Khiến Em Gả Cho Anh
-
Chương 20
Trên đường về nhà Nhượng Nhượng vẫn lẩm bẩm miệng, không để ý tới, anh là một người đàn ông “bạo lực” và “quyền thế”bức bách chèn ép một cô gái như cô, thắng không cần dùng võ, đáy lòng Nhượng Nhượng thầm khinh bỉ anh, ừ, đây thật là một lý do đường hoàng mà.
Lý do này khiến Nhượng Nhượng có một chút làm kiêu với người khác, nhưng xét thấy Lục Phóng đã rời đi năm ngày lại tựa như mất tích năm ngày vậy, trong lòng cô vẫn còn có chút kỳ cục, không nói ra được không thoải mái, điểm này cô chưa bao giờ phủ nhận, nhưng mọi người đều nói “Yêu nhau dễ dàng, chung đụng khó khăn”, Nhượng Nhượng lời nói này có hơi chút văn nghệ, nhưng cũng tiết lộ một phần chân lý.
Lý do thứ hai, mặc dù gượng ép, nhưng cùng là một cái cớ rất tốt không mất gì, đủ để Nhượng Nhượng đánh đòn phủ đầu. Cái đó là do đồng đảng Tiêu Tiểu Du, vì ngày mùng 8-3 trước đó vị bạn trai tiền nhiệm chưa tặng hoa cho cô ấy, cô liền cho rằng bạn trai đó không thương mình, không thương có nghĩa là không hướng áp sát tổ chức, chính là không ủng hộ Đảng, không ủng hộ Đảng cũng không thỏa thuận. Như vậy cái mũ đã được chụp lên đầu, bạn trai trước của cô ấy không tan thành mây khói thì cũng không còn bộ hài cốt. Quên nói, Tiêu Tiểu Du là đảng viên tốt một lòng vì nhân dân quần chúng mà phục vụ.
Được rồi, mặc dù Nhượng Nhượng đã nộp n lần đơn xin vào đảng, nhưng không được thông qua, không thương, cô liền không thể đánh đồng với không hài hòa, nhưng anh không gọi điện thoại, cũng không gửi mail, chỉ có thể đánh giá là anh không yêu quý lao động mà thôi.
Bình thường chúng ta thẩm tra chính trị, trong ba câu đầu, căn bản đều là nhiệt tình yêu thương đảng, ủng hộ tổ quốc thống nhất, nhiệt tình yêu thương lao động, xem đi, ba kỉ luật lớn thì anh liền phạm một cái trong đó.
Nhượng Nhượng không thể không thừa nhận cô rất để ý. Để ý người đàn ông này năm ngày không chút nào liên lạc, trở lại thì “nhiệt tình” như vậy, không một lời hỏi thăm, giống như cô chỉ là một “công cụ”, cô trái lo phải nghĩ cũng không muốn thuận theo tâm ý của anh. Lúc trước cô còn vui mừng Lục Phóng trở lại, lại bị anh luẩn, hiện tại tỉnh táo mới trở về.
Nhượng Nhượng hướng đầu ra ngoài cửa sổ không nói lời nào, không mập mờ như ở văn phòng lúc trước. Lục Phóng nghiêng đầu nhìn cô, từ sau xe ngồi cầm một cái túi đưa cho cô.
“Em không mở ra xem một chút sao?” Âm thanh Lục Phóng nghe có vẻ mệt mỏi, trong lòng Nhượng Nhượng đã không nhịn được, đều nói lòng nữ nhân quá mềm yếu chính là có lỗi với chính mình.
Thật ra cô chỉ muốn thuận tay ném quà tặng này đi, anh cho rằng món quà nhỏ như vậy là có thể thua mua lòng người? Tiền không mua được tình yêu! Nhượng Nhượng tự nhủ với mình.
Nguyên nhân chủ yếu không ném là sợ rơi trúng người đi đường, cho dù đập nhẹ nhàng thì cũng là không tốt. Được rồi, cô không thừa nhận là mình đã thấy được hai chữ “L P”.
Đây chính là mỹ phẩm tốt nhất của Thụy Sĩ, bao nhiêu lần trơ mắt nhìn nhưng cũng không dám vào cửa hàng xem trộm.
Nhượng Nhượng cố làm căng thẳng mở ra nhìn, cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, thật ra thì mặt co quắp cũng không tốt lắm. Thứ bên trong túi nhanh chóng làm Nhượng Nhượng hoa mắt.
Những thứ đồ này Nhượng Nhượng đều không quen thuộc, sau lầm âm thầm sau lưng Lục Phóng lên mạng tìm, mới giương mắt suy tính có muốn dùng hay không, chỉ là không thể không thừa nhận, người này thật rất biết mua đồ, ngày thường thay đổi liên tục, anh cho rằng ít tiền này có thể thu mua lòng người sao?
Nhưng đây là loại nước hoa hạn chế LP, thân bình đều là tự tay thủ công tạo thành, toàn cầu hạn chế có 1000 bình. Còn có hộp trứng cá xa xỉ, toàn cầu hạn chế có 250 hộp. Về phần giá cả, Nhượng Nhượng đọc lên tới cũng đủ cô nhức nhối tới nửa năm.
Căn cứ vào việc tiền của Lục Phóng không có nghĩa là của mình, Nhượng Nhượng không thể không khen ngợi anh, phá gia chi tử. Chủ yếu là bởi vì Lục Phóng không giao sổ tiết kiệm cho Nhượng Nhượng trông coi, cho nên anh không cho đó là vợ chồng cùng chung tài sản.
Bản số lượng có hạn cộng thêm Nhượng Nhượng vừa đang thiếu mỹ phẩm, cô không thể không nhận, nói đúng hơn là vừa khinh thường Lục Phóng sa đọa dùng tiền bạc tấn công, lại vừa hưởng thụ sự sung sướng.
Bất quá những thứ này đều nói sau, lúc này Nhượng Nhượng cũng không rõ giá trị chính xác của những thứ này, nên lưng cô rất thẳng.
“Không thích nhãn hiệu này sao?” Lục Phóng êm ái hỏi, còn hơi mang điểm tủi thân. “Anh còn đặc biệt hỏi nhân viên bán hàng, da em là da hỗn hợp, phần chữ T trên mặt đều là dầu, cô ấy đề nghị cái này thích hợp với em.”
Lúc này, Nhượng Nhượng có chút cảm động, một người đàn ông có thể nhớ vợ mình thuộc loại da nào, thật sự là chuyện không dễ dàng. Cõi đời này có một bó lớn ông chồng, cùng vợ mình ngủ bao nhiêu năm, cũng không biết vợ mặc cái áo bra nào.
Huống chi, người vợ đức hạnh là người nên suy nghĩ quan tâm chồng mình trong mọi tình huống, không quản giờ giấc, thương anh gấp đôi. Nhượng Nhượng cảm thấy đây thật là một cơ hội tốt.
Vừa vào gian phóng, cô đem thả văng găng tay,ngược lại để túi quà tặng thật nhè nhẹ, ai bảo găng tay mua là đồ cũ mua ở trên mạng chỉ có 3 tệ.
“Em làm sao vậy?” Giọng nói Lục Phóng có chút không kiên nhẫn, Nhượng Nhượng chính là muốn hiệu quả cái này.
“Em thế nào, anh không suy nghĩ xem anh thế nào, anh coi nơi này là cái gì, khách sạn sao? Bãi đỗ xe? Nói đến là đến, đi là đi.” Phụ nữ một khóc hai nháo ba thắt cổ đúng là đòn sát thủ với đàn ông, thời điểm Nhượng Nhượng cảm giác mình không cách nào rời đi Lục Phóng, phương thức tốt nhất chính là anh rời đi trước cô, làm cô không tránh khỏi một mình vào buổi tối, anh lặng yên không tiếng động rời đi, lưu lại cô một người đối mặt với sự cô tịch yên tĩnh.
“Anh cho là em không muốn nghe được âm thanh của anh.” Âm thanh Lục Phóng rất trầm thấp, mang theo một chút uất ức, cực kỳ làm đau lòng người, Nhượng Nhượng thiếu chút nữa bị sự ngụy trang của anh lừa gạt, thật may cô cực kỳ hiểu rõ anh, nếu như tin tưởng anh sẽ uất ức, vậy thì thật là đầu óc bị sét đánh.
“Anh không cần kiếm cớ, anh đi, đi bây giờ luôn đi.” Nhượng Nhượng học động tác trong phim truyền hình, đem quần áo Lục Phóng trong tủ, ném tới trước mặt anh.
Rất tốt, sói rất nhanh liền hiện nguyên hình, thu hồi lại uất ức. Hai tay ôm trước ngực, một tư thái bễ nghễ thiên ha, “Nhượng Nhượng, em nháo đủ chứ, đừng giống như người đàn bà chanh chua trong phim truyền hình như vậy.”
“Đây là phòng em, anh đi ngay bây giờ cho em.” Thật ra Nhượng Nhượng rất muốn nói cút, nhưng căn cứ vào khí thế ngày càng lớn mạnh của Lục Phóng, cô tạm thời đổi thành chữ đi, huống chi từ nhỏ mẹ cô đã dạy làm người phải có lễ phép, được rồi đây là cô đang lấy cớ hèn nhát.
“Chỉ sợ không phải. Phòng này em mượn tiền anh cũng giúp em rồi, nếu như em không muốn vợ chồng cùng chung tài sản, vậy có thể coi như anh là chủ nợ. Tiếp theo, phòng này một tháng có thể mướn tám ngàn sao? Huống chi anh đã dự chi một năm tiền mướn phóng rồi.”
Nhượng Nhượng giận đến cả người phát run, cô ấy thế nào mà cô lại tham tiền như vậy, không trách được người này sao lại hảo phòng thế, đáng tiếc cho cô tham luyến một chút lợi tực, đối với khoản này, anh ta thần thông quảng đại, cô dĩ nhiên biết, căn cứ vào tình huống cô được anh bao ăn, đổi lại một tý lợi tức thì có cái gì không đúng, cho nên khi Lục Phóng không đề cập tới, Nhượng Nhượng giả vờ coi như không biết.
Hiện tại tốt lắm, thiên hạ quả nhiên không miễn phí bữa trưa.
“Thế nào mà không phải tám ngàn, thường ngày anh mướn phòng còn có thể được ngủ cùng nữ chủ nhà trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp như thế này sao?” Thời điểm Nhượng Nhượng hô lên, cô cũng vì mình lớn mật mà đỏ mặt.
Lý do này khiến Nhượng Nhượng có một chút làm kiêu với người khác, nhưng xét thấy Lục Phóng đã rời đi năm ngày lại tựa như mất tích năm ngày vậy, trong lòng cô vẫn còn có chút kỳ cục, không nói ra được không thoải mái, điểm này cô chưa bao giờ phủ nhận, nhưng mọi người đều nói “Yêu nhau dễ dàng, chung đụng khó khăn”, Nhượng Nhượng lời nói này có hơi chút văn nghệ, nhưng cũng tiết lộ một phần chân lý.
Lý do thứ hai, mặc dù gượng ép, nhưng cùng là một cái cớ rất tốt không mất gì, đủ để Nhượng Nhượng đánh đòn phủ đầu. Cái đó là do đồng đảng Tiêu Tiểu Du, vì ngày mùng 8-3 trước đó vị bạn trai tiền nhiệm chưa tặng hoa cho cô ấy, cô liền cho rằng bạn trai đó không thương mình, không thương có nghĩa là không hướng áp sát tổ chức, chính là không ủng hộ Đảng, không ủng hộ Đảng cũng không thỏa thuận. Như vậy cái mũ đã được chụp lên đầu, bạn trai trước của cô ấy không tan thành mây khói thì cũng không còn bộ hài cốt. Quên nói, Tiêu Tiểu Du là đảng viên tốt một lòng vì nhân dân quần chúng mà phục vụ.
Được rồi, mặc dù Nhượng Nhượng đã nộp n lần đơn xin vào đảng, nhưng không được thông qua, không thương, cô liền không thể đánh đồng với không hài hòa, nhưng anh không gọi điện thoại, cũng không gửi mail, chỉ có thể đánh giá là anh không yêu quý lao động mà thôi.
Bình thường chúng ta thẩm tra chính trị, trong ba câu đầu, căn bản đều là nhiệt tình yêu thương đảng, ủng hộ tổ quốc thống nhất, nhiệt tình yêu thương lao động, xem đi, ba kỉ luật lớn thì anh liền phạm một cái trong đó.
Nhượng Nhượng không thể không thừa nhận cô rất để ý. Để ý người đàn ông này năm ngày không chút nào liên lạc, trở lại thì “nhiệt tình” như vậy, không một lời hỏi thăm, giống như cô chỉ là một “công cụ”, cô trái lo phải nghĩ cũng không muốn thuận theo tâm ý của anh. Lúc trước cô còn vui mừng Lục Phóng trở lại, lại bị anh luẩn, hiện tại tỉnh táo mới trở về.
Nhượng Nhượng hướng đầu ra ngoài cửa sổ không nói lời nào, không mập mờ như ở văn phòng lúc trước. Lục Phóng nghiêng đầu nhìn cô, từ sau xe ngồi cầm một cái túi đưa cho cô.
“Em không mở ra xem một chút sao?” Âm thanh Lục Phóng nghe có vẻ mệt mỏi, trong lòng Nhượng Nhượng đã không nhịn được, đều nói lòng nữ nhân quá mềm yếu chính là có lỗi với chính mình.
Thật ra cô chỉ muốn thuận tay ném quà tặng này đi, anh cho rằng món quà nhỏ như vậy là có thể thua mua lòng người? Tiền không mua được tình yêu! Nhượng Nhượng tự nhủ với mình.
Nguyên nhân chủ yếu không ném là sợ rơi trúng người đi đường, cho dù đập nhẹ nhàng thì cũng là không tốt. Được rồi, cô không thừa nhận là mình đã thấy được hai chữ “L P”.
Đây chính là mỹ phẩm tốt nhất của Thụy Sĩ, bao nhiêu lần trơ mắt nhìn nhưng cũng không dám vào cửa hàng xem trộm.
Nhượng Nhượng cố làm căng thẳng mở ra nhìn, cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, thật ra thì mặt co quắp cũng không tốt lắm. Thứ bên trong túi nhanh chóng làm Nhượng Nhượng hoa mắt.
Những thứ đồ này Nhượng Nhượng đều không quen thuộc, sau lầm âm thầm sau lưng Lục Phóng lên mạng tìm, mới giương mắt suy tính có muốn dùng hay không, chỉ là không thể không thừa nhận, người này thật rất biết mua đồ, ngày thường thay đổi liên tục, anh cho rằng ít tiền này có thể thu mua lòng người sao?
Nhưng đây là loại nước hoa hạn chế LP, thân bình đều là tự tay thủ công tạo thành, toàn cầu hạn chế có 1000 bình. Còn có hộp trứng cá xa xỉ, toàn cầu hạn chế có 250 hộp. Về phần giá cả, Nhượng Nhượng đọc lên tới cũng đủ cô nhức nhối tới nửa năm.
Căn cứ vào việc tiền của Lục Phóng không có nghĩa là của mình, Nhượng Nhượng không thể không khen ngợi anh, phá gia chi tử. Chủ yếu là bởi vì Lục Phóng không giao sổ tiết kiệm cho Nhượng Nhượng trông coi, cho nên anh không cho đó là vợ chồng cùng chung tài sản.
Bản số lượng có hạn cộng thêm Nhượng Nhượng vừa đang thiếu mỹ phẩm, cô không thể không nhận, nói đúng hơn là vừa khinh thường Lục Phóng sa đọa dùng tiền bạc tấn công, lại vừa hưởng thụ sự sung sướng.
Bất quá những thứ này đều nói sau, lúc này Nhượng Nhượng cũng không rõ giá trị chính xác của những thứ này, nên lưng cô rất thẳng.
“Không thích nhãn hiệu này sao?” Lục Phóng êm ái hỏi, còn hơi mang điểm tủi thân. “Anh còn đặc biệt hỏi nhân viên bán hàng, da em là da hỗn hợp, phần chữ T trên mặt đều là dầu, cô ấy đề nghị cái này thích hợp với em.”
Lúc này, Nhượng Nhượng có chút cảm động, một người đàn ông có thể nhớ vợ mình thuộc loại da nào, thật sự là chuyện không dễ dàng. Cõi đời này có một bó lớn ông chồng, cùng vợ mình ngủ bao nhiêu năm, cũng không biết vợ mặc cái áo bra nào.
Huống chi, người vợ đức hạnh là người nên suy nghĩ quan tâm chồng mình trong mọi tình huống, không quản giờ giấc, thương anh gấp đôi. Nhượng Nhượng cảm thấy đây thật là một cơ hội tốt.
Vừa vào gian phóng, cô đem thả văng găng tay,ngược lại để túi quà tặng thật nhè nhẹ, ai bảo găng tay mua là đồ cũ mua ở trên mạng chỉ có 3 tệ.
“Em làm sao vậy?” Giọng nói Lục Phóng có chút không kiên nhẫn, Nhượng Nhượng chính là muốn hiệu quả cái này.
“Em thế nào, anh không suy nghĩ xem anh thế nào, anh coi nơi này là cái gì, khách sạn sao? Bãi đỗ xe? Nói đến là đến, đi là đi.” Phụ nữ một khóc hai nháo ba thắt cổ đúng là đòn sát thủ với đàn ông, thời điểm Nhượng Nhượng cảm giác mình không cách nào rời đi Lục Phóng, phương thức tốt nhất chính là anh rời đi trước cô, làm cô không tránh khỏi một mình vào buổi tối, anh lặng yên không tiếng động rời đi, lưu lại cô một người đối mặt với sự cô tịch yên tĩnh.
“Anh cho là em không muốn nghe được âm thanh của anh.” Âm thanh Lục Phóng rất trầm thấp, mang theo một chút uất ức, cực kỳ làm đau lòng người, Nhượng Nhượng thiếu chút nữa bị sự ngụy trang của anh lừa gạt, thật may cô cực kỳ hiểu rõ anh, nếu như tin tưởng anh sẽ uất ức, vậy thì thật là đầu óc bị sét đánh.
“Anh không cần kiếm cớ, anh đi, đi bây giờ luôn đi.” Nhượng Nhượng học động tác trong phim truyền hình, đem quần áo Lục Phóng trong tủ, ném tới trước mặt anh.
Rất tốt, sói rất nhanh liền hiện nguyên hình, thu hồi lại uất ức. Hai tay ôm trước ngực, một tư thái bễ nghễ thiên ha, “Nhượng Nhượng, em nháo đủ chứ, đừng giống như người đàn bà chanh chua trong phim truyền hình như vậy.”
“Đây là phòng em, anh đi ngay bây giờ cho em.” Thật ra Nhượng Nhượng rất muốn nói cút, nhưng căn cứ vào khí thế ngày càng lớn mạnh của Lục Phóng, cô tạm thời đổi thành chữ đi, huống chi từ nhỏ mẹ cô đã dạy làm người phải có lễ phép, được rồi đây là cô đang lấy cớ hèn nhát.
“Chỉ sợ không phải. Phòng này em mượn tiền anh cũng giúp em rồi, nếu như em không muốn vợ chồng cùng chung tài sản, vậy có thể coi như anh là chủ nợ. Tiếp theo, phòng này một tháng có thể mướn tám ngàn sao? Huống chi anh đã dự chi một năm tiền mướn phóng rồi.”
Nhượng Nhượng giận đến cả người phát run, cô ấy thế nào mà cô lại tham tiền như vậy, không trách được người này sao lại hảo phòng thế, đáng tiếc cho cô tham luyến một chút lợi tực, đối với khoản này, anh ta thần thông quảng đại, cô dĩ nhiên biết, căn cứ vào tình huống cô được anh bao ăn, đổi lại một tý lợi tức thì có cái gì không đúng, cho nên khi Lục Phóng không đề cập tới, Nhượng Nhượng giả vờ coi như không biết.
Hiện tại tốt lắm, thiên hạ quả nhiên không miễn phí bữa trưa.
“Thế nào mà không phải tám ngàn, thường ngày anh mướn phòng còn có thể được ngủ cùng nữ chủ nhà trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp như thế này sao?” Thời điểm Nhượng Nhượng hô lên, cô cũng vì mình lớn mật mà đỏ mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook