảm thấy Thẩm Thư Điềm là một cô gái tốt.

"Để dì múc cho con một bát cháo, bị ốm ăn cháo sẽ tốt hơn."

"Vâng, cảm ơn dì."

"Không cần khách sáo."

Thẩm Thư Điềm cũng ngồi ở trên ghế sô pha, ngay bên cạnh Tả Tư Nam.

Thẩm Thư Điềm bê bát cháo vừa ăn vừa xem TV, Tả Tư Nam ngồi bên cạnh cô lười biếng đóng sách lại, chống cằm mỉm cười nhìn cô đang phồng miệng giống chuột hamster, dĩ nhiên là hết sức dịu dàng

Thẩm Thư Điềm ăn ngon đến mức cảm thấy rất là vui, sau khi khỏi bệnh, hiện tại khẩu vị của cô cực kì tốt, cô cảm thẩy mình có thể ăn thêm bát thứ hai.

Chuông cửa vang lên, dì Phương từ trong bếp đi ra, lau sạch tay, định đi ra mở cửa.

Chắc là vui quá hóa buồn, mắt Thẩm Thư Điềm có vật gì đó đâm vào một cái, tê tê ngứa ngứa.

Cô cuống quít chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu.

Cô vội vàng nhắm mắt lại, tiện tay đặt bát cháo trên bàn trà, một cái tay khác thì đưa lên xoa xoa. Được vài giây, nước mắt Thẩm Thư Điềm đã không kìm được rơi xuống.

Hiện tại cô chắc chắn là lông mi rơi vào mắt. Haizzz, sao hai ngày nay cô đen như vậy?

Tả Tư Nam để ý thấy, đứng dậy kéo tay cô ra, khẽ nhíu mày, trách mắng: "Đừng xoa, sẽ làm tổn thương mắt. Tôi thổi cho chị."

Thẩm Thư Điềm dựa vào sô pha, cũng không nhúc nhích, khó khăn mở mắt ra, hốc mắt đã hơi đỏ lên, trông thật tội nghiệp.

Tả Tư Nam quỳ một gối trên sô pha, cúi người xuống, đem cô bao bao bọc dưới thân, giả vờ thổi bụi trong mắt cho cô.

Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt không khỏi lo lắng sau sự rời đi bất thường của Tả Tư Nam tối qua, không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí người khác cũng hỏi xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không đủ kiên nhẫn để trả lời.

Đáng tiếc, gọi cho chủ nhân chuyện này mấy lần đều bị hung hăng cúp máy, cuối cùng thậm chí còn tắt nguồn điện thoại.

Biết sẽ không có chuyện gì nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng. Thi Lâm vô cùng phiền muộn, lại không thấy yên tâm, ngày hôm sau kéo Vệ Tiêu Kiệt chạy qua xem thử.

Đương nhiên, ngay cả như vậy, cậu cũng chọn thời điểm Tả Tư Nam đã rời giường mới đến.

Thi Lâm đã tới đây rất nhiều lần, cho nên dì Phương cũng biết cậu, trực tiếp cho cậu vào luôn.

Chỉ là cậu đang nhìn thấy cái gì đây? Tả Tư Nam thế mà đang cúi người đến gần một người phụ nữ, lại còn tư thế kia nữa chứ, không phải đang hôn thì là cái gì?

Bản thân Thi Lâm là người dễ bị kinh ngạc, đến mức hoàn toàn không khống chế được: "Ôi mẹ ơi, tôi đang nhìn thấy cái gì đây?"

Cảm giác đau đớn trong mắt biến mất, Thẩm Thư Điềm thở phào nhẹ nhõm, bị tiếng hét đột nhiên làm cho giật mình, quay đầu nhìn sang.

Tả Tư Nam còn chưa kịp đứng dậy, môi mỏng gần trong gang tấc, Thẩm Thư Điềm vô ý tiến lại gần, ngay trước mắt cô một nụ hôn rơi xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương