Khó Gả
-
Chương 43
Thấy tâm trạng của Liễu thị cũng tốt hơn một chút, Kỷ Đào cũng thấy nhẹ nhõm hơn, bình thường Liễu thị tùy tiện, làm việc hào phóng, cũng chưa bao giờ nhìn thấy bà òa khóc như vậy.
Liễu thị lau nước mắt, lại nói: “Chỉ là ta cảm thấy là, làm nữ tử đã khó khăn rồi, Kỷ gia chỉ có một đứa con là con, tuy rằng cha con cũng không nói gì, nhưng ta cũng cảm thấy cực kỳ có lỗi với ông ấy……”“Cũng vô cùng có lỗi với con.
” Liễu thị nhìn Kỷ Đào, đưa tay xoa nhẹ mái tóc óng mượt của nàng, nhẹ giọng nói: “Nếu như con có một đệ đệ, thì đã có thể tùy ý chọn lấy một mối hôn sự, dựa vào khuôn mặt của con, còn cả y thuật của con nữa, không phải là do ta khoe khoang, toàn bộ trấn Cổ Kỳ, dù là ai cũng có thể gả.
”Kỷ Đào cúi đầu, bình tĩnh nói: “So với việc gả ra ngoài, con còn thích việc ở lại trong nhà thôi, muốn làm gì thì làm đó, gả đi rồi còn phải hầu hạ cha mẹ chồng, chưa nói gì về vấn đề khác, chỉ nói về phần con muốn đi chữa bệnh, bây giờ con đang ở nhà, nhưng người cùng làng cùng xóm nếu muốn tìm đến con, lúc nào con cũng có thể đi được, nếu là gả cho người ta rồi……”Nhất định là sẽ không tự do như thế nữa, dù là ai cũng không muốn con dâu trong nhà ra cửa thường xuyên.
Chuyện Tiền gia đã tới cửa Kỷ gia, không ít người trong thôn cũng đã biết, không biết là ai nói ra, mà khiến cả một nhà đến của làm khách, trong đó còn có một nam nhân độ tuổi thanh niên, khiến người ta vừa nhìn đã biết là họ vì sao mà đến.
Đặc biệt thôn trưởng Kỷ Duy, Kỷ Đào là một đại phu, không ít người âm thầm để ý.
Nói thật, Kỷ Đào chọn việc kén rể, đối với thôn dân ở thôn Đào Nguyên mà nói thì là chuyện tốt.
Nếu Kỷ Đào thật sự gả ra ngoài rồi, tuổi tác của Phó đại phu cũng ngày một lớn, vậy thì mười mấy năm sau của thôn Đào Nguyên, thậm chí là mấy năm nữa cũng đã không còn đại phu nào rồi, ai mà bị đau đầu nhức óc, thì phải đến thôn khác hay lên trấn tìm đại phu, thật sự có quá nhiều bất tiện.
Nhưng mà Kỷ gia cũng không truyền ra tin gì cả, rõ ràng là hôn sự này không thành, ngoại trừ mấy phụ nhân lắm điều nhiều chuyện âm thầm bàn tán, mọi người đều rất hiểu chuyện mà không đề cập đến những chuyện này.
Đương nhiên, còn có kẻ động tâm tư, Kỷ gia chính là nhà giàu có nhất ở thôn Đào Nguyên, nếu mà đến ở rể rồi, mỗi ngày của sau này trôi qua nhất định êm ấm.
Ví dụ như là con dâu cả của Tiền thị là Triệu Ngô thị.
Hôm nay, Kỷ gia vừa mới ăn xong bữa sáng, bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa, Dương ma ma nhanh chóng chạy ra mở, khi thấy Triệu Tiền thị thì bà cũng không quá ngạc nhiên, chỉ cho rằng bà ta cần mời Kỷ Đào sang xem bệnh.
“Ma ma, thôn trưởng phu nhân có ở đây không?” Triệu Tiền thị nịnh nọt cười nói.
Trong lòng Dương ma ma thấy hơi kinh ngạc, ngoài miệng lại nói: “Có.
”“Vậy thì tốt rồi, ta ấy à, có việc muốn tìm thôn trưởng phu nhân để thương lượng.
” Vừa nói chuyện, bà ta vừa đẩy ra Dương ma ma ra để vào cửa.
Lúc này toàn bộ Kỷ gia đều đang tập trung ở nhà chính, Triệu Tiền thị đi vào, nhìn thấy mọi người, cười nói: “Cả nhà đều ở đây, vừa đúng lúc mà.
”Kỷ Đào không quá thích gương mặt đầy chua ngoa của bà ta, tuy rằng Triệu Ngô thị cũng đôi chút tùy hứng rồi nhảy giếng, nhưng nguyên nhân vẫn đến từ mấy nàng dâu không bớt lo của bà ta.
“Thím đứa nhỏ, có chuyện gì sao?” Khuôn mặt của Liễu thị mang đầy ý cười.
“Có, ta đây có một vài chuyện nhỏ thôi, ngươi nghe một chút.
” Triệu Tiền thị làm ra ám chỉ mà nhìn lướt qua Kỷ Đào.
Kỷ Đào thấy được, trực tiếp đứng lên, nói: “Nương, con đi kiểm tra dược liệu.
”Khi Kỷ Đào rời đi, còn nghe thấy tiếng Triệu Tiền thị khen y thuật của nàng.
Kỷ Đào trở về phòng, nàng không lo rằng Triệu Tiền thị có thể tính kế lên người Liễu thị, lại nói tiếp, Kỷ Duy vẫn còn ở đó.
Rất nhanh sau đó, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Dương ma ma rón rén đi cào, thấp giọng nói: “Cô nương, Triệu Tiền thị kia, ngài đoán xem bà ta đến đây làm gì?”Kỷ Đào thấy dáng vẻ tỏ thần bí của bà, nhịn không được cười lên một tiếng: “Đến đây làm gì vậy?”“Bà ta ấy à, đến để làm mai cho ngài đấy.
” Dương ma ma nhẹ giọng nói.
Kỷ Đào bỏ quyển sách trong tay xuống, nhìn bà.
“Khi nãy nô tỳ đưa trà vào, chính tai mình nghe được.
”Dương ma ma sợ nàng không tin, bày ra gương mặt nghiêm túc mà nói.
Kỷ Đào lại cầm cuốn sách lên, cười nói: “Không có việc gì đâu.
”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook