Khổ Qua Sầu Thế
-
Chương 2: Các lão sư đều muốn thu nhận tôi
Tôi ở Mộc Vũ đề tới ngày thứ ba, Bành Phỉ ca ca xuống núi vẫn chưa về, trong suốt hai ngày qua đều ăn không ngồi rồi, phàm những việc mọi người làm được tôi đều không làm được, đợi đến giờ luyện võ công tôi mới có việc để làm, chính là ra chống mắt nhìn mấy huynh đệ tỷ muội tập luyện, tất nhiên tôi không được tham gia vì không theo nổi chiêu thức của họ.
Có điều, ba ngày ở đây cũng không tới nỗi nhàm chán, không làm việc tôi có thể chạy đây đó, làm quen với mọi người, trong số đó có một người lên Tiêu Vân Phong là đại sư huynh của Bành Phỉ ca ca và một tiểu nha đầu tên Ngũ Nguyệt. Thú vị là nha đầu này chính là một con thỏ tinh chính cống được Mộc Thanh lão sư phụ đưa về từ nhỏ, sau này tu luyện thành người, mặc dù cũng phải tới mấy trăm tuổi nhưng vóc dáng nhỏ bé vẫn phải kêu tôi một tiếng tỷ tỷ.
Ngoài Mộc Vũ Đề, không nói đến Lã Tự Vân tôi còn quen biết một người, đoán chừng anh ta cũng chỉ trạc tuổi tôi tên Đông Tử Hà, anh ta là người của Hỏa Nam Đề. Đúng rồi, còn một việc tôi biết được là Lã Tự Vân không cùng chi phái với Bành Phỉ ca ca. Sau này tôi mang chuyện này đi hỏi các sư huynh đệ mọi người vừa cười vừa châm chọc con mắt nhìn người của tôi:
“ Muội nhìn thế nào lại nghĩ hắn là người Mộc Vũ Đề? Muội thấy Mộc Vũ Đề chúng ta không phải người nào cũng vui vui vẻ vẻ sao? Đào đâu ra tên mặt lạnh cạy răng không nói như hắn ta?”
Lúc ấy tôi mới suy nghĩ, tới cả lão sư phụ Mộc Thanh lần đầu gặp mặt tôi cũng vui vẻ như vậy. Sau đó tôi lại hỏi thăm mới biết Lã Tự Vân là môn đồ duy nhất của Vãn Quản lão sư Kim Đế Tiên Đề. Sở dĩ có cái tên này là do Vãn Quản lão sư là vị duy nhất đang cùng một lúc giữ chức vụ trên tiên giới. Đế Tiên. Vì Vãn Quản lão sư thường xuyên không có mặt ở Thanh Sư vậy nên số lượng đệ tử cũng rất hạn chế, năm ấy chọn tới chọn lui cuối cùng chỉ chọn một mình Lã Tự Vân, mặc dù muốn cả Bành Phỉ lão ca ca của tôi nhưng lại bị Mộc Thanh lão sư nhanh tay hơn một bước. Hơn nữa mọi người đều nhận định Lã Tự Vân tính tình kì dị hệt như lão sư Vãn Quản, nếu để Bành Phỉ mặt mày tươi vui kia đi thì chắc chắn sẽ “chịu không nổi khí hậu”. Mặc dù đối với tôi thấy Bành Phỉ ca ca rất lạnh lùng rồi nhưng quả thật so với Lã Tự Vân kì dị kia, mang so sánh đúng là làm tổn thương huynh ấy. Lại kì quái hơn là tôi không hiểu vì sao nhắc tới vấn đề này mọi người đồng loạt nhìn tôi, ánh mắt rất đồng cảm???
Qua giờ nghỉ trưa, buổi chiều sau khi luyện võ công mọi người lại xuống núi lần nữa, lần này đi chặt củi, nghe nói mỗi chi phái có cách tập luyện khác nhau, đây là tôi đang nói riêng Mộc Vũ Đề.
Lúc tôi cùng bọn họ dưới núi trở về thấy Mộc Thanh lão sư đang nói chuyện với một người trẻ hơn mộc chút, nhưng nhìn bề ngoài không khác biệt mấy, mặc một đạo y phiêm phiếm sắc đỏ, tay cầm cây phất trần. Tôi ngó nghiêng một chút thấy Đông Tử Hà đang đứng gần đó liền chạy lại, vui vẻ gọi hắn:
“ Tử Hà! Ngươi làm gì ở đây?”
Đông Tử Hà chỉ vào lão sư áo đỏ nói:
“ Sư phụ ta đang ở đây.”
Tôi “ồ” một tiếng, lần đầu tiên trông thấy vị Hỏa Nhẫn lão sư đó. Đông Tử Hà chưa nói gì tiếp, Lã Tự Vân từ phía sau xuất hiện bất ngờ làm tôi giật mình nhảy dựng lên, anh ta lại làm như không có gì thản nhiên nói với tôi:
“ Lát nữa Hỏa Nhẫn lão sư có nói gì, không cần bối rối, cứ nói: Người giám hộ cô là Bành Phỉ Mộc Vũ Đề.”
Tôi lại một lần nữa không hiểu anh ta nói gì, con người này nói chuyện đều khó hiểu, nhưng anh ta không thèm để ý, nói xong liền quay người bước đi, tôi còn đang định cong môi lên mắng anh ta đã dừng lại nói thêm một câu:
“ Về sau ai hỏi đều nói vậy.” sau đó bỏ đi biệt.
Lúc tôi quay lại Mộc Thanh lão sư đã rời khỏi, Hỏa Nhẫn lão sư đang tiến về phía này, tôi liền cúi đầu hành lễ. Hỏa Nhẫn lão sư mặc dù cũng đang cười nhưng không cảm nhận được sự thoải mái như lão Mộc sư, ngược lại có chút e ngại.
Ngài ấy bước ba bước nữa tới gần chỗ tôi, lại không đợi tôi kịp giới thiệu gì trực tiếp nói:
“ Tiểu nha đầu, theo ta về Hỏa Nam Đề, ta sẽ bồi dưỡng ngươi.”
Trong đầu tôi thầm nghĩ, ai nha, lão sư như vậy quá vội vàng rồi chăng? Nghĩ tới lời Lã Tự Vân nói với tôi lúc nãy, thiết nghĩ người đã thẳng thắn như vậy tôi cũng không nên vòng vo vì thế liền nói:
“ Lão sư, ta đã có người giám hộ rồi, là Bành Phỉ Mộc Vũ Đề.”Nhưng dù sao người giám hộ cũng không phải là sư phụ…tôi nghĩ tới liền thấy có chút buồn phiền.
Hỏa Nhẫn lão sư không nói gì nữa, không giằng co với tôi, phất cây phất trần, cười hà hà đi khỏi, Đông Tử Hà cũng rời đi ngay sau đó.
Sau đó tôi thấy Mộc Thanh lão sư đứng trên hành lang Vũ Đề nhìn tôi cười lớn, vẻ mặt có chút sảng khoái.
Không hiểu vì sao cùng một ngày hôm nay lại nhiều vị lão sư đến Mộc Vũ Đề như vậy, trừ bỏ Vãn Quản lão Đế Tiên hiện tại không có ở đây, các vị khác mỗi người đều một lượt ghé qua.
Tôi đem chuyện này đi hỏi đại sư huynh Tiêu Vân Phong:
“ Các vị ấy quan hệ tốt vậy sao?”
Đại sư huynh nghe xong liền cười, sau đó đưa tay xoa xoa đầu tôi, lần đầu tiên tôi có cảm giác như mình trở lại năm mười một tuổi, mọi người đều rất thích xoa đầu tôi. Huynh ấy nói:
“ Lát nữa muội sẽ biết, không cần tò mò.”
Sau đó một vị sư tỷ liền đi qua nói các vị lão sư gọi tôi.
Khi tôi bước vào, ba chiếc ghế có ba vị ngồi, còn ba chỗ trống, một của sư phụ Lã Tự Vân, một của Hỏa Nhẫn lão sư đã ra về rồi, còn lại tôi không biết của ai.
Người mặc đạo y màu nâu tôi đoán là Tăng Thế lão sư của Thổ Hư Đề. Tăng Thế lão sư nhìn bề ngoài đều râu tóc bạc phơ không mấy khác so với những vị khác nhưng khí chất trên mỗi người đều có sự phân biệt rõ ràng, kế đó còn một người mặc dù là lão sư nhưng bề ngoài trông rất trẻ, có lẽ là Dao Ny tử của Thủy Vô Đề, cũng là nữ sư duy nhất của Thanh Sư môn. Tôi đột nhiên cảm thấy nếu lát nữa phải từ chối cô ấy thì có chút tiếc nuối. Thứ lỗi vì tôi không gọi Dao Ny tử là lão vì cô ấy trẻ như vậy, nhất thời tôi không thốt ra được.
Mấy người thấy tôi tới cũng không nói gì, vẫn chuyên tâm bàn bạc, tôi nghe lấy nửa chữ cũng không hiểu, có Mộc lão từ đầu đến cuối chỉ im lặng cười cười, thỉnh thoảng lắc lắc đầu. Sau cùng cả ba vị quay qua nhìn tôi một cách đồng loạt, sau đó lại cùng một câu hỏi, nói tôi theo về chi phái bọn họ, Mộc Thanh lão sư cũng hỏi tôi:
“ Nha đầu, ý ngươi thế nào?” tuy bên ngoài thấy lão sư hỏi vậy nhưng miệng lại ý cười không bớt. Tôi vẫn nghe lời Lã Tự Vân nói:
“ Cảm ơn các vị lão sư, ta đã có người giám hộ, là Bành Phỉ Mộc Vũ Đề.” Tôi cảm thấy mình có thể tin anh ta.
Tăng Thế lão sư nghe xong hoàn toàn không phật ý, tôi có cảm giác ngài ấy cười có mấy phần giống Mộc Thanh sư.
“ Ha ha, rất khẳng khái, vẫn là ta không may mắn, chậm tay hơn.”
Dao Ny tử đứng dậy đi đến chỗ tôi, thân mật cầm tay tôi nói:
“ Đúng là đáng tiếc, sau này ngươi rảnh qua chỗ ta chơi, Thủy Vô Đề có rất nhiều nơi đẹp.”
Tôi đối mặt với bọn họ khó tránh chút ái ngại. Có điều có lời mời này, về sau tôi cũng có thể mang danh làm khách tự do chạy nhảy.
Tiêu Vân Phong thay Mộc Thanh lão sư tiễn hai người ra về, tôi đứng ngập ngừng mãi cuối cùng quyết định hỏi lão sư phụ của anh ta:
“ Lão sư, ta đều từ chối bọn họ rồi, sau này ai sẽ nhận ta đây?”
Mộc Thanh lão sư dường như cũng đoán ra suy nghĩ này của tôi, thong thả nhấp ly trà Bạch cửu Liên, hưởng thụ hết hương vị trà tan trong miệng mới nói:
“ Không phải còn một người nữa sao? Ngươi vội gì? Hà hà”
Tôi nghe một lời này trong đầu ngập tràn những lời về vị Đế Tiên kia, có khi nào tương lai tôi sẽ thành ra giống như Lã Tự Vân? Dọa người quá rồi. Mà lại nói tới người như vậy lại chịu chọn tôi sao? Như thế lại càng khó tin hơn nữa!
Tôi không để ý tới lời lão râu trắng ấy nữa, xoay người đi ra, trong đầu thầm lên kế hoạch, đợi khi Bành ca ca về sẽ theo huynh ấy nghiêm túc học hỏi, trong vài năm tới thế nào bản thân cũng phải thu được chút thành tựu.
Việc luyện tập ở Mộc Vũ Đề này nói khó cũng không phải quá khó, không biết có phải do đặc tính hạ phái này xưa nay yêu thích, chuộng lối tu luyện thanh nhàn hay không, nhưng tôi để ý mỗi ngày đều có hai lần luyện tập một loại bài tập tên độc một chữ “Tĩnh”, chính là thưởng trà. Có điều tôi hoàn toàn không biết được mỗi lần như vậy là họ đang luyện về lĩnh vực nào.
Tính giờ đúng tới lúc tiếng kẻng thứ ba tôi liền từ trong phòng mở cửa chạy ra, tới sảnh lớn của Mộc Vũ Đề, cùng các sư huynh luyện tập, vừa vặn gặp được Ngũ Nguyệt đang ôm rổ cà củ quả, tôi liếc nó một cái, khinh bỉ nói:
“ Muội, cái đồ tham ăn.” Nói là khinh bỉ chứ quả thật không có chút thái độ xấu xa nào nha.
Ngũ Nguyệt bị tôi nói, có lẽ cảm thấy đầy mình oan ức, chun cái mũi, miệng hơi dẩu lên:
“ Muội đâu có, là đang giúp nhà bếp chuẩn bị bữa tối, một lát mấy người luyện tập xong liền có cơm nóng ăn.”
Tôi nghe giọng điệu uất ức muốn khóc ấy của nó nhịn không nổi nhăn mặt cười:
“ Được rồi, là ta không đúng, muội mau đi đi, mất công mọi người lại đợi.”
Ngũ Nguyệt sau đó liền trở nên vui vẻ, chào tôi một tiếng sau đó ôm rổ củ đi.
Vì tôi mải trêu chọc thỏ tinh nên khi bước vào bị trễ một chút, mọi người đã bắt đầu pha trà, tôi liền tìm một vị trí còn trống, im lặng ngồi xuống, vừa khéo ngồi cạnh đại sư huynh Tiêu Vân Phong. Tôi để ý chum trà của huynh ấy có vẻ đã được, một hương vị thanh dịu từ khe trên nắp lan ra khắp nơi.
Tiêu Vân Phong thấy tôi nhìn chăm chú quay sang cười cười, nhẹ giọng nhắc nhở:
“ Tới trễ còn không mau làm đi, lát có người đi kiểm tra kết quả, đừng trách ta không nhắc muội.” Vừa nói vừa bỏ thêm một chút cam thảo vào ly, hãm nước nóng đổ đi. Khi trước tôi cũng từng nghe nói làm vậy để lưu lại mùi hương và vị ngọt của cam thảo trên ly. Tôi liền học theo huynh ấy, quay qua bắt đầu lúi húi làm việc của mình.
Qua hết một ngày nữa, tới ban đêm, không biết có phải thành quen rồi không, nửa giấc tôi đều tỉnh dậy, ra ngoài đi dạo, hít thở không khí. Mộc Vũ Đề không chỉ nhiều trúc mà còn có rất nhiều hoa và thảo mộc, mùi hương rất dễ chịu.
Tôi đi lung tung, không biết từ lúc nào đã đi vào giữa rừng trúc, đột nhiên nhớ lại hôm đầu tiên gặp Lã Tự Vân luyện kiếm ở đây, ánh mắt theo phản xạ ngó ngang tìm kiếm, nhưng hôm nay anh ta không tới. Tôi cũng không nán lại nơi đó lâu, xoay người theo đường cũ trở vào. Thật ra rừng trúc này thuộc quản lý của Mộc Vũ Đề, không phải là nơi có thể trông thấy người của chi phái khác, giữa bao nhiêu người cũng chỉ có Lã Tự Vân từng tới đây luyện kiếm.
Lúc tôi trở vào trong, không để ý vô tình đụng phải một người cao lớn, ngẩng đầu mới biết là Lã Tự Vân, anh ta cũng đang cúi xuống nhìn tôi, mặc dù trong bóng tối tôi vẫn lờ mờ nhận ra mày anh ta đang cau lại:
“ Nửa đêm không ngủ còn đi đâu?”
Tôi vốn nghĩ, không phải anh ta cũng nửa đêm không ngủ đi lại lung tung sao, còn mang cái thái độ đó đi hỏi tôi như vậy? Sau cùng lại chỉ lắc đầu, không muốn đôi co với anh ta:
“ Không ngủ được.”
Anh ta nghe xong không mặn không nhạt nói với tôi:
“ Đi thôi.”
Tôi hỏi anh ta đi đâu, hỏi tới nửa đường anh ta cũng không thèm nói gì, rốt cuộc tôi đành tự động im lặng.
Mặc dù bây giờ là ban đêm nhưng tôi có cảm giác như khắp mọi ngóc ngách của Thanh Sư đều có một màu sáng ánh trăng mờ mờ. Chúng tôi đi một lúc lâu, tới nỗi đôi chân bắt đầu có dấu hiệu đình công, tôi thiếu kiên nhẫn hỏi anh ta:
“ Rốt cuộc khi nào mới tới nơi?” còn đi nữa chắc trời sáng cũng chưa tới được.
Lã Tự Vân bước thêm mấy bước liền dừng lại, nếu tôi đi nhanh chắc chắn đã bị va vào lưng anh ta.
“ Đến rồi.”
Trước mặt là một cánh cổng lớn để mở, bên trong khuôn viên rộng lớn, Lã Tự Vân bước vào trong, đèn đuốc trong sân tự động thắp sáng hết hệt như có một cơ quan bí mật nào đó.
“ Đây là đâu?”
“ Kim Đế Tiên Đề.”
Mấy chữ này tôi nghe thấy có chút ngạc nhiên:
“ Kim Đế Tiên Đề? Huynh dẫn ta tới đây làm gì?”
Lã Tự Vân không dừng bước, nói với tôi vẫn đang thơ thẩn phía sau:
“ Đi xem phòng của cô.”
Tôi vốn còn đang ngây ngốc mất một thời gian mới hiểu anh ta nói gì, tuy nhiên có chút khó tin:
“ Nói vậy thực sự là Lão Đế Tiên muốn thu nhận ta sao?” vậy là từ đầu Mộc Thanh lão sư mang tôi ném cho Bành Phỉ ca ca là muốn giữ lại cho lão Đế Tiên sao? Mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn không tránh khỏi bản thân có chút ảo tưởng, lại đem ảo tưởng này khoe với kẻ vô xúc vô cảm Lã Tự Vân:
“ Có phải lão sư phụ huynh nhìn ra tiên cơ gì trên người ta không?” nếu không sao dễ dàng thu nhận ta như vậy, tới mặt ta còn chưa nhìn qua mà.
Lã Tự Vân hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên theo thói quen của anh ta, phớt lờ tôi.
Đêm hôm nay, vì mất khá nhiều thời gian di chuyển, thành ra lúc quay lại phòng trời cũng sắp sáng, đoán chừng chẳng qua bao lâu nữa mọi người sẽ thức dậy.
Trước khi tôi về phòng đột nhiên Lã Tự Vân hỏi tôi một câu:
“ Cô có từng gặp qua…?” cuối cùng anh ta hơi dừng lại sau đó không hỏi nữa, tôi cảm thấy từ sau khi anh rời khỏi Kim Đế Tiên Đề anh ta rất lạ nhưng lại không tiện dò hỏi vì thế đợi tới khi anh ta đi khuất bóng tôi cũng trở vào phòng chợp mắt một lát.
Có điều, ba ngày ở đây cũng không tới nỗi nhàm chán, không làm việc tôi có thể chạy đây đó, làm quen với mọi người, trong số đó có một người lên Tiêu Vân Phong là đại sư huynh của Bành Phỉ ca ca và một tiểu nha đầu tên Ngũ Nguyệt. Thú vị là nha đầu này chính là một con thỏ tinh chính cống được Mộc Thanh lão sư phụ đưa về từ nhỏ, sau này tu luyện thành người, mặc dù cũng phải tới mấy trăm tuổi nhưng vóc dáng nhỏ bé vẫn phải kêu tôi một tiếng tỷ tỷ.
Ngoài Mộc Vũ Đề, không nói đến Lã Tự Vân tôi còn quen biết một người, đoán chừng anh ta cũng chỉ trạc tuổi tôi tên Đông Tử Hà, anh ta là người của Hỏa Nam Đề. Đúng rồi, còn một việc tôi biết được là Lã Tự Vân không cùng chi phái với Bành Phỉ ca ca. Sau này tôi mang chuyện này đi hỏi các sư huynh đệ mọi người vừa cười vừa châm chọc con mắt nhìn người của tôi:
“ Muội nhìn thế nào lại nghĩ hắn là người Mộc Vũ Đề? Muội thấy Mộc Vũ Đề chúng ta không phải người nào cũng vui vui vẻ vẻ sao? Đào đâu ra tên mặt lạnh cạy răng không nói như hắn ta?”
Lúc ấy tôi mới suy nghĩ, tới cả lão sư phụ Mộc Thanh lần đầu gặp mặt tôi cũng vui vẻ như vậy. Sau đó tôi lại hỏi thăm mới biết Lã Tự Vân là môn đồ duy nhất của Vãn Quản lão sư Kim Đế Tiên Đề. Sở dĩ có cái tên này là do Vãn Quản lão sư là vị duy nhất đang cùng một lúc giữ chức vụ trên tiên giới. Đế Tiên. Vì Vãn Quản lão sư thường xuyên không có mặt ở Thanh Sư vậy nên số lượng đệ tử cũng rất hạn chế, năm ấy chọn tới chọn lui cuối cùng chỉ chọn một mình Lã Tự Vân, mặc dù muốn cả Bành Phỉ lão ca ca của tôi nhưng lại bị Mộc Thanh lão sư nhanh tay hơn một bước. Hơn nữa mọi người đều nhận định Lã Tự Vân tính tình kì dị hệt như lão sư Vãn Quản, nếu để Bành Phỉ mặt mày tươi vui kia đi thì chắc chắn sẽ “chịu không nổi khí hậu”. Mặc dù đối với tôi thấy Bành Phỉ ca ca rất lạnh lùng rồi nhưng quả thật so với Lã Tự Vân kì dị kia, mang so sánh đúng là làm tổn thương huynh ấy. Lại kì quái hơn là tôi không hiểu vì sao nhắc tới vấn đề này mọi người đồng loạt nhìn tôi, ánh mắt rất đồng cảm???
Qua giờ nghỉ trưa, buổi chiều sau khi luyện võ công mọi người lại xuống núi lần nữa, lần này đi chặt củi, nghe nói mỗi chi phái có cách tập luyện khác nhau, đây là tôi đang nói riêng Mộc Vũ Đề.
Lúc tôi cùng bọn họ dưới núi trở về thấy Mộc Thanh lão sư đang nói chuyện với một người trẻ hơn mộc chút, nhưng nhìn bề ngoài không khác biệt mấy, mặc một đạo y phiêm phiếm sắc đỏ, tay cầm cây phất trần. Tôi ngó nghiêng một chút thấy Đông Tử Hà đang đứng gần đó liền chạy lại, vui vẻ gọi hắn:
“ Tử Hà! Ngươi làm gì ở đây?”
Đông Tử Hà chỉ vào lão sư áo đỏ nói:
“ Sư phụ ta đang ở đây.”
Tôi “ồ” một tiếng, lần đầu tiên trông thấy vị Hỏa Nhẫn lão sư đó. Đông Tử Hà chưa nói gì tiếp, Lã Tự Vân từ phía sau xuất hiện bất ngờ làm tôi giật mình nhảy dựng lên, anh ta lại làm như không có gì thản nhiên nói với tôi:
“ Lát nữa Hỏa Nhẫn lão sư có nói gì, không cần bối rối, cứ nói: Người giám hộ cô là Bành Phỉ Mộc Vũ Đề.”
Tôi lại một lần nữa không hiểu anh ta nói gì, con người này nói chuyện đều khó hiểu, nhưng anh ta không thèm để ý, nói xong liền quay người bước đi, tôi còn đang định cong môi lên mắng anh ta đã dừng lại nói thêm một câu:
“ Về sau ai hỏi đều nói vậy.” sau đó bỏ đi biệt.
Lúc tôi quay lại Mộc Thanh lão sư đã rời khỏi, Hỏa Nhẫn lão sư đang tiến về phía này, tôi liền cúi đầu hành lễ. Hỏa Nhẫn lão sư mặc dù cũng đang cười nhưng không cảm nhận được sự thoải mái như lão Mộc sư, ngược lại có chút e ngại.
Ngài ấy bước ba bước nữa tới gần chỗ tôi, lại không đợi tôi kịp giới thiệu gì trực tiếp nói:
“ Tiểu nha đầu, theo ta về Hỏa Nam Đề, ta sẽ bồi dưỡng ngươi.”
Trong đầu tôi thầm nghĩ, ai nha, lão sư như vậy quá vội vàng rồi chăng? Nghĩ tới lời Lã Tự Vân nói với tôi lúc nãy, thiết nghĩ người đã thẳng thắn như vậy tôi cũng không nên vòng vo vì thế liền nói:
“ Lão sư, ta đã có người giám hộ rồi, là Bành Phỉ Mộc Vũ Đề.”Nhưng dù sao người giám hộ cũng không phải là sư phụ…tôi nghĩ tới liền thấy có chút buồn phiền.
Hỏa Nhẫn lão sư không nói gì nữa, không giằng co với tôi, phất cây phất trần, cười hà hà đi khỏi, Đông Tử Hà cũng rời đi ngay sau đó.
Sau đó tôi thấy Mộc Thanh lão sư đứng trên hành lang Vũ Đề nhìn tôi cười lớn, vẻ mặt có chút sảng khoái.
Không hiểu vì sao cùng một ngày hôm nay lại nhiều vị lão sư đến Mộc Vũ Đề như vậy, trừ bỏ Vãn Quản lão Đế Tiên hiện tại không có ở đây, các vị khác mỗi người đều một lượt ghé qua.
Tôi đem chuyện này đi hỏi đại sư huynh Tiêu Vân Phong:
“ Các vị ấy quan hệ tốt vậy sao?”
Đại sư huynh nghe xong liền cười, sau đó đưa tay xoa xoa đầu tôi, lần đầu tiên tôi có cảm giác như mình trở lại năm mười một tuổi, mọi người đều rất thích xoa đầu tôi. Huynh ấy nói:
“ Lát nữa muội sẽ biết, không cần tò mò.”
Sau đó một vị sư tỷ liền đi qua nói các vị lão sư gọi tôi.
Khi tôi bước vào, ba chiếc ghế có ba vị ngồi, còn ba chỗ trống, một của sư phụ Lã Tự Vân, một của Hỏa Nhẫn lão sư đã ra về rồi, còn lại tôi không biết của ai.
Người mặc đạo y màu nâu tôi đoán là Tăng Thế lão sư của Thổ Hư Đề. Tăng Thế lão sư nhìn bề ngoài đều râu tóc bạc phơ không mấy khác so với những vị khác nhưng khí chất trên mỗi người đều có sự phân biệt rõ ràng, kế đó còn một người mặc dù là lão sư nhưng bề ngoài trông rất trẻ, có lẽ là Dao Ny tử của Thủy Vô Đề, cũng là nữ sư duy nhất của Thanh Sư môn. Tôi đột nhiên cảm thấy nếu lát nữa phải từ chối cô ấy thì có chút tiếc nuối. Thứ lỗi vì tôi không gọi Dao Ny tử là lão vì cô ấy trẻ như vậy, nhất thời tôi không thốt ra được.
Mấy người thấy tôi tới cũng không nói gì, vẫn chuyên tâm bàn bạc, tôi nghe lấy nửa chữ cũng không hiểu, có Mộc lão từ đầu đến cuối chỉ im lặng cười cười, thỉnh thoảng lắc lắc đầu. Sau cùng cả ba vị quay qua nhìn tôi một cách đồng loạt, sau đó lại cùng một câu hỏi, nói tôi theo về chi phái bọn họ, Mộc Thanh lão sư cũng hỏi tôi:
“ Nha đầu, ý ngươi thế nào?” tuy bên ngoài thấy lão sư hỏi vậy nhưng miệng lại ý cười không bớt. Tôi vẫn nghe lời Lã Tự Vân nói:
“ Cảm ơn các vị lão sư, ta đã có người giám hộ, là Bành Phỉ Mộc Vũ Đề.” Tôi cảm thấy mình có thể tin anh ta.
Tăng Thế lão sư nghe xong hoàn toàn không phật ý, tôi có cảm giác ngài ấy cười có mấy phần giống Mộc Thanh sư.
“ Ha ha, rất khẳng khái, vẫn là ta không may mắn, chậm tay hơn.”
Dao Ny tử đứng dậy đi đến chỗ tôi, thân mật cầm tay tôi nói:
“ Đúng là đáng tiếc, sau này ngươi rảnh qua chỗ ta chơi, Thủy Vô Đề có rất nhiều nơi đẹp.”
Tôi đối mặt với bọn họ khó tránh chút ái ngại. Có điều có lời mời này, về sau tôi cũng có thể mang danh làm khách tự do chạy nhảy.
Tiêu Vân Phong thay Mộc Thanh lão sư tiễn hai người ra về, tôi đứng ngập ngừng mãi cuối cùng quyết định hỏi lão sư phụ của anh ta:
“ Lão sư, ta đều từ chối bọn họ rồi, sau này ai sẽ nhận ta đây?”
Mộc Thanh lão sư dường như cũng đoán ra suy nghĩ này của tôi, thong thả nhấp ly trà Bạch cửu Liên, hưởng thụ hết hương vị trà tan trong miệng mới nói:
“ Không phải còn một người nữa sao? Ngươi vội gì? Hà hà”
Tôi nghe một lời này trong đầu ngập tràn những lời về vị Đế Tiên kia, có khi nào tương lai tôi sẽ thành ra giống như Lã Tự Vân? Dọa người quá rồi. Mà lại nói tới người như vậy lại chịu chọn tôi sao? Như thế lại càng khó tin hơn nữa!
Tôi không để ý tới lời lão râu trắng ấy nữa, xoay người đi ra, trong đầu thầm lên kế hoạch, đợi khi Bành ca ca về sẽ theo huynh ấy nghiêm túc học hỏi, trong vài năm tới thế nào bản thân cũng phải thu được chút thành tựu.
Việc luyện tập ở Mộc Vũ Đề này nói khó cũng không phải quá khó, không biết có phải do đặc tính hạ phái này xưa nay yêu thích, chuộng lối tu luyện thanh nhàn hay không, nhưng tôi để ý mỗi ngày đều có hai lần luyện tập một loại bài tập tên độc một chữ “Tĩnh”, chính là thưởng trà. Có điều tôi hoàn toàn không biết được mỗi lần như vậy là họ đang luyện về lĩnh vực nào.
Tính giờ đúng tới lúc tiếng kẻng thứ ba tôi liền từ trong phòng mở cửa chạy ra, tới sảnh lớn của Mộc Vũ Đề, cùng các sư huynh luyện tập, vừa vặn gặp được Ngũ Nguyệt đang ôm rổ cà củ quả, tôi liếc nó một cái, khinh bỉ nói:
“ Muội, cái đồ tham ăn.” Nói là khinh bỉ chứ quả thật không có chút thái độ xấu xa nào nha.
Ngũ Nguyệt bị tôi nói, có lẽ cảm thấy đầy mình oan ức, chun cái mũi, miệng hơi dẩu lên:
“ Muội đâu có, là đang giúp nhà bếp chuẩn bị bữa tối, một lát mấy người luyện tập xong liền có cơm nóng ăn.”
Tôi nghe giọng điệu uất ức muốn khóc ấy của nó nhịn không nổi nhăn mặt cười:
“ Được rồi, là ta không đúng, muội mau đi đi, mất công mọi người lại đợi.”
Ngũ Nguyệt sau đó liền trở nên vui vẻ, chào tôi một tiếng sau đó ôm rổ củ đi.
Vì tôi mải trêu chọc thỏ tinh nên khi bước vào bị trễ một chút, mọi người đã bắt đầu pha trà, tôi liền tìm một vị trí còn trống, im lặng ngồi xuống, vừa khéo ngồi cạnh đại sư huynh Tiêu Vân Phong. Tôi để ý chum trà của huynh ấy có vẻ đã được, một hương vị thanh dịu từ khe trên nắp lan ra khắp nơi.
Tiêu Vân Phong thấy tôi nhìn chăm chú quay sang cười cười, nhẹ giọng nhắc nhở:
“ Tới trễ còn không mau làm đi, lát có người đi kiểm tra kết quả, đừng trách ta không nhắc muội.” Vừa nói vừa bỏ thêm một chút cam thảo vào ly, hãm nước nóng đổ đi. Khi trước tôi cũng từng nghe nói làm vậy để lưu lại mùi hương và vị ngọt của cam thảo trên ly. Tôi liền học theo huynh ấy, quay qua bắt đầu lúi húi làm việc của mình.
Qua hết một ngày nữa, tới ban đêm, không biết có phải thành quen rồi không, nửa giấc tôi đều tỉnh dậy, ra ngoài đi dạo, hít thở không khí. Mộc Vũ Đề không chỉ nhiều trúc mà còn có rất nhiều hoa và thảo mộc, mùi hương rất dễ chịu.
Tôi đi lung tung, không biết từ lúc nào đã đi vào giữa rừng trúc, đột nhiên nhớ lại hôm đầu tiên gặp Lã Tự Vân luyện kiếm ở đây, ánh mắt theo phản xạ ngó ngang tìm kiếm, nhưng hôm nay anh ta không tới. Tôi cũng không nán lại nơi đó lâu, xoay người theo đường cũ trở vào. Thật ra rừng trúc này thuộc quản lý của Mộc Vũ Đề, không phải là nơi có thể trông thấy người của chi phái khác, giữa bao nhiêu người cũng chỉ có Lã Tự Vân từng tới đây luyện kiếm.
Lúc tôi trở vào trong, không để ý vô tình đụng phải một người cao lớn, ngẩng đầu mới biết là Lã Tự Vân, anh ta cũng đang cúi xuống nhìn tôi, mặc dù trong bóng tối tôi vẫn lờ mờ nhận ra mày anh ta đang cau lại:
“ Nửa đêm không ngủ còn đi đâu?”
Tôi vốn nghĩ, không phải anh ta cũng nửa đêm không ngủ đi lại lung tung sao, còn mang cái thái độ đó đi hỏi tôi như vậy? Sau cùng lại chỉ lắc đầu, không muốn đôi co với anh ta:
“ Không ngủ được.”
Anh ta nghe xong không mặn không nhạt nói với tôi:
“ Đi thôi.”
Tôi hỏi anh ta đi đâu, hỏi tới nửa đường anh ta cũng không thèm nói gì, rốt cuộc tôi đành tự động im lặng.
Mặc dù bây giờ là ban đêm nhưng tôi có cảm giác như khắp mọi ngóc ngách của Thanh Sư đều có một màu sáng ánh trăng mờ mờ. Chúng tôi đi một lúc lâu, tới nỗi đôi chân bắt đầu có dấu hiệu đình công, tôi thiếu kiên nhẫn hỏi anh ta:
“ Rốt cuộc khi nào mới tới nơi?” còn đi nữa chắc trời sáng cũng chưa tới được.
Lã Tự Vân bước thêm mấy bước liền dừng lại, nếu tôi đi nhanh chắc chắn đã bị va vào lưng anh ta.
“ Đến rồi.”
Trước mặt là một cánh cổng lớn để mở, bên trong khuôn viên rộng lớn, Lã Tự Vân bước vào trong, đèn đuốc trong sân tự động thắp sáng hết hệt như có một cơ quan bí mật nào đó.
“ Đây là đâu?”
“ Kim Đế Tiên Đề.”
Mấy chữ này tôi nghe thấy có chút ngạc nhiên:
“ Kim Đế Tiên Đề? Huynh dẫn ta tới đây làm gì?”
Lã Tự Vân không dừng bước, nói với tôi vẫn đang thơ thẩn phía sau:
“ Đi xem phòng của cô.”
Tôi vốn còn đang ngây ngốc mất một thời gian mới hiểu anh ta nói gì, tuy nhiên có chút khó tin:
“ Nói vậy thực sự là Lão Đế Tiên muốn thu nhận ta sao?” vậy là từ đầu Mộc Thanh lão sư mang tôi ném cho Bành Phỉ ca ca là muốn giữ lại cho lão Đế Tiên sao? Mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn không tránh khỏi bản thân có chút ảo tưởng, lại đem ảo tưởng này khoe với kẻ vô xúc vô cảm Lã Tự Vân:
“ Có phải lão sư phụ huynh nhìn ra tiên cơ gì trên người ta không?” nếu không sao dễ dàng thu nhận ta như vậy, tới mặt ta còn chưa nhìn qua mà.
Lã Tự Vân hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên theo thói quen của anh ta, phớt lờ tôi.
Đêm hôm nay, vì mất khá nhiều thời gian di chuyển, thành ra lúc quay lại phòng trời cũng sắp sáng, đoán chừng chẳng qua bao lâu nữa mọi người sẽ thức dậy.
Trước khi tôi về phòng đột nhiên Lã Tự Vân hỏi tôi một câu:
“ Cô có từng gặp qua…?” cuối cùng anh ta hơi dừng lại sau đó không hỏi nữa, tôi cảm thấy từ sau khi anh rời khỏi Kim Đế Tiên Đề anh ta rất lạ nhưng lại không tiện dò hỏi vì thế đợi tới khi anh ta đi khuất bóng tôi cũng trở vào phòng chợp mắt một lát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook