Khó Được Kẻ Có Tiền
-
Chương 65
Bởi vì Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ không có ai bị rớt đài, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, giá cổ phiếu tựa hồ cũng mê mang, chập chừng trong một phạm vi không nhúc nhích.
Tất cả mọi người không thể đạt thành nhất trí, phảng phất như hết thảy lại trở về điểm xuất phát.
Điều này cũng không thể xem như chuyện tốt, mọi người đều chờ dị động tiếp theo của Nghiêm thị.
Nhưng vào lúc này, Nghiêm Nghĩa Lễ chủ động đi tìm Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Lễ tiến vào văn phòng Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên giương mắt, nói: "Ngồi đi."
Lần này sau khi đóng cửa lại, trong văn phòng chỉ có hai anh em bọn họ.
Trên mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên bất biến, kỳ thật trong lòng có chút phiền, không biết Nghiêm Nghĩa Lễ định tới gây chuyện gì, cứ cãi nhau ồn ào đến phát ngấy.
Nghiêm Nghĩa Lễ ngồi xuống, nhìn quanh căn phòng, không nghĩ tới hắn lại nói: "Lần đầu tiên khi tôi bước vào văn phòng này, tôi đã nghĩ một ngày nào đó tôi sẽ có được nó."
Mơ mộng hão huyền, Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày, nói: "Anh lại tới hạ chiến thư với tôi?"
Nghiêm Nghĩa Lễ cười cười, nói: "Không, tôi tới để từ chức."
Nghiêm Nghĩa Tuyên trong lòng chấn động, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ toát ra những lời này.
Nghiêm Nghĩa Lễ đem ý định nói ra rõ ràng hơn: "Tôi từ bỏ chức vị phó chủ tịch công ty, rời khỏi hội đồng quản trị."
Nghiêm Nghĩa Tuyên vừa kinh ngạc vừa phức tạp, lời này một khi đã nói ra, tứ mã nan truy, Nghiêm Nghĩa Lễ thật sự có ý muốn rút lui mới có thể tới đây thông báo.
Nghiêm Nghĩa Tuyên dựa vào ghế bành, nhìn chăm chú Nghiêm Nghĩa Lễ thật lâu, rốt cuộc nói: "Thế nào không tranh cùng tôi nữa."
Nghiêm Nghĩa Lễ tiếp tục cười: "Thắng làm vua thua làm giặc, cậu thắng, theo lý tôi cũng nên đi rồi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng, nói: "Hào phóng như vậy? Với những gì tôi biết, anh hẳn là sẽ theo đuổi không bỏ."
Nghiêm Nghĩa Lễ nói: "Chẳng lẽ cậu còn luyến tiếc tôi?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng cười, nói: "Anh thấy có khả năng sao?" Anh có chút cảm khái, "Chỉ là tôi nhất thời không quen. Bắt đầu từ khi anh vào Nghiêm gia, chuyện gì cũng muốn cùng tôi tranh đoạt."
Nghiêm Nghĩa Lễ cảm thấy thực oan: "Ngoại trừ công ty, tôi nơi nào còn đoạt với cậu."
Nghiêm Nghĩa Tuyên không nói gì.
Ngay từ khi Nghiêm Nghĩa Lễ bước vào Cẩn Viên, Nghiêm Nghĩa Tuyên liền biết người anh trai có nửa huyết thống này sẽ cướp đi của mình rất nhiều thứ.
Tình yêu của ông nội, cổ phần công ty, đó là thứ nguyên bản thuộc về mình, nhưng đều phải cùng Nghiêm Nghĩa Lễ chia sẻ.
Nghiêm Nghĩa Lễ thấy anh ta không nói lời nào, trên mặt lại treo lên biểu tình trào phúng tươi cười, nhưng lần này là nói về chính mình.
"Cậu có biết lần đầu tiên khi tôi tới Nghiêm gia, trong lòng đã nghĩ gì không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp tục an tĩnh mà nhìn hắn, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
"Tôi nghĩ, thật khiến người ta hâm mộ a, tiểu thiếu gia xinh đẹp như vậy, ở trong một căn nhà xinh đẹp như vậy."
Nghiêm Nghĩa Tuyên có chút kinh ngạc.
Anh chưa bao giờ biết Nghiêm Nghĩa Lễ là nghĩ như vậy.
Nghiêm Nghĩa Lễ nói: "Nếu cậu chỉ có bề ngoài, tôi cũng sẽ không đi để ý như vậy. Chính là những mặt khác của cậu cũng thực xuất sắc, thời điểm lần đầu tiên tới văn phòng này, tôi lại nghĩ, văn phòng to lớn này cùng cả một tòa lâu đài đẹp đẽ tất cả đều sẽ là của cậu."
"Không phải làm người ta thực hâm mộ sao?" Nghiêm Nghĩa Lễ hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên không cách nào đáp lại.
Bọn họ tuy rằng là anh em, nhưng vì ôm tâm tư mà chán ghét lẫn nhau nhiều năm như vậy, bất quá đều bởi vì bản thân không cách nào nói ra sự hâm mộ cùng ghen ghét trong lòng mà thôi.
Nghiêm Nghĩa Lễ lại nhìn bốn phía xung quanh lần nữa, nói: "Kết quả là, tôi cuối cùng chỉ là một người ngoài, Cẩn Viên là nhà của cậu, nơi này là công ty của cậu." Hắn đem tầm mắt dừng ở trên người Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở bên kia, không nhúc nhích, bất động như núi.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với hắn nói: "Chúng ta đều biết rốt cuộc sẽ có một người bị loại trừ."
Nghiêm Nghĩa Lễ gật đầu: "Đúng vậy, cho nên trước kia tôi còn chán ghét một điều của cậu, cậu rõ ràng biết lưu tình khắp nơi sẽ mang đến hậu quả xấu, nhưng vẫn muốn đi chơi trò phong lưu."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhíu mày: "Sinh hoạt cá nhân của tôi mà anh cũng muốn quản sao." Anh tự hỏi một chút, đại khái là Nghiêm Nghĩa Lễ thật sự phải đi rồi, cho nên hiện giờ mới nói những lời này tuy rằng có lộ liễu, nhưng tràn ngập thiện ý.
Nghiêm Nghĩa Tuyên quyết định cũng thẳng thắn thành khẩn với hắn: "Chính là vì thế hệ trước đã để lại hậu quả xấu, cho nên tôi không cách nào giống như anh đưa ra lời hứa hẹn cho một ai."
Nghiêm Nghĩa Lễ cười cười, hỏi: "Bây giờ vẫn như vậy sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên không trả lời.
Nghiêm Nghĩa Lễ nói: "Ông chủ nhỏ bên cạnh cậu kia cũng thật thú vị. Cậu lại có thêm một thứ khiến cho người ta phải hâm mộ rồi."
Hai người bọn họ đối diện nhau, Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe thấy hắn nói: "Có thể có một người trợ lực bên mình trong sự nghiệp, quả là một chuyện đáng quý."
"Mặc kệ thế nào, tôi đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tôi sẽ không chỉ rời khỏi hội đồng quản trị, mà còn muốn đem toàn bộ cổ phần chuyển nhượng lại, hoàn toàn cắt đứt."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn Nghiêm Nghĩa Lễ, lại nói không ra hai chữ "Gặp lại".
Buổi tối ở Cẩn Viên, Nghiêm Nghĩa Tuyên đi tới đi lui trong thư phòng, quả thực giống như một con dã thú cuồng táo(*).
((*) Táo: Nóng nảy, trong lòng không yên)
"Hắn nhất định là cố ý!" Nghiêm Nghĩa Tuyên lớn tiếng oán giận, "Đi thì đi đi, còn muốn để lại nan đề cho anh. Hắn khen ngược, vỗ vỗ mông muốn cầm tiền chạy lấy người, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh đi đâu tìm được hiệp sĩ tiếp mâm chứ!"
Anh ta đột nhiên dừng lại, hỏi Kỷ Linh đang ngồi một bên: "Em nói xem có phải hắn cố ý hay không? Có phải cố ý muốn tìm phiền toái cho anh hay không?"
Kỷ Linh ngửa đầu ngồi trên một cái ghế, một tay vịn lên chỗ tựa lưng, một tay cầm điểm tâm do nhà bếp làm bỏ vào trong miệng.
Hắn vừa ăn vừa nói: "Nghiêm Nghĩa Lễ vậy cũng khá tốt rồi, chủ động rời khỏi, chứ nếu hắn còn muốn cùng anh dây dưa, anh mới phiền đến chết."
Nghiêm Nghĩa Tuyên trừng mắt nhìn hắn, nói: "Em vì cái gì muộn như vậy còn ăn nữa?"
Kỷ Linh trả lời: "Em muốn ăn nhiều một chút, sức lực mới có thể lớn được, hơn nữa đầu bếp nhà anh thật sự không tồi a." Hắn đã khen không chỉ một lần.
"Em muốn mạnh hơn để làm gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, "Anh xem không bằng to đầu hơn đi?"
Kỷ Linh không phục: "Chỉ số thông minh của em rất cao có được không." Hắn xoa xoa tay, nói, "Sức lực lớn chút mới có thể bế anh lên được."
Nghiêm Nghĩa Tuyên: "..."
Nghiêm Nghĩa Tuyên làm bộ muốn đánh hắn, Kỷ Linh vội vàng nói sang chuyện khác: "Kỳ thật chuyện Nghiêm Nghĩa Lễ chỉ thiếu một gã hiệp sĩ tiếp mâm thôi, anh đi tìm không phải là được rồi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng đặt mông ngồi xuống, không đi tới đánh hắn nữa, nói: "Nói thì dễ. Trên tay hắn cầm nhiều cổ phần như vậy, ai nguyện ý một ngụm nuốt hết chứ, phân tán ra thì vừa phiền toái lại phí thời gian, anh còn phải suy xét xem người tiếp nhận có phải bụng dạ khó lường hay không nữa. Nếu lại thêm một Nghiêm Nghĩa Lễ thứ 2 chẳng phải tự đi tìm phiền toái sao."
Kỷ Linh gật gật đầu nói: "Em bây giờ tin tưởng Nghiêm Nghĩa Lễ là cố ý, hắn biết anh còn phải tiếp nhận cổ phần của em gái, hiện tại thật sự không có tiền, đột nhiên nói muốn cắt đứt hẳn, chính là có đi cũng phải gây khó dễ cho anh một lần."
Vừa nói lại càng khiến Nghiêm Nghĩa Tuyên nóng nảy thêm: "Anh đã nói mà! Hắn chính là cố ý!"
Kỷ Linh nhìn anh ta, nghĩ thầm, hai anh em này, thật là hai cái oan gia.
Nghiêm Nghĩa Lễ để lại cho Nghiêm Nghĩa Tuyên một nan đề cuối cùng, là làm thế nào để Nghiêm Nghĩa Lễ hoàn toàn rời khỏi mà vẫn vững vàng.
Nếu xử lý không tốt, cổ phần bán rẻ, ai cũng đều không cao hứng; Tốt nhất là có một nhà đầu tư vừa cường đại lại vừa có thể khiến cho thị trường cùng công ty tin tưởng nhập cục.
Trải qua bàn bạc cùng đề cử, có ba nhà đầu tư được chọn, nhưng đều có chỗ làm người không hài lòng.
Nếu không còn bên nào nguyện ý nhập cổ Nghiêm thị, tiếp nhận vị trí của Nghiêm Nghĩa Lễ mà thích hợp hơn, thì chỉ có thể lại triệu hồi đại hội lần nữa, chọn ra một trong số ba nhà đầu tư đó.
Mà Kỷ Linh bên kia, sau khi cuộc phân tranh của Nghiêm thị buông xuống, hắn rốt cuộc có thể an tâm làm chuyện của mình.
Vì thế hai người lại rất bận rộn, chỉ có thể vào ngày rảnh rang cuối tuần, tới Cẩn Viên sum họp một chút.
Nghiêm Duyệt Thi từ sau vài lần xuất ngoại, phảng phất như thật sự biến thành chim nhỏ hoạt bát vui sướng, khôi phục lại hào phóng trước kia, tựa hồ không hề nhớ tới chuyện Hứa Căng.
Thời gian cô không ở trong nhà càng ngày càng nhiều, cô thường xuyên giao lưu với phòng làm việc bên nước ngoài, thuận tiện từ chức bên này, chú tâm vào chuẩn bị cho việc xuất ngoại.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đánh giá nói: "Trừ việc mua mua sắm sắm, chưa từng thấy em ấy có hứng thú lớn như vậy."
Kỳ thật thứ Nghiêm Duyệt Thi cảm thấy hứng thú, đã từng có thêm Hứa Căn, nhưng là bị Nghiêm Nghĩa Tuyên cố ý xem nhẹ không kể tới.
Tóm lại, rất nhiều lần Kỷ Linh đến Cẩn Viên, đều không nhìn thấy Nghiêm tiểu thư.
Nghiêm Duyệt Thi thời thượng không ở, Cẩn Viên khi nghênh đón xuân về hoa nở thật sự giống như một giấc mộng cố đô, tươi đẹp rực rỡ nhưng tràn ngập hư ảo, đi vào trong đó, cảm giác dường như sẽ bị cảnh sắc nơi này hút vào chẳng thể thoát ra.
Bất quá Nghiêm Duyệt Thi xuất ngoại, Nghiêm Nghĩa Lễ rời đi, nơi này chỉ còn Nghiêm lão gia của chúng ta cùng ái nhân của anh ta ở.
Vào kỳ nghỉ hiếm hoi bên nhau, trừ việc ban ngày tuyên dâm, Kỷ Linh híp mắt cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trong thư phòng đọc sách.
Nghiêm Nghĩa Tuyên gần đây biểu hiện so với thời điểm cùng Nghiêm Nghĩa Lễ đấu đá có vẻ còn bực bội hơn, rõ ràng khi đó anh ta luôn là một bộ dạng bình tĩnh.
Lại nói tiếp có lẽ là bởi vì không quen đi.
Tựa như vốn dĩ đang ồn ào, đột nhiên lại thanh tĩnh xuống, sẽ cảm thấy quá mức an tĩnh.
Kỷ Linh cũng không nói ra, chỉ yên lặng bồi anh.
Đến một ngày vốn còn tưởng hẳn là sẽ tường an không có việc gì, nhưng đột nhiên bình thản trong nhà bị dì giúp việc đánh vỡ.
Dì giúp việc kích động mà đi vào thư phòng, thở hổn hển mấy hơi, chỉ chỉ ra bên ngoài cửa sổ, rồi mới đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Tuyên thiếu gia..."
Bà lại thở dốc một ngụm lớn, nói: "Nghiêm Tích thiếu gia đã về rồi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên từ trên ghế đứng vọt lên, không nói một lời trực tiếp bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Kỷ Linh không thể hiểu được, cũng đi theo xuống lầu.
Kết quả trong đại sảnh lầu một, đã có người tiến vào.
Kỷ Linh vừa thấy, tức khắc bị chấn trụ.
Kỷ Linh cảm thấy giá trị nhan sắc của người Nghiêm gia so với mọi người đều rất cao, hai anh em Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Duyệt Thi tùy tiện kéo ra ngoài, nói là minh tinh thế nào cũng có người tin.
Nhưng người vừa đột nhiên tới này, mặc một thân quần áo gió, đồ cắt may thu eo làm cho hắn càng có vẻ eo thon chân dài, một đầu tóc dài bị buộc nhẹ nhàng, dù trên thân một người đàn ông mà vẫn rất hài hòa.
Chủ yếu là mặt hắn, tinh xảo như đi ra từ trong tranh vẽ, mũi cao thẳng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, chỉ là bờ môi mỏng, để lộ ra một tia vô tình cùng lạnh nhạt.
Cả người có một vẻ đẹp lãnh diễm nam nữ khó phân biệt.
Kỷ Linh đại khái đoán ra được người này là ai, vì thế hắn nghĩ thầm, Nghiêm Tế Sinh cũng thật bản lĩnh, mới có thể sinh ra nhiều đời cháu như thế này.
Người Nghiêm gia, từng người từng người, đều là yêu nghiệt a.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai liền thi đại học, thật khẩn trương a. Bất quá ta cảm thấy văn này hẳn là không có ít người đọc..... (túm lại tác giả giới thiệu hố mới ^^)
Tất cả mọi người không thể đạt thành nhất trí, phảng phất như hết thảy lại trở về điểm xuất phát.
Điều này cũng không thể xem như chuyện tốt, mọi người đều chờ dị động tiếp theo của Nghiêm thị.
Nhưng vào lúc này, Nghiêm Nghĩa Lễ chủ động đi tìm Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Lễ tiến vào văn phòng Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên giương mắt, nói: "Ngồi đi."
Lần này sau khi đóng cửa lại, trong văn phòng chỉ có hai anh em bọn họ.
Trên mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên bất biến, kỳ thật trong lòng có chút phiền, không biết Nghiêm Nghĩa Lễ định tới gây chuyện gì, cứ cãi nhau ồn ào đến phát ngấy.
Nghiêm Nghĩa Lễ ngồi xuống, nhìn quanh căn phòng, không nghĩ tới hắn lại nói: "Lần đầu tiên khi tôi bước vào văn phòng này, tôi đã nghĩ một ngày nào đó tôi sẽ có được nó."
Mơ mộng hão huyền, Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày, nói: "Anh lại tới hạ chiến thư với tôi?"
Nghiêm Nghĩa Lễ cười cười, nói: "Không, tôi tới để từ chức."
Nghiêm Nghĩa Tuyên trong lòng chấn động, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ toát ra những lời này.
Nghiêm Nghĩa Lễ đem ý định nói ra rõ ràng hơn: "Tôi từ bỏ chức vị phó chủ tịch công ty, rời khỏi hội đồng quản trị."
Nghiêm Nghĩa Tuyên vừa kinh ngạc vừa phức tạp, lời này một khi đã nói ra, tứ mã nan truy, Nghiêm Nghĩa Lễ thật sự có ý muốn rút lui mới có thể tới đây thông báo.
Nghiêm Nghĩa Tuyên dựa vào ghế bành, nhìn chăm chú Nghiêm Nghĩa Lễ thật lâu, rốt cuộc nói: "Thế nào không tranh cùng tôi nữa."
Nghiêm Nghĩa Lễ tiếp tục cười: "Thắng làm vua thua làm giặc, cậu thắng, theo lý tôi cũng nên đi rồi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng, nói: "Hào phóng như vậy? Với những gì tôi biết, anh hẳn là sẽ theo đuổi không bỏ."
Nghiêm Nghĩa Lễ nói: "Chẳng lẽ cậu còn luyến tiếc tôi?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng cười, nói: "Anh thấy có khả năng sao?" Anh có chút cảm khái, "Chỉ là tôi nhất thời không quen. Bắt đầu từ khi anh vào Nghiêm gia, chuyện gì cũng muốn cùng tôi tranh đoạt."
Nghiêm Nghĩa Lễ cảm thấy thực oan: "Ngoại trừ công ty, tôi nơi nào còn đoạt với cậu."
Nghiêm Nghĩa Tuyên không nói gì.
Ngay từ khi Nghiêm Nghĩa Lễ bước vào Cẩn Viên, Nghiêm Nghĩa Tuyên liền biết người anh trai có nửa huyết thống này sẽ cướp đi của mình rất nhiều thứ.
Tình yêu của ông nội, cổ phần công ty, đó là thứ nguyên bản thuộc về mình, nhưng đều phải cùng Nghiêm Nghĩa Lễ chia sẻ.
Nghiêm Nghĩa Lễ thấy anh ta không nói lời nào, trên mặt lại treo lên biểu tình trào phúng tươi cười, nhưng lần này là nói về chính mình.
"Cậu có biết lần đầu tiên khi tôi tới Nghiêm gia, trong lòng đã nghĩ gì không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp tục an tĩnh mà nhìn hắn, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
"Tôi nghĩ, thật khiến người ta hâm mộ a, tiểu thiếu gia xinh đẹp như vậy, ở trong một căn nhà xinh đẹp như vậy."
Nghiêm Nghĩa Tuyên có chút kinh ngạc.
Anh chưa bao giờ biết Nghiêm Nghĩa Lễ là nghĩ như vậy.
Nghiêm Nghĩa Lễ nói: "Nếu cậu chỉ có bề ngoài, tôi cũng sẽ không đi để ý như vậy. Chính là những mặt khác của cậu cũng thực xuất sắc, thời điểm lần đầu tiên tới văn phòng này, tôi lại nghĩ, văn phòng to lớn này cùng cả một tòa lâu đài đẹp đẽ tất cả đều sẽ là của cậu."
"Không phải làm người ta thực hâm mộ sao?" Nghiêm Nghĩa Lễ hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên không cách nào đáp lại.
Bọn họ tuy rằng là anh em, nhưng vì ôm tâm tư mà chán ghét lẫn nhau nhiều năm như vậy, bất quá đều bởi vì bản thân không cách nào nói ra sự hâm mộ cùng ghen ghét trong lòng mà thôi.
Nghiêm Nghĩa Lễ lại nhìn bốn phía xung quanh lần nữa, nói: "Kết quả là, tôi cuối cùng chỉ là một người ngoài, Cẩn Viên là nhà của cậu, nơi này là công ty của cậu." Hắn đem tầm mắt dừng ở trên người Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở bên kia, không nhúc nhích, bất động như núi.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với hắn nói: "Chúng ta đều biết rốt cuộc sẽ có một người bị loại trừ."
Nghiêm Nghĩa Lễ gật đầu: "Đúng vậy, cho nên trước kia tôi còn chán ghét một điều của cậu, cậu rõ ràng biết lưu tình khắp nơi sẽ mang đến hậu quả xấu, nhưng vẫn muốn đi chơi trò phong lưu."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhíu mày: "Sinh hoạt cá nhân của tôi mà anh cũng muốn quản sao." Anh tự hỏi một chút, đại khái là Nghiêm Nghĩa Lễ thật sự phải đi rồi, cho nên hiện giờ mới nói những lời này tuy rằng có lộ liễu, nhưng tràn ngập thiện ý.
Nghiêm Nghĩa Tuyên quyết định cũng thẳng thắn thành khẩn với hắn: "Chính là vì thế hệ trước đã để lại hậu quả xấu, cho nên tôi không cách nào giống như anh đưa ra lời hứa hẹn cho một ai."
Nghiêm Nghĩa Lễ cười cười, hỏi: "Bây giờ vẫn như vậy sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên không trả lời.
Nghiêm Nghĩa Lễ nói: "Ông chủ nhỏ bên cạnh cậu kia cũng thật thú vị. Cậu lại có thêm một thứ khiến cho người ta phải hâm mộ rồi."
Hai người bọn họ đối diện nhau, Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe thấy hắn nói: "Có thể có một người trợ lực bên mình trong sự nghiệp, quả là một chuyện đáng quý."
"Mặc kệ thế nào, tôi đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tôi sẽ không chỉ rời khỏi hội đồng quản trị, mà còn muốn đem toàn bộ cổ phần chuyển nhượng lại, hoàn toàn cắt đứt."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn Nghiêm Nghĩa Lễ, lại nói không ra hai chữ "Gặp lại".
Buổi tối ở Cẩn Viên, Nghiêm Nghĩa Tuyên đi tới đi lui trong thư phòng, quả thực giống như một con dã thú cuồng táo(*).
((*) Táo: Nóng nảy, trong lòng không yên)
"Hắn nhất định là cố ý!" Nghiêm Nghĩa Tuyên lớn tiếng oán giận, "Đi thì đi đi, còn muốn để lại nan đề cho anh. Hắn khen ngược, vỗ vỗ mông muốn cầm tiền chạy lấy người, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh đi đâu tìm được hiệp sĩ tiếp mâm chứ!"
Anh ta đột nhiên dừng lại, hỏi Kỷ Linh đang ngồi một bên: "Em nói xem có phải hắn cố ý hay không? Có phải cố ý muốn tìm phiền toái cho anh hay không?"
Kỷ Linh ngửa đầu ngồi trên một cái ghế, một tay vịn lên chỗ tựa lưng, một tay cầm điểm tâm do nhà bếp làm bỏ vào trong miệng.
Hắn vừa ăn vừa nói: "Nghiêm Nghĩa Lễ vậy cũng khá tốt rồi, chủ động rời khỏi, chứ nếu hắn còn muốn cùng anh dây dưa, anh mới phiền đến chết."
Nghiêm Nghĩa Tuyên trừng mắt nhìn hắn, nói: "Em vì cái gì muộn như vậy còn ăn nữa?"
Kỷ Linh trả lời: "Em muốn ăn nhiều một chút, sức lực mới có thể lớn được, hơn nữa đầu bếp nhà anh thật sự không tồi a." Hắn đã khen không chỉ một lần.
"Em muốn mạnh hơn để làm gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, "Anh xem không bằng to đầu hơn đi?"
Kỷ Linh không phục: "Chỉ số thông minh của em rất cao có được không." Hắn xoa xoa tay, nói, "Sức lực lớn chút mới có thể bế anh lên được."
Nghiêm Nghĩa Tuyên: "..."
Nghiêm Nghĩa Tuyên làm bộ muốn đánh hắn, Kỷ Linh vội vàng nói sang chuyện khác: "Kỳ thật chuyện Nghiêm Nghĩa Lễ chỉ thiếu một gã hiệp sĩ tiếp mâm thôi, anh đi tìm không phải là được rồi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng đặt mông ngồi xuống, không đi tới đánh hắn nữa, nói: "Nói thì dễ. Trên tay hắn cầm nhiều cổ phần như vậy, ai nguyện ý một ngụm nuốt hết chứ, phân tán ra thì vừa phiền toái lại phí thời gian, anh còn phải suy xét xem người tiếp nhận có phải bụng dạ khó lường hay không nữa. Nếu lại thêm một Nghiêm Nghĩa Lễ thứ 2 chẳng phải tự đi tìm phiền toái sao."
Kỷ Linh gật gật đầu nói: "Em bây giờ tin tưởng Nghiêm Nghĩa Lễ là cố ý, hắn biết anh còn phải tiếp nhận cổ phần của em gái, hiện tại thật sự không có tiền, đột nhiên nói muốn cắt đứt hẳn, chính là có đi cũng phải gây khó dễ cho anh một lần."
Vừa nói lại càng khiến Nghiêm Nghĩa Tuyên nóng nảy thêm: "Anh đã nói mà! Hắn chính là cố ý!"
Kỷ Linh nhìn anh ta, nghĩ thầm, hai anh em này, thật là hai cái oan gia.
Nghiêm Nghĩa Lễ để lại cho Nghiêm Nghĩa Tuyên một nan đề cuối cùng, là làm thế nào để Nghiêm Nghĩa Lễ hoàn toàn rời khỏi mà vẫn vững vàng.
Nếu xử lý không tốt, cổ phần bán rẻ, ai cũng đều không cao hứng; Tốt nhất là có một nhà đầu tư vừa cường đại lại vừa có thể khiến cho thị trường cùng công ty tin tưởng nhập cục.
Trải qua bàn bạc cùng đề cử, có ba nhà đầu tư được chọn, nhưng đều có chỗ làm người không hài lòng.
Nếu không còn bên nào nguyện ý nhập cổ Nghiêm thị, tiếp nhận vị trí của Nghiêm Nghĩa Lễ mà thích hợp hơn, thì chỉ có thể lại triệu hồi đại hội lần nữa, chọn ra một trong số ba nhà đầu tư đó.
Mà Kỷ Linh bên kia, sau khi cuộc phân tranh của Nghiêm thị buông xuống, hắn rốt cuộc có thể an tâm làm chuyện của mình.
Vì thế hai người lại rất bận rộn, chỉ có thể vào ngày rảnh rang cuối tuần, tới Cẩn Viên sum họp một chút.
Nghiêm Duyệt Thi từ sau vài lần xuất ngoại, phảng phất như thật sự biến thành chim nhỏ hoạt bát vui sướng, khôi phục lại hào phóng trước kia, tựa hồ không hề nhớ tới chuyện Hứa Căng.
Thời gian cô không ở trong nhà càng ngày càng nhiều, cô thường xuyên giao lưu với phòng làm việc bên nước ngoài, thuận tiện từ chức bên này, chú tâm vào chuẩn bị cho việc xuất ngoại.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đánh giá nói: "Trừ việc mua mua sắm sắm, chưa từng thấy em ấy có hứng thú lớn như vậy."
Kỳ thật thứ Nghiêm Duyệt Thi cảm thấy hứng thú, đã từng có thêm Hứa Căn, nhưng là bị Nghiêm Nghĩa Tuyên cố ý xem nhẹ không kể tới.
Tóm lại, rất nhiều lần Kỷ Linh đến Cẩn Viên, đều không nhìn thấy Nghiêm tiểu thư.
Nghiêm Duyệt Thi thời thượng không ở, Cẩn Viên khi nghênh đón xuân về hoa nở thật sự giống như một giấc mộng cố đô, tươi đẹp rực rỡ nhưng tràn ngập hư ảo, đi vào trong đó, cảm giác dường như sẽ bị cảnh sắc nơi này hút vào chẳng thể thoát ra.
Bất quá Nghiêm Duyệt Thi xuất ngoại, Nghiêm Nghĩa Lễ rời đi, nơi này chỉ còn Nghiêm lão gia của chúng ta cùng ái nhân của anh ta ở.
Vào kỳ nghỉ hiếm hoi bên nhau, trừ việc ban ngày tuyên dâm, Kỷ Linh híp mắt cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trong thư phòng đọc sách.
Nghiêm Nghĩa Tuyên gần đây biểu hiện so với thời điểm cùng Nghiêm Nghĩa Lễ đấu đá có vẻ còn bực bội hơn, rõ ràng khi đó anh ta luôn là một bộ dạng bình tĩnh.
Lại nói tiếp có lẽ là bởi vì không quen đi.
Tựa như vốn dĩ đang ồn ào, đột nhiên lại thanh tĩnh xuống, sẽ cảm thấy quá mức an tĩnh.
Kỷ Linh cũng không nói ra, chỉ yên lặng bồi anh.
Đến một ngày vốn còn tưởng hẳn là sẽ tường an không có việc gì, nhưng đột nhiên bình thản trong nhà bị dì giúp việc đánh vỡ.
Dì giúp việc kích động mà đi vào thư phòng, thở hổn hển mấy hơi, chỉ chỉ ra bên ngoài cửa sổ, rồi mới đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Tuyên thiếu gia..."
Bà lại thở dốc một ngụm lớn, nói: "Nghiêm Tích thiếu gia đã về rồi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên từ trên ghế đứng vọt lên, không nói một lời trực tiếp bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Kỷ Linh không thể hiểu được, cũng đi theo xuống lầu.
Kết quả trong đại sảnh lầu một, đã có người tiến vào.
Kỷ Linh vừa thấy, tức khắc bị chấn trụ.
Kỷ Linh cảm thấy giá trị nhan sắc của người Nghiêm gia so với mọi người đều rất cao, hai anh em Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Duyệt Thi tùy tiện kéo ra ngoài, nói là minh tinh thế nào cũng có người tin.
Nhưng người vừa đột nhiên tới này, mặc một thân quần áo gió, đồ cắt may thu eo làm cho hắn càng có vẻ eo thon chân dài, một đầu tóc dài bị buộc nhẹ nhàng, dù trên thân một người đàn ông mà vẫn rất hài hòa.
Chủ yếu là mặt hắn, tinh xảo như đi ra từ trong tranh vẽ, mũi cao thẳng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, chỉ là bờ môi mỏng, để lộ ra một tia vô tình cùng lạnh nhạt.
Cả người có một vẻ đẹp lãnh diễm nam nữ khó phân biệt.
Kỷ Linh đại khái đoán ra được người này là ai, vì thế hắn nghĩ thầm, Nghiêm Tế Sinh cũng thật bản lĩnh, mới có thể sinh ra nhiều đời cháu như thế này.
Người Nghiêm gia, từng người từng người, đều là yêu nghiệt a.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai liền thi đại học, thật khẩn trương a. Bất quá ta cảm thấy văn này hẳn là không có ít người đọc..... (túm lại tác giả giới thiệu hố mới ^^)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook