Lúc thì quá nóng, lúc thì lạnh run, cơ thể rất khó chịu khi nhiệt độ cứ thay đổi như thế. Thẩm Thư Điềm nức nở một tiếng nhỏ bé, không tự chủ cọ cọ vào lồ ng ngực của Tả Tư Nam, bộ dạng rất đáng thương.

Tả Tư Nam hơi cúi người, bế cô gái vào trong lòng theo kiểu công chúa, thuận thế cô càng rúc sâu vào trong lồ ng ngực của cậu, đầu nhỏ mơ hồ vùi vào trong cổ cậu.

Thím Phương vốn dĩ cũng đang tìm kiếm ở gần đây, cách chỗ này không xa nên đến cũng rất nhanh, Tả Tư Nam ôm chặt Thẩm Thư Điềm ở trong lòng, vẻ mặt anh tuấn căng thẳng, nhanh chóng ngồi lên xe.

Thím Phương biết Thẩm Thư Điềm đang phát sốt, trên đường về cũng đã liên hệ cho bác sĩ tư nhân.

Thẩm Thư Điềm vừa lạnh lại vừa đói, dựa ở trên người Tả Tư Nam làm cô cảm thấy an toàn đến dị thường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Lúc cô tỉnh lại cảm thấy đầu choáng váng đến mức gay gắt, mở mắt ra thì chỉ thấy hình ảnh trước mắt dường như rất mơ hồ, không thể nhìn thấy rõ.

Cơ thể như không còn chút sức lực, mệt mỏi đến bất thường. Cô cố giãy dụa một lúc, nhưng không thể, lại được giọng nam trầm thấp nhỏ giọng an ủi làm cho cô lại một lần nữa nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.

“Bác sĩ Tưởng, cô chủ vẫn ổn chứ?”

“Sốt gần 39 độ, có hơi cao. Có điều cũng không có vấn đề gì cả, một lát nữa tôi sẽ kê cho cô ấy đơn thuốc.”

“Được rồi, tôi với anh đi lấy thuốc.”

Thím Phương nhìn thấy Tả Tư Nam trầm tĩnh ngồi ở đầu giường của Thẩm Thư Điềm, lo lắng khuyên nhủ: “Cậu chủ, quần áo của cậu cũng ướt rồi, trước tiên nên đi thay quần áo đi.”

Tả Tư Nam như có như không gật đầu, bàn tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng vẫy một cái, ra hiệu cho bà đi ra bên ngoài.

Thím Phương thở dài một hơi, bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng, xoay người đóng cửa phòng lại.

Vừa nãy bộ dạng lo lắng của Tả Tư Nam như vậy, thực sự khiến cho bà sợ hết hồn.

Biểu tình trên mặt vẫn lạnh lẽo, nhưng ánh mắt nhìn cô gái trong ngực lại tràn đầy đau lòng và hối hận. Lúc này, bà đột nhiên ý thức được hóa ra vị trí của Thẩm Thư Điềm ở trong lòng Tả Tư Nam lại quan trọng như vậy.

Dù sao thì, bà thật sự rất ít khi nhìn thấy Tả Tư Nam lộ ra ngoài nhiều cảm xúc như vậy.

“Cạch!” một tiếng âm thanh đóng cửa vang lên, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Tả Tư Nam dựa vào chiếc ghế phía sau, đôi mắt đen không chớp nhìn cô gái đang ngủ trên giường.

Đắp kín cái chăn màu hồng nhạt, chỉ lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ xinh đẹp như trứng gà, gương mặt phiếm ửng đỏ, lông mày nhỏ hơi nhíu lại, đến ngủ cũng vô cùng bất an.

Vào thời điểm Tả Tư Nam nghe được câu nói kia, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu và đau đớn.

Chắc là cô đang vô cùng khó chịu, cố gắng trở mình, cánh tay cũng đưa ra ngoài.

Tả Tư Nam mím chặt môi, ngồi gần lại, nắm chặt lấy tay cô. Cánh tay dưới lòng bàn tay có nhiệt độ hơi cao. Ánh mắt cậu nặng nề, tỉ mỉ xoa nhẹ ngón tay, nâng bàn tay lên, cụp mắt, đơn giản hôn xuống mu bàn tay.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi Thẩm Thư Điềm tỉnh lại, đầu vẫn như cũ, có hơi nặng trĩu, vô cùng mệt mỏi.

Trong phòng có một chiếc đèn nhỏ được bật lên, ánh sáng ấm áp. Thẩm Thư Điềm chậm chạp nghiêng đầu, mới phát hiện ra bên mép giường có một người đang nằm úp.

Cậu đã ngủ thiếp đi, mái tóc đen hiếm khi lộn xộn buông xuống, bóng người đổ xuống, lông mi dài và cong, sống mũi cao thẳng, môi mỏng trơn bóng, yên tĩnh.

Nhìn như vậy, thật có chút ngoan.

Thẩm Thư Điềm cũng ý thức được mình đang bị bệnh, sau đó Tả Tư Nam ở lại chăm sóc cho cô.

Cô cố gắng chậm rãi ngồi dậy, không muốn đánh thức cậu đang ngủ, nhưng khi cô vừa mới cử động nhẹ, thiếu niên đã ngay lập tức tỉnh dậy.

Hàng mi chậm rãi mở ra, cậu cũng có hơi không tỉnh táo, đôi mắt hẹp dài đào hoa mờ mịt một tầng sương mù nhàn nhạt, hết sức kinh diễm lay động lòng người.

“Chị đã tỉnh?”

Vừa dứt lời, Tả Tư Nam giơ tay đến, nhẹ nhàng sờ lên trán của cô.

Nhiệt độ đã giảm đi, vẫn còn hơi nóng, nhưng mà cậu biết cơ thể cô đã không còn nguy hiểm lắm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Tả Tư Nam hơi cong môi lên, “Ăn một ít thức ăn trước đi.”

Thật ra Thẩm Thư Điềm không đói bụng, nhưng mà cô biết hiện tại cơ thể đang rất yếu ớt, nên ăn một chút gì đó để bổ sung năng lượng cho cơ thể. Vì vậy cô ngoan ngoãn gật đầu.

Tả Tư Nam đứng dậy đi ra ngoài phòng, rất nhanh đã mang một bát cháo còn hơi nóng vào. Thẩm Thư Điềm vừa định nhận lấy, đã bị Tả Tư Nam tránh đi. Cô nâng lông mi lên, đôi mắt long lanh ngập nước kinh ngạc nhìn cậu.

“Tôi đút cho chị ăn.”

Lời nói của Tả Tư Nam vào lúc này vô cùng bình tĩnh, không có nổi lên bất kỳ gợn sóng nào, lại giống như là một chuyện hết sức đương nhiên.

Cậu cúi đầu, múc một thìa, thổi cho nguội, sau đó đưa đến bên môi của cô.

Thẩm Thư Điềm do dự một lúc, môi đỏ nhợt nhạt, chậm rãi nuối vào. Chắc là do cô đang ốm, hương vị có chút nhạt nhẽo, nhưng vẫn còn tốt.

Cô chịu khó ăn vài miếng, sau đó lựa chọn hưởng thụ đặc quyền. Được Thái Tử gia hầu hạ như vậy, thật sự rất khó mới có được, có thể so sánh với chuyện trúng vé số.

Thẩm Thư Điềm liếc mắt nhìn chiếc đèn ở trên đầu giường, bây giờ đã là hơn hai giờ đêm rồi.

Cô ngủ cũng thật sự rất lâu rồi.

Cô ăn được vài miếng, đột nhiên có hơi rụt rè hỏi, “Cậu vẫn luôn ở đây sao?”

Tả Tư Nam cũng không để ý lắm, gật gật đầu, mặt không biến sắc, tiếp tục động tác trên tay.

Cứ như vậy nằm úp ngủ quên ở trên đầu giường không được thoải mái, cô cảm thấy áy náy vô cùng. Thẩm Thư Điềm hơi bối rối, lẩm bẩm nói: “Vất vả cho cậu rồi, lát nữa cậu nhanh chóng trở về phòng mình ngủ một chút đi.”

Ăn xong một bát cháo, Thẩm Thư Điềm cảm thấy cả người đều thoải mái hơn, tinh thần trở nên tốt hơn rất nhiều.

Cứ nghĩ là đã thúc giục Tả Tư Nam trở về ngủ được rồi, không nghĩ đến cậu mới cầm bát cháo đi ra không bao lâu, lại đi trở vào.

Cầm trong tay một cốc nước, còn có thuốc của cô.

Khuôn mặt Thẩm Thư Điềm ngơ ngác, ánh mắt né tránh, cứng rắn nói: “Tôi cảm thấy hiện tại buồn ngủ quá. Tôi muốn đi ngủ, cậu ngủ ngon nha.”

Nói xong lập tức nằm xuống, đưa lưng về phía Tả Tư Nam, còn thuận tay kéo chăn trùm kín nửa mặt.

Cô không muốn uống thuốc, vừa đắng lại vừa khó nuốt. Cho dù chỉ có một viên thuốc, cô cũng bị nghẹn ở trong cổ họng nuốt không trôi, trong miệng đầy vị cay đắng.

Thẩm Thư Điềm nhắm thật chặt hai mắt, chỉ mong mình ngủ thiếp đi. Phía sau cũng không có tiếng động gì, cô ngừng thở, không có động tĩnh gì.

Âm thanh của cốc nước đặt lên trên mặt bàn truyền đến, Thẩm Thư Điềm tê hết cả da đầu, thân thể không tự giác run lên.

Sau đó đột nhiên không kịp đề phòng, cả người cô và chăn đều bị bế lên. Giống như lo lắng cô sẽ lộn xộn, tay còn cố ý cuốn cuốn cô vào trong chăn rồi ôm chặt.

Thẩm Thư Điềm cứ như một con sâu vùi ở trong lồ ng ngực của Tả Tư Nam. Thẩm Thư Điềm đầy sững sờ, cố gắng giãy giụa lại bị Tả Tư Nam không thương tiếc chút nào, ôm chặt cô để trấn áp.

Vẻ mặt Tả Tư Nam nhàn nhạt, rủ mắt nhìn cô một chút, buồn cười nói: “Uống thuốc?”

Thẩm Thư Điềm liếc mắt nhìn chỗ thuốc ở trên mặt bàn, méo miệng, giãy giụa như sắp chết nói: “Tôi cảm thấy đã ổn rồi, thật sự không cần uống đâu.”

Tả Tư Nam không hề bị lay động, “Không uống thì đêm hôm nay chị cứ như vậy đi ngủ.”

Thẩm Thư Điềm: “…”

Bầu không khí giữa hai người bỗng im lặng, ánh mắt Thẩm Thư Điềm nhìn Tả Tư Nam đồng thời mang theo tia khẩn cầu, mềm nhũn giống như con mèo nhỏ, ý đồ muốn làm thay đổi thái độ của cậu.

Tả Tư Nam gật gật, Thẩm Thư Điềm cười lên vui vẻ, cho rằng cậu muốn thả ra. Không nghĩ đến cậu lại túm một góc chăn, dùng sức kéo một cái, cuộn chặt cô lại, vững vàng ôm vào trong lồ ng ngực.

“Ngủ đi.”

Loại tư thế này, ai mà ngủ được.

Gương mặt của Thẩm Thư Điềm hơi phồng lên, khóe miệng cũng bất mãn chu lên, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn cậu một chút, hy vọng có thể đổi lấy chút lòng thông cảm của cậu.

Đáng tiếc là lòng của cậu lúc này lại vô cùng cứng rắn, không hề bị lay động.

Thẩm Thư Điềm nghẹn đến mức bất lực, trước khi thua trận còn rầu rĩ nói: “Được rồi, tôi uống. Cậu thả tôi ra trước đi.”

Tả Tư Nam hạ hàng lông mi dài xuống, tìm kiếm bàn tay của cô từ trong chăn lôi ra, sau đó cầm nước và thuốc đặt vào tay cô.

Hoàn toàn không có ý định muốn thả cô xuống.

Hơn nữa, nếu như Thẩm Thư Điềm còn không chịu uống thuốc, cậu sẽ quấn chặt cô lại như vừa rồi.

Thẩm Thư Điềm bĩu môi, vài viên thuốc được đặt ở trước mặt cô. Cô im lặng nhìn chằm chằm gần một phút. Tả Tư Nam cũng không thúc giục, thậm chí còn nhân lúc cô đang lơ đãng ôm càng chặt hơn.

Sau khi cô tắm xong, trên tóc truyền đến mùi thơm thoang thoảng, khiến cậu không tự chủ ngửi lấy mùi hương ấy.

Cuối cùng Thẩm Thư Điềm vẫn quyết định, cầm một viên, ném vào trong miệng, nhanh chóng uống một ngụm nước. Nhưng vẫn có một hương vị cay đắng từ trong họng xông đến, khiến cho khuôn mặt mềm mại của cô trong nháy mắt đã trở nên nhăn nhó.

Tả Tư Nam nhìn khuôn mặt Thẩm Thư Điềm chỉ vì uống một viên thuốc mà có thể biến thành như vậy, nhếch miệng lên cười nhẹ.

Không phải là uống thuốc thôi sao, như thế nào lại thú vị như vậy.

Cuối cùng Thẩm Thư Điềm vẫn uống hết tất cả chỗ thuốc đó, tiện thể uống đầy luôn một bụng nước, no đến mức khó chịu.

Tả Tư Nam một lần nữa đặt cô trở lại giường, Thẩm Thư Điềm vừa nằm xuống liền đạp chăn ra. Cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.

Buổi chiều cô ngủ khá nhiều, hơn nữa lại ầm ĩ một trận như vậy, cơn buồn ngủ của Thẩm Thư Điềm đã triệt để bị đánh tan rồi.

Cô nằm ở trên giường, nhìn Tả Tư Nam ngồi ở bên cạnh giường của cô, cụp mắt nhìn cô, giống như muốn nói gì đó.

Thẩm Thư Điềm chớp mắt nhìn, mềm giọng nói: “Làm sao vậy.”

Tả Tư Nam mím môi, đôi mắt đen sáng chăm chú nhìn cô, thấp giọng, “Tôi xin lỗi.”

Thẩm Thư Điềm tinh ý hiểu được ý ba chữ này từ trong miệng Tả Tư Nam, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào.

“Không sao đâu.”



Ngày hôm sau.

Thẩm Thư Điềm thức dậy hơi muộn. Lúc rời giường cô cảm nhận được cơ thể gần như đã khoẻ lại, cả người nhẹ nhàng, dễ chịu. Cô còn tắm một chút, tẩy rửa toàn bộ những chỗ không thoải mái trên người.

Lúc Thẩm Thư Điềm xuống lầu, Tả Tư Nam đã rời giường, đang ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách.

Thím Phương nhìn thấy Thẩm Thư Điềm cũng hài lòng, bước nhanh đi đến, nhìn từ trên xuống dưới hết một lượt, “Cô chủ cảm thấy thế nào rồi?”

Thẩm Thư Điềm nở một nụ cười ngọt ngào, mềm mại đáng yêu, “Cháu khỏe rồi.”

“Vậy thì tốt.” Thím Phương hài lòng nhìn Thẩm Thư Điềm. Bà cũng thật lòng quan tâm đ ến Thẩm Thư Điềm. Mặc dù thời gian sống chung không dài, nhưng mà theo bà quan sát thì Thẩm Thư Điềm là một cô gái tốt.

“Để thím đi lấy cho con một bát cháo, bị bệnh ăn cháo vẫn tốt hơn.”

“Vâng, con cảm ơn thím.”

“Không cần không cần.”

Thẩm Thư Điềm ngồi ở trên ghế sô pha, ngay bên cạnh chỗ của Tả Tư Nam.

Thẩm Thư Điềm bưng bát cháo, vừa ăn vừa xem ti vi. Tả Tư Nam ngồi ở bên cạnh cô cũng lười biếng đóng sách, lấy tay chống cằm mỉm cười nhìn cô đang ăn, cứ một thìa lại tiếp tục một thìa, giống như một con chuột nhỏ. Đương nhiên là ánh mắt đặc biệt dịu dàng.

Thẩm Thư Điềm ăn ngon đến mức cảm thấy rất là vui. Sau khi khỏi bệnh, hiện tại khẩu vị của cô cũng cực kỳ tốt. Cô có cảm giác rằng mình có thể ăn thêm được bát thứ hai.

Tiếng chuông ngoài cửa lớn reo lên, thím Phương từ trong phòng bếp đi ra bên ngoài, đang lau sạch tay, định đi ra mở cửa lớn.

Đại khái là vui quá hóa buồn, trong mắt Thẩm Thư Điềm như bị vật gì đó đâm vào một cái, tê tê ngứa ngứa.

Cô cuống quýt chớp chớp mắt, nhưng chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu.

Cô nhanh chóng nhắm hai mắt lại, thuận tay cầm bát cháo đặt ở trên bàn trà, một tay còn lại thì đưa lên xoa nhẹ. Có điều, mấy giấy sau, nước mắt của Thẩm Thư Điềm không cách nào khắc chế được, rơi xuống lã chã.

Hiện giờ cô chắc chắn là do lông mi rơi vào trong mắt. Haizz, tại sao hai ngày nay cô lại xui xẻo như vậy?

Tả Tư Nam chú ý đến, đứng dậy kéo tay cô ra, nhíu lông mày lại, thấp giọng trách mắng: “Đừng xoa nhẹ, làm tổn thương mắt. Tôi thổi cho chị.”

Thẩm Thư Điềm dựa ở trên ghế sô pha, cũng không còn nhúc nhích, khó khăn mở mắt ra. Con mắt kia đã hơi ửng đỏ, bộ dáng rất tội nghiệp.

Tả Tư Nam quỳ một gối xuống trên ghế sô pha, hơi nghiêng người, bao bọc cô ở dưới, làm bộ dạng thổi bụi trong mắt thay cho cô.

Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt từ tối hôm qua đã thấy Tả Tư Nam khác thường rời đi nên rất lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì. Mấy người quen biết bọn họ đến dò hỏi xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không có kiên nhẫn để trả lời.

Đáng tiếc là chủ nhân của chuyện này gọi mấy lần đều hung hăng tắt máy, thậm chí còn tắt nguồn điện thoại.

Dù biết không có chuyện nguy hiểm, nhưng mà bọn họ vẫn lo lắng. Thi Lâm buồn phiền cực kỳ, cậu thấy không an tâm. Vì vậy ngày hôm sau cậu đã kéo Vệ Tiêu Kiệt chạy đến xem thử.

Đương nhiên, cho dù nóng lòng, cậu ta cũng phải chọn thời gian hợp lý. Cậu ta canh chừng thời gian Tả Tư Nam rời giường rồi mới đến.

Thi Lâm đã đến rất nhiều lần, vì vậy thím Phương cũng biết cậu ta, trực tiếp cho cậu ta đi vào luôn.

Nhưng mà, cậu ta đang nhìn thấy cái gì thế kia? Tả Tư Nam đang cúi người đến gần một người phụ nữ, còn cái tư thế kia, không phải đang thân mật thì là cái gì?

Bản thân Thi Lâm là một người dễ dàng suy nghĩ ra vấn đề sâu xa, hoàn toàn kinh ngạc, không có cách nào để khắc chế được, “Tôi khinh, tôi đang nhìn thấy được cái gì đây?”

Cảm giác đau đớn trong đôi mắt dần dần giảm đi rồi biến mất. Thẩm Thư Điềm thở phào ra một hơi, đột nhiên bị tiếng kêu sợ hãi từ phía sau làm cô sợ hết hồn. Cô nghiêng đầu nhìn sang.

Tả Tư Nam còn chưa kịp đứng dậy, môi mỏng gần trong gang tấc, trong lúc lơ đãng Thẩm Thư Điềm đã kề sát vào, cứ như vậy ở ngay trước mắt cô rơi xuống một nụ hôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương