Khiến Em Gả Cho Anh
-
Chương 22
Trên đường về, Lục Phóng không nói chuyện, trong không khí giống như tràn đầy khí các-bon-đi ô-xít làm người ta hít thở không thông. Nhượng Nhượng đã sớm quên chính cô là người ban đầu khơi lên chiến tranh, cũng chỉ vì có thể để cho Lục Phóng rời đi.
Mà chiến tranh bùng lên, cũng chỉ vì Lục Phóng không gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho cô. Chẳng qua là kẻ khác không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra cái kết quả này.
Họ Lục vốn là đang tức khí, mà Nhượng Nhượng lại cho rằng Lục Phóng là ngựa quen đường cũ đối với những thứ thanh sắc kia làm cô tức giận, so với tức giận lúc trước vượt qua gấp trăm lần.
Nhưng làm người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là, cô không giải thích được vì sao mình lại ăn dấm của một người đàn ông cô không muốn cũng không dám muốn, loại chua xót này làm cô có cảm giác dạ dày mình đang bị thiêu đốt, cô không thích cảm giác đau khổ này, giống như bị hành hạ khá lâu, đem lăng trì từng đao từng đao một, không biết khi nào mình sẽ không thể chống đỡ nổi mà ngã xuống.
“Anh thường xuyên đến những chỗ như thế?” Được rồi, Nhượng Nhượng cô không phải không được hỏi, nếu không sau này cô sẽ ngủ không yên, ăn không ngon, đây là điều tối kỵ đối với hai bên nam nữ giao chiến, mỗi người đều muốn làm bộ như bí hiểm, cất giấu tim của mình, người giấu được sâu nhất mới là người chiến thắng. Nhưng, đôi khi lý trí không thể chiến thắng được cảm tính.
“Ý em là sao?” Câu hỏi này của Lục Phóng hết sức u oán, trong nháy mắt Nhượng Nhượng muốn bật cười, cô không nghĩ tới không ai bì được với sự oan ức của Lục Phóng.
Đúng vậy, cô để ý, cô hận không thể mỗi phút không gọi điện thoại cho anh, hỏi anh đang ở đâu, đang ở cùng người nào, có phải ở bên cạnh một mỹ nhân tóc vàng hay người đẹp mắt đen không, cô hận không được thần thám Lý Xương Ngọc đưa mình một máy thăm dò tử ngoại, để tất cả dấu vết trên người anh cùng vật chất không có cơ hội ẩn trốn.
Cô hận không thể đem anh rút nhỏ rồi bỏ vào trong túi áo, đi đâu cũng mang theo. Chính là sự cuồng nhiệt trí mạng này, cô không thể không tỉnh táo, cô sợ sẽ đem anh và mình đốt cháy.
Cho nên cô không có cách nào hùng hồn tuyên bố “Em để ý”, cô chỉ có thể trầm mặc.
Lục Phóng phanh xe “kít” một tiếng dừng ngay, Nhượng Nhượng chợt nhào tới trước, suýt chút nữa đụng đầu, còn chưa kịp oán trách, liền bị anh hung hăng hôn, dùng lực chộp lấy cùng đè ép.
“Ý em là sao? Có phải để ý thời điểm anh đi công tác hy vọng gọi điện thoại cho anh, để ý khi anh bước vào loại địa phương đó hận không thể cho anh một bạt tai hay không?” Đèn đường chiếu xuống, ánh mắt Lục Phóng phá lệ sâu thẳm, phảng phất như một động tối đem mọi thứ thu vào, cắn nuốt bất luận vật chất nào bao gồm cả ánh sáng, Nhượng Nhượng một chút không dám nhìn thẳng.
Ừ, bây giờ cô thấy không thích hợp để thú tội thâm tình, coi như là thú tội đi, cũng không biết có gọi là thâm tình hay không.
Thời điểm cô đối mặt với người khác thổ lộ thâm tình bình thường cô không biết làm sao trả lời. Bình thường bị người hài hước đả kích, gặp gỡ người tán dương cô một câu, cô cũng sẽ không được tự nhiên nửa ngày, huống chi lại thú tội như vậy.
Cho nên Nhượng Nhượng ngoan ngoãn “trả lời” Lục Phóng bằng một cái bạt tai, thanh âm kia dưới bầu trời đêm cực kỳ thanh thúy, “Ách...” Nhượng Nhượng còn chưa sắp xếp lại suy nghĩ, muốn nói lời xin lỗi, thật ra bình thường cô không có bạo lực như vậy.
Ánh mắt Lục Phóng nguy hiểm tiến tới gần.
“Anh muốn làm gì?” Nhượng Nhượng né tránh anh, mặc cho anh cường ngạnh điều chỉnh cái ghế của cô nằm ngang xuống.
“Anh đây là đang làm chuyện chính đáng.” Hơi nóng của Lục Phóng phả lên ngực Nhượng Nhượng, tháo dây an toàn.
Nhượng Nhượng có chút khẩn trương, mặc dù đã là vợ người ta, nhưng đối với cô mà nói thế sự xoay vần phải bước trước thôi. “Anh lái xe cũng không mang áo mưa an toàn sao?” Nhượng Nhượng bởi vì khẩn trương, cho nên đầu óc chập mạch, vì chập mạch, cho nên cô nói chuyện bừa bãi, nói sai lời. Nhượng Nhượng phải nói là dây nịt an toàn, thật ra thì Lục Phóng lúc này đã sớm dừng xe lại.
“Thời điểm lái xe anh mới đeo.” Lục Phóng đáp lại rất thuận miệng.
Nhượng Nhượng chịu khuất phục, “Nhưng chúng ta không có mang cái đó?” Lời nói của Nhượng Nhượng bị Lục Phóng nuốt vào trong miệng, đến cuối cùng suýt nữa đã lớn tiếng hét chói tai, “Tại sao anh lại mang theo cái này.”
“Đề phòng bất kỳ tình huống nào.” Cơ hội luôn đến với người có chuẩn bị, lời lẽ thật lý chí.
Sau, Nhượng Nhượng sửa sang lại quần áo, chột dạ nhìn xung quanh, bởi vì đã tương đối muộn, người đi đường hơi thưa thớt, cô thở ra một hơi dài, vừa rồi cô phải nín không dùng lực kêu lên, đối với người khác ngược lại rất vui mừng. Không ngờ mình cũng rơi xuống thành người tiện lợi rồi.
Lại nói giữa vợ chồng là đầu giường đánh nhau cuối giường làm hóa, đây cũng không phải là không có đạo lý, Nhượng Nhượng mặc dù khinh thường mình, nhưng khi nhìn anh vừa rồi ra sức phấn đấu, cô thấy tâm tình không đến mức hỏng bét, thậm chí đôi môi còn uốn cong lên.
Nhưng người khác không như vậy, sắc mặt âm trầm hơn, chẳng qua Nhượng Nhượng không còn khí lực để suy nghĩ vẫn đề này, hiện tại cô muốn ngủ, vì buồn ngủ mà cảm thấy khó chịu.
Đợi bọn họ về đến nhà, thời điểm đầu óc Nhượng Nhượng còn chưa tỉnh táo, Lục Phóng bắt đầu ra chiêu.
“Mới vừa rồi anh nên trả em bao nhiêu tiền? Xét thấy đó là địa điểm đặc thù, không phải là anh nên trả cho em nhiều hơn một chút chứ, cô chủ nhà.” Anh lấy ra một tập chi phiếu, dùng sức vuốt, Nhượng Nhượng sợ anh vuốt đến mức làm hỏng mấy tờ.
Một tờ chi phiếu tung bay trên mặt cô, vốn là cô có thể tức giận, nhưng đôi mắt bây giờ của cô đã nhìn toàn sương mù, phía trên con số kia, một chục triệu, không tệ, cô có thể tha thứ anh vô lễ, Nhượng Nhượng thuận tay nhét vào áo trong, trực giác nhắc chi phiếu phải dính vào trong ngực mới ổn thỏa.
Không khí chung quanh càng ngày càng lạnh, Nhượng Nhượng nhấn nút mở máy điều hòa, đột nhiên cô cảm thấy mình rất thông minh, có thể giận đến nghiến răng nghiến lợi, cho nên mục tiêu cuối cùng mà loài người tiến hóa đến chính là da mặt so với tường thành phải dầy hơn.
Nhượng Nhượng lại lấy chi phiếu từ trong ngực ra, hôn một cái, “Ngày ngày thấy chi phiếu thật là tốt.” Cô đây điển hình cho việc heo chết không sợ nước sôi, không vào dầu muối. Cô biết rõ ràng Lục Phóng muốn nghe lời nói đó, nhưng chỉ là cô không muốn nói. Ai bào anh dám lừa gạt cưới!
Lục Phóng cũng coi là người hiểu biết, rất nhanh bình tĩnh lại, một lần nữa ký thêm một tờ chi phiếu cho Nhượng Nhượng, coi như là phí dịch vụ, sau đó đặt lên môi cô. Hàng tiện lợi cũng không cản nổi chăn giường thoải mái, Nhượng Nhượng than thở một tiếng, duỗi người một cái chuẩn bị rời giường.
Cô cười hết sức ngọt ngào lấy từ dưới gối ra tờ chi phiếu năm con số ra ngoài, hôn một cái, sau đó hét lên một tiếng, “Lục Phóng, này, đây là cái gì...”
Lục Phóng đang trong phòng bếp chiên trứng gà tình yêu, nhìn Nhượng Nhương hét lên, nụ cười liền tỏa sáng.
“Anh ký bốn mươi năm sau mới có thể thực hiện được.”
“Nhượng Nhượng, chúng ta là vợ chồng, tại sao có thể dùng tiền mua bán, đây là anh chuẩn bị tiền hưu trí cho em.” Lục Phóng đặt một nụ hôn lên trán Nhượng Nhượng, “Em có thể đi đánh răng.”
Sau đó Nhượng Nhượng bận rộn không ngừng che miệng đi đánh răng, chuyện này cũng không tính để kiện, chỉ đổ thừa cô mơ làm phú bà trăm vạn, nhất thời không đề phòng mà trúng gian kế của người xấu, còn đem một thân trong sạch bù vào, vì bắt chẹt người tay mềm, cho nên phá lệ phối hợp thôi, muốn tạo thành khuôn mẫu gì thì tạo như vậy thôi.
Đợi Nhượng Nhượng ra cửa chuẩn bị đi làm, mới phát hiện người khác dù bận vẫn ung dung khóa trái cửa, còn sợ người không nhìn thấy còn đem chìa khóa quơ đi quơ lại trước mặt cô.
“Đã tỉnh ngủ, cơm cũng ăn no, chúng ta có thể tiếp tục thảo luận đề tài hôm qua được không?” Hai tay Lục Phóng đút trong túi quần, nhàn nhã, giống như một ông chủ nhàn nhã, bởi vì anh không lo không có thời gian.
“Ha ha, thật ra anh đi công tác không cho em gọi điện, một chút em cũng không để ý.” Nhượng Nhượng cảm thấy kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Nhưng anh ngại.” Giọng điệu Lục Phóng nghe không giống như đang nói giỡn.
Mà chiến tranh bùng lên, cũng chỉ vì Lục Phóng không gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho cô. Chẳng qua là kẻ khác không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra cái kết quả này.
Họ Lục vốn là đang tức khí, mà Nhượng Nhượng lại cho rằng Lục Phóng là ngựa quen đường cũ đối với những thứ thanh sắc kia làm cô tức giận, so với tức giận lúc trước vượt qua gấp trăm lần.
Nhưng làm người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là, cô không giải thích được vì sao mình lại ăn dấm của một người đàn ông cô không muốn cũng không dám muốn, loại chua xót này làm cô có cảm giác dạ dày mình đang bị thiêu đốt, cô không thích cảm giác đau khổ này, giống như bị hành hạ khá lâu, đem lăng trì từng đao từng đao một, không biết khi nào mình sẽ không thể chống đỡ nổi mà ngã xuống.
“Anh thường xuyên đến những chỗ như thế?” Được rồi, Nhượng Nhượng cô không phải không được hỏi, nếu không sau này cô sẽ ngủ không yên, ăn không ngon, đây là điều tối kỵ đối với hai bên nam nữ giao chiến, mỗi người đều muốn làm bộ như bí hiểm, cất giấu tim của mình, người giấu được sâu nhất mới là người chiến thắng. Nhưng, đôi khi lý trí không thể chiến thắng được cảm tính.
“Ý em là sao?” Câu hỏi này của Lục Phóng hết sức u oán, trong nháy mắt Nhượng Nhượng muốn bật cười, cô không nghĩ tới không ai bì được với sự oan ức của Lục Phóng.
Đúng vậy, cô để ý, cô hận không thể mỗi phút không gọi điện thoại cho anh, hỏi anh đang ở đâu, đang ở cùng người nào, có phải ở bên cạnh một mỹ nhân tóc vàng hay người đẹp mắt đen không, cô hận không được thần thám Lý Xương Ngọc đưa mình một máy thăm dò tử ngoại, để tất cả dấu vết trên người anh cùng vật chất không có cơ hội ẩn trốn.
Cô hận không thể đem anh rút nhỏ rồi bỏ vào trong túi áo, đi đâu cũng mang theo. Chính là sự cuồng nhiệt trí mạng này, cô không thể không tỉnh táo, cô sợ sẽ đem anh và mình đốt cháy.
Cho nên cô không có cách nào hùng hồn tuyên bố “Em để ý”, cô chỉ có thể trầm mặc.
Lục Phóng phanh xe “kít” một tiếng dừng ngay, Nhượng Nhượng chợt nhào tới trước, suýt chút nữa đụng đầu, còn chưa kịp oán trách, liền bị anh hung hăng hôn, dùng lực chộp lấy cùng đè ép.
“Ý em là sao? Có phải để ý thời điểm anh đi công tác hy vọng gọi điện thoại cho anh, để ý khi anh bước vào loại địa phương đó hận không thể cho anh một bạt tai hay không?” Đèn đường chiếu xuống, ánh mắt Lục Phóng phá lệ sâu thẳm, phảng phất như một động tối đem mọi thứ thu vào, cắn nuốt bất luận vật chất nào bao gồm cả ánh sáng, Nhượng Nhượng một chút không dám nhìn thẳng.
Ừ, bây giờ cô thấy không thích hợp để thú tội thâm tình, coi như là thú tội đi, cũng không biết có gọi là thâm tình hay không.
Thời điểm cô đối mặt với người khác thổ lộ thâm tình bình thường cô không biết làm sao trả lời. Bình thường bị người hài hước đả kích, gặp gỡ người tán dương cô một câu, cô cũng sẽ không được tự nhiên nửa ngày, huống chi lại thú tội như vậy.
Cho nên Nhượng Nhượng ngoan ngoãn “trả lời” Lục Phóng bằng một cái bạt tai, thanh âm kia dưới bầu trời đêm cực kỳ thanh thúy, “Ách...” Nhượng Nhượng còn chưa sắp xếp lại suy nghĩ, muốn nói lời xin lỗi, thật ra bình thường cô không có bạo lực như vậy.
Ánh mắt Lục Phóng nguy hiểm tiến tới gần.
“Anh muốn làm gì?” Nhượng Nhượng né tránh anh, mặc cho anh cường ngạnh điều chỉnh cái ghế của cô nằm ngang xuống.
“Anh đây là đang làm chuyện chính đáng.” Hơi nóng của Lục Phóng phả lên ngực Nhượng Nhượng, tháo dây an toàn.
Nhượng Nhượng có chút khẩn trương, mặc dù đã là vợ người ta, nhưng đối với cô mà nói thế sự xoay vần phải bước trước thôi. “Anh lái xe cũng không mang áo mưa an toàn sao?” Nhượng Nhượng bởi vì khẩn trương, cho nên đầu óc chập mạch, vì chập mạch, cho nên cô nói chuyện bừa bãi, nói sai lời. Nhượng Nhượng phải nói là dây nịt an toàn, thật ra thì Lục Phóng lúc này đã sớm dừng xe lại.
“Thời điểm lái xe anh mới đeo.” Lục Phóng đáp lại rất thuận miệng.
Nhượng Nhượng chịu khuất phục, “Nhưng chúng ta không có mang cái đó?” Lời nói của Nhượng Nhượng bị Lục Phóng nuốt vào trong miệng, đến cuối cùng suýt nữa đã lớn tiếng hét chói tai, “Tại sao anh lại mang theo cái này.”
“Đề phòng bất kỳ tình huống nào.” Cơ hội luôn đến với người có chuẩn bị, lời lẽ thật lý chí.
Sau, Nhượng Nhượng sửa sang lại quần áo, chột dạ nhìn xung quanh, bởi vì đã tương đối muộn, người đi đường hơi thưa thớt, cô thở ra một hơi dài, vừa rồi cô phải nín không dùng lực kêu lên, đối với người khác ngược lại rất vui mừng. Không ngờ mình cũng rơi xuống thành người tiện lợi rồi.
Lại nói giữa vợ chồng là đầu giường đánh nhau cuối giường làm hóa, đây cũng không phải là không có đạo lý, Nhượng Nhượng mặc dù khinh thường mình, nhưng khi nhìn anh vừa rồi ra sức phấn đấu, cô thấy tâm tình không đến mức hỏng bét, thậm chí đôi môi còn uốn cong lên.
Nhưng người khác không như vậy, sắc mặt âm trầm hơn, chẳng qua Nhượng Nhượng không còn khí lực để suy nghĩ vẫn đề này, hiện tại cô muốn ngủ, vì buồn ngủ mà cảm thấy khó chịu.
Đợi bọn họ về đến nhà, thời điểm đầu óc Nhượng Nhượng còn chưa tỉnh táo, Lục Phóng bắt đầu ra chiêu.
“Mới vừa rồi anh nên trả em bao nhiêu tiền? Xét thấy đó là địa điểm đặc thù, không phải là anh nên trả cho em nhiều hơn một chút chứ, cô chủ nhà.” Anh lấy ra một tập chi phiếu, dùng sức vuốt, Nhượng Nhượng sợ anh vuốt đến mức làm hỏng mấy tờ.
Một tờ chi phiếu tung bay trên mặt cô, vốn là cô có thể tức giận, nhưng đôi mắt bây giờ của cô đã nhìn toàn sương mù, phía trên con số kia, một chục triệu, không tệ, cô có thể tha thứ anh vô lễ, Nhượng Nhượng thuận tay nhét vào áo trong, trực giác nhắc chi phiếu phải dính vào trong ngực mới ổn thỏa.
Không khí chung quanh càng ngày càng lạnh, Nhượng Nhượng nhấn nút mở máy điều hòa, đột nhiên cô cảm thấy mình rất thông minh, có thể giận đến nghiến răng nghiến lợi, cho nên mục tiêu cuối cùng mà loài người tiến hóa đến chính là da mặt so với tường thành phải dầy hơn.
Nhượng Nhượng lại lấy chi phiếu từ trong ngực ra, hôn một cái, “Ngày ngày thấy chi phiếu thật là tốt.” Cô đây điển hình cho việc heo chết không sợ nước sôi, không vào dầu muối. Cô biết rõ ràng Lục Phóng muốn nghe lời nói đó, nhưng chỉ là cô không muốn nói. Ai bào anh dám lừa gạt cưới!
Lục Phóng cũng coi là người hiểu biết, rất nhanh bình tĩnh lại, một lần nữa ký thêm một tờ chi phiếu cho Nhượng Nhượng, coi như là phí dịch vụ, sau đó đặt lên môi cô. Hàng tiện lợi cũng không cản nổi chăn giường thoải mái, Nhượng Nhượng than thở một tiếng, duỗi người một cái chuẩn bị rời giường.
Cô cười hết sức ngọt ngào lấy từ dưới gối ra tờ chi phiếu năm con số ra ngoài, hôn một cái, sau đó hét lên một tiếng, “Lục Phóng, này, đây là cái gì...”
Lục Phóng đang trong phòng bếp chiên trứng gà tình yêu, nhìn Nhượng Nhương hét lên, nụ cười liền tỏa sáng.
“Anh ký bốn mươi năm sau mới có thể thực hiện được.”
“Nhượng Nhượng, chúng ta là vợ chồng, tại sao có thể dùng tiền mua bán, đây là anh chuẩn bị tiền hưu trí cho em.” Lục Phóng đặt một nụ hôn lên trán Nhượng Nhượng, “Em có thể đi đánh răng.”
Sau đó Nhượng Nhượng bận rộn không ngừng che miệng đi đánh răng, chuyện này cũng không tính để kiện, chỉ đổ thừa cô mơ làm phú bà trăm vạn, nhất thời không đề phòng mà trúng gian kế của người xấu, còn đem một thân trong sạch bù vào, vì bắt chẹt người tay mềm, cho nên phá lệ phối hợp thôi, muốn tạo thành khuôn mẫu gì thì tạo như vậy thôi.
Đợi Nhượng Nhượng ra cửa chuẩn bị đi làm, mới phát hiện người khác dù bận vẫn ung dung khóa trái cửa, còn sợ người không nhìn thấy còn đem chìa khóa quơ đi quơ lại trước mặt cô.
“Đã tỉnh ngủ, cơm cũng ăn no, chúng ta có thể tiếp tục thảo luận đề tài hôm qua được không?” Hai tay Lục Phóng đút trong túi quần, nhàn nhã, giống như một ông chủ nhàn nhã, bởi vì anh không lo không có thời gian.
“Ha ha, thật ra anh đi công tác không cho em gọi điện, một chút em cũng không để ý.” Nhượng Nhượng cảm thấy kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Nhưng anh ngại.” Giọng điệu Lục Phóng nghe không giống như đang nói giỡn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook