Liễu Thận Ngôn đã lâu không được ấm áp như vậy, khóc trong chốc lát liền ngủ. Tiểu Vương gia nương theo ánh trăng trợn mắt nhìn thụy nhan mang lệ của y, thân thủ nhẹ nhàng lau nước mắt cho y, nhìn y nhích lại gần mình, khóe miệng bất giác nhếch lên mỉm cười một chút.

Xuống giường, đôt đèn, mài mực, thoáng suy tư, liền múa bút thành văn.

Ngày hôm sau Liễu Thận Ngôn tỉnh lại, trời còn chưa sang. Lắc đầu cười khẽ, hồi lâu không có ấm áp như vậy, thế nhưng cũng vẫn tỉnh dậy sớm theo thói quen.

Bên cạnh thế nhưng đã không có người.

Tiểu Vương gia nửa năm nay đều phải ngủ đến lúc mặt trời lên cao, hôm nay như thế nào…

Liễu Thận Ngôn đột nhiên cảm thấy được có chút không tầm thường. Tiểu Vương gia hận sâu như vậy, hôm qua lại như thế nào đổi tính mà đối xử với y. Đứng dậy mặc y phục, sau khi do dự một lúc vẫn là mặc lại y phục hạ nhân.

Còn chưa chờ y xuất môn, quản gia đã gõ cửa tiến vào nói với y: Tiểu Vương gia phân phó ngươi… Thận Ngôn công tử đến thư phòng chờ người.

Nói xong chuẩn bị ra cửa, Liễu Thận Ngôn gọi hắn lại: xin hỏi đại nhân, Vương gia người…

Quản gia nhìn y một cái, do dự một chút rồi nói: Tiểu Vương gia tiến cung diện thánh rồi.

Trong ngự thư phòng, Thụy Nghi Tiểu Vương gia quì gối, người tôn quý nhất trên đời đang chắp tay sau lưng, quay mặt lại phía hắn, nói: Ngươi còn nhớ đến cầu ta!

Tiểu Vương gia nói: Vâng, Thụy Nghi suy nghĩ cẩn thận, cầu hoàng huynh tha thứ việc làm hồ đồ của Thụy Nghi trước đây.

Người nọ cười lạnh nói: Không phải là đột nhiên thanh tỉnh chứ?

Tiểu Vương gia ngẩng đầu lên nhìn người nọ nói: Hoàng huynh, thần đệ thật sự suy nghĩ cẩn thận.

Người nọ nói: Hảo, vậy nói nghe một chút. Ngươi nguyện ý buông tha cho Liễu Thận Ngôn, quay về triều đình làm việc sao?

Tiểu Vương gia dập đầu nói: Hoàng huynh, ta không cùng Liễu Thận Ngôn một chỗ, nhưng cầu hoàng huynh buông tha y. Thần đệ nguyện ý bị biếm thành dân thường, đổi lấy tự do cho y.

Người nọ cười lạnh nói: Ta biết ngay là không đơn giản vậy mà. Lòng ngươi về điểm này thì thật gian xảo…

Tiểu Vương gia vội la lên: Hoàng huynh…

Liền bước lên mấy bước ôm chân người nọ.

Người nọ nhấc chân lên gạt ngã Tiểu Vương gia: Không tiền đồ.

Tiểu Vương gia quỳ xuống dập đầu nói: Hoàng huynh, ngươi biết là ta không có thuốc chữa nữa, cả đời này, ta cũng chỉ thích một người là y.

Người nọ nói: Vậy thì ngươi liền cùng với y ở trong phủ sống ngày tháng tiêu dao đi! Đừng lo đến sinh tử của hoàng huynh, cũng đừng quản đến sinh tử của thiên hạ nữa!

Tiểu Vương gia bị hắn nói ngẩn người, không hiểu cười rộ lên: Hoàng huynh lời này nói, thiên hạ dân chúng có hoàng huynh rồi thì cần gì ta đến quản sinh tử của bọn họ.

Người nọ tức đến nâng tay cho hắn một bạt tai: Lúc này ngươi còn đùa cợt với ta!

Tiểu Vương gia bị một bạt tai này, mắt dưng dưng nói: hoàng huynh, ta… ta… ta biết ta bất trung bất hiếu, nhưng là ta không có biện pháp tha thứ y, lại không bỏ xuống được. So với việc để y lại bên ta hằng ngày chịu khổ… không bằng thả y đi.

Hoàng đế nhìn hắn lớn lên, biết hắn thông minh lanh lợi, thông thường hay cợt nhả, thật hiếm thấy hắn thương tâm như thế. Lúc này lòng cũng không cương quyết được, bồi hồi hai bước, thở dài một hơi nói: thôi thôi, ngươi từ nhỏ chính là khó xử của ta. Ta hiểu ý của ngươi, thả y, hừ, thả y ngươi có thể quỳ gối ở đây mặc ta đánh mắng. Ngươi thành thành thật thật trở về triều đình làm việc cho ta, Tam đệ ta cũng không giết y, cho cái tên Liễu Thận Ngôn của ngươi trở về bên Tam đệ thôi.

Vì thế trước khi Tiểu Vương gia mang theo khuôn mặt sưng vù hồi phủ liền vào thiên lao tuyên chỉ, Thụy Tương vương gia bị biếm làm thứ dân, ban thưởng một tòa nhà ở kinh thành. Không có việc thì không được rời khỏi, các loại quan chức không được đến thăm. Tội dân Liễu Thận Ngôn phát hướng Thụy Tương phủ làm nô, cả đời không được thoát tịch.

Sau khi hồi phủ, Thụy Nghi Tiểu Vương gia phân phó quản gia chuẩn bị xe, y phục cũng không thay đổi, lập tức đi vào thư phòng.

Liễu Thận Ngôn đang ở thư phòng chờ hắn.

Thụy Nghi đem thánh chỉ đưa cho y, vẫn chưa nói gì liền quay người ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Liễu Thận Ngôn ngây ngốc nhìn thánh chỉ vàng đến chói mắt trên tay, run rẩy một lúc mới mở được ra. Chữ bên trong đâm vào mắt làm y mơ hồ một mảnh.

Thụy Nghi lẳng lặng đứng ở cửa chờ.

Hai canh giờ sau, tiếng mở cửa truyền đến.

Thụy Nghi xoay người sang chỗ khác, cùng người con mắt đỏ bừng bên trong cánh cửa đối diện một chút, lại nói: Kỳ thật hoàng huynh vốn cũng không có tính toán giết Tam ca, dù sao giờ cũng chỉ còn ba huynh đệ chúng ta, hắn cũng không muốn người trong thiên hạ nói hắn huynh đệ tương tàn. Hắn chẳng qua chỉ chờ người ta cho hắn một cái cớ, ta cũng thuận thế mà làm, cũng có thể một lấy lại tước vị Vương gia một lần nữa, người hầu hạ, bổng lộc, đều giống như trước. Ngươi cùng quản gia không cần đau lòng ta được nuông chiều từ bé không chịu nổi.

Nói xong hắn quay lại mỉm cười với Liễu Thận Ngôn. Đi qua dắt tay y nói: Mã xa đang chờ ngoài cửa, ta mang ngươi đi đón Tam ca, tiễn các ngươi đến tân gia của y. Y phục của ngươi, còn có đồ vật thường dùng, ta đều bảo quản gia sắp xếp cho ngươi rồi, miễn cho ngươi đến tân gia lại thiếu cái gì.

Liễu Thận Ngôn đi hai bước, đột nhiên quỳ xuống, giữ chặt y bào của hắn.

Tiểu Vương gia dừng lại.

Nghe Liễu Thận Ngôn nức nở nói: Vương gia… vương gia… Ngài đã nói, Hoàng thượng cho ta làm trâu làm ngựa ở quý phủ để chuộc tội.

Tiểu Vương gia lắc đầu nói: Kỳ thật hoàng huynh chưa bao giờ nói, khi đó là ta cố ý nhục nhã ngươi mới nói vậy.

Liễu Thận Ngôn lệ rơi đầy mặt.

Nhưng mà ta thấy ngươi ngày càng tiều tụy, lại không đành lòng. Ta muốn giống như trước đây mà thương ngươi, sủng ngươi, nhưng ta lại nhớ đến biểu tình tuyệt vọng đêm đó khi soát ra bình độc dược ở trong nhà của ta, ta cũng… Thận Ngôn, ta cũng sợ, sợ cuối cùng có một ngày hoàng huynh tin… Ta có lẽ không giữ được bản thân, tự nhiên cũng không giữ được ngươi.

Kỳ thật ta còn sợ ta cuối cùng không nhịn được ngờ vực ngươi, sẽ nhịn không được thay đổi thất thường tra tấn ngươi. Những lời này, tiểu vương gia cũng không nói ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương