Khiết Phích Thiếu Gia
-
Chương 159
Ngày hôm sau trên bàn cơm, người hầu đưa bữa sáng cho nhị thiếu gia phi thường kỳ quái, hôm nay nhị thiếu gia tựa hồ rất, ân, rất không thích hợp. Vừa rồi nàng chẳng qua không cẩn thận chạm tới nhị thiếu gia một chút, nhị thiếu gia liền phản ứng rất lớn đẩy rớt khay cơm của nàng. Sau đó đang dùng bữa sáng lại uống luôn đồ uống mà mọi khi cực ghét dùng, còn có nhị thiếu gia vừa đến bàn ăn liền liều mạng cúi đầu ăn, vẫn không ngẩng lên…mặt khác nhiều lần đều nhìn đại thiếu gia, biểu hiện hoàn toàn khác thường.
Hành động khác thường này, nếu ngay cả một người hầu bình thường đều có thể phát hiện, những người khác tự nhiên đều xem rõ trong mắt.
” Vũ Chí a, ngươi làm sao vậy, không thoải mái sao?” mẫu thân của Vân Vũ Chí – Uyển Văn – tỏ vẻ thân thiết trước tiên.
” Không có.” Cảm thấy đại ca nhìn hắn, Vân Vũ Chí hít một hơi thật sâu, cố gắng giảm bớt cảm giác khẩn trương, đồng thời ở trong lòng thầm mắng mình vô dụng, tối hôm qua không phải không có xảy ra chuyện gì sao, khẩn trương như vậy làm gì chứ .
Vân Tả Ý cũng thầm lo lắng nhìn hắn, tối hôm qua rõ ràng không có chuyện gì, chẳng lẽ do chạm vào huyệt vị mà bị cảm bệnh sao?. “Tiểu Vũ, thật sự không có việc gì?”
” Không…… Thật sự…… Không có gì. ” Vân Vũ Chí cúi đầu nói.
Bất quá dù hắn chối cãi, đừng nói Vân Tả Ý, các vị đang ngồi ăn cũng không một ai tin tưởng. Phương Tuyết thỉnh thoảng hoài nghi liếc về phía hắn. Bất quá cuối cùng do hắn vẫn thoái thác nên không ai tái truy cứu.
Ban đêm lại buông xuống.
Đêm khuya, khu nhà cấp cao ẩn ẩn truyền ra tiếng trẻ con khóc. Theo tiếng khóc đến gần, một cô gái mặc áo ngủ gợi cảm xinh đẹp xuất hiện dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cô gái trên mặt có vẻ hơi lo lắng, bước đi vội vàng. Tuy rằng trẻ con trong tay vẫn khóc không ngừng, nhưng nàng cũng không dừng chân mà thực kiên định rất nhanh tiến về mục tiêu.
Xuyên qua hoa viên, đi qua đường nhỏ thanh u, cô gái rốt cục dừng lại trước một phòng ốc lớn. Nàng thở sâu, gõ gõ cửa phòng, đồng thời thấp giọng an ủi trẻ con trong lòng :” Ngoan. Vân Tụ không khóc…… Ngoan…… Không khóc a……”
Chính là ra ngoài dự kiến, nàng gõ nửa ngày vẫn không thấy cửa mở. Phòng ốc này bởi vì chủ nhân thích yên tĩnh cho nên không có trang bị chuông báo, khách nhân đến đây chỉ có thể lấy tay gõ. Ở Lam tinh xem như chỉ độc có nhà này.
” Tả Ý ca ca…… Tả Ý ca ca……Huynh nhanh mở cửa, Tả Ý ca ca…… Vân Tụ không biết làm sao vẫn khóc hoài, huynh đi ra nhìn xem đi…… Tả Ý ca ca……” Cô gái tưởng mình gõ nhỏ quá nên chủ nhân không nghe đến, vì thế trừ bỏ gõ cửa còn gia tăng thêm gọi to lên. Tiếng nói mềm mại ngọt như tiếng trời, nếu bị giọng này ảnh hưởng đừng nói là nam nhân, dù là nữ nhân nghe được cũng muốn tê dại nửa người.
Nửa ngày sau, cửa phòng vẫn không có động tĩnh. Cô gái cũng gắt gao nhăn lại đôi mi thanh tú. Trước kia chưa từng xuất hiện quá loại tình huống này, dù người bên trong đang ngủ nhưng gõ thời gian dài như vậy cánh cửa cũng không thể quá yên tỉnh a, chẳng lẽ……
Trong lòng, trẻ con vẫn đang tận lực khóc nháo lên, làm cho vốn đang phiền lòng, cô gái càng mất kiên nhẫn lắc lắc trẻ con, không thấy hiệu quả gì đành nhâm mặc kệ bé.
Cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cô gái cúi đầu lông mi run lên, cuối cùng bàn tay từ trong người xuất ra một tấm thẻ bằng kim chúc. Nhìn tấm thẻ chậm rãi bị nuốt vào khe nhỏ trên cửa, tay ôm trẻ con không khỏi nắm thật chặt. Dù sao đây là lần đầu tiên nàng tự mình mở ra cánh cửa này, càng đừng nói chủ nhân căn phòng căn bản không biết nàng có được chìa khóa phòng. Hơn nữa, nàng còn không thể trăm phần trăm khẳng định trong phòng nhất định sẽ không có ai.
” Cách ” Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra.
Cô gái hơi chần chờ từ từ tiến vào căn phòng không ánh đèn, sờ soạng mở đèn lên. Khi ánh sáng nhu hòa chiếu sáng phòng thì cô gái thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong phòng thật sự không có ai. Bất quá lập tức một tầng nghi hoặc càng sâu bao phủ cô gái, đã trễ thế này cư nhiên không có ai, hắn, đi đâu……
Vốn hẳn là nàng cùng người nào đó chờ đợi trong phòng, Phương Tuyết lại cô đơn ôm Vân Tụ (không biết đã ngủ khi nào) lặng lẽ đi ra ngoài. Tấ cả khôi phục như lúc ban đầu, không ai biết hôm nay buổi tối nàng đã tới……
Trở lại phòng mình, Phương Tuyết liền dựa vào giường lớn mềm mại, phát ngốc một hồi. Không biết khi nào thì ánh mắt nàng chuyển tới trên mặt ngủ say của Vân Tụ. Nhìn gương mặt kế thừa từ người nào đó, trong đầu bổng hiện lên một ý niệm , mà ý niệm này quanh quẩn không hề tiêu tan. Nhìn lăng lăng Vân Tụ nửa ngày sau, Phương Tuyết đột nhiên đứng dậy, liền cứ như vậy chạy đi ra ngoài. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Vân Tụ đang ngọt ngào ngủ trên giường……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook