Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương
-
29: Chương 28
Chuyện chân thành 100% nói ra thì dễ nhưng đến khi thực sự phải thực hiện thì lại có hơi xấu hổ.
Sở Cửu Ca phải đấu tranh tâm lí với bản thân cả tuần lễ mới quyết định chiến đấu tới cùng, không phá thì không xây được!
Vào tối thứ bảy, cậu nhắn tin cho Lạc Mễ phía sau lưng Kỷ Triệu Uyên, rũ Lạc Mễ đi chơi bóng, đồng thời muốn thỉnh giáo một vài thứ mà bản thân mình còn chưa rõ.
Ngay khi tin nhắn được gửi đi, cậu liền bắt đầu thấy căng thẳng, ngay cả những chữ trong sách giáo khoa cũng trở nên méo mó và lộn xộn.
Sở Cửu Ca quyết định gấp sách lại, sau đó vô lực ngã xuống bàn.
Cậu ngậm phần đuôi bút, ngòi bút gõ xuống mặt bàn, ánh mắt lơ đãng về phía Kỷ Triệu Uyên.
Kỷ Triệu Uyên ngồi nghiêm chỉnh chịu đựng ánh nhìn của cậu, mãi một lát sau mới không thể nhịn được nữa mà dừng bản phân tích Ansys lại, sau đó giơ tay rút cây bút ra khỏi miệng cậu.
Sở Cửu Ca không chuẩn bị trước, hàm răng khép lại đột ngột suýt nữa cắn vào lưỡi.
ngượng ngùng nhìn anh chằm chằm khi nước bọt bóng loáng của cậu chảy dọc theo nòng bút trên những đầu ngón tay sạch sẽ của Kỷ Triệu Uyên, trong đầu là mấy đường dài ngắn, cậu nắm lấy ngón tay của Kỷ Triệu Uyên ngậm vào miệng.
Kỷ Triệu Uyên không rút tay về, chỉ nhướng mày nhìn cậu.
Tới khi Sở Cửu Ca nhận ra rằng bản thân đang làm gì thì lập tức thả ngón tay Kỷ Triệu Uyên ra, môi cùng đầu ngón tay tách ra còn vang lên một tiếng "Chụt", xấu hổ tới xỉu ngang!
"A a a a ~" Sở Cửu Ca bụm mặt ngồi xổm xuống mặt đất, chỉ hận không thể đào một lỗ chui vào.
Sở Cửu Ca xoa xoa mặt, chờ tới khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống mới lắp ba lắp bắp nói, "Em, em đi ngủ trước đấy, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé ~" sau đó tông cửa xông ra, để lại âm cuối run rẩy đầy quyến rũ.
Kỷ Triệu Uyên nhìn cánh cửa bị kéo ra mạnh bạo, cảm nhận mạch đập của bản thân, sau đó mặt không cảm xúc lấy cuốn nhật ký ra.
【 Nhật ký yêu đương ngày 17-07-2016
Cậu ấy liếm ngón tay của tôi, trông cậu ấy có hơi bị rối loạn tinh thần khi quan sát bằng mắt.
Tôi bị liếm ngón tay, nhịp tim có hơi thất thường.
Yếu tố có thể xảy ra: Nhiễm virus không rõ nguyên nhân ảnh hưởng đến chức năng cơ tim, đường lây truyền là nước bọt.
(Mẫu sẽ được trích xuất) 】
Sáng chủ nhật, Sở Cửu Ca phá lệ dậy sớm.
Kỷ Triệu Uyên bị cậu đánh thức, khẽ nhíu mày.
Kỷ Triệu Uyên không đeo mắt kính, híp mắt lại cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng vội vàng mặc quần áo của Sở Cửu Ca.
Ánh mắt của anh có hơi mê mang, giống như một con mèo đang mơ màng bị chủ nhân nhà mình chọc cho xù lông, chọc Sở Cửu Ca đi tới gần gãi gãi cằm anh.
"Em, em......" Sở Cửu Ca đụng vào anh lại không tự chủ mà căng thẳng, "Em đi tìm đám Lạc Mễ, anh ngủ thêm đi."
Sở Cửu Ca tùy tiện cầm vài miếng bánh mì rồi ôm bóng rổ ra cửa.
Khi cậu lắc lư đi tới sân bóng, Lạc Mễ cùng Chris đã chờ ở cửa.
Chris đút tay vào trong túi quần, có hơi không kiên nhẫn rụt rụt cổ, "Cậu thật phiền phức, mới sáng sớm có chuyện gì hả?"
Sở Cửu Ca cũng hơi tức giận trả cho hắn một câu: "Tôi cũng đâu có gọi cậu tới!"
Lửa của hai người đều lớn, Lạc Mễ cười nhanh chóng giữ chặt tay Chris: "Cục cưng ơi, anh thấy rồi phải không." Cậu ta nhón chân lên hôn Chris một cái, "Đừng lo lắng, đi trước đi."
Chris khẽ "Hừ" một tiếng, "Giữa trưa cùng đi ăn cơm." Sau đó lại vòng qua cổ Lạc Mễ hung hăng hôn một trận mới không tình nguyện rời đi.
.
truyện ngôn tình
Sở Cửu Ca không nghĩ tới hai người họ có thể không biết xấu hổ đến mức ở ngoài đường cũng phải chia xa thế này.
Cậu có hơi ngu ngốc, nhìn bóng lưng thon dài của Chris, rồi lại quay đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lạc Mễ, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Đừng có tỏ vẻ khiếp sợ như vậy," Lạc Mễ cười nhạo cậu, sau đó lấy từ trong túi hai món đồ, "Này, đây là cái tốt nhất mà em dùng đó, tối hôm qua phải đi ra ngoài mua cho anh đấy." Lạc Mễ thở dài, nắm tay đấm đấm eo mình, "Em nói là em mua giúp anh, Chris còn không tin, hơn 1 giờ sáng bò cửa sổ vào nhà em......!Shh, đến bây giờ eo của em vẫn còn hơi đau này."
Sở Cửu Ca giống như đi ăn cướp, nhanh chóng nhét bao cao su và dầu bôi trơn vào trong túi, sau đó mới vừa ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt tươi cười của Tề Uy.
Tề Uy liếc mắt nhìn cái túi cậu còn chưa giấu xong, "Giấu cái gì thế?"
"Anh ấy bảo em......!Ưm ưm ưm!" Sở Cửu Ca che miệng Lạc Mễ lại, nhấc chân đá đá cẳng chân cậu ta cảnh cáp.
Sở Cửu Ca ném nóng Tề Uy, nhanh chóng dời đề tài, "Đừng có tốn thời gian nữa, đi vào thôi."
"Vậy thì đi thôi," Tề Uy gật đầu, một tay ôm bóng, một tay ôm bả vai Lạc Mễ cứu cậu ta từ trong tay Sở Cửu Ca, "Cái người ngày nào của dính lấy em kia sao hôm nay không tới?"
"Anh nói Chris sao," Lạc Mễ có chút phát sầu, "Đi đánh bi-a rồi [*]."
[*] 打黑球去了: Thật ra thì mình cũng không hiểu từ này lắm, mọi người biết thì góp ý cho mình nha.
Tề Uy mím môi, có hơi cẩn thận hỏi Lạc Mễ: "Bố nuôi của cậu ấy giờ đã tốt hơn chưa?"
"Tốt cái rắm gì! Mỗi ngày không phải uống rượu thì chính là đánh bạc, nợ nần chồng chất." Lạc Mễ giận dữ đập một cái, "Em sợ đám người kia sẽ tới tìm Chris vì chuyện này, lần trước lén trả tiền hộ anh ấy, cuối cùng ngược lại chọc giận cục cưng nhà em, xém nữa là nói chia tay em rồi."
Nhìn từ cách ăn mặc thường ngày của Chris, Sở Cửu Ca có thể đoán được hoàn cảnh gia đình của gã không tốt lắm, nhưng cũng không ngờ rằng phía sau gã lại vất vả đến vậy.
Sở Cửu Ca chân thành nghĩ tới nhăn cả mặt, hai hàng lông mày sắp dính vào nhau luôn, Lạc Mễ nhìn cậu như vậy trái lại bật cười.
"Hai người cũng đừng nhọc lòng chi cho tốn công." Lạc Mễ đoạt lấy quả bóng trong tay Tề Uy, chạy về phía trước vài bước rồi ném bóng vào rổ, "Cục cưng nhà em nói rằng đợi năm sau em tốt nghiệp đại học, anh ấy sẽ dọn ra ngoài ở với em, sau đó sẽ tìm một công việc đàng hoàng bắt đầu lại một lần nữa."
Lạc Mễ xoay người nhìn bọn họ nở nụ cười, trên khuôn mặt non nớt ấy không có sự u ám, chỉ có ánh mặt trời.
Sở Cửu Ca và Tề Uy nhìn nhau, Sở Cửu Ca giơ tay ra trước, ba bàn tay chồng lên nhau, như thể ngay tại giờ phút này muốn tập hợp sức mạnh của toàn bộ vũ trụ.
—— "Vậy thì cũng nhau cố gắng nào!"
Kêu xong ba người mới xoay đầu nhìn nhau, hầy......!Hình như nhiệt huyết này có hơi ngu thì phải.
Tề Uy ho nhẹ một tiếng, không nhẹ không nặng đạp vào chân đầu sỏ gây tội một cái, "Nhặt bóng về rồi bắt đầu nào!"
Sở Cửu Ca xoa xoa chỗ bị đá, ngoan ngoãn đi nhặt bóng.
Có thể là do "Ghi hận" một cú đá kia, Sở Cửu Ca thậm chí có thể cướp được bóng của Tề Uy cả nửa trận, chuyện này trước kia là hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Hôm nay chơi bóng vui vẻ cực kì, mãi cho tới khi Tề Uy không cẩn thận trượt chân mới ngừng lại.
Sở Cửu Ca chống đầu gối, cúi người xuống thở hổn hển.
Tuy rằng có hơi mệt mỏi, nhưng cậu vẫn đắc ý hất cằm, "Chơi tiếp không?"
"Không chơi nữa," Lạc Mễ lắc đầu, hất cằm về phía cửa, "Cục cưng của em tới rồi."
Chris đi tới đưa chai nước mới mua trong tay cho Lạc Mễ.
Lạc Mễ nhíu nhíu mày, "Đã kêu anh đừng tiêu tiền loạn nữa, em có mang nước của mình tới mà."
"Không sao," Chris hờ hững lau mồ hôi, sau đó thanh âm có hơi tự ti thấp xuống, lẩm bẩm: "Em chính là hoàng tử bé của anh, anh không thể để em chịu khổ được."
Lạc Mễ cười hôn gã, đồ uống lạnh giá biến thành dòng chảy mùa xuân nhẹ nhàng giữa môi và răng họ, gần như làm chói đui mù con mắt hai người bên cạnh.
Tề Uy "Chậc" một tiếng, đã quá quen rồi nhìn Sở Cửu Ca nhún nhún vai, hai người ăn ý mà dùng ánh mắt giao lưu một chút, sau đó lặng lẽ rời đi.
Sau khi Tề Uy đi xa, Sở Cửu Ca đeo ba lô trước ngực.
Lúc đang định cẩn thận nghiên cứu hai cái thứ nhỏ kia thì điện thoại trong túi đột ngột rung lên.
Sở Cửu Ca giật bắn cả mình, dầu bôi trơn trong tay cậu bay ra ngoài, vẽ một đường cong trên không trung.
Sở Cửu Ca nhìn quanh bốn phía, chột dạ chạy tới nhặt lên, sau đó mới lấy điện thoại ra xem tin nhắn WeChat.
Weller: 【 Có về ăn cơm không? 】
Sở Cửu Ca nhìn thời gian, giật mình phát hiện khi giờ đã bất tri bất giác hơn mười một giờ rồi, cách thời gian nào đó chỉ còn có hai tiếng.
Nhịp tim mới bình tĩnh được của cậu lại lần nữa đập nhanh.
Sở Cửu Ca nắm chặt dầu bôi trơn lạnh lẽo, cắn chặt răng trả lời.
Đẹp trai nhất vũ trụ: 【 Ừm, em về giờ đây.
】.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook