Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn
-
Chương 103: Cúi đầu xưng thần
Thiên Sách năm thứ ba, sau hơn nửa năm tam quốc duy trì chiến cuộc, bệnh tình của Tây Sở Yểm Hoàng giáo chủ càng thêm nguy kịch, Sở đế tự biết đại hạ tương khuynh, truyền thư mời Diệu đế cùng Thục vương hội ngộ trên sườn núi Trường Đinh. Đến lúc này, chiến tranh tam quốc cũng có một phân đoạn, sử gọi là “Trường Đinh minh ước.”
Mặt trời chính ngọ lấp lánh nhô cao, trời xanh không mây, sau mấy ngày mưa dầm liên tiếp, đây quả thật là một ngày lành khó có được.
Sườn núi Trường Đinh nằm ở ngoại ô phía Nam của Tây Sở quốc, mười dặm xung quanh đều là cây xanh bóng mát, bốn phía mênh mông bát ngát, mây trắng trải dài phía chân trời, tựa như chỉ cần kiễng chân lên thôi là có thể chạm tới.
Trên mặt cỏ mênh mông, Tây Sở và liên quân Huyền Thục đang cách xa nhau ở hai bên giằng giằng co co, như là hai mảnh hải triều hắc sắc chi chít liên miên vô bờ, chỉ chừa ở giữa là một mảnh không gian cực kỳ rộng rãi.
Tiếng gió thổi ào ào, gào thét trên bình nguyên rộng lớn. Hơn mười vạn người lẳng lặng chờ đợi, chú mục, trông trông mong mong, khuôn mặt của bọn họ dưới ánh nắng nóng bỏng chói chan phơi đến ngăm đen, khẩn trương, lo lắng, đắc ý, kích động, tức giận, phẫn uất, vui sướng… Thần sắc khác nhau nhiều loại, không hẹn mà cùng hỗn loạn ầm ĩ cả lên.
Trên sườn núi Trường Đinh chỉ có một cái ghế, được lắp ráp bánh lăn, trên đồng cỏ vang lên thanh âm cọt kẹt.
Vô số ánh mắt đều tụ hồi trên thân nam nhân đang ngồi trên ghế kia, thán phục có, chế nhạo có, tiếc hận có, hả hê cũng có, hơi mười vạn ánh mắt ấy tựa như mũi nhọn đâm vào lưng, người nào không hề sợ hãi mà bị vây dưới những ánh mắt chăm chú như vậy, e rằng cũng phải toát ra một tia khiếp sợ.
Chỉ tiếc, ngoại trừ người đang ngồi trên ghế kia.
Tiêu vương gia hôm nay buộc ngân quan trên đỉnh đầu, dưới ánh dương quang rực rỡ lại càng thêm chói mắt, mà gương mặt của hắn vẫn bình thản vô ba, không có thần tình gì khác cả.
Mọi người đều đứng, khiến hắn không khỏi phải ngẩng đầu lên nhìn, có điều trong thiên hạ, chẳng có người nào đáng để Tiêu Sơ Lâu ngẩng đầu nhìn cả, ngoại trừ một người.
Hắn đi sau Huyền Lăng Diệu nửa bước, hai tay ấn trên bánh xe, đi không nhanh cũng không chậm, cố ý không ở trước mặt người khác để người nam nhân này đẩy xe cho mình.
Diệu đế bệ hạ của Đại Huyền bước đi trầm ổn, nhìn không chớp mắt, y vận một thân long bào phi ám kim sắc, vạt áo thêu tơ vàng như làn sóng dập dềnh, dưới ánh dương quang tựa như có ám kim lưu chuyển, trên đỉnh đầu là Đế quan châu liên lay động rực rỡ, quả thật là rất đúng với một chữ “Diệu”. (Diệu: chói lọi a)
Từ góc độ này, hai mắt Tiêu Sơ Lâu vừa vặn nhìn thấy được đường nét sườn mặt trong sáng anh tuấn của y, cùng với — đôi môi đỏ mọng đang mím mím lại.
Lại nhớ tới sáng hôm nay khi giúp Huyền Lăng Diệu thay y phục, nhìn vị Đế vương trẻ tuổi đầy hăng hái này, trên dung nhan anh tuấn mang theo một nụ cười đầy ngạo khí đã lâu không thấy, khí chất hoàng giả đều bị nhìn từ đầu đến cuối, Tiêu Sơ Lâu chỉ cảm thấy mình đã nhìn đến hoa mắt thần mê, nhịn không được mà ôm người nọ khinh bạc một trận.
Ánh mắt Tiêu Sơ Lâu khẽ chuyển, nhớ tới tư vị của đôi môi đỏ mọng kia còn mang theo chút xấu hổ buồn bực mà dục cự còn nghênh, không khỏi có chút muốn cười, cuối cùng nhớ lại trường hợp của mình lúc này, đành phải nghẹn lại.
Phía chân trời cao xa cùng với đại quân như hải triều dường như cũng biến ảo thành một phông nền đen trắng, hắn nhìn bóng lưng cao to của Đế vương, từng bước một bước về phía trước, giống như muốn đem cả toàn bộ thiên hạ ôm vào lòng vậy.
Sở Khinh Kiệt cũng đã đến sớm từ trước, hắn đứng trên đầu sườn núi cao cao, lạnh nhãn nhìn hai người nam nhân đã liên thủ đem tổ quốc bách niên cơ nghiệp của mình hủy hoại chỉ trong chốc lát, chậm rãi đến gần trước mặt, còn có một hắc y nam nhân chưa từng thấy qua yên lặng đi theo hai người, có lẽ là hộ vệ mà thôi.
Nhìn thấy bàn tay ở bên người Hoàng đế bệ hạ dần dần nắm chặt lại, hai gã thị vệ phía sau hắn đồng thời tiến lên trước nửa bước, thử nói: “Hoàng thượng?”
“Lui ra phía sau.” Sở Khinh Kiệt khoát tay chặn lại, nhẹ nhàng phun ra một hơi thở.
Cho đến khi ánh mắt phức tạp rơi vào người Tiêu Sơ Lâu, Sở Khinh Kiệt nhìn gương mặt không rõ lắm dưới ánh dương quang của đối phương, trong thoáng chốc có chút hoài nghi, nói không rõ mình rốt cuộc là hận ý đối với hắn nhiều hơn hay là cái gì khác…
“Diệu đế bệ hạ, Tiêu vương gia, ngày đó từ biệt trên mang thạch sơn, cũng biệt lai vô dạng a?” Hai mắt Sở Khinh Kiệt thoáng nheo lại, khóe miệng nhếch lên một độ cung, thanh âm tựa như mỉa mai, cũng tựa như tự giễu.
“Nhờ hồng phúc của Sở vương, trẫm và Sơ Lâu đều mạnh khỏe, không cần người phí tâm.” Huyền Lăng Diệu đạm đạm nhất tiếu, mở miệng lại là “Sở vương”, trực tiếp đem thân phận của Sở Khinh Kiệt giáng xuống một bậc, “vương” và “đế”, một chữ thôi nhưng cũng khác đến một trời một vực rồi.
Sở Khinh Kiệt nộ hỏa chợt lóe trong nháy mắt rồi biến mất, cười lạnh nói: “Diệu bệ hạ chẳng lẽ đã đem Tây Sở ta thành vật trong tay ngươi rồi à? Hừ, cho dù Đông Huyền thông đồng với Thục Xuyên lấy thế đè người, hai mươi vạn binh sĩ Tây Sở cũng không phải mặc cho người khi dễ đâu!”
“Nga? Hai mươi vạn?” Huyền Lăng Diệu quay đầu nhìn lướt qua số người đông nghịt bên phía Tây Sở, lơ đễnh nói: “Ra là bao gồm cả dân thường bách tính, phụ lão phụ nhụ (phụ nữ trẻ em) a. Nói như vậy, Đông Huyền ta cũng có mấy trăm vạn đại quân đang chờ đó.”
Hai hàng lông mi của Sở Khinh Kiệt như dựng thẳng lên, còn muốn phản kích, Tiêu Sơ Lâu lại đúng lúc chen vào, nói: “Sở đế bệ hạ, trên thư ngươi nói có việc quan trọng liên quan đến thiên hạ đại cục, không phải là nên thảo luận vấn đề này hay sao?”
Ánh mắt băng lãnh mà cực nóng của Sở Khinh Kiệt chuyển qua người Tiêu Sơ Lâu, lẳng lặng nhìn chằm chằm trong chốc lát, mãi đến khi đối phương cả người khó chịu, mới mở miệng nói: “Nếu Tiêu vương gia không nhịn được, vậy trẫm đi thẳng vào vấn đề. Trẫm thỉnh nhị vị tới đây thương nghị, muốn thỉnh giáo nhị vị xem, làm sao mới bằng lòng lui binh?”
“Lui binh?” Huyền Lăng Diệu liếc nhìn Tiêu Sơ Lâu, từ trong mắt đối phương nhìn ra một tia ngoài ý muốn, không nghĩ tới Sở Khinh Kiệt này cũng là một người thẳng thắn, tỏ ra yếu kém cũng không chút nào dài dòng, chỉ là… có phần quá dễ dàng rồi.
Thấy hai người hoàn toàn không có phản ứng, Sở Khinh Kiệt nhíu mi lại, nói: “Chỉ cần Diệu đế bệ hạ đồng ý lui binh, Tây Sở nguyện ý cắt đất bồi thường, đổi.lấy.cầu.hòa!”
Lời này nói ra đến nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là mấy chữ cuối cùng, ẩn chứa biết bao phẫn nộ cùng nhục nhã hầu như sắp dâng lên — Với cá tính thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành của Sở Khinh Kiệt, muốn hắn làm ra cái quyết định này quả thật là không dễ dàng.
Tiêu Sơ Lâu thở dài từ đáy lòng, khẽ lắc đầu, nói: “Nói vậy Sở đế bệ hạ cũng rõ ràng, là Tây Sở dẫn đầu khơi mào chiến hỏa, ngô hoàng ngự giá thân chinh, hôm nay đại quân nguy cấp, hơn phân nửa Tây Sở thổ địa đều đã nằm trong tay ngô hoàng rồi, không cần phải cắt đất bồi thường a.”
(ngô hoàng ở đây có nghĩa là ‘Hoàng đế của chúng ta’ a)
Sở Khinh Kiệt biến sắc, lạnh lùng nói: “Tiêu vương gia, đây là ý gì? Tây Sở đô thành ta còn đang ở đó, quốc kỳ còn chưa ngã, khẩu khí của vương gia cũng quá đáng đó!”
Tiêu Sơ Lâu nhàn nhạt cười: “Nguyên bản chỉ là nắm quyền nói thật mà thôi, liên quân ta có ba mươi vạn quân binh, hậu phương càng ngày càng vững chắc, cho dù Tây Sở có là tường đồng vách sách đi nữa, cũng sẽ có ngày bị công phá, đến lúc đó, bệ hạ có muốn cầu hòa cũng không được! Thiên hạ to lớn, người có thực lực ắt sẽ có chỗ đứng. Đạo lý dễ hiểu như vậy, chẳng lẽ Sở đế bệ hạ không biết sao?”
Sở Khinh Kiệt hầu như là tức giận đến cả tay đều run lên, mạnh mẽ kiềm chế lại cơn giận của mình, lạnh lùng nói: “Vậy Diệu đế bệ hạ đến tột cùng là có ý gì? Cứ nói thẳng đi!”
“Sở vương đã biết còn hỏi,” Huyền Lăng Diệu vươn tay ra, chỉ vào thủ đô to lớn hùng vĩ kia, cất cao giọng nói, “Chỉ cần Tây Sở tức khắc hướng Đông Huyền ta xưng thần, từ nay về sau Tây Sở và Đông Huyền đều là một nhà, trẫm có thể bảo chứng cho Sở vương vương thất một mạch vinh hoa phú quý, thần dân an nhạc!”
“Huyền Lăng Diệu ngươi —!!!”
Khuôn mặt ngăm đen của Sở Khinh Kiệt thoắt cái đã âm trầm như nước, trên cổ bạo khởi gân xanh, nheo lại đôi mắt đang phun trào nộ hỏa mãnh liệt: “Rõ ràng là hung thủ xâm nhập gia viên Tây Sở quốc ta, cư nhiên còn vờ vĩnh giả bộ nói cái gì vinh hoa phú quý, thần dân an nhạc?! Huyền Lăng Diệu, ngươi không nên quá phận!”
“Hừ! Hung thủ?” Gương mặt tuấn lãng của Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên trầm xuống, trầm giọng tàn khốc nói, “Mới đầu là ai không ngừng gây xích mích quan hệ của Đông Huyền và Thục Xuyên, là ai xúi giục Thục Xuyên nội loạn, là ai khơi mào chiến hỏa, là ai dùng cái biện pháp bỉ ổi nọ, khiến cho trẫm và Sơ Lâu mấy lần suýt chết?!”
Giọng điệu lần này trầm bổng, nói ra đầy khí phách, toàn bộ đều là sự thật, khiến sắc mặt Sở Khinh Kiệt biến sắc vài lần, khó coi cực kỳ, nhưng hết lần này tới lần khác lại không phản bác được.
Cuối cùng, Huyền Lăng Diệu dừng trong chốc lát, chậm rãi nói: “Sở vương bệ hạ, ai đúng ai sai, thiên hạ đông đúc tự sẽ có phán đoán suy luận, chẳng lẽ bệ hạ thân là nhất quốc chi chủ, ngay cả chịu trách nhiệm cũng không có hay sao?”
“Diệu đế bệ hạ quả thật khéo mồm khéo miệng!” Sở Khinh Kiệt cười lạnh liên tục, hàn quang trong mắt lóe lên, sắc mặt cũng hoãn xuống rất nhiều, “Cho dù là Tây Sở sai trước, nhưng lợi ích hôm nay đều bị các ngươi chiếm hết rồi, bệ hạ thấy được thì thu, chớ có khinh người quá đáng! Bằng không Tây Sở ta có rất nhiều huyết tính (tâm huyết) nam nhi, cho dù là liều cả tính mạng mình, cũng không nhượng một tấc đất đâu!”
Tiêu vương gia khẽ vỗ nhẹ tay vịn của ghế gỗ, không mặn không nhạt nói: “Nga? Nói như vậy, lời đề nghị của ngô hoàng, Sở đế bệ hạ có chịu tiếp nhận hay không?”
Ngô hoàng?
Ánh mắt Sở Khinh Kiệt chuyển sang người Tiêu Sơ Lâu, nhãn thần phức tạp, nhàn nhạt khẽ hừ một tiếng, dáng vẻ xem thường thập phần rõ ràng.
Nói đến đây, hai bên lại một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, ngươi tới ta đi không ai nhường ai, bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm mà ngưng trệ lại, giống như chỉ cần nói một lời không thích hợp thôi là sẽ rút đao ra vậy.
Nhưng vào lúc này, hắc y nam nhân trầm mặc không nói một câu vẫn ở phía sau hai người bỗng nhiên tiến lên trước một bước.
Cử động đột ngột này khiến hai gã đại nội thị vệ ở phía sau Sở Khinh Kiệt trong nháy mắt khẩn trương lên, tay đều đặt ở chuôi đao, gắt gao nhìn chằm chằm người nọ, chỉ cần có cử động gây rối, sẽ giết chết ngay tại chỗ.
Ai ngờ hắc y nam nhân kia chỉ hướng Đế vương và vương gia chắp tay, thản nhiên nói: “Bệ hạ, vương gia, có thể để thuộc hạ nói vài câu không?”
Còn chưa chờ chủ nhân mở miệng, thị vệ phía sau Sở Khinh Kiệt đã quát lạnh: “Ngươi có thân phận gì, hoàng đế của ta đang nghị sự với chủ tử nhà ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà xen mồm vào?!”
Sở Khinh Kiệt khẽ quét mắt nhìn người nọ, chỉ thấy dưới cổ áo hắc sắc dựng thẳng của đối phương, mi vũ tựa hồ có chút quen thuộc, khóe mắt mi sao như là đã gặp qua ở nơi nào rồi, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Tiêu Sơ Lâu cũng không lộ ra thần sắc gì ngoài ý muốn, hướng Sở Khiếu khẽ gật đầu.
Nhận được ân chuẩn, hắc y nam nhân không chút nào để ý đến hai tên thị vệ mang thần sắc giận dữ cùng khinh thường kia, nhìn thẳng vào hai mắt lãnh sâm của Sở Khinh Kiệt, trầm giọng nói: “Sở đế bệ hạ, xin cho Sở mỗ cả gan hỏi một câu, xin hỏi quốc sư Đường giáo chủ của quý quốc có khỏe hay không?”
Đồng tử đen láy của Sở Khinh Kiệt khẽ co rụt lại, môi mấp máy còn chưa lên tiếng, hai gã thân vệ phía sau đã quát ra: “Lớn mật! Một tên nhãi ranh như ngươi mà dám chỉ trích quốc sư đại nhân tôn quý của Tây Sở ta!”
Một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng hạ xuống, Sở Khinh Kiệt ý bảo bọn họ không được vô lễ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Sở Khiếu, gợn sóng chỉ trong chốc lát, lãnh tĩnh nói: “Quốc sư đang ở trong cung bế quan, tạm thời không gặp người lạ, bất quá nếu các vị muốn bái kiến, có thể vào cung nói một tiếng, quốc sư cũng sẽ không ngại gặp.”
Tiếng cười ha ha khẽ từ trong yết hầu Tiêu Sơ Lâu xuất ra, hắn đưa tay vuốt ve tấm chăn mỏng trên đầu gối mình, thản nhiên nói: “Bế quan? Sở đế bệ hạ đừng cố làm ra vẻ huyền bí nữa, uy lực của hỏa thương ta và ngươi đều rất rõ ràng, cho dù Đường Túc Trì không có bỏ mình tại chỗ, cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn được một thời gian mà thôi, bệ hạ đừng nóng vội phủ nhận, không bằng thỉnh Đường giáo chủ ra đây nhìn một chút xem.”
“Hừ, quốc sư đang bế quan, không gặp người lạ.” Ánh mắt Sở Khinh Kiệt trầm xuống, cắn răng nói.
“Như vậy,” Sở Khiếu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Sở mỗ có một yêu cầu hơi quá đáng, có thể chấp thuận cho Sở mỗ đến vương cung của quý quốc cầu kiến Đường giáo chủ được không?”
“Cái gì — ngươi muốn gặp quốc sư đại nhân?!”
Hai gã thị vệ không tin được mà thất thanh kêu lên, không riêng gì bọn họ, mà ngay cả Sở Khinh Kiệt đều mang một biểu tình vô cùng kinh ngạc, lại nhìn về phía Huyền Lăng Diệu và Tiêu Sơ Lâu, chỉ thấy trong mắt bọn họ cũng đều xoẹt qua một tia chấn kinh, hiển nhiên là không biết gì về chuyện này.
Tiêu Sơ Lâu cau mày, nhãn thần chợt lóe, nhưng cũng không lên tiếng ngăn lại.
“Sở đế bệ hạ, nếu hoài nghi Sở mỗ, xin mời mang vật này giao cho Đường giáo chủ, để giáo chủ định đoạt vậy.” Sở Khiếu khe khẽ thở dài, vươn hai tay hạ cổ áo xuống, lấy ra một khối thiết bài huyền hắc đeo ở trên cổ.
Chỉ dài bằng nửa ngón tay, hoa văn từ lâu đã theo năm tháng mà trở nên u ám bất minh, y đặt ngón tay ở trên thiết bài nhẹ nhàng ấn một cái, thoáng chốc đã chia ra làm hai đoạn, ở trong cất giấu cái gì đó.
Thứ mà Sở Khiếu muốn giao cho Yểm Hoàng giáo chủ, chính là vật này — một miếng gì đó mỏng mỏng, mặt trên tựa hồ có khắc một hoa văn cùng văn tự màu xanh — cư nhiên là một miếng da người nho nhỏ!
Thấy miếng da người kia rồi, ngón tay đang đặt trên tay vịn của Tiêu Sơ Lâu đột nhiên siết chặt lại, trong lòng không thể ức chế mà nổi lên một ý niệm trong đầu, rồi lại muốn cực lực phủ định nó đi. Đôi mắt thâm đen của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Sở Khiếu, nhưng mà chỉ có thể cường ngạnh áp chế lại cơn sóng dao động dưới đáy lòng mình lúc này mà thôi.
Cái ý niệm ấy từ thật lâu thật lâu trước đây hắn đã từng nghĩ qua, thế nhưng nó gần như đã bị chôn sâu ở một góc nào đó trong ký ức, thế nên hắn cũng chưa từng suy nghĩ kỹ càng.
— Lai lịch thực sự của Sở Khiếu, Tiêu Sơ Lâu không có chút nào để ý, thế nhưng ngày hôm nay, bóng lưng này đột nhiên trở nên cực kỳ xa lạ, Tiêu Sơ Lâu nhếch môi, một cổ phẫn nộ cực kỳ hỗn loạn cùng với thất vọng hoàn toàn bốc ra.
Hắn vẫn cho rằng vị bằng hữu từ nhỏ đã cùng mình lớn lên này không có bất luận bí mật nào cả, hắn cũng vẫn cho rằng một ngày nào đó Sở Khiếu sẽ chính miệng nói cho hắn biết, từng chuyện từng chuyện một.
Ai có thể ngờ, lại là dưới tình huống này.
Cổ thất vọng này hầu như trong nháy mắt rút đi hết khí lực của hắn, Tiêu Sơ Lâu chán nản mà tựa lưng vào ghế, trên khuôn mặt chẳng có biểu tình nào cả.
Huyền Lăng Diệu vẫn chú ý đến y, đương nhiên sẽ không quên tình tự chợt hỗn loạn của Tiêu Sơ Lâu, nhướng mi nhìn về phía thần sắc bỗng nhiên đại biến của Sở Khinh Kiệt.
“Ngươi…” Sở Khinh Kiệt cũng không che giấu được chấn động trong lòng, gắt gao nắm lấy miếng da người kia, tâm tình phức tạp thật sự không thể nói nên lời, nửa ngày mới từ trong cổ họng nghẹn ra vài câu, “Vật này, đến tột cùng là ai? Có đúng hay không ngươi —”
“Bệ hạ?” Hai tên thân vệ phía sau hai mặt nhìn nhau, những chuyện cơ mật này đương nhiên bọn họ không thể biết rõ được.
Sở Khiếu lắc đầu, cũng không trả lời, chỉ nói: “Hiện tại, có thể để Sở mỗ gặp Đường giáo chủ một lần?”
“Sở…” Hít sâu một hơi thở, Sở Khinh Kiệt khàn giọng hỏi, “Ngươi họ Sở? Ngươi tên gì?”
Bỗng nhiên, Sở Khiếu đột ngột quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Sơ Lâu, lại chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú kia diện vô biểu tình.
Nhãn thần Sở Khiếu thoáng ảm đạm, đôi môi khẽ run rẩy, xuất ra một nụ cười khổ nồng đậm, nhãn thần có chút mờ mịt, chậm rãi nói: “Tại hạ họ Sở tên Khiếu, Khiếu trong trường khiếu thương khung.”
Từng câu từng chữ đều rơi vào trong tai Huyền Lăng Diệu một cách rõ ràng, y đột nhiên chấn động, chẳng biết nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên siết chặt lại năm ngón tay đang ẩn trong ống tay áo của mình.
Mặt trời chính ngọ lấp lánh nhô cao, trời xanh không mây, sau mấy ngày mưa dầm liên tiếp, đây quả thật là một ngày lành khó có được.
Sườn núi Trường Đinh nằm ở ngoại ô phía Nam của Tây Sở quốc, mười dặm xung quanh đều là cây xanh bóng mát, bốn phía mênh mông bát ngát, mây trắng trải dài phía chân trời, tựa như chỉ cần kiễng chân lên thôi là có thể chạm tới.
Trên mặt cỏ mênh mông, Tây Sở và liên quân Huyền Thục đang cách xa nhau ở hai bên giằng giằng co co, như là hai mảnh hải triều hắc sắc chi chít liên miên vô bờ, chỉ chừa ở giữa là một mảnh không gian cực kỳ rộng rãi.
Tiếng gió thổi ào ào, gào thét trên bình nguyên rộng lớn. Hơn mười vạn người lẳng lặng chờ đợi, chú mục, trông trông mong mong, khuôn mặt của bọn họ dưới ánh nắng nóng bỏng chói chan phơi đến ngăm đen, khẩn trương, lo lắng, đắc ý, kích động, tức giận, phẫn uất, vui sướng… Thần sắc khác nhau nhiều loại, không hẹn mà cùng hỗn loạn ầm ĩ cả lên.
Trên sườn núi Trường Đinh chỉ có một cái ghế, được lắp ráp bánh lăn, trên đồng cỏ vang lên thanh âm cọt kẹt.
Vô số ánh mắt đều tụ hồi trên thân nam nhân đang ngồi trên ghế kia, thán phục có, chế nhạo có, tiếc hận có, hả hê cũng có, hơi mười vạn ánh mắt ấy tựa như mũi nhọn đâm vào lưng, người nào không hề sợ hãi mà bị vây dưới những ánh mắt chăm chú như vậy, e rằng cũng phải toát ra một tia khiếp sợ.
Chỉ tiếc, ngoại trừ người đang ngồi trên ghế kia.
Tiêu vương gia hôm nay buộc ngân quan trên đỉnh đầu, dưới ánh dương quang rực rỡ lại càng thêm chói mắt, mà gương mặt của hắn vẫn bình thản vô ba, không có thần tình gì khác cả.
Mọi người đều đứng, khiến hắn không khỏi phải ngẩng đầu lên nhìn, có điều trong thiên hạ, chẳng có người nào đáng để Tiêu Sơ Lâu ngẩng đầu nhìn cả, ngoại trừ một người.
Hắn đi sau Huyền Lăng Diệu nửa bước, hai tay ấn trên bánh xe, đi không nhanh cũng không chậm, cố ý không ở trước mặt người khác để người nam nhân này đẩy xe cho mình.
Diệu đế bệ hạ của Đại Huyền bước đi trầm ổn, nhìn không chớp mắt, y vận một thân long bào phi ám kim sắc, vạt áo thêu tơ vàng như làn sóng dập dềnh, dưới ánh dương quang tựa như có ám kim lưu chuyển, trên đỉnh đầu là Đế quan châu liên lay động rực rỡ, quả thật là rất đúng với một chữ “Diệu”. (Diệu: chói lọi a)
Từ góc độ này, hai mắt Tiêu Sơ Lâu vừa vặn nhìn thấy được đường nét sườn mặt trong sáng anh tuấn của y, cùng với — đôi môi đỏ mọng đang mím mím lại.
Lại nhớ tới sáng hôm nay khi giúp Huyền Lăng Diệu thay y phục, nhìn vị Đế vương trẻ tuổi đầy hăng hái này, trên dung nhan anh tuấn mang theo một nụ cười đầy ngạo khí đã lâu không thấy, khí chất hoàng giả đều bị nhìn từ đầu đến cuối, Tiêu Sơ Lâu chỉ cảm thấy mình đã nhìn đến hoa mắt thần mê, nhịn không được mà ôm người nọ khinh bạc một trận.
Ánh mắt Tiêu Sơ Lâu khẽ chuyển, nhớ tới tư vị của đôi môi đỏ mọng kia còn mang theo chút xấu hổ buồn bực mà dục cự còn nghênh, không khỏi có chút muốn cười, cuối cùng nhớ lại trường hợp của mình lúc này, đành phải nghẹn lại.
Phía chân trời cao xa cùng với đại quân như hải triều dường như cũng biến ảo thành một phông nền đen trắng, hắn nhìn bóng lưng cao to của Đế vương, từng bước một bước về phía trước, giống như muốn đem cả toàn bộ thiên hạ ôm vào lòng vậy.
Sở Khinh Kiệt cũng đã đến sớm từ trước, hắn đứng trên đầu sườn núi cao cao, lạnh nhãn nhìn hai người nam nhân đã liên thủ đem tổ quốc bách niên cơ nghiệp của mình hủy hoại chỉ trong chốc lát, chậm rãi đến gần trước mặt, còn có một hắc y nam nhân chưa từng thấy qua yên lặng đi theo hai người, có lẽ là hộ vệ mà thôi.
Nhìn thấy bàn tay ở bên người Hoàng đế bệ hạ dần dần nắm chặt lại, hai gã thị vệ phía sau hắn đồng thời tiến lên trước nửa bước, thử nói: “Hoàng thượng?”
“Lui ra phía sau.” Sở Khinh Kiệt khoát tay chặn lại, nhẹ nhàng phun ra một hơi thở.
Cho đến khi ánh mắt phức tạp rơi vào người Tiêu Sơ Lâu, Sở Khinh Kiệt nhìn gương mặt không rõ lắm dưới ánh dương quang của đối phương, trong thoáng chốc có chút hoài nghi, nói không rõ mình rốt cuộc là hận ý đối với hắn nhiều hơn hay là cái gì khác…
“Diệu đế bệ hạ, Tiêu vương gia, ngày đó từ biệt trên mang thạch sơn, cũng biệt lai vô dạng a?” Hai mắt Sở Khinh Kiệt thoáng nheo lại, khóe miệng nhếch lên một độ cung, thanh âm tựa như mỉa mai, cũng tựa như tự giễu.
“Nhờ hồng phúc của Sở vương, trẫm và Sơ Lâu đều mạnh khỏe, không cần người phí tâm.” Huyền Lăng Diệu đạm đạm nhất tiếu, mở miệng lại là “Sở vương”, trực tiếp đem thân phận của Sở Khinh Kiệt giáng xuống một bậc, “vương” và “đế”, một chữ thôi nhưng cũng khác đến một trời một vực rồi.
Sở Khinh Kiệt nộ hỏa chợt lóe trong nháy mắt rồi biến mất, cười lạnh nói: “Diệu bệ hạ chẳng lẽ đã đem Tây Sở ta thành vật trong tay ngươi rồi à? Hừ, cho dù Đông Huyền thông đồng với Thục Xuyên lấy thế đè người, hai mươi vạn binh sĩ Tây Sở cũng không phải mặc cho người khi dễ đâu!”
“Nga? Hai mươi vạn?” Huyền Lăng Diệu quay đầu nhìn lướt qua số người đông nghịt bên phía Tây Sở, lơ đễnh nói: “Ra là bao gồm cả dân thường bách tính, phụ lão phụ nhụ (phụ nữ trẻ em) a. Nói như vậy, Đông Huyền ta cũng có mấy trăm vạn đại quân đang chờ đó.”
Hai hàng lông mi của Sở Khinh Kiệt như dựng thẳng lên, còn muốn phản kích, Tiêu Sơ Lâu lại đúng lúc chen vào, nói: “Sở đế bệ hạ, trên thư ngươi nói có việc quan trọng liên quan đến thiên hạ đại cục, không phải là nên thảo luận vấn đề này hay sao?”
Ánh mắt băng lãnh mà cực nóng của Sở Khinh Kiệt chuyển qua người Tiêu Sơ Lâu, lẳng lặng nhìn chằm chằm trong chốc lát, mãi đến khi đối phương cả người khó chịu, mới mở miệng nói: “Nếu Tiêu vương gia không nhịn được, vậy trẫm đi thẳng vào vấn đề. Trẫm thỉnh nhị vị tới đây thương nghị, muốn thỉnh giáo nhị vị xem, làm sao mới bằng lòng lui binh?”
“Lui binh?” Huyền Lăng Diệu liếc nhìn Tiêu Sơ Lâu, từ trong mắt đối phương nhìn ra một tia ngoài ý muốn, không nghĩ tới Sở Khinh Kiệt này cũng là một người thẳng thắn, tỏ ra yếu kém cũng không chút nào dài dòng, chỉ là… có phần quá dễ dàng rồi.
Thấy hai người hoàn toàn không có phản ứng, Sở Khinh Kiệt nhíu mi lại, nói: “Chỉ cần Diệu đế bệ hạ đồng ý lui binh, Tây Sở nguyện ý cắt đất bồi thường, đổi.lấy.cầu.hòa!”
Lời này nói ra đến nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là mấy chữ cuối cùng, ẩn chứa biết bao phẫn nộ cùng nhục nhã hầu như sắp dâng lên — Với cá tính thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành của Sở Khinh Kiệt, muốn hắn làm ra cái quyết định này quả thật là không dễ dàng.
Tiêu Sơ Lâu thở dài từ đáy lòng, khẽ lắc đầu, nói: “Nói vậy Sở đế bệ hạ cũng rõ ràng, là Tây Sở dẫn đầu khơi mào chiến hỏa, ngô hoàng ngự giá thân chinh, hôm nay đại quân nguy cấp, hơn phân nửa Tây Sở thổ địa đều đã nằm trong tay ngô hoàng rồi, không cần phải cắt đất bồi thường a.”
(ngô hoàng ở đây có nghĩa là ‘Hoàng đế của chúng ta’ a)
Sở Khinh Kiệt biến sắc, lạnh lùng nói: “Tiêu vương gia, đây là ý gì? Tây Sở đô thành ta còn đang ở đó, quốc kỳ còn chưa ngã, khẩu khí của vương gia cũng quá đáng đó!”
Tiêu Sơ Lâu nhàn nhạt cười: “Nguyên bản chỉ là nắm quyền nói thật mà thôi, liên quân ta có ba mươi vạn quân binh, hậu phương càng ngày càng vững chắc, cho dù Tây Sở có là tường đồng vách sách đi nữa, cũng sẽ có ngày bị công phá, đến lúc đó, bệ hạ có muốn cầu hòa cũng không được! Thiên hạ to lớn, người có thực lực ắt sẽ có chỗ đứng. Đạo lý dễ hiểu như vậy, chẳng lẽ Sở đế bệ hạ không biết sao?”
Sở Khinh Kiệt hầu như là tức giận đến cả tay đều run lên, mạnh mẽ kiềm chế lại cơn giận của mình, lạnh lùng nói: “Vậy Diệu đế bệ hạ đến tột cùng là có ý gì? Cứ nói thẳng đi!”
“Sở vương đã biết còn hỏi,” Huyền Lăng Diệu vươn tay ra, chỉ vào thủ đô to lớn hùng vĩ kia, cất cao giọng nói, “Chỉ cần Tây Sở tức khắc hướng Đông Huyền ta xưng thần, từ nay về sau Tây Sở và Đông Huyền đều là một nhà, trẫm có thể bảo chứng cho Sở vương vương thất một mạch vinh hoa phú quý, thần dân an nhạc!”
“Huyền Lăng Diệu ngươi —!!!”
Khuôn mặt ngăm đen của Sở Khinh Kiệt thoắt cái đã âm trầm như nước, trên cổ bạo khởi gân xanh, nheo lại đôi mắt đang phun trào nộ hỏa mãnh liệt: “Rõ ràng là hung thủ xâm nhập gia viên Tây Sở quốc ta, cư nhiên còn vờ vĩnh giả bộ nói cái gì vinh hoa phú quý, thần dân an nhạc?! Huyền Lăng Diệu, ngươi không nên quá phận!”
“Hừ! Hung thủ?” Gương mặt tuấn lãng của Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên trầm xuống, trầm giọng tàn khốc nói, “Mới đầu là ai không ngừng gây xích mích quan hệ của Đông Huyền và Thục Xuyên, là ai xúi giục Thục Xuyên nội loạn, là ai khơi mào chiến hỏa, là ai dùng cái biện pháp bỉ ổi nọ, khiến cho trẫm và Sơ Lâu mấy lần suýt chết?!”
Giọng điệu lần này trầm bổng, nói ra đầy khí phách, toàn bộ đều là sự thật, khiến sắc mặt Sở Khinh Kiệt biến sắc vài lần, khó coi cực kỳ, nhưng hết lần này tới lần khác lại không phản bác được.
Cuối cùng, Huyền Lăng Diệu dừng trong chốc lát, chậm rãi nói: “Sở vương bệ hạ, ai đúng ai sai, thiên hạ đông đúc tự sẽ có phán đoán suy luận, chẳng lẽ bệ hạ thân là nhất quốc chi chủ, ngay cả chịu trách nhiệm cũng không có hay sao?”
“Diệu đế bệ hạ quả thật khéo mồm khéo miệng!” Sở Khinh Kiệt cười lạnh liên tục, hàn quang trong mắt lóe lên, sắc mặt cũng hoãn xuống rất nhiều, “Cho dù là Tây Sở sai trước, nhưng lợi ích hôm nay đều bị các ngươi chiếm hết rồi, bệ hạ thấy được thì thu, chớ có khinh người quá đáng! Bằng không Tây Sở ta có rất nhiều huyết tính (tâm huyết) nam nhi, cho dù là liều cả tính mạng mình, cũng không nhượng một tấc đất đâu!”
Tiêu vương gia khẽ vỗ nhẹ tay vịn của ghế gỗ, không mặn không nhạt nói: “Nga? Nói như vậy, lời đề nghị của ngô hoàng, Sở đế bệ hạ có chịu tiếp nhận hay không?”
Ngô hoàng?
Ánh mắt Sở Khinh Kiệt chuyển sang người Tiêu Sơ Lâu, nhãn thần phức tạp, nhàn nhạt khẽ hừ một tiếng, dáng vẻ xem thường thập phần rõ ràng.
Nói đến đây, hai bên lại một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, ngươi tới ta đi không ai nhường ai, bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm mà ngưng trệ lại, giống như chỉ cần nói một lời không thích hợp thôi là sẽ rút đao ra vậy.
Nhưng vào lúc này, hắc y nam nhân trầm mặc không nói một câu vẫn ở phía sau hai người bỗng nhiên tiến lên trước một bước.
Cử động đột ngột này khiến hai gã đại nội thị vệ ở phía sau Sở Khinh Kiệt trong nháy mắt khẩn trương lên, tay đều đặt ở chuôi đao, gắt gao nhìn chằm chằm người nọ, chỉ cần có cử động gây rối, sẽ giết chết ngay tại chỗ.
Ai ngờ hắc y nam nhân kia chỉ hướng Đế vương và vương gia chắp tay, thản nhiên nói: “Bệ hạ, vương gia, có thể để thuộc hạ nói vài câu không?”
Còn chưa chờ chủ nhân mở miệng, thị vệ phía sau Sở Khinh Kiệt đã quát lạnh: “Ngươi có thân phận gì, hoàng đế của ta đang nghị sự với chủ tử nhà ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà xen mồm vào?!”
Sở Khinh Kiệt khẽ quét mắt nhìn người nọ, chỉ thấy dưới cổ áo hắc sắc dựng thẳng của đối phương, mi vũ tựa hồ có chút quen thuộc, khóe mắt mi sao như là đã gặp qua ở nơi nào rồi, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Tiêu Sơ Lâu cũng không lộ ra thần sắc gì ngoài ý muốn, hướng Sở Khiếu khẽ gật đầu.
Nhận được ân chuẩn, hắc y nam nhân không chút nào để ý đến hai tên thị vệ mang thần sắc giận dữ cùng khinh thường kia, nhìn thẳng vào hai mắt lãnh sâm của Sở Khinh Kiệt, trầm giọng nói: “Sở đế bệ hạ, xin cho Sở mỗ cả gan hỏi một câu, xin hỏi quốc sư Đường giáo chủ của quý quốc có khỏe hay không?”
Đồng tử đen láy của Sở Khinh Kiệt khẽ co rụt lại, môi mấp máy còn chưa lên tiếng, hai gã thân vệ phía sau đã quát ra: “Lớn mật! Một tên nhãi ranh như ngươi mà dám chỉ trích quốc sư đại nhân tôn quý của Tây Sở ta!”
Một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng hạ xuống, Sở Khinh Kiệt ý bảo bọn họ không được vô lễ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Sở Khiếu, gợn sóng chỉ trong chốc lát, lãnh tĩnh nói: “Quốc sư đang ở trong cung bế quan, tạm thời không gặp người lạ, bất quá nếu các vị muốn bái kiến, có thể vào cung nói một tiếng, quốc sư cũng sẽ không ngại gặp.”
Tiếng cười ha ha khẽ từ trong yết hầu Tiêu Sơ Lâu xuất ra, hắn đưa tay vuốt ve tấm chăn mỏng trên đầu gối mình, thản nhiên nói: “Bế quan? Sở đế bệ hạ đừng cố làm ra vẻ huyền bí nữa, uy lực của hỏa thương ta và ngươi đều rất rõ ràng, cho dù Đường Túc Trì không có bỏ mình tại chỗ, cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn được một thời gian mà thôi, bệ hạ đừng nóng vội phủ nhận, không bằng thỉnh Đường giáo chủ ra đây nhìn một chút xem.”
“Hừ, quốc sư đang bế quan, không gặp người lạ.” Ánh mắt Sở Khinh Kiệt trầm xuống, cắn răng nói.
“Như vậy,” Sở Khiếu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Sở mỗ có một yêu cầu hơi quá đáng, có thể chấp thuận cho Sở mỗ đến vương cung của quý quốc cầu kiến Đường giáo chủ được không?”
“Cái gì — ngươi muốn gặp quốc sư đại nhân?!”
Hai gã thị vệ không tin được mà thất thanh kêu lên, không riêng gì bọn họ, mà ngay cả Sở Khinh Kiệt đều mang một biểu tình vô cùng kinh ngạc, lại nhìn về phía Huyền Lăng Diệu và Tiêu Sơ Lâu, chỉ thấy trong mắt bọn họ cũng đều xoẹt qua một tia chấn kinh, hiển nhiên là không biết gì về chuyện này.
Tiêu Sơ Lâu cau mày, nhãn thần chợt lóe, nhưng cũng không lên tiếng ngăn lại.
“Sở đế bệ hạ, nếu hoài nghi Sở mỗ, xin mời mang vật này giao cho Đường giáo chủ, để giáo chủ định đoạt vậy.” Sở Khiếu khe khẽ thở dài, vươn hai tay hạ cổ áo xuống, lấy ra một khối thiết bài huyền hắc đeo ở trên cổ.
Chỉ dài bằng nửa ngón tay, hoa văn từ lâu đã theo năm tháng mà trở nên u ám bất minh, y đặt ngón tay ở trên thiết bài nhẹ nhàng ấn một cái, thoáng chốc đã chia ra làm hai đoạn, ở trong cất giấu cái gì đó.
Thứ mà Sở Khiếu muốn giao cho Yểm Hoàng giáo chủ, chính là vật này — một miếng gì đó mỏng mỏng, mặt trên tựa hồ có khắc một hoa văn cùng văn tự màu xanh — cư nhiên là một miếng da người nho nhỏ!
Thấy miếng da người kia rồi, ngón tay đang đặt trên tay vịn của Tiêu Sơ Lâu đột nhiên siết chặt lại, trong lòng không thể ức chế mà nổi lên một ý niệm trong đầu, rồi lại muốn cực lực phủ định nó đi. Đôi mắt thâm đen của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Sở Khiếu, nhưng mà chỉ có thể cường ngạnh áp chế lại cơn sóng dao động dưới đáy lòng mình lúc này mà thôi.
Cái ý niệm ấy từ thật lâu thật lâu trước đây hắn đã từng nghĩ qua, thế nhưng nó gần như đã bị chôn sâu ở một góc nào đó trong ký ức, thế nên hắn cũng chưa từng suy nghĩ kỹ càng.
— Lai lịch thực sự của Sở Khiếu, Tiêu Sơ Lâu không có chút nào để ý, thế nhưng ngày hôm nay, bóng lưng này đột nhiên trở nên cực kỳ xa lạ, Tiêu Sơ Lâu nhếch môi, một cổ phẫn nộ cực kỳ hỗn loạn cùng với thất vọng hoàn toàn bốc ra.
Hắn vẫn cho rằng vị bằng hữu từ nhỏ đã cùng mình lớn lên này không có bất luận bí mật nào cả, hắn cũng vẫn cho rằng một ngày nào đó Sở Khiếu sẽ chính miệng nói cho hắn biết, từng chuyện từng chuyện một.
Ai có thể ngờ, lại là dưới tình huống này.
Cổ thất vọng này hầu như trong nháy mắt rút đi hết khí lực của hắn, Tiêu Sơ Lâu chán nản mà tựa lưng vào ghế, trên khuôn mặt chẳng có biểu tình nào cả.
Huyền Lăng Diệu vẫn chú ý đến y, đương nhiên sẽ không quên tình tự chợt hỗn loạn của Tiêu Sơ Lâu, nhướng mi nhìn về phía thần sắc bỗng nhiên đại biến của Sở Khinh Kiệt.
“Ngươi…” Sở Khinh Kiệt cũng không che giấu được chấn động trong lòng, gắt gao nắm lấy miếng da người kia, tâm tình phức tạp thật sự không thể nói nên lời, nửa ngày mới từ trong cổ họng nghẹn ra vài câu, “Vật này, đến tột cùng là ai? Có đúng hay không ngươi —”
“Bệ hạ?” Hai tên thân vệ phía sau hai mặt nhìn nhau, những chuyện cơ mật này đương nhiên bọn họ không thể biết rõ được.
Sở Khiếu lắc đầu, cũng không trả lời, chỉ nói: “Hiện tại, có thể để Sở mỗ gặp Đường giáo chủ một lần?”
“Sở…” Hít sâu một hơi thở, Sở Khinh Kiệt khàn giọng hỏi, “Ngươi họ Sở? Ngươi tên gì?”
Bỗng nhiên, Sở Khiếu đột ngột quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Sơ Lâu, lại chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú kia diện vô biểu tình.
Nhãn thần Sở Khiếu thoáng ảm đạm, đôi môi khẽ run rẩy, xuất ra một nụ cười khổ nồng đậm, nhãn thần có chút mờ mịt, chậm rãi nói: “Tại hạ họ Sở tên Khiếu, Khiếu trong trường khiếu thương khung.”
Từng câu từng chữ đều rơi vào trong tai Huyền Lăng Diệu một cách rõ ràng, y đột nhiên chấn động, chẳng biết nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên siết chặt lại năm ngón tay đang ẩn trong ống tay áo của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook