Khó Chiều
Chương 39


Tưởng bản thân bị hoa mắt, Tang Diên dừng động tác lau tóc lại.

Sững sờ vài giây, rồi anh bỏ khăn lông sang một bên, đứng dậy đi trở về phòng, theo sau Ôn Dĩ Phàm.
Căn phòng này lúc trước là Ôn Dĩ Phàm ở.
Nhưng sau khi Tang Diên dọn vào, có sắp xếp bố cục lại một chút, có thêm một cái bàn máy tính.

Vị trí giường từ bên cửa sổ bị anh dời đến giữa phòng, bên trái là tủ đầu giường, bên phải là đèn ngủ dạng đứng.
Lúc này Ôn Dĩ Phàm đã đi đến giữa phòng.
Không biết cô muốn làm cái gì, Tang Diên đi qua, ngăn ở trước mặt cô.
"Muốn đi đâu?"
Trán Ôn Dĩ Phàm đụng vào hàm dưới của anh, sau đó dừng lại.

Cô hơi ngửa đầu, ngây ngốc nhìn anh.

Rồi sau đó, cô chậm rãi đi vòng qua anh, định tiếp tục đi về phía trước.
Tang Diên cũng dời một bước, tiếp tục cản đường: "Đi nhầm chỗ rồi."
Ôn Dĩ Phàm lại nhìn anh, như là đang cân nhắc lời anh nói, hoặc như là đang chờ anh chủ động tránh ra.
Như đang dỗ dành một đứa trẻ, Tang Diên nhẫn nhịn nói: "Đây không phải là phòng của em."
Ôn Dĩ Phàm không nhúc nhích.
Tang Diên cũng không chạm vào cô, chỉ nâng nâng cằm.
"Cửa ở kia kìa."
Ôn Dĩ Phàm ngây ngẩn một lúc lâu, mới như hiểu được lời anh nói.

Cô xoay người, hết sức nghe lời đi về phía cửa, như người máy nghe theo mệnh lệnh.
Sợ cô lại đi sai chỗ, Tang Diên lúc này không đứng yên, mà đi theo cô.
Nhìn cô đi trở về phòng, mãi đến khi cửa phòng ngủ chính đóng lại, Tang Diên mới trở lại phòng khách cầm máy tính lên.

Anh tắt đèn phòng khách, chỉ để lại đèn hành lang.

Anh trở về phòng, vừa ngáp vừa liếc xem tin tức trên điện thoại.
Rất nhanh rồi buông xuống, đặt điện thoại sang một bên.
Tang Diên buồn ngủ đến nỗi hai mắt không mở lên nổi, mới vừa khép mắt lại, bỗng nhiên nhớ đến chuyện Ôn Dĩ Phàm mới vừa đi vào phòng anh.
Như con ruồi không đầu.
Lúc trước không phải đều tốt sao, sao lần này đường đi lại biến đổi như vậy?
Hay là vì, trước kia lần nào cửa phòng anh cũng đóng, nên cô không có cách nào đi vào được.

Nhưng lần này cửa mở rộng.

Cô khi mộng du vẫn làm một số chuyện không có quy luật, vậy nếu là không gian không khép kín, thì cô sẽ thoải mái tuỳ ý đi vào sao?
Mỗi tế bào trên thân thể Tang Diên đều mệt mỏi tựa như muốn kháng cự anh.

Nhưng nghĩ đến điều này, anh lại mở mắt ra, đứng dậy ra khỏi phòng, đóng chặt cửa sân thượng và phòng bếp lại.
***
Ngày hôm sau.
Ôn Dĩ Phàm mở mắt ra, cô ngồi một lát cho tỉnh táo hẳn.

Ánh mắt cô vừa di chuyển, đã nhìn thấy cái ghế đặt ngay ngắn trước bàn trang điểm.

Phản ứng một hồi, mới nhớ lại tối hôm qua hình như cô đã quên chặn cái ghế ở cửa.
Dù sao thì khoảng thời gian này cô vẫn không mộng du, nên cô cũng không để ý đến chuyện này nữa.
Ôn Dĩ Phàm nằm lăn lộn trên giường một hồi.
Mở WeChat ra, cô thấy Chung Tư Kiều và Hướng Lãng đang ở trong nhóm chat trò chuyện.

Thấy Hướng Lãng, cô nhớ lại lời Chung Tư Kiều nói ngày hôm qua.


Ôn Dĩ Phàm mở trang mạng ra, gõ vào ô tìm kiếm "Công ty khoa học kỹ thuật Ưu Thánh".
Còn chưa ấn vào, Ôn Dĩ Phàm lại phản ứng kịp.
Cô không có chuyện gì thì tra cái này làm gì.
Ôn Dĩ Phàm thu lại suy nghĩ, lập tức thoát ra.
Cô dậy trễ, lúc ra khỏi phòng, Tang Diên hình như đã đi rồi.
Trên bàn vẫn còn để lại sữa đậu nành và bánh quẩy.
Những món này không thể để qua đêm được, nếu không ăn thì phải vứt bỏ.
"Ôn thùng rác" không muốn lãng phí, hơn nữa chuyện này cũng xem như là có qua có lại, mỗi khi cô mua đồ ăn sáng cũng sẽ mua cho Tang Diên một phần.

Cô rất tự giác đem sữa đậu nành đi hâm nóng lại, nhân tiện mở điện thoại di động lên xem tin tức.
Tang Diên không nhắn gì cho cô.
Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra.
Vậy chắc là tối qua không xảy ra chuyện gì nhỉ?
Dù cô có mộng du, thì nửa đêm canh ba cũng không có khả năng gặp Tang Diên nhiều lần như vậy.
Công việc cực kỳ bận rộn, Ôn Dĩ Phàm muốn đi bệnh viện để kiểm tra, nhưng cũng không sắp xếp được thời gian.

Đến ngày nghỉ, thì cô lại lười ra ngoài, chỉ loay hoay trong nhà nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Hơn nữa tật mộng du của Ôn Dĩ Phàm thật ra cũng không quá nghiêm trọng, lâu ngày cô cũng đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Nhiệt độ dần lên cao, không khí trở nên oi bức và khô nóng.
Giữa tháng 7, Nam Vu nghênh đón khoảng thời gian nóng nhất trong năm.

Đêm dần bị rút ngắn, ánh mặt trời gay gắt và mãnh liệt, lại rất hào phóng chiếu khắp nơi.

Chỉ cần ở bên ngoài hơi lâu một chút, thân thể có thể tiết ra tầng tầng lớp lớp mồ hôi.
Ôn Dĩ Phàm mới vừa từ phòng biên tập trở lại phòng làm việc, Cam Hồng Viễn bỗng nhiên đi ra đưa cho cô tin báo từ đường dây nóng.
Bảo cô mấy ngày này đi điều tra sự việc.
Là một vụ tai nạn giao thông vừa xảy ra vài ngày trước.
Ngay gần khu phố truỵ lạc, một người đàn ông lái xe khi say rượu, vượt đèn đỏ, đâm vào một học sinh cấp hai đang băng qua đường, làm cho nạn nhân bị gãy xương đùi.
Trở về vị trí, Ôn Dĩ Phàm mở máy tính lên, bắt đầu tìm tài liệu để viết đề cương phỏng vấn.
Viết được một nửa, điện thoại đang để ở bên cạnh chợt reo một tiếng.
Là tin nhắn WeChat của Tang Diên.
Tang Diên: [Tối nay em gái tôi sẽ đến nhà ăn cơm.]
Tang Diên: [Được không?]
Ôn Dĩ Phàm nhanh chóng trả lời: [Được.]
Suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung: [Sau này nếu em gái anh muốn đến thì cứ trực tiếp đến thôi.]
Ôn Dĩ Phàm: [không cần phải báo trước với tôi đâu.]
Sau một lúc, Tang Diên gửi biểu tượng "ok" sang.
***
Hôm nay Ôn Dĩ Phàm không ở lại lâu, khoảng hơn bảy giờ cô rời công ty.
Khi về đến nhà, Ôn Dĩ Phàm nhìn quanh, chỉ thấy Tang Trĩ đang ngồi ở ghế sofa xem TV.

So với lần trước gặp mặt, cô ấy hình như gầy hơn một chút, mặt nhỏ lại một vòng, cằm cũng nhòn nhọn.
Thấy Ôn Dĩ Phàm, Tang Trĩ ngoan ngoãn chào một tiếng: "Chị Dĩ Phàm."
Ôn Dĩ Phàm cười cười, đi vào trong phòng nhìn một vòng.

Lúc này, Tang Diên vẫn đang ở trong phòng bếp, hình như đang làm cơm tối.

Thấy vậy, cô liếc thời gian, hơi ngạc nhiên: "Còn chưa ăn tối sao?"
"Dạ." Tang Trĩ nhìn cô, nhỏ giọng than phiền: "Anh hai em lề mề lắm, vừa mới chịu đi làm cơm thôi.”
Ôn Dĩ Phàm đi đến ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cũng cảm thấy hơi trễ.

Cô chỉ ngón tay về phía tủ TV, nói: "Hay em ăn một chút quà vặt cho đỡ đói bụng trước đi? Cũng sắp tám giờ rồi, đừng để đói quá."
Tang Trĩ cong môi: "Dạ không cần, em cũng không đói lắm."
Ôn Dĩ Phàm rót một ly nước, nhìn mặt cô ấy vài lần: "Sao em gầy đi nhiều vậy, thi đại học áp lực lớn quá sao?"

Tang Trĩ: "Không sao, em ăn rất nhiều, cũng không biết tại sao lại gầy đi nữa."
"Ừ sau này nhớ ăn nhiều thêm để bù lại.

Đã thi xong rồi, em ra ngoài chơi nhiều một chút, buông lỏng một chút cho thoải mái." Ôn Dĩ Phàm thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, Chích Chích.

Em nhận kết quả trúng tuyển ra sao rồi? Lúc trước em nói vẫn do dự giữa Nam đại hay là Nghi đại đúng không?"
Tang Trĩ gật đầu: "Dạ đúng."
Ôn Dĩ Phàm: "Vậy em cuối cùng chọn cái nào?"
Tang Trĩ thành thật nói: "Nghi đại."
"Ừ?" Ôn Dĩ Phàm hơi bất ngờ: "Suy nghĩ kỹ chưa? Nghi Hà rất xa đó."
"Nghĩ kỹ rồi, em đã suy xét rất lâu." Tang Trĩ nhỏ giọng nói, "So với Nam đại, em nghĩ chuyên ngành em thích ở Nghi đại sẽ khá hơn một chút.

Hơn nữa em cũng không muốn ở Nam Vu mãi, cũng muốn đi đến thành phố khác sống một thời gian."
Ôn Dĩ Phàm cười: "Ừ vậy cũng tốt."
Tâm trạng của Tang Trĩ hơi bực bội: "Nhưng anh hai em rất tức giận."
Ôn Dĩ Phàm: “Sao vậy?"
"Bởi vì lúc em ghi danh không nói với anh hai, chỉ thương lượng với ba mẹ thôi, nên anh hai vẫn nghĩ là em ghi danh ở Nam đại." Tang Trĩ nói, "Anh hai vừa biết kết quả trúng tuyển của em xong, liền mắng cho em một trận."
"..."
"Vậy mà lúc em nhận kết quả trúng tuyển tuần trước, cũng không thấy anh ấy hỏi gì cả." Tang Trĩ thấy Tang Diên không chịu nói phải trái, càng kể càng khó chịu: "Trải qua bao lâu rồi, biết là hôm nay em muốn sang đây chơi, anh hai mới thuận miệng hỏi một câu.

Sau khi biết là Nghi đại, mới bắt đầu tính sổ với em, còn nói em là ngang bướng, bây giờ làm gì cũng chỉ dựa vào cảm xúc, mà không biết cân nhắc gì cả."
Ôn Dĩ Phàm trấn an: "Anh hai em chắc là lo em đi xa một mình như vậy dễ bị ức hiếp thôi."
"Thái độ của anh ấy, giống như là ban đầu em ghi danh Nam đại," Tang Trĩ nói, "Cuối cùng gạt tất cả mọi người sửa lại phiếu ghi danh vậy."
Nghe nói như vậy, động tác của Ôn Dĩ Phàm chợt cứng đờ.
Tang Trĩ không dám nói quá lớn, sợ bị Tang Diên nghe thấy: "Lúc em hỏi ý kiến anh hai, anh ấy đâu thèm để ý đến em, còn nói là mấy chuyện nhảm nhí này mà cũng phải cân nhắc sao.

Bây giờ em chọn xong rồi, anh ấy lại mắng em."
Ôn Dĩ Phàm chỉ cười cười, không nói gì.
Chắc là thấy bản thân mình than phiền quá nhiều, Tang Trĩ nhanh chóng thu liễm, chuyển đề tài.

Cô ấy lại tò mò về chuyện lần trước bị Tang Diên cắt ngang, hỏi: "Chị Dĩ Phàm, chị có biết đối tượng yêu sớm hồi cấp ba của anh hai em là ai không?"
Ôn Dĩ Phàm uống một hớp nước, bình tĩnh nói dối: "Chị cũng không rõ lắm."
"Em rất tò mò kiểu người như anh hai luôn không coi ai ra gì, tính tình ‘chó’ như vậy thì có thể vừa ý được ai đây——" nói đến đây, Tang Trĩ thấy không đúng lắm, sửa lại, "A, không đúng, là ai lại vừa ý anh hai đây."
"..."
"Dù sao thì anh ấy hình như rất thích đối tượng yêu sớm kia đó." Ngồi chờ cơm vô cùng nhàm chán, Tang Trĩ kể lại chuyện trước kia, "em nhớ anh hai hồi trước thành tích kém lắm, tự nhiên đến lớp mười một lại rất chăm chỉ học hành."
Ôn Dĩ Phàm yên lặng nghe.
"Trước đây anh ấy chuyên học lệch, chỉ học môn mình thích thôi.

Nhưng đoạn thời gian đó cũng không biết là bị cái gì ám vào người, ngoại trừ học tập thì cái gì cũng không dám làm." Tang Trĩ đỡ tai, chậm rãi nói, "Lúc ấy ba mẹ em vui lắm, thấy anh rốt cuộc cũng hiểu chuyện.

Ba em còn hỏi anh hai là muốn thi đại học nào, nhưng anh hai không trả lời, chỉ nói là muốn có nhiều lựa chọn hơn thôi."
Ôn Dĩ Phàm rủ mắt xuống, chỉ yên lặng uống nước.
"Dù sao sau đó thì anh hai cũng báo Nam đại, hôm nhận kết quả trúng tuyển anh ấy vui vẻ lắm.

Còn khoác lác là chỉ cần tùy tiện thi thì cũng có thể đậu vào Nam đại.

Không bao lâu sau thì anh ấy đi ra ngoài, sau đó rất khuya mới trở về." Tang Trĩ nghĩ nghĩ, rồi suy đoán: "Em có cảm giác là hôm đó anh hai bị đá."
Ôn Dĩ Phàm giương mắt: "Tại sao?"
"Bởi vì anh hai trước và sau khi ra khỏi nhà thì trạng thái hoàn toàn khác nhau." Tang Trĩ nói: "Sau đó anh hai cũng không nói lại chuyện trúng tuyển Nam đại nữa, mà sau đó em cũng không gặp đối tượng yêu sớm của anh ấy."
"..."
"Đến bây giờ, em cũng chưa từng thấy anh hai yêu đương gì." Như là nghĩ đến điều gì, Tang Trĩ rất cạn lời: "Anh ấy suốt ngày nổ là điều kiện của anh cực tốt, có rất nhiều người theo đuổi, ngay cả bạn cùng phòng cũng tranh cướp nhau muốn cua anh."

"..."
Ôn Dĩ Phàm còn chưa kịp trả lời, Tang Diên vừa vặn từ phòng bếp đi ra.

Liếc thấy hai cô đang xì xào bàn tán, anh hơi nhướng mày, có vẻ rất hứng thú: "Nói cái gì vậy?"
Đang tám một đống chuyện của Tang Diên, Tang Trĩ hơi chột dạ, vội hỏi ngược lại anh: "Xong chưa?"
"Ừ." Tang Diên cũng đi đến bên cạnh bàn trà, rót nước uống: "Ăn đi."
Tang Trĩ kéo lấy tay Ôn Dĩ Phàm, chủ động nói: "Chị Dĩ Phàm, chị ăn chưa? Chị ăn chung với em đi."
Ôn Dĩ Phàm lắc đầu: "Hai anh em ăn đi, chị ăn rồi, ăn ở công ty xong mới về nhà."
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Tang Diên, chỉ đứng lên nói: "Chị trở về phòng trước đây."
Nhưng đi chưa được vài bước, Tang Trĩ lại níu lấy tay cô: "Chị Dĩ Phàm, chị tùy tiện ăn một chút đi, không ăn được cũng không sao, em muốn tán gẫu một chút..." Vừa nói, cô ấy vừa liếc nhìn về hướng Tang Diên, nhỏ giọng nói: "Nếu chỉ có em và anh hai, anh ấy chắc chắn sẽ lại mắng em nữa."
Ôn Dĩ Phàm đành phải đồng ý.
Cô múc một chén canh, phần lớn thời gian chỉ ngồi yên lặng.
Trong suốt bữa cơm tối, chỉ có Tang Trĩ luôn miệng nói chuyện.
Nói nhiều quá còn bị Tang Diên không kiên nhẫn cắt ngang: "Có thể ăn nhanh không?"
"..." Tang Trĩ thấy bản thân đã nhịn anh cả đêm, lần này không thể nhịn nữa, tranh cãi với anh: "Anh sao mà cứ luôn như vậy, chuyện này đâu phải là em không nói với anh, chính anh nghe xong rồi không thèm để ý, bây giờ lại trách ngược lại em."
"Anh buồn ngủ." Tang Diên lười ồn ào cùng cô, vẻ mặt uể oải, viền mắt phía dưới có màu xám xanh rõ ràng: "Nếu không thì lát nữa em tự đón xe đi về, anh muốn đi ngủ."
Dáng vẻ của anh nhìn đúng là đã lâu không được ngủ đủ giấc.
"..."
Tang Trĩ đành phải tiếp tục nén giận: "Đã hiểu, ăn xong ngay đây."
Chờ hai anh em ra khỏi nhà, Ôn Dĩ Phàm thu dọn chén dĩa sạch sẽ rồi trở về phòng.

Tắm xong đi ra, cô vừa vặn nghe được động tĩnh từ sảnh, nhưng cũng không đi ra bên ngoài.
Ôn Dĩ Phàm nằm trên giường, ôm chăn, ngơ ngác nhớ lại lời Tang Trĩ nói.
—— "Nhận kết quả trúng tuyển xong anh ấy rất vui vẻ."
—— "Bởi vì anh ấy trước và sau khi ra khỏi nhà trạng thái hoàn toàn khác nhau."
Ngực có cảm giác như bị một khối đá thật nặng đè xuống, làm Ôn Dĩ Phàm không thở nổi.
Cô trở mình, không muốn nghĩ đến chuyện trước kia nữa.
Ôn Dĩ Phàm dứt khoát cầm điện thoại lên, tìm phim kinh dị để xem.

Cô dồn sự chú ý vào bộ phim, cho đến khi nhìn thấy dòng chữ kết thúc mới khép mắt lại.

Đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cô cố gắng níu kéo từng tia buồn ngủ.
Rồi dần dần rơi vào giấc ngủ say.
Không biết qua bao lâu.
Ôn Dĩ Phàm ngồi dậy, bước xuống giường.

Cô chậm rãi đem cái ghế để ở cửa phòng đẩy trở về trước bàn trang điểm, rồi xoay người ra khỏi phòng.

Một đường đi thẳng về phía trước, đi đến phòng khách, rồi ngồi vào ghế sofa.
Ở đây ánh sáng hơi mù mờ.
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào chuyển động của kim đồng hồ, mắt không hề chớp.
Phòng khách cực kỳ yên tĩnh.
Ngoại trừ tiếng cô hít thở nhẹ nhàng, không còn bất kỳ tiếng động nào khác.
Có lẽ so với vài lần trước, hôm nay thiếu đi một cái gì đó, lần này Ôn Dĩ Phàm chỉ ngồi vài phút rồi đứng dậy.

Cô đi về hướng hành lang, khi đi ngang qua phòng ngủ phụ, lại một lần nữa ngừng lại.
Thấy cửa phòng đóng chặt, cô chăm chú nhìn một lúc lâu.
Sau đó, Ôn Dĩ Phàm hành động như bị cái gì đó xui khiến, cô chần chờ nâng tay lên.
Cầm vào tay nắm cửa, vặn xuống.
Cửa không khóa.
Ôn Dĩ Phàm dễ dàng mở cửa, đẩy về phía trước.

Cô đi chân trần, bước đi không một tiếng động, giống như giẫm trên bông vải.

Cô ngừng vài giây, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi về phía giường.
Cô máy móc bò lên giường, tìm một chỗ trống nằm xuống.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, tiếng máy điều hòa không khí đều đều không nhẹ không nặng.
Tiếng anh hít thở nhè nhẹ, đều đặn nhịp nhàng có quy luật.

Trên người anh mang theo mùi gỗ đàn hương lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Anh mặc áo thun màu đen, nằm nghiêng, ngực nhẹ nhàng phập phồng.


Chăn chỉ đắp lên nửa người.
Ôn Dĩ Phàm ngơ ngẩn nhìn anh chăm chú, rồi bỗng nhiên đưa tay níu lấy chăn của anh.
Đắp lên người mình.
***
Rạng sáng hôm sau.
Ôn Dĩ Phàm tỉnh giấc, chậm chạp mở mắt ra.

Cô nhìn chằm chằm phía trước, ngẩn người một lúc, rồi rất nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng.

Nhìn bốn phía mơ hồ lại có cảm giác quen thuộc, vẻ mặt cô trở nên mờ mịt.
Một giây sau.
Như là cảm nhận được cái gì đó, Ôn Dĩ Phàm rũ mắt, thấy có một cánh tay gác ngang eo mình.
"..."
Cô lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt hoảng sợ tột cùng.
Ôn Dĩ Phàm chậm chạp quay đầu lại, đối diện là khuôn mặt của Tang Diên gần trong gang tấc, rõ ràng đến có thể thấy rõ nốt ruồi nhỏ mê hoặc trên mí mắt.

Như còn đang ngủ say, đôi mắt anh nhắm chặt, không phát hiện bất kỳ chuyện gì khác thường xung quanh.
Aaa!
Con bà nó.
F**k.
F**k.
Đầu óc Ôn Dĩ Phàm giống như bị đứt dây, chỉ kém một chút nữa là hỏng mất.

Cô hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu óc trống rỗng.

Phản ứng đầu tiên là cúi xuống kiểm tra quần áo của chính mình.
Thấy không có gì bất ổn, tinh thần cô mới thoáng buông lỏng.
Ôn Dĩ Phàm cố gắng khôi phục cảm xúc của bản thân, tự bảo chính mình phải bình tĩnh lại.
Đây là phòng của Tang Diên.
Không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Cô sáng sớm tỉnh lại, không ở trong phòng mình, mà còn xuất hiện ở trên giường Tang Diên.

Ngoại trừ cô nửa đêm mộng du đi sai chỗ, vào phòng anh, ngủ sai giường, không còn khả năng nào khác nữa.
Vào giờ phút này, phương thức giải quyết duy nhất Ôn Dĩ Phàm có thể nghĩ đến, là lập tức rời khỏi nơi này.
Trước khi Tang Diên thức dậy.
Ôn Dĩ Phàm nín thở, rón rén như ăn trộm, nhẹ nhàng nâng cánh tay của Tang Diên lên.

Động tác của cô cực kỳ chậm chạp, di chuyển cánh tay anh từng chút từng chút một, định sẽ nhẹ nhàng chuyển trở về trên người anh.
Cùng lúc đó.
Hình như cảm giác được gì đó, lông mi Tang Diên chợt run run.
Biến hóa cực kỳ nhỏ này cũng giống như một quả lựu đạn, làm cho đầu óc Ôn Dĩ Phàm như muốn nổ tung.

Cô có cảm giác một giây sau sẽ bị bắt vào tù, động tác lập tức ngừng lại.
Một giây sau, Ôn Dĩ Phàm nhìn thấy, Tang Diên chầm chậm mở mắt ra.
Hai người nhìn nhau.
Hình ảnh dừng lại hai giây.
Có lẽ còn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ, vẻ mặt Tang Diên không tỉnh táo lắm.

Anh tựa như không nhận ra bất kỳ điều gì không ổn, lại một lần nữa nhắm mắt, duỗi tay kéo cô vào lòng mình.
Ôn Dĩ Phàm đụng vào lồng ngực anh, toàn thân đều cứng đờ, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Cơ thể của cô bị anh che trời lấp đất bao bọc lại.
Bùm.
Bùm.
Tim Ôn Dĩ Phàm ngừng đập nửa nhịp, rồi sau đó lại điên cuồng tăng tốc.
Trong chớp mắt này, mọi thứ xung quanh hết thảy đều biến mất.
Mọi giác quan đều bị người đàn ông phía sau lưng xâm chiếm, mang theo cảm giác tồn tại cực kỳ lớn.
Mọi thứ như được phóng đại lên.
Hơi thở của anh ấm áp, động tác như vẫn còn đang lưu luyến chưa tỉnh khỏi giấc mơ.

Chóp mũi anh cọ xát nhè nhẹ lên gáy cô.

Cánh tay anh lại một lần nữa đặt lên eo cô, kéo cô vào trong lòng mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương