Không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, tiếng ầm ĩ từ ngoài hội trường bậc thang truyền đến, còn mơ hồ có thể nghe thấy các thí sinh vui vẻ so sánh đáp án hoặc là tiếng buồn bực không vui. Tất cả điều đó hình thành tạo nên sự tương phản đối lập với phòng học như bị ấn nút tạm dừng vậy.

Thẩm Thư Điềm kéo lấy cổ áo Tả Tư Nam, tình huống vừa rồi khiến cô quá hoảng loạn. Khi cô chưa kịp phản ứng lại thì mấy nút áo đã bong ra, bờ ngực trắng nõn liền lộ ra ngoài.

Thẩm Thư Điềm xấu hổ, đôi mắt xinh đẹp trợn to, mê man nhìn bờ ngực trước mặt. Giống như buổi sáng ngày hôm qua, sững sờ lại vô tội, cô theo phản xạ kéo áo cậu vào che khuất cảnh đẹp.

Tả Tư Nam ôm chặt cô hơn, đỡ Thẩm Thư Điềm lên, vòng eo mềm mại thon thả dưới lớp quần áo thật là không thể tưởng tượng được.

Ánh mắt cậu tối đi, biểu cảm lại không chút thay đổi, đè lại bàn tay nhu nhược như không xương của cô gái lại.

Khuôn mặt trắng nõn của cô vì ngại ngùng mà đỏ bừng. Cô buông tay ra, đôi mắt hoảng loạn nhìn xuống đất, định tìm mấy cái nút áo rơi ra kia.

Tả Tư Nam chậm rãi đứng thẳng dậy, mắt đen không chút để ý quét một vòng, giọng nói lạnh nhạt: “Đẹp à.”

“Rất đẹpppppppppp! Thái Tử gia đẹp 360 độ không góc chết, ngay cả cơ thể đều hoàn mỹ đến vậy. Cái xương quai xanh kia, thật là quá gợi cảm đi mò.”

Muốn nuốt nước miếng.

Nhưng mà đám người dù có sững sờ cũng không dám đụng vào Thái Tử gia, càng không dám thừa nhận suy nghĩ thật sự nhất sâu trong lòng mình.

Cả đám hoảng sợ tránh mắt đi, cũng không dám nói chuyện. Cho dù hiện tại trong lòng sóng to gió lớn đến mức nào cũng phải kiên trì vẻ mặt chúng tớ cái gì cũng không nhìn thấy, nãy bị mắt tạm thời mù 3s.

“Đi đi đi thôi, đói bụng quá, đi ăn cơm đi!”

“À a a a, đi thôi đi thôi!”

“Thi lâu quá, tao muốn đi WC.”

“Đợi tao, tao cũng muốn đi.”

“Đm bọn mày, đi nhanh thế? Biết bà đây béo rồi mà còn không đợi bà hả?” Đây là giọng của bạn béo béo đã đụng vào Thẩm Thư Điềm.

……

Tiếng bước chân nặng nề dày đặc dần xa khỏi hội trường bậc thang, trong phòng học chỉ còn lại hai người là Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm.

Thẩm Thư Điềm ngồi xổm xuống nhặt tất cả nút áo lên, mấy cái nút áo nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô. Thiếu nữ mắt ngấn lệ nhìn Tả Tư Nam đầy chột dạ.

Kỳ thật góc độ mà Tả Tư Nam ôm cô vào lòng khiến đa số bạn học không có cách nào nhìn thấy cái gì, nhưng chỉ mới một góc thôi cũng không ngại khiến họ tưởng tượng sang một vũ trụ khác.

Tả Tư Nam nhíu mày lại, một tay đè lại cổ áo, một tay sờ sờ cần cổ thon dài.

Lúc này Thẩm Thư Điềm mới nhận ra là không đúng chỗ nào, cô cũng không kịp quản nhiều như vậy.

Cô lại gần sát cậu, thật cẩn thận nhón chân, tay nhỏ vuốt cổ cậu, ngấn nước nhìn cậu.

Tả Tư Nam chú ý đến động tác của Thẩm Thư Điềm, ngón tay đang giữ cổ áo buông ra, xương quai xanh một bên liền lộ ra, tư thái tùy ý, khiến cô đột nhiên nhớ lại cảnh tượng sáng hôm qua.

Thẩm Thư Điềm đỏ mặt, nhiệt độ tăng lên bùm bùm, dần dần lan tới lỗ tai, đo đỏ. Nhưng mà cô vẫn mím môi, cái vẻ nghiêm túc bình tĩnh, cẩn thận quan sát.

Cực kỳ đáng yêu.

Lúc này Thẩm Thư Điềm mới chú ý tới cổ Tả Tư Nam có một vết cắt đỏ, là vừa rồi khi cô kéo cậu đã tạo ra.

Cổ Tả Tư Nam thon dài tuyệt đẹp, làn da trắng nõn, vì thế mà vết đỏ kia rất rõ ràng, giống như là tỳ vết trên một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Mà không biết tại sao lại khiến cô cảm thấy có loại cảm giác là vẻ đẹp của làm nhục.

Thẩm Thư Điềm kinh sợ với suy nghĩ của mình, chột dạ nâng mắt nhìn, hai người đang sát gần nhau.

Lúc này Tả Tư Nam cũng rũ mắt, lông mi dài nhỏ, mũi cao thẳng, môi mỏng tuyệt đẹp, ngón tay dài nhẹ nhàng đụng vào vệt đỏ, nhưng vẻ mặt của cậu từ trước đến nay đều đạm mạc, tương phản cực lớn khiến động tác này mê người thực sự.

Thẩm Thư Điềm cảm thấy hôm nay có phải đầu óc cô bị nước vào hay không, nếu không tại sao luôn lòi ra mấy suy nghĩ kỳ cục như vậy?

Cô cực kỳ e lệ, trực tiếp tóm lấy tay cậu, giữ chặt lại cổ áo cậu để che đi hình ảnh mê người kia.

Lòng bàn tay mềm mại ấn chặt lên mu bàn tay cậu, chỉ sợ buông lỏng ra thì cổ áo cậu lại rơi xuống.

Mắt đen của Tả Tư Nam hiện lên ý cười, trên mặt lại mang theo nghi hoặc, tiếng nói hết sức trầm thấp: “Hửm?”

“Không phải chị muốn nhìn à?”

Thẩm Thư Điềm nghẹn họng, có chút tuyệt vọng. Cô chỉ là muốn nhìn cái cổ của cậu, không phải muốn nhìn hình ảnh như vậy.

Chỉ là nói ra thì lại có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, cô cũng không muốn để Tả Tư Nam biết cô vậy mà lại có ý tưởng ác ý như vậy. Cô hổ thẹn muốn che mặt lại.

Vì thế cô làm ra cái vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu: “Tôi nhìn rồi, không cần nhìn lại nữa, có vệt đỏ.”

Tả Tư Nam vô cảm, liếc nhìn vẻ mặt thiếu nữ, gật đầu như có như không.

Thẩm Thư Điềm rốt cuộc vẫn ngượng ngùng. Cô chớp chớp mắt, đáng thương vô cùng, cũng cực kỳ áy náy. Hiện tại Tả Tư Nam như vậy, thật sự là không tốt lắm đâu.

Giọng điệu Thẩm Thư Điềm rối tinh rối mù, chột dạ không thôi: “Không thì chúng ta đi ra ngoài mua quần áo nhé?”

Tả Tư Điềm khẽ nhướng mày: “Cứ vậy mà đi ra ngoài?”

Đúng là rất xấu hổ! Thẩm Thư Điềm li3m môi, mềm mại nói: “Thì để tôi khâu lại cho cậu?”

“Khâu?” Tả Tư Nam có chút kinh ngạc, gần trường có một căn chung cư do chính cậu sắp xếp. Cậu định sẽ về đấy thay quần áo, nhưng mà hiện tại…

Thẩm Thư Điềm có chút ngại ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: “Tôi biết làm.” 

Còn lo lắng Tả Tư Nam không tin, cô vội bổ sung: “Trước kia chơi búp bê, tôi còn biết làm quần áo nữa đấy.”

Trong cặp sách của cô có rất nhiều cái túi nhỏ xinh đẹp, đều để kim chỉ, cho nên khâu nút áo cũng không có vấn đề gì.

Khóe miệng Tả Tư Nam hơi cong lên, nghiêng người, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Chúng ta mang bài thi tới văn phòng trước đi.”

“A.” Thẩm Thư Điềm trả lời.

Bây giờ cô mới phản ứng lại, bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, trong văn phòng chắc chắn sẽ có trợ lý giáo viên sửa sang lại bài thi, có lẽ hiện tại còn đang chờ bọn họ tới.

Không hiểu sao Thẩm Thư Điềm lại cảm thấy Tả Tư Nam chậm chạp mãi không đi, thầy cô giáo trợ lý chắc chắn không dám tới thúc giục, chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Thẩm Thư Điềm cất nút áo vào trong túi sách, ngập ngừng nói: “Để tôi giúp cậu sửa sang lại đi.”

Nói xong cô đi lên bục giảng, bốn phần bài thi đặt lung tung trên bàn. Chuyện vừa rồi xảy ra quá mức đột nhiên, xuất phát từ sự sợ hãi tự nhiên với Thái Tử gia cho nên mọi người chưa kịp sửa sang lại đã chạy đi theo phản xạ.

Thẩm Thư Điềm cúi đầu, lấy cả bốn phần bài thi tới, ngón tay trắng nõn cất gọn bài thi, đếm từng bài từng bài một.

Trong bậc thang hội trường an tĩnh cực kỳ, chỉ có tiếng giấy soàn soạt. Tả Tư Nam khẽ tựa vào người cô, hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ vây quanh, lượn lờ ở chóp mũi.

Cậu rũ mắt, có mấy sợi tóc của cô gái rơi xuống cổ, làn da trắng sữa khiến cậu cảm thấy, nếu mà cầm vào thì cảm giác chắc chắn sẽ rất tuyệt.

Cậu hơi cúi người, mùi sữa quả nhiên càng nồng, thì ra là một em bé sữa.

Thẩm Thư Điếm đếm bài thi xong, quay đầu nhìn lên. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên quá gần, ánh mắt người thiếu niên u ám, như là lốc xoáy không tan, giống con thú dữ muốn cắn nát con mồi.

Cô bị dọa rồi.

Tả Tư Nam rũ mi, khi mở to mắt, cậu đã quay về với vẻ thanh lãnh ngày thường. Cậu nhàn nhạt nói: “Người chị thơm quá.”

Thẩm Thư Điềm rất thích uống sữa bò, cho nên trên người luôn mang theo mùi thơm sữa nhàn nhạt, nhưng mà không lại gần sát sẽ không ngửi được.

Bản thân cô cũng rất thích mùi sữa, ngày hôm qua vừa đổi sữa tắm thành sữa bò, cô rất thích. Thời gian ngâm mình còn lâu hơn ngày thường một ít.

Vừa nhắc tới thứ mình thích, đôi mắt cô sáng lên, khóe miệng cũng cong cong, mềm mềm: “Ngày hôm qua tôi vừa đổi sữa tắm mới, rất thơm.”

Cô còn dùng nước rửa tay cùng hãng, cho nên cô giơ tay nên, không có dự đoán, đưa cái tay nhỏ tới trước mũi cậu, đáng yêu nói: “Có phải siêu thơm không?”

Ánh mắt cô nhìn cậu, có cảm giác chờ mong không dễ thấy.

Tả Tư Nam giật mình, phối hợp ngửi ngửi, giọng cũng mềm đi: “Đúng là rất thơm.”

Đôi mắt Thẩm Thư Điềm càng sáng hơn, sạch sẽ trong suốt, cong cong như ánh trăng. Cô vui vẻ rạo rực nói: “Tôi chọn rất lâu mới được đó.”

Khóe miệng Tả Tư Nam cong lên, thấp giọng ừ một tiếng.

Thẩm Thư Điềm khẽ lắc lư cái đầu, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp đáng yêu: “Tôi còn có một chai, đêm nay sẽ đưa cho cậu nhé, chúng ta có thể dùng cùng loại rồi.”

Cô chưa bao giờ bủn xỉn chia sẻ thứ tốt, đặc biệt là thứ mà cô thích.

Mịa, mệt cô nghĩ ra được, đàn ông đàn ang như cậu dùng mùi sữa làm gì?

Tả Tư Nam buồn cười, chỉ là dáng vẻ mắt sáng lấp lánh của cô khiến cậu say lòng. Cậu chưa bao giờ nghĩ ra để mình thiệt thòi, lòng bàn tay giơ lên nhéo mặt cô.

Quả nhiên, sờ thích thật, giống như miếng đậu hủ non mềm khiến cậu không nỡ buông tay.

Thẩm Thư Điềm trợn trợn đôi mắt nhìn cậu. Tả Tư Nam véo một cái liền buông ra, nhẹ giọng nói: “Có vết bẩn.”

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, cảm giác quái dị trong lòng lập tức tiêu tan.

Mu bàn tay cọ cọ gương mặt, rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu, cực kỳ ngoan, mềm như bông nói: “Còn không?”

Quá ngoan.

Tả Tư Nam vô cảm gật đầu, mặt dày vô sỉ nói: “Còn.”

Nói xong cũng không đợi Thẩm Thư Điềm phản ứng lại đã trực tiếp ra tay, lần này thật sự là sờ khuôn mặt nhỏ của cô không nương tay chút nào.

Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn đứng bất động ngửa đầu lên, cô cũng ngại khi mang cái mặt mèo đi ra ngoài.

Chỉ là, khi đầu ngón tay sắp chạm vào khóe miệng, cô rầu rĩ nói: “Bẩn đến vậy à?” Sao cô cảm thấy cả bên mặt đều đã bị chạm vào hết rồi vậy.

Tả Tư Nam như không có việc gì thu tay lại, nhàn nhạt nói: “Xong rồi.”

“Ò.” Thẩm Thư Điềm còn có chút không yên tâm, lại tự mình lau thêm lần nữa. Cầm bài thi lên, cô như con thỏ nhỏ nhảy hai bước, rồi quay đầu lại: “Chúng ta mau mang bài thi qua thôi.”

Tả Tư Nam đứng thẳng người chậm rãi theo sau thiếu nữ.

Cần bài thi mang tới văn phòng tầng một của khu dạy học một. Lúc này, còn không ít học sinh ở trên hàng lang vẫn chưa đi ăn cơm.

Nhìn thấy Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam đi với nhau, không ít người quay qua nhìn, đặc biệt là học sinh trên tầng còn không thèm kiêng nể gì.

Tư thái của thiếu niên vẫn tản mạn ưu nhã, nhưng mà động tác che lại góc áo hiển nhiên chứng minh tin tức mà họ nghe được không phải là giả.

Trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận càng thêm nhiệt liệt.

Quả nhiên trợ lý giáo viên vẫn còn đang chờ ở trong phòng, đang sửa sang lại một số tài liệu, bên cạnh còn có hai học sinh hỗ trợ.

Khi hai người đi tới, hai người kia vừa sửa sang lại tài liệu, vừa giả vờ như lơ đãng nhìn ngắm hai người họ.

Rốt cuộc thanh danh của Thái Tử gia bày ở kia, bọn họ không dám nhìn thẳng, chỉ sợ tâm trạng cậu không tốt thì bọn họ sẽ thảm rồi.

Trợ lý giáo viên nhìn thấy Tả Tư Nam tiến vào, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Thái Tử gia đĩnh bạc đi vào, nói là muốn đi làm giám thị cho thí sinh ở hội trường bậc thang, còn muốn đổi phòng thi cho thí sinh Trịnh Hàng.

Bọn họ cảm thấy khó hiểu, ngoại trừ không dám trêu chọc ra thì cũng biết Tả Tư Nam vẫn có chừng mực ở phương diện nào đó, cho nên cũng kệ cậu làm gì thì làm.

Chỉ là, thời gian thi kết thúc lâu đến như vậy rồi mà cậu vẫn không mang bài thi về.

Thầy ở trước mặt học sinh thì có vẻ bình tĩnh, chứ thật ra thì trong lòng hoảng cực kỳ, chờ đến muốn tuyệt vọng luôn rồi. Nếu mà xảy ra chuyện, thì không phải là giáo viên nhỏ bé như thầy phải chịu sao.

Hiện tại nhìn thấy Tả Tư Nam như nhìn thấy cha đẻ, cảm động đến rơi nước mắt.

Trợ lý giáo viên đáng thương thậm chí còn tiến lên đón, nhưng cố gắng khống chế bước chân của mình, đừng quá nhanh, nếu không sẽ rất mất mặt.

Thẩm Thư Điềm đưa bài thi trong tay ra cho thầy, khuôn mặt nhỏ đáng yêu có phần bối rối, nắm chặt góc áo: “Ngại quá, để thầy đợi lâu rồi.”

Thầy trợ lý liếc Tả Tư Nam một cái, cậu không nói gì, chỉ đứng yên ở đấy lại khiến thầy thấy rất áp lực.

Thầy trợ lý nỗ lực bình tĩnh: “Không sao, các thầy cô khác cũng vừa mới đưa tới, nãy mới rời đi thôi.”

Thẩm Thư Điềm chớp mắt, cảm thấy không quá hợp lý, nhưng không hỏi thêm chỉ nói: “Vậy là tốt rồi.”

Thầy trợ lý trên mặt trấn định, gật đầu: “Đã đến thời gian ăn cơm rồi, các em đi ăn cơm đi.”

Đi nhanh đi, phắn đi! Thầy đây sắp không khống chế được biểu cảm nữa rồi đây này.

Thẩm Thư Điềm ngửa đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, gương mặt đỏ bừng, ngọt ngào nói: “Chúng ta đi thôi.”

Đôi mắt Tả Tư Nam mang theo ý cười, đi theo sau thiếu nữ.

Thầy trợ lý mừng như điên thét chói tai trong lòng, xoay người đi vào bước chân đã nhẹ đi rất nhiều. Rốt cuộc cũng tiễn được tôn đại thần này đi rồi.

Giọng nói ngọt ngào của cô gái từ phía sau truyền đến: “Sao lại không đi nữa rồi?”

Bước chân đang nhẹ nhàng của thầy trợ lý đột nhiên trầm xuống, cơ thể cứng đờ quay người lại.

Tả Tư Nam nhàn nhạt nói: “Các kỳ thi sau vẫn cứ sắp xếp giám thị đi, nhưng mà người kia đừng đổi về nữa.”

Thầy trợ lý vội vàng gật đầu, nhìn theo bóng lưng hai người biến mất ở cửa. Bả vai của thầy rốt cuộc được thả lỏng, cũng không có tâm trạng để ý tới vẻ mặt kỳ lạ của hai học sinh sửa sang giúp ở bên cạnh.

Hai học sinh sửa sang lại bài thi xong cũng đi ra khỏi văn phòng. Giờ ăn cơm chính là giờ tám phét của lũ học sinh.

Rất nhiều người vừa biết chuyện của giáo hoa và Thái Tử gia, lúc này đang rất hứng thú nghị luận.

“Thật à? Bọn mày tận mắt nhìn thấy giáo hoa c ởi quần áo của Thái Tử ở hội trường bậc thang à?”

“Không phải tao. Là một đứa bạn của bạn của bạn tao. Nó cùng phòng thi với giáo hoa cho nên tận mắt nhìn thấy mà. Mà chính Thái Tử gia làm giám thị cho nó đấy, thật là khó tin mà.”

“Tao cũng nghe nói qua, là thật.”

“Tao cược là giữa hai người họ chắc chắn có gian tình. Ai da, giáo hoa Thẩm thật đẹp mà, vừa đẹp vừa mềm, ngọt quá đi mà.”

“Đúng vậy, tao từng được gặp người thật rồi. Thật sự là quá đẹp, lúc ấy tao còn ngây cả người ra mà, mất mặt quá đi. Hiện tại hai người kia lại ở cạnh nhau. Thật sự khiến người ta mơ màng mà.”

Lại có hai người ngồi xuống hỏi: “Các cậu đang nói chuyện gì vậy?”

“Thì là chuyện của giáo hoa Thẩm với Thái Tử gia đó, biết không, biết không…”

Hai người vừa tới trao đổi ánh mắt, một người trong đó đột nhiên mở miệng.

“Vừa rồi bọn mình cũng thấy họ ở trong văn phòng, hai người đó cùng nhau tới đưa bài thi. Mà mình có để ý thấy cổ Thái Tử có chỗ đỏ đỏ.”

“VL? Không phải là cái kia đó chứ?”

“Cái gì?”

“Ngu vl, một nam một nữ, còn có thể là cái gì?”

……

Bên kia, Thẩm Thư Điềm không có tí cảm giác gì về chuyện này. Cô đang vội vàng lấy kim chỉ từ trong túi ra, chuẩn bị vá áo cho Thái Tử.

Chỉ là chuẩn bị cho cố vô, cô nhìn cái áo sơ mi lại do dự nhíu mày. Cái áo này có cần phải cởi ra không nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương