Khó Có Thể Tha Thứ
-
Chương 1
Thời điểm Liễu Thận Ngôn cắt cổ tự sát, dùng chính là bảo kiếm mà Tiểu Vương gia thích nhất, vô cùng sắc bén, hoàn toàn không tính toán đến còn có lúc mở mắt lại. Nhưng vận mệnh lại cứ thích đùa giỡn như vậy.
Lúc Liễu Thận Ngôn mở mắt nghĩ đến chính mình đã cùng Tiểu Vương gia đoàn tụ dưới âm phủ, há mồm muốn gọi tên của hắn, hô vài lần đều không được, cảm giác trên cổ đau nhức, mới hiểu được là mình tự sát chưa thành.
Nhìn thấy Thụy Nghi Tiểu Vương gia tà mị cười: ngươi thực kinh ngạc vì sao ta có thể ra?
Liễu Thận Ngôn muốn nói mà không được, mơ hồ suy nghĩ chỉ biết lắc đầu.
Thụy Nghi Tiểu Vương gia không chút để ý đến phản ứng của y, nhếch khóe miệng cười lạnh một chút: ngươi cũng đừng làm ra cái bộ dạng muốn chết kia, để người khác nghĩ đến là ngươi thật thâm tình a. Trong lòng ngươi ai khinh ai trọng, nơi này của ta đã hiểu rõ ràng. Nói xong còn lấy tay trạc vào trong ngực mình.
Liễu Thận Ngôn há mồm không phát ra âm thanh, chỉ có thể nói khẩu hình.
Thụy Nghi Tiểu Vương gia cao cao đứng, liếc y, thần thái khinh miệt.
Liễu Thận Ngôn làm khẩu hình, nước mắt không kiềm được, chậm rãi theo mặt chảy xuống gối đầu.
Thụy Nghi Tiểu Vương gia bĩu môi, cúi đầu xuống bên y, cẩn thận nghe âm thanh của y, hóa ra là lấy chết để tạ tội.
Quả nhiên không phải là tự tử.
Tiểu Vương gia liền mặt lạnh, đứng thẳng nói, ngươi còn không biết, chủ tử của ngươi đã bị bắt, chắc cách cái chết không xa. Còn ta, nhờ phúc của ngươi, cũng bị hoàng đế xử phạt không nhẹ. Mà người thì bị hoàng thượng ban cho phủ ta làm trâu làm ngựa, chuộc tội cho chính mình. Cho nên hiện tại tiện mệnh của ngươi là của ta, hiện ta không cho ngươi chết, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, ở bên cạnh ra chậm rãi mà chuộc tội đi.
Hóa ra là như vậy, Liễu Thận Ngôn nghĩ, còn sống thì có thể chuộc tội.
Vậy thì sống đi.
Thụy Nghi Tiểu Vương gia an bài y hầu hạ bên người, giống như trước kia. Nhưng là vị trí trước kia của Liễu Thận Ngôn thật tốt, giờ chuyển tới chỗ của hạ nhân ở. Từ trước đây một người một viện tử giờ biến thành ba người một phòng cũ.
Thời điểm Liễu Thận Ngôn cầm đồ đạc đi theo quản gia, trong phòng chỗ ấm áp không có gió thổi kia đã có người, người đó cũng đã sắp xếp đồ hảo, cái giá cũng đã đầy, chỉ có một mảnh giường ở gần cửa. Liễu Thận Ngôn cũng không nói gì, hiện tại y cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ có hai bộ y phục hạ nhân vừa nhận, treo bên cạnh gối đầu là được.
Vị trí gần cửa quả nhiên là không tốt, ban đêm cuối tháng mười, gió thổi vù vù, lúc trời gần sang Liễu Thận Ngôn không ngủ được vì lạnh. Vì thế liền dứt khoát đứng dậy rửa mặt chải đầu, vào trong viện của Tiểu Vương gia.
Vừa đi mới biết được, trong phủ Tiểu Vương gia đâu còn được như ngày xưa.
Ngày xưa trong viện của Tiểu Vương gia từ trên xuống dưới có đến hai ba mươi người vây quanh hầu hạ, chỉ a đầu nhất đẳng hầu hạ đã có bốn người, chỉ để ý đến việc chải đầu ăn uống, a đầu nhị đẳng cũng bốn người, địa vị còn cao hơn nhất đẳng a đầu của nhà quyền quý khác, chỉ để ý việc chuẩn bị y phục rửa mặt, về phần mấy tiểu a đầu vẩy nước quét sân dọn nhà, luôn có sẵn mười mấy đứa, không tính đến sai vặt quản gia này đó quản lý việc bên ngoài.
Mà Liễu Thận Ngôn khi đó gọi là hầu hạ, chính là ở thư phòng mài mực, bồi Thụy Nghi đọc sách đọc thi, đàn từ xướng khúc, làm chút chuyện phong nhã.
Hiện giờ trong viện tử của Tiểu Vương gia chỉ còn lại hai bà lão mang theo một hài tử còn để chỏm, quản chút việc quét tước, còn quản gia nói, việc nặng nhọc đều giao cho Liễu Thận Ngôn.
Vốn lúc hai người đang nhiệt tình, Liễu Thận Ngôn cũng không phải là chưa từng giúp hắn chải đầu thay y phục, chính là lúc đó có người giúp đỡ, lúc đó là lúc tình nồng thú vị, hiện nay mọi việc đều đặt lên người y, làm thật có chút không thuận tay.
Huống chi Thụy Nghi Tiểu Vương gia cố ý làm khó dễ.
Rửa mặt thì ngại nước lạnh đòi đổi nước, rồi lại vẩy ra làm ướt áo Liễu Thận Ngôn. Chỉ đầu thì kêu chải mạnh kéo da đầu, thuận tay lấy trâm đâm vào tay Liễu Thận Ngôn. Tới lúc ăn cơm ngại nóng, trực tiếp lấy đũa đánh lên mặt Liễu Thận Ngôn, làm cho y mang theo hai đầu gối xưng đỏ quỳ trong viện, mang vào người một tiếng đánh giá “đồ ngu”
Vì thế chuyện bình thường làm xong trong nửa canh giờ, hôm nay kéo dài đến hai canh giờ, mới xem như là ăn xong cơm, mới cho Liễu Thận Ngôn đi vào thu thập.
Cũng may hiện tại bị hoàng đế phạt bế môn tư quá, không cần vào triều, nếu không còn không biết bị phạt như thế nào đâu.
Tiểu Vương gia bị phạt ở nhà không có việc gì làm, ngồi trong thư phòng viết vài chữ liền buông bút, kéo theo Liễu Thận Ngôn đặt lên bàn, tay liền vói vào trong y phục.
Liễu Thận Ngôn thấy hắn vứt bút, vốn tưởng hắn muốn tìm phiền toái gì, lại không nghĩ hắn lại làm đến tận chuyện này. Nhất thời xấu hổ không thôi, giãy dụa đứng lên.
Tiểu Vương gia dùng sức ngăn chặn y, cười lạnh nói: ngươi còn có cái gì tư cách mà ở trong này làm bộ làm tịch với ta.
Liễu Thận Ngôn nghe thấy vậy ngây người một chút, thân thể cứng đờ bất động.
Tiểu Vương gia kéo quần lót của y xuống, tùy tiện xoa nắn hai cái, liền cứng rắn chen vào.
Liễu Thận Ngôn đau đến kêu ra tiếng, Tiểu Vương gia theo bản năng ngừng tay hỏi: rất đau sao?
Âm điệu ôn nhu.
Lời vừa nói hai người đều sửng sốt.
Trong một lát đó, Thụy Nghi như là trận cuồng phong, dùng sức công thành đoạt đất. Liễu Thận Ngôn nhắm mắt… cắn chặt hàm rằng, lại khó có thể ức chế rên rỉ thống khổ trằn trọc.
Hơn nửa canh giờ vũ nhục, đối với Tiểu Vương gia mà nói là mồ hôi ướt áo, còn Liễu Thận Ngôn mà nói dĩ nhiên là tra tấn.
Lúc Liễu Thận Ngôn mở mắt nghĩ đến chính mình đã cùng Tiểu Vương gia đoàn tụ dưới âm phủ, há mồm muốn gọi tên của hắn, hô vài lần đều không được, cảm giác trên cổ đau nhức, mới hiểu được là mình tự sát chưa thành.
Nhìn thấy Thụy Nghi Tiểu Vương gia tà mị cười: ngươi thực kinh ngạc vì sao ta có thể ra?
Liễu Thận Ngôn muốn nói mà không được, mơ hồ suy nghĩ chỉ biết lắc đầu.
Thụy Nghi Tiểu Vương gia không chút để ý đến phản ứng của y, nhếch khóe miệng cười lạnh một chút: ngươi cũng đừng làm ra cái bộ dạng muốn chết kia, để người khác nghĩ đến là ngươi thật thâm tình a. Trong lòng ngươi ai khinh ai trọng, nơi này của ta đã hiểu rõ ràng. Nói xong còn lấy tay trạc vào trong ngực mình.
Liễu Thận Ngôn há mồm không phát ra âm thanh, chỉ có thể nói khẩu hình.
Thụy Nghi Tiểu Vương gia cao cao đứng, liếc y, thần thái khinh miệt.
Liễu Thận Ngôn làm khẩu hình, nước mắt không kiềm được, chậm rãi theo mặt chảy xuống gối đầu.
Thụy Nghi Tiểu Vương gia bĩu môi, cúi đầu xuống bên y, cẩn thận nghe âm thanh của y, hóa ra là lấy chết để tạ tội.
Quả nhiên không phải là tự tử.
Tiểu Vương gia liền mặt lạnh, đứng thẳng nói, ngươi còn không biết, chủ tử của ngươi đã bị bắt, chắc cách cái chết không xa. Còn ta, nhờ phúc của ngươi, cũng bị hoàng đế xử phạt không nhẹ. Mà người thì bị hoàng thượng ban cho phủ ta làm trâu làm ngựa, chuộc tội cho chính mình. Cho nên hiện tại tiện mệnh của ngươi là của ta, hiện ta không cho ngươi chết, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, ở bên cạnh ra chậm rãi mà chuộc tội đi.
Hóa ra là như vậy, Liễu Thận Ngôn nghĩ, còn sống thì có thể chuộc tội.
Vậy thì sống đi.
Thụy Nghi Tiểu Vương gia an bài y hầu hạ bên người, giống như trước kia. Nhưng là vị trí trước kia của Liễu Thận Ngôn thật tốt, giờ chuyển tới chỗ của hạ nhân ở. Từ trước đây một người một viện tử giờ biến thành ba người một phòng cũ.
Thời điểm Liễu Thận Ngôn cầm đồ đạc đi theo quản gia, trong phòng chỗ ấm áp không có gió thổi kia đã có người, người đó cũng đã sắp xếp đồ hảo, cái giá cũng đã đầy, chỉ có một mảnh giường ở gần cửa. Liễu Thận Ngôn cũng không nói gì, hiện tại y cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ có hai bộ y phục hạ nhân vừa nhận, treo bên cạnh gối đầu là được.
Vị trí gần cửa quả nhiên là không tốt, ban đêm cuối tháng mười, gió thổi vù vù, lúc trời gần sang Liễu Thận Ngôn không ngủ được vì lạnh. Vì thế liền dứt khoát đứng dậy rửa mặt chải đầu, vào trong viện của Tiểu Vương gia.
Vừa đi mới biết được, trong phủ Tiểu Vương gia đâu còn được như ngày xưa.
Ngày xưa trong viện của Tiểu Vương gia từ trên xuống dưới có đến hai ba mươi người vây quanh hầu hạ, chỉ a đầu nhất đẳng hầu hạ đã có bốn người, chỉ để ý đến việc chải đầu ăn uống, a đầu nhị đẳng cũng bốn người, địa vị còn cao hơn nhất đẳng a đầu của nhà quyền quý khác, chỉ để ý việc chuẩn bị y phục rửa mặt, về phần mấy tiểu a đầu vẩy nước quét sân dọn nhà, luôn có sẵn mười mấy đứa, không tính đến sai vặt quản gia này đó quản lý việc bên ngoài.
Mà Liễu Thận Ngôn khi đó gọi là hầu hạ, chính là ở thư phòng mài mực, bồi Thụy Nghi đọc sách đọc thi, đàn từ xướng khúc, làm chút chuyện phong nhã.
Hiện giờ trong viện tử của Tiểu Vương gia chỉ còn lại hai bà lão mang theo một hài tử còn để chỏm, quản chút việc quét tước, còn quản gia nói, việc nặng nhọc đều giao cho Liễu Thận Ngôn.
Vốn lúc hai người đang nhiệt tình, Liễu Thận Ngôn cũng không phải là chưa từng giúp hắn chải đầu thay y phục, chính là lúc đó có người giúp đỡ, lúc đó là lúc tình nồng thú vị, hiện nay mọi việc đều đặt lên người y, làm thật có chút không thuận tay.
Huống chi Thụy Nghi Tiểu Vương gia cố ý làm khó dễ.
Rửa mặt thì ngại nước lạnh đòi đổi nước, rồi lại vẩy ra làm ướt áo Liễu Thận Ngôn. Chỉ đầu thì kêu chải mạnh kéo da đầu, thuận tay lấy trâm đâm vào tay Liễu Thận Ngôn. Tới lúc ăn cơm ngại nóng, trực tiếp lấy đũa đánh lên mặt Liễu Thận Ngôn, làm cho y mang theo hai đầu gối xưng đỏ quỳ trong viện, mang vào người một tiếng đánh giá “đồ ngu”
Vì thế chuyện bình thường làm xong trong nửa canh giờ, hôm nay kéo dài đến hai canh giờ, mới xem như là ăn xong cơm, mới cho Liễu Thận Ngôn đi vào thu thập.
Cũng may hiện tại bị hoàng đế phạt bế môn tư quá, không cần vào triều, nếu không còn không biết bị phạt như thế nào đâu.
Tiểu Vương gia bị phạt ở nhà không có việc gì làm, ngồi trong thư phòng viết vài chữ liền buông bút, kéo theo Liễu Thận Ngôn đặt lên bàn, tay liền vói vào trong y phục.
Liễu Thận Ngôn thấy hắn vứt bút, vốn tưởng hắn muốn tìm phiền toái gì, lại không nghĩ hắn lại làm đến tận chuyện này. Nhất thời xấu hổ không thôi, giãy dụa đứng lên.
Tiểu Vương gia dùng sức ngăn chặn y, cười lạnh nói: ngươi còn có cái gì tư cách mà ở trong này làm bộ làm tịch với ta.
Liễu Thận Ngôn nghe thấy vậy ngây người một chút, thân thể cứng đờ bất động.
Tiểu Vương gia kéo quần lót của y xuống, tùy tiện xoa nắn hai cái, liền cứng rắn chen vào.
Liễu Thận Ngôn đau đến kêu ra tiếng, Tiểu Vương gia theo bản năng ngừng tay hỏi: rất đau sao?
Âm điệu ôn nhu.
Lời vừa nói hai người đều sửng sốt.
Trong một lát đó, Thụy Nghi như là trận cuồng phong, dùng sức công thành đoạt đất. Liễu Thận Ngôn nhắm mắt… cắn chặt hàm rằng, lại khó có thể ức chế rên rỉ thống khổ trằn trọc.
Hơn nửa canh giờ vũ nhục, đối với Tiểu Vương gia mà nói là mồ hôi ướt áo, còn Liễu Thận Ngôn mà nói dĩ nhiên là tra tấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook