Khó Gả
-
Chương 22
Kỷ Đào lẳng lặng nghe, mắt thấy Liễu thị quên mất lời mình muốn nói, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi."Đúng rồi, tại sao nàng ta bị cào rách mặt? Vừa nãy con cũng không nói, mấy chuyện này con phải tránh xa chút, khuôn mặt của cô nương vô cùng quan trọng, chẳng may các nàng làm con bị thương thì sao.”Liễu thị nói xong, giữa mày dần dần nhăn lại, đánh giá Kỷ Đào kỹ càng từ trên xuống dưới một phen, mới thở phào."Con biết mà." Kỷ Đào vội nói.Liễu thị chọt nàng một cái, lại nói: "Con vẫn chưa nói tại sao nàng ta bị cào?”Kỷ Đào mỉm cười kể lại mọi chuyện một lần.Liễu thị nghe xong, một lúc lâu sau mới nói: "Không phải nói là tiểu thư khuê các sao, sao lại còn không biết xấu hổ hơn cô nương nhà nông chúng ta chứ?”"Đây không phải là một người an phận." Lát sau Liễu thị mới tổng kết một câu.Lại dặn dò nói: "Con cách xa nàng ta một chút.”Kỷ Đào nhanh chóng đứng lên, nói: "Nương, con mệt quá.”"Được rồi." Liễu thị đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.Kỷ Đào ngồi vào thau tắm, thoải mái thở dài, lại nghĩ đến lời Liễu thị vừa nói, khẽ nhíu mày.Bây giờ nàng sắp mười lăm, tuổi tác không còn nhỏ tại thôn Đào Nguyên này, đã sớm nên định hôn.
Nàng mơ hồ cảm thấy hình như Đại cửu mẫu muốn đem chất tử (*) bên nhà mẹ đẻ bà ta giới thiệu cho Kỷ Đào.
Mấy lần Kỷ Đào đến thôn Hạ Ngư, đều tình cờ chạm mặt người này vài lần, sau này Kỷ Đào liền không muốn đến nữa.(*) chất tử: cháu trai Nàng hơi thở dài, nghe được tiếng cánh cửa bên ngoài bị đẩy ra, nàng giương giọng kêu lên: "Nương, có chuyện gì sao?”"Cô nương, vừa rồi phu nhân sai ta đi hâm đồ ăn cho người." Giọng nói hiền hòa của Dương ma ma truyền đến.Kỷ Đào đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn, chậm rãi ăn cơm.Nhìn thấy Dương ma ma bên cạnh muốn nói lại thôi, cuối cùng không hỏi, đợi nàng ăn xong, Dương ma ma thu dọn bát đũa, nói: "Cô nương, thật ra, hôn sự của người...!Có muốn hỏi Kỷ đại nhân một chút không?”Kỷ Đào nhìn về phía bà, mấy năm trôi qua, trên khuôn mặt Dương ma ma đã không còn thấy sự cẩn trọng và khéo léo năm đó nữa, mà dịu dàng hơn rất nhiều."Đây là ý của đại bá?" Kỷ Đào hơi nhướng mày, từ tốn hỏi."Đương nhiên không phải." Dương ma ma vội nói.Bà thuận tay đưa ly trà qua, mới nhẹ giọng nói: "Cô nương, dựa vào tướng mạo của người, nếu người ở trong thôn Đào Nguyên này...!rất uất ức.
Nô tỳ cảm thấy không đáng thay người.”"Đừng nói nữa." Kỷ Đào đứng lên, đi đến cạnh giường, thản nhiên nói: "Có câu mệnh lệnh của phụ mẫu, ta nghe lời của phụ thân.”Trong lúc nhất thời, Dương ma ma không dám nói tiếp, lặng lẽ lui xuống.Mà lúc này, tại nhà họ Lâm đối diện với nhà họ Kỷ, Điền thị vui vẻ hài lòng nhìn Lâm Thiên Dược trước mặt, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ."Nương, sao người lại nhìn con như thế?" Lâm Thiên Dược cười nói.Điền thị gắp hơn phân nửa đồ ăn trong bát cho hắn, cười nói: "Đọc sách cực khổ, ăn nhiều một chút.”Lâm Thiên Dược cúi đầu và cơm.Điền thị càng nhìn càng hài lòng, cười nói: "Thiên Dược lớn rồi, nên sắp xếp cùng cô nương gặp gỡ...”Lâm Thiên Dược hơi dừng đũa, "Nương, hiện tại nhà chúng ta nghèo, không có người tình nguyện đâu, cho dù có lấy thì cũng là bạc đãi cô nương nhà người ta, chờ hết năm, con có thể tham gia thi huyện, đợi con có công danh rồi, đến cửa cầu thân mới tốt.”Điền thị hơi kinh ngạc, một lúc lâu sau mới nói: "Thiên Dược, con cầu thân với ai?”"Không ai cả, chỉ là con cảm thấy, nếu là một người nghèo với hai bàn tay trắng, sẽ không có ai sẵn lòng thôi." Lâm Thiên Dược thản nhiên nói.Điền thị thở dài, ai nói không đúng chứ?Sáng sớm ngày thứ hai, cửa nhà họ Kỷ bị đánh rầm rầm, Kỷ Đào nhìn sắc trời, vừa mới tờ mờ sáng, nàng khẽ nhíu mày, xoay người ngồi dậy.Rất nhanh, Dương ma ma liền tiến vào, thấy Kỷ Đào trên giường, vội nói: "Cô nương, có người đến mời người đến nhà khám bệnh.”Kỷ Đào hơi xốc lại tinh thần, "Người nào?”"Nghe nói là Dương Đại Lương, hôm qua thân thích hắn ngủ lại nhà hắn, bị người dùng dao nhỏ cắt mặt, nên mời ngài đến xem.”Lúc này Kỷ Đào hoàn toàn tỉnh táo lại, trong tiểu thuyết, Dương Đại Thành đặt Phùng Uyển Phù trên đầu quả tim yêu thương không hết, chẳng lẽ hắn phẫn nộ chuyện hôm qua Phùng Uyển Phù bị người ta cào bị thương, hôm nay đi báo thù chứ?Nàng nhanh chóng đứng dậy, chạy đến nhà Dương Đại Lương.Kỷ Đào nhìn vết thương trên mặt phụ nhân, sâu đến mức có thể thấy xương, miệng vết thương kéo dài từ lông mày đến khóe miệng, da thịt hai bên đều lộ ra, khuôn mặt toàn máu.Thỉnh thoảng phụ nhân lấy tay lau máu tươi chảy xuống cằm, không dám duỗi tay chạm vào vết thương trên mặt, đau đến không thở nổi, còn đứng ở cửa nhà Dương Đại Lương, chỉ vào sân gạch màu đen phía đối diện diện mắng không ngừng nghỉ, "Trời đánh Dương lão nhị, ngươi đang làm chuyện phạm pháp, ta muốn đi tố cáo ngươi, tố cáo ngươi mưu hại tính mạng người khác...”Kỷ Đào tiến lên, lạnh nhạt nói: "Đừng động nữa, bằng không ta cũng mặc kệ.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook