Khó Gả
-
Chương 25
Điền thị khóc lên từng tiếng chứ đầy áp lực cùng bất đắc dĩ và tuyệt vọng, Kỷ Đào chỉ nghe thôi cũng đã thấy chạnh lòng.
Nếu có người nói Điền thị câu tam đáp tứ, chỉ cần hỏi thăm người trong thôn, dù là ai cũng không bao giờ nói như thế.
Bình thường Điền thị là một người khiêm tốn đến như thể không tồn tại, ngoại trừ những chuyện cần thiết phải ra ngoài, như gánh nước xuống ruộng, còn lại thì cơ bản sẽ không ai nhìn thấy mặt bà.
Nhưng chuyện đã đến mức như vậy rồi, còn có người hắt một chén nước bẩn tanh hôi đến như vậy lên người bà, chỉ bởi vì bà là một quả phụ hay sao?Lâm Thiên Dược im lặng mà nghe, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Nương, đừng khóc, việc này nên trách con, Trì Trường An kia chính là người học cùng với con, bình thường tiên sinh hay khen con chăm chỉ, hắn ta cảm thấy không phục mà thôi.
Nhưng con cũng không thể ngờ rằng bản tính của hắn ta lại đê tiện xấu xa đến vậy, vậy mà dám……”Nói tới đây, hắn nhìn chằm chằm người đang nằm trên đất, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Người trên mặt đất bị ánh mắt kia làm cho nổi hết da gà, vội nói: “Chuyện này không liên quan ta, đều là do Trì Trường An bảo ta đến đây, ngay cả việc nhà của ngươi nằm ở đâu cũng là hắn ta nói cho ta biết, là căn nhà đối diện ngôi nhà xây bằng gạch xanh của thôn trưởng thôn Đào Nguyên…… Nếu không thì sao ta có thể tự mình tìm được đường đến đây chứ? Ngươi cũng là người đọc sách có phải không, ngươi thả ta đi có được không, qua năm nay là đến kỳ thi huyện rồi, sau này ngươi chính là một tú tài…… Vẫn không nên tính toán với một kẻ đầy nhơ nhuốc như ta, thả ta về đi mà, ta bảo đảm sẽ không nói ra một chút gì về chuyện này……”Kỷ Đào quay sang nhìn dáng vẻ tuy tỏ ra sợ hãi của ông ta, nhưng lại chắc chắn chừa lại cho bản thân mình một đường lui về.
Lâm Thiên Dược cười lạnh, điệu cười khiến cho người nào nghe đến cũng phải nổi da gà, nhìn thẳng vào người nằm trên đất: “Có phải ngươi cảm thấy ta nhất định sẽ thả ngươi quay về hay không?”Bất kể làm thế nào đi nữa, chuyện Điền thị thủ tiết là sự thật, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, người bình thường đều sẽ cảm thấy là do Điền thị làm người không ngay, lúc này mới có thể khiến mọi người hoàn toàn hiểu lầm.
Miệng mọc từ trên người người khác, đến khi đó thanh danh của Điền thị…… Kỷ Đào suy nghĩ một lúc, đảo mắt nhìn Điền thị, chỉ thấy mặt bà trắng bệch ra như một tờ giấy, thân hình gầy ốm, mày lá liễu, làn da trắng nõn, tuy có chút nếp nhăn, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã cảm thấy rất xinh đẹp.
Người trên mặt đất cũng không nói gì thêm.
Lâm Thiên Dược nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới mở ra, lạnh lùng nói: “Ngươi nói xem, nếu ta giết ngươi đi rồi, sau đó chôn ngươi xuống……”Người trên mặt đất mở to mắt.
Giọng nói trầm thấp của Lâm Thiên Dược vang lên trong nhà: “Ngươi nói xem liệu có ai biết hay không?”“Lâm đại ca……” Kỷ Đào gọi một tiếng.
Lâm Thiên Dược đặt tầm mắt của mình lên ngườ Kỷ Đào, nghi hoặc hỏi: “Không được à?”Khẳng định là không được rồi!Vì loại người như vậy, kéo cả bản thân mình xuống nước, thật sự là không có chút lợi nào.
Người trên mặt đất nghe thấy những lời Lâm Thiên Dược nói ra, không hề có chút nghi ngờ nào về việc hắn sẽ thật sự giết người, ông ta vội vã lăn lăn lại gần Lâm Thiên Dược: “Không…… Không không, cầu xin ngươi buông tha cho ta đi mà, là đầu óc của ta hồ đồ, tương lai của ngài sẽ là tú tài, nếu chuyện này để lộ tiếng gió ra ngoài, đối với tương lai của ngài thật sự không tốt buông tha ta đi…… Buông tha ta đi……”Lâm Thiên Dược đứng im bất động, ngay cả ánh mắt cũng không hề thay đổi.
Ông ta lại nhìn sang Kỷ Đào: “Cô nương, cô nương, nếu ngài ra tay giúp đỡ cho một tên tội phạm giết người, đến sau này khi ngài bị kéo vào trong……”Kỷ Đào chuyển mắt sang chỗ khác.
Ông ta ôm theo trong mình một tia hy vọng cuối cùng rồi nhìn sang Điền thị đang đứng bên kia mà cầu xin, lúc này Điền thị cũng đã dừng khóc, đôi mắt ửng đỏ, bà nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lại không biết đang nghĩ đến điều gì.
“Xuân Lan……”Ông ta vừa cất giọng gọi cái tên này, ánh mắt Lâm Thiên Dược chuyển lạnh, nhanh chóng đến gần, đá một cái vào bụng của hắn.
“Chi bằng đưa ông ta đến huyện nha, nói rằng ông ta đi ăn trộm, bị chúng ta bắt được.
” Kỷ Đào đưa ra đề nghị.
“Đúng đúng đúng, là do ta đã đi ăn trộm.
” Ông ta vội vàng không ngừng nói theo.
Cũng đã chậm rồi, Lâm Thiên Dược đã mở cửa đi ra ngoài, rồi nhanh chóng cầm theo một cây gậy gỗ đi vào trong, Kỷ Đào còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Thiên Dược đã đập một phát thật mạnh xuống chân của ông ta.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook